Hai người vừa thân mật xong thì quay trở lại hướng đại sảnh.

Sắc mặt Kiều Miên Miên tái nhợt, trái tim như bị xé toạc.

Cô ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn, thấy Tô Trạch đang ôm eo Kiều An Tâm tiến về phía cô.

Khi hai người càng lúc càng gần, cô hoảng hốt, xoay người chạy đi.

*

Kiều Miên Miên cảm thấy đầu óc rối loạn, không rõ có phải do tác động của rượu đã ngấm sâu hay không, cô bắt đầu cảm thấy chóng mặt.

Khi chạy, cô trông thấy mấy người đàn ông cao lớn mặc đồ đen đang đi tới từ phía đối diện.

Cô vô tình va vào một trong số họ.

Khi chuẩn bị xin lỗi, cô bị người đó giữ chặt và nghe hắn nói: “Chính là cô ta.

Tìm được rồi, mang đi!”

Cái gì gọi là cô ta?

Họ có phải tìm nhầm người không?

Kiều Miên Miên cố gắng giãy giụa, muốn phản kháng nhưng chẳng còn chút sức lực nào.

Đầu cô ngày càng choáng váng, ý thức dần trở nên mơ hồ…


*

Tầng phòng Tổng thống.

Thang máy của khách sạn mở ra.

Một nhóm vệ sĩ và nhân viên khách sạn hộ tống một người đàn ông vô cùng xuất chúng bước ra.

Người đàn ông mang theo khí chất mạnh mẽ, ngũ quan góc cạnh tinh xảo, từng đường nét trên gương mặt anh ta đều khó mà miêu tả được bằng lời.

Chiều cao ít nhất cũng phải trên 1m86, tỷ lệ cơ thể còn chuẩn hơn cả siêu mẫu trên sàn diễn!

Anh ta mặc một bộ vest thủ công may đo vừa vặn, những chiếc nút bạch kim trên tay áo và trước ngực phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới đèn pha lê.

Chiếc quần tây đen ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp của người đàn ông, từng bước đi của anh ta đều đầy thanh lịch.

Khi đến trước một căn phòng, vệ sĩ lập tức tiến tới mở cửa.

Người đàn ông bước vào phòng, đưa tay tháo cà vạt khỏi cổ, rồi ném tùy ý vào tủ quần áo bên cạnh.

Anh ta vừa đi được hai bước, cơ thể bỗng dưng xuất hiện một luồng nóng rực lạ thường, “cạch” một tiếng, cửa phòng bị khóa từ bên ngoài.

Anh ngẩn người, chân mày nhíu lại, quay bước lớn về phía cửa, đưa tay kéo thử.

Không mở được.


Kéo thêm hai lần nữa, vẫn không mở ra.

Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, lúc này chuông điện thoại vang lên.

Người gọi: Nghiêm Thiếu Khanh.

Vừa bắt máy, bên kia đã truyền đến giọng cười cợt nhả: “Nhị ca, anh vừa mới về nước, chúng tôi đặc biệt chuẩn bị một món quà tặng anh.

Anh đã thấy chưa? Thích không?”

Trên khuôn mặt điển trai của người đàn ông hiện lên vẻ giận dữ, đôi mắt hơi nheo lại, giọng trầm thấp đầy từ tính pha chút lạnh lẽo: “Giỡn cái gì vậy? Mở cửa ra.”

“Không được đâu.

Nhị ca, tối nay tôi và Lão Tứ cá cược với nhau.

Nếu anh dễ dàng ra ngoài như vậy, tôi thua đến không còn quần lót để mặc mất.”

Lại có một giọng cười hèn hạ khác vang lên: “Nhị ca, tôi đặt cược rằng anh sẽ giữ vững được ý chí, đừng để tôi thất vọng nhé!”

Sắc mặt người đàn ông càng lúc càng đen lại.

Nói xong, bên kia liền cúp máy.

Gọi lại thì điện thoại bên kia đã tắt.

*

Mặc Dạ Tư đứng ngoài phòng tắm với vẻ mặt u ám.

Từ trong phòng tắm, tiếng nước chảy vọng ra, bên trong có người.

Anh nhếch miệng tạo nên một đường cong lạnh lùng, sau đó đưa tay đẩy cửa phòng.

Bước chân của anh bỗng khựng lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương