Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công
-
Chương 48: Vương thành Rực Rỡ
Editor: Aminta.
"Sau này tôi sẽ không dùng thuật trôi nổi làm quan tài lơ lửng nữa."
Cuối cùng Ash cũng hết choáng, cậu kết hợp với trải nghiệm của riêng mình để cho ra kết luận như thế. Có thể nói là cậu đã nhận thức sâu sắc sự tổn thương của thuật lơ lửng đối với người nằm trong quan tài.
Cũng may kết luận này hoàn toàn chính xác, chí ít Sigourney đã hài lòng gật đầu.
Sigourney đang hài lòng nhấc tay ôm lấy cạnh quan tài và cả Ash bên trong quan tài, đi thẳng tới rìa đài chiêm tinh.
"Không sợ à?" Anh hù dọa Ash: "Vậy thả cậu rớt từ đây xuống thì sao?"
Ash cười rộ lên: "Anh sẽ không thả đâu."
Sigourney không nói gì mà chỉ khẽ xì một tiếng, cuối cùng anh dựng đứng quan tài trên mặt đất.
"Chẳng phải muốn ngắm à?" Anh tùy ý chỉ xuống phía dưới: "Ngắm đi."
Lúc này Ash tựa vào quan tài, cậu đứng cách rìa đài chiêm tinh không có gì chắn lại chỉ chừng một ngón tay. Dường như chỉ cần nghiêng người về phía trước một chút thì sẽ cắm đầu xuống vực sâu muôn trượng.
Tháp phù thủy cấp ba là tháp phù thủy bậc hai dưới vương tọa có độ cao gần ngàn mét. Đài chiêm tinh lại nằm ở đỉnh cao nhất, độ cao của nó đủ để khiến người bình thường run rẩy, đầu váng mắt hoa, thậm chí rất có khả năng sợ đến mức ngất xỉu tại chỗ.
Nhưng Ash không hề bận tâm đến khoảng cách dễ ngã này, mặt cậu vẫn không đổi sắc. Sau khi nghe Sigourney nói xong, cậu thật sự cúi đầu xuống nhìn về phía dưới.
Chỉ nhìn một cái thôi mà đã rung động vô cùng.
Độ cao này đã dư dả để quan sát cả tòa vương thành. Nhưng nếu muốn quan sát mỗi chi tiết nhỏ trong vương thành là không thể nào. Những công trình kiến trúc và đường phố đều cực kỳ nhỏ bé ở độ cao này. Theo lý thuyết thì cảnh sắc như vậy hoàn toàn không có gì đáng để ngắm cả.
Nhưng mà vương thành Rực Rỡ thì khác.
Nhìn một cái, cả tòa vương thành lọt hết vào mắt.
Óng ánh long lanh, lấp ánh lánh sáng.
Tựa như là một tòa thành dựng nên từ băng tuyết mọc lên từ trên băng nguyên, sáng rực không tì vết, được tạo thành một cách tự nhiên giống như chính nó là tạo vật của thiên nhiên. Địa thế của thành phố đi từ thấp đến cao, cách xây dựng quy hoạch tài tình khiến thành thị trở nên nổi, các tầng đan xen nhau một cách tinh tế, mấy con đường lớn trong thành thị vắt ngang giữa trời, vô cùng dễ thấy.
Lúc này trời còn chưa sáng, đèn đuốc trong thành phố chưa tắt. Ánh sáng giống như ngọn lửa ấm áp lẳng lặng chảy xuôi trên những công trình khiến trúc làm từ băng tuyết thuần trắng, sáng chói nguyên cả một tòa vương thành.
Lộng lẫy xa hoa như rơi vào giấc mộng.
Ash không kiềm được mà phát ra tiếng thở dài khen ngợi, phong cảnh phản chiếu nơi đáy mắt giống như là nối tiếp với ngân hà phái chân trời, một cái ở trên, một cái ở dưới, những ngôi sao bên trên xa xôi lạnh lẽo, đèn đuốc bên dưới thì gần gũi ấm áp. Cậu đứng giữa hai bên, cứ như là cậu đã đi vào giấc mơ được vô số chùm sáng xoay quanh quen thuộc.
Khi những cụ già trong thôn hồi tưởng lại quá khứ thì thường kể rằng ấn tượng ban đầu về mọi người và mọi chuyện sẽ chiếm một vị trí cự kỳ đặc biệt trong trí nhớ của mỗi người. Quá khứ có thể trôi qua rất nhiều rất nhiều năm, có lẽ người ta sẽ quên hết tất cả, nhưng họ vẫn sẽ nhớ rõ lần đầu tiên gặp gỡ, nhớ rõ cảm giác và tâm trạng lúc ấy.
Trong lần đầu tiên gặp một thành phố, bất kể là nhìn thấy gì, nghe thấy gì, bất kể bản thân có muốn nhớ kỹ hay không thì nó sẽ luôn khắc sâu trong trí nhớ.
Giống như lần đầu tiên cậu nhìn thấy Sigourney, hình ảnh người thanh niên múa đơn ở dưới ánh trăng đã in sâu trong lòng cậu, mãi không quên.
Ash thỏa mãn mà hít sâu một hơi, cậu nghĩ thầm, vào lần đầu tiên ngắm nhìn vương thành Rực Rỡ, là vào lúc này, là ở nơi này, có người này bên cạnh, thật sự là tuyệt quá.
Cậu sẽ trân trọng cảnh tượng này, giờ khắc này.
Có lẽ khi về già cậu cũng kể cho đám trẻ nghe giống như những cụ già trong thôn rằng trong đời sẽ có vô số lần đầu tiên, chúng đều là những dấu ấn và điểm rất quan trọng trong cuộc đời, thậm chí chúng sẽ trở thành thứ ảnh hưởng cả cuộc đời. Chúng ta phải quý trọng những lần đầu tiên quý báu này, thỉnh thoảng cũng sẽ có người tốt bụng khác quý trọng chúng thay ta.
Khi gặp được người tốt bụng này thì...
Ash bỗng nhiên nghĩ đến lời thoại trong cuốn tiểu thuyết của Elena...
Thì hãy gả cho người ấy.
Cậu không nhịn được mà bị sặc, bắt đầu ho khan.
"Lạnh à?" Sigourney hỏi: "Ngắm đủ chưa?"
"Đủ... Khụ khụ, đủ rồi." Ash nói đứt quãng.
"Vậy thì đi xuống." Sigourney nhắc đến Nance đầy ghét bỏ: "Nance còn muốn gặp cậu."
Ngài Nance ư?
Ash ho khan để đáp lại.
Sigourney đóng nắp quan tài lại lần nữa, lần này anh không dùng thuật trôi nổi mà trực tiếp khiêng ngang quan tài lên, rời khỏi đài chiêm tinh mà không tốn sức chút nào.
Tháp phù thủy cấp ba thật sự cao to, không gian bên trong cũng cực kỳ rộng lớn. Có đại sảnh giao nhận nhiệm vụ, nơi kiểm tra sức mạnh đăng ký thân phận, chỗ quản lý thuê mướn và bán nguyên liệu ma pháp, thư viện rộng mở và bán rộng mở, cửa tiệm thuốc phép, trang bị chính thức...
Trừ bỏ những nơi công cộng này, trong tháp phù thủy còn cho thuê không ít văn phòng và sân bãi, ví dụ nhật báo Rực Rỡ cũng có một cơ sở ở đây. Tháp cũng cung cấp phòng thí nghiệm bao gồm cả cho thuê thiết bị, có không ít phù thủy làm ổ trong tháp phù thủy.
Nance là người quản lý tháp phù thủy cấp ba nên ông có không gian riêng tư rộng lớn ở tầng cao nhất của tháp phù thủy.
Sigourney dẫn Ash thẳng tới phòng làm việc của Nance. Cái lão già thích giả vờ giả vịt này dự định tỏ vẻ trang nghiêm và đáng tin hơn trước mặt Ash, thế là lựa chọn cái nơi mà bình thường ông chẳng muốn vào một chút nào như phòng làm việc.
Khi anh đi vào phòng làm việc, Nance đang nghiêm trang ngồi sau bàn làm việc, mái tóc trắng như tuyết được chải chuốt kỹ lưỡng.
"Cố làm ra vẻ." Sigourney nói thẳng cảm nghĩ của mình như thế.
Nance trừng mắt liếc anh một cái, ông nói trong lòng nghĩ là được rồi, nói ra làm gì! Thằng nhãi khó ưa! Có ai phá đám như vậy không?!
Sigourney ngoài cười nhưng trong không cười mà giật giật khóe môi với ông, sau đó anh mở nắp quan tài ra để lộ Ash ở bên trong.
"Ngài Nance." Ash ngoan ngoãn chào hỏi, đáng tiếc cậu không nhấc tay lên nổi nên chỉ có thể chớp mắt mấy cái với Nance, lông mi khẽ run.
"Cũng bởi vì cậu hại người ta nằm mấy ngày ở phố Cự Thạch nên ta mới bảo cậu đi đón." Nance nhìn Ash tựa vào trong quan tài rồi quay sang trừng mắt với Sigourney: "Kết quả cậu đi đón một chuyến mà sao người ta còn đau đớn hơn vậy?"
Ngoài mạnh trong yếu. Sigourney không nói gì mà chỉ liếc ông một cái, anh thấy được thỉnh cầu "Xin nhờ đừng phá." Sâu trong đôi mắt xám nhạt của ông. Anh "Chậc" một tiếng, quay người đi ra ngoài: "Ông muốn nói thế nào cũng được. Tôi về phòng nghỉ ngơi. Lát nữa nhớ trả quan tài cho tôi."
Nance ra vẻ lên mặt: "Tự mà tới lấy. Có mấy bước mà không đi nổi à?"
Sigourney hừ nhẹ một tiếng, không để ý đến lão già thích diễn này, anh đẩy cửa ra rồi nhanh chóng rời đi.
Bên này, Nance đưa mắt nhìn Sigourney rời đi, ông lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới ôn hòa hỏi ý kiến của Ash: "Cậu muốn ngồi một lát không? Ta dùng thuật trôi nổi, không làm đau cậu đâu."
"..." Ash lễ phép từ chối, "Không sao, như bây giờ đã ổn rồi."
"Cũng được." Nance gật đầu: "Ta xin mượn thời gian của cậu một chút, sau đó ta sẽ đưa cậu về phòng nghỉ ngơi." Ông dừng một chút, thái độ thân thiết ôn hòa: "Bây giờ cậu có thể kể cho ta nghe chuyện cậu đã trả qua trên đường không? Sigourney đã quen hành động một mình, không biết lần này cậu ta biểu hiện như thế nào khi hành động cùng mọi người?"
Ngài ấy muốn nói về Sigourneyư?
Ash còn hơi lo là mình kể không hay, nhưng khi nghe vậy thì con mắt cậu lập tức phát sáng, cậu có thể kể rất nhiều vê chuyện này!
Một già một trẻ, có lẽ là hai người duy nhất thích quan tâm về Sigourney trên Ilov, hai người thành công lập hội trong tháp phù thủy cấp ba, cùng nói về một người, càng nói càng hưng phấn, có muốn dừng cũng không dừng được.
Từ lúc anh cực kỳ ngầu trên đài nguyên lúc đầu, đến lúc anh cực kỳ ngầu trên đoàn tàu. Không chỉ riêng cái lọc kính 5000 độ của Ash, thậm chí Nance nói mãi nên cũng quên mất tính cách thiết lập đoan trang tao nhã của mình, hình tượng của Sigourney trong mắt ông trở nên vô cùng mạnh mẽ dũng mãnh.
Khi nói đến lúc Sigourney cố gắng áp chế xúc động khát máu, Ash lo lắng hỏi: "Có cần chuẩn bị đồ ăn cho anh ấy không?"
Nance cười nói: "Ta đã chuẩn bị hết trong phòng của cậu ta rồi." Ông lại thở dài: "Không biết cậu ta có uống hay không đây."
"Chắc là anh ấy sẽ uống mà?" Ash nói: "Sigourney đã rất đói bụng." Bởi vì mùi thơm của cậu mà Sigourney đã khó khăn nhịn cả đêm rồi.
Nance nghe cậu nói thế thì ông đau đầu đỡ trán: "Cậu ta nhịn rất giỏi. Cậu nói cậu ta nhịn cả đêm đúng không?"
Ash gật đầu.
"Một phép thuật nhỏ là có thể ngăn chặn mùi vị của cậu lại rồi, cậu ta cũng đâu cần nhịn đến mức khó chịu như thế." Nance lại thở dài: "Cậu ta dùng mùi hương của cậu để rèn luyện mình. Nếu như lần này có thể kiềm chế được, vậy sau này có gặp lại tình huống như vậy thì cậu ta cũng không sợ mình mất kiểm soát."
Còn lòng dạ để suy nghĩ đến chuyện rèn luyện bản thân, tức là còn chưa đói đến mức không chịu được.
Không tới mức không chịu được thì cái tên kia sẽ không đụng đến "đồ ăn".
"Cậu ta luôn ép buộc bản thân không thể có bất cứ nhược điểm nào." Nance thấy bất đắc dĩ.
"Nhưng anh ấy kén ăn như thế..." Ash nhíu mày: "Kén ăn cũng là một nhược điểm."
Nance sững sờ, ông chợt nở nụ cười: "Đúng vậy! Ash, cậu hãy nói chuyện với cậu ta, kén ăn cũng là một nhược điểm. Nếu không một ngày nào đó kẻ địch nhắm vào điểm này để làm cậu ta chết đói thì coi như hỏng bét."
Ash nghiêm túc gật gật đầu.
Mỗi lần trao đổi cơ thể cùng Sigourney thì cậu đều đói gần chết. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì dù cho là quỷ hút máu thì cũng không chịu nổi đâu nhỉ?
"Được rồi, giờ cũng không còn sớm nữa." Nance nhớ kỹ tình trạng cơ thể của Ash không tốt lắm, ông vẫn kết thúc cuộc nói chuyện này dù chưa thỏa mãn lắm: "Ash, ta dẫn cậu về phòng nghỉ ngơi nhé?"
Ash nhẹ gật đầu, một giây sau thì một thuật trôi nổi được tung ra lên người cậu. Nance đi tới, nhẹ nhàng nắm chặt cánh tay của cậu và kéo cậu ra khỏi quan tài, dẫn cậu vào phòng.
Ash quay đầu nhìn thoáng qua cái quan tài, bỗng nhiên cậu nghĩ đến lời mà Elena đã nói trên xe...
"Tối hôm qua bày tỏ, hôm nay đã phát triển như thế. Cứ theo tốc độ này, đến cái đêm đoàn tàu tới vương thành thì chắc cậu đã nằm cùng một giường với ngài ấy rồi nhỉ?"
Quan tài... Cũng coi là giường của huyết tộc đúng không?
Nghĩ như thế, không biết là bởi vì thuật trôi nổi hay là vì cơ thể quá mức mệt mỏi mà cậu lại thấy choáng váng nữa rồi.
"Sau này tôi sẽ không dùng thuật trôi nổi làm quan tài lơ lửng nữa."
Cuối cùng Ash cũng hết choáng, cậu kết hợp với trải nghiệm của riêng mình để cho ra kết luận như thế. Có thể nói là cậu đã nhận thức sâu sắc sự tổn thương của thuật lơ lửng đối với người nằm trong quan tài.
Cũng may kết luận này hoàn toàn chính xác, chí ít Sigourney đã hài lòng gật đầu.
Sigourney đang hài lòng nhấc tay ôm lấy cạnh quan tài và cả Ash bên trong quan tài, đi thẳng tới rìa đài chiêm tinh.
"Không sợ à?" Anh hù dọa Ash: "Vậy thả cậu rớt từ đây xuống thì sao?"
Ash cười rộ lên: "Anh sẽ không thả đâu."
Sigourney không nói gì mà chỉ khẽ xì một tiếng, cuối cùng anh dựng đứng quan tài trên mặt đất.
"Chẳng phải muốn ngắm à?" Anh tùy ý chỉ xuống phía dưới: "Ngắm đi."
Lúc này Ash tựa vào quan tài, cậu đứng cách rìa đài chiêm tinh không có gì chắn lại chỉ chừng một ngón tay. Dường như chỉ cần nghiêng người về phía trước một chút thì sẽ cắm đầu xuống vực sâu muôn trượng.
Tháp phù thủy cấp ba là tháp phù thủy bậc hai dưới vương tọa có độ cao gần ngàn mét. Đài chiêm tinh lại nằm ở đỉnh cao nhất, độ cao của nó đủ để khiến người bình thường run rẩy, đầu váng mắt hoa, thậm chí rất có khả năng sợ đến mức ngất xỉu tại chỗ.
Nhưng Ash không hề bận tâm đến khoảng cách dễ ngã này, mặt cậu vẫn không đổi sắc. Sau khi nghe Sigourney nói xong, cậu thật sự cúi đầu xuống nhìn về phía dưới.
Chỉ nhìn một cái thôi mà đã rung động vô cùng.
Độ cao này đã dư dả để quan sát cả tòa vương thành. Nhưng nếu muốn quan sát mỗi chi tiết nhỏ trong vương thành là không thể nào. Những công trình kiến trúc và đường phố đều cực kỳ nhỏ bé ở độ cao này. Theo lý thuyết thì cảnh sắc như vậy hoàn toàn không có gì đáng để ngắm cả.
Nhưng mà vương thành Rực Rỡ thì khác.
Nhìn một cái, cả tòa vương thành lọt hết vào mắt.
Óng ánh long lanh, lấp ánh lánh sáng.
Tựa như là một tòa thành dựng nên từ băng tuyết mọc lên từ trên băng nguyên, sáng rực không tì vết, được tạo thành một cách tự nhiên giống như chính nó là tạo vật của thiên nhiên. Địa thế của thành phố đi từ thấp đến cao, cách xây dựng quy hoạch tài tình khiến thành thị trở nên nổi, các tầng đan xen nhau một cách tinh tế, mấy con đường lớn trong thành thị vắt ngang giữa trời, vô cùng dễ thấy.
Lúc này trời còn chưa sáng, đèn đuốc trong thành phố chưa tắt. Ánh sáng giống như ngọn lửa ấm áp lẳng lặng chảy xuôi trên những công trình khiến trúc làm từ băng tuyết thuần trắng, sáng chói nguyên cả một tòa vương thành.
Lộng lẫy xa hoa như rơi vào giấc mộng.
Ash không kiềm được mà phát ra tiếng thở dài khen ngợi, phong cảnh phản chiếu nơi đáy mắt giống như là nối tiếp với ngân hà phái chân trời, một cái ở trên, một cái ở dưới, những ngôi sao bên trên xa xôi lạnh lẽo, đèn đuốc bên dưới thì gần gũi ấm áp. Cậu đứng giữa hai bên, cứ như là cậu đã đi vào giấc mơ được vô số chùm sáng xoay quanh quen thuộc.
Khi những cụ già trong thôn hồi tưởng lại quá khứ thì thường kể rằng ấn tượng ban đầu về mọi người và mọi chuyện sẽ chiếm một vị trí cự kỳ đặc biệt trong trí nhớ của mỗi người. Quá khứ có thể trôi qua rất nhiều rất nhiều năm, có lẽ người ta sẽ quên hết tất cả, nhưng họ vẫn sẽ nhớ rõ lần đầu tiên gặp gỡ, nhớ rõ cảm giác và tâm trạng lúc ấy.
Trong lần đầu tiên gặp một thành phố, bất kể là nhìn thấy gì, nghe thấy gì, bất kể bản thân có muốn nhớ kỹ hay không thì nó sẽ luôn khắc sâu trong trí nhớ.
Giống như lần đầu tiên cậu nhìn thấy Sigourney, hình ảnh người thanh niên múa đơn ở dưới ánh trăng đã in sâu trong lòng cậu, mãi không quên.
Ash thỏa mãn mà hít sâu một hơi, cậu nghĩ thầm, vào lần đầu tiên ngắm nhìn vương thành Rực Rỡ, là vào lúc này, là ở nơi này, có người này bên cạnh, thật sự là tuyệt quá.
Cậu sẽ trân trọng cảnh tượng này, giờ khắc này.
Có lẽ khi về già cậu cũng kể cho đám trẻ nghe giống như những cụ già trong thôn rằng trong đời sẽ có vô số lần đầu tiên, chúng đều là những dấu ấn và điểm rất quan trọng trong cuộc đời, thậm chí chúng sẽ trở thành thứ ảnh hưởng cả cuộc đời. Chúng ta phải quý trọng những lần đầu tiên quý báu này, thỉnh thoảng cũng sẽ có người tốt bụng khác quý trọng chúng thay ta.
Khi gặp được người tốt bụng này thì...
Ash bỗng nhiên nghĩ đến lời thoại trong cuốn tiểu thuyết của Elena...
Thì hãy gả cho người ấy.
Cậu không nhịn được mà bị sặc, bắt đầu ho khan.
"Lạnh à?" Sigourney hỏi: "Ngắm đủ chưa?"
"Đủ... Khụ khụ, đủ rồi." Ash nói đứt quãng.
"Vậy thì đi xuống." Sigourney nhắc đến Nance đầy ghét bỏ: "Nance còn muốn gặp cậu."
Ngài Nance ư?
Ash ho khan để đáp lại.
Sigourney đóng nắp quan tài lại lần nữa, lần này anh không dùng thuật trôi nổi mà trực tiếp khiêng ngang quan tài lên, rời khỏi đài chiêm tinh mà không tốn sức chút nào.
Tháp phù thủy cấp ba thật sự cao to, không gian bên trong cũng cực kỳ rộng lớn. Có đại sảnh giao nhận nhiệm vụ, nơi kiểm tra sức mạnh đăng ký thân phận, chỗ quản lý thuê mướn và bán nguyên liệu ma pháp, thư viện rộng mở và bán rộng mở, cửa tiệm thuốc phép, trang bị chính thức...
Trừ bỏ những nơi công cộng này, trong tháp phù thủy còn cho thuê không ít văn phòng và sân bãi, ví dụ nhật báo Rực Rỡ cũng có một cơ sở ở đây. Tháp cũng cung cấp phòng thí nghiệm bao gồm cả cho thuê thiết bị, có không ít phù thủy làm ổ trong tháp phù thủy.
Nance là người quản lý tháp phù thủy cấp ba nên ông có không gian riêng tư rộng lớn ở tầng cao nhất của tháp phù thủy.
Sigourney dẫn Ash thẳng tới phòng làm việc của Nance. Cái lão già thích giả vờ giả vịt này dự định tỏ vẻ trang nghiêm và đáng tin hơn trước mặt Ash, thế là lựa chọn cái nơi mà bình thường ông chẳng muốn vào một chút nào như phòng làm việc.
Khi anh đi vào phòng làm việc, Nance đang nghiêm trang ngồi sau bàn làm việc, mái tóc trắng như tuyết được chải chuốt kỹ lưỡng.
"Cố làm ra vẻ." Sigourney nói thẳng cảm nghĩ của mình như thế.
Nance trừng mắt liếc anh một cái, ông nói trong lòng nghĩ là được rồi, nói ra làm gì! Thằng nhãi khó ưa! Có ai phá đám như vậy không?!
Sigourney ngoài cười nhưng trong không cười mà giật giật khóe môi với ông, sau đó anh mở nắp quan tài ra để lộ Ash ở bên trong.
"Ngài Nance." Ash ngoan ngoãn chào hỏi, đáng tiếc cậu không nhấc tay lên nổi nên chỉ có thể chớp mắt mấy cái với Nance, lông mi khẽ run.
"Cũng bởi vì cậu hại người ta nằm mấy ngày ở phố Cự Thạch nên ta mới bảo cậu đi đón." Nance nhìn Ash tựa vào trong quan tài rồi quay sang trừng mắt với Sigourney: "Kết quả cậu đi đón một chuyến mà sao người ta còn đau đớn hơn vậy?"
Ngoài mạnh trong yếu. Sigourney không nói gì mà chỉ liếc ông một cái, anh thấy được thỉnh cầu "Xin nhờ đừng phá." Sâu trong đôi mắt xám nhạt của ông. Anh "Chậc" một tiếng, quay người đi ra ngoài: "Ông muốn nói thế nào cũng được. Tôi về phòng nghỉ ngơi. Lát nữa nhớ trả quan tài cho tôi."
Nance ra vẻ lên mặt: "Tự mà tới lấy. Có mấy bước mà không đi nổi à?"
Sigourney hừ nhẹ một tiếng, không để ý đến lão già thích diễn này, anh đẩy cửa ra rồi nhanh chóng rời đi.
Bên này, Nance đưa mắt nhìn Sigourney rời đi, ông lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới ôn hòa hỏi ý kiến của Ash: "Cậu muốn ngồi một lát không? Ta dùng thuật trôi nổi, không làm đau cậu đâu."
"..." Ash lễ phép từ chối, "Không sao, như bây giờ đã ổn rồi."
"Cũng được." Nance gật đầu: "Ta xin mượn thời gian của cậu một chút, sau đó ta sẽ đưa cậu về phòng nghỉ ngơi." Ông dừng một chút, thái độ thân thiết ôn hòa: "Bây giờ cậu có thể kể cho ta nghe chuyện cậu đã trả qua trên đường không? Sigourney đã quen hành động một mình, không biết lần này cậu ta biểu hiện như thế nào khi hành động cùng mọi người?"
Ngài ấy muốn nói về Sigourneyư?
Ash còn hơi lo là mình kể không hay, nhưng khi nghe vậy thì con mắt cậu lập tức phát sáng, cậu có thể kể rất nhiều vê chuyện này!
Một già một trẻ, có lẽ là hai người duy nhất thích quan tâm về Sigourney trên Ilov, hai người thành công lập hội trong tháp phù thủy cấp ba, cùng nói về một người, càng nói càng hưng phấn, có muốn dừng cũng không dừng được.
Từ lúc anh cực kỳ ngầu trên đài nguyên lúc đầu, đến lúc anh cực kỳ ngầu trên đoàn tàu. Không chỉ riêng cái lọc kính 5000 độ của Ash, thậm chí Nance nói mãi nên cũng quên mất tính cách thiết lập đoan trang tao nhã của mình, hình tượng của Sigourney trong mắt ông trở nên vô cùng mạnh mẽ dũng mãnh.
Khi nói đến lúc Sigourney cố gắng áp chế xúc động khát máu, Ash lo lắng hỏi: "Có cần chuẩn bị đồ ăn cho anh ấy không?"
Nance cười nói: "Ta đã chuẩn bị hết trong phòng của cậu ta rồi." Ông lại thở dài: "Không biết cậu ta có uống hay không đây."
"Chắc là anh ấy sẽ uống mà?" Ash nói: "Sigourney đã rất đói bụng." Bởi vì mùi thơm của cậu mà Sigourney đã khó khăn nhịn cả đêm rồi.
Nance nghe cậu nói thế thì ông đau đầu đỡ trán: "Cậu ta nhịn rất giỏi. Cậu nói cậu ta nhịn cả đêm đúng không?"
Ash gật đầu.
"Một phép thuật nhỏ là có thể ngăn chặn mùi vị của cậu lại rồi, cậu ta cũng đâu cần nhịn đến mức khó chịu như thế." Nance lại thở dài: "Cậu ta dùng mùi hương của cậu để rèn luyện mình. Nếu như lần này có thể kiềm chế được, vậy sau này có gặp lại tình huống như vậy thì cậu ta cũng không sợ mình mất kiểm soát."
Còn lòng dạ để suy nghĩ đến chuyện rèn luyện bản thân, tức là còn chưa đói đến mức không chịu được.
Không tới mức không chịu được thì cái tên kia sẽ không đụng đến "đồ ăn".
"Cậu ta luôn ép buộc bản thân không thể có bất cứ nhược điểm nào." Nance thấy bất đắc dĩ.
"Nhưng anh ấy kén ăn như thế..." Ash nhíu mày: "Kén ăn cũng là một nhược điểm."
Nance sững sờ, ông chợt nở nụ cười: "Đúng vậy! Ash, cậu hãy nói chuyện với cậu ta, kén ăn cũng là một nhược điểm. Nếu không một ngày nào đó kẻ địch nhắm vào điểm này để làm cậu ta chết đói thì coi như hỏng bét."
Ash nghiêm túc gật gật đầu.
Mỗi lần trao đổi cơ thể cùng Sigourney thì cậu đều đói gần chết. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì dù cho là quỷ hút máu thì cũng không chịu nổi đâu nhỉ?
"Được rồi, giờ cũng không còn sớm nữa." Nance nhớ kỹ tình trạng cơ thể của Ash không tốt lắm, ông vẫn kết thúc cuộc nói chuyện này dù chưa thỏa mãn lắm: "Ash, ta dẫn cậu về phòng nghỉ ngơi nhé?"
Ash nhẹ gật đầu, một giây sau thì một thuật trôi nổi được tung ra lên người cậu. Nance đi tới, nhẹ nhàng nắm chặt cánh tay của cậu và kéo cậu ra khỏi quan tài, dẫn cậu vào phòng.
Ash quay đầu nhìn thoáng qua cái quan tài, bỗng nhiên cậu nghĩ đến lời mà Elena đã nói trên xe...
"Tối hôm qua bày tỏ, hôm nay đã phát triển như thế. Cứ theo tốc độ này, đến cái đêm đoàn tàu tới vương thành thì chắc cậu đã nằm cùng một giường với ngài ấy rồi nhỉ?"
Quan tài... Cũng coi là giường của huyết tộc đúng không?
Nghĩ như thế, không biết là bởi vì thuật trôi nổi hay là vì cơ thể quá mức mệt mỏi mà cậu lại thấy choáng váng nữa rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook