Tóc Mây Thêm Hương
-
Chương 100
Lúc Hàn Lâm Phong nhìn thấy mật thư của Lý đại nhân, sắc mặt nghiêm trọng, sau đó cho gọi những binh lính chưa lập gia đình lần lượt chọn ra mấy người thuận mắt rồi ra lệnh cho họ cùng hắn về Lương châu.
Lúc Hàn Lâm Phong trở về thì đã là đêm khuya.
Tiếng gõ cửa thùng thùng đã đánh thức rất nhiều người trong phủ dậy.
Bây giờ Lạc Vân sợ nhất là đêm khuya bị gõ cửa, sợ nhận được tin tức xấu từ tiền tuyến. Nửa đêm bừng tỉnh, thắp đèn, mặc y phục gọi nha hoàn chạy ra xem thử.
Khi nha hoàn khoác áo ra đến ngoài cửa thì Hàn Lâm Phong khoác sương đêm vội vàng đi vào.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lạc Vân cũng khoác áo đứng ở cửa thì thấy hắn vào.
Mặc dù sắc mặt có chút khó coi nhưng trên người cũng không có gì đáng lo ngại cả, thấy như vậy Lạc Vân đã an tâm phần nào, sau đó liền gỡ tóc dài đã rối hỏi: “Làm sao vậy? Sao lại về vào giờ này?”
Hàn Lâm Phong móc ra một bức thư từ trong ngực đưa cho Lạc Vân.
Lạc Vân mở ra xem xét, là mật thư của Lý đại nhân.
Phía trên chỉ là chút lời khách sáo, chủ yếu là chúc mừng Bắc trấn vương phủ sắp có thêm chuyện vui, bệ hạ đã quyết định người sẽ chọn tiểu quận chúa của Bắc trấn vương phủ làm người đi hòa thân lần này.
Lý đại nhân viết tin này dĩ nhiên không phải để chúc mừng mà là báo cho Bắc trấn vương phủ biết để kịp thời ứng phó.
Người của quân Thiết Phất ăn lông ở lỗ, thói quen sinh hoạt khác hoàn toàn so với người Đại Ngụy.
Trước kia những nữ tử đi hòa thân phần lớn có tuổi thọ không dài, nếu như quân Thiết Phất cùng Đại Ngụy xảy ra biến cố thì nữ tử đi hòa thân này cũng sẽ phải đứng ra chịu mũi sào, khó giữ được tính mạng.
Lý đại nhân muốn báo sớm cho vương phủ cũng chỉ mong ân nhân có thể đi trước thánh chỉ một bước, cho muội muội mình một đường thoát.
Dù sao Lý đại nhân cũng là nhân chứng cho vụ từ hôn của Hàn Dao, mắt thấy tiểu cô nương bị Tuấn quốc công phủ hại như thế nào.
Nếu là tiểu quận chúa bị chỉ định đi hòa thân thật thì đúng là hồng nhan bạc mệnh, làm cho người ta sinh ra cảm giác không đành lòng.
Lúc này Lạc Vân cũng gấp: “Nữ tử trong dòng họ nhiều như vậy, làm sao lại chọn trúng cô em chồng rồi.”
Còn có thể vì sao nữa! Đương nhiên là chọn quả hồng mềm dễ bóp!
Dù sao trong dòng họ này, không chỉ Bắc trấn vương phủ không giàu có mà vừa lúc Hàn Dao lại bị từ hôn, đúng phù hợp.
Hơn nữa nhìn ý của Lý đại nhân, chuyện này giống như còn có sự trợ giúp của Tuấn quốc công phủ, ước chừng cũng là trả thù chuyện giải hôn lần trước. Bắc Trấn vương phủ không cho bọn họ được vinh quang, như vậy bọn họ liền muốn hại cô nương của Bắc Trấn vương phủ cho hả giận.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nhưng tình hình bây giờ so đo những chuyện này cũng đã muộn, Lạc Vân vội vã hỏi: “Làm sao bây giờ? Nếu Hàn Dao gả cho quân Thiết Phất thì đời này coi như xong!”
Hàn Lâm Phong trầm giọng nói: “Ta đã lựa chọn mấy binh lính có tuổi tác tương đương, ngày mai để phụ thân chọn một chút rồi thành thân. Coi như qua ít ngày đợi thánh chỉ của bệ hạ tới, ta cũng có thể trình báo với bệ hạ rằng dù sao cũng là nữ tử đã thành thân, nên không có đạo lý phải đi hòa thân.”
Lạc Vân cảm thấy có chút không ổn, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp tốt hơn.
Sau khi nói xong, Hàn Lâm Phong liền vội vã đi tìm phụ thân thảo luận.
Sau khi Bắc Trấn vương nhìn thư của Lý đại nhân thì giống như bị sét đánh ngang tai, tức giận đến mức sắc mặt biến thành màu đen.
Loại việc làm này, nếu bệ hạ có chút tình cảm huyết thống, thì không nên phái hậu nhân của Thánh Đức tiên đế! Phải biết lúc Thánh Đức tiên đế đối mặt với người Thiết Phất, bị bao vây ở Khâu Đài, cũng chưa từng nghĩ sẽ dễ dàng đầu hàng từ bỏ.
Bây giờ lại muốn hậu nhân của Thánh Đức tiên đế đi hòa thân, thì cũng quá mỉa mai rồi!
Tuy nhiên vương gia suy tính nhiều hơn Hàn Lâm Phong một chút: “Ngươi vội vội vàng vàng muốn chọn hôn phối cho muội muội, dùng binh lính ghép đôi cùng quận chúa chẳng phải khiến bệ hạ nghi ngờ sao? Quân ân không thể không nhận, trốn cũng là trốn không thoát, chắc đây cũng là số mệnh của Dao nhi, thôi cam chịu đi..”
Nói xong hắn liền gọi Tông vương phi và Hàn Dao tới, dĩ nhiên còn có Lạc Vân, đóng cửa thư phòng, cả gia đình đều thương lượng việc này.
Đương nhiên không thể nói quá nhiều cùng các nữ quyến, cũng không nói ra tên tuổi của Lý đại nhân, chỉ nói nghe đồn là tên của Hàn Dao có trong danh sách những nữ tử phải đi hòa thân.
Tông vương phi chỉ nghe phần đầu đã như sét đánh ngang tai, thân thể loạng choạng như muốn ngất đi.
Tiếc nuối lớn nhất đời bà là bị gả đến mảnh đất cằn cỗi này, vì vậy chỉ mong dùng đủ mọi cách đưa nữ nhi gả tới kinh thành.
Không nghĩ tới tạo hóa trêu người, ông trời thế mà lại đưa nữ nhi của bà đi hòa thân! Lý tưởng nhất thời bị phá hủy, vương phi hận không thể lập tức chết đi cho rồi.
Mà Hàn Dao cũng là ngây ra như phỗng, chỉ sững sờ đứng tại chỗ, đến khi Lạc Vân đến ôm bờ vai của nàng, lúc ấy nàng mới nghẹn ngào khóc không ra tiếng.
Hàn Lâm Phong nhìn dáng vẻ đau khổ của muội muội liền mở miệng nói: “Yên tâm, có ta ở đây, tuyệt sẽ không để muội đi hòa thân.”
Lời này vừa nói ra giống như viên thuốc an thần khiến mẹ con Tông vương phi an tâm.
Thế nhưng vương gia lại nhíu chặt lông mày nhìn về phía nhi tử nói: “Không thể manh động! Đó là thánh chỉ của bệ hạ, chẳng lẽ con muốn kháng chỉ để liên lụy cả nhà?”
Hàn Lâm Phong trầm giọng nói: “Nếu cần bán nữ nhi mới đổi được cả nhà bình an thì dạng bình an chó má kiểu này, không cần cũng được.”
Lời này hiển nhiên là hành động làm theo cảm tính, chọc cho vương gia nổi giận, giơ tay liền muốn cho nhi tử một bạt tai.
Đổi thành lúc trước, Hàn Lâm Phong tất nhiên là sẽ chịu đựng, thế nhưng lần này hắn lại chặn lấy cổ tay của phụ thân, đồng thời nói: “Việc này để con lo liệu, phụ thân biết rõ trong lòng là được, nếu như thật sự xảy ra chuyện con sẽ tự mình gánh vác, sẽ không liên lụy cả nhà..”
Nói xong hắn liền nói ra tính toán của mình, chuẩn bị cho hôn sự của Hàn Dao.
Bây giờ Tông vương phi rất hận bản thân mình lúc trước không nghe Lạc Vân khuyên bảo, đính hôn cho Hàn Dao sớm một chút. Thế nhưng lúc này cho dù là tìm được nhà môn đăng hộ đối nhưng chưa chắc nhà trai đã chịu phối hợp.
Bây giờ chỉ còn có thể chọn khoai tây bên trong đống củ cải, tìm một người ra dáng bên trong đám thuộc hạ của Hàn Lâm Phong.
Cho đến hừng đông ngày hôm sau, Hàn Lâm Phong mượn cớ cho thuộc hạ vào phủ uống trà, mang mấy củ “khoai tây” được chọn mời vào phòng khách.
Mà vương phi cùng Hàn Dao thì ở sau bức bình phong len lén nhìn.
Bây giờ Tông vương phi cũng không còn kén chọn ngoại hình nữa, chỉ nhìn xem gia cảnh như thế nào.
Bà nhìn những người bên cạnh Hàn Lâm Phong đang viết lời giới thiệu đơn giản về gia thế, quê quán của mình. Những người này đều là một nghèo hai trắng tay thì làm sao có thể gả tới.
Hàn Dao nhìn những người này qua bức bình phong, người nào cũng xấu xí đen đúa, càng nhìn lòng càng lạnh, chỉ có thể cúi đầu quay người đi về phía sảnh.
Nàng nhìn Lạc Vân tới liền lập tức nhào vào lòng của Lạc Vân khóc nức nở, còn nói với Lạc Vân rằng bằng không thì nàng cắt tóc xuất gia đi!
Lạc Vân an ủi Hàn Dao, lần này là thánh chỉ của bệ hạ hoàn toàn không phải ý kiến cá nhân có thể kháng cự, há có thể buông tha khi muội cắt tóc xuất gia?
Hàn Dao biết tẩu tử nói có đạo lý, thế là cắn răng nói: “Nếu Bệ hạ bức bách như vậy, muội liền treo cổ tự sát!”
Lời này vừa thốt ra, vương phi vừa mới từ phòng khách trở lại nghe thấy thì tức đến giậm chân, lớn tiếng mắng nữ nhi không hiểu chuyện. Một người chết thì vui rồi, nhưng để lại cho người ở lại một cục diện rối rắm!
Nếu như nàng không lựa được ai trong đám khoai tây này thì dứt khoát đi hòa thân đi! Cho dù có chết cũng phải chết ở chỗ quân Thiết Phất kia!
Hàn Dao nghe thấy lời mẫu thân nói liền không còn chút sức lực nào, thân thể trượt xuống chân tường.
Trước sau gì cũng chết, trước khi chết cũng phải nói với mẫu thân rõ ràng, thế là nàng kiên cường nói: “Từ sớm tẩu tử đã khuyên người nhanh chóng tìm hôn sự cho con, nhưng người lại không để tâm. Cứ phải trông cậy vào nơi kinh thành xem nhà nào đang muốn con dâu mới gả con đi! Lần này thì tốt rồi, người có con rể tương lai là Thiết Phất vương rất có mặt mũi rồi! Chắc người cũng hài lòng rồi chứ!”
Tông vương phi không ngờ đến nữ nhi có tính tình mềm mại đột nhiên mở miệng ra nói những lời cay độc như vậy, tức giận đến mức phát tác chứng đau đầu, hô hào muốn mang gia pháp đến đánh Hàn Dao.
Hàn Lâm Phong nói với những thuộc hạ vừa được chọn vài câu rồi đi tới tiền sảnh hỏi ý kiến của muội muội, nhưng vừa vào cửa đã gặp ngay khung cảnh rối loạn này.
Hắn nhíu mày nhìn muội muội của mình và mẫu thân khóc thành tiếng, quay ra hỏi Lạc Vân: “Những thuộc hạ kia của ta xấu vậy sao, khiến cho hai người họ khóc thành như vậy?”
Tô Lạc Vân bất đắc dĩ lắc đầu, trước hết để nha hoàn dìu hai người họ đi vào phòng nghỉ ngơi.
Trước kia Hàn Dao nửa đùa nửa thật với nàng, nói chỉ cần không phải gả cho Tam công tử của Tuấn quốc công phủ, nàng tùy tiện gả cho một binh lính trong quân doanh của ca ca cũng không thành vấn đề.
Không nghĩ tới câu nói ấy lại trở thành sự thật. Bây giờ chuyện này thật sự xảy ra thì nàng lại chống cự, nếu vậy chỉ còn cách cho nàng đi hòa thân thôi.
Nhưng mà chưa tới nửa nén hương, Lạc Vân liền biết nguyên do Hàn Dao không chịu.
Lúc này nàng thật vất vả mới khuyên giải Tông vương phi hết giận, đang chuẩn đi tìm em chồng, vừa tới chỗ ngoặt của hoa viên liền nghe thấy ở góc tường phía tây, dường như có người đang nói chuyện.
“Nàng không thể gả đi! Tên Thiết Phất vương mới nhậm chức kia đã ngoài 40 tuổi, có thể làm phụ thân nàng luôn rồi! Huống chi hắn tàn bạo thành tính, nghe nói giết rất nhiều tù binh nữ nô..” một giọng nam vội nói.
Đúng lúc này chỉ nghe Hàn Dao mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Ta không có ý muốn sống, mẫu thân đã nói dù chết cũng phải chết ở bên trong doanh trướng của quân Thiết Phất, bây giờ coi như huynh và ta gặp nhau lần cuối…về sau, huynh đừng tới nữa..”
Sau khi nam tử kia nghe những lời này gấp gáp nói: “Không được! Thánh chỉ… thánh chỉ đó không phải vẫn còn chưa tới sao, huynh trưởng của nàng sao có thể chọn vị hôn phu lung tung cho nàng…nếu như không được vậy ta, ta cưới nàng.”
Lạc Vân yên lặng trốn trong góc nghe được thì trợn mắt há mồm, đang do dự không biết mình có nên đi ngăn cản hay không, thì lại có người chạy vụt qua nàng như là một con báo mạnh mẽ.
Lạc Vân liếc thấy người đó là Hàn Lâm Phong, thầm nghĩ một tiếng: Hỏng! Vội vàng tranh thủ thời gian chạy tới ngăn lại.
Kết quả đến lúc nàng chạy tới hòn non bộ ấy thì chỉ thấy Hàn Lâm Phong lôi kéo một thanh niên giống như lôi con mèo từ trên cây hòe xuống.
Mà Hàn Dao đứng ở đầu tường bên này, đứng cheo leo trên một cái thang, cũng muốn nhanh chóng nhảy xuống.
Lạc Vân tập trung nhìn vào, kẻ xui xẻo bị kéo xuống…chính là tiểu tướng quân Triệu Quy Bắc.
Trong tay hắn còn cầm hai món đồ chơi làm bằng đường, phía sau lưng còn mang theo một con diều dài được mua từ Huệ thành. Xem ra vị công tử này đi Huệ thành thăm mẫu thân, thuận tiện mua đồ chơi tới tặng người ta.
Kỳ thật đây cũng không phải là lần đầu tiên tiểu tướng quân ở đầu tường tặng lễ.
Bởi vì Ngư Dương công chúa không còn ở trong Bắc Trấn vương phủ, hắn nhất thời không có lý do đứng đắn để tặng đồ.
Kết quả có một lần hắn nhìn thấy Hàn Dao thích một cái đèn kéo quân* liền mua đến, vừa vặn nhìn thấy ở hậu viện vương phủ có cái cây, kết quả hắn thử leo lên thì vừa khéo gặp được Hàn Dao đang đi dạo trong viện.
Như vậy hai người liền ước hẹn thời gian gặp mặt, cứ cách năm ba hôm thì trộm gặp một lần.
Lần này cũng thế, Triệu Quy Bắc đi Huệ thành thăm hỏi mẫu thân, thuận tiện lại mang cho tiểu quận chúa ít đồ vật, không nghĩ tới Hàn Dao lại khóc đến hai mắt đỏ bừng, hắn cả kinh liền lập tức hỏi nguyên do.
Sau khi nghe xong, Triệu Quy Băc gấp đến độ tức giận đùng đùng, vừa nghĩ tới Hàn Dao bị bức bách hòa thân, nên hận không thể rút đao xông vào doanh trại địch chém chết Thiết Phất vương mới có thể diệt trừ hậu hoạn.
Lại nói mặc dù Hàn Dao cùng Triệu Quy Bắc đã gặp nhiều lần, nhưng hai người trong cuộc vẫn không cảm thấy có gì không ổn, cũng không nhận ra đây là nam nữ trao đổi riêng tư.
Dù sao hai người cũng chưa từng nói gì về tình yêu, càng chưa từng lén lút hôn môi hay sờ tay như những thư sinh tiểu thư trong các thoại bản.
Hai người hoàn toàn là hai người bạn nhỏ cùng nhau vui vẻ, cho nhau một ít đồ chơi, lại âm thầm trò chuyện cũng đã cảm thấy vô cùng vui vẻ.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Kết quả hôm nay hai người vừa nói với nhau được mấy câu liền bị Hàn Lâm Phong như hung thần ác sát xông tới kéo xuống.
Hàn Dao còn chưa kịp phản ứng lại, đứng ngơ ngác bên trên cái thang, thoáng chốc bừng tỉnh vội vàng hô hào nói: “Ca ca …huynh hiểu lầm rồi!”
Triệu Quy Bắc rơi xuống cũng có chút mù mịt, đang muốn đứng dậy lại bị Hàn Lâm Phong đạp cho một cước lại ngã xuống mặt đất: “Hiểu lầm cái gì? Không phải là hắn đang muốn dụ muội ước định chuyện chung thân sao?”
Hàn Dao nhanh chóng bước xuống, gấp đến độ giẫm mạnh giày thêu: “Huynh ấy.. huynh ấy chỉ là sốt ruột cho muội, mới nghĩ ra chút biện pháp lung tung! Đây là hành động theo cảm tính! Đúng! chính là như vậy”
Thế nhưng Triệu Quy Bắc lại thành thật nói: “Ta thật sự là muốn cưới nàng..”
Hàn Dao bất ngờ trợn tròn mắt, hận không thể bịt cái miệng thêm dầu vào lửa của hắn: “Huynh là kẻ ngốc sao, muốn ca ca của ta đánh huynh hả?”
Hàn Lâm Phong nhìn Triệu Quy Bắc thành thật như vậy, thế mà gật đầu, phất tay gọi Khánh Dương đưa tiểu tướng quân vào từ đường, mà Hàn Dao cũng bị ca ca gọi vào.
Lạc Vân sợ xảy ra chuyện, phân phó hai người hầu bên cạnh không được tiết lộ nửa lời, sau đó tranh thủ thời gian vội vàng vào theo.
Hai đứa nhỏ bị bắt quỳ gối trước bài vị của Thánh Đức tiên đế, Hàn Lâm Phong trầm giọng nói: “Điều khiến ta tức giận không phải là hai người các ngươi lén lút hẹn hò nhau, mà là Hàn Dao không quản được miệng mình, thế mà cho người ngoài biết được chuyện của phủ chúng ta. Bằng hữu của ta ở kinh thành mạo hiểm rủi ro truyền tin đi, chỉ vì không đành lòng nhìn thấy hậu nhân của Thánh Đức tiên đế lưu lạc nơi dị cương. Vậy mà nmuội lại để lộ cho bên ngoài biết làm liên lụy bằng hữu đó, chúng ta khác nào người bất tín?”
Nói xong, Hàn Lâm Phong đi tới trước tế đàn rút thanh kiếm của Thánh Đức tiên đế ra.
Hàn Dao bị dọa cũng bảo vệ Triệu Quy Bắc phía sau lưng mình, nói chuyện cũng dùng âm lượng lớn hơn: “Ca ca, huynh ấy tuyệt đối sẽ không nói ra…Huynh, huynh không thể giết người diệt khẩu!”
Tô Lạc Vân đứng ở trong từ đường, trong lòng cũng vô cùng gấp gáp, thầm tính toán không để Hàn Lâm Phong thực hiện ý định.
Hàn Lâm Phong khẽ vươn tay kéo Hàn Dao ra, dùng mũi kiếm đặt ở trên cổ của Triệu Quy Bắc hỏi: “Ngươi lén gặp muội muội ta mấy lần?”
Mặt Triệu Quy Bắc đỏ bừng lên: “Tính lần này… hết thảy là ba lần..”
Mặt Hàn Lâm Phong không biểu cảm nói tiếp: “Ta nói ngươi lén lút hẹn hò dụ dỗ muội muội ta gửi thân cho ngươi, ngươi có nhận hay không?”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Triệu Quy Bắc đỏ mắt, thế mà mạnh mẽ nhào đến mũi kiếm của Hàn Lâm Phong, cứng rắn nói: “Đúng vậy! Chính là ta sai, tất cả đều không liên quan đến tiểu quận chúa.”
Hàn Lâm Phong gật nhẹ đầu: “Ngươi nhận là được, vậy ta hỏi ngươi, ngươi nói là ngươi muốn cưới muội muội ta, chỉ là lời nói vô tri lừa gạt, hay là lời nói nhất ngôn cửu đỉnh của một đại trượng phu?”
Triệu Quy Bắc nhìn về phía tiểu cô nương khóc đến má đỏ ửng, hạ quyết tâm nói: “Đương nhiên là tấm lòng chân thật, chỉ cần vương gia cùng vương phi đồng ý, ta sẽ tự đi báo với phụ thân cùng mẫu thân ta đến cưới Hàn Dao.”
Hàn Lâm Phong nói: “Nghe nói bệ hạ đã hạ chỉ, ngươi có biết cái giá của việc cưới muội ta hay không?”
Ánh mắt Triệu Quy Bắc không có chút nào trốn tránh, không hề do dự nói: “Ta biết, là phá hủy kế sách hòa thân của bệ hạ, nhưng ta không muốn Hàn Dao gả đi, dù có bị bệ hạ ban cho cái chết ta cũng phải cưới được nàng.”
Hàn Lâm Phong gật đầu, đột nhiên ném thanh kiếm cầm trong tay sang một bên, vung trường bào quỳ gối trước mặt Triệu Quy Bắc, trịnh trọng dập đầu với hắn.
Triệu Quy Bắc bị hành động của thế tử làm cho giật mình, vội vàng đỡ hắn dậy nói: “Thế tử ngài.. ngài đây là ý gì?”
Hàn Lâm Phong trịnh trọng nói: “Nếu là ngày thường ngươi nói như vậy là nhục mạ danh tiết của muội muội ta, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi. Thế nhưng vào thời điểm này, ngươi biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn mở miệng nói sẽ cưới muội ấy, chính là ân nhân của cả vương phủ và muội muội ta. Ta thay phụ mẫu cảm ơn tiểu tướng quân trọng tình trọng nghĩa, có ơn nguyện cưới!”
Triệu Quy Bắc nghe vậy mở miệng nói: “Nói như vậy tức là thế tử, ngài đồng ý?”
Hàn Dao ở bên cạnh có chút ngẩn người, nhìn hai người đang quỳ kia, có chút muốn nói không muốn gả.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Triệu Quy Bắc nhìn về phía nàng mang theo vui sướng làm mặt của nàng hơi đỏ lên, làm bộ không nghe hiểu gì.
Hàn Lâm Phong ôm quyền nói: “Chỉ là hôn nhân này còn cần thương lượng với phụ mẫu ngươi. Mà chuyện này lại liên lụy tới an nguy của người bằng hữu ở kinh thành, nên trước khi hết chuyện, ngươi không thể rời đi, càng không thể kể chuyện bệ hạ ban hôn cho phụ thân ngươi nghe!”
Mặc dù định ai đi hòa thân cũng không phải là cơ mật quân sự gì, thế nhưng một khi lộ ra ngoài để đến tai bệ hạ sẽ nhất định truy trách nhiệm Lý đại nhân, vì Lý Quy Điền đại nhân, hắn phải tạm thời giữ Triệu Quy Bắc lại.
Triệu Quy Bắc nặng nhất là tình nghĩa, lập tức gật đầu nói: “Ta hiểu, cho dù sau khi thành hôn ta cũng sẽ không nói cho phụ thân biết bí mật này. Nếu như thật sự xảy ra chuyện cũng là một mình ta gánh vác.”
Hàn Lâm Phong đưa tay ra đỡ Triệu Quy Bắc đứng dậy, giọng điệu trầm ổn, nói: “Yên tâm, không cần ngươi chịu trách nhiệm, ta tự sẽ sắp xếp tốt…Chỉ là muốn tiến đến hôn sự, còn cần.. tiểu tướng quân viết một phần cam kết nhận tội.”
Triệu Quy Bắc gãi đầu một cái, không chút do dự: “Là viết ta trèo cây lén gặp Hàn Dao đúng không? Được, cầm giấy bút đến!”
Cảnh tượng tiếp theo khá thú vị, dưới cái nhìn của bức họa chân dung của Thánh Đức tiên đế Đại Ngụy, anh vợ tương lai đang hướng dẫn em rể viết những câu nhận tội, hai người nghiêm túc giống như khoa khảo, cuối cùng Triệu Quy Bắc còn vui vẻ ký tên lên.
Hàn Dao ở bên nghe được thì vành tai nóng lên, bị Tô Lạc Vân kéo đi về phòng.
Hàn Lâm Phong cất bức thư này đi, có cái này hắn mới dễ dàng bàn chuyện hôn sự với Triệu Đống tướng quân, sớm ngày xong việc thành hôn.
Tính ra..... nếu như Hàn Dao gả cho Triệu Quy Bắc thì những chuyện kế tiếp phải làm đương nhiên đều dễ hơn nhiều.
Dù sao nếu như để Hàn Dao tùy ý gả cho binh lính trong quân doanh mà nói, không môn đăng không hộ đối, nếu truyền đến tai bệ hạ cũng sẽ có hiềm nghi kháng chỉ.
Bây giờ tìm đệ tử quý phủ khác vội vàng thành hôn mà nói thì không có khả năng.
Thế nhưng nếu gả cho nhi tử độc nhất của Triệu Đống mà nói, vậy coi như môn đăng hộ đối, hợp tình hợp lý.
Triệu Quy Bắc chưa lập gia đình đã bị cử ra trận, trước trận mà thành hôn để lưu lại hậu nhân cho Triệu gia cũng là quân pháp Đại Ngụy cho phép, điều đó khiến người ta không còn lời nào để nói.
Chủ yếu là do Hàn Lâm Phong nhìn ra một đôi nam nữ ngây thơ sinh tình với nhau, có thể gả cho người tâm đầu ý hợp, dù sao cũng tốt hơn so với hôn phối cùng binh lính.
Nhìn hắn giữ Triệu Quy Bắc lại trong phủ, Tô Lạc Vân liền đoán được ý nghĩ của hắn. Đợi đến khi hai người trở lại phòng thì Tô Lạc Vân hỏi Hàn Lâm Phong: “Vừa rồi chàng quá hung dữ đối với tiểu tướng quân.”
Rõ ràng là bắt tên ngốc nhưng lại thẩm vấn như phạm nhân vậy. Trên cổ tiếu tướng quân vừa rồi đã bị cứa đến đổ máu, nàng vừa rồi rất sợ kiếm kia đè lên ngay cổ họng, lo lắng đứa nhỏ bị Hàn Lâm Phong nói cho quá mức xấu hổ rồi nảy ra suy nghĩ nông cạn.
Hàn Lâm Phong cởi áo choàng, rốt cuộc hắn cũng có thể nằm lên giường, một tay kéo Lạc Vân vào trong ngực: “Ta nói sai chỗ nào chứ? Không phải rõ ràng hắn đang quyến rũ muội muội ta sao?”
Lạc Vân bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra đây là quyến rũ hả! Ta nhớ lúc trước ở ngõ Điềm Thủy cũng có người nào đó luôn trèo lên đầu tường nhà ta, vậy mà ta không biết đây là hành động không đứng đắn nha. Thế mà ngu ngốc không mắng không đuổi đồ h.áo sắc ra ngoài!”
Hàn Lâm Phong nhìn tiểu kiều nương của mình chỉ cây dâu mắng cây hòe, lại nghiêm túc nói: “Nàng và ta đều là hàng xóm thân thiết của nhau, vốn là nên tương thân tương cận, nếu ta có nằm trên đầu tường thì cũng là đầu tường của nhà thê tử, tiểu tử kia làm sao có thể so cùng ta?”
Lạc Vân cố nén không cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, thật sự là chỉ cho phép châu quan phóng hỏa không cho phép bách tính đốt đèn!
Nhưng mà nàng đang lo là…nếu Triệu Đống đồng ý mối nhân duyên hoang đường này, nhưng…Ngư Dương công chúa không chịu thì sao?
Nàng và Ngư Dương công chúa có quan hệ cá nhân mẫu thuẫn quyết liệt như vậy, chỉ sợ là muốn tai bay vạ gió. Nếu Ngư Dương công chúa nhìn Hàn Dao không vừa mắt, chẳng phải là giống như gả vào Tuấn quốc công phủ sao.
Thế nhưng ở góc độ của nam nhân, hiển nhiên không cảm thấy vấn đề mẹ chồng nàng dâu là vấn đề quan trọng gì: “Nếu Triệu Quy Bắc là nam nhân, tự nhiên sẽ bảo vệ thê tử của chính mình, quan trọng nhất bây giờ là tránh việc phải đi hòa thân. Nếu Ngư Dương công chúa không ưa muội ấy, cùng lắm thì muội ấy ở nhà mẹ đẻ trước, đợi đến khi sóng gió qua đi, thì cùng Triệu Quy Bắc hòa ly.”
Theo Hàn Lâm Phong, Triệu gia chính là tấm chắn để tránh được việc bệ hạ ban hôn.
Về phần hòa ly tái giá, đối với dân chúng thấp cổ bé họng thì là chuyện muôn vàn khó khăn. Thế nhưng đối với vương phủ quận chúa thì sau khi hòa ly, cũng tốt hơn việc phải lấy chồng ở xa, trở thành những thẻ bài lớn trên ván bài giữa hai nước.
Tô Lạc Vân nhịn không được nói: “Vậy sao đến ta muốn giấu tiền riêng dưới gối còn không được, càng không thể nghĩ tới việc hòa ly. Mà đến phiên muội muội của chàng, đến hôn thư cũng chưa có mà chàng đã có suy nghĩ lợi dụng người ta sau đó hòa ly?”
Hàn Lâm Phong ngồi dậy, nhéo nhéo chiếc mũi xinh đẹp của nàng: “Cũng không nhìn lại xem nàng gả cho nam nhân nào? Coi ta chết rồi à? Trong đầu của nàng đang suy nghĩ lung tung gì vậy? Lôi hết ra để ta nhìn xem!”
Lạc Vân quả thật là bị chọc giận cười lên: “Khi đó ta còn đang bị mù, làm sao nhìn được mình gả cho loại người gì, chỉ mong cô em chồng có số mệnh tốt, đừng dính phải cao dính chặt không tha..ai nha…”
Không chờ nàng nói xong, loại thuốc cao dính người đã lập tức đè lại: “Được tiện nghi còn khoe mẽ! Nhìn loại thuốc cao này đi, xem nàng có phục hay không phục…”
Bởi vì luôn ra trận chiến đấu, Hàn Lâm Phong cũng gầy gò đi rất nhiều, thế nhưng cũng khiến nam nhân tăng thêm một khí chất mê người.
Lúc Hàn Lâm Phong trở về thì đã là đêm khuya.
Tiếng gõ cửa thùng thùng đã đánh thức rất nhiều người trong phủ dậy.
Bây giờ Lạc Vân sợ nhất là đêm khuya bị gõ cửa, sợ nhận được tin tức xấu từ tiền tuyến. Nửa đêm bừng tỉnh, thắp đèn, mặc y phục gọi nha hoàn chạy ra xem thử.
Khi nha hoàn khoác áo ra đến ngoài cửa thì Hàn Lâm Phong khoác sương đêm vội vàng đi vào.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lạc Vân cũng khoác áo đứng ở cửa thì thấy hắn vào.
Mặc dù sắc mặt có chút khó coi nhưng trên người cũng không có gì đáng lo ngại cả, thấy như vậy Lạc Vân đã an tâm phần nào, sau đó liền gỡ tóc dài đã rối hỏi: “Làm sao vậy? Sao lại về vào giờ này?”
Hàn Lâm Phong móc ra một bức thư từ trong ngực đưa cho Lạc Vân.
Lạc Vân mở ra xem xét, là mật thư của Lý đại nhân.
Phía trên chỉ là chút lời khách sáo, chủ yếu là chúc mừng Bắc trấn vương phủ sắp có thêm chuyện vui, bệ hạ đã quyết định người sẽ chọn tiểu quận chúa của Bắc trấn vương phủ làm người đi hòa thân lần này.
Lý đại nhân viết tin này dĩ nhiên không phải để chúc mừng mà là báo cho Bắc trấn vương phủ biết để kịp thời ứng phó.
Người của quân Thiết Phất ăn lông ở lỗ, thói quen sinh hoạt khác hoàn toàn so với người Đại Ngụy.
Trước kia những nữ tử đi hòa thân phần lớn có tuổi thọ không dài, nếu như quân Thiết Phất cùng Đại Ngụy xảy ra biến cố thì nữ tử đi hòa thân này cũng sẽ phải đứng ra chịu mũi sào, khó giữ được tính mạng.
Lý đại nhân muốn báo sớm cho vương phủ cũng chỉ mong ân nhân có thể đi trước thánh chỉ một bước, cho muội muội mình một đường thoát.
Dù sao Lý đại nhân cũng là nhân chứng cho vụ từ hôn của Hàn Dao, mắt thấy tiểu cô nương bị Tuấn quốc công phủ hại như thế nào.
Nếu là tiểu quận chúa bị chỉ định đi hòa thân thật thì đúng là hồng nhan bạc mệnh, làm cho người ta sinh ra cảm giác không đành lòng.
Lúc này Lạc Vân cũng gấp: “Nữ tử trong dòng họ nhiều như vậy, làm sao lại chọn trúng cô em chồng rồi.”
Còn có thể vì sao nữa! Đương nhiên là chọn quả hồng mềm dễ bóp!
Dù sao trong dòng họ này, không chỉ Bắc trấn vương phủ không giàu có mà vừa lúc Hàn Dao lại bị từ hôn, đúng phù hợp.
Hơn nữa nhìn ý của Lý đại nhân, chuyện này giống như còn có sự trợ giúp của Tuấn quốc công phủ, ước chừng cũng là trả thù chuyện giải hôn lần trước. Bắc Trấn vương phủ không cho bọn họ được vinh quang, như vậy bọn họ liền muốn hại cô nương của Bắc Trấn vương phủ cho hả giận.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nhưng tình hình bây giờ so đo những chuyện này cũng đã muộn, Lạc Vân vội vã hỏi: “Làm sao bây giờ? Nếu Hàn Dao gả cho quân Thiết Phất thì đời này coi như xong!”
Hàn Lâm Phong trầm giọng nói: “Ta đã lựa chọn mấy binh lính có tuổi tác tương đương, ngày mai để phụ thân chọn một chút rồi thành thân. Coi như qua ít ngày đợi thánh chỉ của bệ hạ tới, ta cũng có thể trình báo với bệ hạ rằng dù sao cũng là nữ tử đã thành thân, nên không có đạo lý phải đi hòa thân.”
Lạc Vân cảm thấy có chút không ổn, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp tốt hơn.
Sau khi nói xong, Hàn Lâm Phong liền vội vã đi tìm phụ thân thảo luận.
Sau khi Bắc Trấn vương nhìn thư của Lý đại nhân thì giống như bị sét đánh ngang tai, tức giận đến mức sắc mặt biến thành màu đen.
Loại việc làm này, nếu bệ hạ có chút tình cảm huyết thống, thì không nên phái hậu nhân của Thánh Đức tiên đế! Phải biết lúc Thánh Đức tiên đế đối mặt với người Thiết Phất, bị bao vây ở Khâu Đài, cũng chưa từng nghĩ sẽ dễ dàng đầu hàng từ bỏ.
Bây giờ lại muốn hậu nhân của Thánh Đức tiên đế đi hòa thân, thì cũng quá mỉa mai rồi!
Tuy nhiên vương gia suy tính nhiều hơn Hàn Lâm Phong một chút: “Ngươi vội vội vàng vàng muốn chọn hôn phối cho muội muội, dùng binh lính ghép đôi cùng quận chúa chẳng phải khiến bệ hạ nghi ngờ sao? Quân ân không thể không nhận, trốn cũng là trốn không thoát, chắc đây cũng là số mệnh của Dao nhi, thôi cam chịu đi..”
Nói xong hắn liền gọi Tông vương phi và Hàn Dao tới, dĩ nhiên còn có Lạc Vân, đóng cửa thư phòng, cả gia đình đều thương lượng việc này.
Đương nhiên không thể nói quá nhiều cùng các nữ quyến, cũng không nói ra tên tuổi của Lý đại nhân, chỉ nói nghe đồn là tên của Hàn Dao có trong danh sách những nữ tử phải đi hòa thân.
Tông vương phi chỉ nghe phần đầu đã như sét đánh ngang tai, thân thể loạng choạng như muốn ngất đi.
Tiếc nuối lớn nhất đời bà là bị gả đến mảnh đất cằn cỗi này, vì vậy chỉ mong dùng đủ mọi cách đưa nữ nhi gả tới kinh thành.
Không nghĩ tới tạo hóa trêu người, ông trời thế mà lại đưa nữ nhi của bà đi hòa thân! Lý tưởng nhất thời bị phá hủy, vương phi hận không thể lập tức chết đi cho rồi.
Mà Hàn Dao cũng là ngây ra như phỗng, chỉ sững sờ đứng tại chỗ, đến khi Lạc Vân đến ôm bờ vai của nàng, lúc ấy nàng mới nghẹn ngào khóc không ra tiếng.
Hàn Lâm Phong nhìn dáng vẻ đau khổ của muội muội liền mở miệng nói: “Yên tâm, có ta ở đây, tuyệt sẽ không để muội đi hòa thân.”
Lời này vừa nói ra giống như viên thuốc an thần khiến mẹ con Tông vương phi an tâm.
Thế nhưng vương gia lại nhíu chặt lông mày nhìn về phía nhi tử nói: “Không thể manh động! Đó là thánh chỉ của bệ hạ, chẳng lẽ con muốn kháng chỉ để liên lụy cả nhà?”
Hàn Lâm Phong trầm giọng nói: “Nếu cần bán nữ nhi mới đổi được cả nhà bình an thì dạng bình an chó má kiểu này, không cần cũng được.”
Lời này hiển nhiên là hành động làm theo cảm tính, chọc cho vương gia nổi giận, giơ tay liền muốn cho nhi tử một bạt tai.
Đổi thành lúc trước, Hàn Lâm Phong tất nhiên là sẽ chịu đựng, thế nhưng lần này hắn lại chặn lấy cổ tay của phụ thân, đồng thời nói: “Việc này để con lo liệu, phụ thân biết rõ trong lòng là được, nếu như thật sự xảy ra chuyện con sẽ tự mình gánh vác, sẽ không liên lụy cả nhà..”
Nói xong hắn liền nói ra tính toán của mình, chuẩn bị cho hôn sự của Hàn Dao.
Bây giờ Tông vương phi rất hận bản thân mình lúc trước không nghe Lạc Vân khuyên bảo, đính hôn cho Hàn Dao sớm một chút. Thế nhưng lúc này cho dù là tìm được nhà môn đăng hộ đối nhưng chưa chắc nhà trai đã chịu phối hợp.
Bây giờ chỉ còn có thể chọn khoai tây bên trong đống củ cải, tìm một người ra dáng bên trong đám thuộc hạ của Hàn Lâm Phong.
Cho đến hừng đông ngày hôm sau, Hàn Lâm Phong mượn cớ cho thuộc hạ vào phủ uống trà, mang mấy củ “khoai tây” được chọn mời vào phòng khách.
Mà vương phi cùng Hàn Dao thì ở sau bức bình phong len lén nhìn.
Bây giờ Tông vương phi cũng không còn kén chọn ngoại hình nữa, chỉ nhìn xem gia cảnh như thế nào.
Bà nhìn những người bên cạnh Hàn Lâm Phong đang viết lời giới thiệu đơn giản về gia thế, quê quán của mình. Những người này đều là một nghèo hai trắng tay thì làm sao có thể gả tới.
Hàn Dao nhìn những người này qua bức bình phong, người nào cũng xấu xí đen đúa, càng nhìn lòng càng lạnh, chỉ có thể cúi đầu quay người đi về phía sảnh.
Nàng nhìn Lạc Vân tới liền lập tức nhào vào lòng của Lạc Vân khóc nức nở, còn nói với Lạc Vân rằng bằng không thì nàng cắt tóc xuất gia đi!
Lạc Vân an ủi Hàn Dao, lần này là thánh chỉ của bệ hạ hoàn toàn không phải ý kiến cá nhân có thể kháng cự, há có thể buông tha khi muội cắt tóc xuất gia?
Hàn Dao biết tẩu tử nói có đạo lý, thế là cắn răng nói: “Nếu Bệ hạ bức bách như vậy, muội liền treo cổ tự sát!”
Lời này vừa thốt ra, vương phi vừa mới từ phòng khách trở lại nghe thấy thì tức đến giậm chân, lớn tiếng mắng nữ nhi không hiểu chuyện. Một người chết thì vui rồi, nhưng để lại cho người ở lại một cục diện rối rắm!
Nếu như nàng không lựa được ai trong đám khoai tây này thì dứt khoát đi hòa thân đi! Cho dù có chết cũng phải chết ở chỗ quân Thiết Phất kia!
Hàn Dao nghe thấy lời mẫu thân nói liền không còn chút sức lực nào, thân thể trượt xuống chân tường.
Trước sau gì cũng chết, trước khi chết cũng phải nói với mẫu thân rõ ràng, thế là nàng kiên cường nói: “Từ sớm tẩu tử đã khuyên người nhanh chóng tìm hôn sự cho con, nhưng người lại không để tâm. Cứ phải trông cậy vào nơi kinh thành xem nhà nào đang muốn con dâu mới gả con đi! Lần này thì tốt rồi, người có con rể tương lai là Thiết Phất vương rất có mặt mũi rồi! Chắc người cũng hài lòng rồi chứ!”
Tông vương phi không ngờ đến nữ nhi có tính tình mềm mại đột nhiên mở miệng ra nói những lời cay độc như vậy, tức giận đến mức phát tác chứng đau đầu, hô hào muốn mang gia pháp đến đánh Hàn Dao.
Hàn Lâm Phong nói với những thuộc hạ vừa được chọn vài câu rồi đi tới tiền sảnh hỏi ý kiến của muội muội, nhưng vừa vào cửa đã gặp ngay khung cảnh rối loạn này.
Hắn nhíu mày nhìn muội muội của mình và mẫu thân khóc thành tiếng, quay ra hỏi Lạc Vân: “Những thuộc hạ kia của ta xấu vậy sao, khiến cho hai người họ khóc thành như vậy?”
Tô Lạc Vân bất đắc dĩ lắc đầu, trước hết để nha hoàn dìu hai người họ đi vào phòng nghỉ ngơi.
Trước kia Hàn Dao nửa đùa nửa thật với nàng, nói chỉ cần không phải gả cho Tam công tử của Tuấn quốc công phủ, nàng tùy tiện gả cho một binh lính trong quân doanh của ca ca cũng không thành vấn đề.
Không nghĩ tới câu nói ấy lại trở thành sự thật. Bây giờ chuyện này thật sự xảy ra thì nàng lại chống cự, nếu vậy chỉ còn cách cho nàng đi hòa thân thôi.
Nhưng mà chưa tới nửa nén hương, Lạc Vân liền biết nguyên do Hàn Dao không chịu.
Lúc này nàng thật vất vả mới khuyên giải Tông vương phi hết giận, đang chuẩn đi tìm em chồng, vừa tới chỗ ngoặt của hoa viên liền nghe thấy ở góc tường phía tây, dường như có người đang nói chuyện.
“Nàng không thể gả đi! Tên Thiết Phất vương mới nhậm chức kia đã ngoài 40 tuổi, có thể làm phụ thân nàng luôn rồi! Huống chi hắn tàn bạo thành tính, nghe nói giết rất nhiều tù binh nữ nô..” một giọng nam vội nói.
Đúng lúc này chỉ nghe Hàn Dao mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Ta không có ý muốn sống, mẫu thân đã nói dù chết cũng phải chết ở bên trong doanh trướng của quân Thiết Phất, bây giờ coi như huynh và ta gặp nhau lần cuối…về sau, huynh đừng tới nữa..”
Sau khi nam tử kia nghe những lời này gấp gáp nói: “Không được! Thánh chỉ… thánh chỉ đó không phải vẫn còn chưa tới sao, huynh trưởng của nàng sao có thể chọn vị hôn phu lung tung cho nàng…nếu như không được vậy ta, ta cưới nàng.”
Lạc Vân yên lặng trốn trong góc nghe được thì trợn mắt há mồm, đang do dự không biết mình có nên đi ngăn cản hay không, thì lại có người chạy vụt qua nàng như là một con báo mạnh mẽ.
Lạc Vân liếc thấy người đó là Hàn Lâm Phong, thầm nghĩ một tiếng: Hỏng! Vội vàng tranh thủ thời gian chạy tới ngăn lại.
Kết quả đến lúc nàng chạy tới hòn non bộ ấy thì chỉ thấy Hàn Lâm Phong lôi kéo một thanh niên giống như lôi con mèo từ trên cây hòe xuống.
Mà Hàn Dao đứng ở đầu tường bên này, đứng cheo leo trên một cái thang, cũng muốn nhanh chóng nhảy xuống.
Lạc Vân tập trung nhìn vào, kẻ xui xẻo bị kéo xuống…chính là tiểu tướng quân Triệu Quy Bắc.
Trong tay hắn còn cầm hai món đồ chơi làm bằng đường, phía sau lưng còn mang theo một con diều dài được mua từ Huệ thành. Xem ra vị công tử này đi Huệ thành thăm mẫu thân, thuận tiện mua đồ chơi tới tặng người ta.
Kỳ thật đây cũng không phải là lần đầu tiên tiểu tướng quân ở đầu tường tặng lễ.
Bởi vì Ngư Dương công chúa không còn ở trong Bắc Trấn vương phủ, hắn nhất thời không có lý do đứng đắn để tặng đồ.
Kết quả có một lần hắn nhìn thấy Hàn Dao thích một cái đèn kéo quân* liền mua đến, vừa vặn nhìn thấy ở hậu viện vương phủ có cái cây, kết quả hắn thử leo lên thì vừa khéo gặp được Hàn Dao đang đi dạo trong viện.
Như vậy hai người liền ước hẹn thời gian gặp mặt, cứ cách năm ba hôm thì trộm gặp một lần.
Lần này cũng thế, Triệu Quy Bắc đi Huệ thành thăm hỏi mẫu thân, thuận tiện lại mang cho tiểu quận chúa ít đồ vật, không nghĩ tới Hàn Dao lại khóc đến hai mắt đỏ bừng, hắn cả kinh liền lập tức hỏi nguyên do.
Sau khi nghe xong, Triệu Quy Băc gấp đến độ tức giận đùng đùng, vừa nghĩ tới Hàn Dao bị bức bách hòa thân, nên hận không thể rút đao xông vào doanh trại địch chém chết Thiết Phất vương mới có thể diệt trừ hậu hoạn.
Lại nói mặc dù Hàn Dao cùng Triệu Quy Bắc đã gặp nhiều lần, nhưng hai người trong cuộc vẫn không cảm thấy có gì không ổn, cũng không nhận ra đây là nam nữ trao đổi riêng tư.
Dù sao hai người cũng chưa từng nói gì về tình yêu, càng chưa từng lén lút hôn môi hay sờ tay như những thư sinh tiểu thư trong các thoại bản.
Hai người hoàn toàn là hai người bạn nhỏ cùng nhau vui vẻ, cho nhau một ít đồ chơi, lại âm thầm trò chuyện cũng đã cảm thấy vô cùng vui vẻ.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Kết quả hôm nay hai người vừa nói với nhau được mấy câu liền bị Hàn Lâm Phong như hung thần ác sát xông tới kéo xuống.
Hàn Dao còn chưa kịp phản ứng lại, đứng ngơ ngác bên trên cái thang, thoáng chốc bừng tỉnh vội vàng hô hào nói: “Ca ca …huynh hiểu lầm rồi!”
Triệu Quy Bắc rơi xuống cũng có chút mù mịt, đang muốn đứng dậy lại bị Hàn Lâm Phong đạp cho một cước lại ngã xuống mặt đất: “Hiểu lầm cái gì? Không phải là hắn đang muốn dụ muội ước định chuyện chung thân sao?”
Hàn Dao nhanh chóng bước xuống, gấp đến độ giẫm mạnh giày thêu: “Huynh ấy.. huynh ấy chỉ là sốt ruột cho muội, mới nghĩ ra chút biện pháp lung tung! Đây là hành động theo cảm tính! Đúng! chính là như vậy”
Thế nhưng Triệu Quy Bắc lại thành thật nói: “Ta thật sự là muốn cưới nàng..”
Hàn Dao bất ngờ trợn tròn mắt, hận không thể bịt cái miệng thêm dầu vào lửa của hắn: “Huynh là kẻ ngốc sao, muốn ca ca của ta đánh huynh hả?”
Hàn Lâm Phong nhìn Triệu Quy Bắc thành thật như vậy, thế mà gật đầu, phất tay gọi Khánh Dương đưa tiểu tướng quân vào từ đường, mà Hàn Dao cũng bị ca ca gọi vào.
Lạc Vân sợ xảy ra chuyện, phân phó hai người hầu bên cạnh không được tiết lộ nửa lời, sau đó tranh thủ thời gian vội vàng vào theo.
Hai đứa nhỏ bị bắt quỳ gối trước bài vị của Thánh Đức tiên đế, Hàn Lâm Phong trầm giọng nói: “Điều khiến ta tức giận không phải là hai người các ngươi lén lút hẹn hò nhau, mà là Hàn Dao không quản được miệng mình, thế mà cho người ngoài biết được chuyện của phủ chúng ta. Bằng hữu của ta ở kinh thành mạo hiểm rủi ro truyền tin đi, chỉ vì không đành lòng nhìn thấy hậu nhân của Thánh Đức tiên đế lưu lạc nơi dị cương. Vậy mà nmuội lại để lộ cho bên ngoài biết làm liên lụy bằng hữu đó, chúng ta khác nào người bất tín?”
Nói xong, Hàn Lâm Phong đi tới trước tế đàn rút thanh kiếm của Thánh Đức tiên đế ra.
Hàn Dao bị dọa cũng bảo vệ Triệu Quy Bắc phía sau lưng mình, nói chuyện cũng dùng âm lượng lớn hơn: “Ca ca, huynh ấy tuyệt đối sẽ không nói ra…Huynh, huynh không thể giết người diệt khẩu!”
Tô Lạc Vân đứng ở trong từ đường, trong lòng cũng vô cùng gấp gáp, thầm tính toán không để Hàn Lâm Phong thực hiện ý định.
Hàn Lâm Phong khẽ vươn tay kéo Hàn Dao ra, dùng mũi kiếm đặt ở trên cổ của Triệu Quy Bắc hỏi: “Ngươi lén gặp muội muội ta mấy lần?”
Mặt Triệu Quy Bắc đỏ bừng lên: “Tính lần này… hết thảy là ba lần..”
Mặt Hàn Lâm Phong không biểu cảm nói tiếp: “Ta nói ngươi lén lút hẹn hò dụ dỗ muội muội ta gửi thân cho ngươi, ngươi có nhận hay không?”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Triệu Quy Bắc đỏ mắt, thế mà mạnh mẽ nhào đến mũi kiếm của Hàn Lâm Phong, cứng rắn nói: “Đúng vậy! Chính là ta sai, tất cả đều không liên quan đến tiểu quận chúa.”
Hàn Lâm Phong gật nhẹ đầu: “Ngươi nhận là được, vậy ta hỏi ngươi, ngươi nói là ngươi muốn cưới muội muội ta, chỉ là lời nói vô tri lừa gạt, hay là lời nói nhất ngôn cửu đỉnh của một đại trượng phu?”
Triệu Quy Bắc nhìn về phía tiểu cô nương khóc đến má đỏ ửng, hạ quyết tâm nói: “Đương nhiên là tấm lòng chân thật, chỉ cần vương gia cùng vương phi đồng ý, ta sẽ tự đi báo với phụ thân cùng mẫu thân ta đến cưới Hàn Dao.”
Hàn Lâm Phong nói: “Nghe nói bệ hạ đã hạ chỉ, ngươi có biết cái giá của việc cưới muội ta hay không?”
Ánh mắt Triệu Quy Bắc không có chút nào trốn tránh, không hề do dự nói: “Ta biết, là phá hủy kế sách hòa thân của bệ hạ, nhưng ta không muốn Hàn Dao gả đi, dù có bị bệ hạ ban cho cái chết ta cũng phải cưới được nàng.”
Hàn Lâm Phong gật đầu, đột nhiên ném thanh kiếm cầm trong tay sang một bên, vung trường bào quỳ gối trước mặt Triệu Quy Bắc, trịnh trọng dập đầu với hắn.
Triệu Quy Bắc bị hành động của thế tử làm cho giật mình, vội vàng đỡ hắn dậy nói: “Thế tử ngài.. ngài đây là ý gì?”
Hàn Lâm Phong trịnh trọng nói: “Nếu là ngày thường ngươi nói như vậy là nhục mạ danh tiết của muội muội ta, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi. Thế nhưng vào thời điểm này, ngươi biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn mở miệng nói sẽ cưới muội ấy, chính là ân nhân của cả vương phủ và muội muội ta. Ta thay phụ mẫu cảm ơn tiểu tướng quân trọng tình trọng nghĩa, có ơn nguyện cưới!”
Triệu Quy Bắc nghe vậy mở miệng nói: “Nói như vậy tức là thế tử, ngài đồng ý?”
Hàn Dao ở bên cạnh có chút ngẩn người, nhìn hai người đang quỳ kia, có chút muốn nói không muốn gả.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Triệu Quy Bắc nhìn về phía nàng mang theo vui sướng làm mặt của nàng hơi đỏ lên, làm bộ không nghe hiểu gì.
Hàn Lâm Phong ôm quyền nói: “Chỉ là hôn nhân này còn cần thương lượng với phụ mẫu ngươi. Mà chuyện này lại liên lụy tới an nguy của người bằng hữu ở kinh thành, nên trước khi hết chuyện, ngươi không thể rời đi, càng không thể kể chuyện bệ hạ ban hôn cho phụ thân ngươi nghe!”
Mặc dù định ai đi hòa thân cũng không phải là cơ mật quân sự gì, thế nhưng một khi lộ ra ngoài để đến tai bệ hạ sẽ nhất định truy trách nhiệm Lý đại nhân, vì Lý Quy Điền đại nhân, hắn phải tạm thời giữ Triệu Quy Bắc lại.
Triệu Quy Bắc nặng nhất là tình nghĩa, lập tức gật đầu nói: “Ta hiểu, cho dù sau khi thành hôn ta cũng sẽ không nói cho phụ thân biết bí mật này. Nếu như thật sự xảy ra chuyện cũng là một mình ta gánh vác.”
Hàn Lâm Phong đưa tay ra đỡ Triệu Quy Bắc đứng dậy, giọng điệu trầm ổn, nói: “Yên tâm, không cần ngươi chịu trách nhiệm, ta tự sẽ sắp xếp tốt…Chỉ là muốn tiến đến hôn sự, còn cần.. tiểu tướng quân viết một phần cam kết nhận tội.”
Triệu Quy Bắc gãi đầu một cái, không chút do dự: “Là viết ta trèo cây lén gặp Hàn Dao đúng không? Được, cầm giấy bút đến!”
Cảnh tượng tiếp theo khá thú vị, dưới cái nhìn của bức họa chân dung của Thánh Đức tiên đế Đại Ngụy, anh vợ tương lai đang hướng dẫn em rể viết những câu nhận tội, hai người nghiêm túc giống như khoa khảo, cuối cùng Triệu Quy Bắc còn vui vẻ ký tên lên.
Hàn Dao ở bên nghe được thì vành tai nóng lên, bị Tô Lạc Vân kéo đi về phòng.
Hàn Lâm Phong cất bức thư này đi, có cái này hắn mới dễ dàng bàn chuyện hôn sự với Triệu Đống tướng quân, sớm ngày xong việc thành hôn.
Tính ra..... nếu như Hàn Dao gả cho Triệu Quy Bắc thì những chuyện kế tiếp phải làm đương nhiên đều dễ hơn nhiều.
Dù sao nếu như để Hàn Dao tùy ý gả cho binh lính trong quân doanh mà nói, không môn đăng không hộ đối, nếu truyền đến tai bệ hạ cũng sẽ có hiềm nghi kháng chỉ.
Bây giờ tìm đệ tử quý phủ khác vội vàng thành hôn mà nói thì không có khả năng.
Thế nhưng nếu gả cho nhi tử độc nhất của Triệu Đống mà nói, vậy coi như môn đăng hộ đối, hợp tình hợp lý.
Triệu Quy Bắc chưa lập gia đình đã bị cử ra trận, trước trận mà thành hôn để lưu lại hậu nhân cho Triệu gia cũng là quân pháp Đại Ngụy cho phép, điều đó khiến người ta không còn lời nào để nói.
Chủ yếu là do Hàn Lâm Phong nhìn ra một đôi nam nữ ngây thơ sinh tình với nhau, có thể gả cho người tâm đầu ý hợp, dù sao cũng tốt hơn so với hôn phối cùng binh lính.
Nhìn hắn giữ Triệu Quy Bắc lại trong phủ, Tô Lạc Vân liền đoán được ý nghĩ của hắn. Đợi đến khi hai người trở lại phòng thì Tô Lạc Vân hỏi Hàn Lâm Phong: “Vừa rồi chàng quá hung dữ đối với tiểu tướng quân.”
Rõ ràng là bắt tên ngốc nhưng lại thẩm vấn như phạm nhân vậy. Trên cổ tiếu tướng quân vừa rồi đã bị cứa đến đổ máu, nàng vừa rồi rất sợ kiếm kia đè lên ngay cổ họng, lo lắng đứa nhỏ bị Hàn Lâm Phong nói cho quá mức xấu hổ rồi nảy ra suy nghĩ nông cạn.
Hàn Lâm Phong cởi áo choàng, rốt cuộc hắn cũng có thể nằm lên giường, một tay kéo Lạc Vân vào trong ngực: “Ta nói sai chỗ nào chứ? Không phải rõ ràng hắn đang quyến rũ muội muội ta sao?”
Lạc Vân bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra đây là quyến rũ hả! Ta nhớ lúc trước ở ngõ Điềm Thủy cũng có người nào đó luôn trèo lên đầu tường nhà ta, vậy mà ta không biết đây là hành động không đứng đắn nha. Thế mà ngu ngốc không mắng không đuổi đồ h.áo sắc ra ngoài!”
Hàn Lâm Phong nhìn tiểu kiều nương của mình chỉ cây dâu mắng cây hòe, lại nghiêm túc nói: “Nàng và ta đều là hàng xóm thân thiết của nhau, vốn là nên tương thân tương cận, nếu ta có nằm trên đầu tường thì cũng là đầu tường của nhà thê tử, tiểu tử kia làm sao có thể so cùng ta?”
Lạc Vân cố nén không cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, thật sự là chỉ cho phép châu quan phóng hỏa không cho phép bách tính đốt đèn!
Nhưng mà nàng đang lo là…nếu Triệu Đống đồng ý mối nhân duyên hoang đường này, nhưng…Ngư Dương công chúa không chịu thì sao?
Nàng và Ngư Dương công chúa có quan hệ cá nhân mẫu thuẫn quyết liệt như vậy, chỉ sợ là muốn tai bay vạ gió. Nếu Ngư Dương công chúa nhìn Hàn Dao không vừa mắt, chẳng phải là giống như gả vào Tuấn quốc công phủ sao.
Thế nhưng ở góc độ của nam nhân, hiển nhiên không cảm thấy vấn đề mẹ chồng nàng dâu là vấn đề quan trọng gì: “Nếu Triệu Quy Bắc là nam nhân, tự nhiên sẽ bảo vệ thê tử của chính mình, quan trọng nhất bây giờ là tránh việc phải đi hòa thân. Nếu Ngư Dương công chúa không ưa muội ấy, cùng lắm thì muội ấy ở nhà mẹ đẻ trước, đợi đến khi sóng gió qua đi, thì cùng Triệu Quy Bắc hòa ly.”
Theo Hàn Lâm Phong, Triệu gia chính là tấm chắn để tránh được việc bệ hạ ban hôn.
Về phần hòa ly tái giá, đối với dân chúng thấp cổ bé họng thì là chuyện muôn vàn khó khăn. Thế nhưng đối với vương phủ quận chúa thì sau khi hòa ly, cũng tốt hơn việc phải lấy chồng ở xa, trở thành những thẻ bài lớn trên ván bài giữa hai nước.
Tô Lạc Vân nhịn không được nói: “Vậy sao đến ta muốn giấu tiền riêng dưới gối còn không được, càng không thể nghĩ tới việc hòa ly. Mà đến phiên muội muội của chàng, đến hôn thư cũng chưa có mà chàng đã có suy nghĩ lợi dụng người ta sau đó hòa ly?”
Hàn Lâm Phong ngồi dậy, nhéo nhéo chiếc mũi xinh đẹp của nàng: “Cũng không nhìn lại xem nàng gả cho nam nhân nào? Coi ta chết rồi à? Trong đầu của nàng đang suy nghĩ lung tung gì vậy? Lôi hết ra để ta nhìn xem!”
Lạc Vân quả thật là bị chọc giận cười lên: “Khi đó ta còn đang bị mù, làm sao nhìn được mình gả cho loại người gì, chỉ mong cô em chồng có số mệnh tốt, đừng dính phải cao dính chặt không tha..ai nha…”
Không chờ nàng nói xong, loại thuốc cao dính người đã lập tức đè lại: “Được tiện nghi còn khoe mẽ! Nhìn loại thuốc cao này đi, xem nàng có phục hay không phục…”
Bởi vì luôn ra trận chiến đấu, Hàn Lâm Phong cũng gầy gò đi rất nhiều, thế nhưng cũng khiến nam nhân tăng thêm một khí chất mê người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook