Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu!
Chương 26: Lập khế ước

Đồng hồ chỉ 10 giờ, mặt trời đã lên cao.

Phương Thiếu Tắc mặc bộ đồ ngủ của nữ, rất không vừa với size (kích cỡ) của hắn, ôm đầu gối, vẻ mặt uỷ khuất mà ngồi xổm trong một góc sô pha. Từ nãy đến giờ, đến tột cùng là hắn đã trải qua bao nhiêu loại tra tấn tàn bạo, cũng chỉ có mỗi mình hắn biết.

Ngô Song cầm giấy bút lại đây, đen mặt bắt đầu viết trên giấy.

"Điều một, không được tuỳ tiện chạm vào tôi!" Ngô Song vừa viết vừa nói.

"Như thế này cũng không được sao?" Phương Thiếu Tắc dùng ngón tay, chọc chọc cánh tay Ngô Song.

Ngô Song bắt lấy ngón tay hắn, không nói nhiều liền bẻ ngược lại.

"Đau đau đau đau!" Phương Thiếu Tắc kêu to.

"Còn chạm vào tôi nữa không?" Ngô Song hỏi.

Phương Thiếu Tắc đau muốn ứa nước mắt, xin tha thứ: "Không chạm vào nữa, xin nữ hiệp tha mạng!"

Lúc này Ngô Song mới buông ngón tay hắn ra, hung hăng trừng mắt hắn một cái, cầm giấy bút lên viết tiếp.

"Điều hai, chưa được sự đồng ý của tôi, thì không được tuỳ tiện chạm vào đồ vật nhà tôi, mua đồ lung tung cũng không được!"

Phương Thiếu Tắc không phản bác, chỉ cúi đầu, không phục mà "Ừ" một tiếng.

Đối với biểu hiện này của hắn, Ngô Song rất hài lòng, bắt đầu viết thêm điều ba.

"Điều ba, vào nhà tôi phải ăn mặc chỉnh tề, không được lộ ra cổ với hạ bộ (đại khái hiểu là phần từ thắt lưng trở xuống)."

"Vậy tôi chẳng khác nào xác ướp?" Phương Thiếu Tắc kháng nghị.

Ngô Song giơ giơ nắm tay lên, "Tin tôi đánh cậu thành xác ướp thật không?"

Phương Thiếu Tắc xìu xuống, cúi đầu lảm nhảm: "Vậy đồ tay ngắn có thể không?"

"Có thể."

"Còn quần đùi thì sao?" 

"Không được!" Ngô Song kiên quyết.

"Chị quá cổ hủ......" vẻ mặt Phương Thiếu Tắc uỷ khuất nhìn cô, "Tôi biết chị có bóng ma*, nhưng tôi cũng có bóng ma mà, ai chiếm tiện nghi của ai còn chưa biết đâu....."

*Bóng ma ở đây là chỉ việt tụt cái khăn tắm, lộ JJ ở cuối chương trước đó.

^____^

"Cậu nói cái gì?" 

"Tiếp tục, điều bốn đi!" Vẻ mặt Phương Thiếu Tắc như đưa đám nói.

"Điều bốn, quan hệ của chúng ta không thể nói cho ai biết."

Ngô Song nói xong, hai mắt Phương Thiếu Tắc lập tức sáng ngời: "Quan hệ của chúng ta? Chị thừa nhận chúng ta có quan hệ?"

"Ai có quan hệ với cậu!" Ngô Song tự biết mình lỡ lời, tức giận nói, "Ý tôi là, việc cậu ở nhà tôi, không được nói cho ai biết!" 

"Chị Thiên Thiên thì sao?"

"Không được nói bậy với cô ấy nữa!"

"Nếu chị ấy hỏi thì sao?"

"Phương Thiếu Tắc, cậu muốn chết phải không?" 

Phương Thiếu Tắc che miệng lại, lộ ra đôi mắt tội nghiệp nhìn Ngô Song, không một tiếng động lên án.

"Đừng bày vẻ mặt đáng thương đó ra với tôi, vô ích thôi!" Ngô Song trừng mắt liếc hắn một cái. Đem bản khế ước đưa đến trước mặt Phương Thiếu Tắc, ra lệnh nói, "Ký tên, ấn dấu tay."

"Chị không cần khoa trương như vậy chứ?"

"Ký hay không ký?"

"Tôi ký, tôi ký!" Phương Thiếu Tắc nhanh chóng lấy giấy bút qua, ký rõ họ tên của mình, cầm mực đóng dấu, nhìn nhìn, nói: "Tên đã ký rồi, khỏi cần đóng dấu đi, sẽ làm dơ tay lắm."

Ngô Song trực tiếp cầm lấy tay hắn, hung hăng đóng dấu.

Phương Thiếu Tắc đau rút tay lại, ai oán nhìn cô, trong miệng bất mãn thì thầm: "Dữ như vậy làm gì, tôi đâu có làm gì sai, nếu không phải do chị đánh tôi, khăn tắm có thể tụt xuống sao? Tất cả đã bị chị nhìn thấy hết, tôi còn chưa bắt chị chịu trách nhiệm....." 

Ngô Song đem tờ khế ước Phương Thiếu Tắc đã ký tên cất vào, cau mày hỏi: "Cậu lảm nhảm cái gì, đang nói gì đó?"

"Không có gì!" Phương Thiếu Tắc lập tức đứng lên, ống quần của bộ đồ ngủ ngắn đến cẳng chân, áo quá ngắn lộ ra một phần cơ bụng rắn chắc. Trước ngực áo còn thêu một đoá hoa hướng dương, không biết có bao nhiêu khôi hài.

Ngô Song cố nén lắm mới không phì cười.

Phương Thiếu Tắc không biết ngại, da mặt dày nói: "Được chưa? Được rồi thì tôi vào bếp làm bánh kem cho chị, tôi mua hai túi bột mì lận."

"Ừm." Ngô Song nghiêm mặt đáp.

Phương Thiếu Tắc lập tức xoay người, bước đi tung ta tung tăng, mặt sau quần ngủ còn có hai cái túi, thêu một vòng hoa nhỏ xanh xanh đỏ đỏ. (Chọc mù mắt tui đi >v<)

"Phụt!" Rốt cuộc Ngô Song vẫn không nhịn được, phì cười.

Phương Thiếu Tắc quay đầu lại, cảnh giác mà nhìn cô.

Ngô Song lập tức thu lại nụ cười: "Còn không mau đi!"

"Dạ, Nữ vương! Không thành vấn đề, Nữ vương!"

Ngô Song: "......"

......... 

Bởi vì bị thương, Ngô Song buộc phải xin công ty cho nghỉ bệnh, ở nhà nghỉ ngơi.

Ngày thường, Phương Thiếu Tắc đi làm "hai ngày đánh cá, ba ngày phơi võng"*. Hiện giờ Ngô Song xin nghỉ, hắn càng không có cớ gì phải đi làm, mỗi ngày đều chạy đến nhà cô. Vùa thực hiện mưu đồ ở gần với cô, sẵn tiện chăm sóc cho bữa ăn mỗi ngày của cô luôn.

*Ý nói thời gian xin nghỉ còn nhiều hơn thời gian đi làm.

Có lẽ nhờ vào bản khế ước, làm cho vị Phương thiếu gia này thu liễm lại rất nhiều. Cũng bởi vì mỗi ngày đều thấy hắn đi đi lại lại, ít nhiều Ngô Song đã quen với sự có mặt của hắn.

Tóm lại, nghỉ bệnh ở nhà hai ngày, Ngô Song không cảm thấy Phương Thiếu Tắc có vướng bận gì. Ngược lại, cô có chút hưởng thụ, rốt cuộc có người quét dọn nhà cửa, cơm ba bữa cũng có người nấu, huống chi tài nấu nướng của Phương Thiếu Tắc lại không tồi.

Có lẽ, ở cùng một người đàn ông kém mình bảy tuổi, cũng không khó có thể chịu đựng như cô tưởng tượng.

Ngô Song đang xử lý công việc, bị suy nghĩ này của mình hù doạ, đến đổ mồ hôi lạnh.

Cô ra khỏi phòng, thấy Phương Thiếu Tắc đúng lúc làm xong cơm chiều, đang chuẩn bị gọi cô ra ăn cơm.

Hai chén cơm trắng, một phần cá tuyết chiên, một đĩa cần tây xào tỏi, lại thêm một tô canh xương hầm củ từ nóng hôi hổi, mùi thơm toả ra bốn phía. 

"Ăn đi." Phương Thiếu Tắc đưa cho cô đôi đũa.

Ngô Song ăn hai miếng, ngẩng đầu nói: "Chân tôi đã đỡ hơn nhiều rồi, mấy ngày nay cảm ơn cậu đã chăm sóc cho tôi."

Lập tức, Phương Thiếu Tắc tỏ ra cảnh giác: "Sao tự dưng chị khách khí như vậy? Chẳng lẽ chị muốn đuổi tôi đi?"

"Ngày mai tôi có thể đi làm, về sau mỗi ngày cậu không cần nấu cơm cho tôi nữa, tôi ăn ở công ty được rồi."

"Tôi đã biết chị sẽ đuổi tôi đi, lợi dụng tôi xong, liền không cần tôi nữa......" vẻ mặt Phương Thiếu Tắc uỷ khuất.

Đầu Ngô Song đầy vạch đen.

"Ăn bên ngoài, mất vệ sinh lắm." Phương Thiếu Tắc nói.

"Lại còn tốn kém." Hắn lại nói.

Lời này từ miệng một đại thiếu gia đi Maybach nói ra, thật sự không có sức thuyết phục, Ngô Song dở khóc dở cười.

"Chỉ cần chị không đuổi tôi đi, kêu tôi làm gì cũng được." Phương Thiếu Tắc lời thề son sắt nói.

Ngô Song buông chén đũa xuống, thở dài: "Chúng ta không thể tiếp tục như vậy nữa."

"Tại sao vậy, như bây giờ không phải rất tốt sao?"

"Tôi thừa nhận, tôi hiểu lầm cậu, so với suy nghĩ của tôi, thật sự cậu tốt hơn một chút. Nhưng mà......"

"Chỉ có một chút thôi sao?" Phương Thiếu Tắc cắt ngang lời cô.

Ngô Song bất đắc dĩ: "Cậu rất tốt, nhưng tôi không thể ít kỷ mà tiếp nhận lòng tốt của cậu mãi như vậy. Tôi không báo đáp được cho cậu cái gì, đặc biệt là tình yêu."

"Nhưng tôi không ngại đâu." Vẻ mặt Phương Thiếu Tắc nhẹ nhàng, "Tôi biết chị không thích tôi, nên mới đối tốt với chị, làm cho chị thích tôi."

"Nếu tôi vĩnh viễn cũng không thích cậu thì sao?"

"Sẽ không đâu." Hắn mỉm cười, vẻ mặt đầy tự tin.

"Cậu tự phụ quá rồi." Ngô Song nói.

"Tôi chỉ biết là có loại tự tin gọi là lừa mình dối người." 

Ngô Song lắc đầu: "Không có khả năng tôi sẽ thích cậu."

"Chị sẽ thích tôi!"

......... 

Ngô Song còn muốn phản bác, điện thoại trên bàn đổ chuông.

"Chào chị Ngô Song, em là Ngũ Hoa." Bên kia điện thoại truyền đến âm thanh lãnh lót của Ngũ Hoa.

"Ngũ Hoa, có chuyện gì?" Ngô Song hỏi.

"Không có chuyện gì, em chỉ hỏi thăm chị một chút, Lão Du mới nói chân chị bị thương, em muốn hỏi xem chị đã đỡ hơn chưa?" 

"Cảm ơn, tôi đã đỡ hơn rồi, ngày mai đã có thể đi làm."

"Vậy chị đang ở nhà sao?"

"Ừm, tôi đang ở nhà."

"Thật tốt quá, mau mở cửa, bọn em tới thăm chị."

Cái gì?!

Ngô Song cả kinh, liền nghe chuông cửa vang lên.

Ngũ Hoa ở trong điện thoại nói: "Chị Ngô Song, em ấn chuông cửa, là phòng 601 ở tầng 5 phải không?"

"Khẳng định là không sai, tôi dã xem hồ sơ công nhân rồi!?" Tiểu Trà bên cạnh chen vào.

Ngô Song đờ người: "Các người.... đều tới?"

"Đúng vậy, em, Cái Lẩu, Tiểu Trà, Phi Đao, chúng em đều đang ở dưới lầu, mau mở cửa cho chúng em lên. Em có mang theo một đống thức ăn ngon nữa!"

"Thật ra mọi người không cần....." Ngô Song biết không cự tuyệt được, đành phải nói: "Các người chờ một chút, tôi đi thay quần áo."

Cúp điện thoại, Ngô Song nôn nóng nhìn Phương Thiếu Tắc nói: "Mau, cậu mau tránh vào phòng tôi đi!"

"Làm sao vậy?" Phương Thiếu Tắc hỏi.

"Bọn người Ngũ Hoa tới, cậu mau tránh vào đi, ngàn vạn lần đừng đi ta!"

"Bọn họ tới thì có sao đâu, cùng lắm thì nói với họ, tôi cũng đến thăm chị, sớm hơn họ chút thôi." Phương Thiếu Tắc không muốn trốn nữa.

"Cậu đi vào cho tôi!" Ngô Song không nghe hắn nói nhảm, kiên quyết túm hắn lôi vào phòng, một tay đóng cửa lại, cảnh cáo: "Khôn hồn cậu ở yên đó cho tôi, nếu lại giống như lần trước, cả đời này cũng đừng mong tôi nhìn đến mặt cậu nữa?"

"Nếu tôi không để bọn họ nhìn thấy, có phải cả đời này chị sẽ ở bên tôi không?" Phương Thiếu Tắc ở trong phòng nói vọng ra.

"Cậu câm miệng!" Ngô Song nói.

______...______

Tác giả có lời muốn nói:

Thích Thiên Thiên cùng Mạc thiếu này thành một đôi? Chính văn sẽ không viết quá nhiều nga, nhưng mà về sau khả năng sẽ có ngoại truyện, nhưng mà có hay không, phải xem mọi người có thích hay không đã~~~~~~~~~

Chương sau ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ~~~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương