(Ji: Vui lòng come back chap trước để tận hưởng phần còn thiếu. Do nhầm lẫn kĩ thuật nên hôm qua không lưu bản edit)

Quay lại trong phòng, Hạ Tiểu Đường ôm mặt bạn trai, nhìn vết máu nhỏ do móng tay cào, đôi mắt đau khổ đỏ bừng.

“Không sao, anh da dày thịt béo, một đêm là khỏi rồi”. Kỳ Dược cười nói, “Em không phải đòi lại công bằng cho anh sao? Cái tát kia thật là thoải mái”.

Hạ Tiểu Đường cười, quay đầu nói với Mạt Minh: “Mạt Minh, vừa rồi cậu thật uy phong. Ngày thường gặp cậu vô thanh vô thức, nhưng hôm nay chỉ cần hai câu lại khống chế được mọi chuyện. Lúc đó nhìn thấy cô gái đó gọi nhiều người ra như vậy, tôi có chút sợ hãi. Lúc ấy tôi cũng không có để ý đến camera, sợ người đàn ông kia đổi trắng thay đen”.

“Phán đoán năng lực cơ bản cũng phải có”. Mạt Minh nhẹ nhàng nói những người đó có thể xuất hiện ở nhà hàng cao cấp này, tuyệt đối sẽ không phải loại người càn quấy, ít nhất cũng có sĩ diện.

“Tôi không nghĩ tới Văn Từ có thể ra mặt vì hai người kia để giải vây, còn có Hàn Thiệu Chu, từng người xuất hiện một, tôi hơi sững sờ.” Kỳ Dược nói.

“Khó trách cô gái kia kiêu ngạo như vậy, hóa ra có Văn Từ cùng Hàn Thiệu Chu chống lưng.” Hạ Tiểu Đường lòng vẫn còn sợ hãi, nhìn Mạt Minh nói: “Cậu vừa rồi nói chuyện với Văn Từ như vậy, tôi đã đổ mồ hôi thay cậu. Hàn Thiệu Chu đứng ngay bên cạnh, tôi sợ hắn sẽ tiến lên lộ diện vì Văn Từ”. 

Đôi mắt của Hạ Tiểu Đường đầy lo lắng:” Cậu đắc tội bọn họ, sau này bọn họ có trả thù cậu không?”

“Tôi không nghĩ là bọn họ sẽ là loại người như vậy”. Mạt Minh ôn hòa nói.

Kỳ Dược trầm ngâm gật đầu: “Văn Từ này nhìn rất văn nhã, chắc không phải loại người lòng dạ hẹp hòi. Về phần Hàn Thiệu Chu, tốt xấu gì cũng cùng Mạt Minh mấy năm rồi, chắc sẽ không vì người trong lòng khiến cậu khó xử”.

Hạ Tiểu Đường giả ho khan ngắt lời Kỳ Dược, bạn trai ngốc nghếch của cô chỉ nói bâng quơ hai câu liền mở ra vết thương của Mạt Minh.

Văn Từ vừa trở về, Hàn Thiệu Chu liền vứt bỏ Mạt Minh, điều này cũng xác minh suy đoán của đám người trên mạng, Hàn Thiệu Chu đúng là dùng Mạt Minh làm thế thân, Hạ Tiểu Đường nhớ tới Hàn Thiếu Chu trước đây nói với cô là bạn trai của Mạt Minh, lại nghĩ tới tối nay, trong lúc nhất thời cô cảm thấy đau cái mũi thay Mạt Minh.

Tra nam, đem người làm thế thân đều là tra nam, siêu cấp tra nam.

Mạt Minh không tự chủ được cúi đầu hắt hơi hai cái.

Tiểu Song đứng dậy muốn đóng cửa sổ ngập tràn gió vào, Hạ Tiểu Đường dứt khoát đề nghị:”Đổi nhà hàng khác đi. Chỉ cần nghĩ đến việc cùng chung nhà hàng với người đàn ông kia, tôi cái gì cũng không muốn ăn”.

Ở cùng một tầng vị trí lại không cách xa nhau mấy, cơ hội ra cửa gặp nhau thật sự rất lớn, cô cũng không muốn sau khi ăn xong Mạt Minh phải gặp Văn Từ cùng Hàn Thiệu Chu. Hình ảnh đó thật sự khiến Mạt Minh quá tổn thương.

Kỳ Dược đỡ lời bạn gái: “Đổi nhà hàng ăn uống thoải mái hơn. Chúng ta đi một chút, Tiểu Song, Mạt Minh, đi ăn lẩu đi, tôi mời.”

Mạt Minh và Tiểu Song không có phản đối, cầm áo khoác lên chuẩn bị rời đi.

“Tiểu Đường.” Mạt Minh nhẹ nhàng nhắc nhở:”Đi gặp quản lý nhà hàng yêu cầu đoạn video camera ngoài hành lang”.

Kỳ Dược cũng phản ứng ngay lập tức: “Đúng vậy, nếu muốn là người chủ động kiểm soát chuyện này, phải lưu lại video ghi lại hành vi phạm tội của người đàn ông đó. Dù có truy cứu hay không chúng ta vẫn có thể yên tâm”.

Hạ Tiểu Đường dùng sức gật đầu:”Được, vậy thì tôi phải nhanh mới được, nếu không tên đàn ông khốn nạn kia mà hành động, đến gặp quản lý yêu cầu xóa video camera trước”.

Hạ Tiểu Đường xoay người chạy ra bên ngoài, Mạt Minh đột nhiên nghĩ tới cái gì liền gọi cô lại.

“Chờ chút, Tiểu Đường”.

Mạt Minh nhíu mày, trầm tư trong hai giây rồi quay sang nhìn Tiểu Song nói: “Tiểu Song, em đi một chuyến, em  đi theo chân bọn họ nói với nhân viên của nhà hàng mình làm mất tài liệu quan trọng, nên muốn kiểm tra camera hành lang, khi bọn họ mở camera tìm kiếm, hãy nhớ mở camera trên điện thoại của em quay video”.

Loại nhà hàng cao cấp này, chủ nhà hàng hẳn phải là người “biết” làm ăn, biết người nào không thể đắc tội, huống chi đối diện với những người có quyền uy như Hàn Thiệu Chu và Triệu Thành, chủ của nhà hàng không có khả năng không cùng Hàn Thiệu Chu, Triệu Thành và bạn bè  có thể tùy tiện làm giả một cái video camera để lừa gạt.

Tiểu Song lập tức hiểu ra: “Ừm, anh Mạt cùng mọi người tìm một nhà hàng bên ngoài ngồi đi, lúc nào  xong sẽ đi tìm mọi người”.

Kỳ Dược cũng không tìm nhà hàng quá xa, cách Túy Cư Lâu một dãy phố, rồi gửi địa chỉ tên nhà hàng lẩu cho Tiểu Song.

Tiểu Song hoàn thành nhiệm vụ của mình nhanh chóng vào nhà hàng lẩu gặp nhóm người Mạt Minh, đồng thời chuyển đoạn video trên camera được quay lén bằng điện thoại cho Hạ Tiểu Đường.

Chất lượng hình ảnh rất rõ ràng và cũng có thể thấy rõ hành vi dâm đãng của Thẩm Tiền đối với Hạ Tiểu Đường trong video.

“Tôi vừa lén quay video xong liền muốn rời đi. Lúc trước Thẩm Hi Hi cùng chị Tiểu Đường tranh cãi  cô ta cũng muốn đi tìm. Tôi nghe nói cô ta động đến uy tín của anh Hàn và đang muốn xóa cái gì đó”, Tiểu Song cười nói:”Thẩm Hi Hi cũng không có chú ý đến tôi, nếu không cô ta tuyệt đối sẽ không để tôi đi”.

“Cô ta tên là Thẩm Hi Hi ư” Hạ Tiểu Đường cau mày, “Thật tiếc khi có một cái tên đẹp như vậy.”

Kỳ Dược rất tò mò.:”Tiểu Song làm sao biết cô ta? Anh cũng chỉ mới nghe bọn họ gọi cô ta là Hi Hi”.

Tiểu Song giải thích: “Cô ấy hiện là nghệ sĩ hợp đồng của Tinh Từ. Em nghe đồng nghiệp của em nói công ty sẽ tập trung trọng điểm vào cô ta, bây giờ cô ta là nghệ sĩ dưới tay của chị Tây Nam. Chụp ảnh tạp chí, điện ảnh và phim truyền hình, một con rồng đã được an bài tốt”.

Hạ Tiểu Đường khóe miệng giật giật:” Thảo nào cô ấy kiêu ngạo như vậy. Thật là một người khó chịu. Thế giới này có thể tốt hơn không? Nói mỗi năm Tinh Từ kí với không biết bao nhiêu người mới, không có cô gái nào khác sao. Lại đi coi trọng loại cô gái có cái đức hạnh này”.

” Tôi nghe nói đây là chỉ đạo của Chủ tịch tập đoàn Thịnh Đạt, nói công ty phải cực ưu ái Thẩm Hi Hi”. “Tiểu Song thở dài,” Cái showbiz này còn có ai có thể so với gia thế chứ”.

“Ý em là Hàn Lão gia?” Kỳ Dược nói, “Đó không phải là ông nội của Hàn Thiệu Chu sao?”

Tiểu Song gật đầu.

“Được rồi, vậy thì tôi hiểu rõ mọi chuyện.” Hạ Tiểu Đường nói, “Một người đắc Đạo, gà chó sẽ lên trời. Phỏng chừng Hàn Lão gia đối với những người xung quanh Văn Gia coi như người trong nhà, này vẫn còn chưa hết đâu, sau này khi Hàn Thiệu Chu kết hôn với Văn Từ thì cái đuôi là Thẩm Hi Hi và người đàn ông khốn nạn đó sẽ còn một bước lên mây”.

Hạ Tiểu Đường ủy khuất, dậm chân một cái, tức giận đến phát khóc: “Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Thật sự là chán ghét cái loại tiểu nhân đắc ý này”.

Kỳ Dược vội vàng an ủi bạn gái, vừa đau lòng vừa muốn cười, vừa mới nhắc nhở chính mình không được nhắc tới Hàn Thiệu Chu cùng Văn Từ, lúc này đang nói chuyện lại mất kiểm soát.

Mạt Minh rốt cục nuốt hết huyết vịt vừa nóng hổi vừa mềm vào miệng, sắc mặt đỏ bừng, thở hổn hển nói: “Cái nồi này cay quá, Kỳ Dược, cậu cho cái gì vào nồi?”

Anh có thể ăn cay được, nhưng cái nồi này cay quá.

Kỳ Dược đang vòng tay an ủi bạn gái nhỏ, sửng sốt một chút, nói: “Hả? Cay sao, thật sự cay sao?”

“…”

Mấy người ăn đến khuya, thời điểm rời đi đã gần mười giờ.

Mạt Minh bắt taxi trở về.

Có lẽ là do tài xế thường xuyên hút thuốc trong xe, trong xe có mùi khói thuốc rất nặng, Mạt Minh chóng mặt buồn nôn, trong người cảm thấy khó chịu, chẳng mấy chốc lại cảm thấy khoang mũi nóng ran, có một giọt chất lỏng ấm áp rơi xuống mu bàn tay.

Mạt Minh phát hiện mình chảy máu mũi.

Máu mũi từng giọt rơi xuống, vội vàng tiếp tục giữ tay yêu cầu tài xế đậu xe bên đường.

Tài xế lái xe đưa cho Mạt Minh khăn giấy, Mạt Minh vừa lau vừa cuốn cuộn giấy lấp kín lỗ mũi, thấy chỉ còn cách tiểu khu nơi mình sống vài bước, Mạt Minh trả tiền sau đó xuống xe.

Làn gió buổi tối lành lạnh cùng tươi mát, Mạt Minh đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

“Đệt!” 

Một tiếng chửi rủa tức giận phía trước cách Mạt Minh không xa truyền đến, ở ven đường cách chỗ anh bảy tám mét, một cặp tình nhân đang khoác tay nhau đi dạo.

Một chú chó con gầy guộc vừa rên rỉ vừa lăn ra từ dưới chân người đàn ông, con chó bị đá, nhanh chóng đứng dậy và trốn vào bụi cây bên đường ngay sau giây tiếp theo.

“Anh đá nó tàn nhẫn như vậy làm gì, nó không cắn người mà chỉ ngoe nguẩy cái đuôi với chúng ta mà thôi” Người phụ nữ phàn nàn.

“Ai mà biết nó mang virus gì, một cái liếm có thể khiến em phát bệnh dại”.

“Vậy anh cũng không cần đá nó”.

“Nếu anh không đá em lại cúi người đi sờ nó. Em không thấy người nó bẩn như vậy sao”.

Hai người nói chuyện rồi đi về phía trước, Mạt Minh nghe không chút để ý, đi chầm chậm bên lề đường, cho đến khi đi đến chỗ người đàn ông đá con chó lúc trước, con chó con đột nhiên chạy ra khỏi bụi rậm, bước ra đứng trước mặt, vẫy đuôi vui sướng thè lưỡi của mình.

Con chó con màu xám, gầy gò, nhỏ con, một con mắt bị thương sụp xuống, thân hình lấm lem, giống như mọi ngày trong quá khứ đối với bất kỳ người qua đường nào, đối mặt với Mạt Minh đều vui vẻ vẫy đuôi, nhưng đại khái là mới bị đá có lẽ đã đề phòng, liền không dám tới gần Mạt Minh.

Mạt Minh nhanh chóng nhận ra đây chính là chú chó con nhỏ mà anh đã nhìn thấy ở cổng tiểu khu vào sáng hôm đó cách đây không lâu.

Con chó hầu như không lớn lên, bụng vẫn còn phẳng như cũ, so với thời điểm gặp trước đây càng bẩn càng xấu, nhưng trước sau như một vẫn vui vẻ, nhìn ra khuôn mặt còn đang hớn hở dù bị thương.

Mạt Minh ngồi xổm xuống, cũng giống như lần trước đưa tay chọc cái mũi tròn trịa của con chó con.

Con chó ngửi ngửi ngón tay Mạt Minh, đánh hơi nhận ra đây là người đã cho mình ăn bánh bao, nháy mắt kích động xoay vòng tại chỗ, đuôi vẫy vẫy như rắn chuông, trong miệng gầm gừ như đang định nói gì đó, nó dùng sức lấy đầu cọ tay Mạt Minh, cố gắng hết sức lấy lòng.

Mat Minh, nhìn con chó nhỏ, trầm mặc nói: “Ngươi lá gan thật lớn, gặp người liền đã chạy ra vẫy đuôi, mấy ngày nay chắc hẳn bị đạp rất nhiều đi”.

Chú chó con rên rỉ, hết cọ tay Mạt Minh rồi cọ mắt cá chân Mạt Minh, xoay tròn quanh Mạt Minh rồi nhẹ nhàng cắn vào dây giày của anh.

“Thực xin lỗi, anh hôm nay trên người  không có bánh bao.” Mạt Minh nhẹ giọng nói: “Đừng nghĩ tới chuyện tìm chủ nhân nữa. Có lẽ em sinh ra đã mặc định phải lưu lạc”.

Con chó nghiêng đầu, chớp chớp mắt, dùng cái đuôi hết sức quơ quơ.

Mạt Minh chậm rãi đứng lên, vòng qua con chó đi về phía trước, con chó con ngao ô hai tiếng đuổi theo, cắn ống quần của Mạt Minh, giống như một bao cát nhỏ rơi xuống chân của Mạt Minh, bị Mạt Minh đi một bước kéo một bước.

Mạt Minh cúi người, nắm da sau cổ chó con, xoay người bỏ vào bụi cây bên đường.

“Rời khỏi nơi này đi nhóc” Mạt Minh gõ đầu con chó nhỏ, “Ở đây không có ai thương em.”

Mạt Minh trầm giọng nói xong, đứng dậy rời đi, dưới chân cố ý bước nhanh, nhưng con chó lại càng chạy mau, ba giây sau, lại cắn vào ống quần của Mạt Minh, trong cổ họng có tiếng rên rỉ.

Nhìn thứ xấu xí dưới chân, Mạt Minh nhắm hai mắt, thở hắt ra một hơi.

Anh không nên dừng lại.

Đã hơn mười giờ tối, may mà cửa hàng thú cưng ngoài tiểu khu vẫn chưa đóng cửa.

Chủ cửa hàng là một người phụ nữ rất giỏi giang, tóc ngắn, ngoài 30 tuổi, trên cổ tay có một hình xăm nhỏ, hiện tại cô ấy đang cùng bạn gái dọn dẹp cửa hàng để đóng cửa.

“Tôi xin lỗi bây giờ đã đóng cửa,” Chủ cửa hàng nói, “Hãy quay lại vào ngày mai.”

Mạt Minh đeo khẩu trang bước vào cửa hàng, nhẹ nhàng nói: “Tối nay tôi cũng không vội mang nó đi đâu. Trước gửi tại đây để chữa trị. Khi nào con chó khỏe hơn tôi sẽ đưa nó đi.” 

Bà chủ gật đầu:”Được”.

Tắm rửa, tiêm phòng, tẩy giun, khám sức khỏe, điều trị, chăm sóc nuôi dưỡng.

Như thế nào lại mơ mơ hồ hồ mang cái thứ nhỏ bé này về.

“Thêm một người bạn tốt, phương thức liên lạc, còn tên con chó này là gì?” Người chủ cửa hàng lấy một cái thẻ nhỏ màu lam từ trong ngăn kéo, cùng với bút:” Sau khi viết tên trên lồng, chúng tôi thường gọi thú cưng bằng tên”.

Mạt Minh cau mày.

Chủ cửa hàng cười: “Con chó này hẳn là nhặt bên lề đường, vẫn còn chưa đặt tên đi, không sao, bây giờ có thể đặt tên”.

Mạt Minh liếc mắt nhìn con chó, vẻ mặt ngốc nghếch ghé vào lồng sắt nhìn anh, còn đang không ngừng vẫy đuôi.

“Vậy gọi là Tiểu Hàm đi” Mạt Minh nói.

Chủ cửa hàng gật đầu, cúi đầu viết tên lên thẻ, Mạt Minh nhìn thấy mấy chữ do cô chủ viết, liền nhanh chóng sửa lại: “Không phải là Tiểu Hàn, là Tiểu Hàm”.

“Hàm trong gì?

“Hàm trong hàm hậu (*)” Mạt Minh kiên nhẫn nói, trong lòng cảm thấy đây là cái tên rất đáng yêu.

“Ồ,  là phê phán và ngốc nghếch(*), đúng không?” 

(*) 憨: hàm: ngây thơ, ngốc nghếch, khờ.

     批: phê: phê phán, phê bình.

    憨厚: hàm hậu: thật thà phúc hậu/thật thà chất phác.

Cái này là giải thích nghĩa tiếng trung nha, tui tra QT và từ điển hán nôm chỉ được nghĩa vậy, nếu chưa sát hãy coi như tôi đang chém, cái chỗ này tra nghĩa thật đau trứng).

“…”

Chà, giờ nó không còn đáng yêu nữa.

“Lúc đầu tôi nghĩ là Tiểu Hàn, tôi  nghe như là một cái tên riêng.” Cô chủ cúi đầu viết, “Thêm họ của cậu vào đằng trước, tên của anh chàng đẹp trai là gì?”

“Mạt trong ngày tận thế”.

” Chà, vậy là Mạt Tiểu Hàm”.

Trước khi Mạt Minh rời đi, anh đã đứng trước lồng sắt của Tiểu Hàm, ánh mắt phức tạp nhìn nó.

“Em thật xấu, anh không có thích em”.

Mạt Minh lông mi rũ xuống, trầm mặc một hồi mới nâng mắt lên nhìn nó, đôi môi mím chặt rồi buông lỏng, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Nhưng anh biết em thích anh là được”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương