Rất nhanh Đan Kỳ cũng đón được Lăng Phong Hàn. Ba người ở ruộng cải dầu chụp hình nửa ngày, hai vị khách cảm thấy rất mới mẻ.

Lâm Uyên Kỳ sau khi nhận được sự đồng ý của Đan Kỳ, hái một bó hoa cải dầu cắm vào cái chai, trang trí phòng cho khách của bọn họ. Hai người tạm thời ở trong một phòng cho khách, họ cảm thấy rất mới mẻ với mối quan hệ bạn cùng phòng này.

Cho dù là trước đây làm Linh Chiến Sĩ, hay là sau này làm Sinh Sản giả, đều chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy.

Lâm Uyên Kỳ cầm bình hoa cải dầu đặt trên cửa sổ phòng cho khách, khiến cho căn phòng trang hoàng tinh tế lại càng thêm vài phần tao nhã.

Lăng Phong Hàn hỏi Lâm Uyên Kỳ: “Hai người còn chưa có con sao?”

Lâm Uyên Kỳ cười cong mắt, nhẹ giọng nói: “Còn chưa có nôn nóng! Cậu ấy nói chờ thêm một chút, chờ cho tới khi chúng tôi đều chuẩn bị tốt rồi mới sinh. Tuổi của cậu ấy cũng không lớn, bản thân còn là một đứa trẻ, cậu ấy cảm thấy bản thân còn là một đứa trẻ nếu lại sinh một đứa trẻ nữa, không biết phải chăm sóc như thế nào!”

Lăng Phong Hàn gật đầu nói: “Có rất ít Linh Chiến Sĩ nghĩ như vậy, sau khi lấy sinh sản giả về, chuyện chăm sóc con cái sẽ giao hết cho bọn họ. Huống chi trong nhà đều có người hầu, cũng không cần bọn họ làm gì.”

Lâm Uyên Kỳ nói: “Ừ, đa số đều là như vậy. Thế nhưng tư tưởng con cái của nhà Kình Thiên cũng không hề giống nhau, đây cũng là nguyên nhân mà tộc trưởng chọn cậu ấy cho tôi.”

Lăng Phong Hàn cầm thùng nước tưới nước cho hoa cải dầu nói: “Nếu như vậy thì hôn nhân của bốn người chúng ta cũng không tệ lắm.”

Lâm Uyên Kỳ nói: “Đúng là cũng không tệ lắm, so với những sinh sản giả cấp thấp, sinh sản giả cấp cao thì vẫn tốt hơn.”

Hai người nói chuyện câu được câu không, Đan Kỳ nhanh chóng làm một bàn đồ ăn ngon, gõ cửa gọi bọn họ xuống lầu ăn cơm. Tài nấu nướng của Đan Kỳ từ trước tới nay không tồi, một bàn toàn đồ ăn, khiến ba người cảm thấy mỹ mãn. Còn không quên chia sẽ hình ảnh vào trong nhóm cho Nhuyễn Nhuyễn, kết quả Nhuyễn Nhuyễn ở cữ không yên. Nếu không phải bởi vì phải làm tiệc đầy tháng cho ba tiểu nhân ngư, chỉ sợ là cậu ấy sẽ lập tức bay qua đây.

Cũng may Đan Kỳ kịp thời bảo đảm: “Yên tâm đi Nhuyễn Nhuyễn, đến lúc cậu tới đây khẳng định là càng phong phú.”

Vào ban đêm, Lâm Uyên Kỳ và Lăng Phong Hàn ngủ một giấc trong phòng khách mà Đan Kỳ chuẩn bị cho bọn họ. Sáng sớm hôm sau, bọn họ ăn cơm dinh dưỡng đơn giản, sau đó liền bị Đan Kỳ gọi xuống một lều ươm giống dưới lầu.

Trong lều ươm giống này khác với những lều ươm giống hôm qua. Nơi này có một cây rau chân vịt rất lớn, còn có một cây cà chua cực kỳ lớn.

Lâm Uyên Kỳ và Lăng Phong Hàn tò mò nhìn hai cây thực vật lớn không giống nhau lắm, hai người thi nhau hỏi: “Vì sao chúng nó lại lớn hơn rau dưa bình thường vậy?” Hơn nữa trên bộ rễ đều mọc ra xương. Đúng vậy không giống gỗ, Đan Kỳ cảm thấy đó là xương.

Đan Kỳ giới thiệu cho bọn họ: “Đây là ma thực của tôi, rau chân vịt và cà chua. Chúng nó đã bắt đầu kết hạt, nhiệm vụ của chúng ta hôm nay chính là thu thập những hạt giống này.” Nói xong Đan Kỳ chia cho bọn họ một cái mâm, để cho bọn họ lấy hạt giống.

Lâm Uyên Kỳ và Lăng Phong Hàn cảm thấy rất mới mẻ, mỗi người bê một cái mâm đi thu hạt giống rau chân vịt. Rất nhanh bọn họ đã thu được gần nửa bàn. Đáng tiếc hạt giống ma thực cũng không dễ thu thập, tỷ lệ kết hạt cũng không cao. Một gốc rau chân vịt, chỉ có mấy chục hạt giống. Hạt giống lớn hơn so với hạt giống bình thường, vỏ ngoài cũng bóng loáng hơn.

Đan Kỳ nhìn bọn họ thu thập hạt giống nói: “Thu lại trước đi, rồi lại đi thu cà chua.”

Hai người tuy rằng không biết Đan Kỳ kêu bọn họ đi thu thập hạt giống làm gì, nhưng quá trình này khiến cho bọn họ cảm thấy rất hứng thú. Đặc biệt khi lấy hạt giống cà chua xong có thể ăn luôn da bên ngoài, bọn họ đối với đoạn đường này tự cảm thấy hứng thú.

Quả nhiên những người tham ăn trong thiên hạ đều là người một nhà.

Vừa ăn vừa đùa, bọn họ nhanh chóng lấy được mấy chục hạt giống ma thực cà chua. Mỗi một quả có hạt lớn như quả dưa hấu, ngay cả Đan Kỳ cũng được mở rộng tầm mắt.

Đan Kỳ hỏi tinh linh cỏ cây: “Nếu tôi đem những hạt giống này cho bạn của tôi, những ma thực bọn họ trồng ra, có thể nghe theo lời kêu gọi của bọn họ không?”

Tinh linh cỏ cây cũng không hiểu rõ chỉ đành nói: “Về phương diện khế ước kêu gọi, ngài là hoa yêu, hẳn là càng rõ ràng hơn tôi mới đúng.”

Đan Kỳ gật đầu, cậu thật sự hiểu một ít pháp thuật về phương diện khế ước. Đầu tiên thì chủ nhân phải tự mình gieo trồng, lúc gieo trồng thì lấy máu tưới, sau khi nảy mầm lại tiếp tục lấy ba ngày, như vậy cây non liền có thể nhận chủ. Nhưng cũng không biết, bọn họ có thể trói buộc bao nhiêu cây ma thực. Đan Kỳ có thể trói năm cây, nếu bọn họ chỉ có thể trói được một cây, vậy thì phải lựa chọn mầm cho thật kỹ.

Cho nên cậu quyết định để cho bọn họ thử nghiệm với cà chua trước, dù sao đây cũng là loại linh thực tấn công duy nhất.

Có loại linh thực tấn công là có thể đánh bại kẻ thù, chỉ cần đối phương không thể chống cự, vậy thì sẽ không thể làm bị thương khống linh giả. Nhưng điều này cũng rất nguy hiểm, nếu không có phòng ngự, khả năng khống linh giả bị thương rất cao. Đan Kỳ hơi rối rắm, rốt cuộc nên cho bọn họ gieo trồng phòng ngự hay là gieo trồng công kích? Cuối cùng cậu quyết định trồng cả hai cây luôn.

Hai cây linh thực, một gốc công kích, một gốc phòng ngự. Như vậy là có thể đảm bảo an toán lớn nhất cho khống linh giả, lại còn có thể tấn công đối thủ.

Đan Kỳ phân cho bọn họ mỗi người một khối đất trong lều ươm giống, cũng chia cho mỗi người bọn họ mấy cái bát ươm giống nói với bọn họ: “Hiện giờ, chúng ta bắt đầu thử đào tạo ma thực, hỏi hai người trước hai người có sợ đau không?”

Hai người nhìn lẫn nhau, đều lắc đầu, nhưng trong mắt bọn họ đều lộ ra mơ màng.

Lăng Phong Hàn tiến lên nói: “Chờ một chút, Đan Kỳ, chúng tôi trồng chính là…. ma thực sao? Nghe tên, hình như không phải là một loại thực vật? Cái này…. có tác dụng gì sao? Hơn nữa nghe ra nó rất quý giá, cứ như vậy mà cho chúng ta sao, thật sự hơi….” Vốn dĩ bọn họ có cơ hội gieo trồng đã rất vui vẻ, lại đem ma thực đưa cho bọn họ, điều này khiến bọn họ không có cách thoải mái đón nhận.

Lâm Uyên Kỳ cũng nói: “Đúng vậy Đan Kỳ, hai loại thực vật này rất đáng quý, chúng tôi không thể nhận.”

Đan Kỳ biết để bọn họ tự dưng nhận những thứ mình tặng, còn không nói rõ tình huống, bọn họ khẳng định sẽ không nhận. Vì thế Đan Kỳ liền dẫn bọn họ tới phòng tổng điều khiển của mình, nơi này có mấy đài quang não, chúng thường được sử dụng làm máy chủ điều khiển toàn bộ cơ sở trồng trọt, đương nhiên cũng có thể lên mạng.

Cậu để Lăng Phong Hàn và Lâm Uyên Kỳ cùng tiến vào thế giới ba chiều, cũng mời bọn họ tới Diễn Võ Trường của Duệ Khôn. Mấy ngày không online, Diễn Võ Trường của Duệ Khôn càng thêm náo nhiệt.

Cậu lại mở hai đấu trường mới, thiết lập các hạng mục mới. Hiện giờ đã có Linh Chiến Sĩ cấp A tới nơi này tham gia thi đấu. Tuy rằng chỉ có một lần, nhưng đối với Duệ Khôn đã là một bước nhảy vọt.

Ông ta vừa thấy Đan Kỳ online, lập tức tới phòng khách. Đan Kỳ là hội viên Vip của Diễn Võ Trường của Duệ Khôn, cho nên khi cậu lên mạng thì tất cả mọi người sẽ nhìn thấy một lời nhắc nhở màu vàng kim.

Duệ Khôn đi vào phòng khách, liền nhìn thấy ba thanh niên đang tò mò nhìn xung quanh. Đan Kỳ vừa thấy Duệ Khôn tới, lập tức đi lên nói: “Sắp xếp cho tôi ba trận! Không cần chờ cấp quá cao, không vượt qua cấp D là được.”

Duệ Khôn lập tức búng tay nói: “Ok nam thần, lập tức sắp xếp cho ngài. Không biết…. hai vị này là?”

Đan Kỳ giới thiệu: “Bọn họ là bạn của tôi, Tiểu Lông Chim và Tiểu Bọt Biển.”

Duệ Khôn gật đầu nói: “Chào mừng chào mừng, vậy hai vị đi thẳng vào phòng đấu võ của Kỳ thần xem đấu nhé!”

Lâm Uyên Kỳ và Lăng Phong Hàn nhìn nhau, rất khó hiểu nói: “Phòng đấu võ sao? Từ từ, Đan Kỳ, chúng ta đều là sinh sản giả, không có cách nào đấu võ được.”

Đan Kỳ cười bí ẩn với bọn họ nói: “Ngồi một lát hai người sẽ biết.” Nháy mắt ba người đều bị truyền tông tới Diễn Võ Trường tương ứng, chẳng qua Đan Kỳ ở trên Diễn Võ Trường, còn lại hai người thì ở trên khán đài.

Đan Kỳ ở trên Diễn Võ đài ngụy trang toàn bộ, hầu như không nhìn thấy vẻ mặt vốn có của cậu. Rất nhanh có một Linh Chiến Sĩ cấp E được xếp đấu với cậu. Lâm Uyên Kỳ và Lăng Phong Hàn ở trên khán đài không nhịn được đổ mồ hôi cho cậu, hai người theo bản năng nắm tay nhau, Lâm Uyên Kỳ nói: “Có phải Đan Kỳ điên rồi không? Vì sao cậu ấy…. muốn tham gia đấu võ?”

Lăng Phong Hàn lớn tuổi nhất trong nhóm bọn họ, đã nhìn thấy rất nhiều chuyện, xử sự đương nhiên sẽ vững vàng hơn.

Anh thấy thế lắc đầu: “Đan Kỳ làm như vậy, khẳng định là có lý do của cậu ấy, chúng ta không cần lo lắng quá.”

Lâm Uyên Kỳ cũng gật đầu theo, nhưng nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Đan Kỳ, hẳn là đã nắm chắc.

Nhưng mà không nên như vậy bọn họ đều là sinh sản giả bị hủy đi linh hạch, sao có thể tham gia thi đấu? Huống chi, thuộc tính của Đan Kỳ còn ghi ba chữ sinh sản giả chói lọi như vậy. Chỉ cần Linh Chiến Sĩ tiến vào tham gia đấu võ, khi nhìn thấy ba chữ này sẽ khịt mũi coi thường cậu.

Quả nhiên, Linh Chiến Sĩ cấp E kia nhìn thấy thuộc tính của cậu liền cười điên cuồng, chỉ vào Đan Kỳ nói: “Tiểu tử, đừng pha trò trước mắt ông nội cậu, một sinh sản giả còn chạy tới nơi này gây chuyện làm gì? Về nhà ngoan ngoãn làm ấm ổ chăn sinh con đi, loại chuyện đấu võ này chỉ cần giao cho đàn ông là được!”

Đan Kỳ cũng không tức giận, chỉ gật đầu với Linh Chiến Sĩ kia nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở, như vậy có thể bắt đầu rồi sao?”

Đối phương thấy cậu không hề sợ chết, vẻ mặt ngạc nhiên trong miệng lại bắt đầu nói năng lỗ mãng: “Không phải, lời tôi vừa nói cậu nghe không hiểu sao? Thức thời thì nhanh lui chiến đi, nếu cứ ở lại đây một lát bị tôi đánh khóc, đừng có chạy vào ngực nam nhân nhà cậu làm nũng tố cáo. Từ từ…. cậu không phải là chưa có đàn ông đó chứ? Nếu không có, tôi thật sự không ngại nhận cậu đâu. Cũng không biết thể chất như thế nào, ở trên giường có ngoan ngoãn hay không.” Nói xong nam nhân kia cười dâm đãng một tiếng, đánh giá Đan Kỳ từ trên xuống dưới.

Đan Kỳ cũng không phản ứng gì, lại khiến cho Lâm Uyên Kỳ và Lăng Phong Hàn ở trên khán đài tức muốn chết.

Tay của hai người bọn họ đều đổ đầy mồ hôi, Lâm Uyên Kỳ nghiến răng nói: “Tác phong của một ít Linh Chiến Sĩ, thật đúng là chướng mắt!”

Vẻ mặt Lăng Phong Hàn văn nhã đoan trang, vỗ vỗ tay anh ta nói: “Mẹ chết sớm, không ai dạy, đầy miệng phun toàn phân là bình thường.”

Lâm Uyên Kỳ:…..

“Ha ha ha ha….” Anh ta không nghĩ Lăng Phong Hàn nhìn văn nhã như vậy, không nghĩ tới mắng người thật sự là không vừa chút nào.

Giữa sân Đan Kỳ từ từ nhấn cưỡng chế khai chiến. Còn chưa chờ đối phương kịp phản ứng, cậu đã triệu hoán ma thực cà chua ra, ba chiêu liên tục đều là chiêu thức tấn công, cà chua lớn nổ mạnh lập tức bay tới chào hỏi đối phương.

Không tới ba phút, Linh Chiến Sĩ đối diện đã bị đánh bò trên mặt đất.

Đan Kỳ từ từ đi quanh đối phương hai vòng nói: “Dựa vào một chút bản lĩnh này của anh, đến sinh sản giả cũng không đánh lại, ngoài trừ mở miệng nói bậy còn làm được gì nữa?”

Lâm Uyên Kỳ và Lăng Phong Hàn trên khán đài:??????

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương