Tối Chung Lưu Phóng
-
Quyển 2 - Chương 53
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đoàn trưởng bưng trà, như lơ đãng hỏi Hiệu trưởng Lô: “Ê? Tôi nghe nói con bé nhà ông cũng tham gia đợt bồi dưỡng lần này, nó đâu rồi, nói sao cũng là một mỹ nữ, tiệc mừng công ngày mai không có nó trợ uy là không được nhe”
Nhắc tới con gái Hiệu trưởng Lô lập tức nóng máu: “Tôi nói này ông Đường, ông già khú đế rồi còn dòm ngó con gái tôi làm gì?”
“Tôi dòm ngó gì chứ” Đoàn trưởng hớp miếng trà, “Tôi đây chẳng phải đang quan tâm tới tiểu bối thôi sao”
“Nó về Bắc Kinh rồi” Hiệu trưởng Lô hừ lạnh, “Mặc kệ ông có tâm tư gì, dù sao ông cũng không gặp được nó đâu”
Đoàn trưởng khoát khoát tay: “Mắc gì nói vậy, ông đúng là đa nghi”
Vương Bân ngồi một bên không nói gì, nhìn hai người nọ đấu tới đấu lui như xem kịch.
Một đêm cứ thế trôi qua, ngày hôm sau, trường quân đội chuẩn bị tiệc mừng công, cũng coi như tiễn biệt thành viên của lớp bồi dưỡng lần này, cả sân trường vui vẻ hòa thuận.
Trong bữa tiệc, Hiệu trưởng Lô xổ cho một tràng trời nam biển bắc.
Đương nhiên ông không hề đề cập tới Thủy sam gì đó kẻ địch gì đó Sunnah gì đó, chẳng qua không biết từ đâu tổng kết ra tinh thần “Nằm gai nếm mật, phấn đấu gian khổ” của thành viên lớp đặc huấn, ân cần lấy đó dạy cho các học sinh của mình.
Đoàn trưởng Hara ngoài ý muốn không xông lên chiếm hào quang, lúc Hiệu trưởng Lô ra hiệu ông lên đài ông đang núp ở một bên gọi điện thoại, Tiểu đoàn trưởng Trình thay mặt ông lên nói đôi ba câu.
Sau đó là nghi thức biểu dương, vinh quang Trương Tam nên có không hề ít, Lương Thượng Quân cũng được như trước kia từng hứa hẹn, thăng lên thành Thiếu tá. Chủ nhiệm lớp Kỷ Sách phát biểu một bài cảm động nhân tâm, hắn nói:
“Thật ra tiền trợ cấp của 313 không có cao bằng Hara, mấy bạn ai muốn đi ăn máng khác, thì hoan nghênh tới tham gia cuộc tuyển huấn ở Hara”
Đoàn trưởng Đường quăng ánh mắt vui sướng về phía hắn, Hiệu trưởng Lô nhém té xỉu.
Cái chuyện đào góc tường nhà người khác Hara đó giờ làm đâu có ít.
Lúc báo cáo công tác cho Đoàn trưởng, Kỷ Sách hỏi: “Chuyến này tới trường quân đội ngài có thu hoạch gì không?”
Đoàn trưởng dè dặt nói: “Cũng tạm, không có lấy của người ta cái gì nhiều. Nếu nói thu hoạch to lớn nhất, thì chính là đào Lô Vi tới Hara chúng ta”
Kỷ Sách ngớ người một lúc, xác nhận mình không có nghe lầm: “Chuyện hồi nào?”
“Mới nãy, tôi gọi cuốc điện thoại cho con bé Lô Vi, nó bảo chờ bàn giao bên Bắc Kinh xong sẽ tới chỗ chúng ta báo cáo”
“…Chuyện này Hiệu trưởng Lô biết không?”
Đoàn trưởng chỉ cười không nói.
Thời khắc này, Kỷ Sách không thể không thừa nhận gừng càng già càng cay.
Cơm nước xong, Kỷ Sách bị Vương Bân trì hoãn mấy phút, nói chuyện một lúc quay lại phát hiện Lương Thượng Quân mất tiêu, đang tính đi kiếm thì bị một học sinh chặn đường ở trước cửa nhà ăn.
“Là cậu à” Kỷ Sách không ngừng bước, “Có chuyện gì?”
Trần Công rượt theo mấy bước, đưa tay chặn đường Kỷ Sách: “Nè, tôi muốn cùng anh…À, so tài một trận”
Kỷ Sách liếc xéo cậu: “So tài với tôi?”
Trần Công bị hắn nhìn phát ngượng, thế nhưng vẫn ráng gom dũng khí nói rõ: “Phải. Trong trường quân đội có rất nhiều kỷ lục đều do anh giữ, tôi muốn khiêu chiến anh”
“Cậu muốn khiêu chiến tôi, hay muốn chứng minh bản thân? Tôi còn giữ kỷ lục viết bản kiểm điểm nhiều chữ nhất nữa kìa, cái này cậu cũng muốn so tài với tôi hả” Kỷ Sách xưa nay ăn nói không có đức, làm Trần Công nghẹn họng đỏ mặt.
“Muốn…muốn so tài bắn súng và đấu vật, sẽ không làm trễ nãi anh quá lâu đâu!”
Kỷ Sách nhếch nhếch khóe miệng: “Vậy đi, tới sân bắn trước”
Cùng lúc này, Lương Thượng Quân bị một thằng nhỏ quấn riết không thoát nổi.
Vu Tiểu Bắc hiếm lạ anh không thôi, ăn cơm xong không chịu về lớp tập hợp mà quăng chén đi kiếm anh.
“Lương Thượng Quân, Lương Thượng Quân, anh chiên trứng gà cho em ăn đi”
“Hả?” Lương Thượng Quân trở tay không kịp, suýt sặc nước.
“Em nghe họ nói trình độ chiên trứng của anh cao lắm, anh lợi hại ghê, bị nhiều người bao vây vậy mà còn tâm trạng chiên trứng”
Vu Tiểu Bắc lải nhải, lúc này Lương Thượng Quân mới nhận ra cậu đang nói tới lần hành động Tom and Jerry hồi trước, không ngờ thằng nhóc này còn nhớ.
“Làm gì ngon tới vậy, trong nhà ăn món trứng nào chả có” Anh cảm thấy thằng nhỏ này rất thú vị.
“Không thôi anh dạy em đi” Vu Tiểu Bắc kéo tay anh không tha, “Họ nói anh còn nhiều mánh lới lắm”
“Đi qua một bên chơi đi, cái tốt thì không học” Đưa tay búng trán cậu, Lương Thượng Quân cười nói.
“Lương Thượng Quân, Trần Công nói cậu ấy muốn trở thành dạng người như anh với Kỷ Sách, em cũng muốn” Trong mắt Vu Tiểu Bắc tràn đầy vẻ sùng bái, sáng tới nỗi Lương Thượng Quân thấy ngượng.
“Học tập anh thì được, chứ học tên Kỷ Sách kia không xong đâu, chả biến thái lắm, sẽ dại hư tụi em” Nói thật thành khẩn.
“Vậy hả, em biết rồi” Vu Tiểu Bắc rất nghe lời, “Em nói anh nghe, sĩ quan lớp tụi em cũng biến thái dữ lắm, rõ ràng đồng hồ của ổng chạy nhanh hơn giờ chuẩn 10’, vậy mà mỗi sáng huấn luyện cứ la tụi em không đúng giờ, la tụi em tới muộn. Hơn nữa muộn 1’ là bị phạt 50 lần chống đẩy, ổng đúng là không phải người!”
Lương Thượng Quân thầm nói người này đúng là có phong cách của Kỷ Sách, nhớ lại năm xưa anh và tụi nhỏ Đại đội 7 chịu thiệt dưới trướng Kỷ Sách, lập tức nổi tâm tình cùng chung kẻ địch, thế là khoác vai Vu Tiểu Bắc: “Có chuyện vậy hả? Vậy đúng là quá đáng quá rồi. Bất quá, cũng không phải không có cách đối phó…”
Vu Tiểu Bắc nghe lời này, cả người đều phấn khởi lên: “Làm sao, anh có cách hả?
Lương Thượng Quân cười âm hiểm.
Trên sân bố trí: 10 bia cố định, 10 bia di động, đánh đường phố.
Thành tích của Trần Công không tệ, 56 giây 22, bắn ngã toàn bộ bia di động, nhưng để trượt một cái bia cố định.
Thật ra đối với tuổi này thì thành tích như vậy là rất tốt rồi. Dù sao cũng thiếu kinh nghiệm thực chiến, có trượt cũng tha thứ được, nhưng chính cậu lại rất bất mãn với việc này, mặt bí xị nhìn chiến tích của Kỷ Sách.
Gần như lại phá thành tích kỷ lục, 32 giây 14, trúng hết.
Kỷ Sách đi ra vỗ vỗ vai cậu an ủi: “Đừng để ý quá, muốn cứng chọi cứng với tôi cậu còn non lắm”
Trần Công nổi đóa: “Anh khiêu khích hả! Anh bớt coi thường tôi đi!”
“Nếu tôi đã coi thường cậu thì mắc gì phải khiêu khích cậu chớ?”
“Trượt có cái bia cố định thôi mà, tôi cố ý đó!”
“Nghe giọng điệu cậu kìa, cậu tưởng bia cố định đơn giản lắm hả?”
“Có gì khó!” Trần Công giận dỗi.
Kỷ Sách lạnh mặt: “Độ khó dễ của bia cố định và bia di động nằm ở sự khác biệt giữa người với người. Đối với cậu thì bia cố định khó đối phó hơn chút. Dù bia di động khó ngắm, nhưng một khi nắm vững quỹ tích hành động thì rất dễ bắn trúng, nó di động lập tức kích thích thị giác cậu, còn bia cố định nó ngủ đông ở chỗ tối, cậu không thấy là không thấy, lướt qua nó là chết, trình bắn chuẩn cỡ nào cũng vô dụng. Cái lỗi này chỉ một câu『Cố ý』là có thể trốn tránh hay sao?”
“…” Trần Công không nói gì. Cậu biết Kỷ Sách nói đúng, trong thành tích trước kia của cậu lúc nào cũng bị mất điểm vì bia cố định.
Chẳng qua cậu không cam tâm, càng khiêu chiến cậu càng thấy mình thua kém người này quá xa.
“Chúng ta còn so một trận đấu vật nữa” Bỏ súng xuống, Trần Công kéo Kỷ Sách tới sân huấn luyện.
Cậu muốn biết rốt cuộc mình thua kém chỗ nào, thua kém bao nhiêu.
Cậu sẽ không chịu thua.
Lương Thượng Quân kêu Vu Tiểu Bắc dẫn anh tới phòng ngủ của sĩ quan bọn họ.
Đứng trước cửa phòng Vu Tiểu Bắc hơi sợ sệt, cậu kéo kéo tay áo Lương Thượng Quân: “Anh làm gì vậy? Muốn kiếm ổng nói chuyện hả, giờ ổng không có trỏng”
“Thì vốn muốn thừa lúc ổng không có trỏng mà” Lương Thượng Quân thấy cửa khóa, phát hiện không phải ổ khóa phức tạp, bèn lựa chọn giữa dây kẽm và thẻ ăn, cuối cùng vẫn chọn thẻ ăn.
Rắc, cửa mở.
Vu Tiểu Bắc trợn tròn hai mắt, hoàn toàn không dám tin.
Làm trộm?
Vị tiền bối cậu sùng bái muốn chết này đang dẫn cậu đi ăn trộm!
Ảnh không phải tráng sĩ mưa bom bão đạn chẳng sờn sao? Ảnh không phải thần thánh dù bị bao vây cũng có thể giương súng cười khiêu khích hay sao? Ảnh không phải mục tiêu và tấm gương của Trần Công sao? Tại sao giờ lại lén lén lút lút làm ăn trộm?
Lương Thượng Quân hoàn toàn không biết hình tượng chính trực trang nghiêm của mình thoáng chốc đã vỡ tan tành trong lòng Vu Tiểu Bắc.
Tới khi xong chuyện, Vu Tiểu Bắc vẫn còn đang trong cơn kinh hãi chưa thể hồi thần.
Lương Thượng Quân vỗ vai cậu nói: “Người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết. À, giờ anh đã chỉnh đồng hồ báo thức của sĩ quan tụi em trễ hơn 10’ rồi, chỉ cần ổng tới muộn thì ổng không có tư cách khó dễ tụi em”
Vu Tiểu Bắc há miệng một hồi, rốt cuộc cũng tỉnh khỏi cơn mê mang, trong ánh mắt nhìn Lương Thượng Quân lại lần nữa nở rộ hào quang: ngưởi này lợi hại quá đi! Cái gì ảnh cũng biết! Ảnh biết chiên trứng, còn biết bẻ khóa!
Lúc đi qua sân huấn luyện, Lương Thượng Quân và Vu Tiểu Bắc vừa khéo nhìn thấy Kỷ Sách nện Trần Công xuống đất.
Anh Kỷ Sách vật Trần Công bằng đòn này đây, gọi là Harai goshi, một đòn của Judo
Xem bộ xuống tay cực kỳ nặng, Trần Công nằm nửa ngày cũng không dậy nổi.
Sắc mặt Vu Tiểu Bắc thoắt cái trắng bệch, ù té chạy qua gọi tên Trần Công, hỏi cậu có sao không.
Lương Thượng Quân cũng hết hồn, ngây người một lúc lâu, Vu Tiểu Bắc như phát điên cuốn lấy Kỷ Sách. Thuật đấu vật của Vu Tiểu Bắc còn không bằng Trần Công, lúc này lại tức mất lý trí, đánh chẳng ra chiêu thức gì, liên tục thua thiệt dưới tay Kỷ Sách.
Nhưng cố tình Kỷ Sách chẳng hề muốn nương tay, đánh thằng nhỏ như đánh bao cát.
Lương Thượng Quân nhịn hết nổi, xông tới tách hai người ra, hét: “Kỷ Sách anh làm gì vậy! Ăn hiếp hai đứa con nít, anh làm đẹp mặt Hara quá ha!”
Kỷ Sách ăn cơm xong không thấy anh, lại bị thằng nhóc Trần Công chết cũng không nhận thua quấn đánh nửa ngày, vất vả lắm mới dẹp yên được, ai dè giờ lại thêm con thỏ con chạy vô kiếm chuyện, sau đó còn bị Lương Thượng Quân chửi cho một trận. Gặp một đống chuyện uất ức, hắn cũng tức muốn xì khói.
Hắn xô Lương Thượng Quân ra, dùng sức khá mạnh, không giống thu tay, trái lại như đang tuyên chiến.
Lương Thượng Quân đẩy hắn, lập tức đánh trả, hai nguời vô duyên vô cớ đánh nhau một hồi, Kỷ Sách tức chịu hết nổi hét: “Lương Thượng Quân! Đệch mẹ sao con nghé nhà ai em cũng bao che vậy! Học sinh 313 liên quan éo gì tới em, đáng để em gây sự với tôi hả!”
“Tôi không bao che tụi nó chẳng lẽ bao che anh!”
“Mắc gì em không thể bao che tôi? Rõ ràng tụi nó kiếm chuyện trước, em biết xót tụi nó sao không biết xót tôi!”
Rắc!
Lương Thượng Quân gần như nghe thấy tiếng xương mình vỡ vụn.
May mà Kỷ Sách thu thế kịp thời nên quyền đó mới không rơi lên người anh. Thật ra chính Kỷ Sách cũng bị lời này dọa hú hồn.
Nửa ngày sau, Lương Thượng Quân “Phụt_____” một tiếng cười ầm lên, cười thiếu điều đứng không vững, anh khoác vai Kỷ Sách, áp vào tai hắn nói khẽ: “Trời má ơi, chua chết tôi mất”
Cơ mặt Kỷ Sách giật mấy cái, không cãi nữa.
Lương Thượng Quân cười no xong kéo Trần Công và Vu Tiểu Bắc dậy hỏi: “Có bị thương chỗ nào không, muốn tới phòng y tế không?”
Trần Công lắc đầu, mặt sưng phù nói: “Anh dẫn Tiểu Bắc đi trước đi, lát tôi tự qua. Chuyện do tôi khơi nào trước, tôi sẽ tự giải quyết với Kỷ Sách”
Lương Thượng Quân hết nhìn cậu tới nhìn Kỷ Sách, quyết định không nhúng tay nữa, anh dẫn Vu Tiểu Bắc đi trước.
Hôm đó ánh nắng đặc biệt chói chang, mái tóc và mồ hôi của cậu thiếu niên đều được nhuộm vàng.
Ánh mắt cậu lấp lánh ánh sáng, khiến Kỷ Sách nhớ lại mình thật nhiều năm về trước. Niên thiếu lúc nào cũng vậy, cảm thấy mình tài giỏi vô địch, cảm thấy mình có thể chinh phục thế giới.
Có ước mơ là chuyện tốt.
Trần Công hỏi hắn: “Tôi phải làm sao mới vượt qua anh được nhỉ?”
Kỷ Sách vò vò tóc Trần Công: “Cậu có thể tới Hara kiếm tôi, chỉ cần cậu vào được Hara”
Một năm sau, lúc nghe Trần Công thuật lại lời này, Hiệu trưởng Lô thiếu điều hộc máu tại chỗ.
Cậu thiếu niên lại cao thêm vài cm đó đứng trước mặt ông, trình lên một tờ đơn xin, kèm với bảng thành tích nổi trội trong các hạng mục huấn luyện và báo cáo cuối khóa của trường quân đội 313, kiên định bày tỏ mình muốn tới Hara tham gia tuyển huấn.
Hiệu trưởng Lô đau nát tâm can.
Thằng nhãi mình ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn, vậy mà lại bị đục khoét vô sỉ như vậy, lại còn ngốc nghếch ôm khát khao “Không tới Hara lòng không nản, không gặp tên khốn lệ chẳng rơi”…
Quả nhiên người ở Hara chẳng có lấy một đứa tốt!
Đoàn trưởng bưng trà, như lơ đãng hỏi Hiệu trưởng Lô: “Ê? Tôi nghe nói con bé nhà ông cũng tham gia đợt bồi dưỡng lần này, nó đâu rồi, nói sao cũng là một mỹ nữ, tiệc mừng công ngày mai không có nó trợ uy là không được nhe”
Nhắc tới con gái Hiệu trưởng Lô lập tức nóng máu: “Tôi nói này ông Đường, ông già khú đế rồi còn dòm ngó con gái tôi làm gì?”
“Tôi dòm ngó gì chứ” Đoàn trưởng hớp miếng trà, “Tôi đây chẳng phải đang quan tâm tới tiểu bối thôi sao”
“Nó về Bắc Kinh rồi” Hiệu trưởng Lô hừ lạnh, “Mặc kệ ông có tâm tư gì, dù sao ông cũng không gặp được nó đâu”
Đoàn trưởng khoát khoát tay: “Mắc gì nói vậy, ông đúng là đa nghi”
Vương Bân ngồi một bên không nói gì, nhìn hai người nọ đấu tới đấu lui như xem kịch.
Một đêm cứ thế trôi qua, ngày hôm sau, trường quân đội chuẩn bị tiệc mừng công, cũng coi như tiễn biệt thành viên của lớp bồi dưỡng lần này, cả sân trường vui vẻ hòa thuận.
Trong bữa tiệc, Hiệu trưởng Lô xổ cho một tràng trời nam biển bắc.
Đương nhiên ông không hề đề cập tới Thủy sam gì đó kẻ địch gì đó Sunnah gì đó, chẳng qua không biết từ đâu tổng kết ra tinh thần “Nằm gai nếm mật, phấn đấu gian khổ” của thành viên lớp đặc huấn, ân cần lấy đó dạy cho các học sinh của mình.
Đoàn trưởng Hara ngoài ý muốn không xông lên chiếm hào quang, lúc Hiệu trưởng Lô ra hiệu ông lên đài ông đang núp ở một bên gọi điện thoại, Tiểu đoàn trưởng Trình thay mặt ông lên nói đôi ba câu.
Sau đó là nghi thức biểu dương, vinh quang Trương Tam nên có không hề ít, Lương Thượng Quân cũng được như trước kia từng hứa hẹn, thăng lên thành Thiếu tá. Chủ nhiệm lớp Kỷ Sách phát biểu một bài cảm động nhân tâm, hắn nói:
“Thật ra tiền trợ cấp của 313 không có cao bằng Hara, mấy bạn ai muốn đi ăn máng khác, thì hoan nghênh tới tham gia cuộc tuyển huấn ở Hara”
Đoàn trưởng Đường quăng ánh mắt vui sướng về phía hắn, Hiệu trưởng Lô nhém té xỉu.
Cái chuyện đào góc tường nhà người khác Hara đó giờ làm đâu có ít.
Lúc báo cáo công tác cho Đoàn trưởng, Kỷ Sách hỏi: “Chuyến này tới trường quân đội ngài có thu hoạch gì không?”
Đoàn trưởng dè dặt nói: “Cũng tạm, không có lấy của người ta cái gì nhiều. Nếu nói thu hoạch to lớn nhất, thì chính là đào Lô Vi tới Hara chúng ta”
Kỷ Sách ngớ người một lúc, xác nhận mình không có nghe lầm: “Chuyện hồi nào?”
“Mới nãy, tôi gọi cuốc điện thoại cho con bé Lô Vi, nó bảo chờ bàn giao bên Bắc Kinh xong sẽ tới chỗ chúng ta báo cáo”
“…Chuyện này Hiệu trưởng Lô biết không?”
Đoàn trưởng chỉ cười không nói.
Thời khắc này, Kỷ Sách không thể không thừa nhận gừng càng già càng cay.
Cơm nước xong, Kỷ Sách bị Vương Bân trì hoãn mấy phút, nói chuyện một lúc quay lại phát hiện Lương Thượng Quân mất tiêu, đang tính đi kiếm thì bị một học sinh chặn đường ở trước cửa nhà ăn.
“Là cậu à” Kỷ Sách không ngừng bước, “Có chuyện gì?”
Trần Công rượt theo mấy bước, đưa tay chặn đường Kỷ Sách: “Nè, tôi muốn cùng anh…À, so tài một trận”
Kỷ Sách liếc xéo cậu: “So tài với tôi?”
Trần Công bị hắn nhìn phát ngượng, thế nhưng vẫn ráng gom dũng khí nói rõ: “Phải. Trong trường quân đội có rất nhiều kỷ lục đều do anh giữ, tôi muốn khiêu chiến anh”
“Cậu muốn khiêu chiến tôi, hay muốn chứng minh bản thân? Tôi còn giữ kỷ lục viết bản kiểm điểm nhiều chữ nhất nữa kìa, cái này cậu cũng muốn so tài với tôi hả” Kỷ Sách xưa nay ăn nói không có đức, làm Trần Công nghẹn họng đỏ mặt.
“Muốn…muốn so tài bắn súng và đấu vật, sẽ không làm trễ nãi anh quá lâu đâu!”
Kỷ Sách nhếch nhếch khóe miệng: “Vậy đi, tới sân bắn trước”
Cùng lúc này, Lương Thượng Quân bị một thằng nhỏ quấn riết không thoát nổi.
Vu Tiểu Bắc hiếm lạ anh không thôi, ăn cơm xong không chịu về lớp tập hợp mà quăng chén đi kiếm anh.
“Lương Thượng Quân, Lương Thượng Quân, anh chiên trứng gà cho em ăn đi”
“Hả?” Lương Thượng Quân trở tay không kịp, suýt sặc nước.
“Em nghe họ nói trình độ chiên trứng của anh cao lắm, anh lợi hại ghê, bị nhiều người bao vây vậy mà còn tâm trạng chiên trứng”
Vu Tiểu Bắc lải nhải, lúc này Lương Thượng Quân mới nhận ra cậu đang nói tới lần hành động Tom and Jerry hồi trước, không ngờ thằng nhóc này còn nhớ.
“Làm gì ngon tới vậy, trong nhà ăn món trứng nào chả có” Anh cảm thấy thằng nhỏ này rất thú vị.
“Không thôi anh dạy em đi” Vu Tiểu Bắc kéo tay anh không tha, “Họ nói anh còn nhiều mánh lới lắm”
“Đi qua một bên chơi đi, cái tốt thì không học” Đưa tay búng trán cậu, Lương Thượng Quân cười nói.
“Lương Thượng Quân, Trần Công nói cậu ấy muốn trở thành dạng người như anh với Kỷ Sách, em cũng muốn” Trong mắt Vu Tiểu Bắc tràn đầy vẻ sùng bái, sáng tới nỗi Lương Thượng Quân thấy ngượng.
“Học tập anh thì được, chứ học tên Kỷ Sách kia không xong đâu, chả biến thái lắm, sẽ dại hư tụi em” Nói thật thành khẩn.
“Vậy hả, em biết rồi” Vu Tiểu Bắc rất nghe lời, “Em nói anh nghe, sĩ quan lớp tụi em cũng biến thái dữ lắm, rõ ràng đồng hồ của ổng chạy nhanh hơn giờ chuẩn 10’, vậy mà mỗi sáng huấn luyện cứ la tụi em không đúng giờ, la tụi em tới muộn. Hơn nữa muộn 1’ là bị phạt 50 lần chống đẩy, ổng đúng là không phải người!”
Lương Thượng Quân thầm nói người này đúng là có phong cách của Kỷ Sách, nhớ lại năm xưa anh và tụi nhỏ Đại đội 7 chịu thiệt dưới trướng Kỷ Sách, lập tức nổi tâm tình cùng chung kẻ địch, thế là khoác vai Vu Tiểu Bắc: “Có chuyện vậy hả? Vậy đúng là quá đáng quá rồi. Bất quá, cũng không phải không có cách đối phó…”
Vu Tiểu Bắc nghe lời này, cả người đều phấn khởi lên: “Làm sao, anh có cách hả?
Lương Thượng Quân cười âm hiểm.
Trên sân bố trí: 10 bia cố định, 10 bia di động, đánh đường phố.
Thành tích của Trần Công không tệ, 56 giây 22, bắn ngã toàn bộ bia di động, nhưng để trượt một cái bia cố định.
Thật ra đối với tuổi này thì thành tích như vậy là rất tốt rồi. Dù sao cũng thiếu kinh nghiệm thực chiến, có trượt cũng tha thứ được, nhưng chính cậu lại rất bất mãn với việc này, mặt bí xị nhìn chiến tích của Kỷ Sách.
Gần như lại phá thành tích kỷ lục, 32 giây 14, trúng hết.
Kỷ Sách đi ra vỗ vỗ vai cậu an ủi: “Đừng để ý quá, muốn cứng chọi cứng với tôi cậu còn non lắm”
Trần Công nổi đóa: “Anh khiêu khích hả! Anh bớt coi thường tôi đi!”
“Nếu tôi đã coi thường cậu thì mắc gì phải khiêu khích cậu chớ?”
“Trượt có cái bia cố định thôi mà, tôi cố ý đó!”
“Nghe giọng điệu cậu kìa, cậu tưởng bia cố định đơn giản lắm hả?”
“Có gì khó!” Trần Công giận dỗi.
Kỷ Sách lạnh mặt: “Độ khó dễ của bia cố định và bia di động nằm ở sự khác biệt giữa người với người. Đối với cậu thì bia cố định khó đối phó hơn chút. Dù bia di động khó ngắm, nhưng một khi nắm vững quỹ tích hành động thì rất dễ bắn trúng, nó di động lập tức kích thích thị giác cậu, còn bia cố định nó ngủ đông ở chỗ tối, cậu không thấy là không thấy, lướt qua nó là chết, trình bắn chuẩn cỡ nào cũng vô dụng. Cái lỗi này chỉ một câu『Cố ý』là có thể trốn tránh hay sao?”
“…” Trần Công không nói gì. Cậu biết Kỷ Sách nói đúng, trong thành tích trước kia của cậu lúc nào cũng bị mất điểm vì bia cố định.
Chẳng qua cậu không cam tâm, càng khiêu chiến cậu càng thấy mình thua kém người này quá xa.
“Chúng ta còn so một trận đấu vật nữa” Bỏ súng xuống, Trần Công kéo Kỷ Sách tới sân huấn luyện.
Cậu muốn biết rốt cuộc mình thua kém chỗ nào, thua kém bao nhiêu.
Cậu sẽ không chịu thua.
Lương Thượng Quân kêu Vu Tiểu Bắc dẫn anh tới phòng ngủ của sĩ quan bọn họ.
Đứng trước cửa phòng Vu Tiểu Bắc hơi sợ sệt, cậu kéo kéo tay áo Lương Thượng Quân: “Anh làm gì vậy? Muốn kiếm ổng nói chuyện hả, giờ ổng không có trỏng”
“Thì vốn muốn thừa lúc ổng không có trỏng mà” Lương Thượng Quân thấy cửa khóa, phát hiện không phải ổ khóa phức tạp, bèn lựa chọn giữa dây kẽm và thẻ ăn, cuối cùng vẫn chọn thẻ ăn.
Rắc, cửa mở.
Vu Tiểu Bắc trợn tròn hai mắt, hoàn toàn không dám tin.
Làm trộm?
Vị tiền bối cậu sùng bái muốn chết này đang dẫn cậu đi ăn trộm!
Ảnh không phải tráng sĩ mưa bom bão đạn chẳng sờn sao? Ảnh không phải thần thánh dù bị bao vây cũng có thể giương súng cười khiêu khích hay sao? Ảnh không phải mục tiêu và tấm gương của Trần Công sao? Tại sao giờ lại lén lén lút lút làm ăn trộm?
Lương Thượng Quân hoàn toàn không biết hình tượng chính trực trang nghiêm của mình thoáng chốc đã vỡ tan tành trong lòng Vu Tiểu Bắc.
Tới khi xong chuyện, Vu Tiểu Bắc vẫn còn đang trong cơn kinh hãi chưa thể hồi thần.
Lương Thượng Quân vỗ vai cậu nói: “Người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết. À, giờ anh đã chỉnh đồng hồ báo thức của sĩ quan tụi em trễ hơn 10’ rồi, chỉ cần ổng tới muộn thì ổng không có tư cách khó dễ tụi em”
Vu Tiểu Bắc há miệng một hồi, rốt cuộc cũng tỉnh khỏi cơn mê mang, trong ánh mắt nhìn Lương Thượng Quân lại lần nữa nở rộ hào quang: ngưởi này lợi hại quá đi! Cái gì ảnh cũng biết! Ảnh biết chiên trứng, còn biết bẻ khóa!
Lúc đi qua sân huấn luyện, Lương Thượng Quân và Vu Tiểu Bắc vừa khéo nhìn thấy Kỷ Sách nện Trần Công xuống đất.
Anh Kỷ Sách vật Trần Công bằng đòn này đây, gọi là Harai goshi, một đòn của Judo
Xem bộ xuống tay cực kỳ nặng, Trần Công nằm nửa ngày cũng không dậy nổi.
Sắc mặt Vu Tiểu Bắc thoắt cái trắng bệch, ù té chạy qua gọi tên Trần Công, hỏi cậu có sao không.
Lương Thượng Quân cũng hết hồn, ngây người một lúc lâu, Vu Tiểu Bắc như phát điên cuốn lấy Kỷ Sách. Thuật đấu vật của Vu Tiểu Bắc còn không bằng Trần Công, lúc này lại tức mất lý trí, đánh chẳng ra chiêu thức gì, liên tục thua thiệt dưới tay Kỷ Sách.
Nhưng cố tình Kỷ Sách chẳng hề muốn nương tay, đánh thằng nhỏ như đánh bao cát.
Lương Thượng Quân nhịn hết nổi, xông tới tách hai người ra, hét: “Kỷ Sách anh làm gì vậy! Ăn hiếp hai đứa con nít, anh làm đẹp mặt Hara quá ha!”
Kỷ Sách ăn cơm xong không thấy anh, lại bị thằng nhóc Trần Công chết cũng không nhận thua quấn đánh nửa ngày, vất vả lắm mới dẹp yên được, ai dè giờ lại thêm con thỏ con chạy vô kiếm chuyện, sau đó còn bị Lương Thượng Quân chửi cho một trận. Gặp một đống chuyện uất ức, hắn cũng tức muốn xì khói.
Hắn xô Lương Thượng Quân ra, dùng sức khá mạnh, không giống thu tay, trái lại như đang tuyên chiến.
Lương Thượng Quân đẩy hắn, lập tức đánh trả, hai nguời vô duyên vô cớ đánh nhau một hồi, Kỷ Sách tức chịu hết nổi hét: “Lương Thượng Quân! Đệch mẹ sao con nghé nhà ai em cũng bao che vậy! Học sinh 313 liên quan éo gì tới em, đáng để em gây sự với tôi hả!”
“Tôi không bao che tụi nó chẳng lẽ bao che anh!”
“Mắc gì em không thể bao che tôi? Rõ ràng tụi nó kiếm chuyện trước, em biết xót tụi nó sao không biết xót tôi!”
Rắc!
Lương Thượng Quân gần như nghe thấy tiếng xương mình vỡ vụn.
May mà Kỷ Sách thu thế kịp thời nên quyền đó mới không rơi lên người anh. Thật ra chính Kỷ Sách cũng bị lời này dọa hú hồn.
Nửa ngày sau, Lương Thượng Quân “Phụt_____” một tiếng cười ầm lên, cười thiếu điều đứng không vững, anh khoác vai Kỷ Sách, áp vào tai hắn nói khẽ: “Trời má ơi, chua chết tôi mất”
Cơ mặt Kỷ Sách giật mấy cái, không cãi nữa.
Lương Thượng Quân cười no xong kéo Trần Công và Vu Tiểu Bắc dậy hỏi: “Có bị thương chỗ nào không, muốn tới phòng y tế không?”
Trần Công lắc đầu, mặt sưng phù nói: “Anh dẫn Tiểu Bắc đi trước đi, lát tôi tự qua. Chuyện do tôi khơi nào trước, tôi sẽ tự giải quyết với Kỷ Sách”
Lương Thượng Quân hết nhìn cậu tới nhìn Kỷ Sách, quyết định không nhúng tay nữa, anh dẫn Vu Tiểu Bắc đi trước.
Hôm đó ánh nắng đặc biệt chói chang, mái tóc và mồ hôi của cậu thiếu niên đều được nhuộm vàng.
Ánh mắt cậu lấp lánh ánh sáng, khiến Kỷ Sách nhớ lại mình thật nhiều năm về trước. Niên thiếu lúc nào cũng vậy, cảm thấy mình tài giỏi vô địch, cảm thấy mình có thể chinh phục thế giới.
Có ước mơ là chuyện tốt.
Trần Công hỏi hắn: “Tôi phải làm sao mới vượt qua anh được nhỉ?”
Kỷ Sách vò vò tóc Trần Công: “Cậu có thể tới Hara kiếm tôi, chỉ cần cậu vào được Hara”
Một năm sau, lúc nghe Trần Công thuật lại lời này, Hiệu trưởng Lô thiếu điều hộc máu tại chỗ.
Cậu thiếu niên lại cao thêm vài cm đó đứng trước mặt ông, trình lên một tờ đơn xin, kèm với bảng thành tích nổi trội trong các hạng mục huấn luyện và báo cáo cuối khóa của trường quân đội 313, kiên định bày tỏ mình muốn tới Hara tham gia tuyển huấn.
Hiệu trưởng Lô đau nát tâm can.
Thằng nhãi mình ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn, vậy mà lại bị đục khoét vô sỉ như vậy, lại còn ngốc nghếch ôm khát khao “Không tới Hara lòng không nản, không gặp tên khốn lệ chẳng rơi”…
Quả nhiên người ở Hara chẳng có lấy một đứa tốt!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook