Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên
Chương 13-4: Đêm tuyết

Giống như lời của ba học sinh, trấn hồ băng tối rất sớm.

Khoảng năm giờ, bầu trời gần như đen kịt, trên mặt hồ nổi lên từng cơn gió lớn, tiếng gió cũng không giống tiếng nghẹn của dã thú, ngược lại giống như tiếng bánh xe máy móc chuyển động, lá cây xào xạc cọ xát trong cơn gió, lò sưởi trong phòng không hiểu sao lại phát ra mùi kim loại… Cùng với những bông tuyết ngoài trời, xuyên qua cửa sổ đọng sương nhìn ra bầu trời đêm đầy tuyết, có một cảm giác quỷ dị không nói nên lời.

An Cách Nhĩ ngồi trên xích đu, khuỷu tay đặt trên tay nắm, hai tay hơi nắm, cằm đặt trên hai ngón tay. Xích đu từ từ đong đưa, sàn nhà cũ kỹ theo tiết tấu của xích đu, phát ra tiếng cọt kẹt.

Trong phòng có gắn đèn treo tường phát ra ánh sáng ấm áp, trên sô pha, Oss đang ngồi ngủ gà ngủ gật.

Ba học sinh tràn đầy năng lượng, đặt cái chân máy ảnh trước cửa sổ, bên trên để máy ảnh, lâu lâu lại ngó ra ngoài.

Mạc Phi bước tới, cầm trong tay tấm chăn bằng lông dê, phủ lên chân An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ như đang ngẩn người, hai mắt nhìn ra cửa sổ, nhưng cũng hướng lên trên… Dựa theo hướng mắt, chắc hẳn là biệt thự Mạc gia trên đỉnh núi.

Mạc Phi lấy cái gối để xuống đất, ngồi bên cạnh An Cách Nhĩ, cùng hắn nhìn ra cửa sổ.

Theo tiếng kẽo kẹt có quy luật, thời gian dần trôi qua.

Từ năm giờ chiều trời bắt đầu tối, một tiếng rồi lại một tiếng trôi qua… Khi đồng hồ báo thức tích tắc tới giờ gần sáng, trong phòng đã nghe thấy tiếng ngáy nhẹ nhàng của Oss.

Ba học sinh nằm ngang nằm dọc đắp áo ngủ.

Mạc Phi cầm chăn đắp cho từng người, ngẩng đầu… An Cách Nhĩ vẫn duy trì tư thế ngồi vừa nãy trên xích đu, gần như chưa từng nhúc nhích.

Mạc Phi rất quen hành động này của An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ không phải là đang ngẩn người, cũng không phải nghỉ ngơi… Hắn là đang cân não, đại não không gì sánh kịp bên trong hoàn toàn khác với hình ảnh bình thản bên ngoài, nó đang vận chuyển với tốc độ cao.

Mạc Phi bước tới bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời tối đen… Hắn cố gắng không che tầm mắt của An Cách Nhĩ, mặc dù An Cách Nhĩ cũng không phải đang nhìn.

Mạc Phi nhìn cái bóng của An Cách Nhĩ in trên cửa sổ, cũng lâm vào trầm tư…

Tổng thể mà nói, An Cách Nhĩ là người có cuộc sống tương đối có quy luật, hắn thích đồ ngọt nhưng lại lười vận động, bình thường cũng chỉ lười nhác, bởi vậy cũng không tính là người tiết kiệm. Nhưng một người lười như vậy, lại có một cái đầu vô cùng chăm chỉ. An Cách Nhĩ thường xuyên sẽ ngồi trên ghế quen thuộc trong phòng suy nghĩ cả đêm, dùng thời gian một đêm để suy nghĩ vụ án, chờ hắn kết thúc trạng thái dại ra, chứng tỏ hắn đã biết đáp án.

Mạc Phi nhìn hai mắt của An Cách Nhĩ trong ảnh ngược, bị ngọn đèn xa xa hấp dẫn…

Lúc này xung quanh tối đen, nhưng trên núi xa xa, lầu ba của biệt thự Mạc gia vẫn có phòng sáng đèn.

Mạc Phi ngẩng đầu, tuy rằng biết mình có nhìn cũng chỉ phí công, nhưng hắn vẫn muốn nhìn thử xem trước cửa sổ trong căn phòng kia có ai đang đứng không.

Mạc Phi đang thất thần, chợt nghe An Cách Nhĩ lên tiếng nói, “Không phải Mạc Tần, là Thẩm Tuyển đang làm việc.”

Mạc Phi xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ chỉ chỉ di động trên bàn, nói với Mạc Phi, “Gọi điện cho Thẩm Tuyển, nói hắn gọi Mạc Tần dậy.”

Mạc Phi không hiểu lắm, nhưng vẫn làm theo lời An Cách Nhĩ.

Quả nhiên, Thẩm Tuyển vẫn chưa ngủ, điện thoại vừa reo hắn đã bắt máy.

Sau khi nghe Mạc Phi nói An Cách Nhĩ kêu hắn gọi Mạc Tần dậy, liền hỏi, “Nửa đêm kêu ông chủ dậy cũng phải có lý do chứ nhỉ? Huống chi ông chủ của tôi còn có tính tình không tốt.”

Mạc Phi xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ hơi mỉm cười, “Kêu hắn dậy xem người sói.”

Mạc Phi còn chưa nói, Thẩm Tuyển ở bên kia đã nghe thấy lời An Cách Nhĩ, hắn đứng dậy đi gõ cửa phòng Mạc Tần.

Bên trong không có ai đáp lại, nhưng Thẩm Tuyển vẫn nghĩ Mạc Tần chưa ngủ, liền mở miệng, “Mạc Tần, An Cách Nhĩ nói anh dậy xem người sói.”

Thẩm Tuyển vừa nói xong, bên trong liền vang lên tiếng bước chân.

Cửa mở ra, Mạc Tần mặc áo ngủ, vẻ mặt khó hiểu đứng trước cửa, “Cái gì?”

Thẩm Tuyển đưa điện thoại cho hắn.

Mạc Tần cầm điện thoại, bước nhanh tới cửa sổ, “An Cách Nhĩ…”

“Lúc trước anh cũng đứng ở đó nhìn thấy người sói đi?” An Cách Nhĩ không đợi Mạc Tần lên tiếng đã hỏi trước.

Mạc Tần đứng bên cửa sổ, nhìn khách sạn nhỏ bên hồ băng xa xa.

Lúc này, khách sạn tối đen, chỉ có một căn phòng duy nhất là có ánh đèn âm u.

An Cách Nhĩ huýt sáo một cái.

Ace lập tức ngẩng đầu, Oss dựa vào Ace ngủ cũng tỉnh giấc, xoa xoa mắt, “Có chuyện gì?”

Lúc Oss ngồi dậy, tư liệu hắn ôm ngủ rớt xuống đất, ba học sinh cũng tỉnh lại.

An Cách Nhĩ nhìn lên đồng hồ treo trên tường, bây giờ là một giờ hai mươi phút sáng, liền nói với mấy đứa học sinh, “Mở máy chụp hình đi.”

Vương Hạo đứng dậy mở máy chụp hình… Gần như là cùng một lúc, mây mù trên đỉnh đầu tan đi. Mặt trăng ló ra, ánh trăng rọi xuống mặt hồ phản chiếu ánh sáng… Gió tuyết bên ngoài cũng đã dừng.

Mọi người như ngừng thở nhìn chằm chằm ra ngoài… Nhưng bên ngoài chỉ là màn đêm đen kịt, vẫn vô cùng yên ả, mặt hồ phản chiếu ánh trăng, sương đọng bên hồ long lanh, có một loại mỹ cảm vô cùng mãnh liệt.

Mọi người vẫn không chớp mắt, mí mắt đang thấy đau đau nhức nhức, đột nhiên…

“A!” Lưu Cầm kêu một tiếng, mọi người cũng đều mở to mắt… Ở trên mặt hồ, đột nhiên có một bóng đen lướt qua rất nhanh.

Bóng đen kia nhìn như động vật bốn chân, nhưng thân thể và hình dáng thì như con người, hoặc xác thực mà nói là con người dùng “tứ chi” để chạy trốn?

Mọi người nương theo ánh trăng nhìn “sinh vật” thần bí kia… Thể trạng của hắn to hơn người bình thường không ít, trên thân và chân đều có lông đen, dáng người cường tráng, có thể thấy rõ đường cong cơ thể, cùng với… khuôn mặt. Lúc hắn chạy, đôi mắt xanh biếc để lại hai luồng sáng màu xanh trong không trung…

Hắn chỉ xuất hiện không tới hai phút, sau khi chạy nhanh qua mặt hồ liền trốn trong rừng cây.

“Người sói” sau khi chạy qua mặt hồ, cảnh tượng lại trở về vẻ yên ả ban đầu.

Mà mọi người đang đứng bên cửa sổ nhìn thấy cảnh như vậy, vẫn còn bị vây trong trạng thái khiếp sợ cực độ… Đương nhiên, trong những người há hốc, không có An Cách Nhĩ.

Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, chợt nghe Lưu Cầm hô một tiếng, “Chính là hắn!”

“Có quay được không?” Kiều Chấn hỏi Vương Hạo.

Vương Hạo lập tức kiểm tra, trả lời, “Quay được!”

Ba học sinh kích động vỗ tay.

Oss vẫn luôn mở miệng chưa khép lại được, Mạc Phi hươ hươ tay trước mặt hắn, nhưng vẫn không có phản ứng, xem ra cái vừa thấy vẫn chưa phù hợp với tam quan, đầu đang tạm dừng.

Ba học sinh đem cảnh quay được bỏ vào máy tính trước, hưng phấn hỏi với An Cách Nhĩ, “Sao anh biết hắn sẽ xuất hiện?! Thật thần kỳ!”

An Cách Nhĩ hơi mỉm cười, thấy điện thoại vẫn chưa tắt, liền hỏi Mạc Tần ở bên kia, “Năm đó anh cũng nhìn thấy hắn?”

Thật lâu sau, trong điện thoại mới vang lên giọng của Mạc Tần, “Là hắn.”

An Cách Nhĩ gật đầu, cúp điện thoại, nhẹ nhàng xốc tấm chăn trên đùi, đứng lên.

Oss lúc này mới đả thông được tư tưởng, kinh hãi vịn bả vai Mạc Phi lắc tới lắc lui, “Người… người sói! Người sói!”

Ba học sinh bất đắc dĩ nhìn hắn — Phản xạ cũng quá chậm rồi.

Oss lắc Mạc Phi xong rồi liền xoay đầu hỏi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ! Có người sói thật?!”

An Cách Nhĩ hơi nhướn mày.

Oss khiếp sợ, “Cậu nói cho tôi biết đi, người sói thật sự tồn tại?”

An Cách Nhĩ bước tới bên cửa sổ, nhìn mặt hồ giống như tấm gương soi, không nói gì, chỉ nở một nụ cười.

Mạc Phi và Oss nhìn nhau — An Cách Nhĩ mỉm cười… Cười như vậy đó!

Ba học sinh cũng thấy An Cách Nhĩ mỉm cười, không hiểu nhìn Mạc Phi và Oss.

An Cách Nhĩ ngáp một cái, tới bên giường ngồi xuống, vẫy tay gọi Ace.

Ace nhảy lên giường, nằm sấp bên cạnh An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ dựa vào lớp lông mềm mại của nó, ngủ thiếp đi.

Ba học sinh nhìn nhau, vừa định hỏi thì Oss đã đặt tay lên miệng, “Xuỵt.”

Ba học sinh nghiêng đầu.

Mạc Phi đắp chăn cho An Cách Nhĩ, nói với ba học sinh, “Hôm nay ngủ trước đi, ngày mai rồi phá án, An Cách Nhĩ cần nghỉ ngơi.”

Ba học sinh mở to mắt, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, cầm gối chăn trải xuống đất ngủ.

Nhưng mà, trừ An Cách Nhĩ, không có ai ngủ được, vừa nhắm mắt lại liền thấy cảnh tượng “người sói” vừa lóe qua.

Ba học sinh nhìn chằm chằm vào điện thoại, xem lại đoạn phim “hai phút” ngắn ngủi vừa quay được.

Oss ôm gối nằm trên sô pha, nhìn trần nhà ngẩn người.

Mạc Phi tắt đèn, cũng không ngủ, mà tới bên cửa ra vào.

Oss để ý thấy hành động của Mạc Phi, liền ngồi dậy nhìn hắn.

Mạc Phi phất tay với hắn một cái, ý bảo — Đừng lên tiếng.

Ba học sinh cũng ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng “cọt kẹt”… Tựa như có người bước qua hành lang, trễ như vậy… là nhân viên khách sạn sao?

Tiếng bước chân rất nhẹ… Khi bước tới trước cửa phòng bọn họ thì dừng lại.

Tất cả tinh tường nhìn thấy dưới khe cửa, ở bên ngoài xuất hiện một cái bóng.

Người kia đứng một lúc rồi bỏ đi.

Theo tiếng bước chân dần xa, Mạc Phi mới nhẹ nhàng xoay nắm cửa, mở cửa nhìn ra ngoài, sau đó đóng cửa lại, động tác rất nhanh.

Oss nhướn mày với Mạc Phi, ý hỏi — Ai vậy?

Mạc Phi thấp giọng nói, “Bà chủ.”

Tất cả đều không hiểu — Bà lão kia làm gì vậy? Nửa đêm không ngủ đi một vòng trong hành lang để làm gì?



Sáng sớm hôm sau, trên mặt hồ vang lên tiếng cười đùa, Mạc Tiếu mang ba đứa nhóc ra chơi trượt băng.

Oss ngáp một cái xoa xoa cổ, ngủ một đêm trên sô pha làm hắn có cảm giác trẹo cổ.

Chuyện đầu tiên ba học sinh làm khi tỉnh dậy là mở điện thoại xem đoạn băng quay được hôm qua, xem lại một lần, mới có cảm giác thật, tin tưởng là mình không có nằm mơ.

Mà ở bên kia, An Cách Nhĩ đang ngồi trên giường gọi điện thoại, “… Ừ, thuyền hư rồi, mọi người tự tìm cách tới đây đi.”

Oss không rõ — An Cách Nhĩ tìm ai vậy?

Mạc Phi đang ngồi xếp chăn.

Sau khi cúp điện thoại, An Cách Nhĩ đưa mọi người ra khỏi khách sạn, nhưng không có trả phòng.

Đi tới bên hồ băng, liền nhìn thấy ba đứa nhóc trượt tới trượt lui trên mặt hồ, cùng với Mạc Tiếu đi theo phía sau với khuôn mặt hãi hùng.

Ace cũng chạy trên mặt băng, Lưu Cầm thuê giày trượt, đi theo nhóm con nít chơi chung.

Mạc Phi đứng ở bên hồ nhìn rừng cây nhỏ, chợt nghe An Cách Nhĩ hỏi, “Mạc Phi, anh biết trượt băng không?”

Mạc Phi xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ, gật đầu.

An Cách Nhĩ mỉm cười, chỉ chỉ chỗ cho thuê giày.

Mạc Phi không xác định, hỏi lại An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ… em cũng muốn chơi?”

An Cách Nhĩ gật đầu.

Oss nói với Mạc Phi,”Tôi cũng muốn chơi!”



Mạc Phi đi thuê giày, Oss mang giày vào, vừa bước lên mặt băng liền té chổng vó, ba đứa nhóc và Mạc Tiếu kéo Oss dậy, dạy hắn trượt băng.

Mạc Phi giúp An Cách Nhĩ mang giày rồi kéo hắn ra mặt băng.

Quả nhiên… Năng lực phối hợp tay và chân của An Cách Nhĩ kém vô cùng, cũng may Mạc Phi cho dù thế nào cũng không để An Cách Nhĩ ngã.

Mạc Phi giữ hai tay An Cách Nhĩ, chậm rãi trượt trên mặt băng.

Nhưng An Cách Nhĩ không có hứng thú lớn với trượt băng, cả quá trình chỉ cúi đầu, tựa như đang nhìn mặt băng dưới chân.

Chờ Mạc Phi kéo An Cách Nhĩ tới giữa mặt băng, An Cách Nhĩ đột nhiên bảo hắn dừng lại.

Mạc Phi khó hiểu nhìn An Cách Nhĩ.

Mạc Phi đang nghi hoặc, chỉ thấy tiếp theo, An Cách Nhĩ nằm xuống mặt băng.

Ba đứa nhóc cũng để ý tới hành động kì lạ của An Cách Nhĩ, bỏ Oss đang luống cuống, chạy tới vây xem An Cách Nhĩ.

Mạc Phi lùi ra sau vài bước, An Cách Nhĩ cứ nằm thẳng giữa mặt băng, hai mắt nhìn không trung màu xanh rộng lớn.

Cặp song sinh và Mạc Dịch cũng học theo An Cách Nhĩ nằm xuống, nhìn lên bầu trời.

Một lát sau, chợt nghe An Cách Nhĩ hỏi ba đứa nhóc, “Nghe thấy gì không?”

Oss đang ngẩng mặt nhìn lên trời, nghe thấy An Cách Nhĩ hỏi, có chút nghi hoặc cúi đầu — Nghe? An Cách Nhĩ không phải đang nhìn sao?

Mà ba đứa nhóc nghe An Cách Nhĩ hỏi xong liền đồng thanh trả lời, “Gió!”

Mạc Phi xoay đầu nhìn, gió?

Ba đứa nhóc đeo bao tay, nằm trên mặt băng trơn nhẵn hươ tay hươ chân, “Có tiếng gió!”

Mạc Phi và Oss liếc nhìn nhau, nhìn xung quanh… Lúc này, gần hồ băng vô cùng im lặng, cũng không có tiếng gió.

Lại nhìn An Cách Nhĩ, trên mặt hắn lộ một nụ cười.

Mạc Phi bỗng nhiên xoay đầu, chỉ thấy bên cửa sổ khách sạn, hai mẹ con nhà kia đang đứng, hai mắt đang nhìn về phía bọn họ… Cảnh tượng này, gần như giống y như đúc trong đoạn phim mà Cao Vân quay được — Ánh mắt không hề có ý tốt.

Mạc Phi đột nhiên bắt đầu nhìn xung quanh, hắn nghe được một tiếng…

Tất cả cùng ngẩng đầu, ở phía trên truyền tới tiếng cánh quạt quay, mặt băng bắt đầu có những mảnh vụn trắng xóa bay tứ tung.

Một chiếc máy bay xuất hiện trên đỉnh đầu.

Oss nhìn thấy mấy chữ cái trên thân máy bay, có chút khó hiểu — Đây chẳng phải là máy bay chuyên dùng của cảnh sát sao?

Chiếc máy bay chậm rãi đáp xuống.

Ở cửa cabin có một người đang đứng, Thân Nghĩ mặc áo khoác đen, đeo kính râm, nâng bàn tay đang đeo bao tay vẫy nhẹ với mọi người.

Lưu Cầm và ba đứa nhóc cùng bưng mặt — Ngầu quá!

Oss đỡ trán, nhìn dáng vẻ này, mở thêm nhạc là hoành tráng luôn.

Sau khi máy bay dừng lại, Thân Nghị leo xuống, phía sau là Tôn Kỳ mặc áo lông dày và giày ống, cửa cabin bên kia cũng mở ra… Đội đặc công trên vai mang súng, đạn lên nòng nhảy xuống máy bay.

Mọi người nhìn nhau.

Oss ngồi xổm xuống, chọt chọt An Cách Nhĩ vừa ngồi dậy, “Đại vương, cậu tìm bọn họ?”

An Cách Nhĩ gật đầu, giơ tay ra, Mạc Phi kéo hắn dậy.

Oss nhìn đội đặc công, “Nhiều súng thật nha, định làm gì vậy?”

An Cách Nhĩ vỗ vỗ áo khoác dính vụn băng, đáp, “Bắt người sói.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương