Toàn Trí Độc Giả
-
Chương 2: Bắt đầu dịch vụ Trả phí (1)
Dịch: Hoangforever
***
“Tôi là Dokja.” (Dokja= có nghĩa là con một hoặc là độc giả)
Tôi thường giới thiệu mình như vậy với mọi người, và sau đó sự hiểu lầm cứ như vậy nối tiếp xảy ra.
“Hả? Cậu là con một à?”
“Đúng vậy! Nhưng đó không phải là điều tôi muốn nói.”
“Huh? Vậy là?”
“Tên tôi là Dokja. Kim Dokja.”
Kim Dorkja (Con một được yêu quý của gia đình Kim) – cha tôi đặt tên tôi như vậy với mong muốn tôi là một người chàng trai khỏe mạnh. Tuy nhiên, cũng bởi vì cái tên này mà tôi trở thành một người đơn độc và bình thường. Nói ngắn gọn: Tôi Kim Dokja, 28 tuổi, đang còn độc thân. Thú vui của tôi chính là ngồi đọc truyện tiểu thuyết trên tàu điện ngầm.
Và hiện tại tôi đang lướt điện thoại.
Trong chiếc toa tàu ồn ào, đột nhiên tôi ngẩng đầu lên. Đập vào mắt tôi là một cô gái với ánh mắt tò mò đang nhìn chằm chằm vào tôi. Cô nàng này tên là Yoo Sangah, là nhân viên của phòng nhân sự cùng công ty với tôi.
“Ah, xin chào.”
Tôi chào cô ấy.
“Anh từ công ty trở về nhà sao?”
“Vâng. Đúng vậy! Còn Yoo Sangah-ssi (1) thì sao?”
(1) -ssi: bạn có thể gọi ai đó bằng cách thêm ‘-ssi’ vào tên / tên đầy đủ của anh ấy. Thông thường, ai đó không quen và họ bằng tuổi or trẻ hơn bạn.
“Tôi rất may mắn. Hôm nay quản lý đi công tác.”
Yoo Sangah ngồi xuống khoảng trống trên chiếc ghế bên cạnh tôi. Một mùi hương thoang thoảng từ trên người cô ấy tỏa ra khiến tôi hồi hộp.
“Cô có hay đi tàu điện ngầm không?”
“Tôi…”
Mặt Yoo Sangah tối sầm lại.
Nghĩ lại, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi gặp Yoo Sangah ở trên tàu điện ngầm. Có tin đồn rằng, Yoo Sangah được người của công ty trở về nhà mỗi ngày. Bắt đầu từ quản lý nhân sự Kang cho tới quản lý tài chính Han.
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo khiến tôi phải bất ngờ,
“Có người trộm xe đạp của tôi.”
Xe đạp?
“Cô đi làm bằng xe đạp?”
“Đúng vậy! Tôi phải làm tăng ca mấy ngày này nên mấy hôm nay không có tập thể dục được. Mặc dù hơi phiền phức một chút, nhưng đáng làm.”
“Aha, tôi hiểu rồi.”
Yoo Sangah mỉm cười.
Nhìn gần cô ấy, tôi có thể hiểu được vì sao đàn ông lại thích cô ấy. Tuy nhiên, đây cũng không phải là chuyện của tôi. Ai cũng có một cách sống riêng, và cách sống của Yoo Sangah khác xa cách sống của tôi. Sau cuộc đối thoại kì quặc, tôi quay lại với màn hình điện thoại của mình. Tôi mở ứng dụng ra đọc cuốn tiểu thuyết mà tôi đang đọc dở lúc nãy, trong khi Yoo Sangah… Cái gì đây??
“Por favor dinero.”
“Hả?”
“Tiếng Tây Ban Nha.”
“…À, ra vậy. Nó có nghĩa là gì thế?”
“Cho tôi xin chút tiền,”
Yoo Sangah tự tin trả lời. Học bài trên tàu điện ngầm khi đang trở về nhà… Lối sống của cô ấy thực sự khác xa tôi mà. Tuy nhiên, ghi nhớ từ vựng để làm gì chứ?
“Cô chăm chỉ thật.”
“Tiện thể, Dokja-ssi đang làm gì vậy?”
“Ah, tôi…”
Yoo Sangah dán mắt vào màn hình điện thoại của tôi,
“Là một cuốn tiểu thuyết sao?”
“À, uk… Tôi đang học tiếng Hàn.”
“Ồ, ra vậy. Tôi cũng thích đọc tiểu thuyết lắm. Nhưng do dạo gần đây không có thời gian nên tôi không đọc được nhiều…”
Thật bất ngờ, Yoo Sangah cũng thích đọc tiểu thuyết sao??
“Chẳng hạn như tiểu thuyết Murakami Haruki, Raymond Carver, Han Kang…”
Tôi biết ngay mà.
Yoo Sangah hỏi, “Dokja-ssi, anh thích tác giả nào vậy?”
“Tôi có kể ra thì cô cũng không biết đâu.”
“Hì. Tôi đọc qua rất nhiều tiểu thuyết đó. Anh cứ nói đi. Tác giả yêu thích của anh là ai vậy?”
Vào những lúc như thế này, tôi rất ngại khi nói ra sở thích của mình là đọc truyện tiểu thuyết. Tôi liếc mắt nhìn tiêu đề cuốn tiểu thuyết mình đang đọc.
[Thế Giới sau khi Sụp đổ]
Tác giả: Sing Shangshong.
Sao tôi có thể nói ra mình đang đọc cuốn tiểu thuyết “Thế giới sau khi sụp đổ của tác giả Shangshong” chứ.
“Chỉ là một cuốn tiểu thuyết viễn tưởng thôi. À, uk… Nó giống như Chúa tể của những chiếc nhẫn vậy…”
Nghe thấy vậy, đôi mắt của Yoo Sangah mở to ra, nói:
“A! Chúa tể của những chiếc nhẫn. Tôi đã xem phim đó rồi.”
“Bộ phim đó hay thật.”
Sau đó im lặng lại bao trùm. Yoo Sangah nhìn vào tôi như đang trông chờ điều gì đó. Cuộc đối thoại lại lâm vào ngõ cụt. Vì vậy, tôi quyết định thay đổi chủ đề,
“Đã được một năm kể từ khi tôi xin vào công ty. Đây là năm cuối cùng của tôi. Thời gian trôi nhanh thật đó.”
“À! Lúc đó à, lúc đó cả hai chúng ta đều không biết gì, phải không?”
“Đúng vậy! Mới chỉ như ngày hôm qua thôi, vậy mà hợp đồng đã hết hạn rồi.”
Khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt Yoo Sangah, tôi cảm tưởng như mình vừa nói sai điều gì.
“Ah, tôi….”
Yoo Sangah im bặt.
Tôi quên mất. Yoo Sangah nhận được lời khen ngợi từ đối tác mua hàng vào tháng trước cho nên hiện tại được thăng chức lên làm nhân viên toàn thời gian.
“Ah, phải rồi. Chúc mừng cô. Mặc dù hơi muộn. Xin lỗi nhé. Ha ha… Đáng lẽ ra tôi nên chăm chỉ hơn và nên đi học ngoại ngữ.”
“Ah, không Dokja-ssi! Còn phần đánh giá hiệu suất và…”
Tôi ghét phải thừa nhận, nhưng hình ảnh Yoo Sangah nói chuyện phải nói là quá đẹp. Giống như kiểu cô ấy là trung tâm của vũ trụ vậy. Nếu thế giới này là một cuốn tiểu thuyết. Vậy nhân vật chính chắc chắn là những người như cô ấy. Sự thật đúng là như vậy. Tôi không cố gắng còn Yoo Sangah thì rất là nỗ lực. Tôi chỉ ngồi đọc tiểu thuyết ở trên mạng, trong khi Yoo Sangah ra sức học hành chăm chỉ. Cho nên việc Yoo Sangah trở thành nhân viên toàn thời gian, trong khi tôi bị sa thải là lẽ thường tình.
“Chuyện này… Dokja-ssi…..”
“Vâng.”
“Nếu như anh không thấy phiền… anh có muốn biết ứng dụng mà tôi đang dùng không?”
Giọng của Yoo Sangah dần trở nên lạnh nhạt hơn. Như thể cả thế giới xa rời tôi vậy. Tôi chỉnh đốn lại tinh thần và nhìn thẳng về phía trước. Trước mặt tôi là một cậu bé. Cậu nhóc này tầm 10 tuổi. Nó mang theo một chiếc hộp đựng côn trùng và đang ngồi bên cạnh mẹ, mỉm cười một cách hạnh phúc.
“…Dokja-ssi?”
Nếu như tôi có một cuộc sống khác thì sao? Ý tôi là, nếu như tôi có một lối sống khác thì sao?
“Kim Dok…”
Nếu như lối sống khác của tôi là “Siêu thực” thay vì “Viễn vông” như hiện tại, liệu tôi có thể trở thành nhân vật chính không? Tôi thật sự không biết. Và có lẽ mãi mãi không thể trả lời được câu hỏi này. Nhưng, có một điều tôi biết.
“Tôi đây, Yoo Sangah-ssi.”
“Dù cô có cho tôi biết ứng dụng cô đang dùng, thì nó cũng không có tác dụng gì đối với tôi đâu.”
Lối sống của tôi rõ ràng không phải là “Siêu thực.”
“Dokja có nghĩa là đơn độc, một mình. Một cuộc sống đơn độc.”
“Huh? Sao cơ…”
“Tôi là một người như thế.”
Trong lối sống này, tôi không phải là nhân vật chính mà chỉ là một kẻ “đơn độc.”
“Cuộc sống đơn độc…”
Gương mặt Yoo Sangah hiện ra sự nghiêm nghị. Tôi vẫy tay ra hiệu không có chuyện gì đâu.Tôi không hiểu vì sao, nhưng cô gái thực sự lo lắng cho tôi. Có lẽ do cô ấy là nhân viên của bộ phận nhân sự chăng??? Tôi biết hiệu suất công việc của mình như thế nào mặc dù…
“Dokja-ssi rất giỏi đấy.”
“Sao cơ?”
“Vậy tôi cũng sẽ sống một cuộc sống như chiếc ngà voi” (Sangah = ngà voi)
Yoo Sangah như thể vừa mới quyết định chuyện gì, sau đó tiếp tục quay lại học tiếng Tây Ban Nha. Tôi nhìn cô ấy một lúc nữa, sau đó quay lại cuốn tiểu thuyết mình đang đọc dang dở. Mọi thứ đều trở lại bình thường, nhưng lạ lùng thay, tôi lại không thể nào kéo màn hình điện thoại xuống như cũ. Có lẽ do tôi nhận ra sức nặng của hiện thực nên tôi không thể nào kéo màn hình xuống được chăng??
Ngay sau đó, một thông báo hiện ra trên màn hình điện thoại của tôi.
[Bạn nhận được một mail mới.]
Là email của tác giả “Con đường sinh tồn.”
Tôi mở email ra.
– Độc giả thân mến, tiểu thuyết của tôi sẽ bắt đầu tính phí lúc 7 p.m đấy. Cái này sẽ có ích cho cậu đấy. Chúc cậu may mắn.
[1 file đính kèm.]
Tác giả nói là sẽ tặng cho tôi một món quà. Món quà là gì?
…Giống như tên tôi vậy, bản chất của tôi cũng là một độc giả. Cho nên, tôi khá hưng phấn khi nhận email này.
Đúng vậy! Sống một cuộc sống độc giả cũng không tệ.
Tôi kiểm tra thời gian.
Hiện tại là 6.55 p.m. Tôi còn đúng 5 phút trước khi cuốn tiểu thuyết kia bắt đầu tính phí.
Sau đó tôi mở danh sách những tiểu thuyết ưa thích của tôi ra. Vì tôi là độc giả duy nhất, cho nên tôi quyết định để lại một bình luận chúc mừng, tiếp sức cho tác giả. Thế nhưng…
-Tác phẩm đó không còn tồn tại nữa??
Tôi cố gắng ghi chữ “đổ nát” vài lần vào thanh tìm kiếm, thế nhưng lại không có kết quả mà tôi mong muốn. Cuốn tiểu thuyết “Con đường sinh tồn” cứ như vậy biến mất, không để lại chút dấu vết nào. Thật kỳ lạ. Đã từng có trường hợp một cuốn tiểu thuyết nào đó bị xóa, nhưng cứ như vậy mà xóa không thông báo trước trong khi sắp được tính phí thì đã có bao giờ chưa?
Đột nhiên, đèn điện trong tàu ngầm tắt phụt một cái. Toa tàu bỗng trở nên tối đen như mực.
Kiiiiiiiik-!
Tàu điện rung lắc dữ dội, tiếng kim loại ma sát vang lên. Yoo Sangah hoảng sợ hét toáng lên, ôm chầm lấy tôi. Rồi sau đó là tiếng hỗn loạn của mọi người ở xung quanh. Yoo Sangah bấu chặt lấy tay tôi, mạnh tới nỗi tôi chú ý cơn đau ở tay còn nhiều hơn pha phanh bất ngờ lúc nãy. Mất tới 12 giây, lúc này đoàn tàu mới dừng lại được.
Sau đó, âm thanh hỗn loạn, bối rối vang lên ở khắp nơi.
“Ưm? Chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Trong bóng tối, hai ánh đèn điện thoại được bật lên. Yoo Sangah vẫn bám chặt lấy tay tôi, hỏi,
“Chuyện….chuyện gì vừa mới xảy ra vậy?”
Tôi giả vờ không bận tâm, nói.
“Đừng lo. Không có gì to tát đâu.”
“Vậy sao??”
“Đúng vậy. Có lẽ ai đó tự sát cản đường tàu điện đó mà. Sẽ sớm thui, cơ trưởng sẽ đưa ra thông báo cho mọi người.”
Tôi vừa nói xong, thì tiếng cơ trưởng liền vang lên.
– Tất cả hành khách trên chuyến tàu, tất cả hành khách trên chuyến tàu….
Không gian náo loạn xung quanh dần ổn định lại. Tôi thở dài và nói.
“Đấy, thấy chưa. Tôi nói có sai đâu mà. Tiếp theo là một lời xin lỗi sau đó điện sẽ sớm bật trở lại…”
-T-Tất cả mọi người mau chạy đi… Chạy…!
‘Cái gì?’
Sau đó một tiếng “beep” vang lên, đài phát thanh cũng tắt ngấm luôn. Sau khi âm thanh này truyền đi, bên trong khoang tàu liền trở nên hỗn loạn.
“D-Dokja-ssi? Chuyện gì vậy…?”
Một ánh sáng vụt qua phía trước tàu điện ngầm. Kèm theo sau đó là tiếng trống rất to và âm thanh của vụ nổ lớn. Có thứ gì đó đang từ trong bóng tối tiến lại gần đây. Thật trùng hợp lúc này đúng 7:00 p.m.
Tích!
7.00 p.m. Cả thế giới như ngừng lại. Đột nhiên một giọng nói vang lên:
[Dịch vụ miễn phí của hệ thống hành tinh 8612 đã hết hạn.]
[Kịch bản chính bắt đầu.]
Đây là khoảnh khắc đánh dấu bước ngoặt trong cuộc đời tôi.
393 total views, 3 views today
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook