Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng
Chương 164: Một bộ y phục dẫn tới sóng gió

Ngày và đêm luân phiên kéo dài, phân biệt chiếm cứ mười hai giờ.

Hắc thượng đế không còn dễ dàng buồn ngủ nữa, buổi tối thường tinh thần chấn hưng lôi kéo Lucifiel đi dạo địa ngục. Không cần tới một tháng, giờ sinh học của Lucifiel đã vô cùng hỗn loạn, trở nên ngày đêm điên đảo, ban ngày mệt rã rời, buổi tối tỉnh táo lại.

Thượng đế đau lòng vì thiên sứ nhà mình, thấy con ngươi vốn dĩ thần thái sáng láng của Lucifiel đều ảm đạm đi, dứt khoát không cần hắn làm bạn với mình ban ngày, thi pháp để hắn rơi vào giấc ngủ.

Thượng đế ôm hắn lên trên giường nghỉ ngơi, mình thì ngồi trở lại ngự tọa, không quá vài giây, cảm thấy nhàm chán, y lại chạy về ngủ với Lucifiel. Cảm giác ngắm phong cảnh ở địa ngục rất tệ, không cẩn thận liền nhìn thấy ác ma lạm tình dâm loạn, y vẫn thích ngồi ở đại thánh đường ngẩn người hơn… không, là chăm chú nhìn thế giới.

Lúc Lucifiel không biết, thượng đế đã cai thói quen ngẩn người, từ từ tán thành rằng việc nghỉ ngơi ở trên giường có cảm giác tốt hơn.

Phía sau tấm rèm hoa mỹ, thần với ngôi sao sớm của y cùng dùng giấc ngủ vượt qua ban ngày.

Đến buổi tối, Lucifiel dưới trạng thái ý thức chưa tỉnh táo, tay đã chuẩn xác mà từ chối hành động chấm mút của hắc thượng đế.

Hắc thượng đế nhìn mu bàn tay đỏ ửng, nhăn mày lại.

“Lỡ như thượng đế sờ ngươi thì sao?”

Y nghĩa chính ngôn từ giáo dục thiên sứ tóc vàng ngủ ở bên cạnh, đẹp như tranh vẽ.

Mắt Lucifiel nửa mở, ánh sao mông lung, “Jehovah sẽ không làm như vậy, còn có… cách dùng từ của ngài…” Hắn châm chước đánh giá, “Quá thô lỗ.”

Hắc thượng đế cười lạnh nói: “Ngươi cho là thượng đế chưa từng mắng người sao?”

Lucifiel mất sạch cơn buồn ngủ.

Thần từng làm chuyện đó hả?

Hắc thượng đế bôi đen mặt quang minh của mình, “Lúc y tức đến khó thở vẫn sẽ bảo ‘cút’, lúc ngươi nhìn thấy thượng đế, chỉ là lúc y bình tĩnh thôi.”

Lucifiel: “…”

Ngài bị mắng cút, rất tự hào sao?

Dễ dàng đoán ra đối tượng bị mắng, Lucifiel ai thán một giây vì hai vị thần tranh phong, ngoại trừ vị hắc thượng đế này, ai có thể kích thích thượng đế đến phun lời độc ác chứ.

Hắc thượng đế không định lãng phí thời gian để ngủ, thân thể này căn bản không cần ngủ, chỉ là bình thường thượng đế mắc chứng làm biếng mà thôi.

“Lucifiel, theo ngô đi ra ngoài dạo đi.”

Trước khi xác định sẽ dung hợp, y hưởng thụ mỗi một ngày đếm ngược.

Lucifiel biết cái giá phải trả phía sau nguyện vọng ấy, cam tâm tình nguyện rời giường hầu hạ y mặc quần áo. Quần áo của hắc thượng đế là quà tặng mà gần đây địa ngục dâng lên, xem như ác ma thăm dò, hắc thượng đế ôm mục đích làm thượng đế khó ở mà mặc vào.

Ừm, một thân hắc bào tinh xảo.

Lucifiel thầm nghĩ: “Nếu Jehovah biết, khẳng định sẽ nổ.”

Để không khiến chuyện quang ám cân bằng kéo dài, hắn bất đắc dĩ giúp đỡ hắc thượng đế giấu diếm thượng đế, thỏa mãn nguyện vọng cả đời chưa bao giờ mặc đồ đen của đối phương.

Hắn không có cách nào cự tuyệt nguyện vọng này.

Tràn đầy cảm giác tội lỗi.

Lucifiel áp chế suy nghĩ thẹn với nguyên chủ, cẩn thận buộc đai lưng cho y, ngón tay vuốt lên nếp gấp, dịu dàng mà săn sóc.

Hắc thượng đế hồi báo ý tốt của hắn, ở địa ngục dắt Lucifiel ra vào như nơi không người, chiêu hiển sự sủng ái dành cho Lucifiel với sinh linh địa ngục. Quang minh cũng tốt, hắc ám cũng thế, ai cũng không thể dao động địa vị của Lucifiel.

Tuy rằng… Lucifiel tỏ vẻ một chút cũng không cần sự vinh sủng này.

Hắn cảm thấy tới ban ngày mình sẽ chết.

Dưới tín ngưỡng chống đỡ, hắc thượng đế đạt được tiến bộ hơn xa thượng đế, y trở thành thần sáng thế trên danh nghĩa của địa ngục, hưởng thụ đãi ngộ cung phụng tế phẩm của sinh linh hắc ám. Sinh linh nhân gian cung phụng thượng đế chính là dùng sơn dương trắng và ngũ cốc, bên phía địa ngục liền huyết tinh hơn nhiều, phàm là thứ mà ác ma cảm thấy tốt, bọn họ đều hiến cho hắc thượng đế.

Dưới tế phẩm chồng chất như núi, hắc thượng đế khoái trá hỏi Lucifiel.

“Luci, có thứ ngươi thích không?”

“Đều không.”

Lucifiel lạnh mặt, không muốn đi nhìn những tế phẩm loại hắc ám đó, mấy thứ này trong mắt hắn gắn đầy mác tà ác, dơ bẩn.

“Sơn dương đen và sơn dương trắng có khác nhau sao?” Hắc thượng đế gọi tế phẩm của ác ma là sơn dương đen, chậm rãi nói ra một mặt thần tính lạnh lùng, “Ở trong mắt ngô, chúng nó không khác gì sơn dương trắng, thứ ngô nhìn thấy chỉ là tín ngưỡng với ngô ở trên đó.”

Lucifiel nghe hiểu ngụ ý của y, “Jehovah cũng là như thế sao?”

Hắc thượng đế ngạc nhiên nói: “Ngươi cho là y thích ăn sơn dương sao? Tên kia một chút mùi máu tươi cũng không thích chạm, ngô tưởng ngươi cũng biết chứ.”

Lucifiel: “…”

Vấn đề mà trước đây chưa bao giờ nghĩ tới, theo lời giải thích của hắc thượng đế trồi lên mặt nước, thông qua chỉ điểm của hắc thượng đế, Lucifiel xuyên qua tính cực hạn của thiện ác, nhìn thấy chân thật.

“Thứ ngô có thể dạy ngươi không nhiều lắm.” Hắc thượng đế bước chậm tại địa ngục, tóc bạc lóe ra ánh sáng trên y bào màu đen, da thịt trắng nõn lộ bên ngoài y bào như ngọc, toàn bộ thần linh đen đến thuần túy, cũng trắng đến chói mắt, “Lucifiel, học cho tốt đi.”

“Thế giới của thần linh đơn giản hơn trong tưởng tượng của ngươi nhiều, cũng tàn khốc hơn nhiều.”

“Ngô coi những điều đó là lẽ thường, mà ngươi muốn bước vào thế giới của ngô, nhất định phải đánh vỡ ánh mắt và nhận thức cố định…”

Sau khi hắc thượng đế nghiêm túc, thanh tuyến lạnh như băng không hề khác thượng đế, thái độ Lucifiel nghiêm chỉnh, dùng thái độ khi học tập thần ngữ để học “thường thức” này.

Hắc thượng đế cảm thấy mình thật sự là một thầy giáo tốt.

Nhưng mà y không nói cho Lucifiel biết, thường thức cũng phân loại hình, thường thức y chuyên dùng đều là những thứ mà thần hắc ám có đủ.

Y tin tưởng vững chắc Lucifiel trời sinh phản nghịch, một khi hắc hóa liền biến thành Lucifer.

Nhìn thoáng qua Lucifiel trận doanh quang minh bên cạnh, hắc thượng đế rục rịch, “Ngươi có muốn biến thành đọa thiên sứ nữa hay không? Ngô tin tưởng như vậy càng khiến địa ngục có cảm giác tán thành hơn.”

Lucifiel cười.

Sau khi bọn họ về cung điện, hắc thượng đế bị thần điện màu trắng sáng trưng chói mù mắt.

Đối mặt hắc thượng đế chỉ trích, Lucifiel không chút hoang mang nói: “Nếu sơn dương đen và sơn dương trắng giống nhau, như vậy cung điện màu đen và cung điện màu trắng cũng như nhau.”

Hắn triển khai tư thái cao lãnh, “Thần, xin ngài nghỉ ngơi cho tốt.”

Hắc thượng đế đau lòng vì sự đối đãi khác nhau của hắn.

Để chứng minh thần không gì làm không được, trước khi rạng sáng đến, hắc thượng đế biến cung điện thành phong cách hắc ám, nhưng mà trình độ nghệ thuật không đủ cao thâm, chung quy có vài chỗ trở nên đột ngột khó coi.

Cung điện bị gây sức ép một lần trên tay y càng thêm vô cùng thê thảm.

Lucifiel lẳng lặng nhìn.

Ngài chậm rãi chơi đi, vui vẻ là được.

Da mặt hắc thượng đế không dày đến loại tình trạng đó, thấy thay đổi không có kết quả, y chủ động kéo thượng đế đang chậm rãi nổi lên từ biển tinh thần lên khỏi mặt nước.

Thượng đế tỉnh lại, liền đổi thành thượng đế bị cung điện đâm mù mắt.

Thiệt xấu!

Thượng đế nghi hoặc hỏi Lucifiel: “Sao ngươi lại biến cung điện thành như vậy?”

Lucifiel nói rằng: “Đây là do ngài ban đêm làm.”

Thượng đế nghe Lucifiel nói, khóe miệng giật giật, tự động thủ đem cái cung điện sắc thái sặc sỡ này khôi phục thành phong cách quang minh.

Ở phương diện nghệ thuật, thượng đế có trình độ ngang bằng với sự yêu thích hoàn mỹ của y.

Thượng đế cho ra đáp án: “Trách không được y lại sáng tạo ra Baal.”

Thần hung hăng cho một cái công kích.

Lucifiel vì câu châm chọc cay độc của y mà mở mang tầm mắt, khó trách hắc thượng đế nói Jehovah cũng biết mắng chửi người, thực hiển nhiên, tạo nghệ của Jehovah trên ngôn ngữ rất cao.

“Jehovah, ngài muốn thay quần áo một chút hay không?” Lucifiel thấy đối phương xem nhẹ quần áo trên người, tận lực trấn định mà nhắc nhở.

Y hố hắc thượng đế, hắc thượng đế cũng báo thù y một phen.

Thượng đế kỳ quái mà nhìn quần áo.

Không khí ngưng trệ.

U ám không cách nào hình dung xuất hiện trên mặt thần linh tóc bạc, từng chút mở rộng.

Lucifiel nghiêng đầu sang chỗ khác, tức khắc thi hành cho mình một lá chắn phòng hộ mạnh, thần lực của Jehovah gào thét bùng nổ, phá tan tầng mây, dần dần, khí thế to lớn đến độ giống như giây tiếp theo liền hủy diệt thế giới, trở về kỷ Sáng Thế lần nữa.

Về nguyên nhân —— chỉ là mặc quần áo màu đen mà thôi.

Lucifiel vốn dĩ muốn chờ y lãnh tĩnh sau đó khuyên nhủ một chút, vừa thấy thần lực của Jehovah bão nổi, nhắm mắt lại không lên tiếng, hắn liền buông tha cho hành vi phí công.

Các ngươi muốn hố nhau thì cứ hố đi.

Lucifiel thành thói quen coi là bình thường.

Trong thế giới tinh thần, thượng đế ném biển rộng ngăn cách y với mặt hắc ám đi, gió to sóng lớn thổi quét thế giới vô biên vô hạn này, hiện ra hết thần uy một đời thần sáng thế. Hắc thượng đế không muốn thừa nhận mình yếu hơn y, không thể nhịn được nữa mà xuất hiện, “Ngươi đang nổi điên cái gì!”

Thượng đế giận chỉ hắc thượng đế, “Ngươi dám cho ngô mặc cái loại quần áo này!”

Hắc thượng đế làm bộ như còn phẫn nộ hơn cả y, “Cái gì gọi là loại quần áo này, vải vóc không phải đều như nhau sao? Đen hay là trắng có khác nhau sao?”

Y đem lời Lucifiel nói sửa chữa một chút, dâng tặng cho thượng đế.

Sắc mặt thượng đế biến thành màu đen.

Trước khi y phát hỏa, hắc thượng đế giành trước nói rằng: “Ngô mặc trường bào màu trắng của ngươi nhiều năm như vậy, có từng oán giận chưa? Ngô tiếp nhận hết thảy quang minh ngươi làm, ngươi cũng nên tiếp nhận hết thảy hắc ám ta làm, vì cái gì ngươi tình nguyện đến địa ngục, lại ngay cả đồ đen cũng mâu thuẫn?”

Thượng đế bị y dùng việc quang ám cân bằng ngăn chặn, vẻ giận dữ hơi hòa hoãn.

“… Ngô không thích.”

Sóng lớn cao hơn trăm mét trên mặt biển đập xuống, gió to tàn sát bừa bãi dừng lại, tiêu tan ở nơi đại diện cho ý thức của thần linh này.

Giọng điệu hắc thượng đế nặng nề, “Ngô làm sao lại thích quang minh, màu trắng đối với ngô mà nói quá mức chói mắt, mỗi ngày ngô ở đại thánh đường, ngươi có từng vì ngô mà thay đổi một chút chưa?”

Thượng đế nghe mà thấy không thích hợp, sao trái lại là mình không đúng vậy?

“Thượng đế, ngô thấy được ngươi vì chuyện quang ám cân bằng mà trả giá thành ý, nhưng mà ——” hắc thượng đế nói hai ba câu chiếm cứ sân nhà, nội tâm đắc ý, “Ngô không muốn sau khi biến mất, ngươi vẫn cố chấp như trước đây, ngô muốn nhìn thấy ngươi chân chính chấp chưởng quang minh và hắc ám.”

Một lời gây khiếp sợ thế giới tinh thần.

Thượng đế sửng sốt.

Hắc thượng đế dùng ánh mắt chưa bao giờ có nhìn y, vực sâu che giấu trong mắt cũng đang tỏa sáng, “Thần sáng thế quang minh, làm sao so được với thần sáng thế hỗn độn.”

Quang minh và hắc ám hợp hai thành một, là điểm cuối của vạn vật —— hỗn độn.

Đây là cực điểm lực lượng mà thần linh biết.

Hắc thượng đế mềm nhẹ như mộng, lẩm bẩm: “Ngô không đạt được, nhưng ngươi có hy vọng này.”

Thượng đế hạ tay xuống, lực lượng ngưng tụ tán đi.

Thần linh tóc bạc sừng sững trên thần đàn vô số năm lần đầu tiên nhận thức được mặt hắc ám của mình, đối phương không chỉ là “hắc ám”, càng là một bộ phận khác của mình, bởi vì hỗn độn hắc ám vĩnh viễn sẽ không nói là muốn mình mạnh lên.

Trong bầu không khí nói cái gì cũng không thích hợp này, thượng đế cưỡng ép mình mở miệng.

“Ngươi quyết định rồi sao?”

“A, trước mấy tháng đã quyết định rồi, cũng nói cho Lucifiel, hẳn là sách Sáng Thế cũng đoán được, chỉ có ngươi không biết tính toán của ngô thôi.”

“…”

“Không cần lộ ra vẻ không vui đâu, bản thể của ngô.”

Hắc thượng đế bước trên mặt biển bóng loáng như gương đi tới, bóng dáng bọn họ từ nơi xa xôi bắt đầu rút ngắn khoảng cách, cuối cùng giao nhau.

Cùng một bề ngoài, cùng một thân hình, ngay từ đầu bọn họ chính là một vị thần.

“Đây là một chuyện đáng để vui vẻ, sau khi ngô và ngươi dung hợp, ngươi cưới Lucifiel tương đương là ngô cưới Lucifiel.”

“Câm miệng.”

“Không, trước khi biến mất, ngô vẫn muốn trịnh trọng nhắc nhở ngươi.”

Đôi mắt vàng kim của hắc thượng đế có thêm sự ấm áp, ngón tay phất qua gò má vừa lạnh vừa cứng của bản thể, “Dung hợp cần phải có một điểm hòa vào, chúng ta xâm nhập giao lưu đi.”

Y không chút do dự nói ra lời nói khiến người ta suy nghĩ kỳ quái.

Thượng đế trầm ngâm.

“Được.”

Hắc thượng đế kinh nghi bất định, thượng đế bị sách Sáng Thế nhập vào người sao?

Ngay sau đó, bụng hắc thượng đế đau đớn, bị một quyền của đối phương đánh cho lật nhào trên mặt biển, y căn bản không ngờ cái tên mang loại hình pháp sư như thượng đế lại đi theo hướng vũ lực! Thượng đế từ trên cao nhìn xuống, uy nghiêm nói: “Chiến đấu cũng là một loại giao lưu đó, mặt hắc ám của ngô.”

Đã sớm muốn đánh y một trận rồi!

Sóng gió đã bình ổn trong thế giới tinh thần ngóc đầu trở lại, không trung lóe lên tiếng sấm, hết sức náo nhiệt.

Lúc ban đầu quang ám tranh đấu, hỗn độn hắc ám chiến bại, hỗn độn quang minh đoạt được tôn vị thần linh duy nhất của thế gian, mà lúc này đây, thượng đế đang tranh đấu với mình, không vì thắng thua, mà là để khiến chấp niệm của hỗn độn hắc ám còn sót lại trên người hắc thượng đế tiêu tán.

Ngoại trừ thắng, vẫn là thắng!

Thượng đế dùng hành động chứng minh địa vị cực mạnh của mình!

Quang ám phân tranh, y sẽ không thua bất cứ ai, bao gồm cả mặt hắc ám của mình! Hắc thượng đế bị y đánh một trận, phẫn nộ nói: “Ngươi tin ngô không dung hợp với ngươi nữa không!”

Trong mắt thượng đế đè nén thần tính nồng đậm đến cực điểm, sắc thái tình cảm mỏng manh hiện lên, tựa như Yahveh đang nhìn chằm chằm hắc thượng đế đáng thương.

Thượng đế nghiêng đầu, “Vậy ngô lại đánh ngươi một trận nữa.”

Tim hắc thượng đế lại bị cắm một đao.

Đối với bản thể cố tình gây sự này, y đã tuyệt vọng, quang minh đi tìm chết đi!

Hết chương 164

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương