Cả người Cố Ninh căng chặt. Anh nhấc chân định đá vào thứ đang giam cầm mình, chưa kịp động thủ thì thứ kia đã "Xoạt", vừa buông anh ra đã lao ra khỏi cửa như gió lốc.
Không lâu sau, anh liền nghe được một tiếng khóc thảm thiết, thanh âm già nua nghẹn ngào khó nghe, tiếng kêu thê thảm vang vọng toàn bộ hành lang. Nhưng không có ai ra ngoài hết.
Cố Ninh chậm rãi thở ra một hơi, bật đèn trong phòng lên, trong lúc này ánh sáng rực rỡ có chút chói mắt. Cố Ninh hơi nheo mắt lại, chờ cho đến khi mắt dần thích ứng được, mới bắt đầu đánh giá đồ đạc trong phòng.
Các phòng trong tòa nhà, một phòng một sảnh, bố trí khá ổn. Cố Ninh ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, ánh mắt đảo qua một vòng, sau đó nhìn xuống vệt đỏ trên cổ tay trắng nõn.
Cố Ninh nhíu mày, anh không hiểu sao cái thứ kia lại xốc quần áo của anh lên làm gì nhỉ?(Editor:Thứ dê xồm==)
Qua vài phút, thứ kia không có trở lại, Cố Ninh thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đi vào phòng tắm.
Phòng rửa mặt và vòi hoa sen bồn tắm đầy đủ hết, Cố Ninh thấy thế liền vô cùng sửng sốt, trong các bộ phim kinh dị, phòng rửa mặt cùng bồn tắm luôn là địa điểm xảy ra chuyện.
Cố Ninh vặn vòi nước ra, dòng nước nhỏ giọt chảy dài, màu của nước trong veo cũng không có lấy chút tạp chất nào.
Rửa tay xong, Cố Ninh vén gấu áo phông lên, vạt áo từ từ chuyển động để lộ làn da trắng nõn cùng với ấn ký hoa hồng bắt mắt.
Cố Ninh vươn tay xoa dấu ấn, dấu ấn này là do lúc anh sinh ra đã có, theo năm tháng, màu sắc càng ngày càng đậm, họa tiết hoa hồng càng ngày càng rõ ràng.
Vén vạt áo xuống, Cố Ninh lau khô tay rồi trở lại phòng khách, quan sát khắp phòng để tìm kiếm manh mối.
Bức tường trắng, một vài chiếc gối tựa êm ái và dễ thương trên chiếc ghế sofa màu vàng tươi, một bộ trà màu đỏ được đặt trên bàn cà phê phía trước ghế sofa và một túi lá trà nhỏ bên cạnh bộ trà.
Cố Ninh nghiêng người nhặt lá trà, cẩn thận quan sát chúng trước.
Lá trà chỉ có một lớp giấy gói mỏng, có thể xé ra mà không tốn nhiều sức, nhưng cảm giác bên trong không giống như lá trà.
Cố Ninh không có tùy tiện xé mở lá trà đóng gói, anh không biết bên trong là cái gì, nếu chẳng may "mở" ra thứ giống như mở ra cánh cửa vừa rồi, anh chắc sẽ có bóng ma tâm lý mất.
Đặt lại lá trà xuống bàn, Cố Ninh đứng dậy, quan sát TV bên cạnh, trên bức tường trắng phía sau TV có rất nhiều đinh. Những chiếc đinh mảnh mai kia đã sẫm màu, được đóng chặt vào tường. Cố Ninh lấy khăn giấy trên ghế sô pha, dùng sức kéo chiếc đinh ra.
Mấy cái đinh này như lớn lên với vách tường, cho dù Cố Ninh có cố gắng thế nào đi chăng nữa, anh cũng không thể kéo những chiếc đinh ra ngoài.
Cố Ninh không nhổ đinh nữa, ngược lại dùng khăn giấy để lau những phần móng bị rỉ sét.
Khăn giấy trắng tinh có thể dễ dàng bị nhiễm bẩn bởi những vết sẫm màu. Cố Ninh đem chiếc khăn giấy dính màu lên chóp mũi và ngửi nhẹ. Lông mày anh nhíu lại, đây không giống mùi đinh rỉ sắt, nó giống như...
Cố Ninh lắc đầu, đem khăn giấy bỏ vào thùng rác bên bàn.
Khăn giấy rơi vào thùng rác, vững vàng dừng lại ở nửa cạnh của thùng rác.
Cố Ninh nhìn thấy cảnh này liền ngồi xổm xuống xem kỹ thùng rác bên trong, hợp lý mà nói, thùng rác phải rất sạch sẽ, vừa rồi anh đi vào, không bỏ bất cứ thứ gì vào ngoại trừ khăn giấy này.
Nhưng khăn giấy bẩn vừa rơi xuống một nửa thùng rác, bên dưới cũng không có cái gì, Cố Ninh nhíu mày, anh đá thùng rác, thùng rác di chuyển dịch xuống đáy bàn, mà khăn giấy bẩn thỉu vẫn ở vị trí đó.
Cố Ninh đứng dậy nhìn xung quanh, căn phòng này bề ngoài thoạt nhìn tưởng chừng như vô hại mà ai ngờ được nó vốn đâu như vậy.
Chiếc thùng rác kỳ lạ, lá trà không bình thường, còn có chiếc TV cỡ máy tính này.
Trực giác của Cố Ninh mách bảo anh rằng, cái TV này có tỉ lệ có lấy manh mối lớn hơn cả khăn giấy hay lá trà kia.
Cố Ninh bật TV trong phòng khách lên.
TV rẹt rẹt vài tiếng, bắt đầu xuất hiện hình ảnh.
Cảnh tượng trong hình là phim tài liệu về Tòa nhà Khối Rubik.
Dưới ánh hoàng hôn tuyệt đẹp, máy bay không người lái đã chụp ảnh tòa nhà bên dưới. Những người thuê nhà trong tòa nhà di chuyển, lặng lẽ đi lại trên hành lang. Mặt bọn họ cứng đờ, thậm chí còn không chào hỏi khi đã gặp nhau. Có vẻ rất đột ngột.
Cố Ninh nhìn kỹ hình ảnh trên TV, anh phát hiện ra vài chỗ kỳ lạ.
Ngoài điểm vừa rồi, những khách thuê trong tòa nhà dường như có thời gian cố định để hoạt động, thời gian máy bay chụp lại cảnh này cũng xuất hiện trên màn hình.
Cố Ninh yên lặng ghi nhớ thời gian.
Thời gian dự kiến để khách thuê ra vào tòa nhà là vào buổi tối và buổi sáng, khi máy bay không người lái quay phim vào buổi trưa, tòa nhà vô cùng vắng vẻ cũng không có nhân viên bảo vệ ở lối vào tầng một.
Như thể cái máy bay kia đang quay lấy một tòa nhà trống, màn hình vẫn tiếp tục phát, máy bay không người lái cũng chặt chẽ ghi lại tình huống của khách thuê trong tòa nhà.
Máy bay không người lái thỉnh thoảng bay ra bên ngoài tòa nhà để quay, Cố Ninh lại gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình TV, không để lọt mất bất kỳ manh mối nào.
Đúng lúc này, TV đột nhiên phát ra tiếng xẹc xẹc, âm thanh ồn ào khiến Cố Ninh chau mày.
Vài phút sau, màn hình bắt đầu bình thường. Lúc này, hình ảnh do máy bay không người lái quay đã ở bên ngoài tòa nhà. Bấy giờ, bên ngoài tòa nhà là một mảnh đen nhánh. Nếu máy bay không người lái không có đèn riêng, hình ảnh có vẻ sẽ khá tối.
Thời gian hiển thị trên màn hình là 10:06 tối.
Lần này Cố Ninh đem thời gian ghi tạc trong lòng, trên màn ảnh lúc này ngoài môi trường tối tăm còn có một vầng trăng sáng tròn lơ lửng trên không trung.
Không có một chút ánh sáng nào trong tòa nhà, da đầu Cố Ninh hơi tê dại khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Máy bay không người lái nhanh chóng di chuyển vào bên trong tòa nhà và ghi lại toàn bộ tình hình bên trong.
Trăng tròn treo cao, tòa nhà tối om. Các phòng của khách thuê thỉnh thoảng tràn ngập ánh sáng, rất nhanh đã tắt đèn. Máy bay không người lái không ghi âm nên Cố Ninh cũng không nghe được âm thanh gì.
Máy bay không người lái như tuần tra viên, bắt đầu tuần tra từng tầng một.
Ở mỗi tầng, các hành lang đều trống rỗng và im ắng.
Căn phòng của khách thuê tối đen như mực. Trước khi máy bay không người lái đến, căn phòng có ánh sáng sẽ tắt ngay lập tức, như thể tuân theo một số quy tắc kỳ lạ nào đó.
Sau khi máy bay không người lái kiểm tra tầng 18, nó không đi xuống tầng hầm mà hướng camera lên cao, vài giây sau, một giọng nói khàn khàn và khó hiểu từ bên trong truyền ra.
"Tuần tra kết thúc, mọi thứ đều tuân thủ theo quy định, không có người phạm tội, xin hãy tiếp tục bảo trì."
Hình ảnh cuối cùng trên màn hình là một chuỗi con số.
——11.36.
Cố Ninh cảm thấy đây là thời gian, không giống như là ngày.
Đúng rồi, bây giờ là mấy giờ nhỉ?
Cố Ninh không có bất kỳ dụng cụ nào để kiểm tra thời gian, anh đã gọi 009 vài lần nhưng đều không nhận được phản hồi. Cố Ninh càng ngày càng cảm thấy 009 không đáng tin cậy.
Đúng lúc này, sau trên vách tường phía sô pha, đột nhiên xuất hiện một đồng hồ màu đen.
Cố Ninh quay đầu lại nhìn lại, đồng hồ chính chậm rãi chỉ hướng thời gian —— 10 giờ.
Hai mắt Cố Ninh léo lên, anh hình như đã biết thời gian máy bay không người lái tuần tra.
Nếu anh đoán không sai.
Trong lòng càng thêm khẩn trương, kim đồng hồ chậm rãi chỉ hướng 10 giờ, Cố Ninh nín thở cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài.
Ngay khi 10 giờ đến, bên dưới xuất hiện tiếng bước chân rất lớn và nặng nề, tuy rằng khác xa với những gì Cố Ninh tưởng tượng, nhưng động tác này đã chứng minh suy đoán của anh là chính xác.
Bước tiếp theo, Cố Ninh tắt đèn, đứng trước cửa nhìn qua mắt mèo, nín thở chờ đợi máy bay không người lái xuất hiện.
Cố Ninh đợi vài phút, máy bay không người lái không có xuất hiện, anh xoay người muốn đi lấy ghế dọn ra ngồi cho đỡ mỏi chân, khi anh đang quay người thì phía dưới tầng truyền đến từng tiếng kêu chói tai thảm thiết, cùng với âm thanh máy móc gì đó.
Cố Ninh Ninh cau mày, trong lòng có linh cảm xấu, anh nhìn ra ngoài qua mắt mèo, quả nhiên đối diện không có ánh sáng, nơi có thể nhìn qua mắt mèo cũng có hạn, nhưng chỉ có cái này, có thể đánh giá rằng suy đoán của Cố Ninh là đúng.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, Cố Ninh do dự một lát, nhưng rồi lấy tờ giấy bùa màu vàng từ trong túi ra, sau khi xé tờ giấy bùa màu vàng, tờ giấy bị xé rách phát ra tia sáng trắng.
Cố Ninh nôn nóng chờ Trương Châu.
Không quá vài giây, Trương Châu liền xuất hiện ở trước cửa anh, thanh âm lo lắng nói: "Cố Ninh? Cậu làm sao vậy?"
_____________________________________________________________________________
Editor: =)) Chào các cô... Thứ lỗi cho một đứa simps như tôi@@
Cố Ninh vội mở cửa cho Trương Châu tiến vào, xung quanh tối tăm làm cho Trương Châu có chút nôn nóng, hắn hỏi Cố Ninh: "Làm sao vậy?"
Cố Ninh đáp lại hắn: "Xin lỗi, tôi không sao cả, chỉ là phát hiện ra một vài việc muốn nói với anh."
Trương Châu nghe vậy thì cả người thả lỏng, thờ ơ xua tay lại nói: "Không có chuyện gì to tát thì thôi. Nếu cậu hấp tấp chạy ra ngoài tìm tôi cùng Triệu Dương, thì sẽ là dê vào miệng cọp."
Trương Châu nhìn về phía trong phòng tối, thản nhiên nói: "Sao lại không bật đèn? "
"Đây là điều mà tôi muốn nói với anh. Tôi không thể bật đèn."
Trương Châu không hỏi gì nữa.
Cố Ninh nói: "Anh có biện pháp liên lạc với Triệu Dương không? Báo với anh ta đừng bật đèn, trước 12 giờ thì tuyệt đối không được bật đèn."
Trương Châu không hỏi Cố Ninh vì sao lại làm như vậy, dùng vòng tay liên lạc với Triệu Dương, yêu cầu y tắt đèn.
Triệu Dương trả lời ok.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tiếng kêu thảm thiết tầng dưới không ngừng vang lên.
Cố Ninh cùng Trương Châu sắc mặt ngưng trọng, bọn họ ngồi ở trên ghế, lẳng lặng nghe động tĩnh bên ngoài.
Một lát sau, Trương Châu nói: "Chờ thời gian qua, chúng ta đi tìm Triệu Dương đi. Không thể để yên, đội trưởng, không an toàn."
Cố Ninh nghĩ nghĩ, cảm thấy Trương Châu nói đúng, liền đồng ý.
Trương Châu nghe tiếng hét thảm thiết kia, bực bội chậc một tiếng: "Phó bản này thật sự con mẹ nó quá nguy hiểm. Vừa mới tiến vào đã bao lâu đâu mà chết nhiều người như vậy, thật quá quái dị."
Cố Ninh là lần đầu tiên tiến vào phó bản, nghe vậy liền hỏi: "Phó bản lần trước anh tham gia, không phải như vậy sao?"
Trương Châu nói: "Nếu giống như này, có bao nhiêu người chơi sẽ phải chết chứ." Một lúc sau, hắn nói: "Có thể là bản thử nghiệm. Muốn loại bỏ một vài thành phần, nên phải gϊếŧ người nhanh như vậy."
"Nhưng cậu có thể tìm được manh mối nhanh hơn bọn họ như vậy, không có nhiều người chơi hiếm thấy như cậu đâu!" Trương Châu khích lệ:" Đội trưởng, cậu về sau thành đại lão, cũng đừng quên tôi cùng Triệu Dương đó nha."
Cố Ninh cười nhẹ: "Lợi hại chỗ nào, trùng hợp thôi."
Trương Châu không tán đồng cách nói của Cố Ninh:"Trùng hợp cũng là một loại vận khí, ở phó bản, vận khí tốt có thể tránh được rất nhiều đồ vật đáng sợ."
Cố Ninh suy nghĩ một chút, cảm thấy Trương Châu nói rất có lý.
Tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng tới gần lầu 18. Cố Ninh cùng Trương Châu ngừng thở, chờ đợi tiếng bước chân đến gần.
Chỉ trong mấy phút, bước chân đã tới tầng mười tám, tiếng hét chói tai như phảng phất bên tai, khiến da đầu Cố Ninh có chút tê dại.
Trương Châu an ủi nói: "Đừng sợ, cho dù là thứ gì thì tôi cũng sẽ bảo vệ cậu."
Cố Ninh: "...... Xin anh đừng lập flag."
Trương Châu gãi đầu, cười ha ha "Tôi không phải là đang hòa hoãn không khí đâu, cậu dù sao cũng là lần đầu tiên trải qua loại chuyện này. Nếu như để lại bóng ma tâm lý, cậu làm sao có thể dẫn tôi cùng Triệu Dương tiếp tục vượt phó bản chứ."
Cố Ninh nghe thấy tiếng bước chân đến gần, thì thào: "Im lặng."
Trương Châu vội vàng ngậm chặt miệng, không phát ra âm thanh.
Cố Ninh nhìn chằm chằm vào mắt mèo, tiếng bước chân dần tới gần, tiếng la hét cùng tiếng máy khuấy vang vọng khắp hành lang tầng mười tám.
Qua mắt mèo, Cố Ninh nhìn thấy thứ gì đó đang phát ra tiếng bước chân.
—— kia không phải là một người đàn ông, cũng không phải máy bay không người lái, mà là một con quái vật cực lớn.
Đầu của con quái vật rất lớn, thân thể lại không khác người thường mấy, miệng to rộng, khi mở ra trông như máy xay sinh tố nhưng rỉn màu hơn, âm thanh khuấy động phát ra từ miệng của nó.
Hình ảnh trên TV không phải do máy bay không người lái quay chụp mà là của con quái vật này.
Trên cái đầu khổng lồ của con quái vật có một chiếc máy ảnh và một chiếc đèn pha, bởi vì ánh sáng của đèn pha, Cố Ninh mới có thể nhìn rõ bộ dạng của con quái vật.
Con quái vật kéo cái đầu nặng trĩu, bước chân nặng nề nện trên mặt đất. Khi đi ngang qua cửa phòng Cố Ninh, Cố Ninh thấy rõ cái miệng khổng lồ của con quái vật kia còn có hai cánh tay vặn vẹo không ngừng hoạt động trong miệng con quái vật, cánh tay đó rất nhanh đã biến thành cục thịt nát. Anh nhìn mà cũng muốn buồn nôn.
Sau khi nhai ngấu nghiễn xong, con quái vật nhổ những thứ trong miệng vào chiếc xe đẩy khổng lồ phía sau, tiếp tục tuần tra.
Cố Ninh tái mặt trong giây lát sau khi thấy máu đỏ chảy dưới chân con quái vật.
Trương Châu cũng không chịu nổi. Hắn từng vào phó bản, nhưng còn chưa từng đụng phải chuyện gì ghê tởm thế này.
Trong lòng hắn chửi rủa vài câu, âm thầm đề cao cảnh giác đối với phó bản này.
Vốn tưởng rằng phó bản thử nghiệm sẽ không quá khó, ai ngờ lại tồn tại một con quái vật biến thái như vậy chứ!
Nghĩ đến việc phải ở đây bảy ngày, sắc mặt Trương Châu nhịn không được khó coi như nuốt phải phân ruồi.
Sau mười phút, tiếng bước chân nặng nề lê lết của con quái vật biến mất khỏi tầng mười tám.
Cố Ninh và Trương Châu cũng không hề thả lỏng cảnh giác. Thẳng đến khi cách vách xuất hiện ánh sáng, bọn họ mới mở đèn.
Trương Châu ngồi phịch xuống sô pha, biểu tình ngưng trọng: "Phó bản này quá nguy hiểm, lát nữa đi tìm Triệu Dương rồi nhờ hắn đưa cho cậu một ít đạo cụ bảo mệnh."
Cố Ninh theo bản năng từ chối: "Không cần."
Trương Châu nói: "Không cần khách khí. Chúng ta là đồng đội với nhau, cậu lại là người mới, cho nên đương nhiên phải chiếu cố cậu nhiều hơn."
Cố Ninh hỏi ra câu hỏi tận nơi đáy lòng: "Các anh sao lại muốn lập đội với tôi?"
Cố Ninh ngồi trên ghế, ánh mắt thâm thúy nhìn Trương Châu: "Tôi là người mới, còn đang là người chơi thử, căn bản không có giá trị, cùng một đội với các anh, là tôi kiếm lời thì đúng hơn."
Trương Châu nghe xong lời này, không tán đồng nhìn Cố Ninh: "Cậu quá khiêm tốn."
Hắn bình tĩnh chỉ ra điểm khác biệt giữa Cố Ninh và những người khác: "Tôi đã hợp tác với Triệu Dương vài lần, chúng tôi vốn định tìm người thành lập một đội. Về lý do tại sao bọn tôi lại tìm cậu, là vì tôi và Triệu Dương không thích làm chỉ huy, chỉ thích nghe giao phó."
Rồi hắn nhớ đến sự kiện kia, "Trong quảng trường, có lẽ cậu là không phát hiện ra, có hơn phân nửa người đều đang nhìn cậu, tôi cùng Triệu Dương liếc mắt một cái cũng liền nhìn trúng cậu,"Trương Châu nói: "Hầu hết mọi người trong quảng trường đều cuồng loạn chất vấn và khóc lóc, nhưng cậu là người duy nhất lặng lẽ đứng đó, không buồn cũng không vui, cũng không hề bị người khác ảnh hưởng. "
"Trần Văn muốn vớt được cậu, nhưng là cậu thừ chối không chút suy nghĩ, đánh Vu Mãn ngã xuống đất. Lúc đó Triệu Dương và tôi cảm thấy cậu chính là mẫu hình lý tưởng của người đó, tôi cùng Triệu Dương nhanh chóng đi qua tìm cậu lập đội." Trương Châu cười nói: "Mặc dù cái tên Liên minh người chiến thắng nghe có vẻ không dễ chịu lắm, nhưng vẫn là bất đắc dĩ. "
Cố Ninh có chút kinh ngạc nhìn Trương Châu.
Anh không ngờ bọn họ sẽ đánh giá anh cao như vậy.
Cố Ninh hơi cong mắt, xem như chấp nhận lý do này.
Thời gian rất nhanh đã tới 12 giờ, không quá vài phút, Triệu Dương liền đứng ở ngoài cửa gõ cửa kêu người: "Đội trưởng, Trương Châu, mau mở cửa ra!"
Cố Ninh không lập tức mở cửa, mà là hỏi người ngoài cửa: "Tiểu đội chúng ta tên là cái gì?"
Triệu Dương ngoài cửa buột miệng thốt ra: "Liên minh người chiến thắng, là do tui đề ra!"
Cố Ninh thở phào nhẹ nhõm, mở cửa cho Triệu Dương vào.
Triệu Dương chạy tới, ngồi ở trên sô pha thở hổn hển, xụi lơ trên sô pha nói: "Cái thứ vừa rồi thật xấu xí, làm cho tui suýt nôn đến đau cả bụng."
Trương Châu nghe vậy cũng nói: "Ai mà chả thế."
Cố Ninh đóng cửa lại, mọi người đều đã đến đông đủ, liền mở miệng hỏi hai người: "Các anh biết manh mối trong phòng được bao nhiêu rồi?"
Triệu Dương kinh ngạc nhướng mày: "Trong phòng có manh mối?"
Trương Châu lắc đầu: "Không, lúc đấy tôi buồn ngủ quá. Chỗ nào tôi cũng không thể tìm manh mối, theo kinh nghiệm trước đây của tôi, manh mối sẽ không đến nhanh như vậy đâu, cậu tìm được hả?"
Cố Ninh có chút kinh ngạc với phản ứng của Trương Châu và Triệu Dương, anh vừa nói vừa lấy thùng rác ra: "Hai người các anh thật sự không giống những tay chơi già đời. Trò chơi bắt đầu từ lúc vào phó bản, manh mối tự nhiên sẽ xuất hiện. "
Nghe vậy thì Triệu Dương hơi tiếc nuối: "Chết tiệt! Vậy lúc trước không phải tôi lãng phí quá nhiều thời gian sao?"
Trương Châu lau mặt, nghiêng đầu cùng Triệu Dương nói: "Thật may là chúng ta đã tìm được một vị đội trưởng đáng tin cậy. "
Triệu Dương cười hì hì nói: "Đó là đương nhiên, người mà Triệu Dương tôi đây coi trọng, sao có thể là gà yếu chứ?"
Trương Châu đang chuẩn bị phụ họa thì Cố Ninh cầm thùng rác nói: "Tôi hiện tại không phải là gà yếu sao?"
Triệu Dương vội nói: "Tôi không phải có ý này, cậu hiện tại tuy rằng không có đạo cụ cùng vũ khí, nhưng cậu có một thứ rất lợi hại."
Cố Ninh nghe vậy, nâng mắt lên nhìn Triệu Dương.
Triệu Dương nâng cằm, rất là kiêu ngạo nói: "Cậu có não đó!"=))
Cố Ninh cứng họng: "Đây không phải là thứ ai cũng có sao?"
Triệu Dương vươn tay lắc lư trái phải, đầy ẩn ý nói: "Vượt phó bản thì dựa vào đầu óc còn vũ khí và đạo cụ chỉ là điều kiện bổ sung thôi."
Nghĩ đến đây, Triệu Dương hèn mọn nói: "Mẹ kiếp, đối với manh mối, tôi có thể cho nhiều người đạo cụ, nhưng phó bản cho ít như vậy thì ai chịu nổi! "
Cố Ninh cười một cái, không nói tiếp. Ngược lại, Trương Châu nói: "Triệu Dương, đưa cho đội trưởng một ít đạo cụ bảo mệnh của cậu. Đội trưởng hiện tại quá yếu. Để tránh trường hợp khẩn cấp, tốt hơn là nên mang theo đạo cụ để an toàn."
Triệu Dương nghe vậy, liền cao hứng lên, đang định click mở vòng tay đưa cho Cố Ninh đạo cụ. Cố Ninh vội vàng ngăn cản: "Việc này không vội, chúng ta trước tiên tìm manh mối đã."
Triệu Dương cùng Trương Châu đều gật đầu đồng ý.
Cố Ninh chỉ vào thùng rác nói: "Cái thùng rác này làm tôi cảm thấy rất quỷ dị, giống như vậy ——"
Cố Ninh lấy khăn giấy rồi bỏ vào thùng rác. Hình ảnh giống như trước đó xuất hiện.
Trương Châu cùng Triệu Dương ngồi xổm xuống, Triệu Dương dơ tay ra, muốn với tay vào thùng rác thử xem thì Cố Ninh đã nghiêm khắc ngăn lại:" Đừng nhúc nhích."
Triệu Dương mờ mịt dừng tay, chớp chớp đôi mắt lung linh, có chút vô tội hỏi: "Làm sao vậy?"
Cố Ninh bất đắc dĩ nói: "Trong phó bản tình huống thế nào đều có thể xảy ra." Anh chỉ vào thùng rác: "Huống hồ cái thùng rác này giống miệng quái vật vừa rồi, anh tùy tiện bỏ tay vào như vậy... Chả lẽ muốn mất tay sao?"
Triệu Dương mẹ nó một tiếng, lập tức nhảy thẳng cẳng đứng lên.
Một màn này khiến Cố Ninh không nói lên lời, anh nghiêng đầu hỏi Trương Châu: "Lúc trước anh ta làm sao thông qua vậy?"
Cái tên này vừa kêu quác quác vừa không cảnh giác, thật sự đã hoàn thành mấy phó bản của người chơi lâu năm kia à?
Trên mặt Trương Châu cũng là biểu tình trống rỗng tựa không cảm xúc, hắn nghĩ nghĩ, nói: "Khi bọn tôi cùng tiến vào phó bản, hắn phụ trách đưa đạo cụ, tôi phụ trách làm cu li, sau đó đi theo đại lão thông qua."
Cố Ninh nghe vậy, vỗ vỗ bả vai Trương Châu: "Vất vả."
Mang theo tiểu đồng bọn như vậy tiến vào phó bản, cũng không dễ dàng gì.
Trương Châu nhìn Cố Ninh, vẻ mặt vui vẻ: "Cũng may có cậu, nếu không Triệu Dương cùng tôi chỉ sợ là phải đi ôm đùi Trần Văn rồi."
Triệu Dương tức giận nói: "Không thể! Tôi mới không thèm đi tìm đại củ cải hoa tâm Trần Văn kia."
Y nghĩ đến cảnh tượng lần trước, dặn dò Cố Ninh: "Đội trưởng, sau này nếu gặp Trần Văn thì tránh xa ra chút, anh ta là một con ngựa giống chính hiệu. Khi nhìn thấy người đẹp, hắn ta đều muốn gặm một miếng, buồn nôn vãi đạn—- "
Không cần Triệu Dương nhắc nhở Cố Ninh cũng sẽ tránh xa Trần Văn.
Sau khi đóng thùng rác lại, Cố Ninh lại cầm lá trà trên bàn lên, nói: "Tôi cảm thấy lá trà này không giống những lá trà binhg thường khác. Các anh có thể bóp thử."
Triệu Dương nhéo nhẹ, cảm thấy giống bông, còn Trương Châu nhéo thì cảm thấy giống chăn bông.
Cố Ninh nín thở ngưng thần, anh lấy lạ trà định xé ra thì bị Trương Châu đoạt mất. Trương Châu nhìn Cố Ninh rồi cười nói: "Để tôi làm cái này đi. Đội trưởng, cậu da thịt non mịn, rất dễ bị thương nên không thể làm điều này đâu. "
Cố Ninh sửng sốt, chờ đến khi bừng tỉnh lại, Trương Châu đã đem túi trà xé mở, lộ ra đồ vật màu trắng bên trong.
Trương Châu đổ thứ kì lạ đó lên bàn, Triệu Dương nhìn kỹ lại: "Đây là cái gì?"
Y định duỗi tay chạm vào, bị Cố Ninh giữ chặt cánh tay, Cố Ninh nghiêm túc nói: "Triệu Dương, thói quen muốn dùng tay sờ vào mọi thứ của anh cần phải thay đổi đó."
Triệu Dương giống con trai bé bỏng phạm sai lầm, cúi đầu nói lần sau sẽ không.
Cố Ninh thấy thế, thở dài, xoa đầu Triệu Dương, nói: "Phó bản có rất nhiều nguy hiểm, lòng hiếu kỳ có thể có, nhưng không được quá nặng, hiểu chưa?"
Triệu Dương ngoan ngoãn gật đầu, đồng ý.
Một bên Trương Châu thấy thế, không khỏi nở nụ cười kỳ lạ, cái tên Triệu Dương này, cư nhiên còn có một mặt ngoan như vậy, thật là hiếm thấy nha.
Cố Ninh đi một vòng quanh phòng, từ trong phòng ngủ lấy ra một cái nhíp, mở ra làn da trắng nõn để lộ ra thứ màu vàng bên trong.
Chờ Cố Ninh đem đồ vật hoàn toàn mở ra, cả người Triệu Dương đều không khỏe, y nhảy cẩng lên: "Củ chuối!! Đây là thứ gì vậy?!"
Cố Ninh cũng da đầu tê dại.
Anh nhìn vài lần, không chắc chắn nói: "Hình như là da người?"
Trương Châu cũng nhịn không được chửi rủa ra tiếng, xoa xoa cánh tay chảy mồ hôi và nổi da gà: "Này căn bản không phải là phó bản thử nghiệm, là phó bản cấp B mới đúng!"
Lại là quy mô giết người hàng loạt, lại là da người, mấy thứ này hoàn toàn không thể là một phó bản thử nghiệm.
Cố Ninh nhìn lại vài lần, cẩn thận dùng nhíp lật da người. Những đặc điểm rõ ràng này làm Cố Ninh khẳng định suy nghĩ trong lòng.
Anh ngẩng đầu nhìn Triệu Dương cùng Trương Châu nói: "Đây là da mặt người."
Vừa dứt lời thì đã có tiếng gõ cửa phòng truyền đến.
Cả ba người rùng mình, nổi hết da gà lên.
Tiếng đập cửa vang lên vài cái, một giọng nữ kiều mị từ ngoài cửa vọng vào, cảm giác kinh dị có phần méo mó.
"Có ai bên trong không? Ta là khách thuê phòng 307 bên cạnh, có chuyện muốn hỏi ngươi. Phiền ngươi có thể mở cửa được không?"
307?? Khách thuê phòng 307 trở về từ cõi chết?
Cả ba chậm rãi nhìn nhau, trong đáy lòng có cảm giác kinh hãi lan tràn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook