Quý Thiển Ngưng nghe từng bạn học của cô lần lượt đọc tên, nhìn Mạc Hạm ghi lại tên từng một người trên Wechat, cô như bị ảo giác lạc vào hiện trường fan meeting của minh tinh nào đó.
Ngay cả thọ tinh Lưu Vũ Tình cũng không kiềm được mà mở xem vòng bạn bè của Mạc Hạm, muốn xem thử một chút đời sống cá nhân của ảnh hậu sẽ có những gì, nhưng bấm vào thì mới phát hiện là trống trơn, còn tưởng là Mạc Hạm đã thiết lập không cho phép xem.
Quý Thiển Ngưng thấy vẻ mặt cô ấy có chút mất mát, sợ cô ấy hiểu lầm liền nhỏ giọng nói: "Chị ấy chưa bao giờ đăng gì trong vòng bạn bè hết."
Lúc này Lưu Vũ Tình mới tiêu tan, cười tủm tỉm mà nói: "Chị Hạm đúng là không giống như những gì người khác nói tý nào, không nghĩ tới lại dễ nói chuyện như vậy."
Quý Thiển Ngưng: "......" Quỷ mới biết Mạc Hạm bị bệnh thần kinh gì, ngày thường đối với người ngoài rất lạnh lẽo, hôm nay thế mà lại chủ động thêm WeChat của bạn học cô? Ngay cả bạn gái của bạn học cũng không bỏ qua.
WeChat mười mấy người, mất một hồi lâu mới quét hết tất cả.
Quý Thiển Ngưng vô tình liếc qua thì phát hiện Mạc Hạm kéo hết số bạn học mà chị vừa lưu lại vào một nhóm tên là "Bạn học của em ấy", tim cô liền đập loạn nhảy dựng lên.
Mạc Hạm ít dùng điện thoại nên thao tác lên có chút chậm, sau khi phân nhóm xong, chị ngẩng đầu lên, hỏi mọi người: "Đều thêm hết rồi chứ?"
Ở đây chỉ có duy nhất Trương Vũ Phi là bị xem nhẹ đang siết chặt điện thoại trong tay, nhấp môi không dám hé răng.
Mạc Hạm không chút hoang mang mà cất điện thoại đi, nhìn mọi người đang có mặt, chị nói: "Mỗi năm tôi sẽ nhận được không ít kịch bản, nếu như thích hợp tôi sẽ thông báo cho từng người một."
Lời này nghe thì cứ tưởng là lố bịch, nhưng Quý Thiển Ngưng biết rõ Mạc Hạm thật sự có năng lực này.
Kiếp trước lúc cô làm người đại diện cho Mạc Hạm, đừng nói là tính bằng năm, hầu như tháng nào cũng có người gửi kịch bản vào hòm thư của cô, kịch bản tốt thì cô giữ lại để Mạc Hạm xem xét, không tốt thì trực tiếp bỏ qua.
Chỉ là nhưng kịch bản không tốt bị bỏ qua đó, đối với mười mấy sinh viên vừa mới tốt nghiệp của lớp này mà nói thì vẫn có sức hấp dẫn nhất định.
Chỉ một câu của Mạc Hạm đã thành công thổi bùng tình cảm của mọi người, tất cả bọn họ đều không nghĩ tới chị lại bình dị gần gũi đến như vậy, mồm năm miệng mười hỏi chị rất nhiều vấn đề.
Quý Thiển Ngưng hơi lo Mạc Hạm cứ tiếp tục như vậy sẽ đoạt mất hào quang của Lưu Vũ Tình, vừa quay đầu thì phát hiện Lưu Vũ Tình phấn khởi hệt như người khác.
Xem ra thiên kim nhà giàu cũng vẫn có ước mơ làm diễn viên nha.
Náo nhiệt liên tục tới 9 giờ, Lưu Vũ Tình còn mời mọi người đi KTV.
Quý Thiển Ngưng không muốn đi lắm, tùy tiện tìm cái cớ: "Bác sĩ làm bảo mình không nên thức đêm, mọi người đi đi."
Mọi người đều biết cô vừa mới làm phẫu thuật xong, cũng không làm khó cô.

Trương Vũ Phi bị mọi người xa lánh cũng có không mặt mũi đi theo, uể oải mà nói: "Mọi người đi chơi đi."
Người khác cũng không thèm để ý đến cô ta.
Lưu Vũ Tình vì chuyện Trương Vũ Phi bôi nhọ Quý Thiển Ngưng, còn ngang ngược vô lý hắt nước trái cây vào Quý Thiển Ngưng nên cũng có chút oán giận trong lòng, cũng không có khuyên cô ta.
Mọi người vẫy tay với đám người Quý Thiển Ngưng liền rời đi.
Trương Vũ Phi bị quên lãng đang muốn trốn về, bỗng dưng lại nghe được một âm thanh lạnh lẽo nói: "Cô chờ đã."
Nghe ra là giọng nói Mạc Hạm, mặt mũi trắng bệch Trương Vũ Phi, đứng im tại chỗ không dám động.
Mạc Hạm đi đến trước mặt cô ta, không chút kiêng kỵ mà đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, nói: "Côi cũng là nghệ sĩ?"
"......" Trương Vũ Phi sợ tới mức không dám hé răng.
Cố Tâm Mỹ khinh thường nói: "Cô ta cũng là diễn viên, trong 《 Đình viện thâm sâu 》 diễn vai nha hoàn của Triệu Hân Nhiên, hiện tại là cũng là khuê mật của Triệu Hân Nhiên đó."
Nghe được tên Triệu Hân Nhiên, Mạc Hạm không vui nhíu nhíu mày, lạnh lùng nhìn Trương Vũ Phi, thong thả ung dung nói: "Là diễn viên thì nên lo đóng phim, đừng học người nào đó đi ba hoa chích chòe, họa là từ miệng mà ra."
Đây không phải là thiện ý nhắc nhở gì, mà là uy hiếp cùng cảnh cáo.

Trương Vũ Phi rụt cổ xám xịt bỏ chạy.
"Chúng ta cũng đi thôi." Nhìn thấy dáng vẻ thua thiệt của Trương Vũ Phi, trong lòng Cố Tâm Mỹ cao hứng vô cùng, nhưng vừa quay đầu lại phát hiện không khí giữa hai người kia có chút không ổn.
Quý Thiển Ngưng vô cảm mà nhìn Mạc Hạm: "Chị cho rằng tôi sẽ cảm kích chị sao? Chị đừng tự cho mình là đúng."
Mạc Hạm: "......"
Cố Tâm Mỹ vội chen vào giữa hai người, nói: "Bên ngoài người nhiều mắt nhiều, hai người có thể về trước rồi nói tiếp được không?"
Quý Thiển Ngưng cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
Vừa lên xe, Quý Thiển Ngưng liền hỏi Cố Tâm Mỹ: "Có phải em mật báo cho chị ấy hay không?"
Tới nước này rồi thì có giấu cũng không quan trọng, Cố Tâm Mỹ nhỏ giọng nói: "Em chỉ khó chịu khi thấy Trương Vũ Phi bắt nạt chị, cho nên mới than vãn với chị Hạm.

Nhưng em không nghĩ chị Hạm lại tới, lại còn tới đúng lúc như vậy."
Từ lúc xảy ra chuyện đến lúc Mạc Hạm tới đây, cũng chỉ hơn mười phút, cho dù là bay thì Mạc Hạm cũng không có khả năng bay từ nhà đến nhanh như vậy.

Suy ra lúc đó Mạc Hạm hẳn đang ở gần khách sạn.
Nhưng đó không phải là trọng điểm.
Quý Thiển Ngưng nén giận nói: "Về sau chuyện của chị không được nói cho chị ấy nữa."
"Nhưng mà......"
"Không có nhưng nhị gì cả."
"......" Cố Tâm Mỹ vẫn không rõ vì sao cô lại tức giận, ngập ngừng: "Nếu chị Hạm không tới, Trương Vũ Phi vẫn sẽ bôi nhọ chị, những người bạn học đó cũng không hoàn toàn buông bỏ sự nghi ngờ."
Quý Thiển Ngưng biết cô nàng nói là thật, trong lòng lại bực bội, nói: "Em không hiểu."
"Chị tức là tức chuyện chị Hạm chưa được sự đồng ý của chị thì đã tự ý xưng là bạn gái chị sao?" Trừ việc này ra thì Cố Tâm Mỹ thật sự không nghĩ ra lý do khác.
Quý Thiển Ngưng nghiêm mặt không lên tiếng.
Sau khi Cố Tâm Mỹ đưa bọn cô về liền rời đi, dành không gian cho hai người nói chuyện.
Phòng khách cũng không rộng lắm, hai người một cao một thấp đứng đối mặt nhau, không khí chung quanh dường như đang đông lại.
Nhìn vẻ mặt âm u của Quý Thiển Ngưng, Mạc Hạm cẩn thận mà mở miệng: "Thật xin lỗi."
"Thật xin lỗi cái gì?" Quý Thiển Ngưng nén giận hỏi.
"Chị chỉ muốn hiểu em hơn, lo cho em, nên mới hỏi Cố Tâm Mỹ hành tung của em.


Em muốn trách thì trách chị, đừng trách em ấy."
"Còn gì nữa?"
"Lúc ấy chị đang ở khách sạn kia, nghe Tâm Mỹ nói có người bôi nhọ nói em là tiểu tam, chị liền lập tức đi qua.

Tình huống khẩn cấp, không kịp thương lượng với em mà chị đã tự ý nói em là bạn gái chị." Mạc Hạm dò xé vẻ mặt cô, nói: "Nếu em cảm thấy không ổn, chờ qua một thời gian em cứ nói với mọi người là em không hài lòng về chị, nên chia tay với chị."
"......" Quý Thiển Ngưng cười đầy châm chọc, nói: "Hiện tại bạn học tôi đều xem chị như là trạm cung cấp tài nguyên, đối với chị thì mang ơn đội nghĩa, nếu tôi nói với bọn họ tôi không hài lòng về chị, chia tay chị, chẳng phải bọn họ sẽ cho rằng tôi có mắt không tròng không biết tốt xấu sao?"
Mạc Hạm chậm chạp vẫn chưa phát hiện cô tức giận ở đâu, nói: "Em là trách chị thêm WeChat của bọn họ sao?"
Quý Thiển Ngưng lại không thể khống chế được tính xấu của mình, âm dương quái khí mà nói: "Mạc Hạm chị có năng lực, lại còn thêm Wechat từng người một, còn nói sẽ đề cử tài nguyên cho họ.

Chị nghĩ bọn họ sẽ nghĩ gì về tôi đây?"
"Tôi chỉ là một diễn viên nhỏ vô danh tiểu tốt, tìm được một ảnh hậu làm bạn gái, còn không phải là vì những cái đó tài nguyên đó của chị sao? Nếu chị có lòng tốt như vậy, sao không đi giúp mấy diễn viên nhỏ khác đi?"
"Không phải là tốt tính gì." Mạc Hạm thở dài nói: "Chị không hề thích giao tiếp với người khác, không muốn dùng bữa với người xa lạ, không thích náo nhiệt, cũng không muốn bị làm phiền.

Nhưng nếu là em, thì những điều mà chị ghét đó chị đều nguyện ý đi nếm thử."
"......!Vì tôi?" Quý Thiển Ngưng ngạc nhiên.
"Em có thể hiểu là chị đang lấy lòng em."
"Thiển Ngưng, chị chưa từng thích ai bao giờ, cũng không có kinh nghiệm theo đuổi người khác." Mạc Hạm dừng một chút, rồi nói: "Chị nhắn tin cho em thì em không thèm nhắn lại, chị không biết nên làm gì bây giờ, liền lên Baidu [1] tìm hiểu.

Chị thấy trên mạng có người nói, muốn theo đuổi được con gái, biện pháp tốt nhất là thu phục những người bên cạnh cô ấy.

Cho nên chị mới thêm người đại diện của em, trợ lý, đàn anh, còn cả WeChat của bạn học em nữa."
Cái trả lời này thật sự hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của Quý Thiển Ngưng.
Chuyện này khiến cô không khỏi nhớ lại chuyện kiếp trước.
Kiếp trước cô vừa ra viện đã bị Mạc Hạm kéo đi Cục Dân Chính lấy giấy kết hôn, có thể nói các cô chưa từng trải qua yêu đương.

Mạc Hạm chưa bao giờ nói lời âu yếm, món quà duy nhất mà chị tặng cô, là một chiếc nhẫn kim cương quý giá đến dọa người.
Cô chưa bao giờ được trải qua cảm giác yêu đương, cũng chưa từng tận hưởng quá trình được theo đuổi.
Kiếp trước Mạc Hạm như là một khối băng không có cảm tình lạnh lẽo.

Mà Mạc Hạm ở đây, thế nhưng sẽ vì lấy lòng cô mà phá vỡ nguyên tắc của bản thân, chủ động kết giao người bên cạnh cô.
Lửa giận trong lòng không hiểu sao lại bị một loại cảm xúc chua xót thay thế, nhìn gương mặt trước mắt này, rõ ràng rất quen thuộc lại giống như thật xa lạ, Quý Thiển Ngưng trầm mặc thật lâu sau, nói: "Chị......!Hình như đã thay đổi thật nhiều."
Mạc Hạm thấy cô có chút buông lỏng, đi về phía trước vài bước, chỉ cách cô chừng một cánh tay, nói: "Em cũng thay đổi rất nhiều."
"Tôi?"
Mạc Hạm si mê mà nhìn khuôn mặt cô, dùng ánh mắt mà phác thảo ngũ quan nhu hòa của cô, nói: "Chị nhớ rõ ngày đầu tiên chúng ta quen nhau, em nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, là cô bé đến nhìn chị một chút thôi cũng sẽ đỏ mặt, hệt như cún con, rất đang yêu, rất ngoan ngoãn.

Nhưng mà, sau khi em ngủ với chị xong thì hình như hết thảy đều thay đổi."
"......"

"Cún con đột nhiên lại trở nên xấu tính, rất thích nói dối, tính tình rất xấu, còn thích chủ động cắn người." Mạc Hạm không tự chủ được mà vươn tay, ngón tay mảnh dài lướt qua khuôn mặt cô, nói: "Em cảm thấy tò mò khi chị thay đổi, thì chị cũng rất tò mò về sự thay đổi của em.

Em thật là Quý Thiển Ngưng?"
Chẳng lẽ bí mật trùng sinh đã bị chị phát hiện? Quý Thiển Ngưng chột dạ mà đẩy tay chị ra, tránh nặng tìm nhẹ mà nói: "Nếu tôi nhiều thói hư tật xấu như vậy, chị còn thích tôi làm gì?"
"Dù toàn thân em đầy thói hư tật xấu thì chị vẫn thích." Mạc Hạm chân thành mà nói.
Quý Thiển Ngưng nói một tiếng "Cắt": "Chuyện vớ vẩn dùng để dỗ dành con nít mà chị đòi tôi tin à?"
"Nếu đổi thành người khác, nếu ai dám hô to gọi nhỏ với chị, thì người đó đã sớm chết rồi.

Chỉ có thể là em." Mạc Hạm kéo tay chị, đặt lên vai chị, nói: "Em có thể đánh chị mắng chị, đến khi nào em hết giận mới thôi."
Quý Thiển Ngưng siết chặt tay, mặc kệ nặng nhẹ mà đánh lên vai chị, thấp giọng mắng: "Chị là cái đồ M vênh váo hống hách, thích bị ngược đãi."
Mạc Hạm không hề khó chịu, nói: "Thế thì cũng chỉ mình em được ngược chị nha."
Tim Quý Thiển Ngưng run rẩy, muốn thu hồi tay, lại bị giữ chặt.
Cô cắn chặt răng: "Buông tay."
"Nếu em không đánh, chị liền coi như em không giận nữa nha." Mạc Hạm rũ mắt chăm chú nhìn cô, "Chị có thể xin một việc được không?"
"Nói." Quý Thiển Ngưng làm bộ không kiên nhẫn.
Ánh mắt Mạc Hạm xẹt qua đôi môi hồng nhạt của cô, nói: "Chị muốn hôn em, được không?"
"......"
Đây căn bản không phải là thỉnh cầu.
Mạc Hạm không cho cô cơ hội phản bác, liền cúi đầu hôn xuống.
Đáng lẽ Quý Thiển Ngưng nên đẩy ra, ai dè giãy giụa vài cái không những không thoát khỏi tay Mạc Hạm, mà chỉ vì nhất thời phân tâm liền bị đầu lưỡi ai đó chui vào khoang miệng, càn quét đầy dịu dàng.
Cô lại lại giãy giụa vài cái mang tính tượng trưng, cuối cùng từ bỏ.
Không thể không nói, kỹ thuật hôn của Mạc Hạm thật sự rất dễ khiến cô say mê.
Môi răng dây dưa trong vài phút, hơi thở Quý Thiển Ngưng liền không ổn định, đại não trống rỗng.

Trong cơn mê man, lại nghe thấy giọng nói khàn khàn đầy thâm tình của người phụ nữ kia: "Có thể vào phòng em dạo một vòng không?"
Quý Thiển Ngưng tỉnh táo lại, cảnh giác nói: "Chị muốn làm sao?"
Đôi mắt thanh lãnh của Mạc Hạm nhiễm đầy dục vọng, lặng lẽ nói hai chữ bên tai cô
Đồng tử Quý Thiển Ngưng nháy mắt phóng to lên.
Mạc Hạm nhìn cô như muốn nổi bão lần nữa, lại bổ sung: "Hoặc là em * chị.

Không cần phụ trách."


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương