Sau khi sử dụng năng lực, trạng thái của Thời Trường Phong có vẻ rất rối loạn, anh đang cố hết sức để áp chế bản thân.

Tất cả mọi vật trong không gian nhỏ hẹp đã bị Thời Trường Phong đưa vào một không gian khác, trong này đã trống rỗng.

“Ba Chiêu Đệ và người khách kia đâu rồi nhỉ?” Viên Phi Hàng nhìn xung quanh và nói, “Tôi tưởng Ba Chiêu Đệ sẽ trốn ở đây chứ.”

Đan Cô Lan nhớ lại cảm xúc lông mịn khi mình mở cửa khi nãy và nói: “Một người bình thường như Ba Chiêu Đệ lại có thể sử dụng cái bẫy treo thú bông sau cửa để khống chế chúng ta như thế à?”

“Có khi nào đám thú bông đã nghĩ ra giúp cô ta không?” Viên Phi Hàng hỏi.

Giản Hoài chợt xen vào cuộc đối thoại của họ: “Có vẻ chỉ số thông minh của đám thú bông cũng không cao cho lắm.”

“Tại sao lại nói như vậy? Chúng đang làm cho chúng ta chật vật lắm rồi, nếu chỉ số thông minh của chúng không cao thì chẳng phải tôi sẽ rất mất mặt à?” Viên Phi Hàng nói, hắn đã nói rồi là sẽ không chừa đường lui cho người khác, mặc kệ là với mình hay đối phương.

Giản Hoài nhặt con gấu bông trắng đã bị hỏng dữ dội còn sót lại đó lên, nhéo mặt nó: “Tuy trông rất đáng yêu, nhưng mùi trên người chúng mang đến cho tôi một cảm giác không khác gì bọn quái vật trong bệnh viện cho lắm. Mà hình như mấy con quái vật đó lại có chỉ số thông minh thấp trũng.”

“Giản Hoài nói đúng,” Thời Trường Phong chống tường từ từ đứng dậy, “Đám thú bông dễ dàng nói ra mục tiêu tấn công của mình và lý do tinh thần thể biến mất, tương đương với đang tiết lộ nhược điểm cho chúng ta biết. Kẻ có chút xíu chỉ số thông minh cũng sẽ không làm thế, chúng chỉ hành động theo bản năng thôi.”

Bản năng xâm chiếm cơ thể của người bình thường và bản năng tấn công người khác. Tại sao ‘Lang Hạo Ngôn’ lại làm tổn thương vợ và Lang Nháo Nháo mà chẳng hề kiêng nể gì và cũng hoàn toàn không sợ sẽ bị ai đó phát hiện. Đó là vì mục đích của chúng là để lại dấu vết trên tinh thần của mọi người. Một vụ án cha con tương tàn sẽ tạo ra một ảnh hưởng rất lớn, vì thế nên ‘Lang Hạo Ngôn’ mới có thể tấn công Lang Nháo Nháo bất chấp như vậy.

Chúng cũng không sợ mình sẽ bị bắt do có thể chuyển tới một cơ thể khác, cuối cùng để lại người phải đứng trong tòa là một Lang Hạo Ngôn vô tội.

Tất cả những điều này chỉ là bản năng thôi.

“Dù tôi chưa từng gặp Ba Chiêu Đệ, nhưng một người bị cha mẹ ép đưa hết số tiền bản thân tích cóp nhiều năm cho em trai, cô ấy thật sự sẽ có khuynh hướng muốn trả thù xã hội, làm tổn thương người khác, khiến thế giới rơi vào hỗn loạn, hơn thế nữa là có trí khôn và quyết tâm âm thầm cài bẫy để chúng ta sa vào à? Chúng ta đều là người cộng hưởng tư duy. Khi quyết định từ bỏ thế giới, chúng ta có thể cân nhắc nhiều chuyện như vậy thật hả?” Thời Trường Phong hỏi.

Viên Phi Hàng và Đan Cô Lan lặng thinh, bản thân họ là người cộng hưởng tư duy, từng tiếp xúc với nhiều loại người. Phần lớn toàn là những người không sống nổi nữa, ai lại có một năng lực hùng mạnh như thế.

Lúc này, Giản Hoài ngửi mấy cái, cậu giơ tay sờ lên vách tường: “Tường vừa được sơn lại, chưa quá một ngày, mùi vẫn còn đó.”

Ba người còn lại nhìn lên vách tường dính đầy tro bụi. Viên Phi Hàng nói: “Có vẻ vách tường này lâu rồi chưa lau chùi, vẫn còn mùi hăng của tường mới sơn, với lại còn chưa qua một ngày nữa, sao nó khô mau thế?”

“Trước mặt năng lực siêu nhiên, mọi thứ đều có khả năng. Tôi tin Giản Hoài, tại sao phải sơn mặt tường này lại lần nữa?” Thời Trường Phong chống tường suy tư.

“Sơn mới thường là để che giấu dấu vết trên tường.” Đan Cô Lan nói. Cô từng giúp mẹ sơn tường một lần, khi đó là để che dấu máu.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của Đan Cô Lan lại trở nên mơ màng.

Giản Hoài nói với cô: “Mùi bùn trên người chị cũng đang đổi nặng đấy. Trước đây là mùi hoa và cây cối trong đầm lầy, bây giờ mùi vũng bùn đã che mất mùi hoa.”

Đan Cô Lan hoàn hồn. Cô nhìn Giản Hoài, vẻ mặt tràn đầy cảnh giác: “Khứu giác của cậu đáng sợ quá.”

Giản Hoài nhắc nhở với Đan Cô Lan xong rồi chẳng thèm để ý tới cô nữa, mà tiếp tục tìm kiếm trên vách tường. Mùi tường mới sơn rất hắc, Giản Hoài hắt xì một cái, cố chịu cảm giác khó chịu và mò sang bên người Thời Trường Phong, cậu lại ngửi thấy mùi băng tuyết lạnh lẽo.

Nhưng lần này, mùi máu đang trở nên nồng hơn.

Mới vừa rồi khi Thời Trường Phong sử dụng năng lực, mùi hương lạnh trong hoàn toàn biến mất, chỉ còn để lại mùi máu tươi nồng nặc. Khi Thời Trường Phong ôm lấy Giản Hoài, Giản Hoài cứ tưởng mình đang bị vùi trong núi thây biển máu, không thể phân biệt rõ phương hướng.

Đó là một mùi hương mang tính xâm lược và công kích cực mạnh. Mà hiện giờ, cái mùi đó lại bị đắp kín bởi một đống tuyết không bờ bến.

Giản Hoài đi tới bên cạnh Thời Trường Phong, chỉ ra sau lưng anh và nói: “Hình như chỗ này có gì đó khác lắm.”

Thời Trường Phong tránh ra, Giản Hoài dựa sát vào vách tường sau lưng anh. Cậu ngửi thấy một mùi thuốc màu thoang thoảng giữa hương băng tuyết.

“Chắc là chỗ này,” Giản Hoài ra dấu, “Khu vực không lớn cho lắm.”

“Nói cách khác, có một thứ gì đó từng bị để ở chỗ này, song lại bị ai đó cầm đi. Để không bị chúng ta phát hiện, người nọ còn đặc biệt sơn tường lại lần nữa.” Viên Phi Hàng nói, “Hình như sự kiện ‘cộng hưởng tư duy’ lần này khá quái gở.”

Đan Cô Lan: “Kiểu cộng hưởng tư duy của Ba Chiêu Đệ không giống với chúng ta. Chúng ta lọt vô dị thế giới, được người Tổ 0 cứu ra. Cô ta không rời khỏi thế giới này mà lại có thể mang những sinh vật đến từ dị thế giới vào đây. Kiểu cộng hưởng tư duy của cô ta có vẻ là quá đặc biệt.”

Ngón trỏ và ngón cái của Thời Trường Phong để lên cằm, nghe lời Đan Cô Lan nói xong thì chợt lên tiếng: “Nếu đã không được ai cứu về thì chắc cô ta sẽ không biết được sự tồn tại của Tổ 0.”

“Chắc chắn là cô ta không biết rồi. Nếu biết rõ sự tồn tại của Tổ 0, sao cô ta lại dám để nhiều tinh thần thể làm hại người khác bất chấp như thế nào được?” Viên Phi Hàng nói.

“Có mâu thuẫn.” Giản Hoài luôn quan sát vách tường nãy giờ tự dưng nói.

“Mâu thuẫn gì?” Viên Phi Hàng hỏi.

Thời Trường Phong nhìn hai cấp dưới vẫn chưa nhận ra mấu chốt của vấn đề rồi lại cảm nhận được sự ăn ý giữa mình và Giản Hoài lần nữa.

Anh không nhịn được mà chạm lên khuỷu tay. Lúc ở bệnh viện, Giản Hoài từng lặng lẽ vạch một đường ở đây. Nhờ vết thương này, Thời Trường Phong mới nhìn thấu chân tướng của thế giới trong và ngoài.

Lần này, suy nghĩ của Giản Hoài và Thời Trường Phong lại đồng bộ. Rõ ràng là cậu chứa biết nhiều về thế giới này, nhưng lại phát hiện ra điểm mâu thuẫn chỉ bằng độ nhạy bén lạ thường của mình.

“Ba Chiêu Đệ đã dẫn tinh thần thể vào thế giới này và điều khiển khách hàng đánh nhân viên chào hàng dưới máy theo dõi của khu mua sắm. Cô ta cảm thấy bản thân đặc biệt, trên thế giới chẳng có ai giống như mình và cũng chẳng ai có thể khống chế cô ta.” Nét trào phúng về chỉ số thông minh của Viên Phi Hàng hiện ra trong giọng nói bình tĩnh của Giản Hoài, “Nếu cô ta đã nghĩ năng lực đặc biệt của mình là thứ có một không ai và cũng không biết được sự tồn tại của Tổ 0, vậy cô ta chuẩn bị cái bẫy đằng sau cánh cửa vào nhà kho và sơn lại tường một lần nữa cho ai đây?”

“Đúng vậy,” Đan Cô Lan hết hồn, “Cô ta không giống như chúng ta, không hề được Tổ 0 cứu về, hoàn toàn không biết gì về sự tồn tại của Tổ 0, nhưng cái bẫy trong nhà kho rõ ràng là được chuẩn bị cho chúng ta mà!”

Thời Trường Phong nói: “Không chỉ vậy, nếu hôm nay không có Giản Hoài ở đây, tất cả mọi người trừ tôi ra sẽ chết hết. Hai người sẽ bị điều khiển bởi tinh thần thể, dưới tình huống không thể đánh thức chị và cậu ấy, tôi buộc phải giết chết cả hai.”

Ngữ điệu của anh không hề lên xuống, đó là sự tàn khốc không nói nên lời.

Giản Hoài bước tới trước cánh cửa, ngón tay chỉ về phía chốt cửa: “Nếu để tôi phá cửa, tôi sẽ đá hư nó hoặc đập nát khóa cửa, tay của tôi sẽ không đụng tới đám thú bông bị treo trên cánh cửa.”

Viên Phi Hàng đấm một cú vào lòng bàn tay trái: “Đúng thế! Dù người mở cửa là tôi, tôi cũng chỉ đốt cháy cánh cửa này, tuyệt không sẽ không dùng cách biến nó thành đầm lầy lấm bùn, xuyên bàn tay qua cửa rồi vòng tay mở cửa từ bên trong. Dù là ai tới mở cửa thì bàn tay cũng sẽ không đụng vô thú bông, chỉ có Đan đội mới có thể thôi!”

“Cái bẫy này được tạo ra để nhằm vào năng lực của tôi!” Đan Cô Lan nghĩ lại mà thấy sợ, “Đây không phải là điều mà một người cộng hưởng tư duy bình thường có thể làm được. Gã đang nhằm vào Tổ 0 chúng ta!”

Giản Hoài nghe mọi người phân tích xong thì hỏi: “Thời Trường Phong, hồi nãy anh trở lại như cũ nhờ vào lời nhắc nhở của Đan Cô Lan. Nếu anh bất đắc dĩ giết chết Đan Cô Lan thì ai sẽ tới đánh thức anh đây?”

Thời Trường Phong và Giản Hoài nghĩ về chuyện đó cùng một lúc, anh nói với một giọng điệu nặng nề: “Không chỉ thế thôi đâu. Nếu đã tự tay giết cấp dưới thì tôi còn có đủ ý chí để khống chế bản thân à?”

Đan Cô Lan bóp chặt bàn tay đang khẽ run của mình: “Đây là một âm mưu hoàn toàn nhằm vào Khu Hoa Hạ 1. Đối phương còn cố ý hành động ở khu mua sắm gần căn cứ để dụ dỗ chúng ta phát hiện ra người cộng hưởng tư duy nữa.”

“Nhưng lỗ hổng duy nhất của gã là Giản Hoài và vật sót lại mới tinh A-088 này.” Thời Trường Phong nói.

Nếu hôm nay Giản Hoài không đi theo, anh sẽ đánh thức Đan Cô Lan và Viên Phi Hàng bằng A-088, thế thì thứ chờ tiểu đội của Thời Trường Phong cuối đường sẽ là kết cục cả đội bị tiêu diệt.

Viên Phi Hàng hỏi: “Nhưng kế hoạch này chỉ có thể thực hiện nếu Đan Cô Lan tới phá cửa thôi, gã đã bảo đảm người mở cửa là Đan đội bằng cách nào?”

“Nhất định là chị ấy,” Giản Hoài tỉnh táo nói với tư cách của một người ngoài cuộc, “Chỉ khi chị ấy tới mở, cánh cửa này mới không bị hư hại gì. Mấy người không muốn tạo ra rối loạn hay bị ai đó phát hiện ra thân phận.”

Lời cậu nói đánh thức cả tiểu đội, Đan Cô Lan nói: “Có phải đối phương… hiểu chúng ta lắm không?”

Thời Trường Phong nhìn khu vực mà Giản Hoài đã xác định, bàn tay tìm kiếm tỉ mỉ trên vách tường. Trên mặt tường bóng loáng hình như có một vị trí nước sơn chưa che phủ đàng hoàng, để lại một thứ bé nhọn nho nhỏ đang nhô lên.

Thời Trường Phong moi xung quanh chỗ nhô đó, lau đi nước sơn màu trắng đi, đó lại là một miếng kiếng bể nhỏ.

Phía sau miếng kiếng được quét một lớp thủy ngân, Thời Trường Phong mở bàn tay ra với mọi người: “Chắc hẳn là từng có một chiếc gương được treo ở chỗ này, điều tra máy theo dõi trước cửa nhà kho!”

Mọi người vội chạy tới phòng điều khiển máy theo dõi của khu mua sắm. Thời Trường Phong đã chuẩn bị sẵn chứng minh cảnh sát và lệnh điều tra cho tổ viên. Dưới tình huống khẩn cấp, Tổ 0 có quyền điều tra cao hơn cảnh sát.

Bảo vệ phòng điều khiển thấy đồng nghiệp bảo vệ mới tới hôm qua tự nhiên hôm nay lại biến thành đội trưởng đội cảnh sát hình sự, dồn dập thắc mắc có phải khu mua sắm đã phạm tội lớn gì không, nếu không sao lại có cảnh sát nằm vùng như vầy chứ?

Mấy tên bảo vệ sợ tới mức chẳng dám thở mạnh, ngoan ngoãn mở video theo dõi giúp đám người Thời Trường Phong, Thời Trường Phong dặn họ bật lại tất cả video theo dõi gần nhà kho từ 4 tiếng trước.

“Mỗi người chúng ta phụ trách một khu vực của một bộ phận, xin hãy giúp chỉnh tốc độ phát lên gấp 8 lần giùm chúng tôi.” Đan Cô Lan phân phó.

“Tăng lên 32 lần đi.” Giản Hoài đột nhiên lên tiếng.

Chỉ có người Tổ 0 mới nghe được lời cậu nói. Đan Cô Lan và Viên Phi Hàng kinh ngạc nhìn về phía Giản Hoài.

Thời Trường Phong vẫn nhìn thẳng về phía trước, căn dặn: “Tốc độ phát gấp 32 lần.”

Ghi hình phát lại rất nhanh, Giản Hoài nhìn máy tính không rời mắt. Không tới một tiếng sau, Giản Hoài đã xác định được thời gian chính xác.

Video trong mấy cái camera cũng khá nối liền với nhau. Rõ ràng là tối hôm qua sau khi khu mua sắm đóng cửa, một thằng hề đã đi vào nhà kho, lấy một chiếc gương bể nát ra và đặt nó trong phòng thử đồ của một cửa tiệm nào đó. Sau khi đi vào, thằng hề chưa từng bước ra nữa.

Cửa tiệm này lại chính là tiệm đồ nữ nơi nhân viên chào hàng và vị khách đã cãi nhau hôm qua!

Bây giờ đã là 11 giờ sáng, khu mua sắm thường ít khách vào thời gian làm việc buổi sáng, chỉ có một vị khách nữ đi vào phòng thử đồ để thay quần áo, cô không hề bước ra.

Giữa lúc cãi vã hôm qua, có một nhân viên chào hàng vô phòng thử đồ để tìm khách hàng, cô ấy cũng chưa từng đi ra.

Còn nữa, khoảng chừng 3 giờ sáng hôm qua, vị khách cãi nhau với người chào hàng hồi sáng lẻn vào khu mua sắm đã đóng cửa và lén đi vô phòng thử đồ, trong video cũng không có cảnh cô ấy cũng không bước ra.

Có khoảng bốn người đã biến mất trong phòng thử đồ.

“Liên lạc với Cục Giám sát Thị trường, niêm phong tất cả khu mua sắm và sơ tán tất cả khách hàng ngay lập tức.” Thời Trường Phong nói một cách nghiêm túc.

Phòng thử đồ đó đã trở thành một cổng vào dị không gian bị bịt kín.

Một tiếng sau, khu mua sắm đã được đóng hoàn toàn. Thành viên Tổ 0 phong tỏa toàn bộ nơi này, tổ trưởng Tạ tự chạy tới. Hắn mang một cặp kính bảo vệ mắt và nhìn thấy Giản Hoài qua chiếc kính này.

“Cậu là Giản Hoài đúng không? Chào cậu.” Tổ trưởng Tạ nói thân thiết, “Vì tôi không phải người cộng hưởng tư duy nên không thể cảm giác được cậu và chưa chào hỏi với cậu lần nào suốt mấy hôm vừa qua, thật ngại quá. Hôm nay tôi xin sử dụng B-021, một cặp kính bảo vệ mắt có tác dụng phụ rất nhỏ, và cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cậu rồi.”

Hắn thân thiện đưa tay ra với Giản Hoài, cậu cũng bắt lấy nó trong hoang mang, nhưng lại không chạm tới thật thể.

B-021 có thể giúp tổ trưởng Tạ thấy được Giản Hoài, nhưng không thể nghe thấy giọng nói của cậu hoặc đụng vào cậu.

Thời Trường Phong khẽ nói với Giản Hoài tác dụng phụ của B-021 là mang một phút thì mù một tiếng đồng hồ. Để thấy được Giản Hoài, tổ trưởng Tạ cũng trả một cái giá không nhỏ đâu.

“Anh gỡ mắt kính xuống đi.” Giản Hoài nói.

Tổ trưởng Tạ biết đọc môi. Hắn nhìn xem Giản Hoài đang nói gì và lắc đầu trả lời: “Cậu đã cứu ba thành viên quan trọng của Tổ 0. Thân là tổng phụ trách Tổ 0 của Khu Hoa Hạ, tôi không thể lờ đi anh hùng của chúng tôi được.”

Một vệt hồng nhạt hiện lên mặt Giản Hoài. Cậu nghiêng mặt đi, không nhìn tổ trưởng Tạ nữa.

Cậu không sợ bị đối xử bằng nguy hiểm và ác ý, chỉ là không biết mình nên phản ứng ra sao khi được đối xử tốt thôi. Vì thế, Giản Hoài sẽ đẩy những lần đụng chạm đong đầy ý tốt của Thời Trường Phong dưới trạng thái bình thường, nhưng lại có thể chịu đựng ác ý của một Thời Trường Phong đang bị mất khống chế.

Hình như nhờ cách dạy dỗ của Giản Bác Hàn, Giản Hoài có thể thích ứng với ác ý, nhưng lại không biết phải tiếp nhận ý tốt như thế nào.

Vì chuyện Đan Cô Lan đã bị mưu hại trước đó, lần này Tổ 0 quyết định trực tiếp thiêu cháy cánh cửa của phòng thử đồ.

Trong phòng thử đồ không có gì, chỉ có chiếc gương bể nát, mặt gương bị nứt theo hình xoắn ốc, trông khá giống với lốc xoáy đen sau lưng Thời Trường Phong.

“Xem ra cái này là cổng vào dị không gian rồi,” tổ trưởng Tạ nói, “Để tôi đi nhờ tổ viên Khu 3 tới trợ giúp.”

Giản Hoài nhìn Thời Trường Phong với một vẻ mặt đầy thắc mắc, tại sao phải nhờ tổ viên Khu 3 tới giúp mà không phải để Thời Trường Phong dẫn đội đi?

Tổ trưởng Tạ chú ý tới vẻ mặt của cậu, hắn giải thích: “Thời Trường Phong vừa mất khống chế, dựa theo quy định, cậu ấy không thể chấp hành nhiệm vụ trong vòng 3 ngày tới để tránh lặp lại tình trạng này ở dị thế giới một lần nữa. Nếu muốn tới dị thế giới thì cần có tổ viên cấp đội trưởng theo cùng.”

Dù sao người cộng hưởng tư duy có dị năng cũng là số ít, Khu Hoa Hạ 1 có ba người thì đã là cực hạn rồi.

Nghe nói tổ trưởng Tạ muốn liên hệ những người khác, Giản Hoài vô thức cắn môi dưới, Thời Trường Phong chú ý tới vẻ mặt của cậu, anh bèn nói với tổ trưởng Tạ: “Tôi đề nghị không liên lạc với người của Tổ 3.”

“Cậu không đi được.” Tổ trưởng Tạ nói.

Thời Trường Phong cầm miếng kiếng nhỏ lên và nói: “Tôi chỉ đang nghĩ, nếu đối phương đã hiểu chúng ta như thế, gã sẽ không chuẩn bị sẵn ở sau chứ? Gã tạo ra một kế hoạch kín đáo như thế, gã sẽ lỡ tay để lại một miếng kiếng nhỏ trên vách tường à?”

Tổ trưởng Tạ suy nghĩ về vấn đề ở góc độ của kẻ địch rồi phân tích: “Đổi lại là tôi, tôi cần phải cân nhắc khả năng Thời Trường Phong vẫn có thể giữ bình tĩnh sau khi giết chết đồng đội. Sau khi Thời Trường Phong mất khống chế, Khu Hoa Hạ 1 phát hiện cổng vào dị thế giới, khả năng cao nhất là sẽ nhờ Tổ 3 tới giúp. Như vậy, một là tôi cũng cài bẫy ở Tổ 3 để họ không thể thoát khỏi, hai là thế giới xa lạ này là cái bẫy được chuẩn bị riêng cho Tổ 3!”

Giản Hoài lén tiến một bước về phía chiếc gương.

Cuối cùng, tổ trưởng Tạ vẫn liên lạc với Tổ 3. Câu trả lời hắn nhận được lại là cũng có một cổng vào dị thế giới xuất hiện ở một khách sạn trong Khu 3, tất cả nhân viên và khách hàng trong khách sạn đều biến mất. Đội trưởng Khu 3 đã dẫn người vào đó gấp, không thể trợ giúp Khu 1.

Chỉ có 4 Tổ 0 trong Khu Hoa Hạ, tình huống của Khu 2 và Khu 4 khá đặc biệt, họ không thể nào giúp được.

“Thông qua thủ tục xin viện trợ cũng phiền lắm, tuyệt đối sẽ tốn hơn ba ngày,” tổ trưởng Tạ hơi cười lạnh, “Đối phương chuẩn bị đầy đủ ghê đấy.”

“Hãy để tôi dẫn Viên Phi Hàng đi.” Đan Cô Lan chủ động xin chỉ thị cấp trên.

Thừa dịp mọi người không chú ý, Giản Hoài lại lén xê dịch thêm một bước nữa về phía chiếc gương. Dù sao chỉ có ba người Thời Trường Phong, Đan Cô Lan và Viên Phi Hàng có thể nhìn thấy cậu, tầm mắt của mấy người khác không hề để ý tới Giản Hoài.

Tổ trưởng Tạ từ chối lời đề nghị của Đan Cô Lan: “Bộ trạng thái tinh thần của cô ổn định lắm hả? Tinh thân thể chui ra từ trong gương có thể sẽ khống chế cơ thể của cô, cô chắc mình có thể đề phòng nổi không?”

“Đây là biện pháp duy nhất rồi,” Đan Cô Lan nói, “Người bình thường không thể đi vào dị thế giới. Dù đi lộn vô cổng vào, họ cũng chỉ ngủ say tại giao điểm của hai thế giới trong vòng bảy ngày thôi. Nhưng lần này tinh thần thể lại có thể ám người. Khả năng cao nhất là bốn cô gái đã biến mất trong phòng thử đồ đang chờ đợi cứu viện trong dị thế giới ngập tràn nguy hiểm, tôi không thể ngồi xuống và mặc kệ được.”

Nghe thấy lời Đan Cô Lan nói, tay của Giản Hoài lén đưa về phía gương.

“Chẳng lẽ chỉ còn cách đó thôi à?” Tổ trưởng Tạ nhíu mày nói.

“Chờ chút đã, còn một biện pháp nữa.” Thời Trường Phong giữ chặt tay của Giản Hoài lại, “Cậu muốn đi vào à?”

Giản Hoài cũng không hề thay đổi nét mặt khi ý định đã bị Thời Trường Phong phát hiện, cậu đã quen phải đối phó với người khác, nói như không có việc gì: “Tôi chỉ muốn xem thử coi, người của dị thế giới có nhìn thấy tôi hay không thôi, nói không chừng thế giới kia mới thích hợp với tôi hơn.”

Thời Trường Phong cười nhẹ một tiếng: “Còn một biện pháp nữa, cậu đi thế tôi đi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương