Tối Chung Lưu Phóng
-
Quyển 1 - Chương 16
Trên ý nghĩa, huấn luyện xạ kích ban đêm là tiến hành dưới điều kiện ánh sáng yếu, tỷ như ánh huỳnh quang, ánh trăng, hoặc tệ nhất cũng phải có ánh sao, hơn nữa còn lắp thêm kính nhắm bạch quang, tay bắn tỉa ít nhất cũng phải nắm rõ vị trí của mục tiêu mới miễn cưỡng đo được cự ly. Còn kiểu huấn luyện của Hara là bắn trong điều kiện tối mịt mù hoàn toàn, không thể lệ thuộc vào thị giác, mà là thính giác và ký ức.
Nghe tiếng xác định mục tiêu, lọt vào tai là không được quên, đây là kỹ năng mà lính trinh sát đặc chủng cần phải hiểu biết thuần thục, bởi vì phần lớn nhiệm vụ của họ đều phải hoàn thành trong đêm tối. Cần đảm bảo dưới tình huống không có ánh sáng hoặc thị lực mù có thể dựa vào thính giác để giữ mạng.
Yêu cầu của Kỷ Sách đối với hạng mục huấn luyện này đặc biệt nghiêm khắc, hắn không chỉ muốn các binh sĩ có thể phân biệt hướng phát ra âm thanh, mà còn phải phán đoán cự ly và quỹ tích di động, âm thanh do động vật phát ra hay con người phát ra. Cuối cùng những người lính này gần như bị tinh thần phân liệt, tối ngủ mà lỗ tai cứ dựng đứng lên.
Hai tuần tiếp theo khá có hiệu quả, chủ yếu thể hiện ở tình huống khi Kỷ Sách còn cách thật xa, chưa tới gần phòng xi măng, người bên trong lập tức im phăng phắc, có thể nghe tiếng bước chân mà phán đoán được hắn đang ở đâu, còn bao lâu nữa sẽ xuất hiện trước mặt bọn họ, mang boots mới hay boots cũ, đế boots có dính lá cây khô hay không…
Người bị out trong vòng huấn luyện này là nhiều nhất, đi hết 26 người, làm tim Lương Thượng Quân đau muốn chết, ăn gì cũng không vô, ngay cả hai bữa cũng không ngó ngàng tới, kết quả ngày đó bệnh đau dạ dày của anh lại tái phát. Bệnh đau dạ dày này lưu lại từ đợt Estonia dạo trước, sau đó lúc tốt lúc xấu, thật ra cũng không phải không trị được, chẳng qua anh không rảnh điều dưỡng cho tốt. Anh đau đến mức đổ mồ hôi ướt đầu, đi khắp nơi tìm thuốc, nhưng lục lọi mọi ngóc ngách vẫn không tìm thấy, hết cách, anh đành cuộn người trên giường chịu chết.
Kỷ Sách tiễn nhóm người đó đi, tâm tình rốt cuộc nhẹ nhõm hẳn, hắn vốn tưởng lần này Lương Thượng Quân nhất định sẽ cãi ầm với hắn một trận, dù không cãi cũng làm mặt khó coi cho hắn xem, ai ngờ anh lại yên tĩnh bất ngờ, phiền toái gì cũng không tìm tới hắn, nói thật hắn cảm thấy hơi không quen.
Kỷ Sách về tới bãi bắn, vừa khéo chạm mặt bác Trương đang bê cái lò than ra nấu nước, hắn bèn qua giúp. Bác Trương vừa thấy hắn liền vui vẻ trong lòng, hớn hở kéo hắn qua nói chuyện: “Đám tân binh hôm qua cũng không tệ ha, kiên trì được tới bây giờ, mày cũng đành lòng đuổi tụi nó đi thiệt”
Kỷ Sách gật đầu: “Ừm, đều rất tốt, nhưng còn kém tiêu chuẩn của Hara một chút, bác Trương bác cũng biết đó, con không thể hại họ được”
Bác Trương thở dài: “Đúng rồi đúng rồi, đều là công việc liều mạng, không thể đùa được” Nói đoạn dường như nhớ tới gì đó, cười bảo: “Aiz phải rồi, sao hôm nay không thấy thằng nhóc Lương vậy, bình thường lúc tiễn người đi, chẳng phải nó đều tới tìm mày cãi hai ba câu sao? Mày khuyên nhủ nó đi nghen”
Kỷ Sách cười he he: “Cụ đây cũng phát hiện hả, cậu ta giở thói trẻ con vậy thôi, chứ thật ra cậu ta hiểu rất rõ, nên đi thì không thể lưu lại, nhưng trong lòng cậu ta không thoải mái, nên muốn tìm con trút giận, đừng để ý cậu ta, không sao đâu”
“Thằng nhỏ Lương cũng là hạt giống tốt, nó vừa tới đây mà đã có thể làm tốt vậy là hiếm thấy lắm rồi, mày đừng làm khó nó quá”
Bác Trương thực sự rất thích Lương Thượng Quân, bác thấy anh có chủ kiến có trách nhiệm, khiêm tốn cẩn thận, không kiêu căng không nóng nảy, thỉnh thoảng nói chuyện với bác còn hơi mắc cỡ, chơi với anh vui lắm. Lần trước ra ngoài huấn luyện về, không biết anh lấy được từ đâu hai cái trứng chim to, hớn ha hớn hở đem tặng cho bác Trương, một trứng dùng nước luộc, một trứng bắt lửa riu riu nướng, phải tận mắt nhìn bác Trương ăn hết mới chịu đi, còn kêu bác Trương đánh giá ăn ngon thế nào, nói lần sau lúc dã chiến phải nếm thử, làm bác Trương vui chết được.
Kỷ Sách thầm nghĩ mình nào dám làm khó Lương Thượng Quân, Lương Thượng Quân ăn nói với mình còn dám xưng “Trẫm” thế này thế nọ, “Ái khanh” thế lọ thế chai nữa là, lớn lối thấy sợ, nhưng cố tình mình lại không thể tức giận với cậu ta được. Giờ xem bộ thằng nhóc đó đã sớm thu phục lòng bác Trương rồi, thật không thể không phục cậu ta mà.
Bất quá nói tới cũng quái, hôm nay đúng là không thấy người đâu. Kỷ Sách nói tới đây bèn nhìn xung quanh, cứ cảm thấy yên tĩnh quá mức. Hắn đặt ấm nước lên lò, vỗ vỗ tay bác Trương nói: “Bác Trương, con đi tìm cậu ta”
Bác Trương phất tay với hắn: “Đi đi, bác không thấy nó ra ngoài, chắc còn trong bãi tập bắn đấy”
“Dạ, biết rồi”
Lúc mới tới trại huấn luyện này Kỷ Sách có nói qua, phòng xi măng là nơi chỉ dành để ngủ buổi tối, ban ngày không được ở trong đó, trước mắt vẫn chưa ai vi phạm quy định này, ban ngày mọi người đều làm tổ trong rừng, cho nên lúc này doanh trại rất an tĩnh.
Theo lý mà nói Lương Thượng Quân cũng không ở đây, anh tuyệt đối sẽ không để Kỷ Sách nắm thóp mình, nhưng lúc Kỷ Sách đi tới gần phòng xi măng, quả thật nghe thấy tiếng hô hấp khe khẽ, rất dồn dập, rõ ràng là đang nhịn đau, hơn nữa, với thính lực của mình, hắn lập tức biết tiếng hô hấp đó là của ai.
Lòng hắn kinh hãi, vội chạy vào kiểm tra, chỉ thấy Lương Thượng Quân cuộn mình trong góc giường, cả người co lại như con tôm, sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy, mắt nhắm chặt, quần áo trên người đã bị mồ hôi nhuộm sẫm màu, ướt thiếu điều muốn vắt ra nước. Kỷ Sách cau chặt mày, qua lật mặt anh lại khẽ vỗ hai cái, gọi: “Lương Thượng Quân, Lương Thượng Quân! Làm sao vậy? Tỉnh lại!”
Lương Thượng Quân vất vả khôi phục chút thần trí từ trong cơn đau, đứt quãng nói: “Đau…Đau dạ dày…”
Kỷ Sách chưa từng thấy anh phát bệnh nặng thế này bao giờ, cũng hơi hoảng hốt: “Thuốc đâu? Thuốc của cậu đâu?”
“Tìm…không thấy…” Lúc nói mồ hôi trên trán Lương Thượng Quân lăn dài xuống, anh xoay người muốn nôn, nhưng chỉ gục bên mép giường ho khan, không nôn ra được gì hết.
Lúc này Kỷ Sách mới sực nhớ, Lương Thượng Quân thường vứt thuốc lung tung, đụng đâu thảy đó, chỗ hắn cũng có một lọ, lúc tới đặc huấn hắn cũng mang theo giúp anh, nhưng lúc này thế nhưng cũng chẳng nhớ để đâu, cả doanh trại trang bị vật tư chất đống như núi, làm gì có chuyện lục ra dễ dàng như vậy được.
Thấy Lương Thượng Quân đau ra nông nổi này, tim hắn cũng thắt lại, bèn mặc kệ thuốc nào đau dạ dày thuốc nào không, tìm đại viên thuốc giảm đau cho anh uống trước đã.
Hắn quay lưng chạy đi lục trang bị, nhưng bị bác Trương cản lại: “Sao thế sao thế? Sao gấp dữ vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Kỷ Sách không có thời gian giải thích, chỉ nói: “Bệnh đau dạ dày của Lương Thượng Quân tái phát, con đi tìm thuốc cho cậu ta”
Bác Trương vừa nghe xong vội kéo hắn lại: “Đau dạ dày? Bây đừng gấp bây đừng gấp, nghe bác nói trước đã, bác có cách”
“Dạ?” Kỷ Sách bán tín bán nghi: “Cách gì?”
“Chưa từng nghe câu bệnh lâu thành bác sĩ sao, chân bác đau mấy chục năm rồi, tốt xấu gì bác cũng từng học về huyệt vị, biết một phương pháp trị đau dạ dày, tuyệt đối hữu dụng!”
Bác Trương cũng chả quan tâm Kỷ Sách có ý kiến gì hay không, kéo hắn về phòng xi măng. Bác thấy Lương Thượng Quân đau ra nông nỗi này, luôn miệng hô tạo nghiệp, vội kêu Kỷ Sách xoắn ống quần anh lên, chỉ vào vị trí dưới khớp gối nói: “Này này, huyệt vị này kêu là túc tam lý, nằm dưới huyệt tất nhãn ba tấc, trước tiên xoa theo chiều kim đồng hồ 60 vòng, rồi xoa ngược chiều kim đồng hồ 60 vòng nữa, sau đó dùng bụng ngón cái ấn huyệt túc tam lý ở hai chân từ trên xuống dưới, cho tới khi vùng da gần đó nóng lên là được”
Kỷ Sách trèo lên giường, túm chân Lương Thượng Quân kéo lên ngực mình, ấn hai cái xuống huyệt vị đó: “Là chỗ này ạ?”
Bác Trương gật gật đầu: “Đúng, chỗ đó, mày xoa cho nó đi, một lát là ổn”
Kỷ Sách dựa theo lời bác nói xoa nắn cho Lương Thượng Quân, quả nhiên, chỉ lát sau, hô hấp của Lương Thượng Quân từ từ bình phục lại, Kỷ Sách thấy hữu hiệu cũng yên tâm hơn nhiều.
Lúc này bên ngoài truyền vào tiếng xì xèo xì xèo, bác Trương vỗ đùi: “Chết cha, nước sôi rồi!” Đoạn đi cà nhắc ra ngoài nhấc ấm nước, vẫn không quên dặn dò Kỷ Sách: “Một ngày 2-3 lần, đừng quên nghen!”
Kỷ Sách đáp ứng, vừa xoa nắn cho anh vừa ráng nhớ coi rốt cuộc mình vứt lọ thuốc kia ở đâu, về sau kêu Lương Thượng Quân uống thuốc kèm theo bấm huyệt trị liệu phụ trợ, nói không chừng có thể khỏi nhanh hơn chút.
Lương Thượng Quân chầm chậm khỏe lại, vừa mở mắt đã thấy Kỷ Sách ôm hai chân mình, não thoắt cái linh hoạt, trợn to mắt nhìn hắn: “Kỷ Sách? Anh làm gì vậy?”
Kỷ Sách thấy anh tỉnh lại liền mở miệng mắng: “Bản thân bị đau dạ dày mà vứt thuốc lung tung, cậu chán sống rồi hả? Muốn chết cũng đừng chết ở Hara, chỉ tiêu tử vong không phải để cậu lãng phí như vậy! Đau dạ dày tới chết, nói ra cậu không sợ mất mặt chứ tôi sợ đấy!”
“Aiz…” Lương Thượng Quân vẫn chưa kịp phản ứng lại, “Nhưng mà, tôi hỏi anh đang làm gì…”
“Tôi đang làm gì?” Kỷ Sách tức không có chỗ xả: “Mẹ nó tôi đang bấm huyệt cho cậu! Này! Nhớ kỹ cho tôi, vị trí này có thể giảm đau, về sau tự cậu xoa lấy, đừng mong tôi hầu hạ cậu!”
“Ờ…” Lương Thượng Quân ngơ ngác đáp ứng, có chút không yên lòng. Tư thế hiện giờ, ống quần anh bị xoắn lên thật cao, hai chân dạng rộng bị Kỷ Sách kéo lấy, hai người họ còn đang ở trên giường, cảnh này nhìn sao cũng thấy quái dị.
Kỷ Sách trái lại không có cảm giác gì, hung ác xoa nắn từng cái từng cái, hơi tức giận nói: “Lọ thuốc của cậu để ở chỗ tôi, lát nữa sẽ tìm cho cậu, cậu uống xong cất cho kỹ…Thôi quên đi quên đi, cậu vẫn nên đưa nó cho tôi, tôi giữ giúp cậu, tới lúc đau đỡ phải quậy gà bay chó sủa. Tôi nói cho cậu biết Lương Thượng Quân, lần sau còn để xảy ra chuyện thế này nữa, tôi sẽ trừ cậu 10đ! Hiểu chưa!”
“Hiểu” Lương Thượng Quân đoán được hắn muốn nói gì.
Sức tay Kỷ Sách khá nặng, cả bắp chân anh đều đỏ hết lên, anh đau nhưng không dám nói, kết quả dạ dày hết đau, nhưng hai chân bỏng rát như bị luộc vậy.
Kỷ Sách xoa xong đi lấy thuốc cho anh, vừa xuống giường hắn sực nhớ ra, lọ thuốc đó nằm trong cái túi dưới gầm giường mình…
Hắn sửng sờ, chân mày cau chặt, ngu quá là ngu, mới rồi sao mình lại hoảng tới vậy? Hắn thật muốn tát cho mình bạt tai.
Trong lòng xoắn xuýt, nhưng bên ngoài hắn cũng không muốn mất mặt, giả bộ trấn tĩnh đi ra xin bác Trương ly nước, quay về đưa cho Lương Thượng Quân: “Uống!”
Lương Thượng Quân đáp “Ờ”, nhận ly nước uống thuốc. Anh đổ quá nhiều mồ hôi, giờ rất khát, nhưng nước nóng quá, anh chỉ đành uống từng hớp từng hớp nhỏ, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, trong lòng ngổn ngang không biết đang nghĩ gì. Đột nhiên Kỷ Sách đưa tay sờ sờ trán anh, anh vô thức rụt ra phía sau một chút.
Kỷ Sách: “Đâu có sốt, sao mặt cậu đỏ quá vậy?”
Lương Thượng Quân ngớ người, ngẩng đầu lên liếc hắn một cái: “…Tại nước nóng”
Nghe tiếng xác định mục tiêu, lọt vào tai là không được quên, đây là kỹ năng mà lính trinh sát đặc chủng cần phải hiểu biết thuần thục, bởi vì phần lớn nhiệm vụ của họ đều phải hoàn thành trong đêm tối. Cần đảm bảo dưới tình huống không có ánh sáng hoặc thị lực mù có thể dựa vào thính giác để giữ mạng.
Yêu cầu của Kỷ Sách đối với hạng mục huấn luyện này đặc biệt nghiêm khắc, hắn không chỉ muốn các binh sĩ có thể phân biệt hướng phát ra âm thanh, mà còn phải phán đoán cự ly và quỹ tích di động, âm thanh do động vật phát ra hay con người phát ra. Cuối cùng những người lính này gần như bị tinh thần phân liệt, tối ngủ mà lỗ tai cứ dựng đứng lên.
Hai tuần tiếp theo khá có hiệu quả, chủ yếu thể hiện ở tình huống khi Kỷ Sách còn cách thật xa, chưa tới gần phòng xi măng, người bên trong lập tức im phăng phắc, có thể nghe tiếng bước chân mà phán đoán được hắn đang ở đâu, còn bao lâu nữa sẽ xuất hiện trước mặt bọn họ, mang boots mới hay boots cũ, đế boots có dính lá cây khô hay không…
Người bị out trong vòng huấn luyện này là nhiều nhất, đi hết 26 người, làm tim Lương Thượng Quân đau muốn chết, ăn gì cũng không vô, ngay cả hai bữa cũng không ngó ngàng tới, kết quả ngày đó bệnh đau dạ dày của anh lại tái phát. Bệnh đau dạ dày này lưu lại từ đợt Estonia dạo trước, sau đó lúc tốt lúc xấu, thật ra cũng không phải không trị được, chẳng qua anh không rảnh điều dưỡng cho tốt. Anh đau đến mức đổ mồ hôi ướt đầu, đi khắp nơi tìm thuốc, nhưng lục lọi mọi ngóc ngách vẫn không tìm thấy, hết cách, anh đành cuộn người trên giường chịu chết.
Kỷ Sách tiễn nhóm người đó đi, tâm tình rốt cuộc nhẹ nhõm hẳn, hắn vốn tưởng lần này Lương Thượng Quân nhất định sẽ cãi ầm với hắn một trận, dù không cãi cũng làm mặt khó coi cho hắn xem, ai ngờ anh lại yên tĩnh bất ngờ, phiền toái gì cũng không tìm tới hắn, nói thật hắn cảm thấy hơi không quen.
Kỷ Sách về tới bãi bắn, vừa khéo chạm mặt bác Trương đang bê cái lò than ra nấu nước, hắn bèn qua giúp. Bác Trương vừa thấy hắn liền vui vẻ trong lòng, hớn hở kéo hắn qua nói chuyện: “Đám tân binh hôm qua cũng không tệ ha, kiên trì được tới bây giờ, mày cũng đành lòng đuổi tụi nó đi thiệt”
Kỷ Sách gật đầu: “Ừm, đều rất tốt, nhưng còn kém tiêu chuẩn của Hara một chút, bác Trương bác cũng biết đó, con không thể hại họ được”
Bác Trương thở dài: “Đúng rồi đúng rồi, đều là công việc liều mạng, không thể đùa được” Nói đoạn dường như nhớ tới gì đó, cười bảo: “Aiz phải rồi, sao hôm nay không thấy thằng nhóc Lương vậy, bình thường lúc tiễn người đi, chẳng phải nó đều tới tìm mày cãi hai ba câu sao? Mày khuyên nhủ nó đi nghen”
Kỷ Sách cười he he: “Cụ đây cũng phát hiện hả, cậu ta giở thói trẻ con vậy thôi, chứ thật ra cậu ta hiểu rất rõ, nên đi thì không thể lưu lại, nhưng trong lòng cậu ta không thoải mái, nên muốn tìm con trút giận, đừng để ý cậu ta, không sao đâu”
“Thằng nhỏ Lương cũng là hạt giống tốt, nó vừa tới đây mà đã có thể làm tốt vậy là hiếm thấy lắm rồi, mày đừng làm khó nó quá”
Bác Trương thực sự rất thích Lương Thượng Quân, bác thấy anh có chủ kiến có trách nhiệm, khiêm tốn cẩn thận, không kiêu căng không nóng nảy, thỉnh thoảng nói chuyện với bác còn hơi mắc cỡ, chơi với anh vui lắm. Lần trước ra ngoài huấn luyện về, không biết anh lấy được từ đâu hai cái trứng chim to, hớn ha hớn hở đem tặng cho bác Trương, một trứng dùng nước luộc, một trứng bắt lửa riu riu nướng, phải tận mắt nhìn bác Trương ăn hết mới chịu đi, còn kêu bác Trương đánh giá ăn ngon thế nào, nói lần sau lúc dã chiến phải nếm thử, làm bác Trương vui chết được.
Kỷ Sách thầm nghĩ mình nào dám làm khó Lương Thượng Quân, Lương Thượng Quân ăn nói với mình còn dám xưng “Trẫm” thế này thế nọ, “Ái khanh” thế lọ thế chai nữa là, lớn lối thấy sợ, nhưng cố tình mình lại không thể tức giận với cậu ta được. Giờ xem bộ thằng nhóc đó đã sớm thu phục lòng bác Trương rồi, thật không thể không phục cậu ta mà.
Bất quá nói tới cũng quái, hôm nay đúng là không thấy người đâu. Kỷ Sách nói tới đây bèn nhìn xung quanh, cứ cảm thấy yên tĩnh quá mức. Hắn đặt ấm nước lên lò, vỗ vỗ tay bác Trương nói: “Bác Trương, con đi tìm cậu ta”
Bác Trương phất tay với hắn: “Đi đi, bác không thấy nó ra ngoài, chắc còn trong bãi tập bắn đấy”
“Dạ, biết rồi”
Lúc mới tới trại huấn luyện này Kỷ Sách có nói qua, phòng xi măng là nơi chỉ dành để ngủ buổi tối, ban ngày không được ở trong đó, trước mắt vẫn chưa ai vi phạm quy định này, ban ngày mọi người đều làm tổ trong rừng, cho nên lúc này doanh trại rất an tĩnh.
Theo lý mà nói Lương Thượng Quân cũng không ở đây, anh tuyệt đối sẽ không để Kỷ Sách nắm thóp mình, nhưng lúc Kỷ Sách đi tới gần phòng xi măng, quả thật nghe thấy tiếng hô hấp khe khẽ, rất dồn dập, rõ ràng là đang nhịn đau, hơn nữa, với thính lực của mình, hắn lập tức biết tiếng hô hấp đó là của ai.
Lòng hắn kinh hãi, vội chạy vào kiểm tra, chỉ thấy Lương Thượng Quân cuộn mình trong góc giường, cả người co lại như con tôm, sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy, mắt nhắm chặt, quần áo trên người đã bị mồ hôi nhuộm sẫm màu, ướt thiếu điều muốn vắt ra nước. Kỷ Sách cau chặt mày, qua lật mặt anh lại khẽ vỗ hai cái, gọi: “Lương Thượng Quân, Lương Thượng Quân! Làm sao vậy? Tỉnh lại!”
Lương Thượng Quân vất vả khôi phục chút thần trí từ trong cơn đau, đứt quãng nói: “Đau…Đau dạ dày…”
Kỷ Sách chưa từng thấy anh phát bệnh nặng thế này bao giờ, cũng hơi hoảng hốt: “Thuốc đâu? Thuốc của cậu đâu?”
“Tìm…không thấy…” Lúc nói mồ hôi trên trán Lương Thượng Quân lăn dài xuống, anh xoay người muốn nôn, nhưng chỉ gục bên mép giường ho khan, không nôn ra được gì hết.
Lúc này Kỷ Sách mới sực nhớ, Lương Thượng Quân thường vứt thuốc lung tung, đụng đâu thảy đó, chỗ hắn cũng có một lọ, lúc tới đặc huấn hắn cũng mang theo giúp anh, nhưng lúc này thế nhưng cũng chẳng nhớ để đâu, cả doanh trại trang bị vật tư chất đống như núi, làm gì có chuyện lục ra dễ dàng như vậy được.
Thấy Lương Thượng Quân đau ra nông nổi này, tim hắn cũng thắt lại, bèn mặc kệ thuốc nào đau dạ dày thuốc nào không, tìm đại viên thuốc giảm đau cho anh uống trước đã.
Hắn quay lưng chạy đi lục trang bị, nhưng bị bác Trương cản lại: “Sao thế sao thế? Sao gấp dữ vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Kỷ Sách không có thời gian giải thích, chỉ nói: “Bệnh đau dạ dày của Lương Thượng Quân tái phát, con đi tìm thuốc cho cậu ta”
Bác Trương vừa nghe xong vội kéo hắn lại: “Đau dạ dày? Bây đừng gấp bây đừng gấp, nghe bác nói trước đã, bác có cách”
“Dạ?” Kỷ Sách bán tín bán nghi: “Cách gì?”
“Chưa từng nghe câu bệnh lâu thành bác sĩ sao, chân bác đau mấy chục năm rồi, tốt xấu gì bác cũng từng học về huyệt vị, biết một phương pháp trị đau dạ dày, tuyệt đối hữu dụng!”
Bác Trương cũng chả quan tâm Kỷ Sách có ý kiến gì hay không, kéo hắn về phòng xi măng. Bác thấy Lương Thượng Quân đau ra nông nỗi này, luôn miệng hô tạo nghiệp, vội kêu Kỷ Sách xoắn ống quần anh lên, chỉ vào vị trí dưới khớp gối nói: “Này này, huyệt vị này kêu là túc tam lý, nằm dưới huyệt tất nhãn ba tấc, trước tiên xoa theo chiều kim đồng hồ 60 vòng, rồi xoa ngược chiều kim đồng hồ 60 vòng nữa, sau đó dùng bụng ngón cái ấn huyệt túc tam lý ở hai chân từ trên xuống dưới, cho tới khi vùng da gần đó nóng lên là được”
Kỷ Sách trèo lên giường, túm chân Lương Thượng Quân kéo lên ngực mình, ấn hai cái xuống huyệt vị đó: “Là chỗ này ạ?”
Bác Trương gật gật đầu: “Đúng, chỗ đó, mày xoa cho nó đi, một lát là ổn”
Kỷ Sách dựa theo lời bác nói xoa nắn cho Lương Thượng Quân, quả nhiên, chỉ lát sau, hô hấp của Lương Thượng Quân từ từ bình phục lại, Kỷ Sách thấy hữu hiệu cũng yên tâm hơn nhiều.
Lúc này bên ngoài truyền vào tiếng xì xèo xì xèo, bác Trương vỗ đùi: “Chết cha, nước sôi rồi!” Đoạn đi cà nhắc ra ngoài nhấc ấm nước, vẫn không quên dặn dò Kỷ Sách: “Một ngày 2-3 lần, đừng quên nghen!”
Kỷ Sách đáp ứng, vừa xoa nắn cho anh vừa ráng nhớ coi rốt cuộc mình vứt lọ thuốc kia ở đâu, về sau kêu Lương Thượng Quân uống thuốc kèm theo bấm huyệt trị liệu phụ trợ, nói không chừng có thể khỏi nhanh hơn chút.
Lương Thượng Quân chầm chậm khỏe lại, vừa mở mắt đã thấy Kỷ Sách ôm hai chân mình, não thoắt cái linh hoạt, trợn to mắt nhìn hắn: “Kỷ Sách? Anh làm gì vậy?”
Kỷ Sách thấy anh tỉnh lại liền mở miệng mắng: “Bản thân bị đau dạ dày mà vứt thuốc lung tung, cậu chán sống rồi hả? Muốn chết cũng đừng chết ở Hara, chỉ tiêu tử vong không phải để cậu lãng phí như vậy! Đau dạ dày tới chết, nói ra cậu không sợ mất mặt chứ tôi sợ đấy!”
“Aiz…” Lương Thượng Quân vẫn chưa kịp phản ứng lại, “Nhưng mà, tôi hỏi anh đang làm gì…”
“Tôi đang làm gì?” Kỷ Sách tức không có chỗ xả: “Mẹ nó tôi đang bấm huyệt cho cậu! Này! Nhớ kỹ cho tôi, vị trí này có thể giảm đau, về sau tự cậu xoa lấy, đừng mong tôi hầu hạ cậu!”
“Ờ…” Lương Thượng Quân ngơ ngác đáp ứng, có chút không yên lòng. Tư thế hiện giờ, ống quần anh bị xoắn lên thật cao, hai chân dạng rộng bị Kỷ Sách kéo lấy, hai người họ còn đang ở trên giường, cảnh này nhìn sao cũng thấy quái dị.
Kỷ Sách trái lại không có cảm giác gì, hung ác xoa nắn từng cái từng cái, hơi tức giận nói: “Lọ thuốc của cậu để ở chỗ tôi, lát nữa sẽ tìm cho cậu, cậu uống xong cất cho kỹ…Thôi quên đi quên đi, cậu vẫn nên đưa nó cho tôi, tôi giữ giúp cậu, tới lúc đau đỡ phải quậy gà bay chó sủa. Tôi nói cho cậu biết Lương Thượng Quân, lần sau còn để xảy ra chuyện thế này nữa, tôi sẽ trừ cậu 10đ! Hiểu chưa!”
“Hiểu” Lương Thượng Quân đoán được hắn muốn nói gì.
Sức tay Kỷ Sách khá nặng, cả bắp chân anh đều đỏ hết lên, anh đau nhưng không dám nói, kết quả dạ dày hết đau, nhưng hai chân bỏng rát như bị luộc vậy.
Kỷ Sách xoa xong đi lấy thuốc cho anh, vừa xuống giường hắn sực nhớ ra, lọ thuốc đó nằm trong cái túi dưới gầm giường mình…
Hắn sửng sờ, chân mày cau chặt, ngu quá là ngu, mới rồi sao mình lại hoảng tới vậy? Hắn thật muốn tát cho mình bạt tai.
Trong lòng xoắn xuýt, nhưng bên ngoài hắn cũng không muốn mất mặt, giả bộ trấn tĩnh đi ra xin bác Trương ly nước, quay về đưa cho Lương Thượng Quân: “Uống!”
Lương Thượng Quân đáp “Ờ”, nhận ly nước uống thuốc. Anh đổ quá nhiều mồ hôi, giờ rất khát, nhưng nước nóng quá, anh chỉ đành uống từng hớp từng hớp nhỏ, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, trong lòng ngổn ngang không biết đang nghĩ gì. Đột nhiên Kỷ Sách đưa tay sờ sờ trán anh, anh vô thức rụt ra phía sau một chút.
Kỷ Sách: “Đâu có sốt, sao mặt cậu đỏ quá vậy?”
Lương Thượng Quân ngớ người, ngẩng đầu lên liếc hắn một cái: “…Tại nước nóng”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook