Tối Chung Lưu Phóng
-
Quyển 2 - Chương 46
Cơn đau vốn là thứ có thể kịp thời kêu gọi ý thức nhất, nhưng lúc này nó chẳng giúp Lương Thượng Quân được một chút nào.
Vết thương trên đùi đã tê dại, anh bèn cố tình dùng tay chọc, cảm giác đau đớn dữ dội truyền lên não, nhưng hoàn toàn không thể xóa tan cơn mệt mỏi càng lúc càng trầm trọng hơn. Anh cảm thấy mình giống như bị cát chảy vùi lấp, một chút sức phản kháng cũng không có.
Kiên trì thêm một lúc nữa, trận đánh diệt này bất quá cũng chỉ một lúc thôi, chỉ cần một lúc thôi là được!
Lương Thượng Quân không ngừng ám thị mình rằng cảm giác này chỉ là giả, thân thể mình vẫn còn kiên trì được.
Tim đập dồn dập, âm thanh máu chảy chấn động màng nhĩ, mang tiết tấu thúc giục. Hô hấp nghẹn trong lồng ngực đau nhói, cắn chặt khớp hàm, cổ họng vô thức phát ra tiếng gầm nhẹ.
Mắt Lương Thượng Quân gần như hiện tơ máu.
Mồ hôi lạnh rơi xuống đất, đọng thành từng viên bi màu nâu nhạt.
Không cách nào nhấc nổi báng súng, anh chống nó dưới đất, dốc hết sức lực để bước đi cũng không bước nổi vài mét.
Anh vốn cho rằng lần chấp hành nhiệm vụ này, kết quả xấu nhất là chết trận, giờ mới phát hiện không phải.
Kết quả xấu nhất chính là anh ngay cả cơ hội chết trận cũng không có, trở thành vướng bận của cả đội ngũ, chịu bất lực trong một cái xó quạnh quẽ.
Xưa nay chưa từng căm ghét bản thân mình như vậy…
Sau một trận trời đất quay cuồng, Lương Thượng Quân rốt cuộc vẫn kiệt sức khụy xuống đất.
Khuỷu tay ôm báng súng, dùng tư thế nằm rạp nhìn chăm chú mảng cây tiêu huyền, trên phiến lá hình bàn tay có một đốm màu vàng nhạt, khiến đường vân trên cả chiếc lá vụn vỡ.
Lúc này thế giới trong anh cũng vụn vỡ như chiếc lá đó.
Cực kỳ muốn ngủ nhưng vô phương nhập mộng, đầu óc chìm chìm nổi nổi, như ảo như thực.
Anh nghe thấy tiếng súng giao chiến bên doanh địa kẻ địch, nghe thấy tiếng cây cối và đá tảng nổ nát vụn, trong cơn hoảng hốt còn nghe thấy từng tiếng kêu gào của tên khốn kia: “Ngốc Tặc, mẹ kiếp cậu mau ra đây chịu chết cho tôi”_____anh có thể tưởng tượng được vẻ mặt phẫn nộ của người đó lúc này.
Tiếng hát của Trương Tam chợt xa chợt gần trong khu rừng.
Lương Thượng Quân không biết cậu ta đang ở hướng nào, anh chỉ cảm thấy nhịp điệu và tiếng ca đó vọng về từ dưới lòng đất sâu mà kiên cố, hòa lẫn vào dòng máu đang chảy trong huyết quản anh, va chạm thành một bài chiến ca quyết liệt, khiến anh không thể kiềm chế nhiệt huyết sôi trào.
Ngón tay gõ xuống nền đất, Lương Thượng Quân rướn cổ ngâm nga theo nhịp điệu quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn ấy.
Trước nay vốn đã chẳng có Đấng cứu thế
Máu đổ ngập đất nào ngại chi!
Muốn lập nên kỳ tích bất bại
Ta phải dựa vào chính sức mình
Quyết giành lại chiến công vinh dự
Trả tôn nghiêm cho các anh em!
Mau thiêu rụi phần nhiệt huyết ấy
Muốn thắng lợi phải chớp lấy thời cơ!
Anh chẳng còn sức lực gì, tiếng hát rất yếu ớt, thua xa âm thanh vang dội của Trương Tam. Vì vậy anh rất không phục.
Đã bất lực như vậy rồi thì tuyệt đối không thể thua khí thế thằng nhóc đó được! Cho nên Lương Thượng Quân lấy hơi, dùng hết sức hát lên, thanh đới run rẩy phát ra âm thanh vụn vỡ, trên chiến trường nghe hết sức quái dị.
Làm vậy rất dễ thu hút kẻ địch, nhưng Lương Thượng Quân nào quản được nhiều vậy chứ.
Hiện giờ suy nghĩ duy nhất của anh chính là để Trương Tam biết cậu ta không chiến đấu một mình!
Cho dù đi không nổi, bò không được, anh cũng sẽ không bỏ mặc cậu ta một mình chống địch!
Trước nay vốn đã chẳng có Đấng cứu thế
Máu đổ ngập đất nào ngại chi!
Muốn lập nên kỳ tích bất bại
Ta phải dựa vào chính sức mình
Quyết giành lại chiến công vinh dự
Trả tôn nghiêm cho các anh em!
Mau thiêu rụi phần nhiệt huyết ấy
Muốn thắng lợi phải chớp lấy thời cơ!
Cuộc đấu tranh cuối cùng điên cuồng đến tận mai sau
Các anh hùng quyết phải phản công!
…
Lương Thượng Quân hy vọng dù Trương Tam có nguy nan cỡ nào cũng sẽ liều một hơi tới cùng, so với anh xem tiếng hát của ai lảnh lót hơn ai, uy lực của người nào tra tấn màng nhĩ kẻ địch hơn.
Cho nên anh một lần rồi lại một lần ngoan cường hát vang.
Mãi đến khi tiếng thở dốc lẫn tiếng ngâm nga của anh áp đảo cả Trương Tam.
Mãi đến khi anh có ngừng lại, cũng chẳng còn nghe được giọng điệu hò hét xé cổ họng của Trương Tam nữa.
Mãi đến khi lệ trong hốc mắt anh tràn mi.
Khi anh mở mắt lần nữa, ánh rạng đông đã lấp ló.
Đầu tiên anh nghe được một tiếng nổ dữ dội, không phải tiếng nổ của lựu đạn, mà là một tiếng nổ ầm đến từ không trung. Tiếp theo là âm hưởng đùng đoàng từ xa đến gần.
Lương Thượng Quân chống người đứng dậy.
Những cây cổ thụ chọc trời xung quanh che khuất hơn nữa tầm mắt, nghênh đón chân trời ửng sáng, anh ngưỡng cổ 135o…Giây lát sau lập tức vọt đi khắp nơi tìm chỗ trốn.
Anh không đoán sai, đó chính là tiếng nổ.【Ghi chú: lúc máy bay đạt tới vận tốc siêu âm sẽ sinh ra sóng áp lực cực mạnh, truyền xuống mặt đất tạo thành tiếng nổ như sấm.】
Các chiến hữu Liệp ưng của họ tới rồi. Nhìn thấy phong cách bay như oanh tạc này, hẳn người lái là Khuất Tử.
Lương Thượng Quân tin Kỷ Sách đã nắm được cục diện, bằng không Liệp ưng oanh tạc tận diệt như vậy thì Thủy sam lẫn con tin cũng đừng mong còn. Bên Bộ chỉ huy cũng đã tính chuẩn thời cơ mà tới, tiến thẳng vào giai đoạn dọn dẹp chiến trường.
Vài phút sau tiếng nổ và tiếng bắn quét kết thúc, cái khe đá nơi Lương Thượng Quân núp bị quét qua hai lần, may mà không có thương tổn tới chỗ đó.
Theo sau tới chiến trường này là một chiếc trực thăng, vẫn luôn lượn gần doanh trại địch.
Sau khi phục hồi một ít thể lực, Lương Thượng Quân cà nhắc chạy tới giữa doanh trại, phất tay hỏi thăm phi hành viên giữa tầng tầng bụi đất và khói súng: “Khuất Tử, buổi sáng tốt lành!”
Sau đó có hai người leo thang trực thăng, một người là Cung Trì, một người là Kỷ Sách.
Lương Thượng Quân vô thức lùi một bước nhỏ.
Sau đó lại lùi thêm một bước lớn.
Lùi bước đầu tiên là vì, hóa ra họ đã rút khỏi chiến trường từ trước rồi sao, cũng tức là mới nãy quả thật nhân phẩm anh đột phá nên mới không bị sóng trùng kích nổ chết sao, cũng tức là trước đó họ đều nghĩ anh đã chết rồi sao?
Lùi bước thứ hai là vì, sắc mặt Kỷ Sách thực sự rất đáng sợ!
Kỷ Sách không nói lời nào, tiến lên đánh Lương Thượng Quân gục xuống.
Hắn đánh một quyền xong, quyền thứ hai bị Cung Trì ngăn lại.
Lương Thượng Quân ôm bụng nôn ra nước chua, ngước lên nhìn đôi mắt giăng đầy tơ máu của Kỷ Sách. Anh biết đó không chỉ là vì tác chiến trắng đêm.
Lúc Kỷ Sách tính bồi thêm cho anh một cú vô ảnh cước, Lương Thượng Quân cười khổ: “Đừng, tôi chịu không nổi”
Anh không thể không cầu xin, trước mắt tối đen từng trận, ngoại thương cộng thêm mất nhiều máu lại còn hậu di chứng chết tiệt, anh thực sự không thể chống đỡ nổi nữa, cho nên phải nhanh chóng xoa dịu cơn giận của Kỷ Sách.
“Xin lỗi anh” Anh nói với Kỷ Sách.
Biểu cảm Kỷ Sách hơi vặn vẹo một chút.
Cái người đang co ro dưới đất mặt mày trắng bệch, hiếm thấy mà tỏ ra yếu thế trước hắn, trong lòng Kỷ Sách có thể nào không chấn động?
Đêm qua đối với hắn mà nói là một trận chiến đấu gian nan nhất, không phải do kẻ địch mạnh hay sao, mà vì đây là lần đầu hắn mất hồn mất vía như thế trên chiến trường. Khi thấy trưởng quan phe địch đột nhiên ngã xuống, những kẻ khác cùng vây công một tên đánh lén, tim hắn như bị đóng băng vậy, từ lồng ngực cho tới ngón tay đều lạnh buốt.
Sau đó hắn dẫn người lao vào doanh trại trống không của địch, nhưng chẳng nhìn thấy chẳng nghe thấy cũng chẳng gọi được người nọ.
Khoảnh khắc ấy hắn chỉ muốn vứt bỏ chiến trường tồi tệ này, tóm lấy Ngốc Tặc lột sống da cậu ta, khiến cậu ta trải nghiệm một chút cơn đau buốt tim bức người ta phát điên này!
Vì sao người này lại mạnh mẽ như vậy, lại lỳ lợm như vậy, lại tự thích chủ trương, không để người ta bớt lo như vậy!
Phải! Cậu ta lợi hại lắm, nếu không có phương pháp to gan mà điên khùng của cậu ta, rất có thể họ vẫn còn đang giằng co với kẻ địch, nhưng cái giá của thắng lợi này thật quá đắt.
Đối với Kỷ Sách thì nó đắt tới nổi không thể thừa nhận được.
Nhìn Lương Thượng Quân suy yếu suýt mất ý thức, Kỷ Sách đưa tay kéo anh dậy, chẳng mảy may kiêng kỵ ôm siết anh vào lòng.
Hắn nói bên tai anh: “Biết không, chắc tôi phải dùng trái tim bằng sắt để cư xử với em, mới không khiến mình mất đi lý trí”
Hít vào mùi máu và mồ hôi trên người Kỷ Sách, Lương Thượng Quân nhắm mắt lại, nói thêm lần nữa: “Xin lỗi anh”
Kỷ Sách không chấp nhận lời xin lỗi của anh, còn nói: “Nhưng thật đáng tiếc, tôi làm không được. Cho nên, tôi cầu xin em, cầu xin em Lương Thượng Quân à, trước khi tìm chết hãy suy nghĩ tới lập trường của tôi một chút!”
Lương Thượng Quân bị dọa choáng váng.
Anh tin bất cứ người nào quen biết Kỷ Sách mà nghe hắn nói “Cần xin em” đều sẽ bị dọa ngất.
Nhất thời anh cũng không biết mình nên nói gì.
Á khẩu nửa ngày anh vẫn dùng ba từ đó đáp lại hắn, song không phải “Xin lỗi anh”, mà là: “Tôi sẽ cố”
Kỷ Sách nới lỏng vòng ôm, nhướng mày nhìn anh thật lâu, vẻ mặt như đang nhìn một vật kỳ lạ.
Lương Thượng Quân bình tĩnh nhìn lại.
“Cam đoan với tôi một câu thôi bộ chết sao?”
“Anh tin lời cam đoan của tôi sao?”
Kỷ Sách mím môi.
Cuối cùng hắn vỗ vỗ ngực trái mình, vô cùng cay đắng tự an ủi: “Trái tim sắt”
Cung Trì không quay về trực thăng, hắn đeo cái túi, cầm đèn pin chui vào sơn động.
Kỷ Sách đỡ Lương Thượng Quân lên trực thăng, quay về cao điểm 305, ông Trương đã sắp xếp sẵn cho họ các loại vật tư, con gái út của ông ở một bên mở đôi mắt to nhìn họ, ánh mắt dán dính vào bắp đùi đầm đìa máu của Lương Thượng Quân.
Dàn xếp xong, Tùng Kiến Bằng lái trực thăng về Bộ chỉ huy, chỉ còn lại Kỷ Sách, Lương Thượng Quân, Vưu Vũ, Chu Đại và Ngô Nhị năm người ở lại đợi lệnh.
Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, đại khái là đã hiểu được tình hình đêm qua, Kỷ Sách bèn để Lương Thượng Quân nghỉ ngơi. Nhưng trong lòng Lương Thượng Quân có tâm sự, thực sự không thể nào an tâm được, anh trằn trọc trở mình một hồi rồi dứt khoác ngồi dậy nắm lấy Kỷ Sách chất vấn.
“A Tàng cứu ra rồi à?”
Kỷ Sách hiểu nổi phiền lòng của anh, gật đầu nói: “Ừm, Tùng Kiến Bằng mang cậu ấy và Chu Khải về cấp cứu trước, rồi mới quay lại đón chúng ta. A Tàng không bị thương trí mạng gì hết, chúng bắt cậu ta chỉ vì muốn bức hỏi động hướng của chúng ta, với lại tình báo liên quan tới Thủy sam bên chúng ta”
“Vậy tìm được Thủy sam chưa?”
“Gần rồi. Cung Trì vào mấy sơn động đó tra xét với thu dọn trước, chờ xác định rõ vị trí chúng ta hẳn qua điều tra”
Điểm này trái lại khiến Lương Thượng Quân cảm thấy ngoài ý muốn.
Họ tìm Thủy sam lâu như vậy, nay vất vả lắm mới tiếp cận, thế nhưng phản ứng của Kỷ Sách lại thật lãnh đạm, giống như chẳng gấp chút nào, điều này chỉ có một cách giải thích.
“Anh đang sợ sao? Thủy sam rốt cuộc là gì, có nghĩ tới chưa?”
Kỷ Sách không phủ nhận mình đang sợ, hắn cau mày, do dự hiếm thấy: “Là gì hiện giờ tôi cũng không rõ, tới chừng đó tận mắt nhìn thì biết thôi”
“Ừ” Rất hiếu kỳ, nhưng Lương Thượng Quân không truy vấn, Kỷ Sách rất khẩn trương, anh cảm giác được điều đó.
Trầm mặc một hồi, rồi anh ôm hy vọng gần như mong manh hỏi: “Trương Tam…Sao rồi”
Kỷ Sách nhìn ánh mắt anh, không đáp.
Lương Thượng Quân hiểu.
Ngoáy ngoáy tai, không biết sao anh thấy hơi ù tai, âm thanh ong ong bén nhọn đang lướt tới lướt lui trong não.
Vết tích cắt qua mang theo nhiệt độ nóng cháy.
Rõ ràng chính là nhịp điệu cháy bỏng và nhiệt huyết ấy.
Ngủ như hôn mê suốt một ngày một đêm, sáng sớm, Lương Thượng Quân bị một cảm xúc kỳ quái trên bụng dưới đánh thức.
Anh mơ màng mở mắt ra, sau đó cả người cứng đơ, hoàn toàn không thể lý giải trạng thái mình đang thấy.
Mà đầu sỏ gây họa đang cưỡi trên người anh, mặt mày lo lắng nhìn anh hỏi: “Còn đau không?”
Vết thương trên đùi đã tê dại, anh bèn cố tình dùng tay chọc, cảm giác đau đớn dữ dội truyền lên não, nhưng hoàn toàn không thể xóa tan cơn mệt mỏi càng lúc càng trầm trọng hơn. Anh cảm thấy mình giống như bị cát chảy vùi lấp, một chút sức phản kháng cũng không có.
Kiên trì thêm một lúc nữa, trận đánh diệt này bất quá cũng chỉ một lúc thôi, chỉ cần một lúc thôi là được!
Lương Thượng Quân không ngừng ám thị mình rằng cảm giác này chỉ là giả, thân thể mình vẫn còn kiên trì được.
Tim đập dồn dập, âm thanh máu chảy chấn động màng nhĩ, mang tiết tấu thúc giục. Hô hấp nghẹn trong lồng ngực đau nhói, cắn chặt khớp hàm, cổ họng vô thức phát ra tiếng gầm nhẹ.
Mắt Lương Thượng Quân gần như hiện tơ máu.
Mồ hôi lạnh rơi xuống đất, đọng thành từng viên bi màu nâu nhạt.
Không cách nào nhấc nổi báng súng, anh chống nó dưới đất, dốc hết sức lực để bước đi cũng không bước nổi vài mét.
Anh vốn cho rằng lần chấp hành nhiệm vụ này, kết quả xấu nhất là chết trận, giờ mới phát hiện không phải.
Kết quả xấu nhất chính là anh ngay cả cơ hội chết trận cũng không có, trở thành vướng bận của cả đội ngũ, chịu bất lực trong một cái xó quạnh quẽ.
Xưa nay chưa từng căm ghét bản thân mình như vậy…
Sau một trận trời đất quay cuồng, Lương Thượng Quân rốt cuộc vẫn kiệt sức khụy xuống đất.
Khuỷu tay ôm báng súng, dùng tư thế nằm rạp nhìn chăm chú mảng cây tiêu huyền, trên phiến lá hình bàn tay có một đốm màu vàng nhạt, khiến đường vân trên cả chiếc lá vụn vỡ.
Lúc này thế giới trong anh cũng vụn vỡ như chiếc lá đó.
Cực kỳ muốn ngủ nhưng vô phương nhập mộng, đầu óc chìm chìm nổi nổi, như ảo như thực.
Anh nghe thấy tiếng súng giao chiến bên doanh địa kẻ địch, nghe thấy tiếng cây cối và đá tảng nổ nát vụn, trong cơn hoảng hốt còn nghe thấy từng tiếng kêu gào của tên khốn kia: “Ngốc Tặc, mẹ kiếp cậu mau ra đây chịu chết cho tôi”_____anh có thể tưởng tượng được vẻ mặt phẫn nộ của người đó lúc này.
Tiếng hát của Trương Tam chợt xa chợt gần trong khu rừng.
Lương Thượng Quân không biết cậu ta đang ở hướng nào, anh chỉ cảm thấy nhịp điệu và tiếng ca đó vọng về từ dưới lòng đất sâu mà kiên cố, hòa lẫn vào dòng máu đang chảy trong huyết quản anh, va chạm thành một bài chiến ca quyết liệt, khiến anh không thể kiềm chế nhiệt huyết sôi trào.
Ngón tay gõ xuống nền đất, Lương Thượng Quân rướn cổ ngâm nga theo nhịp điệu quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn ấy.
Trước nay vốn đã chẳng có Đấng cứu thế
Máu đổ ngập đất nào ngại chi!
Muốn lập nên kỳ tích bất bại
Ta phải dựa vào chính sức mình
Quyết giành lại chiến công vinh dự
Trả tôn nghiêm cho các anh em!
Mau thiêu rụi phần nhiệt huyết ấy
Muốn thắng lợi phải chớp lấy thời cơ!
Anh chẳng còn sức lực gì, tiếng hát rất yếu ớt, thua xa âm thanh vang dội của Trương Tam. Vì vậy anh rất không phục.
Đã bất lực như vậy rồi thì tuyệt đối không thể thua khí thế thằng nhóc đó được! Cho nên Lương Thượng Quân lấy hơi, dùng hết sức hát lên, thanh đới run rẩy phát ra âm thanh vụn vỡ, trên chiến trường nghe hết sức quái dị.
Làm vậy rất dễ thu hút kẻ địch, nhưng Lương Thượng Quân nào quản được nhiều vậy chứ.
Hiện giờ suy nghĩ duy nhất của anh chính là để Trương Tam biết cậu ta không chiến đấu một mình!
Cho dù đi không nổi, bò không được, anh cũng sẽ không bỏ mặc cậu ta một mình chống địch!
Trước nay vốn đã chẳng có Đấng cứu thế
Máu đổ ngập đất nào ngại chi!
Muốn lập nên kỳ tích bất bại
Ta phải dựa vào chính sức mình
Quyết giành lại chiến công vinh dự
Trả tôn nghiêm cho các anh em!
Mau thiêu rụi phần nhiệt huyết ấy
Muốn thắng lợi phải chớp lấy thời cơ!
Cuộc đấu tranh cuối cùng điên cuồng đến tận mai sau
Các anh hùng quyết phải phản công!
…
Lương Thượng Quân hy vọng dù Trương Tam có nguy nan cỡ nào cũng sẽ liều một hơi tới cùng, so với anh xem tiếng hát của ai lảnh lót hơn ai, uy lực của người nào tra tấn màng nhĩ kẻ địch hơn.
Cho nên anh một lần rồi lại một lần ngoan cường hát vang.
Mãi đến khi tiếng thở dốc lẫn tiếng ngâm nga của anh áp đảo cả Trương Tam.
Mãi đến khi anh có ngừng lại, cũng chẳng còn nghe được giọng điệu hò hét xé cổ họng của Trương Tam nữa.
Mãi đến khi lệ trong hốc mắt anh tràn mi.
Khi anh mở mắt lần nữa, ánh rạng đông đã lấp ló.
Đầu tiên anh nghe được một tiếng nổ dữ dội, không phải tiếng nổ của lựu đạn, mà là một tiếng nổ ầm đến từ không trung. Tiếp theo là âm hưởng đùng đoàng từ xa đến gần.
Lương Thượng Quân chống người đứng dậy.
Những cây cổ thụ chọc trời xung quanh che khuất hơn nữa tầm mắt, nghênh đón chân trời ửng sáng, anh ngưỡng cổ 135o…Giây lát sau lập tức vọt đi khắp nơi tìm chỗ trốn.
Anh không đoán sai, đó chính là tiếng nổ.【Ghi chú: lúc máy bay đạt tới vận tốc siêu âm sẽ sinh ra sóng áp lực cực mạnh, truyền xuống mặt đất tạo thành tiếng nổ như sấm.】
Các chiến hữu Liệp ưng của họ tới rồi. Nhìn thấy phong cách bay như oanh tạc này, hẳn người lái là Khuất Tử.
Lương Thượng Quân tin Kỷ Sách đã nắm được cục diện, bằng không Liệp ưng oanh tạc tận diệt như vậy thì Thủy sam lẫn con tin cũng đừng mong còn. Bên Bộ chỉ huy cũng đã tính chuẩn thời cơ mà tới, tiến thẳng vào giai đoạn dọn dẹp chiến trường.
Vài phút sau tiếng nổ và tiếng bắn quét kết thúc, cái khe đá nơi Lương Thượng Quân núp bị quét qua hai lần, may mà không có thương tổn tới chỗ đó.
Theo sau tới chiến trường này là một chiếc trực thăng, vẫn luôn lượn gần doanh trại địch.
Sau khi phục hồi một ít thể lực, Lương Thượng Quân cà nhắc chạy tới giữa doanh trại, phất tay hỏi thăm phi hành viên giữa tầng tầng bụi đất và khói súng: “Khuất Tử, buổi sáng tốt lành!”
Sau đó có hai người leo thang trực thăng, một người là Cung Trì, một người là Kỷ Sách.
Lương Thượng Quân vô thức lùi một bước nhỏ.
Sau đó lại lùi thêm một bước lớn.
Lùi bước đầu tiên là vì, hóa ra họ đã rút khỏi chiến trường từ trước rồi sao, cũng tức là mới nãy quả thật nhân phẩm anh đột phá nên mới không bị sóng trùng kích nổ chết sao, cũng tức là trước đó họ đều nghĩ anh đã chết rồi sao?
Lùi bước thứ hai là vì, sắc mặt Kỷ Sách thực sự rất đáng sợ!
Kỷ Sách không nói lời nào, tiến lên đánh Lương Thượng Quân gục xuống.
Hắn đánh một quyền xong, quyền thứ hai bị Cung Trì ngăn lại.
Lương Thượng Quân ôm bụng nôn ra nước chua, ngước lên nhìn đôi mắt giăng đầy tơ máu của Kỷ Sách. Anh biết đó không chỉ là vì tác chiến trắng đêm.
Lúc Kỷ Sách tính bồi thêm cho anh một cú vô ảnh cước, Lương Thượng Quân cười khổ: “Đừng, tôi chịu không nổi”
Anh không thể không cầu xin, trước mắt tối đen từng trận, ngoại thương cộng thêm mất nhiều máu lại còn hậu di chứng chết tiệt, anh thực sự không thể chống đỡ nổi nữa, cho nên phải nhanh chóng xoa dịu cơn giận của Kỷ Sách.
“Xin lỗi anh” Anh nói với Kỷ Sách.
Biểu cảm Kỷ Sách hơi vặn vẹo một chút.
Cái người đang co ro dưới đất mặt mày trắng bệch, hiếm thấy mà tỏ ra yếu thế trước hắn, trong lòng Kỷ Sách có thể nào không chấn động?
Đêm qua đối với hắn mà nói là một trận chiến đấu gian nan nhất, không phải do kẻ địch mạnh hay sao, mà vì đây là lần đầu hắn mất hồn mất vía như thế trên chiến trường. Khi thấy trưởng quan phe địch đột nhiên ngã xuống, những kẻ khác cùng vây công một tên đánh lén, tim hắn như bị đóng băng vậy, từ lồng ngực cho tới ngón tay đều lạnh buốt.
Sau đó hắn dẫn người lao vào doanh trại trống không của địch, nhưng chẳng nhìn thấy chẳng nghe thấy cũng chẳng gọi được người nọ.
Khoảnh khắc ấy hắn chỉ muốn vứt bỏ chiến trường tồi tệ này, tóm lấy Ngốc Tặc lột sống da cậu ta, khiến cậu ta trải nghiệm một chút cơn đau buốt tim bức người ta phát điên này!
Vì sao người này lại mạnh mẽ như vậy, lại lỳ lợm như vậy, lại tự thích chủ trương, không để người ta bớt lo như vậy!
Phải! Cậu ta lợi hại lắm, nếu không có phương pháp to gan mà điên khùng của cậu ta, rất có thể họ vẫn còn đang giằng co với kẻ địch, nhưng cái giá của thắng lợi này thật quá đắt.
Đối với Kỷ Sách thì nó đắt tới nổi không thể thừa nhận được.
Nhìn Lương Thượng Quân suy yếu suýt mất ý thức, Kỷ Sách đưa tay kéo anh dậy, chẳng mảy may kiêng kỵ ôm siết anh vào lòng.
Hắn nói bên tai anh: “Biết không, chắc tôi phải dùng trái tim bằng sắt để cư xử với em, mới không khiến mình mất đi lý trí”
Hít vào mùi máu và mồ hôi trên người Kỷ Sách, Lương Thượng Quân nhắm mắt lại, nói thêm lần nữa: “Xin lỗi anh”
Kỷ Sách không chấp nhận lời xin lỗi của anh, còn nói: “Nhưng thật đáng tiếc, tôi làm không được. Cho nên, tôi cầu xin em, cầu xin em Lương Thượng Quân à, trước khi tìm chết hãy suy nghĩ tới lập trường của tôi một chút!”
Lương Thượng Quân bị dọa choáng váng.
Anh tin bất cứ người nào quen biết Kỷ Sách mà nghe hắn nói “Cần xin em” đều sẽ bị dọa ngất.
Nhất thời anh cũng không biết mình nên nói gì.
Á khẩu nửa ngày anh vẫn dùng ba từ đó đáp lại hắn, song không phải “Xin lỗi anh”, mà là: “Tôi sẽ cố”
Kỷ Sách nới lỏng vòng ôm, nhướng mày nhìn anh thật lâu, vẻ mặt như đang nhìn một vật kỳ lạ.
Lương Thượng Quân bình tĩnh nhìn lại.
“Cam đoan với tôi một câu thôi bộ chết sao?”
“Anh tin lời cam đoan của tôi sao?”
Kỷ Sách mím môi.
Cuối cùng hắn vỗ vỗ ngực trái mình, vô cùng cay đắng tự an ủi: “Trái tim sắt”
Cung Trì không quay về trực thăng, hắn đeo cái túi, cầm đèn pin chui vào sơn động.
Kỷ Sách đỡ Lương Thượng Quân lên trực thăng, quay về cao điểm 305, ông Trương đã sắp xếp sẵn cho họ các loại vật tư, con gái út của ông ở một bên mở đôi mắt to nhìn họ, ánh mắt dán dính vào bắp đùi đầm đìa máu của Lương Thượng Quân.
Dàn xếp xong, Tùng Kiến Bằng lái trực thăng về Bộ chỉ huy, chỉ còn lại Kỷ Sách, Lương Thượng Quân, Vưu Vũ, Chu Đại và Ngô Nhị năm người ở lại đợi lệnh.
Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, đại khái là đã hiểu được tình hình đêm qua, Kỷ Sách bèn để Lương Thượng Quân nghỉ ngơi. Nhưng trong lòng Lương Thượng Quân có tâm sự, thực sự không thể nào an tâm được, anh trằn trọc trở mình một hồi rồi dứt khoác ngồi dậy nắm lấy Kỷ Sách chất vấn.
“A Tàng cứu ra rồi à?”
Kỷ Sách hiểu nổi phiền lòng của anh, gật đầu nói: “Ừm, Tùng Kiến Bằng mang cậu ấy và Chu Khải về cấp cứu trước, rồi mới quay lại đón chúng ta. A Tàng không bị thương trí mạng gì hết, chúng bắt cậu ta chỉ vì muốn bức hỏi động hướng của chúng ta, với lại tình báo liên quan tới Thủy sam bên chúng ta”
“Vậy tìm được Thủy sam chưa?”
“Gần rồi. Cung Trì vào mấy sơn động đó tra xét với thu dọn trước, chờ xác định rõ vị trí chúng ta hẳn qua điều tra”
Điểm này trái lại khiến Lương Thượng Quân cảm thấy ngoài ý muốn.
Họ tìm Thủy sam lâu như vậy, nay vất vả lắm mới tiếp cận, thế nhưng phản ứng của Kỷ Sách lại thật lãnh đạm, giống như chẳng gấp chút nào, điều này chỉ có một cách giải thích.
“Anh đang sợ sao? Thủy sam rốt cuộc là gì, có nghĩ tới chưa?”
Kỷ Sách không phủ nhận mình đang sợ, hắn cau mày, do dự hiếm thấy: “Là gì hiện giờ tôi cũng không rõ, tới chừng đó tận mắt nhìn thì biết thôi”
“Ừ” Rất hiếu kỳ, nhưng Lương Thượng Quân không truy vấn, Kỷ Sách rất khẩn trương, anh cảm giác được điều đó.
Trầm mặc một hồi, rồi anh ôm hy vọng gần như mong manh hỏi: “Trương Tam…Sao rồi”
Kỷ Sách nhìn ánh mắt anh, không đáp.
Lương Thượng Quân hiểu.
Ngoáy ngoáy tai, không biết sao anh thấy hơi ù tai, âm thanh ong ong bén nhọn đang lướt tới lướt lui trong não.
Vết tích cắt qua mang theo nhiệt độ nóng cháy.
Rõ ràng chính là nhịp điệu cháy bỏng và nhiệt huyết ấy.
Ngủ như hôn mê suốt một ngày một đêm, sáng sớm, Lương Thượng Quân bị một cảm xúc kỳ quái trên bụng dưới đánh thức.
Anh mơ màng mở mắt ra, sau đó cả người cứng đơ, hoàn toàn không thể lý giải trạng thái mình đang thấy.
Mà đầu sỏ gây họa đang cưỡi trên người anh, mặt mày lo lắng nhìn anh hỏi: “Còn đau không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook