Tộc Trường Phu Nhân Quốc Sắc Thiên Hương
-
Chương 48
Cho dù như thế nào, Đan Kỳ cũng muốn đánh Chung Cực Chi Chiến thật tốt.
Nếu cậu có thể có được thứ tự tốt, cũng có thể mở ra một con đường mới cho sinh sản giả, dẫn dắt bọn họ đi ra vũng bùn.
Kình Trạch nói xong quy tắc cho cậu, lại dặn dò: “Đáng lưu ý nhất là vấn đề an toàn, Chung Cực Chi Chiến là để học hỏi lẫn nhau, nhưng linh võ chiến đấu khó tránh khỏi bị thương. Nhất là linh chiến sĩ truyền thống, bọn họ chỉ có thể dựa vào bản thân để phòng ngự. Anh hy vọng em cố gắng tăng hệ số phòng ngự đến mức an toàn, như vậy em mới ổn”.
Đan Kỳ biết Kình Trạch lo lắng cho cậu, nên cậu ngoan ngoãn gật đầu nói: “Anh yên tâm đi! Em sẽ chú ý an toàn của bản thân”.
Để đi tới được trận chiến này, Đan Kỳ cũng đã có kinh nghiệm tác chiến, cho nên Kình Trạch cũng không cần dặn dò thêm gì. Chỉ cùng phân tích mấy tuyển thủ có triển vọng với Đan Kỳ, nói ra hết tất cả ưu khuyết điểm của bọn họ.
Sau khi Đan Kỳ nghe xong, cảm thấy vui sướng nói: “Thật là quá tốt, có cái này, khi em thi đấu, em có thể tận dụng điểm mạnh của mình và tránh đi những điểm yếu!”
Kình Trạch gật đầu nói: “Nhưng mà…. Chỉ có duy nhất một người anh không biết điểm yếu của y, bởi vì video tác chiến của y quá ít, cho dù có cũng thực ngắn, căn bản không nhìn ra cái gì”.
Đan Kỳ biết Kình Trạch nói đến ai, liền hỏi: “Người anh nói là Đông Phương Y phải không?”
Cho dù là ở khu Linh Võ hay bất kì khu vực nào khác, video về Đông Phương Y đã ít lại càng ít. Y không thi đấu võ đài, cũng không học hỏi với người khác. Chỉ chiến đấu trong trận đấu, hơn nữa còn ra một đòn là thắng, vừa nhanh vừa ngắn gọn.
Người như vậy, có thể xem là không có điểm yếu gì.
Đan Kỳ nói: “Y không thể lộ ra sơ hở, nếu lộ ra hẳn là sẽ chết”.
Kình Trạch nói: “Giải thích như thế nào?”
Đan Kỳ nói: “Anh còn nhớ em từng bị võng cảnh truy đuổi không?”
Kình Trạch gật đầu: “Em điều tra tộc rắn, em hoài nghi chuyện công lực của em trai em đột nhiên tăng lên có liên quan tới tộc rắn, đúng hay không?”
Vẻ mặt Đan Kỳ ngạc nhiên hỏi: “Sao anh….”
Kình Trạch nói: “Là người đều có thể nhìn ra được, công lực của Đông Phương Y tăng lên trong một đêm, không thể nào là tu luyện mà có được. Bản thân tộc rắn là một thế gia thần bí, có lẽ có loại thuốc nào đó cũng không chừng. Đúng rồi, hôm đó em nhìn thấy cái gì?”
Hai má Đan Kỳ bỗng nhiên đỏ lên, cậu hắng hắng giọng nói: “Em…. Em….”
Kình Trạch nghi hoặc nói: “Có gì không thể nói sao?”
Đan Kỳ đè thấp thanh âm nói: “Em nhìn thấy…. Mẹ của Đông Phương Y và thủ lĩnh tộc rắn…. tằng tịu với nhau….”
Thảo nào, Kình Trạch hiểu rõ gật đầu nói: “Chẳng trách gần đây tộc rắn luôn xuất hiện tinh đạo. Có vẻ như bọn họ đã bắt đầu sắp xếp rồi”.
“Giải thích như thế nào?” Đột nhiên Đan Kỳ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như cậu nghĩ.
Kình Trạch nói: “Dựa theo lẽ thường, khi Chung Cực Chi Chiến diễn ra, tuyệt đối không cho phép bất cứ bộ tộc nào gây ra chiến tranh. Nhưng mà không cấm sắp xếp. Cho nên những gia tộc có dã tâm, tranh thủ lúc Chung Cực Chi Chiến diễn ra, lúc tất cả các gia tộc đều không đề phòng thì bố trí bao vây. Đợi cho Chung Cực Chi Chiến kết thúc, liền giết cho gia tộc đó trở tay không kịp”.
“Lúc này, tất cả các linh chiến sĩ đều ở biên cảnh phía bắc, không kịp viện trợ cho quê hương. Đợi khi bọn họ chạy về, nếu muốn đoạt lại quyền kiểm soát thì rất khó thực hiện được”.
Đan Kỳ đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Dã tâm của Đông Phương Y lớn như vậy sao?”
Kình Trạch cười lạnh nói: “Muốn nuốt cả tinh tế? Chỉ sợ dạ dày của y sẽ nổ mạnh. Em yên tâm thi đấu, những chuyện còn lại cứ để anh lo”.
Nhìn thấy Kình Trạch tự tin như vậy, Đan Kỳ từ từ gật đầu. Cậu biết chỉ cần có Kình Trạch thì tất cả đều an toàn.
Hai ngày sau, Chung Cực Chi Chiến chính thức bắt đầu. Mặc dù số lượng người tham gia lần này không đông như lúc thi đấu ở các gia tộc, nhưng mức độ hoành tráng thì các gia tộc không sánh kịp.
Có lẽ đây cũng là sự kiện duy nhất mà tộc trưởng của sáu gia tộc cùng nhau chủ trì.
Bởi vì Kình Trạch là cao thủ đệ nhất tinh tế nên đứng ở vị trí thứ nhất. Hắn là người bắt đầu vậy thì người kết thúc cũng là hắn.
Bởi vì tuổi của Đông Phương Y nhỏ nhất, tuy rằng lần này đứng vị trí đầu tiên trong gia tộc, nhưng vẫn phải đứng ở vị trí cuối cùng.
Y thể hiện hòa nhã có lễ phép, nhất là khi đối mặt với Kình Trạch, sự tốn trọng trong mắt y không thể nói thành lời.
Kình Trạch điều chỉnh microphone, đồng thời xe huyền phú dấu camera bốn phương tám hướng đều chiếu về phía hắn.
Đan Kì ở dưới đài phát hiện, Kình Trạch rất thích hợp với trường hợp hùng vĩ này. Chỉ cần hắn đứng ở đó, thì tất cả ánh nhìn đều tập trung lên người hắn. Mỗi người đều hướng ánh mắt ngưỡng mộ về phía hắn, thậm chí có linh chiến sĩ còn thì thầm nói với nhau, bày tỏ sự tôn sùng với Kình Trạch.
Đan Kỳ mặc bộ đồ linh võ họa tiết hoa mẫu đơn màu trắng, thêm các chi tiết trang phục truyền thống của Hoa Hạ vào trang phục linh võ. Trên mặt đeo mặt nạ hình hoa mẫu đơn màu trắng, che đi khuôn mặt của cậu.
Người xung quanh đều nhìn về phía cậu, thậm chí có vài nữ linh chiến sĩ còn tới gần cậu: “Xin hỏi, ngài đặt mua trang phục thi đấu ở đâu vậy? Thật là đẹp!”
Đan Kỳ trả lời lịch sự: “Là tôi tự mình thiết kế, nếu các cô thích, có thể tham khảo một chút”.
Các nữ linh chiến sĩ đều kinh ngạc, trong đó có một người nhỏ tuổi lại hỏi: “Ngài… là linh chiến sĩ nam sao? Thật không ngờ, thật sự là rất bất ngờ.”
Lại một nữ linh chiến sĩ lên tiếng nói: “Không đúng, tôi nhớ ra rồi. Tiên sinh, ngài có phải là…. vị anh trai nhỏ đánh số rất nổi tiếng trong khu linh võ đó chứ?”
Mọi người vừa nghe, lập tức vây quanh cậu.
Đan Kỳ ra hiệu với mọi người, cậu biết mình sẽ bị nhận ra, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Bởi vì mỗi lần cậu ra sân thi đấu đều gõ đại một dãy sỗ, cho nên tất cả mọi người đều gọi cậu là anh trai nhỏ đánh số.
Cậu rất lễ phép cười với mọi người, Đan Kỳ cũng không phủ nhận. Lúc này mọi người vậy quanh cậu tạo ra một trận rối loạn nhỏ, Kình Trạch trên đài vừa nói xong, thanh âm hồn hậu truyền tới: “Xem ra đã có linh chiến sĩ có mị lực phi phàm thu hút được không ít ưu ái khác phái. Lần Chung Cực Chi Chiến lần này của chúng ta, vẫn sẽ sinh ra nhiều cuộc tình hoàn mĩ”.
Mọi người nhịn không được bật cười, cười xong mọi người mới giật mình nhận ra, sao năm nay Kình Thần lại hoạt bát như vậy?
Từ trước tới nay hắn đều như giải quyết việc chung, dáng vẻ lạnh lùng như núi băng. Là cái gì khiến cho vị nam thần toàn dân, cao thủ đứng đầu tinh tế, trở nên hài hước như vậy? Chắc chắn là tình yêu!
Nhóm em gái ở dưới thảo luận khí thế ngất trời, Đan Kì lại che miệng cười trộm. Trong tiếng tuyên bố của Kình Trạch, Chung Cực Chi Chiến chính thức bắt đầu.
Mọi người theo thứ tự đi vào diễn võ trường, cảnh sắc tráng lệ của diễn võ trường khiến cho những linh chiến sĩ lần đầu tiên tới đây phát ra tiếng kêu thán phục. Nơi này là cung điện vinh quang, chỉ cần đi vào diễn võ trường ở biên giới phía bắc, đó là sự chiến đấu đại diện cho quốc gia và dân tộc. Vì thế ý thức về sứ mệnh của mọi người tự động phát sinh, đều nắm tay đặt lên ngực, nhất định phải đặt được thứ tự tốt trong lần tỉ thí này.
Mọi người xếp hàng đi vào diễn võ trường, cũng nhận dạng khuôn mặt, để chỉ định các địa điểm ngẫu nhiên.
Đan Kỳ vừa mới đi vào hội trường, liền nhìn thấy Đông Phương Y cũng đi tới. Xung quanh y toàn là cao thủ của gia tộc Đông Phương, trong đó không thiếu người có năng lực vượt qua Đông Phương Kỳ. Thế nhưng lúc ấy tuổi của Đông Phương Kỳ còn trẻ, lúc ấy cậu là người trẻ tuổi có triển vọng để trở thành cao thủ số một của đại lục Đông Phương, từ nhỏ đã được đặt rất nhiều kỳ vọng, nên được mọi người xung quanh xưng tụng là con cưng của trời.
Như nhau, hiện giờ Đông Phương Y cũng vừa mới hai mươi tuổi, sau đó y có được thứ hạng mà Đông Phương Kỳ không có được, điều này không tệ.
Có thể nhìn ra được, những cao thủ bên người y đều rất tôn kính với y. Cho nên trong lần Chung Cực Chi Chiến này, có hai người chạm vào là bỏng tay, một là Đan Kỳ, người còn lại chính là Đông Phương Y.
Phóng viên của sáu gia tộc lớn nhanh chóng vây quanh Đông Phương Y. Có người thấy được Đan Kỳ ở xa xa, cũng đi về phía cậu. Lúc này Đan Kỳ không muốn chạm mặt với Đông Phương Y, vì thế không để ý tới bọn họ tự mình tránh đi.
Đông Phương Y trầm ngầm nhìn bóng lưng cậu, sau một lát thì nói: “Thật là một thiếu gia kiêu ngạo”.
Tộc nhân của gia tộc Đông Phương đứng bên cạnh lên tiếng: “Người còn trẻ nên không biết trời cao đất rộng”.
Đông Phương Y nhíu mày nói: “Sao tôi cảm thấy bóng dáng này…. Hơi quen?”
Tộc nhân nhìn về hướng Đông Phương Kỳ rời đi, chỉ thấy tiểu ca kia mặc trang phục linh võ màu trắng, nhìn rất tao nhã, nhưng không đủ sức, không giống người có thực lực.
Nhưng không biết vì sao Đông Phương Y lại đột nhiên có cảm giác xấu.
Bắt đầu diễn võ, có không ít địa điểm đã bắt đầu trận đấu. Đối thủ ngẫu nhiên sẽ được hướng dẫn về diễn võ trường của mình thông qua radio và trợ lý hướng dẫn, phải đi tới địa điểm thi đấu trước mười phút, nếu không sẽ bị xem là bỏ cuộc.
Đan Kỳ nghe thấy radio kêu tên cậu. Cậu bị phân tới địa điểm số 1123, vì thế cậu nhanh chóng đi tới địa điểm số 1123.
Sau khi đến đại lục Kình Thiên, chứng minh thư của Đan Kỳ liền được sửa tên, từ Đông Phương Kì đổi thành Đan Kỳ hiện giờ. Cho nên hiện giờ radio gọi tên cũng là Đan Kỳ, cũng không sợ thân phận của cậu bị lộ.
Đan Kỳ tiến vào thao trường số 1123, đối phương đã đứng chờ ở nơi đó.
Khiến Đan Kỳ bất ngờ là đối phương là một linh chiến sĩ nữ. Dù sao Chung Cực Chi Chiến là cho toàn bộ chủng tộc, không phân biệt giới tính. Đương nhiên linh chiến sĩ nữ cũng không phải ít trong số linh chiến sĩ, hơn nữa thực lực rất dũng mãnh.
Đan Kỳ gật đầu với đối phương, đối phương có vẻ rất hưng phấn, không ngờ rằng trận đầu tiên của mình lại gặp Đan Kỳ.
Cũng không chào hỏi gì nhiều, đối chiến đã bắt đầu rồi. Khiến Đan Kỳ càng ngạc nhiên hơn, đối phương vậy mà lại là một linh chiến sĩ hệ kêu gọi. Chiến sủng của cô là một con sói trăng, độ nhanh nhạy và sức chiến đấu rất mạnh.
Đây không phải lần đầu tiên trong khi thi đậu cậu gặp phải linh chiến sĩ hệ kêu gọi, phải nói rằng linh chiến sĩ hệ kêu gọi so với linh chiến sĩ bình thường thì khó đối phó hơn một chút. Bởi vì chiến sủng của bọn họ sẽ đánh lén, cho nên sắp xếp phòng thủ là rất quan trọng.
Chuyện đầu tiên Đan Kỳ làm trước khi tiến vào thi đấu là, kêu hai cây ma thực hệ phòng thủ ra. Sau đó là ma thực cà chua hệ chiến đấu, đương nhiên sau khi sắp xếp chiến thuật thi đấu xong, Đan Kỳ có thể đứng một chỗ mà tấn công.
Loại chiến thuật ngốc nghếch này, là chế độ thường gặp khi gặp phải linh chiến sĩ có độ nhạy bén không cao. Nhưng độ nhạy bén của sói trắng rất cao, Đan Kỳ phải sử dụng kỹ năng của bản thẩn để tránh né sự tấn công của sói trắng. Lúc quan trọng, cậu đánh lén sói trắng một cái. Bởi vì Đan Kỳ rất ít khi bày ra kĩ năng của bản thân, cho nên khi cậu sử dụng kĩ năng của bản thân sẽ khiến đối phương không kịp trở tay.
Cho nên khi Đan Kỳ giành được chiến thắng, đối phương vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Kình Trạch đứng trước màn hình phát sóng trực tiếp lộ ra nụ cười cưng chiều, ánh mắt nhìn Đan Kỳ giống như nhìn đứa con trai rốt cuộc đã trưởng thành.
Nếu cậu có thể có được thứ tự tốt, cũng có thể mở ra một con đường mới cho sinh sản giả, dẫn dắt bọn họ đi ra vũng bùn.
Kình Trạch nói xong quy tắc cho cậu, lại dặn dò: “Đáng lưu ý nhất là vấn đề an toàn, Chung Cực Chi Chiến là để học hỏi lẫn nhau, nhưng linh võ chiến đấu khó tránh khỏi bị thương. Nhất là linh chiến sĩ truyền thống, bọn họ chỉ có thể dựa vào bản thân để phòng ngự. Anh hy vọng em cố gắng tăng hệ số phòng ngự đến mức an toàn, như vậy em mới ổn”.
Đan Kỳ biết Kình Trạch lo lắng cho cậu, nên cậu ngoan ngoãn gật đầu nói: “Anh yên tâm đi! Em sẽ chú ý an toàn của bản thân”.
Để đi tới được trận chiến này, Đan Kỳ cũng đã có kinh nghiệm tác chiến, cho nên Kình Trạch cũng không cần dặn dò thêm gì. Chỉ cùng phân tích mấy tuyển thủ có triển vọng với Đan Kỳ, nói ra hết tất cả ưu khuyết điểm của bọn họ.
Sau khi Đan Kỳ nghe xong, cảm thấy vui sướng nói: “Thật là quá tốt, có cái này, khi em thi đấu, em có thể tận dụng điểm mạnh của mình và tránh đi những điểm yếu!”
Kình Trạch gật đầu nói: “Nhưng mà…. Chỉ có duy nhất một người anh không biết điểm yếu của y, bởi vì video tác chiến của y quá ít, cho dù có cũng thực ngắn, căn bản không nhìn ra cái gì”.
Đan Kỳ biết Kình Trạch nói đến ai, liền hỏi: “Người anh nói là Đông Phương Y phải không?”
Cho dù là ở khu Linh Võ hay bất kì khu vực nào khác, video về Đông Phương Y đã ít lại càng ít. Y không thi đấu võ đài, cũng không học hỏi với người khác. Chỉ chiến đấu trong trận đấu, hơn nữa còn ra một đòn là thắng, vừa nhanh vừa ngắn gọn.
Người như vậy, có thể xem là không có điểm yếu gì.
Đan Kỳ nói: “Y không thể lộ ra sơ hở, nếu lộ ra hẳn là sẽ chết”.
Kình Trạch nói: “Giải thích như thế nào?”
Đan Kỳ nói: “Anh còn nhớ em từng bị võng cảnh truy đuổi không?”
Kình Trạch gật đầu: “Em điều tra tộc rắn, em hoài nghi chuyện công lực của em trai em đột nhiên tăng lên có liên quan tới tộc rắn, đúng hay không?”
Vẻ mặt Đan Kỳ ngạc nhiên hỏi: “Sao anh….”
Kình Trạch nói: “Là người đều có thể nhìn ra được, công lực của Đông Phương Y tăng lên trong một đêm, không thể nào là tu luyện mà có được. Bản thân tộc rắn là một thế gia thần bí, có lẽ có loại thuốc nào đó cũng không chừng. Đúng rồi, hôm đó em nhìn thấy cái gì?”
Hai má Đan Kỳ bỗng nhiên đỏ lên, cậu hắng hắng giọng nói: “Em…. Em….”
Kình Trạch nghi hoặc nói: “Có gì không thể nói sao?”
Đan Kỳ đè thấp thanh âm nói: “Em nhìn thấy…. Mẹ của Đông Phương Y và thủ lĩnh tộc rắn…. tằng tịu với nhau….”
Thảo nào, Kình Trạch hiểu rõ gật đầu nói: “Chẳng trách gần đây tộc rắn luôn xuất hiện tinh đạo. Có vẻ như bọn họ đã bắt đầu sắp xếp rồi”.
“Giải thích như thế nào?” Đột nhiên Đan Kỳ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như cậu nghĩ.
Kình Trạch nói: “Dựa theo lẽ thường, khi Chung Cực Chi Chiến diễn ra, tuyệt đối không cho phép bất cứ bộ tộc nào gây ra chiến tranh. Nhưng mà không cấm sắp xếp. Cho nên những gia tộc có dã tâm, tranh thủ lúc Chung Cực Chi Chiến diễn ra, lúc tất cả các gia tộc đều không đề phòng thì bố trí bao vây. Đợi cho Chung Cực Chi Chiến kết thúc, liền giết cho gia tộc đó trở tay không kịp”.
“Lúc này, tất cả các linh chiến sĩ đều ở biên cảnh phía bắc, không kịp viện trợ cho quê hương. Đợi khi bọn họ chạy về, nếu muốn đoạt lại quyền kiểm soát thì rất khó thực hiện được”.
Đan Kỳ đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Dã tâm của Đông Phương Y lớn như vậy sao?”
Kình Trạch cười lạnh nói: “Muốn nuốt cả tinh tế? Chỉ sợ dạ dày của y sẽ nổ mạnh. Em yên tâm thi đấu, những chuyện còn lại cứ để anh lo”.
Nhìn thấy Kình Trạch tự tin như vậy, Đan Kỳ từ từ gật đầu. Cậu biết chỉ cần có Kình Trạch thì tất cả đều an toàn.
Hai ngày sau, Chung Cực Chi Chiến chính thức bắt đầu. Mặc dù số lượng người tham gia lần này không đông như lúc thi đấu ở các gia tộc, nhưng mức độ hoành tráng thì các gia tộc không sánh kịp.
Có lẽ đây cũng là sự kiện duy nhất mà tộc trưởng của sáu gia tộc cùng nhau chủ trì.
Bởi vì Kình Trạch là cao thủ đệ nhất tinh tế nên đứng ở vị trí thứ nhất. Hắn là người bắt đầu vậy thì người kết thúc cũng là hắn.
Bởi vì tuổi của Đông Phương Y nhỏ nhất, tuy rằng lần này đứng vị trí đầu tiên trong gia tộc, nhưng vẫn phải đứng ở vị trí cuối cùng.
Y thể hiện hòa nhã có lễ phép, nhất là khi đối mặt với Kình Trạch, sự tốn trọng trong mắt y không thể nói thành lời.
Kình Trạch điều chỉnh microphone, đồng thời xe huyền phú dấu camera bốn phương tám hướng đều chiếu về phía hắn.
Đan Kì ở dưới đài phát hiện, Kình Trạch rất thích hợp với trường hợp hùng vĩ này. Chỉ cần hắn đứng ở đó, thì tất cả ánh nhìn đều tập trung lên người hắn. Mỗi người đều hướng ánh mắt ngưỡng mộ về phía hắn, thậm chí có linh chiến sĩ còn thì thầm nói với nhau, bày tỏ sự tôn sùng với Kình Trạch.
Đan Kỳ mặc bộ đồ linh võ họa tiết hoa mẫu đơn màu trắng, thêm các chi tiết trang phục truyền thống của Hoa Hạ vào trang phục linh võ. Trên mặt đeo mặt nạ hình hoa mẫu đơn màu trắng, che đi khuôn mặt của cậu.
Người xung quanh đều nhìn về phía cậu, thậm chí có vài nữ linh chiến sĩ còn tới gần cậu: “Xin hỏi, ngài đặt mua trang phục thi đấu ở đâu vậy? Thật là đẹp!”
Đan Kỳ trả lời lịch sự: “Là tôi tự mình thiết kế, nếu các cô thích, có thể tham khảo một chút”.
Các nữ linh chiến sĩ đều kinh ngạc, trong đó có một người nhỏ tuổi lại hỏi: “Ngài… là linh chiến sĩ nam sao? Thật không ngờ, thật sự là rất bất ngờ.”
Lại một nữ linh chiến sĩ lên tiếng nói: “Không đúng, tôi nhớ ra rồi. Tiên sinh, ngài có phải là…. vị anh trai nhỏ đánh số rất nổi tiếng trong khu linh võ đó chứ?”
Mọi người vừa nghe, lập tức vây quanh cậu.
Đan Kỳ ra hiệu với mọi người, cậu biết mình sẽ bị nhận ra, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Bởi vì mỗi lần cậu ra sân thi đấu đều gõ đại một dãy sỗ, cho nên tất cả mọi người đều gọi cậu là anh trai nhỏ đánh số.
Cậu rất lễ phép cười với mọi người, Đan Kỳ cũng không phủ nhận. Lúc này mọi người vậy quanh cậu tạo ra một trận rối loạn nhỏ, Kình Trạch trên đài vừa nói xong, thanh âm hồn hậu truyền tới: “Xem ra đã có linh chiến sĩ có mị lực phi phàm thu hút được không ít ưu ái khác phái. Lần Chung Cực Chi Chiến lần này của chúng ta, vẫn sẽ sinh ra nhiều cuộc tình hoàn mĩ”.
Mọi người nhịn không được bật cười, cười xong mọi người mới giật mình nhận ra, sao năm nay Kình Thần lại hoạt bát như vậy?
Từ trước tới nay hắn đều như giải quyết việc chung, dáng vẻ lạnh lùng như núi băng. Là cái gì khiến cho vị nam thần toàn dân, cao thủ đứng đầu tinh tế, trở nên hài hước như vậy? Chắc chắn là tình yêu!
Nhóm em gái ở dưới thảo luận khí thế ngất trời, Đan Kì lại che miệng cười trộm. Trong tiếng tuyên bố của Kình Trạch, Chung Cực Chi Chiến chính thức bắt đầu.
Mọi người theo thứ tự đi vào diễn võ trường, cảnh sắc tráng lệ của diễn võ trường khiến cho những linh chiến sĩ lần đầu tiên tới đây phát ra tiếng kêu thán phục. Nơi này là cung điện vinh quang, chỉ cần đi vào diễn võ trường ở biên giới phía bắc, đó là sự chiến đấu đại diện cho quốc gia và dân tộc. Vì thế ý thức về sứ mệnh của mọi người tự động phát sinh, đều nắm tay đặt lên ngực, nhất định phải đặt được thứ tự tốt trong lần tỉ thí này.
Mọi người xếp hàng đi vào diễn võ trường, cũng nhận dạng khuôn mặt, để chỉ định các địa điểm ngẫu nhiên.
Đan Kỳ vừa mới đi vào hội trường, liền nhìn thấy Đông Phương Y cũng đi tới. Xung quanh y toàn là cao thủ của gia tộc Đông Phương, trong đó không thiếu người có năng lực vượt qua Đông Phương Kỳ. Thế nhưng lúc ấy tuổi của Đông Phương Kỳ còn trẻ, lúc ấy cậu là người trẻ tuổi có triển vọng để trở thành cao thủ số một của đại lục Đông Phương, từ nhỏ đã được đặt rất nhiều kỳ vọng, nên được mọi người xung quanh xưng tụng là con cưng của trời.
Như nhau, hiện giờ Đông Phương Y cũng vừa mới hai mươi tuổi, sau đó y có được thứ hạng mà Đông Phương Kỳ không có được, điều này không tệ.
Có thể nhìn ra được, những cao thủ bên người y đều rất tôn kính với y. Cho nên trong lần Chung Cực Chi Chiến này, có hai người chạm vào là bỏng tay, một là Đan Kỳ, người còn lại chính là Đông Phương Y.
Phóng viên của sáu gia tộc lớn nhanh chóng vây quanh Đông Phương Y. Có người thấy được Đan Kỳ ở xa xa, cũng đi về phía cậu. Lúc này Đan Kỳ không muốn chạm mặt với Đông Phương Y, vì thế không để ý tới bọn họ tự mình tránh đi.
Đông Phương Y trầm ngầm nhìn bóng lưng cậu, sau một lát thì nói: “Thật là một thiếu gia kiêu ngạo”.
Tộc nhân của gia tộc Đông Phương đứng bên cạnh lên tiếng: “Người còn trẻ nên không biết trời cao đất rộng”.
Đông Phương Y nhíu mày nói: “Sao tôi cảm thấy bóng dáng này…. Hơi quen?”
Tộc nhân nhìn về hướng Đông Phương Kỳ rời đi, chỉ thấy tiểu ca kia mặc trang phục linh võ màu trắng, nhìn rất tao nhã, nhưng không đủ sức, không giống người có thực lực.
Nhưng không biết vì sao Đông Phương Y lại đột nhiên có cảm giác xấu.
Bắt đầu diễn võ, có không ít địa điểm đã bắt đầu trận đấu. Đối thủ ngẫu nhiên sẽ được hướng dẫn về diễn võ trường của mình thông qua radio và trợ lý hướng dẫn, phải đi tới địa điểm thi đấu trước mười phút, nếu không sẽ bị xem là bỏ cuộc.
Đan Kỳ nghe thấy radio kêu tên cậu. Cậu bị phân tới địa điểm số 1123, vì thế cậu nhanh chóng đi tới địa điểm số 1123.
Sau khi đến đại lục Kình Thiên, chứng minh thư của Đan Kỳ liền được sửa tên, từ Đông Phương Kì đổi thành Đan Kỳ hiện giờ. Cho nên hiện giờ radio gọi tên cũng là Đan Kỳ, cũng không sợ thân phận của cậu bị lộ.
Đan Kỳ tiến vào thao trường số 1123, đối phương đã đứng chờ ở nơi đó.
Khiến Đan Kỳ bất ngờ là đối phương là một linh chiến sĩ nữ. Dù sao Chung Cực Chi Chiến là cho toàn bộ chủng tộc, không phân biệt giới tính. Đương nhiên linh chiến sĩ nữ cũng không phải ít trong số linh chiến sĩ, hơn nữa thực lực rất dũng mãnh.
Đan Kỳ gật đầu với đối phương, đối phương có vẻ rất hưng phấn, không ngờ rằng trận đầu tiên của mình lại gặp Đan Kỳ.
Cũng không chào hỏi gì nhiều, đối chiến đã bắt đầu rồi. Khiến Đan Kỳ càng ngạc nhiên hơn, đối phương vậy mà lại là một linh chiến sĩ hệ kêu gọi. Chiến sủng của cô là một con sói trăng, độ nhanh nhạy và sức chiến đấu rất mạnh.
Đây không phải lần đầu tiên trong khi thi đậu cậu gặp phải linh chiến sĩ hệ kêu gọi, phải nói rằng linh chiến sĩ hệ kêu gọi so với linh chiến sĩ bình thường thì khó đối phó hơn một chút. Bởi vì chiến sủng của bọn họ sẽ đánh lén, cho nên sắp xếp phòng thủ là rất quan trọng.
Chuyện đầu tiên Đan Kỳ làm trước khi tiến vào thi đấu là, kêu hai cây ma thực hệ phòng thủ ra. Sau đó là ma thực cà chua hệ chiến đấu, đương nhiên sau khi sắp xếp chiến thuật thi đấu xong, Đan Kỳ có thể đứng một chỗ mà tấn công.
Loại chiến thuật ngốc nghếch này, là chế độ thường gặp khi gặp phải linh chiến sĩ có độ nhạy bén không cao. Nhưng độ nhạy bén của sói trắng rất cao, Đan Kỳ phải sử dụng kỹ năng của bản thẩn để tránh né sự tấn công của sói trắng. Lúc quan trọng, cậu đánh lén sói trắng một cái. Bởi vì Đan Kỳ rất ít khi bày ra kĩ năng của bản thân, cho nên khi cậu sử dụng kĩ năng của bản thân sẽ khiến đối phương không kịp trở tay.
Cho nên khi Đan Kỳ giành được chiến thắng, đối phương vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Kình Trạch đứng trước màn hình phát sóng trực tiếp lộ ra nụ cười cưng chiều, ánh mắt nhìn Đan Kỳ giống như nhìn đứa con trai rốt cuộc đã trưởng thành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook