Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu!
-
Chương 2: Lên báo
Lên báo
Sáng sớm, Ngô Song ở trên đường làm việc nghĩa, rất nhanh sau đó bản tin buổi sáng đã có ngay tiêu đề << Gặp chuyện bất bình không buông tha, mỹ nữ đi đường tay không bắt cướp >> Tiêu đề nhanh chóng lan truyền trên các trang web.
Ảnh chụp cho thấy một cô gái mặc bộ đồ thể thao màu trắng, mái tóc ngắn gọn gàng, đem tên cướp cao to kia không tốn nhiều sức mà đánh một trận, áp chế.
Tuy rằng ảnh là do người qua đường chụp được, nhưng nó đã lan rộng ra khắp các phố lớn ngõ nhỏ. Ảnh rất sắc nét, trong ảnh, Ngô Song có làn da trắng như tuyết, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, các đường nét rất rõ ràng.
Đích thực là một mỹ nữ, lại còn tay không bắt cướp, tin tức hấp dẫn này thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Ngay lập tức, bài viết được chia sẽ với tốc độ chóng mặt, cư dân mạng cũng náo loạn một phen. Mọi người đều muốn tìm ra danh tính của vị mỹ nữ anh hùng kia.
Ngô Song không biết mình đã nổi tiếng như vậy. Buổi sáng sau khi cô bắt được tên cướp, chờ cảnh sát tới thì giao cho bọn họ, Ngô Song để lại phương thức liên lạc rồi chạy nhanh về nhà thay quần áo đi làm.
Hiện tại cô đang làm việc ở công ty truyền thông Kỳ Hạ, giữ chức tổ trưởng tổ kế hoạch.
Ngô Song rất chăm chỉ đi làm, không quản trời mưa hay nắng, mỗi ngày vẫn có mặt đúng giờ ở công ty, không trễ một giây. Số ngày xin nghỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hầu như thời gian của cô đều dành cả cho công việc.
Đây là vì cái gì? Chẳng phải vì phấn đấu năm ba mươi tuổi có thể leo lên làm tổ trưởng tổ kế hoạch sao?
Trong công ty này, không ai nghi ngờ năng lực của Ngô Song cả, nhưng có người bất mãn với tính cách của cô.
Tính cách của Ngô Song rất "lạnh lùng", cô lạnh lùng đến mức nào?
Thì chính là bất luận đối với người thân quen, trên mặt vẫn hiếm khi nở nụ cười, làm việc có nề nếp, không quan tâm đến việc riêng của cấp dưới, cũng chưa bao giờ ở trước mặt đồng nghiệp thể hiện một tia cảm xúc riêng tư nào cả.
Mọi người càng không thể tin nữa là, Ngô Song không dùng smartphone! Cô không lướt web hay dùng mạng xã hội gì cả, hiếm hoi lắm mới cùng đồng nghiệp ra ngoài ăn một bữa cơm. Thời gian rảnh rỗi nếu không đọc sách thì đi đến võ quán luyện nhu đạo.
Làm cấp trên mà như vậy, thì nói Ngô Song "lạnh lùng" đã là nể tình lắm rồi.
Như Diêu Thiên Thiên, bạn tốt của Ngô Song nói, cô đích thị là người từ thời đồ đá xuyên đến đây, cùng người hiện đại cách mấy trăm triệu năm sống chung, quả là rất khác biệt a.
.........
Mười giờ sáng, theo lệ thường Ngô Song đi khỏi văn phòng, đến phòng trà nước tự pha cho mình một cốc cà phê đen. Không cho đường, giữ vị đắng để nâng cao tinh thần.
Dọc đường đi, ánh mắt các đồng nghiệp nhìn cô có chút kì quái, khi cô nhìn lại thì họ quay sang chỗ khác, vờ như đang nhìn cái gì.
Ngay cả tên La Hãn Quốc, tổ trưởng tổ kế hoạch b, lâu nay luôn đối chọi với Ngô Song, trước kia không thèm nhìn cô một cái, hôm nay cũng phá lệ mà liếc nhìn.
Đối với chuyện này Ngô Song cũng không thèm để ý, thản nhiên bước vào phòng pha cà phê, lúc này nghe thấy có hai nữ đồng nghiệp đứng bên ngoài nói nhỏ.
"Cô xem tin tức trên WeChat này, có ảnh chụp một cô gái, cô thấy giống ai?"
"Đưa tôi xem, a, không phải đây là tổ trưởng Ngô Song sao?"
"Chính là nữ ma đầu đó..."
"Ồồồ..."
Hai người kia đang nói rôm rả thì Ngô Song đi ra, một người tay cầm điện thoại, thấy Ngô Song điện thoại liền rơi xuống đất, cô gái vội vàng nhặt lên, giấu ra sau lưng. Nhìn Ngô Song thì ngây ngốc cười.
"Tổ trưởng Ngô, sớm, sớm vậy... ha ha..."
"Không còn sớm, cô thấy 10 giờ là sớm sao?" Ngô Song nhìn chằm chằm người nọ, liếc mắt một cái liền muốn lấy chiếc điện thoại. Người nọ giật mình, vội giấu chiếc điện thoại ra xa, ô ô muốn giải thích.
Đúng lúc này, một người mang bộ dạng hấp tấp đi lại đây, Diêu Thiên Thiên kéo lấy tay Ngô Song.
"Song Song, Song Song..." Diêu Thiên Thiên mặc váy ngắn, đi đôi guốc cao mười centimet, chạy đến thở hồng hộc.
"Có chuyện gì?" Ngô Song hỏi.
"Mình thấy tin tức, có... có ảnh... chụp..." Thiên Thiên vừa nói vài chữ, thấy hai nữ đồng nghiệp bên cạnh vẻ mặt chờ mong, không khách khí hỏi: "Hai người có chuyện gì sao?"
Một Ngô Song đã khó sống, lại thêm Diêu Thiên Thiên cũng chẳng thua kém, quả thực toàn bộ công ty đều rất mệt a.
Hai nữ đồng nghiệp không nói gì, nhanh như chớp, một thoáng đã chạy mất dạng.
Diêu Thiên Thiên nhìn hai người kia, xuỳ một tiếng, kéo Ngô Song đến: "Đi, đến văn phòng cậu nói chuyện."
.........
Văn phòng Ngô Song.
Diêu Thiên Thiên vừa đặt chân vào văn phòng đã xoay người đem cửa đóng lại. Khoá cửa xong còn không quên liếc mắt nhìn ra cửa sổ một cái, bộ dáng như có tật giật mình.
Ngô Song sớm đã quen với bộ dáng kì quặc này của bạn, đem ly cà phê nóng để trên bàn, ngồi xuống.
Diêu Thiên Thiên xông tới, lấy chiếc điện thoại ra, đưa đến trước mặt Ngô Song: "Song Song, cậu xem người trong ảnh này có phải là cậu không? Mọi người đều nói đây là cậu, càng nhìn càng thấy giống nha. Buổi sáng hôm nay rốt cuộc cậu làm gì vậy?"
"Là mình!" Ngô Song thậm chí không thèm nhìn điện thoại một cái đã thừa nhận.
"Cái gì?" Diêu Thiên Thiên ngạc nhiên kêu lớn, "Không phải chứ? Đúng là cậu sao? Cậu đang rất nổi tiếng đấy! Hiện tại cả công ty đều đang bàn tán về vụ này, không, cậu là đại anh hùng ở công ty đó. Cậu là nữ hiệp, là thần tượng, là tấm gương phụ nữ vĩ đại của toàn Trung Quốc!"
Diêu Thiên Thiên càng nói càng lố, Ngô Song không khỏi nhíu mày, "Mình đã biết, cậu còn chuyện gì nữa không?"
"Ôi trời, sao cậu có thể bình tĩnh đến vậy chứ? Mình đang kích động muốn chết đây này. Mình mặc kệ, cậu mau đem sự việc kể ra hết cho mình, mình muốn biết lắm rồi!"
"Đợi lúc đi ăn cơm rồi mình kể, giờ đang trong giờ làm việc mà, mình còn phải chỉnh lại chút tài liệu cho buổi chiều nữa."
"Mười phút, mình chỉ xin mười phút thôi."
Ngô Song lắt đầu.
"Năm phút thôi? Ai u chị hai ơi, mình cầu xin cậu, cậu mau kể cho mình biết đi mà, ngọn lửa tò mò sắp thêu chết mình rồi, cậu có thể trơ mắt nhìn mình bị thiêu chết sao?"
Ngô Song tiếp tục lắc đầu, cô đã sớm quen với bộ dạng mặt dày này của Diêu Thiên Thiên rồi.
Diêu Thiên Thiên tiếp tục lay cánh tay Ngô Song, giơ một ngón trỏ lên, "Chỉ một phút thôi, cậu không nói cho mình biết, mình thực sự sẽ chết! "
Ngô Song không trả lời, vẻ mặt như muốn nói "Cậu đi chết thử cho tớ xem".
Diêu Thiên Thiên hết cách, "Xem như cậu lợi hại, mình chờ. Mà mình nói trước, 11 giờ đúng mình sẽ đến tìm cậu ăn cơm. Không được làm thêm, không được lỡ hẹn! Nếu không mình thật sự chết cho cậu xem. Mình đang nói nghiêm túc!" Diêu Thiên Thiên vẻ mặt dữ tợn, làm động tác cắt cổ.
Lúc này, Ngô Song cuối cùng cũng gật đầu.
Diêu Thiên Thiên ai oán rời đi, cánh cửa vừa khép lại, Ngô Song nhẹ nhõm thở một hơi thật dài, tâm tình có chút phức tạp.
Hai người trước kia học chung với nhau, sau đó đi làm cũng làm chung công ty. Ngô Song xem Diêu Thiên Thiên là người bạn thân nhất, có chuyện gì cũng tâm sự với cô.
Hiện tại đang giờ làm, cô cũng không muốn làm lớn chuyện này thêm nữa.
Nhưng mà, khi nãy thấy thái độ của đồng nghiệp cùng với Diêu Thiên Thiên, xem ra sự việc kia không đơn giản như vậy?
Ngô Song tự hỏi, trong lòng không khỏi tò mò, phá lệ mở máy tính lên Weibo thấy tin tức về cô nổi bật nằm ở đầu bản tin. Một lát sau, vô số tin tức kéo đến như nước lũ, làm Ngô Song vô cùng hoảng sợ.
Cô chọn một bài viết trong số đó, nhấp vào xem. Lập tức hiện ra vô số tin tức miêu tả lại, có ảnh chụp hiện trường, thậm chí có cả đoạn clip nhỏ phỏng vấn bác gái bị cướp túi xách nữa.
Trong clip, bác gái hào hứng kể lại sự việc bà nhìn thấy: "Khi đó tên cướp chạy quá nhanh, tôi căn bản là đuổi theo không kịp, kêu cứu mạng cũng không ai chạy ra. Như vậy tên cướp kia càng đắc ý. Cũng may lúc đó có cô gái tốt bụng kia, dáng người cao cao, hơi gầy, khoảng 20 tuổi, mặc bộ đồ thể thao. Nghe tiếng tôi kêu cứu cô ấy liền chạy ra, đá một cước vào người tên cướp, đẩy một cái tên cướp va vào tường. Sau đó tên cướp xoay lại, muốn đâm một dao vào người cô gái, cô gái kia thấy vậy liền đá một cước vào tay cầm dao của hắn, đánh hắn vài cú, cô gái nhanh chóng khống chế được hắn...."
Phóng viên làm mẫu, "Là như vậy sao?"
"Không đúng, không đúng, là như thế này, cô lại đây." Bác gái vừa nói vừa hăng hái khoa tay múa chân, thở hổn hển mà thuật lại bộ dáng ban sáng của Ngô Song với tên cướp.
Ngô Song xem xong, trán âm thầm đổ mồ hôi. (-_-!!!)
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Là lão Du, giám đốc kế hoạch ở bên ngoài nói: "Ngô Song, có trong đó không?"
Từ khi vào làm đến nay, đây là lần đầu tiên Ngô Song làm việc riêng trong giờ làm, không ngờ xui xẻo gặp phải cấp trên, nhất thời thấy hoảng loạn, nhanh chóng đóng cửa số trang web, nói: "Mời vào."
Lão Du là người vui vẻ, ông mỉm cười tủm tỉm đi đến, nghiêng người mở cửa lớn thêm một chút, theo sau ông ấy là một người trẻ tuổi.
"Phương thiếu, mời vào trong."
Khi ông nói chuyện, một người đàn ông tầm 20 tuổi theo sau đi vào. Người này có đôi mắt phượng, trắn nõn sạch sẽ, vóc dáng rất cao, mặc áo thun sọc xanh trắng đan xen, hai tay đút túi quần, đi lên trước lão Du không chút khách khí.
Ánh mắt Phương thiếu nhìn văn phòng Ngô Song, quét từ trên xuống dưới, trái phải cũng liếc một vòng, cuối cùng mới dừng trên người Ngô Song, lông mi dài, nở nụ cười lộ ra hàm răng trách tinh.
Ngô Song không thích hắn mỉm cười tuỳ tiện như thế, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài. Cô đứng lên, nhìn về phía lão Du, nói: "Giám đốc Du, mời ngồi."
"Phương thiếu, mời ngồi." lão Du nhìn người trẻ tuổi kia mời, rồi quay sang Ngô Song: "Đứng đó làm gì, không mau pha trà."
"Không cần, cho tôi một tách cà phê là được rồi." Phương thiếu nói.
Trong lòng Ngô Song đại khái biết người kia có thân phận không đơn giản, nói: "Chờ chút, tôi gọi người mang cà phê lại đây."
"Không cần phiền toái như vậy, không phải trên bàn cô có một ly sao?" Phương thiếu mắt nhìn chằm chằm ly cà phê trên bàn Ngô Song.
Ngô Song ngẩn người, "Ly này của tôi."
"Cô đã uống rồi sao?"
Ngô Song lắc đầu, "Chưa uống."
"Vậy thì được rồi." Phương thiếu đứng lên, cầm lấy ly cà phê Ngô Song để trên bàn, không chút khách khí uống một ngụm, nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ hỏi, "Cà phê quá đắng, cô uống mà không cho thêm đường sao?"
Chân mày Ngô Song cau lại, đối với người này ấn tượng xấu cực điểm.
Giám đốc Du ở bên cạnh vội vàng hoà giải: "Ngô Song, đây, ta giới thiệu một chút, vị này chính là cháu trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn chúng ta, Phương thiếu." Hai chữ "duy nhất" lão Phương còn cố ý nhấn mạnh thêm.
Phương thiếu không để ý đến lão, chỉ nhìn chằm chằm trên mặt Ngô Song, miệng nhẹ nhàng phun ra một chữ: "Tắc."
Lão Du ngơ ngác, nhìn hắn hỏi lại: "Phương thiếu, ngài nói gì?"
"Tắc."
Lão Du buồn bực, vị thiếu gia này đang nói cái gì? Ông nghe không hiểu gì cả.
Lúc này, Phương thiếu không để ý gì đến lão Du, mà nhìn về phía Ngô Song duỗi tay ra: "Chào cô, tôi tên Phương Thiếu Tắc."
Phương Thiếu Tắc?
Trong lòng Ngô Song cảm thấy hơi buồn cười, cùng cậu ta bắt tay một cái tượng trưng: "Chào cậu, tôi tên Ngô Song."
Nói rồi cô định rút tay lại, không ngờ Phương Thiếu Tắc vẫn cố ý giữ lại, nắm lấy tay cô, cảm thán: "Thiên hạ vô song, cái tên thật có chí khí."
"Cám ơn." Ngô Song rút tay lại nhiều lần không được, cuối cùng cố ý bấm móng tay vào mu bàn tay của cậu ta.
Phương thiếu hơi đau, cũng buông bàn tay ra, mặt không đổi sắc.
Lão Du không thấy được màn này, tiếp tục nói: "Phương thiếu mới về nước không lâu, còn chưa quen với nghiệp vụ của tập đoàn, sẽ bắt đầu từ cơ bản, ở công ty của chúng ta làm quen trước. Vừa lúc Phương thiếu ở nước ngoài học thiết kế, Liêu tổng liền sắp xếp đến chỗ chúng ta thực tập trước."
Liêu Tiến là cháu trai của chủ tịch, quan hệ với tên Phương Thiếu Tắc này là anh họ. Nếu như lời lão Du nói, Phương Thiếu Tắc chính là đích tôn của truyền thông Phương thị, không lý nào lại hạ mình xuống văn phòng của Ngô Song mà lẽ ra phải trải thảm đỏ nghênh đón cậu ấy.
Việc này, Ngô Song cũng không rõ.
Đúng lúc này, lão Du kéo Ngô Song qua một bên, nói nhỏ: "Phương thiếu đến nơi này thực tập, trừ Liêu tổng thì chỉ có cô và ta biết, cô cũng biết Phương thiếu có thân phận đặc biệt, nếu để mọi người trong công ty biết được, thì mọi việc sẽ loạn. Tập đoàn bên kia có ý giữ kín chuyện này, ta quyết định giao Phương thiếu cho tổ của cô, cô là người ta tin tưởng nhất, khẳng định có thể giữ bí mật này, đúng không?"
Thấy lão Du này đối với tên Phương Thiếu Tắc kia chân chó[1] như thế, chỉ sợ chưa cần miệng nói thì mọi người cũng đã nhìn ra rồi.
[1] Chân chó: nịnh bợ.:-)))
Ngô Song thành thật: "Giám đốc Du, ý của chú tôi hiểu, nhưng mà đem việc này giấu kín, e là hơi khó."
"Ta đã nghĩ qua rồi, nếu như có người hỏi thì cô cứ nói cậu ấy là cháu trai của ta. Vì đại cuộc, nếu như thật sự có người nói ta thiên vị, ta cũng đành chịu." Lão Du biểu hiện ra bộ dáng thấy chết không sợ.
"Nhưng mà giám đốc à, cậu ta họ Phương mà?" Thật tình Ngô Song sợ không cầm nổi củ khoai lang nóng bỏng tay này, huống hồ củ khoai lang này còn không coi ai ra gì.
"Họ Phương thì đã làm sao? Trên thế giới này họ Phương cũng rất nhiều, ta làm ở đây 20 năm rồi, còn chưa biết được cháu trai của Phương tổng tên Phương Thiếu Tắc, sẽ không có người biết được đâu, cô yên tâm."
Lão Du đã tự mình "lấy thân làm mẫu", Ngô Song chỉ có thế gật đầu cam chịu.
Lão Du nhanh chân đi đến chỗ Phương Thiếu Tắc, "Phương thiếu, mọi việc ta và Ngô Song đã bàn bạc xong hết rồi, cô gái này rất thành thật, miệng lại kín, cậu cứ yên tâm ở lại đây thực tập, có vấn đề gì cứ tìm Ngô Song, cô ấy nhất định sẽ đem hết toàn lực giúp đỡ cho cậu."
Còn nói cái gì "Đem hết toàn lực", sao lão không nói "Đến chết mới thôi." đi. -_-
"Vậy tôi cảm ơn trước, chị Ngô Song." Phương Thiếu Tắc vương tay trái ra bắt tay với Ngô Song, miệng cười tinh quái, nhìn không ra điểm nào gọi là tôn kính tiền bối cả.
Ngô Song nói: "Không cần khách sáo, kêu tôi Ngô tổ trưởng được rồi."
___________...____________
[ Tác giả có lời muốn nói ]: cho đến bây giờ tôi đã viết rất nhiều loại tính cách cho nam chính, phúc hắc như Thẩm Lâm Kỳ, bá đạo như Vệ Bắc, thâm tình như Đoàn Diệc Phong....
Phương thiếu gia này sẽ là loại đặc biệt, tôi sẽ nổ lực xây dựng cậu ta, hy vọng sẽ mang lại cho bạn đọc một sự mới lạ, không giống các nam chính trước đây.
Sáng sớm, Ngô Song ở trên đường làm việc nghĩa, rất nhanh sau đó bản tin buổi sáng đã có ngay tiêu đề << Gặp chuyện bất bình không buông tha, mỹ nữ đi đường tay không bắt cướp >> Tiêu đề nhanh chóng lan truyền trên các trang web.
Ảnh chụp cho thấy một cô gái mặc bộ đồ thể thao màu trắng, mái tóc ngắn gọn gàng, đem tên cướp cao to kia không tốn nhiều sức mà đánh một trận, áp chế.
Tuy rằng ảnh là do người qua đường chụp được, nhưng nó đã lan rộng ra khắp các phố lớn ngõ nhỏ. Ảnh rất sắc nét, trong ảnh, Ngô Song có làn da trắng như tuyết, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, các đường nét rất rõ ràng.
Đích thực là một mỹ nữ, lại còn tay không bắt cướp, tin tức hấp dẫn này thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Ngay lập tức, bài viết được chia sẽ với tốc độ chóng mặt, cư dân mạng cũng náo loạn một phen. Mọi người đều muốn tìm ra danh tính của vị mỹ nữ anh hùng kia.
Ngô Song không biết mình đã nổi tiếng như vậy. Buổi sáng sau khi cô bắt được tên cướp, chờ cảnh sát tới thì giao cho bọn họ, Ngô Song để lại phương thức liên lạc rồi chạy nhanh về nhà thay quần áo đi làm.
Hiện tại cô đang làm việc ở công ty truyền thông Kỳ Hạ, giữ chức tổ trưởng tổ kế hoạch.
Ngô Song rất chăm chỉ đi làm, không quản trời mưa hay nắng, mỗi ngày vẫn có mặt đúng giờ ở công ty, không trễ một giây. Số ngày xin nghỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hầu như thời gian của cô đều dành cả cho công việc.
Đây là vì cái gì? Chẳng phải vì phấn đấu năm ba mươi tuổi có thể leo lên làm tổ trưởng tổ kế hoạch sao?
Trong công ty này, không ai nghi ngờ năng lực của Ngô Song cả, nhưng có người bất mãn với tính cách của cô.
Tính cách của Ngô Song rất "lạnh lùng", cô lạnh lùng đến mức nào?
Thì chính là bất luận đối với người thân quen, trên mặt vẫn hiếm khi nở nụ cười, làm việc có nề nếp, không quan tâm đến việc riêng của cấp dưới, cũng chưa bao giờ ở trước mặt đồng nghiệp thể hiện một tia cảm xúc riêng tư nào cả.
Mọi người càng không thể tin nữa là, Ngô Song không dùng smartphone! Cô không lướt web hay dùng mạng xã hội gì cả, hiếm hoi lắm mới cùng đồng nghiệp ra ngoài ăn một bữa cơm. Thời gian rảnh rỗi nếu không đọc sách thì đi đến võ quán luyện nhu đạo.
Làm cấp trên mà như vậy, thì nói Ngô Song "lạnh lùng" đã là nể tình lắm rồi.
Như Diêu Thiên Thiên, bạn tốt của Ngô Song nói, cô đích thị là người từ thời đồ đá xuyên đến đây, cùng người hiện đại cách mấy trăm triệu năm sống chung, quả là rất khác biệt a.
.........
Mười giờ sáng, theo lệ thường Ngô Song đi khỏi văn phòng, đến phòng trà nước tự pha cho mình một cốc cà phê đen. Không cho đường, giữ vị đắng để nâng cao tinh thần.
Dọc đường đi, ánh mắt các đồng nghiệp nhìn cô có chút kì quái, khi cô nhìn lại thì họ quay sang chỗ khác, vờ như đang nhìn cái gì.
Ngay cả tên La Hãn Quốc, tổ trưởng tổ kế hoạch b, lâu nay luôn đối chọi với Ngô Song, trước kia không thèm nhìn cô một cái, hôm nay cũng phá lệ mà liếc nhìn.
Đối với chuyện này Ngô Song cũng không thèm để ý, thản nhiên bước vào phòng pha cà phê, lúc này nghe thấy có hai nữ đồng nghiệp đứng bên ngoài nói nhỏ.
"Cô xem tin tức trên WeChat này, có ảnh chụp một cô gái, cô thấy giống ai?"
"Đưa tôi xem, a, không phải đây là tổ trưởng Ngô Song sao?"
"Chính là nữ ma đầu đó..."
"Ồồồ..."
Hai người kia đang nói rôm rả thì Ngô Song đi ra, một người tay cầm điện thoại, thấy Ngô Song điện thoại liền rơi xuống đất, cô gái vội vàng nhặt lên, giấu ra sau lưng. Nhìn Ngô Song thì ngây ngốc cười.
"Tổ trưởng Ngô, sớm, sớm vậy... ha ha..."
"Không còn sớm, cô thấy 10 giờ là sớm sao?" Ngô Song nhìn chằm chằm người nọ, liếc mắt một cái liền muốn lấy chiếc điện thoại. Người nọ giật mình, vội giấu chiếc điện thoại ra xa, ô ô muốn giải thích.
Đúng lúc này, một người mang bộ dạng hấp tấp đi lại đây, Diêu Thiên Thiên kéo lấy tay Ngô Song.
"Song Song, Song Song..." Diêu Thiên Thiên mặc váy ngắn, đi đôi guốc cao mười centimet, chạy đến thở hồng hộc.
"Có chuyện gì?" Ngô Song hỏi.
"Mình thấy tin tức, có... có ảnh... chụp..." Thiên Thiên vừa nói vài chữ, thấy hai nữ đồng nghiệp bên cạnh vẻ mặt chờ mong, không khách khí hỏi: "Hai người có chuyện gì sao?"
Một Ngô Song đã khó sống, lại thêm Diêu Thiên Thiên cũng chẳng thua kém, quả thực toàn bộ công ty đều rất mệt a.
Hai nữ đồng nghiệp không nói gì, nhanh như chớp, một thoáng đã chạy mất dạng.
Diêu Thiên Thiên nhìn hai người kia, xuỳ một tiếng, kéo Ngô Song đến: "Đi, đến văn phòng cậu nói chuyện."
.........
Văn phòng Ngô Song.
Diêu Thiên Thiên vừa đặt chân vào văn phòng đã xoay người đem cửa đóng lại. Khoá cửa xong còn không quên liếc mắt nhìn ra cửa sổ một cái, bộ dáng như có tật giật mình.
Ngô Song sớm đã quen với bộ dáng kì quặc này của bạn, đem ly cà phê nóng để trên bàn, ngồi xuống.
Diêu Thiên Thiên xông tới, lấy chiếc điện thoại ra, đưa đến trước mặt Ngô Song: "Song Song, cậu xem người trong ảnh này có phải là cậu không? Mọi người đều nói đây là cậu, càng nhìn càng thấy giống nha. Buổi sáng hôm nay rốt cuộc cậu làm gì vậy?"
"Là mình!" Ngô Song thậm chí không thèm nhìn điện thoại một cái đã thừa nhận.
"Cái gì?" Diêu Thiên Thiên ngạc nhiên kêu lớn, "Không phải chứ? Đúng là cậu sao? Cậu đang rất nổi tiếng đấy! Hiện tại cả công ty đều đang bàn tán về vụ này, không, cậu là đại anh hùng ở công ty đó. Cậu là nữ hiệp, là thần tượng, là tấm gương phụ nữ vĩ đại của toàn Trung Quốc!"
Diêu Thiên Thiên càng nói càng lố, Ngô Song không khỏi nhíu mày, "Mình đã biết, cậu còn chuyện gì nữa không?"
"Ôi trời, sao cậu có thể bình tĩnh đến vậy chứ? Mình đang kích động muốn chết đây này. Mình mặc kệ, cậu mau đem sự việc kể ra hết cho mình, mình muốn biết lắm rồi!"
"Đợi lúc đi ăn cơm rồi mình kể, giờ đang trong giờ làm việc mà, mình còn phải chỉnh lại chút tài liệu cho buổi chiều nữa."
"Mười phút, mình chỉ xin mười phút thôi."
Ngô Song lắt đầu.
"Năm phút thôi? Ai u chị hai ơi, mình cầu xin cậu, cậu mau kể cho mình biết đi mà, ngọn lửa tò mò sắp thêu chết mình rồi, cậu có thể trơ mắt nhìn mình bị thiêu chết sao?"
Ngô Song tiếp tục lắc đầu, cô đã sớm quen với bộ dạng mặt dày này của Diêu Thiên Thiên rồi.
Diêu Thiên Thiên tiếp tục lay cánh tay Ngô Song, giơ một ngón trỏ lên, "Chỉ một phút thôi, cậu không nói cho mình biết, mình thực sự sẽ chết! "
Ngô Song không trả lời, vẻ mặt như muốn nói "Cậu đi chết thử cho tớ xem".
Diêu Thiên Thiên hết cách, "Xem như cậu lợi hại, mình chờ. Mà mình nói trước, 11 giờ đúng mình sẽ đến tìm cậu ăn cơm. Không được làm thêm, không được lỡ hẹn! Nếu không mình thật sự chết cho cậu xem. Mình đang nói nghiêm túc!" Diêu Thiên Thiên vẻ mặt dữ tợn, làm động tác cắt cổ.
Lúc này, Ngô Song cuối cùng cũng gật đầu.
Diêu Thiên Thiên ai oán rời đi, cánh cửa vừa khép lại, Ngô Song nhẹ nhõm thở một hơi thật dài, tâm tình có chút phức tạp.
Hai người trước kia học chung với nhau, sau đó đi làm cũng làm chung công ty. Ngô Song xem Diêu Thiên Thiên là người bạn thân nhất, có chuyện gì cũng tâm sự với cô.
Hiện tại đang giờ làm, cô cũng không muốn làm lớn chuyện này thêm nữa.
Nhưng mà, khi nãy thấy thái độ của đồng nghiệp cùng với Diêu Thiên Thiên, xem ra sự việc kia không đơn giản như vậy?
Ngô Song tự hỏi, trong lòng không khỏi tò mò, phá lệ mở máy tính lên Weibo thấy tin tức về cô nổi bật nằm ở đầu bản tin. Một lát sau, vô số tin tức kéo đến như nước lũ, làm Ngô Song vô cùng hoảng sợ.
Cô chọn một bài viết trong số đó, nhấp vào xem. Lập tức hiện ra vô số tin tức miêu tả lại, có ảnh chụp hiện trường, thậm chí có cả đoạn clip nhỏ phỏng vấn bác gái bị cướp túi xách nữa.
Trong clip, bác gái hào hứng kể lại sự việc bà nhìn thấy: "Khi đó tên cướp chạy quá nhanh, tôi căn bản là đuổi theo không kịp, kêu cứu mạng cũng không ai chạy ra. Như vậy tên cướp kia càng đắc ý. Cũng may lúc đó có cô gái tốt bụng kia, dáng người cao cao, hơi gầy, khoảng 20 tuổi, mặc bộ đồ thể thao. Nghe tiếng tôi kêu cứu cô ấy liền chạy ra, đá một cước vào người tên cướp, đẩy một cái tên cướp va vào tường. Sau đó tên cướp xoay lại, muốn đâm một dao vào người cô gái, cô gái kia thấy vậy liền đá một cước vào tay cầm dao của hắn, đánh hắn vài cú, cô gái nhanh chóng khống chế được hắn...."
Phóng viên làm mẫu, "Là như vậy sao?"
"Không đúng, không đúng, là như thế này, cô lại đây." Bác gái vừa nói vừa hăng hái khoa tay múa chân, thở hổn hển mà thuật lại bộ dáng ban sáng của Ngô Song với tên cướp.
Ngô Song xem xong, trán âm thầm đổ mồ hôi. (-_-!!!)
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Là lão Du, giám đốc kế hoạch ở bên ngoài nói: "Ngô Song, có trong đó không?"
Từ khi vào làm đến nay, đây là lần đầu tiên Ngô Song làm việc riêng trong giờ làm, không ngờ xui xẻo gặp phải cấp trên, nhất thời thấy hoảng loạn, nhanh chóng đóng cửa số trang web, nói: "Mời vào."
Lão Du là người vui vẻ, ông mỉm cười tủm tỉm đi đến, nghiêng người mở cửa lớn thêm một chút, theo sau ông ấy là một người trẻ tuổi.
"Phương thiếu, mời vào trong."
Khi ông nói chuyện, một người đàn ông tầm 20 tuổi theo sau đi vào. Người này có đôi mắt phượng, trắn nõn sạch sẽ, vóc dáng rất cao, mặc áo thun sọc xanh trắng đan xen, hai tay đút túi quần, đi lên trước lão Du không chút khách khí.
Ánh mắt Phương thiếu nhìn văn phòng Ngô Song, quét từ trên xuống dưới, trái phải cũng liếc một vòng, cuối cùng mới dừng trên người Ngô Song, lông mi dài, nở nụ cười lộ ra hàm răng trách tinh.
Ngô Song không thích hắn mỉm cười tuỳ tiện như thế, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài. Cô đứng lên, nhìn về phía lão Du, nói: "Giám đốc Du, mời ngồi."
"Phương thiếu, mời ngồi." lão Du nhìn người trẻ tuổi kia mời, rồi quay sang Ngô Song: "Đứng đó làm gì, không mau pha trà."
"Không cần, cho tôi một tách cà phê là được rồi." Phương thiếu nói.
Trong lòng Ngô Song đại khái biết người kia có thân phận không đơn giản, nói: "Chờ chút, tôi gọi người mang cà phê lại đây."
"Không cần phiền toái như vậy, không phải trên bàn cô có một ly sao?" Phương thiếu mắt nhìn chằm chằm ly cà phê trên bàn Ngô Song.
Ngô Song ngẩn người, "Ly này của tôi."
"Cô đã uống rồi sao?"
Ngô Song lắc đầu, "Chưa uống."
"Vậy thì được rồi." Phương thiếu đứng lên, cầm lấy ly cà phê Ngô Song để trên bàn, không chút khách khí uống một ngụm, nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ hỏi, "Cà phê quá đắng, cô uống mà không cho thêm đường sao?"
Chân mày Ngô Song cau lại, đối với người này ấn tượng xấu cực điểm.
Giám đốc Du ở bên cạnh vội vàng hoà giải: "Ngô Song, đây, ta giới thiệu một chút, vị này chính là cháu trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn chúng ta, Phương thiếu." Hai chữ "duy nhất" lão Phương còn cố ý nhấn mạnh thêm.
Phương thiếu không để ý đến lão, chỉ nhìn chằm chằm trên mặt Ngô Song, miệng nhẹ nhàng phun ra một chữ: "Tắc."
Lão Du ngơ ngác, nhìn hắn hỏi lại: "Phương thiếu, ngài nói gì?"
"Tắc."
Lão Du buồn bực, vị thiếu gia này đang nói cái gì? Ông nghe không hiểu gì cả.
Lúc này, Phương thiếu không để ý gì đến lão Du, mà nhìn về phía Ngô Song duỗi tay ra: "Chào cô, tôi tên Phương Thiếu Tắc."
Phương Thiếu Tắc?
Trong lòng Ngô Song cảm thấy hơi buồn cười, cùng cậu ta bắt tay một cái tượng trưng: "Chào cậu, tôi tên Ngô Song."
Nói rồi cô định rút tay lại, không ngờ Phương Thiếu Tắc vẫn cố ý giữ lại, nắm lấy tay cô, cảm thán: "Thiên hạ vô song, cái tên thật có chí khí."
"Cám ơn." Ngô Song rút tay lại nhiều lần không được, cuối cùng cố ý bấm móng tay vào mu bàn tay của cậu ta.
Phương thiếu hơi đau, cũng buông bàn tay ra, mặt không đổi sắc.
Lão Du không thấy được màn này, tiếp tục nói: "Phương thiếu mới về nước không lâu, còn chưa quen với nghiệp vụ của tập đoàn, sẽ bắt đầu từ cơ bản, ở công ty của chúng ta làm quen trước. Vừa lúc Phương thiếu ở nước ngoài học thiết kế, Liêu tổng liền sắp xếp đến chỗ chúng ta thực tập trước."
Liêu Tiến là cháu trai của chủ tịch, quan hệ với tên Phương Thiếu Tắc này là anh họ. Nếu như lời lão Du nói, Phương Thiếu Tắc chính là đích tôn của truyền thông Phương thị, không lý nào lại hạ mình xuống văn phòng của Ngô Song mà lẽ ra phải trải thảm đỏ nghênh đón cậu ấy.
Việc này, Ngô Song cũng không rõ.
Đúng lúc này, lão Du kéo Ngô Song qua một bên, nói nhỏ: "Phương thiếu đến nơi này thực tập, trừ Liêu tổng thì chỉ có cô và ta biết, cô cũng biết Phương thiếu có thân phận đặc biệt, nếu để mọi người trong công ty biết được, thì mọi việc sẽ loạn. Tập đoàn bên kia có ý giữ kín chuyện này, ta quyết định giao Phương thiếu cho tổ của cô, cô là người ta tin tưởng nhất, khẳng định có thể giữ bí mật này, đúng không?"
Thấy lão Du này đối với tên Phương Thiếu Tắc kia chân chó[1] như thế, chỉ sợ chưa cần miệng nói thì mọi người cũng đã nhìn ra rồi.
[1] Chân chó: nịnh bợ.:-)))
Ngô Song thành thật: "Giám đốc Du, ý của chú tôi hiểu, nhưng mà đem việc này giấu kín, e là hơi khó."
"Ta đã nghĩ qua rồi, nếu như có người hỏi thì cô cứ nói cậu ấy là cháu trai của ta. Vì đại cuộc, nếu như thật sự có người nói ta thiên vị, ta cũng đành chịu." Lão Du biểu hiện ra bộ dáng thấy chết không sợ.
"Nhưng mà giám đốc à, cậu ta họ Phương mà?" Thật tình Ngô Song sợ không cầm nổi củ khoai lang nóng bỏng tay này, huống hồ củ khoai lang này còn không coi ai ra gì.
"Họ Phương thì đã làm sao? Trên thế giới này họ Phương cũng rất nhiều, ta làm ở đây 20 năm rồi, còn chưa biết được cháu trai của Phương tổng tên Phương Thiếu Tắc, sẽ không có người biết được đâu, cô yên tâm."
Lão Du đã tự mình "lấy thân làm mẫu", Ngô Song chỉ có thế gật đầu cam chịu.
Lão Du nhanh chân đi đến chỗ Phương Thiếu Tắc, "Phương thiếu, mọi việc ta và Ngô Song đã bàn bạc xong hết rồi, cô gái này rất thành thật, miệng lại kín, cậu cứ yên tâm ở lại đây thực tập, có vấn đề gì cứ tìm Ngô Song, cô ấy nhất định sẽ đem hết toàn lực giúp đỡ cho cậu."
Còn nói cái gì "Đem hết toàn lực", sao lão không nói "Đến chết mới thôi." đi. -_-
"Vậy tôi cảm ơn trước, chị Ngô Song." Phương Thiếu Tắc vương tay trái ra bắt tay với Ngô Song, miệng cười tinh quái, nhìn không ra điểm nào gọi là tôn kính tiền bối cả.
Ngô Song nói: "Không cần khách sáo, kêu tôi Ngô tổ trưởng được rồi."
___________...____________
[ Tác giả có lời muốn nói ]: cho đến bây giờ tôi đã viết rất nhiều loại tính cách cho nam chính, phúc hắc như Thẩm Lâm Kỳ, bá đạo như Vệ Bắc, thâm tình như Đoàn Diệc Phong....
Phương thiếu gia này sẽ là loại đặc biệt, tôi sẽ nổ lực xây dựng cậu ta, hy vọng sẽ mang lại cho bạn đọc một sự mới lạ, không giống các nam chính trước đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook