Toàn Tiểu Khu Chỉ Có Một Mình Tôi
7: Đồ Đồ Đáng Yêu


Lục Nghiêu đi một mạch về phòng bảo vệ, kính thủy tinh bị hắn vỗ cho vỡ vẫn còn ở đó, hắn ngồi xuống ghế châm một điếu thuốc, một lúc sau mới mắng một cậu.
Lục Nghiêu ở Nghiệp Thành lâu như vậy, chưa từng gặp qua đối thủ, hôm nay sau khi nhìn thấy Yến Khinh, hắn mới biết núi cao còn có núi cao hơn.

Hắn dạo phố với tên nhóc đó nửa ngày, kết quả lai lịch tên nhóc đó như nào cũng không hỏi ra được.
Nhìn khuyên tai màu bạc với ngũ quan tuấn mỹ kia, ngược lại có chút giống người Miêu Cương.

Khu vực Vân Nam thuộc quyền quản lý của lão thất, người này sống trong núi, quanh năm không liên lạc được, lần này xảy ra chuyện ngay cả mặt mũi cũng không lộ.

Lục Nghiêu với hắn ta không quá quen thuộc, chỉ nói chuyện xã giao thôi.
Hắn nằm sấp trên bàn ngủ một hồi, mơ hồ cảm thấy có người đi vào, choàng một cái áo lên người anh.

Lục Nghiêu giật giật mũi, trở tay vặn ngược tay người đưa tới.

Yến Khinh tùy ý để hắn bóp chặt tay mình, chờ hắn tỉnh táo rồi mới nói: "Trời tối rồi, dễ cảm lạnh."
Lục Nghiêu ngáp một cái, buông lỏng tay ra.

Cánh tay Yến Khinh giống như không xương mà buông xuống.

Cậu đứng ở nơi đó giống như một khúc gỗ, chỉ có đôi mắt khẽ động.

Lục Nghiêu nói: "Làm nhóc bị thương rồi?"
Yến Khinh nói không có.
Bên ngoài trời đã tối, Lục Nghiêu chống hai má nhìn một hồi.

Tố chất thân thể của hắn không bằng những nhân loại kia, lúc bận rộn rất dễ mệt mỏi.


Cũng không phải là đau chỗ nào, chỉ là không muốn động đậy, hắn đưa tay lên đè một sợi tóc vểnh trên đầu, đứng lên đem áo khoác nhét vào trong tay Yến Khinh.
"Đã đến giờ, bọn nhỏ chắc cũng tan học hết rồi." Lục Nghiêu nói: "Người đến người đi, cũng không ai gọi tôi một tiếng.

Lúc này đoán chừng cũng đã đến giờ cơm tối rồi, theo tôi đến nhà lão Lý một chuyến?"
Yến Khinh lui về phía sau một bước, Lục Nghiêu nghiêng người lấy áo khoác trong tủ.

Quần áo làm việc của bảo vệ đều là đồ thiết kế riêng, Lục Nghiêu dứt khoát khoác áo lên người, quay đầu nhìn thấy Yến Khinh, phát hiện cậu đã thay quần áo, trên người mặc một chiếc áo phông đen chữ T, lộ ra đường cong cánh tay xinh đẹp, bao trùm một tầng cơ bắp mỏng.
Nhưng Lục Nghiêu không phải đang nhìn cái đó.

Trên cánh tay Yến Khinh lộ ra chút gì đó, trông giống như một hình xăm, màu gỗ khô, cũng không nói ra được là cái gì.

Lục Nghiêu cảm thấy giống một con rắn, nhưng lại có chút giống bò cạp, hầu hết đều bị giấu sau lớp áo.
Lục Nghiêu liếc mắt một cái, lơ đãng đảo qua cổ cậu, sau đó lại liếc nhìn xuống dưới giống như muốn xuyên qua lớp quần áo mà nhìn vào bên trong.

Lục Nghiêu chưa từng làm ra lại chuyện lưu manh như vậy, tùy ý thu hồi ánh mắt,
Yến Khinh hỏi: "Làm sao vậy?"
Lục Nghiêu lắc đầu, đẩy cửa ra nhường cậu đi ra trước: "Quần áo của cậu đều là màu này? Thật là đơn điệu, ánh mắt thiếu nữ bây giờ đều rất cao, nhất định phải cưng chiều.

Ăn mặc như cậu làm sao người ta có thể để ý chứ?"
Yến Khinh "ừ" một tiếng, không rõ ràng nói một từ: "Bẩn!"
Lục Nghiêu dẫn cậu đến lầu 4, vừa lên cầu thang vừa nói: "Nhớ kỹ, tầng 2 căn hộ số 4, sau này muốn chuyển đồ có thể tìm nhà bọn họ.

Cho một cây kẹo mút là được."
Yến Khinh: "Đã biết."
Cậu đi theo phía sau Lục Nghiêu, động tác lên cầu thang từng bước, vừa đi vừa cúi đầu nhớ kỹ số bậc thang.

Lục Nghiêu tựa vào sau cửa chống trộm, khẽ nâng cằm lên nói với Yến Khinh: "Ấn chuông cửa đi, nói đến tìm Đồ Đồ."

Yến Khinh nghe lời gõ cửa, rất nhanh bên trong truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, một giọng nói nhỏ nhẹ, non nớt vang lên: "Ai vậy?"
Yến Khinh nhìn Lục Nghiêu một cái, thấy hắn ra hiệu gì đó, Yến Khinh nhìn không hiểu trực tiếp quay đầu nói: "Yến Khinh."
"Anh tên Yến Khinh?"
"Ừm.
Đổi lại là người bình thường khẳng định biết có gì đó không đúng, đứa nhỏ bên trong do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Anh là anh Lục Nghiêu sao?"
Yến Khinh: "Không phải, tôi là Yến Khinh."
"Thật sao?"
"Ừm."
Lục Nghiêu không biết ai trong số hai người họ bị thiểu năng trí tuệ thời gian ngắn.
"Vậy..." Đứa bé lại hỏi: "Anh Lục Nghiêu ở bên cạnh anh sao?"
Yến Khinh dừng một chút, hai tay Lục Nghiêu làm dấu chữ X, dùng sức lắc đầu, lại lộ ra một nụ cười hèn mọn, rồi làm một động tác cắt cổ cho Yến Khinh nhìn, Yến Khinh nói vậy quyết đoán nói: "Không có ở đây."
Cạch một tiếng, khóa cửa rơi xuống, cửa chống trộm chậm rãi đẩy ra, bên trong lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, cô bé nhỏ ước chừng sáu, bảy tuổi, đôi mắt đen láy, trên tóc cài một chiếc kẹp tóc con thỏ màu hồng phấn.

Cô bé vất vả đẩy cửa chống trộm ra, Lục Nghiêu phía sau dơ chân chặn cửa, mặt dán đến gần.
Cô bé ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: "Anh Yến Khinh, em là Đồ Đồ."
Yến Khinh lùi về sau một bước, Đồ Đồ cũng tiến lên phía trước.

Cô bé còn quá nhỏ, không hiểu chuyện gì, giáo dục gia đình có vẻ tương đối ít, nếu đổi thành những đứa trẻ khác, phỏng chừng không ít lần bị cha mẹ véo tai nói không được mở cửa cho người lạ.
Chờ cô bé đi được một khoảng, Lục Nghiêu lộ ra một nụ cười, giơ tay đóng cửa chống trộm lại, Đồ Đồ chậm nửa nhịp, lập tức bị Lục Nghiêu ôm vào ngực.
Lục Nghiêu nhe răng cười: "Bắt được em rồi."
Đồ Đồ reo lên thích thú: "Bắt được rồi." Cô bé túm lấy tay áo Lục Nghiêu, nhỏ giọng nói: "Ba mẹ không cho em mở cửa cho anh.

Em không mở cửa cho anh, em mở cửa cho anh Yến Khinh."
Lục Nghiêu nhét một cây kẹo mút vào miệng, Đồ Đồ an tâm co thành một quả bóng nhỏ, nằm bất động trong lòng anh.

Lục Nghiêu vừa đi xuống bậc thang vừa nói: "Đồ Đồ không nhận ra sự sống."

Yến Khinh biết hắn muốn nói gì, liền thuận theo hỏi: "Tại sao?"
"Lát nữa cậu sẽ biết." Lục Nghiêu chớp chớp mắt.
Yến Khinh cúi đầu đi xuống, đèn cảm ứng bằng âm thanh trong tòa nhà số bốn không tốt, đèn không sáng, trong mắt cậu là một mảnh đen kịt nhìn không rõ.

Lục Nghiêu đi đường cũng không phát ra âm thanh, trong hành lang một mảnh yên tĩnh, đầu ngón tay Yến Khinh vô thức co giật một chút, lòng bàn chân trượt xuống, thân thể cậu ổn định, không ngã, ngay cả chút động tĩnh cũng không phát ra, nhưng rồi một hương vị ngọt ngào đột ngột tràn ngập, miệng cậu bị nhét vào một cái gì đó, hình tròn, là vị dâu tây.
Lục Nghiêu giống như có mắt sau lưng, giơ tay lộ ra cây kẹo mút ở trong lòng bàn tay, đầu cũng không quay lại nói: "Chúng ta mỗi người một cây."
Yến Khinh đưa tay sờ một bên má phồng lên, theo hắn đi xuống.
Lục Nghiêu một tay cầm kẹo mút, một tay vuốt đầu Đồ Đồ, nghiêm túc nói: "Nghe này bảo bối, chuyển chiếc giường này lên tầng 4 tòa nhà số 8, em có thể chọn một trong hai cái kẹo mút này."
Đồ Đồ chăm chú nhìn tay Lục Nghiêu một chút, nói: "Anh thích ăn vị dứa hay dưa hấu? Em sẽ để loại anh thích cho anh."
Lục Nghiêu nói: "Anh thích ăn dâu tây."
Đồ Đồ tỏ ra thất vọng.

Trên khuôn mặt cô bé bầu bĩnh, hô lên hai, ba tiếng để cổ vũ bản thân, bình thường cô bé như vậy là đang chuẩn bị chạy năm trăm mét.

Lục Nghiêu vươn một ngón tay chọc chọc lưng cô bé: "Đừng kêu nữa, mau đi, anh trai Yến Khinh của em còn chờ giường ngủ đó."
Đồ Đồ vươn tay, bĩu môi.

Cô bé nâng mông nhấc giường lên sau đó chạy đi, chạy được mấy bước cảm thấy cái quần của mình sắp tụt xuống liền ném giường lên cao, nhanh chóng kéo quần lên sau đó lại tự nhiên như không đón lấy cái giường rơi xuống, mượt như nước chảy mây trôi.
Người từ trên lầu nhìn xuống khẳng định không thấy Đồ Đồ, chỉ thấy có một chiếc giường có chân đang di chuyển.
"Lúc cô bé mở cửa bình thường đều rất cẩn thận." Lục Nghiêu nói: "Sợ bóp nát cửa."
Yến Khinh ngậm kẹo mút, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đồ Đồ chạy nhảy múa cũng đi nhanh hơn hai người.

Lúc hai người lên đến thì thấy cô bé đang ngồi xổm trước cửa nhà Yến Khinh.

Lục Nghiêu đưa cả hai cây kẹo mút cho cô bé, nói: "Khi nào bố mẹ về?"
"12 giờ."
Lục Nghiêu đứng lên, vỗ bụi bẩn trên người: "Được rồi, Yến Khinh."
Yến Khinh nhấc mí mắt lên.


Lục Nghiêu ôm Đồ Đồ đặt vào lòng cậu: "Thù lao đã nhận rồi, hiện tại nên làm việc gì thì làm đi.

Buổi tối không an toàn, đưa Đồ Đồ về đi."
Yến Khinh theo bản năng mà ôm lấy, Đồ Đồ đem mặt dán vào ngực hắn, đầu lưỡi nhỏ liếm kẹo mút vẻ mặt thích thú.

Những lúc như này Đồ Đồ thật sự là một đứa trẻ bình thường, ăn kẹo cũng sẽ chảy nước miếng, tưới ướt cánh tay Yến Khinh.
Yến Khinh đem Đồ Đồ đặt xuống trước cửa nhà cô bé rồi mới phản ứng lại, "thù lao" mà Lục Nghiêu nói là cái kẹo mút trong miệng cậu.
"Anh Yến Khinh, hẹn gặp lại." Đồ Đồ phất tay đi vào nhà.
Yến Khinh một mình trở về, đi đến hành lang bỗng nhiên nhìn thấy Lục Nghiêu.

Áo khoác trên người hắn đã cởi ra, đôi chân dài buông thõng trên mặt đất, nghiêng đầu hút thuốc, thấy Yến Khinh liền giơ tay lên: "Đi thôi, trở về ngủ."
Đèn cảm ứng bật sáng, trên trần hành lang xuất hiện mấy chấm trắng, Lục Nghiêu bóp điếu thuốc nói: "Mấy năm trước ba mẹ Đồ Đồ đánh nhau, mấy thanh thép của tòa nhà số 4 đều bị rút ra, sau đó mới được xây lại.

Sau khi sinh Đồ Đồ thì không như vậy nữa.

Gần đây bọn họ đang buồn rầu về chuyện cho cô bé đi học tiểu học, trong tiểu khu có một giáo viên già đã chết mấy trăm năm, miễn cưỡng có thể dạy kiến thức mầm non, cấp cao hơn thì không được."
Yến Khinh: "Ừ."
Lục Nghiêu cười cười: "Đồ Đồ là tôi nhìn lớn lên."
Yến Khinh: "Ừ, rất đáng yêu."
Lục Nghiêu đi vài bước thì dừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn Yến Khinh, cuối cùng đưa tay xoa đầu cậu: "Cậu đừng cảm thấy tôi nói nhiều, tôi không có ý gì khác.

Vẫn là lý do kia, trong tiểu khu này ngư long hỗn tạp, cái gì cũng có, không hỏi lai lịch, không hỏi mục đích, chỉ cầu sống qua ngày.

Nếu cậu nhất thời không quen cũng không sao hết."
Yến Khinh ở phía sau hắn, đứng dưới một bậc thang, cậu vốn đã thấp, hiện tại nhìn thẳng phía trước cũng chỉ nhìn thấy lồng ngực của Lục Nghiêu.
Cậu hiếm khi do dự, cuối cung vẫn hạ quyết tâm, lấy cây kẹo mút còn chưa tan bao nhiêu ở trong miệng ra, đưa cái kẹo mút màu hồng còn ướt át đặt lên môi Lục nghiêu: "Anh ăn đi, là vị dâu tây."
Lục Nghiêu trầm mặc một chút, ngậm vào rồi cắn nó thành từng miếng nhỏ, nhai rốp rốp ở trong miệng.

Sau đó cả quãng đường đi cho đến lúc vào nhà mình, cũng không nói một lời nào với Yến Khinh.
Yến Khinh đứng trước cửa nhà hắn, có chút tủi thân, không biết mình đã đặc tội hắn cái gì..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương