Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công
-
Chương 42: Mỹ nhân bệnh tật ngã như liễu rủ
Edit - beta: Axianbuxian12
Phi hành khí bay về Bắc Châu đã cất cánh, Lộ Nhậm nhìn thành phố Kỳ Lân dần dần đi xa.
Cậu kéo mũ xuống che khuất mặt.
Ở sân bay, Kỷ Kiêu tới tiễn cậu, không nhìn ra chỗ nào khác thường, giống như chỉ là một cuộc chia ly bình thường.
Lý do Lộ Nhậm cho Kỷ Kiêu là cậu muốn tới Bắc Châu xử lý độc tố còn dư lại trong kinh mạch. Cái này lý do rất đầy đủ, Kỷ Kiêu không phản đối.
Bắc Châu có tông môn y sư tài giỏi, xây dựng trên đỉnh núi, ngăn cách với thế gian, có thể tu thân dưỡng tính. Tông môn này không có internet, không có điện thoại, là lý do để Lộ Nhậm biến mất tốt nhất.
Tối qua, Lộ Nhậm và Kỷ Kiêu đã lập một hẹn ước. Một ngày nào đó cậu sẽ trở về, nhưng khi cậu trở về, hy vọng nhìn thấy Kỷ Kiêu đã đứng trên đỉnh cao võ đạo.
Tiểu Quân lúng ta lúng túng mở miệng, nói: 【 Vậy... đổi tuyến thôi? 】
Lộ Nhậm thở dài: "Cách đổi tuyến của mi không thể dịu dàng chút sao?"
Tiểu Quân: 【 Hết cách mà, tuyến này đã trở thành thế giới vận chuyển độc lập rồi, sau khi cậu rời đi cũng sẽ không cũng sẽ không dừng lại, muốn rời đi chỉ có thể mượn dùng năng lượng còn sót lại của cơ chế tu sửa cốt truyện thôi. 】
Lộ Nhậm muốn rời khỏi tuyến Kỷ Kiêu, cần phải mượn thứ còn lại cuối cùng của cơ chế tu sửa cốt truyện là vụ tai nạn phi hành khí.
Tiểu Quân sẽ thông qua năng lượng mạnh mẽ dẫn tới vụ tại nạn, lặng lẽ đưa Lộ Nhậm đến tuyến cốt truyện còn lại.
Lộ Nhậm đã ngưng tụ vũ khí bản mệnh, mở ra hiệu quả đặc biệt của thẻ đỉnh cao võ đạo 2 sao.
Tuy không thể mang thân thể theo, nhưng thực lực có thể phục chế lại trong thân thể ở tuyến cốt truyện tiếp theo.
Lộ Nhậm kéo mũ xuống, nhìn nơi xa.
Đã không còn nhìn thấy thành phố Kỳ Lân nữa, trước mắt đều là rừng rậm xanh tươi. Vì để tuyến cốt truyện này không liên lụy đến người vô tội, một mình cậu bao cả cái phi hành khí, thao tác thì giao cho Tiểu Quân.
Sau khi thế giới thoát khỏi cơ chế tu sửa cốt truyện và ảnh hưởng của số liệu trò chơi, thì đã trở thành thế giới chân chính, sẽ không vì Lộ Nhậm rời đi mà rơi vào trạng thái dừng hoạt động.
Tuy Kỷ Kiêu không nói, Lộ Nhậm cũng có thể biết mình đối với hắn rất quan trọng, là người bạn độc nhất vô nhị.
Nhưng cậu cần phải rời đi, còn không thể tiết lộ sự thật về thế giới.
Sau ba lần bốn lượt suy nghĩa, Lộ Nhậm chỉ có thể nói với Kỷ Kiêu, có lẽ cậu sẽ tiến vào trạng thái bế quan dưỡng kinh mạch, không thể liên lạc với bên ngoài.
Trải qua Tiểu Quân kiểm tra, Kỷ Kiêu đã hoàn toàn xoá bỏ hào quang cuồng yêu. Cho dù thật sự ra vấn đề gì, đối phương cũng có thể thẳng tiến không lùi đi đến cảnh giới võ đạo.
Lộ Nhậm hít sâu một hơi, nói: "Bắt đầu đi."
Tiểu Quân: 【 Cậu có tuyến nào tương đối ưu tiên muốn đi hay không? 】
Lộ Nhậm nghĩ nghĩ, nói: "Tuyến Nghiêm Chỉ đi, người nọ tương đối đơn giản, nắm đấm nói chuyện, sau khi đi tới chỉ cần ta có thể đánh thắng hắn, mọi chuyện đều dễ nói."
【 Ban đầu quen biết cậu, ta thật sự không ngờ cậu thế mà lại là cái thuộc tính thế này. 】
Lộ Nhậm cười khẩy một tiếng: "Nếu không mi cảm thấy ta là thuộc tính gì? Thuộc tính vật hi sinh?"
Tiểu Quân nói: 【 Thì..thì là tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé đến lớn. 】
Lộ Nhậm: "Vậy mi còn tìm ta hợp tác, tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé làm sao có thể đập cốt truyện ngốc X hả."
Tiểu Quân ấp úng nói: 【 Ta cho rằng cậu sẽ đi con đường tình cảm......】
"Mạch não mi thật kỳ lạ đấy, rõ ràng là muốn xoá bỏ buff cuồng yêu, còn đi đường tình cảm."
【 Oa.....】
Lộ Nhậm thấy Tiểu Quân bị mình mắng khóc, trấn an nói: "Thật ra ta chọn tuyến Nghiêm Chỉ cũng là vì mi, tăng thực lực ở tuyến Nghiêm Chỉ là nhanh nhất. Thực lực ta tăng lên, năng lực của mi cũng sẽ tăng đúng không?"
Tiểu Quân cảm động không thôi, nói: 【 Ôi, cậu thật tốt với ta, vậy chúng ta đổi tuyến nhé? 】
Lộ Nhậm hỏi: "Đi tuyến Nghiêm Chỉ?"
Tiểu Quân có chút ngượng ngùng: 【 À...năng lực của ta không đủ, chỉ có thể tuỳ duyên. 】
"Vậy mi hỏi ta làm gì!"
Trời đất quay cuồng, Lộ Nhậm chìm vào trong bóng tối.
***
Khi Lộ Nhậm mở mắt ra, phát hiện mình ở trong nhà vệ sinh.
Cậu nhíu mày, theo bản năng đẩy cửa. Cửa không mở ra, hình như bị kẹt lại rồi.
Lộ Nhậm mờ mịt, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nhớ ra đây là đoạn cốt truyện nào.
Lúc này, từ bên ngoài truyền đến âm thanh có người nói chuyện với nhau.
Phán đoán từ hướng và độ lớn nhỏ của âm thanh, hẳn là ở bên ngoài nhà vệ sinh.
Theo đạo lý, Lộ Nhậm là không nên nghe thấy những đối thoại này. Nhưng hôm nay Lộ Nhậm đã không còn là Lộ Nhậm lúc trước, cậu là Lộ Nhậm có ngũ cảm rõ ràng Plus.
Những đối thoại đè thấp giọng, cậu nghe thấy rất rõ ràng.
"Này, làm vậy không tốt lắm đâu."
"Có cái gì không tốt, cho cậu ta chút dạy dỗ mà thôi. Hơn nữa, không bắt Lộ Nhậm, làm sao uy hiếp Thịnh Cảnh chứ."
"Nói ra thì, Thịnh Cảnh cũng thảm, vì chắm sóc tiểu trúc mã này......"
Rồi, hoá ra là tuyến Thịnh Cảnh.
Nghe thấy hai chữ Thịnh Cảnh này, Lộ Nhậm lôi từ hồi ức ra đây là đoạn cốt truyện nào.
Thịnh Cảnh này trời sinh thẳng thắn bộc trực, hay khoe khoang y như chim công xoè đuôi, đắc tội không ít người trong trường học. Nhưng cho dù người muốn đánh hắn không ít, nhưng không một ai đánh thắng hắn.
Không đánh được Thịnh Cảnh, Lộ Nhậm thân là tiểu trúc mã của hắn thì xui xẻo rồi. Luôn có vài người tâm tư bất chính, muốn làm khó Lộ Nhậm để trút giận.
Lộ gia tuy rằng có quyền thế, nhưng quy tắc giới cổ võ là không cho phép can thiệp vào chuyện trong trường học.
Thế là, Thịnh Cảnh từ nhỏ đã được người trong nhà dạy bảo, phải chăm sóc cẩn thận cậu em trai bệnh tật ốm yếu nhà bên này.
Nhiều năm như vậy rồi hắn rất là tận chức.
Nhưng phàm là lấy Lộ Nhậm để uy hiếp, Thịnh Cảnh chắc chắn sẽ chạy tới, thậm chí còn có người từng thực hiện được, có thể đấm Thịnh Cảnh một hai cái.
Đương nhiên, xong việc sẽ bị Thịnh Cảnh tẩn cho thảm hại hơn.
Việc này liền trở thành một vòng tuần hoàn ác tính, Lộ Nhậm trở thành người thảm nhất. Hơn nữa mấy năm nay cứ lặp đi lặp lại, tinh thần và thể xác Thịnh Cảnh cũng có chút mệt mỏi.
Đủ loại nhân tố đan xen lẫn nhau, dẫn tới khi phụ huynh hai nhà mạnh mẽ yêu cầu Thịnh Cảnh đính hôn với Lộ Nhậm, Thịnh Cảnh đột nhiên liền bùng nổ.
Ngày đính hôn, quan hệ giữa Lộ Nhậm và Thịnh Cảnh xuất hiện vết nứt, về sau lại vì người chơi xuất hiện, quan hệ càng thêm căng thẳng, cuối cùng rơi vào vực sâu.
Lúc này đây, vẫn là trò cũ này.
Lộ Nhậm trợn mát, có chút cạn lời, đều đã học đại học rồi còn chơi bắt nạt cái gì, quả thực là chưa trải qua đời mà.
Cậu nhấc chân đá văng cửa nhà vệ sinh, cây lau nhà chặn ở ngoài cửa theo tiếng vang gãy làm đôi.
Người núp ở bên ngoài nhà vệ sinh xem kịch vui chỉ nghe thấy bên trong vang lên một tiếng lớn. Bọn họ nhìn nhau một cái, còn chưa hiểu đã xảy ra cái gì thì thấy người bên trong đi ra.
Lộ Nhậm có một gương mặt cực kì tinh tế, đây là mọi người công nhận. Chỉ là ở đại học cổ võ, mặt đẹp chả tính là cái gì cả, thực lực mới là quan trọng nhất.
Ngược lại, bởi vì diện mạo Lộ Nhậm ưu việt quá mức và dáng vẻ luôn là được Thịnh Cảnh che chở, khiến rất nhiều người nhìn cậu không thuận mắt.
Thanh niên đi tới, tóc đen nhánh, làn da rất trắng, môi đỏ hồng nhuận, mấy màu sắc đan vào nhau có một loại mỹ cảm khiến lòng người kinh ngạc sâu sắc.
"Là các cậu nhốt tôi lại?" Lộ Nhậm nhướng mày, giọng điệu rất kiêu ngạo.
Mấy người đang đờ người phục hồi tinh thần, lúc này mới nhận ra bản thân thê mà lại nhìn Lộ Nhậm đến ngây người.
Vô cùng nhục nhã.
Thân là cổ võ giả, sao có thể bị bề ngoài mê hoặc, bị thầy dạy môn tu tâm học biết, sợ là muốn phạt bọn họ lên núi bế quan một tháng mất.
Chẳng qua là đồ yếu gà, đi cửa sau vào trường học, thế mà dám kiêu ngạo như vậy.
Người to cao nhất trong đám người đứng dậy, khinh miệt liếc mắt nhìn Lộ Nhậm một cái.
"Là tao, sao? Ồ, đúng rồi, nếu bây giờ mày kêu rách cả cổ họng, thì Thịnh Cảnh có khả năng từ trên trời rớt xuống làm anh hùng cứu mỹ nhân......"
Ầm——
Một tiếng vang lớn.
Mọi người ở đây đều chưa phản ứng lại, sơn trên trần nhà lả tả rớt xuống, làm mặt đất bụi mù.
Chờ đến khói bụi tan đi, bọn họ mới phát hiện người lúc trước ăn nói hùng hổ không thấy đâu nữa.
Mấy người chớp chớp mắt, nhìn Lộ Nhậm thu chân, kỹ năng cơ bản kia không có mười mấy hai mươi năm thì không đạt được tới trình vững như Thái sơn thế kia đâu.
Cổ bọn họ cứng đờ, giống như bị sái cổ quay sang một hướng khác.
Quả nhiên, một người ngã ở góc tường, bất tỉnh nhân sự.
Nếu không phải tường của trường đã từng tiến hành gia cố đặc biệt, với sức lực vừa rồi, sợ là có thể xuyên phá tường vào phòng cách vách rồi.
Đây...đây là chuyện gì?
Lộ Nhậm không phải mỹ nhân bệnh tật đi một bước có thể ho ba cái sao? Một màn liễu rủ lật ngược của mỹ nhân ốm yếu này xuất hiện thế nào vậy?
Không khí ngưng đọng, mọi người không biết phải làm sao.
Lộ Nhậm nhướng mày, đang muốn dạy dỗ cái đám không biết tốt xấu hay bắt nạt bạn học này vài câu.
Đột nhiên thấy một người xoay người nhảy từ ngoài lan can vào, tư thế rơi xuống đất đẹp trai lại lưu loát.
"Lộ Nhậm!"
Người nọ ngẩng đầu, chính là Thịnh Cảnh.
Thịnh Cảnh 20 tuổi, rất toả sáng, tóc hơi dài, có hơi xoăn tự nhiên, buộc một túm nhỏ ở đằng sau, còn lại thì buông xoã tuỳ ý.
Hắn có một đôi mắt đào hoa, khóe mắt có nốt ruồi lệ, mũi thẳng, môi mỏng. Khi nữ sinh trong trường học bàn luận về Thịnh Cảnh đẹp trai, phần lớn muốn nói thêm một câu.
Đáng tiếc, lại là một bộ dạng bạc tình, không ai chán sống sấn đến tìm ngược.
Lộ Nhậm lại biết, khuôn mặt Thịnh Cảnh lớn lên đào hoa vô số, thật ra thì độc thân từ trong bụng mẹ đến bây giờ. Lúc này mới sẽ dẫn tới không lâu sau đó, khi gặp được đối tượng làm mình rung động thì như điên như dại, làm hết chuyện ngu ngốc.
"Cậu không sao chứ!"
Thịnh Cảnh bước nhanh tới, từ kiểm tra Lộ Nhậm trên xuống dưới một lần, lúc này mới yên tâm lại, hắn quay đầu nhìn về phía đám người kia, sắn tay áo tới khuỷu tay.
"Chúng mày dám bắt nạt Lộ Nhậm, thân thể cậu ấy không tốt, đụng ra vấn đề gì thì chúng mày......"
Không phải, ngài phải nhìn lại tình huống rồi hẵng đánh chứ, góc tường sụp to như vậy ngài không nhìn sao? Nếu ngài tới muộn vài phút nữa là có thể nhìn đến mỹ nhân ôm yếu thân thể không tốt tẩn mấy tên đô con đấy!
"Này, Thịnh Cảnh......"
Lộ Nhậm nghe vậy thì đỡ trán, đang muốn ngăn lại hành vi bao che cho con của Thịnh Cảnh lại đột nhiên thấy ngực đau nhói, ngay sau đó cổ hòng ngòn ngọt, đầu ngả xuống.
"Lộ Nhậm!"
Trước khi ngất đi, Lộ Nhậm chỉ cảm thấy mình được người đỡ lấy, sau đó bế lên.
***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook