Công việc mới của Tạ Thừa Đông diễn ra rất thuận lợi, cậu có năng lực lại dễ gần, chưa đầy ba ngày đồng nghiệp đã công nhận cậu, đồng thời, điện thoại của cậu bắt đầu thỉnh thoảng nhận được tin nhắn từ một số lạ, tin nhắn gửi đến đều rất bình thường, nói mình đi làm, hỏi Tạ Thừa Đông đang làm gì, nói trưa nay gọi đồ ăn ngoài rất khó ăn, nhớ đồ ăn Tạ Thừa Đông nấu, lại gửi cho Tạ Thừa Đông một bức ảnh, kèm theo chú thích: "Tay tôi sưng rồi, hôm nay ngay cả chữ cũng không viết được."

Trên ảnh, năm ngón tay vốn thon dài trắng trẻo của Dư Lộ Diễn được quấn băng, phần lộ ra đỏ và sưng, trông rất kinh hoàng, mặc dù Tạ Thừa Đông biết tay Dư Lộ Diễn bị kẹp thực sự rất nghiêm trọng, nhưng chỉ đau lòng có hai giây, sau đó chặn số điện thoại đã không ngừng nhắn tin cho cậu mấy ngày mà không nhận được hồi âm này.

Đây đã là lần thứ ba Dư Lộ Diễn bị Tạ Thừa Đông chặn, hắn ngồi trong văn phòng nhìn dấu chấm than màu đỏ nổi bật trước tin nhắn, cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực, Tạ Thừa Đông dường như rất thích chặn hắn, nhưng thực ra không sao cả, hắn đã mua hơn hai mươi số, có thể để Tạ Thừa Đông thoải mái tận hưởng niềm vui chặn người khác.

Dư Lộ Diễn đổi một số khác tiếp tục than thở, chụp cận cảnh ngón tay của mình, kèm theo chú thích: "Thực sự rất đau.”

Hắn không mong Tạ Thừa Đông trả lời mình, cũng biết mình như vậy có hơi dai dẳng làm phiền người ta, nhưng Tạ Thừa Đông cần có thời gian để bình tĩnh lại, hắn không dám đến trước mặt Tạ Thừa Đông làm phiền nữa, đành phải dùng biện pháp vòng vo để nhắc nhở Tạ Thừa Đông rằng vẫn còn một người như hắn tồn tại.

Vừa gửi tin nhắn xong, điện thoại trong phòng làm việc của Dư Lộ Diễn reo, trợ lý báo cho hắn biết Dư Thành, tức là ba hắn, đang đợi hắn trong phòng làm việc, Dư Lộ Diễn liếc nhìn màn hình điện thoại, tin nhắn gửi đi vẫn chưa có hồi âm, hắn mím môi, im lặng đứng dậy đi gặp Dư Thành.

Dư Lộ Diễn biết Dư Thành tìm hắn vì chuyện gì, ông sẽ tố cáo với nhà họ Chung, Chung Kỳ chưa chắc đã không lấy độc trị độc, Dư Lộ Diễn vẫn luôn cảm thấy Chung Kỳ là một chướng ngại vật lớn mà hắn và Tạ Thừa Đông không thể vượt qua, lại càng là một mối họa ngầm rất sâu.

Thật ra Dư Lộ Diễn hơi ghen tị và kiêng dè Chung Kỳ, dù sao đó cũng từng là người mà Tạ Thừa Đông để mắt tới, hắn thậm chí không dám chắc mình có thể hơn được Chung Kỳ, nhưng dù sao cũng phải thử mới biết được, huống hồ Tạ Thừa Đông đã đích thân thừa nhận hiện tại người cậu thích là mình.


Nghĩ đến đây, Dư Lộ Diễn như trút được gánh nặng, Tạ Thừa Đông từng thích Chung Kỳ thì sao chứ, người ở bên Tạ Thừa Đông là hắn, người yêu đương với Tạ Thừa Đông là hắn, người đã từng có nhiều quan hệ thân mật với Tạ Thừa Đông cũng là hắn, Chung Kỳ nhiều nhất chỉ xuất hiện sớm hơn hắn, nếu hắn gặp được Tạ Thừa Đông trước, rất có thể người Tạ Thừa Đông thích chính là hắn chứ không phải Chung Kỳ.

Dư Lộ Diễn so sánh mình và Chung Kỳ ở mọi phương diện, càng thấy mình có nhiều phần thắng, cũng hơi thở phào nhẹ nhõm.

Gõ cửa hai tiếng, không đợi Dư Thành cho phép vào, Dư Lộ Diễn đã đẩy cửa bước vào.

Những năm này, quan hệ ba con họ vẫn luôn ở trạng thái đóng băng, Dư Lộ Diễn rất ít khi về nhà, dù có về cũng không bao giờ ngủ lại, ngôi nhà của họ sau khi mẹ Dư Lộ Diễn mất đã rơi vào trạng thái đóng băng, càng sau khi Dư Thành đưa Dư Lộ Diễn đi chữa bệnh thì càng trở nên không thể nhìn mặt nhau.

Tính ra, Dư Lộ Diễn đã hơn hai tháng không nói chuyện với Dư Thành.

Dư Thành đã già, tóc mai đã bạc trắng, nhưng vẫn là dáng vẻ cứng rắn trong ấn tượng của Dư Lộ Diễn, lúc này ngồi trên ghế sofa bọc da, có vẻ uy nghiêm mà không cần nổi giận, hồi nhỏ Dư Lộ Diễn thực sự rất sợ Dư Thành, trong ký ức của hắn, Dư Thành thực hiện một nền giáo dục sắt máu với hắn, con trai không được khóc không được làm nũng, theo lời Dư Thành nói, con trai phải có dáng vẻ của con trai, huống hồ ông vẫn luôn coi Dư Lộ Diễn là người thừa kế của Dư thị để bồi dưỡng, càng muốn bồi dưỡng Dư Lộ Diễn thành tính cách cứng rắn.

Dư Lộ Diễn chỉ cảm nhận được sự nghiêm khắc của người ba từ Dư Thành, hồi nhỏ, hễ nghe thấy tiếng xe của Dư Thành, Dư Lộ Diễn đang ở phòng khách sẽ lập tức chạy tót về phòng, mãi đến khi không thể không ra ngoài mới chịu ra.


Lúc nhỏ còn có mẹ Dư Lộ Diễn luôn làm chất bôi trơn, đến khi mẹ mất, Dư Lộ Diễn đã trưởng thành, không còn là đứa trẻ run rẩy khi gặp Dư Thành nữa, hắn bắt đầu chống đối Dư Thành, Dư Thành càng không muốn hắn làm gì, hắn lại càng muốn làm, nếu không phải di nguyện của mẹ là để hắn thừa kế Dư thị, thì lúc này hắn đã sớm cao chạy xa bay đi sống cuộc sống mình muốn.

Dư Thành vô tình phát hiện ra Dư Lộ Diễn là người đồng tính, ba con cũng vì xu hướng tính dục của Dư Lộ Diễn mà cãi nhau rất lớn, chỉ là hiện tại Dư Lộ Diễn đã dần dần trưởng thành, không còn là thiếu niên non nớt mặc người chém giết nữa.

Dư Lộ Diễn không gọi người, chỉ đứng nhìn Dư Thành, bình thản hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Dư Thành dập điếu thuốc trong tay vào gạt tàn, đôi mắt từng trải nhìn chằm chằm vào mặt Dư Lộ Diễn, nói thẳng: "Ta nghe nói con dây dưa không rõ với một người đàn ông tên Tạ Thừa Đông."

Dư Lộ Diễn không hài lòng với thái độ coi thường Tạ Thừa Đông của Dư Thành, cau mày, sau đó nở một nụ cười mỉa mai: "Ba không phải sớm biết tôi thích đàn ông rồi sao, có gì lạ chứ?"

Ánh sáng lóe lên trong mắt Dư Thành: "Con nghiêm túc sao?"

"Nếu không thì sao?" Khóe miệng Dư Lộ Diễn vẫn cong lên, không chút sợ hãi nhìn người đàn ông trung niên có khí thế mạnh mẽ trước mặt: "Nếu ba đến khuyên tôi, thì không cần đâu, nếu ba muốn uy hiếp tôi, tôi chỉ có thể nói, kết quả tuyệt đối không phải như ba mong muốn.”


Sắc mặt Dư Thành hơi thay đổi, nhìn đứa con trai trước mắt, Dư Lộ Diễn đã sớm lớn thành dáng vẻ mà ông không thể khống chế, ông đè nén cơn giận trong lòng, trầm giọng nói: "Lộ Diễn, con là người thừa kế Dư thị, tương lai Dư thị đều là của con, bên ngoài có bao nhiêu người để mắt đến con, tương lai con nhất định phải kết hôn sinh con, không bằng bây giờ sớm cắt đứt với người đàn ông kia, tránh cho mình tự chuốc họa vào thân."

Dư Thành tưởng chừng câu nào cũng vì nghĩ cho hắn, thực chất vẫn là ảo tưởng ép hắn phải thỏa hiệp như trước, hắn từ từ thu lại nụ cười, nói chắc nịch: "Tại sao tôi nhất định phải kết hôn, vì giữ thể diện cho Dư thị à? Nhưng Dư thị là do ba nhét cho tôi, nếu muốn tôi vì Dư thị mà thay đổi bản thân, ba cứ việc sa thải tôi."

"Hỗn xược!" Dư Thành không nhịn được nữa, "Đừng tưởng rằng Dư thị không có con thì không được, có nhiều người muốn ngồi vào vị trí của con."

Dư Lộ Diễn rất bình tĩnh: "Vậy thì ba hãy nhường vị trí của tôi cho người khác đi."

Không có Dư thị, hắn sẽ có cuộc sống tự do hơn.

Dư Thành tức đến nỗi sắc mặt thay đổi, sự đe dọa của ông đối với Dư Lộ Diễn hoàn toàn không có tác dụng, ông là người từng trải qua nhiều sóng gió, đương nhiên biết phải làm sao để Dư Lộ Diễn thỏa hiệp, không ngoài cách ra tay từ Tạ Thừa Đông, nhưng nếu Dư Thành thực sự làm vậy, thì ba con họ sẽ hoàn toàn không còn đường lui.

"Con đã quyết rồi, nhất định phải ở bên người đàn ông kia?" Một lúc sau, Dư Thành mới bình tĩnh lại, nhưng khi nói những lời này, ông rất khó khăn.

Dư Lộ Diễn kiên định nói: "Đúng vậy, ngoài cậu ấy ra, tôi không cần ai khác."


Dư Thành tung ra đòn sát thủ cuối cùng: "Mẹ con biết con như vậy sẽ rất đau lòng."

Mẹ Dư Lộ Diễn là vết sẹo trong lòng Dư Lộ Diễn, hắn thấy cổ họng mình nghẹn lại, nhìn nếp nhăn nơi khóe mắt Dư Thành, kiên định nói: "Sẽ không đâu, mẹ sẽ muốn tôi được hạnh phúc."

Dư Thành như thể đột nhiên bại trận, ủ rũ dựa vào ghế sofa, hồi lâu sau mới thở dài: "Chúng ta là ba con, tại sao cứ phải đối đầu nhau, con vì muốn chọc tức ba mà..."

"Không phải vì muốn chọc tức ba," Dư Lộ Diễn dứt khoát ngắt lời Dư Thành, "Là vì tôi thực sự thích cậu ấy.”

Dư Thành kinh ngạc nhìn Dư Lộ Diễn, còn Dư Lộ Diễn không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện này nữa, những gì nên nói hắn đều đã nói, nếu Dư Thành muốn làm gì thì cứ việc ra tay, hắn không phải là Chung Kỳ, không phải là kẻ yếu đuối bị người nhà tùy tiện khống chế.

Đi đến cửa, Dư Lộ Diễn dừng bước, há miệng mấy lần, cuối cùng mới nói: "Ba muốn tôi thừa kế Dư thị, tôi đã làm theo, muốn too ra nước ngoài du học, tôi cũng đã làm theo, một đoạn đường dài trong cuộc đời tôi đều do ba sắp đặt, vậy thì, trong chuyện này có thể để tôi tự lựa chọn không..." Hắn hít một hơi thật sâu, "Ba, Ba có tóc bạc rồi."

Nói xong, hắn nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, đi một đoạn đường, vẻ mặt căng thẳng mới hơi thả lỏng.

Sau đó lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tạ Thừa Đông, nghĩ ngợi một hồi, từng chữ từng chữ gõ: - Tôi bị đuổi ra khỏi nhà rồi, xin cậu cho tôi ở nhờ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương