Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên
-
Chương 3-4: Vinh quang và tán dương
Cho dù không thể tin được, nhưng lời này từ miệng An Cách Nhĩ phát ra, Mạc Phi một chút cũng không giật mình, đang chờ An Cách Nhĩ nói tiếp, nhưng An Cách Nhĩ lại dừng lại, nhìn xung quanh.
Mạc Phi có chút ngạc nhiên, liền hỏi, “Này, hung thủ là ai?”
An Cách Nhĩ nhìn nhìn Mạc Phi, không đáp mà hỏi lại, “Anh cảm thấy Hứa Mân múa thế nào?”
Mạc Phi sửng sốt, nghĩ nghĩ, trả lời, “Múa rất khá, phần lớn thời gian tôi đều ngủ.”
An Cách Nhĩ nhịn không được nở nụ cười, nói, “Hứa Mân múa tốt lắm, cũng rất ra sức.”
“Ra sức?” Mạc Phi hỏi.
An Cách Nhĩ gật gật đầu, “Bởi vì thật vất vả mới có cơ hội, cho nên phải quý trọng.”
Mạc Phi giật mình, “Cô ta thật sự giết người sao?”
An Cách Nhĩ khẽ lắc đầu, nói, “Vào hậu đài xem đi.”
Mạc Phi cũng không nóng, nói thật, nếu là trước kia, nếu có người kể dám thừa nước đục thả câu như vậy, hắn đã sớm đánh người, bất quá An Cách Nhĩ không nhanh không chậm thế này, hắn cũng không phát hỏa, ngoan ngoãn theo sau An Cách Nhĩ.
Mọi người trong hậu đài mặc dù đối với việc Anna chết vẫn cảm thấy bi thương, nhưng dù sao buổi biểu diễn lại đạt được thành công lớn, mọi người đều vui vẻ.
Đạo diễn là một ông lão đầu trọc, hỏi An Cách Nhĩ, “Bắt được hung thủ giết Anna rồi sao?”
An Cách Nhĩ gật đầu.
“Bắt được rồi?” Đạo diễn giật mình hô to một tiếng, những người khác cũng xúm lại hỏi, “Ai vậy a?”
An Cách Nhĩ cũng không nói lời nào, hỏi, “Hứa Mân đâu?”
“Tôi ở đây.” Đang nói chuyện thì Hứa Mân cầm y phục biểu diễn bước ra, cô mặc một thân y phục đen, dáng người thon gầy, vừa thấy đã biết là người múa giỏi, nhưng sắc mặt có chút tái nhợt.
An Cách Nhĩ nhìn thấy trên tay cô một đôi vũ hài màu vàng, với tay tới, “Đúng là một đôi giày tinh xảo, cho tôi xem một chút được không?”
Hứa Mân đem giày đưa cho An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ cầm được trong tay, cẩn thận nhìn nhìn, nói, “Thợ làm thật tinh tế, đòi hỏi rất nhiều công phu phải không?”
Đạo cụ sư gật đầu, “Đôi giày này thật sự mạ vàng, phi thường sang quý, mất một tháng mới làm xong.”
An Cách Nhĩ gõ hoa văn mạ vàng trên đôi giày, hỏi, “Cứng như thế, có thể múa sao?”
Đạo cụ sư không hề gì cười cười, “Chúng tôi dựa vào cỡ chân của diễn viên mà làm ra, cực kỳ vừa chân, bên trong cũng rất mềm mại.”
“Đúng vậy.” Đạo diễn cười nói, “Đợi cho đợt lưu diễn này kết thúc, chúng tôi sẽ đem bán đấu giá đôi giày này.”
An Cách Nhĩ gật gật đầu, giương mắt nhìn đạo cụ sư, “Cho nên anh thừa nhận mình giết Anna?”
…
An Cách Nhĩ nói xong, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, biểu tình trên mặt đạo cụ sư cũng biến hóa chút ít, tức giận nói, “Tôi… cậu nói bậy gì đó? Có chứng cứ không?”
An Cách Nhĩ không để ý tới hắn, quay đầu lại nhìn Hứa Mân, “Cô cũng có hoài nghi đúng không?”
Hứa Mân sắc mặt tái nhợt, thật lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu.
“Tôi…” Đạo cụ sư còn muốn cãi cọ, đạo diễn lại hỏi Hứa Mân, “Tiểu Mân, cô có phải biết cái gì không?”
Hứa Mân lắc đầu.
“Vậy tại sao cô lại hoài nghi?” Nhân viên cũng hỏi.
“Tôi…” Hứa Mân do dự một chút, ngẩng đầu nhìn đạo cụ sư.
An Cách Nhĩ nhìn nhìn hai người, thản nhiên nói, “Bởi vì đôi giày này mang vào rất thư thái, đúng không?”
Mọi người sửng sốt, đạo cụ sư sắc mặt trắng xanh, Hứa Mân gật đầu, thật lâu sau mới nói, “Đúng vậy.”
An Cách Nhĩ với tay lấy văn kiện trong tay Mạc Phi, lấy ra mấy tấm hình.
“Đây là chân của Anna, cô mang một đôi vũ hài màu đỏ.” An Cách Nhĩ vừa nói, vừa lấy một tấm chụp đôi giày màu vàng ra, “Đây là ảnh chụp của đôi giày màu vàng.” vừa nói vừa giơ hai tấm ảnh lên cho mọi người nhìn, “Có một điểm khác biệt rất nhỏ… đôi giày màu vàng có chút nhỏ, nói cách khác, Anna mang đôi giày này vào, lúc múa sẽ cảm thấy không thoải mái… Bởi vì đây là đôi giày làm theo cỡ chân của Hứa Mân.”
Tất cả mọi người đồng loạt xoay mặt nhìn đạo cụ sư, thấy sắc mặt hắn tái nhợt.
“Sân khấu làm bằng gỗ, trong khe hở, có vết máu.” An Cách Nhĩ nói, “Tuy rằng đã được lau sạch, nhưng vẫn còn tồn tại, ở đó là nơi gây án.” Đang nói chuyện thì Oss cũng đã mang theo cảnh viên tới, nghe xong hắn cau mày, nói với thủ hạ, “Lên sâu khấu thử luminol (*).”
Cảnh viên làm theo, không bao lâu sau đã trở lại, nói với Oss, “Đội trưởng, có phản ứng, rất nhiều máu.”
Oss nhíu mày, nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ nói, “Ra bên ngoài nhìn xem.” Nói xong mang mọi người ra sân khấu.
Phản ứng luminol làm cho vết máu không thể nào che dấu, ở lam quang sắc lạnh chiếu xuống, máu phun tung tóe rất rõ ràng.
“Nhìn nơi này.” An Cách Nhĩ chỉ vào vị trí tấm bối cảnh, nói, “Vết máu một đường rõ nét, đột nhiên đứt đoạn, thuyết minh cho việc bị tấm bối cảnh chặn lại.” Nói xong, nhìn đạo cụ sư, “Vừa nãy chúng tôi động vào tấm bối cảnh, anh đã rất khẩn trương, bởi vì đó là tấm bối cảnh cuối cùng, nếu bị hư, sẽ không có cái khác thay, đúng không?”
Đạo diễn sửng sốt, nhìn đạo cụ sư, “Bình thường không phải đều làm hai cái sao?”
An Cách Nhĩ chỉ chỉ sàn nhà, “Có mấy chiếc đinh không giống với những chiếc khác.” Nói xong, đối với mấy cảnh viên nói, “Cạy sàn nhà lên xem.”
Nhóm cảnh viên hai mặt nhìn nhau, đều lấy ra công cụ, cạy sàn nhà lên, thấy ở phía dưới có cái gì đó, lấy ra vừa thấy, tấm bối cảnh dính đầy máu còn có một cái thùng.
“Đây là thùng gỗ đựng trang phục biển diễn.” Đạo diễn nói, “Bởi vì trang phục biểu diễn rất quý, cho nên đều đặt trong thùng gỗ, có rất nhiều thùng, đều do đạo cụ sư phụ trách.”
“Mở thùng ra.” Oss phân phó.
Hai cảnh viên mở thùng ra… một cỗ tanh tưởi xộc vào mũi.
Tất cả mọi người chau mày, trong thùng là một thi thể nữ, cổ bị dao cắt, xem ra là cắt động mạch chủ, hai chân từ đầu gối đã bị chặt đứt.
“Anna…” Có mấy nhân viên hô to.
“Tại sao lại giết người?” Oss hỏi đạo cụ sư.
Đạo cụ sư trầm mặc thật lâu mới chậm rãi mở miệng, “Anna là một nghệ sĩ múa thiên tài, cô ta được đánh giá cao nên đã thành công, trong lòng nghĩ cả đời chỉ cần múa một lần là có được những vũ bước hoàn mỹ… cho nên không thể diễn tốt vai chính trong lưu kim vũ hài. Nhưng tôi thấy Hứa Mân mỗi đêm đều yên lặng ở trên sâu khấu tập luyện, tuy rằng không có người xem, nhưng tôi thấy cô ấy múa đẹp hơn Anna rất nhiều, sau đó tôi nghĩ, có lẽ Hứa Mân thích hợp với vai diễn này hơn.”
Mọi người trầm mặc không nói, đạo diễn thở dài, “Hứa Mân tuy rằng không được thiên phú như Anna, nhưng trải qua ngày ngày cố gắng, bây giờ đã vượt mặt Anna.”
“Lần đó làm giày, tôi không biết vì sao, ma xui quỷ khiến thế nào làm thành cỡ giày của Hứa Mân. Sau buổi diễn đầu tiên, Anna hẹn tôi tới nơi này, nói giày có chút không thoải mái, muốn tôi sửa lại… Tôi đột nhiên cảm thấy cô ta thoạt nhìn thực làm cho người ta chán ghét, xuân phong dáng vẻ đắc ý của cô ta thực đáng ghét! Tại sao lại có người cả đời không chịu bất cứ chèn ép nào cũng có thể thành công? Tôi tận mắt chứng kiến những diễn viên múa vì bảo trì dáng người, mỗi ngày đều để bụng đói, nhưng Anna trời sinh ăn không bao giờ mập, dáng người đẹp, có sự mềm dẻo, nhạy cảm, thông minh, khuôn mặt xinh đẹp, trời sinh hết thảy đều tốt đẹp, cô ta sinh ra liền có thể múa không có gì khó khăn, nhưng cô ta đối với những điệu múa lại không có nhiệt huyết và tình yêu bằng Hứa Mân! Điều này làm cho tôi thấy thế giới không công bằng. Tôi ở trường múa học bảy năm, sau đó mới biết, dáng người của tôi không phù hợp, không thể múa! Tôi mới buông tha nhảy múa mà làm đạo cụ! Tâm tình này của tôi, cô ta làm sao có thể lĩnh hội?! Cho nên nhất thời tôi không khống chế được dùng dao thủ công giết chết cô ta. Tôi nhớ lúc ấy cô ta nói với đạo diễn là mình gặp ác mộng, cho nên đã đem thi thể cô ta xử lý thành như vậy, tạo thành một dấu vết quỷ dị, thoạt nhìn giống như người mê điện ảnh biến thái hoặc fan cuồng làm ra, sau đó chụp ảnh gửi về…” Đạo cụ sư liên miên nói xong, xoay mặt nhìn mọi người, liền thấy tất cả đều vẻ mặt kinh hãi nhìn hắn, cười lạnh một tiếng, “Tại sao lại lộ vẻ mặt này?! Mỗi người ở đây đều tự cố gắng mà đi lên… chẳng lẽ gặp loại người như cô ta mọi người không thấy phiền chán sao? Các người nhìn thấy một người vừa hoàn mỹ lại may mắn, lại không có hy vọng người đó sẽ có một ngày gặp chuyện không may hoặc đau khổ sao? Nhìn những người như thế, làm cho tôi cảm thấy bản thân hoàn toàn không có giá trị, giá của tôi thực rẻ, cho nên tôi muốn cô ta cảm thấy thống khổ.”
Tất cả mọi người cúi đầu nghe xong, hai mặt nhìn nhau, Oss lắc đầu, nói với cảnh viên, “Giải đi.”
Vài cảnh viên bước lên, còng tay đạo cụ sư lại, đẩy ra ngoài.
Người được đưa đi rồi, Oss nói với đạo diễn, “Vụ án đã phá xong rồi, mọi người có thể làm việc bình thường.” Nói xong, lấy ảnh chụp, đem hai đôi giày so tới so lui, khóe miệng khẽ rút nhìn An Cách Nhĩ, “Vậy mà cũng nhìn ra?”
An Cách Nhĩ nhấc mi, “Trong mắt tôi thì có sự khác biệt rất lớn.”
Oss lắc đầu, thu thập đồ đạc, nói với An Cách Nhĩ, “Cám ơn, ngày mai tôi sẽ mang thù lao qua cho cậu, giờ tôi đi trước.” Nói xong, gật đầu với Mạc Phi, mang người rời đi.
Mạc Phi cũng hiểu được, đại não có chút choáng váng, một mặt bởi vì âm nhạc của vũ kịch kia vẫn còn vang bên tai, mặt khác là lý do giết người của đạo cụ sư làm cho người ta quá mức kinh sợ.
“Về chưa?” Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, lắc đầu, nói, “Đi tham gia tiệc khánh công đi?”
Mạc Phi giật mình, “Những người này còn tâm tình làm tiệc khánh công sao?”
An Cách Nhĩ gật gật đầu, ý bảo Mạc Phi nhìn nhóm người đang dọn dẹp, thản nhiên nói, “Lúc mới bắt đầu, bọn họ không biết ai là hung thủ giết chết Anna, cho nên ai cũng áp chế nội tâm khoái hoạt, bây giờ cũng đã bắt được hung thủ, liền tỏ vẻ mọi chuyện đã qua, có thể hiện rõ sự vui vẻ.”
Mạc Phi nhíu mày, nhìn An Cách Nhĩ, “Bọn họ cao hứng vì vũ kịch thành công? Còn bởi vì Anna đã chết?”
An Cách Nhĩ nhún vai, nhìn Mạc Phi, “Anh có hay không từng ghen tị với một người, ghen tới mức muốn người đó gặp chuyện bất hạnh?”
Mạc Phi sửng sốt, nghĩ nghĩ, thành thật gật đầu, “Có đôi khi, cũng cảm thấy rất không công bằng.”
An Cách Nhĩ gật đầu, thật lâu sau mới nói, “Có thể anh cũng là loại người bị người khác đố kỵ đến muốn anh chết đi.”
Mạc Phi dở khóc dở cười, “Đích thật thì có rất nhiều người muốn tôi chết, bất quá hẳn là không phải vì ghen tị.”
An Cách Nhĩ cười cười, lắc đầu, cùng Mạc Phi đi tới khách sạn sau rạp hát. Ở tầng cao nhất của khách sạn có một tiểu đại sảnh, đoàn kịch Hồng Hài Tử tổ chức một vũ hội nhỏ ở đó để chúc mừng buổi biễu diễn thành công. Tất cả diễn viên, nhân viên đều tham gia, tất nhiên phải chuẩn bị một số tiền lớn cho nhà tài trợ. Mà tối nay, người được đại ngộ như chúng tinh phủng nguyệt (sao vây quanh trăng sáng), tự nhiên vẫn là nữ diên viên chính lần này, Hứa Mân.
Lúc này, âm nhạc vang lên, An Cách Nhĩ bảo Mạc Phi chờ hắn trong chốc lát, chính mình chậm rãi bước tới bên Hứa Mân, thấp giọng nói, “Nhảy với tôi một bản có được không?”
Hứa Mân quay đầu lại thì thấy An Cách Nhĩ, liền gật gật đầu, trên người nam nhân này lộ ra một loại tao nhã không rõ, làm cho cô khó có thể kháng cự. Đương nhiên, lần đầu tiên trở thành tâm điểm, hiện tại vẫn còn đắm chìm trong hạnh phúc chưa bao giờ trải qua, còn được một nam tử như An Cách Nhĩ ưu ái, làm cho cô càng thêm hạnh phúc.
An Cách Nhĩ dẫn Hứa Mân đến giữa sàn, Mạc Phi cầm ly ở một bên nhìn, có chút khó hiểu, An Cách Nhĩ tại sao luôn thần bí như vậy, người khác nhìn khuôn mặt hắn rất khó đoán được hắn muốn làm gì.
“Tô đã xem cô biểu diễn.” An Cách Nhĩ nói với Hứa Mân, “Rất tốt.”
Hứa Mân cười cười, “Cám ơn.”
An Cách Nhĩ mỉm cười, chuyển đề tài, “Con mèo của Anna, là cô tặng cho cô ấy?”
Hứa Mân sửng sốt.
An Cách Nhĩ nói, “Kỳ thật có rất nhiều người nhìn thấu cô múa tốt hơn Anna rất nhiều, Anna tự nhiên cũng chú ý tới, mà cô lại thích mặc y phục đen để múa, cho nên mới cho Anna một con hắc miêu xinh đẹp, đó cũng là một loại uy hiếp vô hình.”
Bước nhảy của Hứa Mân có chút sai, mở to hai mắt nhìn An Cách Nhĩ.
“Cô mỗi đêm đều ở trong này luyện tập, cũng biết đạo cụ sư và nhân viên phần lớn đều tối khuya mới về nhà… Cô ở trên sâu khấu múa, trên thực tế là vũ bước của diễn viên, không phải là phối hợp diễn, vì để chứng minh một điều — cô múa tốt hơn Anna.” An Cách Nhĩ vẫn dùng ngữ điệu bình tĩnh nói, “Có lẽ ý định ban đầu của cô là để người khác chú ý, nhưng sâu trong nội tâm cô vẫn hy vọng Anna thống khổ, những lời vừa nãy của đạo cụ sư… kỳ thật cũng là tiếng lòng của cô đi? Anna nói cảnh trong mơ với đạo diễn, kỳ thật là có ý muốn đem vai diễn này cho cô, đạo diễn cũng có ý tứ này, coi như cô cảm thấy mọi chuyện đều tiến hành thuận lợi, lại đột nhiên xảy ra vụ án giết người.”
Hốc mắt Hứa Mân có chút ướt, lúc này, bài hát kết thúc, An Cách Nhĩ lui ra, rất ga lăng dẫn Hứa Mân ra khỏi sàn nhảy, thấp giọng nói, “Hắc miêu kia chỉ là bí mật trong nội tâm cô, cô muốn dùng nó quấy nhiễu Anna, đến phút cuối, nó cũng quấy nhiễu cô, tôi nghĩ, cả đời này, nó cũng sẽ không bao giờ thoát khỏi những giấc mơ của cô.” Nói xong, lễ phép khẽ gật đầu với Hứa Mân, xoay người rời đi.
…
Sáng sớm hôm sau, An Cách Nhĩ ngồi bên bàn ăn điểm tâm do Mạc Phi làm, thấy Mạc Phi ngoài cửa lấy báo vào.
“An Cách Nhĩ.” Mạc Phi nói, “Hứa Mân rời khỏi đoàn kịch Hồng Hài Tử, cô ta nói sau này không múa nữa.”
An Cách Nhĩ nghe xong cũng không lộ ra giật mình, hỏi, “Người ngoài đánh giá thế nào?”
Mạc Phi nhìn tờ báo, nói, “Rất nhiều người bị cô ta làm cho cảm động, nói cô ta mới là lưu kim vũ hậu.”
An Cách Nhĩ mỉm cười, lắc lắc đầu, tiếp tục ăn cháo.
“Sao vậy?” Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ tươi cười tựa hồ mang theo tia trào phúng.
“Khắp nơi tán dương rõ là hoang đường, vinh quang phần lớn cũng không đúng sự thật.” An Cách Nhĩ dùng khăn tay lau miệng, nói với Mạc Phi, “Anh đi lấy xe đi, tôi dẫn anh tới gặp bà nội.”
Hết chương 4
Chú thích: Luminol (C8H7N3O2) là một chất hóa học linh hoạt có thể phát quang, với ánh sáng xanh nổi bật, khi trộn với tác nhân oxy hóa thích hợp.Đây là tinh thể rắn là một màu trắng hơi vàng có thể hòa tan trong dung môi hữu cơ, nhưng không tan trong nước.
Luminol được sử dụng bởi các nhà điều tra pháp y để phát hiện dấu vết của máu trái tại địa điểm phạm tội vì nó phản ứng với sắt trong hemoglobin. Nó cũng được sử dụng bởi các nhà sinh vật học trong tế bào thử nghiệm để phát hiện các chất như đồng, sắt, và xyanua.
Mạc Phi có chút ngạc nhiên, liền hỏi, “Này, hung thủ là ai?”
An Cách Nhĩ nhìn nhìn Mạc Phi, không đáp mà hỏi lại, “Anh cảm thấy Hứa Mân múa thế nào?”
Mạc Phi sửng sốt, nghĩ nghĩ, trả lời, “Múa rất khá, phần lớn thời gian tôi đều ngủ.”
An Cách Nhĩ nhịn không được nở nụ cười, nói, “Hứa Mân múa tốt lắm, cũng rất ra sức.”
“Ra sức?” Mạc Phi hỏi.
An Cách Nhĩ gật gật đầu, “Bởi vì thật vất vả mới có cơ hội, cho nên phải quý trọng.”
Mạc Phi giật mình, “Cô ta thật sự giết người sao?”
An Cách Nhĩ khẽ lắc đầu, nói, “Vào hậu đài xem đi.”
Mạc Phi cũng không nóng, nói thật, nếu là trước kia, nếu có người kể dám thừa nước đục thả câu như vậy, hắn đã sớm đánh người, bất quá An Cách Nhĩ không nhanh không chậm thế này, hắn cũng không phát hỏa, ngoan ngoãn theo sau An Cách Nhĩ.
Mọi người trong hậu đài mặc dù đối với việc Anna chết vẫn cảm thấy bi thương, nhưng dù sao buổi biểu diễn lại đạt được thành công lớn, mọi người đều vui vẻ.
Đạo diễn là một ông lão đầu trọc, hỏi An Cách Nhĩ, “Bắt được hung thủ giết Anna rồi sao?”
An Cách Nhĩ gật đầu.
“Bắt được rồi?” Đạo diễn giật mình hô to một tiếng, những người khác cũng xúm lại hỏi, “Ai vậy a?”
An Cách Nhĩ cũng không nói lời nào, hỏi, “Hứa Mân đâu?”
“Tôi ở đây.” Đang nói chuyện thì Hứa Mân cầm y phục biểu diễn bước ra, cô mặc một thân y phục đen, dáng người thon gầy, vừa thấy đã biết là người múa giỏi, nhưng sắc mặt có chút tái nhợt.
An Cách Nhĩ nhìn thấy trên tay cô một đôi vũ hài màu vàng, với tay tới, “Đúng là một đôi giày tinh xảo, cho tôi xem một chút được không?”
Hứa Mân đem giày đưa cho An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ cầm được trong tay, cẩn thận nhìn nhìn, nói, “Thợ làm thật tinh tế, đòi hỏi rất nhiều công phu phải không?”
Đạo cụ sư gật đầu, “Đôi giày này thật sự mạ vàng, phi thường sang quý, mất một tháng mới làm xong.”
An Cách Nhĩ gõ hoa văn mạ vàng trên đôi giày, hỏi, “Cứng như thế, có thể múa sao?”
Đạo cụ sư không hề gì cười cười, “Chúng tôi dựa vào cỡ chân của diễn viên mà làm ra, cực kỳ vừa chân, bên trong cũng rất mềm mại.”
“Đúng vậy.” Đạo diễn cười nói, “Đợi cho đợt lưu diễn này kết thúc, chúng tôi sẽ đem bán đấu giá đôi giày này.”
An Cách Nhĩ gật gật đầu, giương mắt nhìn đạo cụ sư, “Cho nên anh thừa nhận mình giết Anna?”
…
An Cách Nhĩ nói xong, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, biểu tình trên mặt đạo cụ sư cũng biến hóa chút ít, tức giận nói, “Tôi… cậu nói bậy gì đó? Có chứng cứ không?”
An Cách Nhĩ không để ý tới hắn, quay đầu lại nhìn Hứa Mân, “Cô cũng có hoài nghi đúng không?”
Hứa Mân sắc mặt tái nhợt, thật lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu.
“Tôi…” Đạo cụ sư còn muốn cãi cọ, đạo diễn lại hỏi Hứa Mân, “Tiểu Mân, cô có phải biết cái gì không?”
Hứa Mân lắc đầu.
“Vậy tại sao cô lại hoài nghi?” Nhân viên cũng hỏi.
“Tôi…” Hứa Mân do dự một chút, ngẩng đầu nhìn đạo cụ sư.
An Cách Nhĩ nhìn nhìn hai người, thản nhiên nói, “Bởi vì đôi giày này mang vào rất thư thái, đúng không?”
Mọi người sửng sốt, đạo cụ sư sắc mặt trắng xanh, Hứa Mân gật đầu, thật lâu sau mới nói, “Đúng vậy.”
An Cách Nhĩ với tay lấy văn kiện trong tay Mạc Phi, lấy ra mấy tấm hình.
“Đây là chân của Anna, cô mang một đôi vũ hài màu đỏ.” An Cách Nhĩ vừa nói, vừa lấy một tấm chụp đôi giày màu vàng ra, “Đây là ảnh chụp của đôi giày màu vàng.” vừa nói vừa giơ hai tấm ảnh lên cho mọi người nhìn, “Có một điểm khác biệt rất nhỏ… đôi giày màu vàng có chút nhỏ, nói cách khác, Anna mang đôi giày này vào, lúc múa sẽ cảm thấy không thoải mái… Bởi vì đây là đôi giày làm theo cỡ chân của Hứa Mân.”
Tất cả mọi người đồng loạt xoay mặt nhìn đạo cụ sư, thấy sắc mặt hắn tái nhợt.
“Sân khấu làm bằng gỗ, trong khe hở, có vết máu.” An Cách Nhĩ nói, “Tuy rằng đã được lau sạch, nhưng vẫn còn tồn tại, ở đó là nơi gây án.” Đang nói chuyện thì Oss cũng đã mang theo cảnh viên tới, nghe xong hắn cau mày, nói với thủ hạ, “Lên sâu khấu thử luminol (*).”
Cảnh viên làm theo, không bao lâu sau đã trở lại, nói với Oss, “Đội trưởng, có phản ứng, rất nhiều máu.”
Oss nhíu mày, nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ nói, “Ra bên ngoài nhìn xem.” Nói xong mang mọi người ra sân khấu.
Phản ứng luminol làm cho vết máu không thể nào che dấu, ở lam quang sắc lạnh chiếu xuống, máu phun tung tóe rất rõ ràng.
“Nhìn nơi này.” An Cách Nhĩ chỉ vào vị trí tấm bối cảnh, nói, “Vết máu một đường rõ nét, đột nhiên đứt đoạn, thuyết minh cho việc bị tấm bối cảnh chặn lại.” Nói xong, nhìn đạo cụ sư, “Vừa nãy chúng tôi động vào tấm bối cảnh, anh đã rất khẩn trương, bởi vì đó là tấm bối cảnh cuối cùng, nếu bị hư, sẽ không có cái khác thay, đúng không?”
Đạo diễn sửng sốt, nhìn đạo cụ sư, “Bình thường không phải đều làm hai cái sao?”
An Cách Nhĩ chỉ chỉ sàn nhà, “Có mấy chiếc đinh không giống với những chiếc khác.” Nói xong, đối với mấy cảnh viên nói, “Cạy sàn nhà lên xem.”
Nhóm cảnh viên hai mặt nhìn nhau, đều lấy ra công cụ, cạy sàn nhà lên, thấy ở phía dưới có cái gì đó, lấy ra vừa thấy, tấm bối cảnh dính đầy máu còn có một cái thùng.
“Đây là thùng gỗ đựng trang phục biển diễn.” Đạo diễn nói, “Bởi vì trang phục biểu diễn rất quý, cho nên đều đặt trong thùng gỗ, có rất nhiều thùng, đều do đạo cụ sư phụ trách.”
“Mở thùng ra.” Oss phân phó.
Hai cảnh viên mở thùng ra… một cỗ tanh tưởi xộc vào mũi.
Tất cả mọi người chau mày, trong thùng là một thi thể nữ, cổ bị dao cắt, xem ra là cắt động mạch chủ, hai chân từ đầu gối đã bị chặt đứt.
“Anna…” Có mấy nhân viên hô to.
“Tại sao lại giết người?” Oss hỏi đạo cụ sư.
Đạo cụ sư trầm mặc thật lâu mới chậm rãi mở miệng, “Anna là một nghệ sĩ múa thiên tài, cô ta được đánh giá cao nên đã thành công, trong lòng nghĩ cả đời chỉ cần múa một lần là có được những vũ bước hoàn mỹ… cho nên không thể diễn tốt vai chính trong lưu kim vũ hài. Nhưng tôi thấy Hứa Mân mỗi đêm đều yên lặng ở trên sâu khấu tập luyện, tuy rằng không có người xem, nhưng tôi thấy cô ấy múa đẹp hơn Anna rất nhiều, sau đó tôi nghĩ, có lẽ Hứa Mân thích hợp với vai diễn này hơn.”
Mọi người trầm mặc không nói, đạo diễn thở dài, “Hứa Mân tuy rằng không được thiên phú như Anna, nhưng trải qua ngày ngày cố gắng, bây giờ đã vượt mặt Anna.”
“Lần đó làm giày, tôi không biết vì sao, ma xui quỷ khiến thế nào làm thành cỡ giày của Hứa Mân. Sau buổi diễn đầu tiên, Anna hẹn tôi tới nơi này, nói giày có chút không thoải mái, muốn tôi sửa lại… Tôi đột nhiên cảm thấy cô ta thoạt nhìn thực làm cho người ta chán ghét, xuân phong dáng vẻ đắc ý của cô ta thực đáng ghét! Tại sao lại có người cả đời không chịu bất cứ chèn ép nào cũng có thể thành công? Tôi tận mắt chứng kiến những diễn viên múa vì bảo trì dáng người, mỗi ngày đều để bụng đói, nhưng Anna trời sinh ăn không bao giờ mập, dáng người đẹp, có sự mềm dẻo, nhạy cảm, thông minh, khuôn mặt xinh đẹp, trời sinh hết thảy đều tốt đẹp, cô ta sinh ra liền có thể múa không có gì khó khăn, nhưng cô ta đối với những điệu múa lại không có nhiệt huyết và tình yêu bằng Hứa Mân! Điều này làm cho tôi thấy thế giới không công bằng. Tôi ở trường múa học bảy năm, sau đó mới biết, dáng người của tôi không phù hợp, không thể múa! Tôi mới buông tha nhảy múa mà làm đạo cụ! Tâm tình này của tôi, cô ta làm sao có thể lĩnh hội?! Cho nên nhất thời tôi không khống chế được dùng dao thủ công giết chết cô ta. Tôi nhớ lúc ấy cô ta nói với đạo diễn là mình gặp ác mộng, cho nên đã đem thi thể cô ta xử lý thành như vậy, tạo thành một dấu vết quỷ dị, thoạt nhìn giống như người mê điện ảnh biến thái hoặc fan cuồng làm ra, sau đó chụp ảnh gửi về…” Đạo cụ sư liên miên nói xong, xoay mặt nhìn mọi người, liền thấy tất cả đều vẻ mặt kinh hãi nhìn hắn, cười lạnh một tiếng, “Tại sao lại lộ vẻ mặt này?! Mỗi người ở đây đều tự cố gắng mà đi lên… chẳng lẽ gặp loại người như cô ta mọi người không thấy phiền chán sao? Các người nhìn thấy một người vừa hoàn mỹ lại may mắn, lại không có hy vọng người đó sẽ có một ngày gặp chuyện không may hoặc đau khổ sao? Nhìn những người như thế, làm cho tôi cảm thấy bản thân hoàn toàn không có giá trị, giá của tôi thực rẻ, cho nên tôi muốn cô ta cảm thấy thống khổ.”
Tất cả mọi người cúi đầu nghe xong, hai mặt nhìn nhau, Oss lắc đầu, nói với cảnh viên, “Giải đi.”
Vài cảnh viên bước lên, còng tay đạo cụ sư lại, đẩy ra ngoài.
Người được đưa đi rồi, Oss nói với đạo diễn, “Vụ án đã phá xong rồi, mọi người có thể làm việc bình thường.” Nói xong, lấy ảnh chụp, đem hai đôi giày so tới so lui, khóe miệng khẽ rút nhìn An Cách Nhĩ, “Vậy mà cũng nhìn ra?”
An Cách Nhĩ nhấc mi, “Trong mắt tôi thì có sự khác biệt rất lớn.”
Oss lắc đầu, thu thập đồ đạc, nói với An Cách Nhĩ, “Cám ơn, ngày mai tôi sẽ mang thù lao qua cho cậu, giờ tôi đi trước.” Nói xong, gật đầu với Mạc Phi, mang người rời đi.
Mạc Phi cũng hiểu được, đại não có chút choáng váng, một mặt bởi vì âm nhạc của vũ kịch kia vẫn còn vang bên tai, mặt khác là lý do giết người của đạo cụ sư làm cho người ta quá mức kinh sợ.
“Về chưa?” Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, lắc đầu, nói, “Đi tham gia tiệc khánh công đi?”
Mạc Phi giật mình, “Những người này còn tâm tình làm tiệc khánh công sao?”
An Cách Nhĩ gật gật đầu, ý bảo Mạc Phi nhìn nhóm người đang dọn dẹp, thản nhiên nói, “Lúc mới bắt đầu, bọn họ không biết ai là hung thủ giết chết Anna, cho nên ai cũng áp chế nội tâm khoái hoạt, bây giờ cũng đã bắt được hung thủ, liền tỏ vẻ mọi chuyện đã qua, có thể hiện rõ sự vui vẻ.”
Mạc Phi nhíu mày, nhìn An Cách Nhĩ, “Bọn họ cao hứng vì vũ kịch thành công? Còn bởi vì Anna đã chết?”
An Cách Nhĩ nhún vai, nhìn Mạc Phi, “Anh có hay không từng ghen tị với một người, ghen tới mức muốn người đó gặp chuyện bất hạnh?”
Mạc Phi sửng sốt, nghĩ nghĩ, thành thật gật đầu, “Có đôi khi, cũng cảm thấy rất không công bằng.”
An Cách Nhĩ gật đầu, thật lâu sau mới nói, “Có thể anh cũng là loại người bị người khác đố kỵ đến muốn anh chết đi.”
Mạc Phi dở khóc dở cười, “Đích thật thì có rất nhiều người muốn tôi chết, bất quá hẳn là không phải vì ghen tị.”
An Cách Nhĩ cười cười, lắc đầu, cùng Mạc Phi đi tới khách sạn sau rạp hát. Ở tầng cao nhất của khách sạn có một tiểu đại sảnh, đoàn kịch Hồng Hài Tử tổ chức một vũ hội nhỏ ở đó để chúc mừng buổi biễu diễn thành công. Tất cả diễn viên, nhân viên đều tham gia, tất nhiên phải chuẩn bị một số tiền lớn cho nhà tài trợ. Mà tối nay, người được đại ngộ như chúng tinh phủng nguyệt (sao vây quanh trăng sáng), tự nhiên vẫn là nữ diên viên chính lần này, Hứa Mân.
Lúc này, âm nhạc vang lên, An Cách Nhĩ bảo Mạc Phi chờ hắn trong chốc lát, chính mình chậm rãi bước tới bên Hứa Mân, thấp giọng nói, “Nhảy với tôi một bản có được không?”
Hứa Mân quay đầu lại thì thấy An Cách Nhĩ, liền gật gật đầu, trên người nam nhân này lộ ra một loại tao nhã không rõ, làm cho cô khó có thể kháng cự. Đương nhiên, lần đầu tiên trở thành tâm điểm, hiện tại vẫn còn đắm chìm trong hạnh phúc chưa bao giờ trải qua, còn được một nam tử như An Cách Nhĩ ưu ái, làm cho cô càng thêm hạnh phúc.
An Cách Nhĩ dẫn Hứa Mân đến giữa sàn, Mạc Phi cầm ly ở một bên nhìn, có chút khó hiểu, An Cách Nhĩ tại sao luôn thần bí như vậy, người khác nhìn khuôn mặt hắn rất khó đoán được hắn muốn làm gì.
“Tô đã xem cô biểu diễn.” An Cách Nhĩ nói với Hứa Mân, “Rất tốt.”
Hứa Mân cười cười, “Cám ơn.”
An Cách Nhĩ mỉm cười, chuyển đề tài, “Con mèo của Anna, là cô tặng cho cô ấy?”
Hứa Mân sửng sốt.
An Cách Nhĩ nói, “Kỳ thật có rất nhiều người nhìn thấu cô múa tốt hơn Anna rất nhiều, Anna tự nhiên cũng chú ý tới, mà cô lại thích mặc y phục đen để múa, cho nên mới cho Anna một con hắc miêu xinh đẹp, đó cũng là một loại uy hiếp vô hình.”
Bước nhảy của Hứa Mân có chút sai, mở to hai mắt nhìn An Cách Nhĩ.
“Cô mỗi đêm đều ở trong này luyện tập, cũng biết đạo cụ sư và nhân viên phần lớn đều tối khuya mới về nhà… Cô ở trên sâu khấu múa, trên thực tế là vũ bước của diễn viên, không phải là phối hợp diễn, vì để chứng minh một điều — cô múa tốt hơn Anna.” An Cách Nhĩ vẫn dùng ngữ điệu bình tĩnh nói, “Có lẽ ý định ban đầu của cô là để người khác chú ý, nhưng sâu trong nội tâm cô vẫn hy vọng Anna thống khổ, những lời vừa nãy của đạo cụ sư… kỳ thật cũng là tiếng lòng của cô đi? Anna nói cảnh trong mơ với đạo diễn, kỳ thật là có ý muốn đem vai diễn này cho cô, đạo diễn cũng có ý tứ này, coi như cô cảm thấy mọi chuyện đều tiến hành thuận lợi, lại đột nhiên xảy ra vụ án giết người.”
Hốc mắt Hứa Mân có chút ướt, lúc này, bài hát kết thúc, An Cách Nhĩ lui ra, rất ga lăng dẫn Hứa Mân ra khỏi sàn nhảy, thấp giọng nói, “Hắc miêu kia chỉ là bí mật trong nội tâm cô, cô muốn dùng nó quấy nhiễu Anna, đến phút cuối, nó cũng quấy nhiễu cô, tôi nghĩ, cả đời này, nó cũng sẽ không bao giờ thoát khỏi những giấc mơ của cô.” Nói xong, lễ phép khẽ gật đầu với Hứa Mân, xoay người rời đi.
…
Sáng sớm hôm sau, An Cách Nhĩ ngồi bên bàn ăn điểm tâm do Mạc Phi làm, thấy Mạc Phi ngoài cửa lấy báo vào.
“An Cách Nhĩ.” Mạc Phi nói, “Hứa Mân rời khỏi đoàn kịch Hồng Hài Tử, cô ta nói sau này không múa nữa.”
An Cách Nhĩ nghe xong cũng không lộ ra giật mình, hỏi, “Người ngoài đánh giá thế nào?”
Mạc Phi nhìn tờ báo, nói, “Rất nhiều người bị cô ta làm cho cảm động, nói cô ta mới là lưu kim vũ hậu.”
An Cách Nhĩ mỉm cười, lắc lắc đầu, tiếp tục ăn cháo.
“Sao vậy?” Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ tươi cười tựa hồ mang theo tia trào phúng.
“Khắp nơi tán dương rõ là hoang đường, vinh quang phần lớn cũng không đúng sự thật.” An Cách Nhĩ dùng khăn tay lau miệng, nói với Mạc Phi, “Anh đi lấy xe đi, tôi dẫn anh tới gặp bà nội.”
Hết chương 4
Chú thích: Luminol (C8H7N3O2) là một chất hóa học linh hoạt có thể phát quang, với ánh sáng xanh nổi bật, khi trộn với tác nhân oxy hóa thích hợp.Đây là tinh thể rắn là một màu trắng hơi vàng có thể hòa tan trong dung môi hữu cơ, nhưng không tan trong nước.
Luminol được sử dụng bởi các nhà điều tra pháp y để phát hiện dấu vết của máu trái tại địa điểm phạm tội vì nó phản ứng với sắt trong hemoglobin. Nó cũng được sử dụng bởi các nhà sinh vật học trong tế bào thử nghiệm để phát hiện các chất như đồng, sắt, và xyanua.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook