Tôi Bán Thức Ăn Trên Wechat Phát Tài
-
C47: Chương 46
Dịch : Autumnnolove
Chương 46
Không biết có phải bởi vì trước đó người ta không đặt quá nhiều hy vọng vào hương vị của bột mặc ngọc hay không, đa số khách hàng mua được bột mặc ngọc đều cho biết không quá khó ăn sau khi họ ăn thử. Một người nói không khó ăn những người khác còn không tin, nhưng mọi người đều nói không khó ăn khiến những khách hàng còn chưa mua được lập tức yên lòng, sau đó càng ra sức tranh giành để mua bột mặc ngọc.
Cách làm bột mặc ngọc đơn giản, thỉnh thoảng ba Hướng tới đưa bữa sáng cho con gái, còn có thể thuận tay giúp đỡ Hướng Vãn xào một nồi bột to, cho nên chẳng bao lâu số lượng bột mặc ngọc tồn kho đã vượt qua trà lá sen và bánh a giao. Khách hàng mua được bột mặc ngọc càng ngày càng đông, bên dươi weibo của Hướng Vãn cũng có thêm nhiều bình luận liên quan.
[ Bà chủ ơi, chị len lén nói cho em biết đi, có phải chị sợ người ta mua nhiều quá chị lo không xuể mọi chuyện cho nên mới nói rằng bột mặc ngọc rất khó ăn hay không? ]
[ Thành thật mà nói thì bột mặc ngọc đúng là không thể ăn mà. ]
[ Nhưng cũng đâu có quá khó ăn đâu, vả lại cô không cảm thấy hương vị của nó còn rất nâng cao tinh thần sao. Lúc mệt rã rời chỉ cần ăn một ly là lập tức có tinh thần lại. ]
[ Chớt tiệc! Tại sao tôi ăn xong trái lại cảm thấy mệt mỏi rã rời vậy nhỉ? ]
[ Nhìn thấy bà chủ nói khó ăn, cho nên sau khi mua được bột mặc ngọc tôi còn phân vân một lúc lâu, cuối cùng...chỉ vậy? Chỉ vậy thôi sao? ]
[ Cứ tưởng mình là người có khẩu vị bất thường nên cảm thấy nó không khó ăn, thì ra mọi người đều cảm thấy như thế. ]
.....
[ Lúc mới ăn đúng là khó ăn thật, chủ yếu là quá đắng, nhưng sau khi ăn quen rồi thì thấy cũng được. ]
[ Tôi trả giá gấp đôi để mua lại bột mặc ngọc, có ai muốn bán lại không? ]
[ Những người đã từng ăn bánh mặc ngọc rất muốn bà chủ giải thích một câu, bánh mặc ngọc thật ngon, tại sao bột mặc ngọc lại khó ăn đến vậy! ]
Hướng Vãn xem phản hồi của nhóm khách hàng, lộ ra vẻ mặt hoang mang.
"Hệ thống, chẳng phải cậu nói bánh mặc ngọc rất khó ăn sao?".
[ Đúng là khó ăn mà, ở hành tinh ái thực của chúng tôi chẳng có ai ăn thứ này cả. ]
Hướng Vãn chớp mắt, nghĩ đến những người ở hành tinh ái thực rất thích món ngon, vả lại họ cũng không thiếu bánh mặc ngọc để ăn, cho nên xem như cũng có thể hiểu được.
Thôi được rồi...
Trong đầu Hướng Vãn không khỏi liên tưởng đến câu chuyện "ngựa nhỏ qua sông", cảm thấy quả nhiên phải tự mình thử nghiệm mới biết được nước sông sâu hay cạn. Nghĩ đến đây, cô lấy một ít bột mặc ngọc ra pha và ăn thử một miếng. Sau đó phát hiện nó không khó ăn giống như hệ thống cảnh báo, nhưng cũng chẳng ăn ngon giống như một số khách hàng đã nói. Nếu như muốn nói, đại khái chính là không ngon và cũng không khó ăn.
-Wattpad: Autumnnolove-
Thời tiết càng lúc càng ấm áp, cây cối bắt đầu đâm chồi nảy lộc một lần nữa. Cho đến khi nhiệt độ hôm sau cao hơn hôm trước, đã có rất nhiều khách hàng từng rối rắm bởi vì rụng tóc và tìm đến Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh đều đã mọc tóc lại rồi. Thậm chí những khách hàng ăn bánh mặc ngọc sớm nhất tóc đã dài cỡ một bàn tay.
Người không mắc chứng rụng tóc sẽ không hiểu được lo âu của những người hói đầu, không chỉ ảnh hưởng đến ngoại hình, mà tâm lý buồn bực càng ngày càng nghiêm trọng hơn khi nhìn thấy tóc rụng mỗi ngày. Chính vì điều này mà Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh lại lục tục nhận được rất nhiều cờ thưởng, có "cứu tinh dành cho thiếu nữ đầu trọc", có "siêu phẩm mọc tóc", còn có "cảm ơn bà chủ, cứu mái tóc em",...trong cửa hàng có đủ cả. Các đơn vị truyền thông địa phương tới cửa phỏng vấn, thậm chí còn lên cả tivi. Tuy cửa hàng trên mạng có bán bột mặc ngọc, nhưng cũng không đủ cho lượng lớn khách hàng tranh giành, cho nên việc kinh doanh của Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh ở trung tâm thương mại vẫn tốt như trước giờ.
Cuối tháng tư, Hướng Vãn nghĩ ba mẹ đến đây làm trong cửa hàng ít nhiều có phần lơ là em trai, cô đề nghị đón em trai đến đây chơi vào ngày Quốc tế lao động. Hướng Dật ở nhà ông bà nội, không có ba mẹ càm ràm cho nên tự do cỡ nào. Nhưng nhận được điện thoại của chị hai, cậu ấy vẫn đồng ý ngay, thậm chí cho biết không cần Hướng Vãn đến đón.
Em trai quyết tâm muốn tự mình đến đây, ba Hướng nói rằng để con trai rèn luyện nhiều hơn cũng không phải chuyện xấu. Cuối cùng Hướng Vãn không cần về nhà, mà chờ ở ga tàu hỏa từ sáng sớm hôm đó. Khoảng cách vốn dĩ không xa, ở quê có người thân đưa Hướng Dật lên tàu, tới ga tàu hỏa lại có chị hai Hướng Vãn chờ sẵn, thật sự rất khó xảy ra sự cố.
"Chị!". Từ trong đám người, cậu thiếu niên vốn dĩ đang xụ mặt ra vẻ người lớn vừa nhìn thấy chị gái thì lập tức nở một nụ cười xán lạn và chạy tới, "Em có mang cho chị mấy quả quýt trồng trong sân nhà nội, còn có những món mà chị thích ăn...".
"Chẳng phải đã bảo em đừng mang theo quả nhiều đồ hay sao". Hướng Vãn nhìn bao lớn bao nhỏ trong tay Hướng Dật, trong lòng vừa vui vẻ vừa sợ cậu ấy mệt.
"Không nặng, em xách nổi mà". Hướng Dật nói xong, túi đồ trong tay đã được người khác giành lấy, lúc này cậu ấy mới phát hiện bên cạnh chị gái còn có một ông anh.
"Chị, ảnh là ai thế?". Hướng Dật nhìn ông anh này, lông mày suýt nữa thì dựng thẳng đứng lên.
"Đây là bạn của chị, tên là Tần Sâm, em gọi là anh được rồi".
Lâu lâu em trai mới có thể đến đây một chuyến, tất nhiên Hương Vãn muốn dẫn cậu ấy đi chơi ở thành phố H vài ngày. Người khác phái duy nhất mà cô có quan hệ khá tốt chình là Tần Sâm, cho nên không thể không hỏi anh. Tần Sâm vừa nghe em trai của Hướng Vãn đến, lập tức nói rằng đúng lúc anh đang muốn nghỉ phép, có thể tiếp đãi em trai cùng Hướng Vãn. Hướng Vãn không nghĩ quá nhiều, cô cảm thấy nhiều người càng vui hơn, vì vậy đã đồng ý với anh, thành ra bây giờ mới có tình huống hai người cùng nhau đi đón em trai.
"Em có chị là đủ rồi, không thèm có thêm anh trai đâu", Hướng Dật hừ nhẹ.
"Không được bất lịch sự như vậy". Hướng Vãn thấy thấy độ của Hướng Dật, vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cậu ấy một cái.
Hướng Dật không muốn khiến chị gái không vui, lúc này mới chào Tần Sâm một tiếng. Tất nhiên Tần Sâm sẽ không tính toán với Hướng Dật, nhất là sau khi nhận ra mặt mũi cậu ấy có vài phần giống Hướng Vãn.
Lối ra ga xe lửa đông đúc, không phải là nơi thích hợp để trò chuyện. Hai chị em hỏi han vài câu, rồi nhanh chóng đi ra bãi đỗ xe và lên xe.
"Chị, lát nữa chúng ta sẽ đi đâu?". Sau khi lên xe, Hướng Dật nhìn thấy trong xe còn có tủ lạnh và màn hình tivi, cậu ấy không khỏi ngắm nghía vài lần.
"Em có muốn đi cưỡi ngựa không? Nếu em muốn thì chúng ta có thể đến nông trại ở vùng ngoại ô chơi vài ngày. Ở đó có thể cưỡi ngựa này, có vườn bách thú tư nhân này, có cả...". Địa điểm này được Tần Sâm giới thiệu, Hướng Vãn cảm thấy không tệ.
Hướng Dật nghe được hai từ "cưỡi ngựa" thì hai mắt sáng rực, không đợi Hướng Vãn nói xong đã gật đầu đồng ý.
"Vậy thì chúng ta đi thẳng đến đó", Hướng Vãn nói.
Có khách hàng cố ý từ địa phương khác tới thành phố H để mua bánh mặc ngọc và trà lá sen nhân dịp nghỉ lễ Quốc tế lao động nên ba mẹ Hướng không muốn đóng cửa cửa hàng, đã nói trước rằng con gái cứ dẫn em trai đi chơi.
--Editor: Autumnnolove-
Chẳng mấy chốc, xe chạy thẳng ra ngoài ngoại ô, họ đến khu nông trại nghỉ dưỡng rộng lớn kia vào một buổi chiều. Tần Sâm đã cử người tới sắp xếp mọi thứ, sau khi xe tiến vào phạm vi nông trại, trực tiếp chạy đến một căn villa độc lập. Trước giờ Hướng gia chỉ là hộ gia đình khá giả, đây là lần đầu tiên Hướng Dật ở trong một căn biệt thự xa hoa thế này, không khỏi cảm thấy phấn khích.
Trong thời gian chờ đợi nông trại chuẩn bị cơm tới, Tần Sâm tự mình dẫn hai chị em Hướng Vãn đi dạo một vòng quanh căn biệt thự. Ngồi xe rất lâu, sức khỏe của Hướng Vãn kém hơn hai người còn lại, sau khi dạo một vòng trên lầu và chọn được phòng cho mình thì ngồi lại sô pha dưới lầu nghỉ ngơi. Cô ngồi trên sô pha, nhìn Tần Sâm kiên nhẫn dẫn em trai đi một vòng trên lầu, còn giới thiệu với Hướng Dật tranh sơn dầu treo trên tường và những món đồ bày trí xung quanh, Hướng Vãn vô thức nở một nụ cười trên môi.
Hướng Dật không phải là đứa trẻ không hiểu chuyện, thái độ Tần Sâm rất tốt, cậu ấy cũng biết không nên cáu kỉnh làm gì. Nhưng sau khi bữa tối được mang ra, mọi người có thể ngồi vào bàn và ăn tối, cậu ấy vẫn cố ý ngồi bên cạnh chị gái để chia cắt hai người. Trong lòng Hướng Vãn, từ nhỏ em trai đã có hơi dính người, vì vậy cũng không nhận ra chút tâm tư này của Hướng Dật.
Hôm sau, thật là một ngày đẹp trời hiếm có. Vừa mới thức dậy, Hướng Dật đã nhắc khéo chuyện đi cưỡi ngựa trước mặt chị gái. Hướng Vãn cố tình trêu chọc cậu ấy, cho đến khi cậu ấy tức tối đến mức vò đầu bứt tóc mới nói: "Lát nữa rồi đi".
Hướng Dật nghe vậy, lúc này mới mỉm cười sung sướng, sau đó sực nhớ tới chuyện gì đó, bèn nhỏ giọng hỏi: "Chị, có phải ở đây đắt lắm không?".
"Yên tâm, chị có tiền mà", Hướng Vãn xoa đầu cậu ấy và nói. Cô hoàn toàn không có nói khoác, trong những ngày này, chỉ riêng thu nhập từ cửa hàng trực tuyến cũng đủ khiến cô không thiếu tiền tiêu xài.
"Em biết là chị của em giỏi nhất mà!", Hướng Dật nịnh đầm.
Tần Sâm chờ hai chị em họ nói chuyện xong, mới dẫn họ đi ra ngoài. Nông trại quá lớn, sau khi ra cửa thì họ trực tiếp ngồi xe để đến được trại nuôi ngựa. Trên đường, Hướng Vãn tranh thủ ngắm nhìn phong cảnh, bên tai là tiếng em trai đang chủ động học hỏi cách cưỡi ngựa từ Tần Sâm.
Trại nuôi ngựa là một vùng thảo nguyên có rào chắn xung quanh, xe dừng ở bên ngoài, ba người thay đổi quần áo cưỡi ngựa đã chuẩn bị trước rồi mới vào trong. Bình thường Tần Sâm chỉ mặc quần áo chính chuyên màu tối, đây là lần đầu tiên Hướng Vãn nhìn thấy anh mặc kiểu quần áo khác. Trang phục cưỡi ngựa trên người khiến anh trông đẹp trai đến lạ, càng tôn thêm đôi chân dài và bờ vai rộng của anh.
Trong lúc Hướng Vãn đang nhìn Tần Sâm, Tần Sâm cũng đang ngắm cô. Mái tóc đen nhánh óng mượt của cô được cột thành đuôi ngựa cao gọn gàng, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp và cái cổ thon dài trắng nõn. Bộ đồ cưỡi ngựa hơi bó sát đã phô bày hoàn toàn vóc dáng cân đối của Hướng Vãn, khiến cô trở nên cá tính và bớt mong manh hơn.
"Chị, chị nhìn con ngựa kia kìa, đẹp quá!". Giọng nói của Hướng Dật rất kích động, gián đoạn ánh mắt của hai người họ.
Hướng Vãn đi tới, nhìn thấy con ngựa trắng mà em trai chỉ, có cùng quan điểm: "Đúng là đẹp thật".
Xung quanh có các huấn luyện viên chuyên nghiệp hướng dẫn cưỡi ngựa, Hướng Dật hứng thú bừng bừng vội vàng đi theo họ để học cách cưỡi ngựa.
Hướng Vãn đứng bên cạnh nhìn một lúc, Tần Sâm lên tiếng: "Hay là em cũng chọn một con ngựa đi, tôi dạy em cưỡi?".
"Trông có vẻ cao, tôi cảm thấy có lẽ tôi không trèo lên được đâu". Hướng Vãn hơi lưỡng lự, nhưng nhìn những con ngựa cao lớn đó, cô lại cảm thấy sợ độ cao.
"Chúng ta có thể chọn một con ngựa cái nhỏ và ngoan ngoãn". Tần Sâm nói xong, dẫn Hướng Vãn đi chọn ngựa.
Không mất quá nhiều thời gian, họ đã chọn được một con ngựa cái nhỏ màu hạt dẻ. Con ngựa vô cùng tình cảm, thậm chí còn chủ động dụi đầu vào tay Hướng Vãn. Hướng Vãn duỗi tay vuốt bờm của nó, cô cũng thích nó lắm. Sau khi để Hướng Vãn làm quen với con ngựa trước mặt xong, Tân Sâm mới bắt đầu dạy cô cưỡi ngựa.
"Đừng sợ, tôi ở ngay đây". Tần Sâm vừa trấn an vừa hướng dẫn Hướng Vãn lên ngựa, rồi tiếp tục kiên nhẫn chỉ dẫn những điểm cần lưu ý trong lúc cưỡi ngựa, "Đừng ép người quá thẳng...".
"Như thế này sao?". Hướng Vãn ngồi trên lưng ngựa, thúc ngựa chậm rãi bước tới vài bước trong điều kiện Tần Sâm đang giữ dây cương, bất chợt nở một nụ cười.
Nhìn thấy nụ cười của Hướng Vãn, sắc mặt Tần Sâm càng dịu dàng hơn, "Đúng rồi, em học rất nhanh".
Trong lúc Tần Sâm chuyển sang hướng dẫn Hướng Vãn làm thế nào để tự mình nắm vững dây cương thì ở phía bên kia của trại nuôi ngựa...
"Anh Sở, đó có phải là tổng giám đốc Tần không?".
Hôm trước Sở Thiên và một đám bạn bè đã tới tụ tập ở nông trại này. Bởi vì hôm nay thời tiết rất đẹp, có người đề xuất qua đây cưỡi ngựa, cho nên cả đám mới có mặt ở trại nuôi ngựa. Đám người vừa mới thay đổi trang phục xong, có một thanh niên tinh mắt nhận ra Tần Sâm cách đó không xa.
Nghe cậu ta nói, mọi người xung quanh đồng loạt ngẩng đầu, có người lập tức nhịn không được bàn tán: "Chẳng phải người ta hay nói Tần Sâm rất khó gần sao? Tôi thấy thái độ của người kia dành cho bạn gái rất dịu dàng, lại còn hết sức kiên nhẫn, chắc là người giống người thôi?".
Những người ở đây không quá thân với Tần Sâm, cho nên không dám chắc. Sở Thiên thì khác, anh ta chỉ cần nhìn thoáng qua là đã nhận ra Tần Sâm ngay, và cả cô gái bên cạnh Tần Sâm nữa. Anh ta lập tức xoay người thúc ngựa đi tới.
Tần Sâm nghe thấy tiếng vó ngựa phi nước đại đang đến gần, quay đầu lại nhìn và gọi: "Sở Thiên!".
Tuy con ngựa cái Hướng Vãn đang cưỡi rất ngoan, nhưng Tần Sâm vẫn hơi lo lắng sẽ làm nó sợ, cho nên trong giọng điệu có chút cảnh cáo.
Sở Thiên nghe ra giọng anh, dừng ngựa cách đó hai mét và đi tới: "Hôm trước tôi hẹn cậu tới đây, vậy mà cậu bảo là không rảnh?".
"Hôm nay tự nhiên rảnh đột xuất". Tần Sâm nói xong, không thèm để ý cậu ta.
Sở Thiên thấy Tần Sâm phớt lờ anh ta, chủ động đi tới trước mặt Hướng Vãn: "Xin chào cô Hướng, còn nhớ tôi không?".
"Chào anh". Hướng Vãn đáp lại, có lẽ cảm thấy từ trên cao nhìn xuống không lịch sự lắm, cho nên cô muốn xuống ngựa.
Tần Sâm liếc nhìn Sở Thiên một cái rồi nói: "Không cần quan tâm cậu ta, xem cậu ta như không khí được rồi".
"Một anh chàng đẹp trai ngầu lòi phong lưu phóng khoáng đứng ở nơi này, sao có thể coi tôi như không khí được", Sở Thiên nói.
Hướng Vãn mím môi khẽ cười, vẫn cẩn thận leo xuống lưng ngựa. Tần Sâm thấy thế, vội vàng đưa tay ra đỡ. Sở Thiên chứng kiến cảnh tượng trước mắt, trong lòng cảm thán vào tiếng, chắc chắn Tần Sâm đã nở hoa rồi! Thật đáng mừng, thật đáng mừng!
Sở Thiên đang định hỏi thăm Hướng Vãn vài câu, kéo gần khoảng cách, những người bạn đi cùng anh ta lúc nãy cũng đã đi đến.
"Xin chào tổng giám đốc Tần".
Tần Sâm đỡ Hướng Vãn xuống ngựa an toàn xong, mới xoay người gật đầu với họ xem như chào lại.
"Không biết cô ấy là con gái nhà ai?". Một cô gái có mái tóc uốn xoăn lọn to cưỡi ngựa đi đến, nhìn Hướng Vãn và tò mò hỏi.
Cô gái tóc nâu đã từng gặp mặt Hướng Vãn lúc ngồi ké xe Sở Thiên lần trước và đề nghị hợp tác làm ăn với cô đã nhận ra Hướng Vãn, nói: "Cô ta cũng không phải con cái nhà ai, người ta có bản lĩnh lắm, tự mở một tiệm bán đồ ăn dưỡng sinh, bây giờ cũng rất nổi tiếng trên mạng".
Cô ta còn để bụng chuyện Hướng Vãn từ chối hợp tác, nói ra lời này chủ yếu là muốn thông báo cho những người ở đây biết rằng Hướng Vãn chẳng có gia thế gì cả, coi thường Hướng Vãn, nhưng lại không ngờ...các cô gái sau khi biết được lai lịch của Hướng Vãn lập tức cảm thấy trước mắt sáng ngời, vội vàng vây quanh Hướng Vãn trò chuyện.
"Thì ra cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh là của cô sao? Bánh mặc ngọc của cô mang lại hiệu quả rất tuyệt, bây giờ tôi có thể nhuộm tóc uốn tóc thoải mái mà không còn lo lắng gì cả".
"Tôi đã từng mua trà lá sen của cô, hiệu quả đúng là không thể chê vào đâu được, không cần ăn uống điều độ mà vẫn có thể giữ được vóc dáng".
"Chừng nào cô lại có sản phẩm mới thế? Sản phẩm mới có hiệu quả gì?".
"Ăn đồng thời cả ba món dưỡng sinh của cô không có vấn đề gì chứ?".
Hướng Vãn là bà chủ, cho nên sẽ thương khoan dung hơn với nhóm khách hàng của mình. Cô bị các cô ấy níu kéo cũng không hề mất kiên nhẫn, trái lại còn trả lời từng người một.
Nhìn thấy những cô chiêu này thế mà lại o bế một bà chủ quèn không có địa vị gì, cô gái trước đó vạch trần thân phận của Hướng Vãn cảm thấy rất khó chịu trong lòng. Nhưng có khó chịu đến đâu thì cô ta cũng chẳng thể làm được gì, chỉ có thể nhịn xuống.
Tần Sâm nhìn đám người đang tụm lại xung quanh Hướng Vãn, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Sở Thiên.
Đối diện với ánh mắt lành lạnh của Tần Sâm, làm sao Sở Thiên còn không hiểu, tiến lên và nói: "Được rồi, được rồi, các cô tới đây cưỡi ngựa hay tới tán gẫu thế?".
Sau khi Sở Thiên lên tiếng, những người đang vây quanh Hướng Vãn tạm thời ngừng nói, nhưng ngay sau đó lại rủ cô chơi cùng.
"Tôi còn đang học cưỡi ngựa, các cô cứ chơi với nhau đi", Hướng Vãn nói.
Mấy cô chiêu này cũng không ép buộc Hướng Vãn, trao đổi cách thức liên lạc với Hướng Vãn rồi mới chịu đi. Đi được một đoạn, có một cô gái trong đó tò mò hỏi: "Cậu Sở, tổng giám đốc Tần sắp có chuyện vui à?".
Sở Thiên còn chưa trả lời, cô gái tóc nâu lúc nãy lại giành nói: "Với xuất thân của cô ta có thể bước vào cánh cửa Tần gia chắc?".
"Cô Hướng xinh đẹp, tuổi còn trẻ đã tự mình tạo dựng sự nghiệp, dư sức xứng với tổng giám đốc Tần mà".
"Tôi cũng nghĩ vậy".
Có lẽ đang dùng sản phẩm của Hướng Vãn nên tự nhiên có cảm tình với Hướng Vãn hơn, hơn nữa vừa mới trò chuyện mấy câu và cảm thấy tính tình cũng rất được, có người đứng ra bênh vực cô, cũng có người tán thành.
Ngay cả Sở Thiên cũng nói: "Tần Sâm có thể tự quyết định tương lai của mình, cậu ấy thích là được rồi".
Nghe được lời này, cả trai và gái ở đây đều cảm thấy hâm mộ họ. Nam thì hâm mộ Tần Sâm đã có thể quản lý gia nghiệp ở tuổi này, còn nữ thì hâm mộ Hướng Vãn đã giành được đối tượng tốt nhất trong giới nhà giàu.
--Wattpad: Autumnnolove-
Sau khi nhóm người này rời đi, Hướng Vãn tiếp tục học cưỡi ngựa với Tần Sâm, chẳng mấy chốc là đã có thể tự mình nắm giữ dây cương và thúc ngựa đi chậm.
"Có mệt không? Có muốn nghỉ ngơi một lúc không?", Tầm Sâm cùng Hướng Vãn chậm rãi đi một vòng, rồi hỏi.
Đây là lần đầu Hướng Vãn cưỡi ngựa, vốn dĩ không cảm thấy mệt, nhưng Tần Sâm vừa hỏi tới, lập tức cảm thấy trên người có chút nhức mỏi. Cô gật đầu và chuẩn bị xuống khỏi lưng ngựa, lại dẫm không trúng vòng kiềng để trèo xuống.
"Á!", Hướng Vãn bất giác kêu một tiếng nhỏ, nhưng giây tiếp theo đã ngã vào một cái ôm ấm áp.
"Không sao rồi", Tần Sâm vỗ về bả vai của cô trấn an, cố gắng kiếm chế và đỡ người ta xuống.
Sau khi Hướng Vãn đứng vững, trên mặt bỗng nhiên hơi nóng, cô cố nén không đưa tay lên quạt gió và khẽ nói cảm ơn.
"Qua kia ngồi một lúc đi", Tần Sâm chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh rồi nói.
"Được", Hướng Vãn gật đầu và đi theo Tần Sâm qua đó.
Mặc dù nắng chói chang, nhưng gió trên đồng cỏ cũng rất mát mẻ. Lúc ngồi xuống rồi, sức nóng trên khuôn mặt của Hướng Vãn mới biến mất. Phong cảnh đồng cỏ thật đẹp, nhìn từ xa xa, thảm cỏ xanh ngắt như đang liền một khối với bầu trời xanh biếc. Hướng Vãn ngắm nhìn khung cảnh trước mắt, lại trông chừng em trai đã có thể cưỡi ngựa chạy chầm chậm trên đồng cỏ và đang tươi cười thỏa mãn.
Hướng Dật học được cách cưỡi ngựa thì rất vui, chạy một vòng rồi bắt đầu tìm kiếm bóng dáng chị gái. Đến khi phát hiện chị gái và Tần Sâm đang ngồi một xó vừa nói vừa cười, cậu ấy thúc ngựa đi thẳng tới đây và nói với Tần Sâm: "Chúng ta đua đi!".
Hướng Vãn nghĩ sau khi Tần Sâm tới đây đều chỉ ở bên cạnh cô, chưa có thời gian cưỡi ngựa, nên nói: "Hay anh chơi cùng nó một lúc đi?".
"Được".
Hướng Vãn đã chủ động nói vậy rồi, tất nhiên Tần Sâm sẽ không từ chối. Anh không dẫn con ngựa của mình tới bắt nạt người ta, mà chọn một con ngựa xấp xỉ con ngựa của Hướng Dật. Kỹ năng cưỡi ngựa của Tần Sâm là thứ mà Hướng Dật có thể so được, tuy anh đã làm theo Hướng Vãn nói, "chơi" thôi, nhưng cũng nhanh chóng bỏ xa Hướng Dật.
Tần Sâm trời sinh ưa nhìn, khi ngồi trên lực ngựa, gương mặt tuấn tú đang tập trung ấy đẹp trai đến mức làm cho người ta không thể nào rời mắt được. Hướng Vãn vốn dĩ đang ngồi ngắm nghía, thậm chí nhịn không được mà đứng dậy.
Chạy xong một vòng, Hướng Dật thua không có gì bất ngờ, nhưng cậu ấy cũng không có không vui, trái lại ánh mắt khi nhìn Tần Sâm lộ ra vài phần sùng bái. Hướng Dật không còn thỉnh thoảng gây sự với Tần Sâm nữa, kỳ nghỉ lần này của họ trôi qua vô cùng vui vẻ. Đến khi kết thúc kỳ nghỉ, Hướng Dật chuẩn bị về quê, đã bắt đầu một tiếng "anh Tần", hai tiếng cũng "anh Tần".
"Về nhà nhớ nghe lời bà nội, ông được quậy phá. Ở trường học thì học hành đàng hoàng, nghe lời giáo viên...". Lúc đưa Hướng Dật ra ga tàu lửa, Hướng Vãn dặn dò.
Hướng Dật gật đầu đồng ý toàn bộ, sau đó nhìn sang Tần Sâm: "Anh Tần, em có mấy lời muốn nói với anh".
"Nói chuyện gì mà ngay cả chị cũng không được nghe thế?", Hướng Vãn gõ nhẹ lên trán cậu ấy một cái.
"Đây là cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông", Hướng Dật đứng thẳng người mà nói.
Nhìn theo bóng dáng đã xa của Hướng Vãn, Hướng Dật mới nói với người bên cạnh: "Em ủng hộ chuyện của anh và chị em".
Tần Sâm nhìn cậu ấy, trong mắt lộ ra niềm vui. Tuy anh cảm thấy chuyện này cũng không cần Hướng Dật ủng hộ, nhưng nghe nói thế cũng khiến Tần Sâm vui vẻ, vì vậy nể mặt đáp lại: "Cảm ơn".
Hướng Dật phất tay bày tỏ không cần khách sáo, rồi lại tò mò hỏi: "Anh có tỏ tình với chị em chưa?".
"Chưa". Tần Sâm vốn dĩ là người rất cẩn thận, trước khi chưa nắm chắc chuyện gì, anh sẽ không tùy tiện nói ra.
"Không phải chứ...". Hướng Dật muốn phàn nàn một chút, nhưng sau đó ngẫm lại, nếu chị gái và Tần Sâm yêu đương thì sẽ nhanh chóng kết hôn, cậu ấy cảm thấy chầm chậm tốt hơn.
"Chuyện tình cảm không thể gấp gáp, anh cứ từ từ".
Tần Sâm ngước mắt nhìn cậu ấy, "Em còn hiểu cả chuyện tình cảm sao?".
"Tất nhiên, lúc em mới vừa lên cấp hai đã có bạn nữ theo đuổi em rồi, còn có một bạn theo đuổi em tận ba năm cơ đấy. Thật tình mà nói, nếu không phải sang năm em sẽ chuyển tới thành phố H để học cấp ba thì em đã cân nhắc có muốn chấp nhận cậu ấy hay không rồi". Hướng Dật khoe khoang xong, đột nhiên cảnh giác, "Anh không được nói lại với chị em đâu đó!".
"Không được nói cái gì với chị?", lúc Hướng Vãn quay lại trùng hợp nghe được câu này.
Hướng Dật hoảng hốt, sau đó lắc đầu nguầy nguậy: "Không có gì, không có gì!".
Thái độ của Hướng Dật rõ ràng không đánh đã khai. Hướng Vãn cũng không hỏi thẳng Tần Sâm, chỉ nhìn chằm chằm Hướng Dật. Một lúc sau, Hướng Dật mới thành thật khai báo. Hướng Vãn nghe xong có chút tức giận, không phải tức giận bởi vì Hướng Dật có xu hướng yêu sớm, mà là bởi vì thái độ xem tình cảm là thứ để phô trương và sẵn có. Vì vậy, trong khoảng thời gian chờ tàu, Hướng Vãn vẫn luôn khuyên nhủ em trai, cho đến khi cậu ấy chủ động hứa hẹn sau khi về quê sẽ từ chối người ta và không yêu đương trước khi thi đại học, cô mới buông tha cho cậu ấy.
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng-
Hướng Dật đã về quê, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Vào giữa tháng năm, có vài vị khách đi cùng bà chủ văn phòng chuyển phát nhanh tới nhà Hướng Vãn. Khách tới không phải ai xa lạ, mà là cả nhà người bạn thân thiết của bà chủ.
Tóc con đã mọc được khoảng ba bốn centimet trên đỉnh đầu của cô bé tên Viên Viên kia, có lẽ bởi vì cuối cùng tóc cũng mọc ra rồi, cho nên trạng thái tinh thần thoạt nhìn rất tốt. Lần này cả nhà ba người tới đây để cảm ơn người bạn thân của mình, đồng thời cũng muốn đích thân cảm ơn Hướng Vãn.
"Mọi người không cần khách khí như vậy". Hướng Vãn cảm thấy rất vui bởi vì cô bé không còn chướng ngại trong lòng, nhưng cũng nghĩ rằng họ không cần phải khoa trương đến thế, dù sao họ cũng là khách hàng bỏ tiền ra mua.
"Vẫn cần phải đến cảm ơn cô, nếu không có mấy thứ tốt do cô làm ra, tôi cũng không biết có thể làm gì". Mẹ của Viên Viên nhớ lại khoảng thời gian con gái tự kỷ lúc trước, bây giờ còn cảm thấy sợ hãi.
"Cảm ơn chị!". Sau khi mọc tóc, Viên Viên đã vui vẻ lại, mỉm cười lộ ra hai má lúm đồng tiền và cảm ơn Hướng Vãn.
Cả nhà họ thật sự quá lịch sự rồi, khăng khăng để lại quà tặng, Hướng Vãn trả lại không được, chỉ có thể xoay người cầm lên một hộp bột mặc ngọc và đưa cho cô bé: "Chúc cho con đường sau này của em bằng phẳng suôn sẻ, tương lai tươi sáng".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook