Tổ chương trình chiếu cảnh Giang Thuật hát “Mùa Hè Rực Rỡ”, làm anh chàng rất là đau trứng.
Nhưng thôi…
Điều khiến Giang Thuật cảm thấy vô cùng may mắn chính là.
Nhìn nhiệt độ trên mạng, có vẻ bài hát “Mùa Hè Rực Rỡ” này cũng không đến nỗi viral.
Ca khúc này cũng không mang lại quá nhiều danh tiếng cho Giang Thuật như trong tưởng tượng của anh chàng.
Còn trên bảng xếp hạng hồi sinh.
Chênh lệch vote giữa Giang Thuật và cậu Tả Hạ đứng đầu cũng chỉ thu hẹp từ bốn lần thành ba lần mà thôi.
“Đừng hốt, đừng hốt.”
Giang Thuật thở sâu, bình ổn lại nhịp thở.
Tình hình hiện tại.
Vẫn nằm trong phạm vi anh chàng khống chế được.
“Mùa Hè Rực Rỡ” không nổi đình nổi đám, hơn nữa độ hot còn đang giảm dần.
Điều mà Giang Thuật cần làm trong giai đoạn này, là chẳng làm gì sất.
Không sai, Giang Thuật cứ ngồi không là được.
Chỉ cần qua một thời gian nữa.
Hạ hết nhiệt rồi, tất nhiên bài hát này lại vắng như chùa Bà Đanh thôi.
Khi đó.
Danh tiếng có được nhờ “Mùa Hè Rực Rỡ” của Giang Thuật, cũng sẽ trở nên khá hữu hạn.
Còn bên cửa hồi sinh kia thì…
Có ông dù to che đầu chắc slot vào trong từ tổ chương trình là Tả Hạ, chỉ một bài “Mùa Hè Rực Rỡ” không thể lay động nổi vị trí đứng đầu của cậu ta.
Nghĩ thông suốt hết chuyện này.
Giang Thuật tự dưng yên tâm hẳn.
Nhất là vào ngày hôm sau.
Giang Thuật thấy hashtag # Mùa Hè Rực Rỡ # đã rớt khỏi hot search Weibo, cõi lòng không còn xíu lo lắng nào.
Tuy trong quá trình có mấy biến cố, nhưng chỉ cần kết quả giống mong muốn của Giang Thuật là ok rồi.
Còn bên cửa hồi sinh, anh chàng đã hoàn toàn gạt hết lắng lo.
Cậu Tả Hạ kia muốn hồi sinh thì cứ hồi sinh đi.

Bây giờ Giang Thuật chỉ còn băn khoăn, tiếp theo phải dùng cách nào thì mới tiêu hao hết danh tiếng mà chương trình “Ngôi Sao Tương Lai” đã thu hút về.
Nhưng…
Có lẽ Giang Thuật không ngờ được rằng.
Có một số việc, anh chàng cũng không thể đoán trước nổi.

Lúc này.
Đang là tháng Sáu giữa hè.
Mà tháng Sáu…
Còn có một tên gọi khác, mùa tốt nghiệp!
Tốt nghiệp, là một từ mới phức tạp làm sao.
Ẩn chứa trưởng thành, chia xa, thương cảm và tiếc nuối.
Nó có nghĩa là, bạn sẽ rời xa vòng tay của trường đại học, bước vào biển người mênh mông sóng cồn.
Nghĩa là bạn sẽ phải chào tạm biệt bạn bè, thầy cô, và cả người yêu đã đồng hành suốt bốn năm qua.
Mùa tốt nghiệp cũng là mùa chia xa.
Đây quả thực không phải lời nói suông.

Yến Kinh.
Khuôn viên một trường đại học nào đó.
Mùa tốt nghiệp của một năm nữa lại tới.
Hương vị biệt ly buồn bã nhàn nhạt vương trong vườn trường.
Uông Hải kéo vali, chào tạm biệt mấy anh em chung phòng ký túc, đi xuống từ ký túc xá.
Uông Hải là sinh viên tốt nghiệp thuộc khóa này.
Hôm qua họ vừa tổ chức xong lễ tốt nghiệp.
Hôm nay đã phải chia tay nhau rồi, trời Nam đất Bắc.
“Alo, bác tài ạ, giờ cháu đang đứng ở cổng trường.

Chỗ chú kẹt xe, mấy phút nữa mới qua đây được đúng không ạ.


Không sao, cháu chờ chú.”
Đứng trước cổng trường, Uông Hải ngắt máy với tài xế taxi, vô thức mở WeChat ra.
Đứng đầu danh sách bạn bè trong WeChat, là bạn gái của anh.
Không.
Nói cho chuẩn ra, thì phải là bạn gái cũ.
Vài hôm trước.
Hai người đã chia tay.
Bạn gái cũ của Uông Hải là dân gốc ở Yến Kinh, điều kiện gia đình khá ổn, cô chuẩn bị đi làm tại một công ty tư nhân sau khi tốt nghiệp.
Còn Uông Hải thì sao?
Cha mẹ anh là dân làm nông bình thường, đại học anh theo học cũng chỉ là một trường chính quy nhạt nhẽo, chuyên ngành cũng chẳng phải hạng xuất sắc đứng đầu.

Tốt nghiệp xong ở lại Yến Kinh, cùng lắm anh chỉ kiếm được 4000-5000 tệ/tháng (tương đương 13-17 triệu VND).
Lương 4-5000 tệ, tại nơi tấc đất tấc vàng như Yến Kinh, thì chẳng sống nổi chỗ nào ra hồn người.
Vì thế.
Sau khi nghe người thân bạn bè khuyên nhủ, Uông Hải về phố huyện nhỏ ở quê, tìm được một công việc trả 4500 tệ.
Một tháng 4500 tệ, ở vùng quê của họ, đã có thể sống rất thoải mái rồi.
Một người lựa chọn ở lại Yến Kinh.
Người kia quyết định rời xa Yến Kinh.
Sau một trận cãi vã, hai người chia tay.
Uông Hải click vào khung chat với bạn gái cũ, tin nhắn gần nhất là vào hai hôm trước.
Một con mèo què: “Uông Hải, tại sao anh lại không nghe ý em, hai đứa mình cùng ở lại Yến Kinh không được sao?”
Một con cá mặn: “Anh cũng muốn ở lại, nhưng anh không thể không đối mặt hiện thực được.

Anh đã phỏng vấn với mười mấy công ty ở Yến Kinh, chỗ đưa mức lương cao nhất mới chỉ 5000 tệ, mà còn là công việc kiểu 10/10/7.”
(10/10/7: Làm từ 10h sáng đến 10h tối, 7 ngày 1 tuần.


Ở Trung Quốc có dạng việc nổi tiếng là 996, 969, nổi tiếng hành xác.)
Một con mèo què: “Chúng mình có thể cố gắng từ từ mà!”
Một con cá mặn: “Vô dụng thôi, giá nhà ở Yến Kinh cao quá, với tiền lương của hai đứa mình, có lẽ cả đời này cũng khó lòng mua nổi một căn nhà ở đây.

Vả lại, ba má anh cũng có tuổi rồi, anh cũng muốn về chăm sóc họ.”
Một con mèo què: “Còn em thì sao, ai sẽ chăm sóc em?”
Một con cá mặn: “… Tìm thằng nào sẵn lòng ở lại Yến Kinh cùng em ấy, người quen thói lười như anh, không thích hợp với thành phố Yến Kinh này đâu.”
Một con mèo què: “Vậy anh không thể cố gắng một lần vì em được sao?”
Một con cá mặn: “…”
Một con mèo què: “Được, em hiểu rồi, Uông Hải, chúng ta chia tay đi.”
Một con cá mặn: “… Được thôi.”
Mối tình ba năm của họ, đứng trước hiện thực, bỗng trở nên yếu ớt mỏng manh.
“Hầy ~~”
Uông Hải cười chua xót, ấn lên avatar người yêu cũ, chuẩn bị xóa cô khỏi danh sách bạn bè, rồi khóa chặt phần ký ức này dưới đáy lòng.
Đúng lúc này.
Tiếng loa trường vang lên.
“Hôm nay là ngày rất nhiều sinh viên tốt nghiệp rời trường.

Một bạn họ Lưu giấu tên muốn phát bài “Mùa Hè Rực Rỡ” dành tặng tất cả sinh viên ra trường.

Mong rằng các đàn anh đàn chị đã tốt nghiệp có thể vĩnh viễn khắc ghi mùa hè rực rỡ khó quên này, hòa chung vào biển người, tự tìm vinh quang cho riêng mình!”
Tiếng ca của Giang Thuật phiêu đãng trong khuôn viên trường, tất nhiên cũng bay vào tai Uông Hải.
Khúc nhạc dạo vừa cất lên.
Uông Hải đã bị bài hát này hấp dẫn.
Anh chợt dừng động tác tay, nghỉ chân lắng nghe.
Trong đầu anh.
Là từng khung cảnh nhỏ nhặt thời còn ở bên bạn gái cũ.
Ca khúc “Mùa Hè Rực Rỡ” nói về chia xa.
Làm gì có thứ gì đượm mùi chia xa bằng tốt nghiệp nữa!
Cho nên.
Trong khuôn viên trường.

Không chỉ mình Uông Hải, mà gần như mỗi sinh viên sắp tốt nghiệp xa mái trường xưa, đều đồng cảm với bài hát “Mùa Hè Rực Rỡ” của Giang Thuật.
“Đó là tiếng thở dài khẽ khàng lúc hoàng hôn buông
“Ngày hôm qua đã đi xa
“Ngày mai biết sẽ về đâu
“Chúng ta trong khung ảnh ấy đang tỏa sáng rực rỡ
“Những chuyện xảy ra trong mùa hè năm ấy
“Bạn đã quên rồi ư?”
Trong phòng ngủ.
Mấy cô gái buông chiếc vali đang cầm, ôm nhau khóc sướt mướt.
“Hu hu hu, tụi mình sẽ còn gặp lại nhau, đúng không?”
Cửa ký túc xá.
Anh chàng nọ đã đi được một khoảng, nghe bài hát này thì không khỏi dừng bước, sau đấy đột nhiên xoay người, chạy như bay quay lại ôm lũ bạn cùng phòng đang đứng ngoài cửa ngóng theo anh chàng một cái thật chặt.
“Các anh em, anh đi trước một bước đây.”
“Ha ha ha, đại ca ơi, bao giờ anh với chị dâu lấy nhau, nhất định phải phát thiệp mời cho bọn em nhé!”
“Nhất định rồi.

Đến lúc đó bọn mày không cần mừng cưới anh đâu, chỉ cần trả anh tiền hút chùa thuốc của anh 4 năm là được.”
“Không phải chứ, sir à, anh ki bo vãi!”
“Ha ha ha!”

“Quay về đi~ hãy về đi
“Có người đang đợi bạn đó
“Có người đang đợi bạn nói hết câu còn dang dở
“Xin đừng đi nữa~ ở lại đi
“Ngoài kia phức tạp lắm
“Bao lần khiến giọt nước mắt hoen mi nhưng lại chẳng dám tuôn rơi.”
Ngoài cổng trường, Uông Hải vốn đang cố kìm nước mắt, sau khi nghe Giang Thuật hát đến câu này, dòng lệ rớt xuống ngay.
Một gã đàn ông hai mấy tuổi đầu như Uông Hải, lại đứng ngay trước cổng trường gào khóc như thế.
Vừa khóc, Uông Hải vừa mở khung chat, gõ chữ nói với bạn gái cũ, “Diệu Diệu, anh không đi nữa!”
[HẾT CHƯƠNG 77].

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương