Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
-
C30: Chương 30
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 30
__________
Cảm giác bất an mãnh liệt khiến giọng Đào Du Chi run run, "Để... để tôi đi..."
Tuy nhiên, dù có giãy giụa như nào đi chăng nữa thì người trước mặt vẫn bóp chặt cổ, khiến Đào Du Chi không thể nào thoát ra, "Tôi... tôi sai rồi. Tôi thực sự không nên trả đũa như vậy. Tôi thực sự...khụ khụ..."
...
"Này, cậu có nhìn thấy Cố Thanh Hà không?" Cố Thanh Hà biến mất ở đâu không biết. Vừa rồi Cố Thanh Hà bảo với nàng là không sao, nhưng Ngôn Trăn vẫn lo, muốn đưa cô đến phòng y tế xem xem có bị gì không. Tuy nhiên, Ngôn Trăn lại bị Tiêu Phỉ Phỉ giữ hỏi mấy chuyện, cho đến khi quay lại không thấy người đâu, trong lòng nàng lại mơ hồ có cảm giác bất an.
Giáo viên đang xử lý hiện trường hỗn loạn, mấy bạn nam hỗ trợ cõng Vương Viện Viện đến phòng y tế, trận đấu này cũng dừng lại. Ngôn Trăn cố gắng bắt mấy người lại hỏi nhưng lại không ai nhìn thấy Cố Thanh Hà?
Ngôn Trăn nhìn xung quanh, rồi lại nhìn đến Phàn Lị, có vẻ hơi kỳ, mặt mày người này rất mất tự nhiên nên Ngôn Trăn vội vàng chạy đến: "Xin lỗi, cậu có nhìn thấy Cố Thanh Hà không?"
Ánh mắt Phàn Lị lo lắng, vội vàng nhào qua nắm lấy tay Ngôn Trăn, đôi môi run run, hoảng loạn: "Thật đáng sợ, cậu ấy kéo người đến phòng nghỉ, cậu ấy như biến thành một người khác vậy, rất khủng bố..."
"Phòng nghỉ? Clm."
Ngôn Trăn chửi thề, nàng sốt hết cả ruột gan, mau chóng chạy vào chỗ phòng nghỉ. Lúc này trong đó gần như là không có ai, không biết gia hoả kia muốn làm cái gì, nàng không thể để cảnh đổ máu xảy ra thêm một lần nữa. Dù sao bây giờ nhà thi đấu vẫn có rất nhiều người, rất khó để giải thích.
"Cố Thanh Hà!"
Trong khoảnh khắc đẩy cửa ra, Ngôn Trăn vô thức mà gọi tên Cố Thanh Hà. Lúc này nàng chỉ thấy đối phương quay lưng về phía cửa, mái tóc đen đã che khuất đôi mắt, không thấy rõ biểu tình, cô đang lẳng lặng ngồi trên ghế. Mà dưới sàn, một người ngày thường kiêu ngạo, hống hách đang quỳ ở đó, khuôn mặt thanh tú ướt đẫm nước mắt, như thể đang sợ hãi quá mức nên đôi vai không ngừng run rẩy.
Đào Du Chi nghe thấy tiếng người, vội ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Ngôn Trăn thì đôi mắt ảm đạm lại hiện ra sự kích động, như thể người sắp chết tìm được hy vọng. Đào Du Chi nhất định phải bắt được cọng rơm cứu mạng này, liên tục cầu xin: "Tôi xin lỗi, xin hãy bỏ qua cho tôi, tôi thực sự xin lỗi."
Cố Thanh Hà quá khủng bố.
Ngôn Trăn nghe người nọ không ngừng xin lỗi thì nhíu mày, sau đó cẩn thận kéo Cố Thanh Hà lại, nàng có thể cảm nhận được cơ thể vốn căng cứng của đối phương đã thả lỏng một chút. Nhưng trên người vẫn là sự đáng sợ làm người ta kinh hãi... Dù vậy, Ngôn Trăn vẫn không khống chế được, vuốt ve khuôn mặt lạnh lùng của Cố Thanh Hà, bắt cô đối diện với mình. Tuy đôi mắt rũ xuống của đối phương hiện lên một tia xin lỗi, nhưng sau đó vẫn nhìn sang chỗ khác.
Ngôn Trăn lập tức gượng cười, chậm rãi nói: "Tối nay ăn pizza có được không? Tôi đói quá, bụng đều réo hết cả lên, bây giờ chúng ta về nhà nhé? Có được không?" Đúng vậy, bây giờ chuyện tốt nhất là để Cố Thanh Hà theo nàng.
Cố Thanh Hà yên lặng một lúc lâu, liếc qua Đào Du Chi trên sàn, ánh mắt sâu thẳm của cô khiến Đào Du Chi rùng mình, bất tri bất giác mà cúi đầu thấp xuống.
"Được." Cô đồng ý với Ngôn Trăn.
Ngôn Trắc bất đắc dĩ mà cười, nàng nhìn sang Đào Du Chi, tóc người nọ chỉ hơi ươn ướt, không xảy ra chuyện khác. Nhưng nhìn Đào Du Chi mặt mày trắng bệch thì Ngôn Trăn lại mềm lòng, không còn cách nào khác đành phải bước ra hỏi thăm: "Bạn học, cậu có đứng lên nổi không? À, thực ra vừa rồi mọi người đều có chút xích mích, chúng ta mỗi người lùi một bước có được không?"
Đào Du Chi khóc như hoa lê đái vũ, cắn chặt môi rồi gật đầu.
Ngôn Trăn thở dài, không biết Cố Thanh Hà đã nói gì mà làm cô gái này sợ như thế. Nàng cũng có lòng hảo tâm mà muốn giúp một tay.
"Buông ra." Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng nàng.
"À, được rồi được rồi, tôi không đỡ, không đỡ."
Ngôn Trăn ngoan ngoãn mà rút tay lại, nàng xoay người giữ chặt Cố Thanh Hà, kéo cô ra khỏi phòng, trước khi đi còn không quên nhắc nhở Đào Du Chi: "Bạn học, vừa rồi chỉ nói đùa thôi, cậu ấy là người tốt. Cậu ấy chỉ giỡn với cậu nên đừng để ý quá. Đừng đi khắp nơi mà nhiều chuyện, thông cảm cho nhau một chút nha."
Đào Du Chi không còn không dám phản ứng chứ đừng nói đi chỗ khác mà bàn tán, chỉ biết run rẩy mà ngồi trên ghế. Vừa rồi suýt chết ngạt vì Cố Thanh Hà đổ nước, sức lực đối phương quá lớn, bắt Đào Du Chi hốc nước thiếu chút nữa là chết đuối, cảm giác bất lực, tuyệt vọng khiến Đào Du Chi sợ đến muốn ngất đi, rõ ràng cùng là nữ sinh chung khối nhưng sức mạnh người kia áp đảo, ấn đầu Đào Du Chi xuống, không tài nào mà thoát ra.
Cố Thanh Hà lớp 1 quả thực là một ác ma, mấy tin đồn ôn hoà, thiện lương gì đó đều là sai sự thật. Đào Du Chi không dám tưởng tượng nổi, nếu bạn học kia không lại đây thì người này hôm nay đã giết luôn mình.
...
Cố Thanh Hà bị Ngôn Trăn kéo ra ngoài, đi bộ trong sân trường, vẻ mặt Cố Thanh Hà vẫn bình tĩnh, lãnh đạm.
"Cậu nói xem, nếu tôi không đi tìm cậu thì cậu xử luôn người ta đúng không?" Ngôn Trăn nuốt nước miếng mà khiếp đảm.
Cố Thanh Hà quay đầu nhìn nàng nói: "Không có." Cuối cùng Đào Du Chi cũng không làm Ngôn Trăn bị thương, hơn nữa cũng thức thời mà biết chủ động xin lỗi, bất quá cô chỉ muốn dạy cho người kia một bài học sâu sắc.
Ngôn Trăn khẽ thở dài, "Tôi sợ chết khiếp, tôi không muốn cậu vì tôi mà xảy ra chuyện gì. Hơn nữa tay của cậu..." Ngôn Trăn cầm lấy cổ tay trái vẫn còn đỏ của Cố Thanh Hà, lo lắng nói: "Chúng ta đến phòng y tế có được không?"
Cố Thanh Hà lắc đầu đáp: "Không sao đâu."
Ngôn Trăn biết mình không thể thuyết phục được người này, đành phải lẳng lặng đứng bên cạnh cô, nắm tay đối phương, đặt vào lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa: "Nhưng cũng may có cậu, nếu không quả bóng chắc chắn sẽ đập trúng tôi. Cậu thật sự đúng là người máy, phản ứng nhanh như vậy." Ngôn Trăn nói xong, không khỏi lắc đầu bật cười.
"Sao lại cười?" Cố Thanh Hà nhướng mày, Ngôn Trăn nhìn lại mái tóc hơi rối của cô, sau đó đi đến phía sau giúp Cố Thanh Hà buộc lại.
Có vẻ như nàng đã quen với việc chăm sóc mái tóc dài của Cố Thanh Hà.
"Tôi cười vì cậu đúng là "phần tử khủng bố" như Lục Vãn Vãn nói."
"Tại sao?" Cố Thanh Hà không hiểu.
"Bởi vì cậu~" Ngôn Trăn ngắt lời, nhìn Cố Thanh Hà, vẫn là một cái mặt xụ, tiếp tục nói: "Thành tích khủng bố, phản ứng khủng bố, thân thủ cũng khủng bố. Cậu không phải phần tử khủng bố sao? Nhìn xem, cái người học lớp 2 kia cũng bị dọa cho chết khiếp, cậu đối xử với người khác đều như vậy sao?" Ngôn Trăn rất nghi ngờ, xem này, Cố Thanh Hà ngày thường cạy miệng cũng không nói giờ có thể nói mấy lời uy hiếp như vậy sao?
Cố Thanh Hà chớp chớp mắt, phớt lờ Ngôn Trăn.
"Ôi, cậu còn giấu tôi, cái hũ nút này..." Ngôn Trăn liếc nhìn cô rồi nhanh chóng chạy theo.
Cách đó không xa, nàng nhìn thấy đám người Tiêu Phỉ Phỉ đi ra từ phòng y tế, Ngôn Trăn vội chạy đến hỏi thăm tình hình của Vương Viện Viện.
"Cậu ấy hơi thiếu máu, có thể là do chơi bóng. Bác sĩ của trường cũng đã cho cậu ấy ít glucozo. Chung Trạch Hàn đang ở đó với cậu ấy." Lục Vãn Vãn nói, sau đó nhìn Ngôn Trăn rồi liếc qua Cố Thanh Hà: "Cậu ấy ổn không?"
Ngôn Trăn lắc đầu: "Cậu ấy bảo không sao."
"Được rồi, làm mọi người sợ bóng sợ gió một hồi, mấy giáo viên bận đến hỏng, có một số người cũng bị thương." Tiêu Phỉ Phỉ nói rồi liếc nhìn Cố Thanh Hà, sau đó lại nhìn qua Ngôn Trăn rồi hỏi: "Cậu ấy không sao chứ?"
Ngôn Trăn xấu hổ lắc đầu, nàng nghĩ thầm, nếu hai người quan tâm Cố Thanh Hà sao không tự đi mà hỏi, mắc cái gì cứ phải hỏi nàng?
Tiêu Phỉ Phỉ lại dặn dò: "Cậu phải chăm sóc tốt cho cậu ấy."
Ngôn Trăn mỉm cười, tất nhiên nàng sẽ chăm sóc cho Cố nhãi con rồi, nhưng nàng vẫn có chút bối rối với cái sự cường điệu hoá của lớp trưởng, tuy nhiên vẫn ngoan ngoãn gật đầu rồi khẳng định: "Chắc chắn rồi."
Tiêu Phỉ Phỉ nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa mới tan học, lát nữa còn phải báo cáo tình hình với giáo viên nên bảo mọi người về lớp để tự học.
Ngôn Trăn buồn bực ngồi trên ghế, nàng ôm cằm rồi nhìn vào Cố Thanh Hà đang tháo băng đô ra. Tại sao ai cũng bảo nàng phải chăm sóc tốt cho Cố Thanh Hà, chẳng lẽ họ nhìn ra các nàng quan hệ rất tốt sao?! Ngôn Trăn nghĩ đến đây thì mở to miệng cười, khặc khặc khặc.
Cố Thanh Hà nhìn nàng, không chút khách khí mà nói: "Cậu cười rất động lòng người."
"Nếu cậu không nói chuyện thì đúng là mặt mày như hoạ, khí chất như lan." Ngôn Trăn cãi lại, "Đúng rồi, ngày mai sẽ phát bài thi thử, cậu có cảm thấy giáo viên sẽ khen tôi không?"
"Tất nhiên!" Lục Vãn Vãn mang balo trên lưng chạy tới, háo hức mà ôm Ngôn Trăn.
"Chết tiệt, Vãn Vãn, cậu làm mình sợ chết khiếp." Cả người Ngôn Trăn run lên, Lục Vãn Vãn ôm nàng từ phía sau.
Mắt Cố Thanh Hà rơi vào bàn tay đang ôm chặt eo Ngôn Trăn, cô không nói gì, mím chặt môi rồi thu hồi tầm mắt, cô cúi đầu, tự mình thu dọn đồ đạc.
"Tan học rồi còn ở đây nói chuyện tào lao. Cậu bảo là mời tôi ăn còn gì, tôi sợ cậu chạy nên phải bắt cậu lại."
"Cậu vì miếng ăn mà bỏ luôn lớp học thêm à?" Ngôn Trăn buồn cười mà nhìn Lục Vãn Vãn, thuận tiện đem móng vuốt của đối phương tách ra.
"Hôm nay giáo viên có việc bận, tôi cũng không nghĩ đến nha, vừa đúng lúc cậu muốn mời tôi ăn, quá tuyệt vời." Lục Vãn Vãn đúng là quỷ ham ăn.
"Được rồi, được rồi, hôm nay ăn pizza. Trên đường Trung Hưng có một cửa hàng, khá ngon." Ngôn Trăn vừa nói vừa thu dọn đồ đạc.
Lục Vãn Vãn đập bàn, hơi cau mày, nói: "Nhà hàng Jim phải đặt chỗ trước, nếu đến muộn sẽ không còn chỗ để ngồi."
Ngôn Trăn biết chuyện này nhưng lại quên mất: "Thế sao cậu không đi trước kiếm chỗ đi."
Lục Vãn Vãn suy nghĩ một chút, tài xế đang đợi bên ngoài, đến đó cũng chỉ mất mấy phút: "Chúng ta cùng đi đi, xe cũng đủ chỗ."
Ngôn Trăn nhìn Cố Thanh Hà, trưng cầu ý kiến đối phương.
"Nhìn cái gì mà nhìn, mỗi ngày đều gặp nhau còn nhìn chưa đủ à? Đi thôi!" Lục Vãn Vãn vội vàng đẩy hai vị Phật sống này ra xe.
Nói cũng khéo, họ vừa đến thì nhà hàng cũng vừa trống chỗ, phục vụ bảo còn một bàn bốn người cạnh cửa sổ, những bàn còn lại đều đã đặt trước.
Lục Vãn Vãn ngồi đối diện Cố Thanh Hà, Ngôn Trăn đi tới quầy bar gọi đồ ăn rồi quay lại nhìn họ một cái, sau đó nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Cố Thanh Hà.
Lục Vãn Vãn bĩu môi, Vãn Vãn quen với cảnh này rồi.
Lục Vãn Vãn đã quá quen với việc Ngôn Trăn và Cố Thanh Hà dính nhau như sam, không cảm thấy có gì lạ.
Thật ra đây là lần đầu tiên Ngôn Trăn đến đây, chỗ này là nhà hàng Tây cao cấp. Nàng nhìn xung quanh một chút, phần lớn ai cũng ăn mặc lịch sự, tao nhã, đến đây dùng buổi tối với khách hàng, mấy học sinh như các nàng thì rất ít. Nàng nhìn Cố Thanh Hà, không hiểu sao muốn đưa đối phương đến đây, thứ nhất là vì chúc mừng mình tiến bộ trong kỳ thi thử, thứ hai là vì ở chung lâu như vậy, nàng cảm thấy Cố Thanh Hà đặc biệt thích hợp với những nơi sang trọng như này, nhưng có lẽ chính cô cũng không nhận ra.
"Cậu gọi gì đó?" Lục Vãn Vãn hỏi.
"Ừ... ba phần steak, pizza gà hun khói, một phần salad, nhân viên bảo rất ngon." Ngôn Trăn khoanh tay, bắt chước cái lưng thẳng tắp của Cố Thanh Hà, rất là nữ tính ngồi trên ghế.
Lục Vãn Vãn mở to mắt, cảm thán: "Cậu hào phóng ghê, nhà hàng này khá đắt đó nha."
"Ăn ngon là được, hiếm khi có dịp. Hơn nữa, anh họ tôi cũng là thành viên của chỗ này, anh ấy có thẻ VIP." Ngôn Trăn mỉm cười, vừa vặn phục vụ cũng mang lên ba ly nước chanh.
"Cậu nói như vậy, chúng tôi có thể ôm đùi của cậu." Lục Vãn Vãn không khách khí, rồi lại liếc nhìn qua Cố Thanh Hà, thận trọng dò hỏi: "Không biết Cố học bá có bí quyết nào truyền thụ không?"
Ngôn Trăn trừng mắt liếc đối phương một cái: "Cậu vẫn còn nhớ thương sao? Vậy cậu có thể xem tài liệu của tôi, đều là Cố Thanh Hà đưa cho tôi."
Quả nhiên, học bá đúng là không giống người thường. Lục Vãn Vãn nhấp một ngụm nước chanh, nhìn hai người đối diện. Lục Vãn Vãn thật sự tò mò về việc bằng cách nào mà Ngôn Trăn có thể khiến Cố Thanh Hà lạnh như băng này có tí khói lửa nhân gian đây, còn thân thiết như vậy.
Ở giữa tầng một nhà hàng có một cây piano màu đen. Phục vụ bảo thứ bảy, chủ nhật hàng tuần sẽ có người đến chơi nhạc, Ngôn Trăn có chút hâm mộ mà nhìn về phía cây dương cầm mỹ lệ đằng kia.
"Muốn chơi không?" Cố Thanh Hà hỏi.
Ngôn Trăn ngượng ngùng cười với cô, lắc lắc đầu, nàng muốn đàn nhưng không có nhiều dũng khí để đàn trước nhiều người như vậy.
Rất nhanh, phục vụ đã mang steak lên, Ngôn Trăn có thể thấy sự trợn mắt khoa trương của Lục Vãn Vãn, đúng thật món này nhìn rất hấp dẫn.
"Vậy thì tôi không khách khí!" Lục Vãn Vãn bắt đầu cắt thịt.
Ngôn Trăn mím môi cười trộm, nàng liếc nhìn tay trái của Cố Thanh Hà, cổ tay trắng nõn vẫn còn hơn đỏ. Trong lòng Ngôn Trăn có chút đau, nên cẩn thận cắt thịt của mình thành từng miếng gọn gàng, đều đặn.
Lục Vãn Vãn thấy Ngôn Trăn không ăn mà chỉ lo cắt thịt nên hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Sau khi cắt xong, Ngôn Trăn mỉm cười, đặt dao nĩa xuống rồi nhẹ nhàng đẩy thịt qua Cố Thanh Hà, nói: "Đương nhiên là cho Cố Thanh Hà, tay cậu chắc còn đau. Không được từ chối, lớp trưởng bảo tôi phải chăm sóc tốt cho cậu."
Cố Thanh Hà nghe xong, không chớp mắt mà nhìn về phía Ngôn Trăn, trong mắt cô dường như tỏa ra ánh sáng, nhìn Ngôn Trăn mỉm cười với mình, trong lòng cô có một cảm xúc xa lạ lan tràn, cô đột nhiên nhớ đến buổi chiều, nhớ đến cái hôn môi của nàng, cô hơi xấu hổ mà cúi đầu, nhìn vào đĩa thịt đã được cắt tỉ mỉ.
"Cảm ơn." Vành tai cô đỏ bừng, xiên một miếng cho vào miệng, chậm rãi thưởng thức.
"Có ngon không?" Ngôn Trăn hỏi.
"Ngon." Cố Thanh Hà ngoan ngoãn trả lời.
Lúc này Ngôn Trăn mới yên tâm, thu hồi ánh mắt dịu dàng của bản thân mà chính nàng cũng không biết, tiếp tục nói: "Có thể được cậu khen thì cũng không dễ, nếu cậu thích thì sau này thường xuyên dẫn cậu đến đây, tất nhiên cũng sẽ giúp cậu cắt thịt."
Trong mắt Cố Thanh Hà hiện lên một tia nhu hoà, rõ ràng cô đang ngẩn ra. Ngôn Trăn nói với cô những lời này mà không chút nào che giấu, nó khiến cô có cảm giác an toàn chưa từng có, càng làm cho cô không kìm lòng nổi, thậm chí sẽ...
Nghiện.
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 30
__________
Cảm giác bất an mãnh liệt khiến giọng Đào Du Chi run run, "Để... để tôi đi..."
Tuy nhiên, dù có giãy giụa như nào đi chăng nữa thì người trước mặt vẫn bóp chặt cổ, khiến Đào Du Chi không thể nào thoát ra, "Tôi... tôi sai rồi. Tôi thực sự không nên trả đũa như vậy. Tôi thực sự...khụ khụ..."
...
"Này, cậu có nhìn thấy Cố Thanh Hà không?" Cố Thanh Hà biến mất ở đâu không biết. Vừa rồi Cố Thanh Hà bảo với nàng là không sao, nhưng Ngôn Trăn vẫn lo, muốn đưa cô đến phòng y tế xem xem có bị gì không. Tuy nhiên, Ngôn Trăn lại bị Tiêu Phỉ Phỉ giữ hỏi mấy chuyện, cho đến khi quay lại không thấy người đâu, trong lòng nàng lại mơ hồ có cảm giác bất an.
Giáo viên đang xử lý hiện trường hỗn loạn, mấy bạn nam hỗ trợ cõng Vương Viện Viện đến phòng y tế, trận đấu này cũng dừng lại. Ngôn Trăn cố gắng bắt mấy người lại hỏi nhưng lại không ai nhìn thấy Cố Thanh Hà?
Ngôn Trăn nhìn xung quanh, rồi lại nhìn đến Phàn Lị, có vẻ hơi kỳ, mặt mày người này rất mất tự nhiên nên Ngôn Trăn vội vàng chạy đến: "Xin lỗi, cậu có nhìn thấy Cố Thanh Hà không?"
Ánh mắt Phàn Lị lo lắng, vội vàng nhào qua nắm lấy tay Ngôn Trăn, đôi môi run run, hoảng loạn: "Thật đáng sợ, cậu ấy kéo người đến phòng nghỉ, cậu ấy như biến thành một người khác vậy, rất khủng bố..."
"Phòng nghỉ? Clm."
Ngôn Trăn chửi thề, nàng sốt hết cả ruột gan, mau chóng chạy vào chỗ phòng nghỉ. Lúc này trong đó gần như là không có ai, không biết gia hoả kia muốn làm cái gì, nàng không thể để cảnh đổ máu xảy ra thêm một lần nữa. Dù sao bây giờ nhà thi đấu vẫn có rất nhiều người, rất khó để giải thích.
"Cố Thanh Hà!"
Trong khoảnh khắc đẩy cửa ra, Ngôn Trăn vô thức mà gọi tên Cố Thanh Hà. Lúc này nàng chỉ thấy đối phương quay lưng về phía cửa, mái tóc đen đã che khuất đôi mắt, không thấy rõ biểu tình, cô đang lẳng lặng ngồi trên ghế. Mà dưới sàn, một người ngày thường kiêu ngạo, hống hách đang quỳ ở đó, khuôn mặt thanh tú ướt đẫm nước mắt, như thể đang sợ hãi quá mức nên đôi vai không ngừng run rẩy.
Đào Du Chi nghe thấy tiếng người, vội ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Ngôn Trăn thì đôi mắt ảm đạm lại hiện ra sự kích động, như thể người sắp chết tìm được hy vọng. Đào Du Chi nhất định phải bắt được cọng rơm cứu mạng này, liên tục cầu xin: "Tôi xin lỗi, xin hãy bỏ qua cho tôi, tôi thực sự xin lỗi."
Cố Thanh Hà quá khủng bố.
Ngôn Trăn nghe người nọ không ngừng xin lỗi thì nhíu mày, sau đó cẩn thận kéo Cố Thanh Hà lại, nàng có thể cảm nhận được cơ thể vốn căng cứng của đối phương đã thả lỏng một chút. Nhưng trên người vẫn là sự đáng sợ làm người ta kinh hãi... Dù vậy, Ngôn Trăn vẫn không khống chế được, vuốt ve khuôn mặt lạnh lùng của Cố Thanh Hà, bắt cô đối diện với mình. Tuy đôi mắt rũ xuống của đối phương hiện lên một tia xin lỗi, nhưng sau đó vẫn nhìn sang chỗ khác.
Ngôn Trăn lập tức gượng cười, chậm rãi nói: "Tối nay ăn pizza có được không? Tôi đói quá, bụng đều réo hết cả lên, bây giờ chúng ta về nhà nhé? Có được không?" Đúng vậy, bây giờ chuyện tốt nhất là để Cố Thanh Hà theo nàng.
Cố Thanh Hà yên lặng một lúc lâu, liếc qua Đào Du Chi trên sàn, ánh mắt sâu thẳm của cô khiến Đào Du Chi rùng mình, bất tri bất giác mà cúi đầu thấp xuống.
"Được." Cô đồng ý với Ngôn Trăn.
Ngôn Trắc bất đắc dĩ mà cười, nàng nhìn sang Đào Du Chi, tóc người nọ chỉ hơi ươn ướt, không xảy ra chuyện khác. Nhưng nhìn Đào Du Chi mặt mày trắng bệch thì Ngôn Trăn lại mềm lòng, không còn cách nào khác đành phải bước ra hỏi thăm: "Bạn học, cậu có đứng lên nổi không? À, thực ra vừa rồi mọi người đều có chút xích mích, chúng ta mỗi người lùi một bước có được không?"
Đào Du Chi khóc như hoa lê đái vũ, cắn chặt môi rồi gật đầu.
Ngôn Trăn thở dài, không biết Cố Thanh Hà đã nói gì mà làm cô gái này sợ như thế. Nàng cũng có lòng hảo tâm mà muốn giúp một tay.
"Buông ra." Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng nàng.
"À, được rồi được rồi, tôi không đỡ, không đỡ."
Ngôn Trăn ngoan ngoãn mà rút tay lại, nàng xoay người giữ chặt Cố Thanh Hà, kéo cô ra khỏi phòng, trước khi đi còn không quên nhắc nhở Đào Du Chi: "Bạn học, vừa rồi chỉ nói đùa thôi, cậu ấy là người tốt. Cậu ấy chỉ giỡn với cậu nên đừng để ý quá. Đừng đi khắp nơi mà nhiều chuyện, thông cảm cho nhau một chút nha."
Đào Du Chi không còn không dám phản ứng chứ đừng nói đi chỗ khác mà bàn tán, chỉ biết run rẩy mà ngồi trên ghế. Vừa rồi suýt chết ngạt vì Cố Thanh Hà đổ nước, sức lực đối phương quá lớn, bắt Đào Du Chi hốc nước thiếu chút nữa là chết đuối, cảm giác bất lực, tuyệt vọng khiến Đào Du Chi sợ đến muốn ngất đi, rõ ràng cùng là nữ sinh chung khối nhưng sức mạnh người kia áp đảo, ấn đầu Đào Du Chi xuống, không tài nào mà thoát ra.
Cố Thanh Hà lớp 1 quả thực là một ác ma, mấy tin đồn ôn hoà, thiện lương gì đó đều là sai sự thật. Đào Du Chi không dám tưởng tượng nổi, nếu bạn học kia không lại đây thì người này hôm nay đã giết luôn mình.
...
Cố Thanh Hà bị Ngôn Trăn kéo ra ngoài, đi bộ trong sân trường, vẻ mặt Cố Thanh Hà vẫn bình tĩnh, lãnh đạm.
"Cậu nói xem, nếu tôi không đi tìm cậu thì cậu xử luôn người ta đúng không?" Ngôn Trăn nuốt nước miếng mà khiếp đảm.
Cố Thanh Hà quay đầu nhìn nàng nói: "Không có." Cuối cùng Đào Du Chi cũng không làm Ngôn Trăn bị thương, hơn nữa cũng thức thời mà biết chủ động xin lỗi, bất quá cô chỉ muốn dạy cho người kia một bài học sâu sắc.
Ngôn Trăn khẽ thở dài, "Tôi sợ chết khiếp, tôi không muốn cậu vì tôi mà xảy ra chuyện gì. Hơn nữa tay của cậu..." Ngôn Trăn cầm lấy cổ tay trái vẫn còn đỏ của Cố Thanh Hà, lo lắng nói: "Chúng ta đến phòng y tế có được không?"
Cố Thanh Hà lắc đầu đáp: "Không sao đâu."
Ngôn Trăn biết mình không thể thuyết phục được người này, đành phải lẳng lặng đứng bên cạnh cô, nắm tay đối phương, đặt vào lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa: "Nhưng cũng may có cậu, nếu không quả bóng chắc chắn sẽ đập trúng tôi. Cậu thật sự đúng là người máy, phản ứng nhanh như vậy." Ngôn Trăn nói xong, không khỏi lắc đầu bật cười.
"Sao lại cười?" Cố Thanh Hà nhướng mày, Ngôn Trăn nhìn lại mái tóc hơi rối của cô, sau đó đi đến phía sau giúp Cố Thanh Hà buộc lại.
Có vẻ như nàng đã quen với việc chăm sóc mái tóc dài của Cố Thanh Hà.
"Tôi cười vì cậu đúng là "phần tử khủng bố" như Lục Vãn Vãn nói."
"Tại sao?" Cố Thanh Hà không hiểu.
"Bởi vì cậu~" Ngôn Trăn ngắt lời, nhìn Cố Thanh Hà, vẫn là một cái mặt xụ, tiếp tục nói: "Thành tích khủng bố, phản ứng khủng bố, thân thủ cũng khủng bố. Cậu không phải phần tử khủng bố sao? Nhìn xem, cái người học lớp 2 kia cũng bị dọa cho chết khiếp, cậu đối xử với người khác đều như vậy sao?" Ngôn Trăn rất nghi ngờ, xem này, Cố Thanh Hà ngày thường cạy miệng cũng không nói giờ có thể nói mấy lời uy hiếp như vậy sao?
Cố Thanh Hà chớp chớp mắt, phớt lờ Ngôn Trăn.
"Ôi, cậu còn giấu tôi, cái hũ nút này..." Ngôn Trăn liếc nhìn cô rồi nhanh chóng chạy theo.
Cách đó không xa, nàng nhìn thấy đám người Tiêu Phỉ Phỉ đi ra từ phòng y tế, Ngôn Trăn vội chạy đến hỏi thăm tình hình của Vương Viện Viện.
"Cậu ấy hơi thiếu máu, có thể là do chơi bóng. Bác sĩ của trường cũng đã cho cậu ấy ít glucozo. Chung Trạch Hàn đang ở đó với cậu ấy." Lục Vãn Vãn nói, sau đó nhìn Ngôn Trăn rồi liếc qua Cố Thanh Hà: "Cậu ấy ổn không?"
Ngôn Trăn lắc đầu: "Cậu ấy bảo không sao."
"Được rồi, làm mọi người sợ bóng sợ gió một hồi, mấy giáo viên bận đến hỏng, có một số người cũng bị thương." Tiêu Phỉ Phỉ nói rồi liếc nhìn Cố Thanh Hà, sau đó lại nhìn qua Ngôn Trăn rồi hỏi: "Cậu ấy không sao chứ?"
Ngôn Trăn xấu hổ lắc đầu, nàng nghĩ thầm, nếu hai người quan tâm Cố Thanh Hà sao không tự đi mà hỏi, mắc cái gì cứ phải hỏi nàng?
Tiêu Phỉ Phỉ lại dặn dò: "Cậu phải chăm sóc tốt cho cậu ấy."
Ngôn Trăn mỉm cười, tất nhiên nàng sẽ chăm sóc cho Cố nhãi con rồi, nhưng nàng vẫn có chút bối rối với cái sự cường điệu hoá của lớp trưởng, tuy nhiên vẫn ngoan ngoãn gật đầu rồi khẳng định: "Chắc chắn rồi."
Tiêu Phỉ Phỉ nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa mới tan học, lát nữa còn phải báo cáo tình hình với giáo viên nên bảo mọi người về lớp để tự học.
Ngôn Trăn buồn bực ngồi trên ghế, nàng ôm cằm rồi nhìn vào Cố Thanh Hà đang tháo băng đô ra. Tại sao ai cũng bảo nàng phải chăm sóc tốt cho Cố Thanh Hà, chẳng lẽ họ nhìn ra các nàng quan hệ rất tốt sao?! Ngôn Trăn nghĩ đến đây thì mở to miệng cười, khặc khặc khặc.
Cố Thanh Hà nhìn nàng, không chút khách khí mà nói: "Cậu cười rất động lòng người."
"Nếu cậu không nói chuyện thì đúng là mặt mày như hoạ, khí chất như lan." Ngôn Trăn cãi lại, "Đúng rồi, ngày mai sẽ phát bài thi thử, cậu có cảm thấy giáo viên sẽ khen tôi không?"
"Tất nhiên!" Lục Vãn Vãn mang balo trên lưng chạy tới, háo hức mà ôm Ngôn Trăn.
"Chết tiệt, Vãn Vãn, cậu làm mình sợ chết khiếp." Cả người Ngôn Trăn run lên, Lục Vãn Vãn ôm nàng từ phía sau.
Mắt Cố Thanh Hà rơi vào bàn tay đang ôm chặt eo Ngôn Trăn, cô không nói gì, mím chặt môi rồi thu hồi tầm mắt, cô cúi đầu, tự mình thu dọn đồ đạc.
"Tan học rồi còn ở đây nói chuyện tào lao. Cậu bảo là mời tôi ăn còn gì, tôi sợ cậu chạy nên phải bắt cậu lại."
"Cậu vì miếng ăn mà bỏ luôn lớp học thêm à?" Ngôn Trăn buồn cười mà nhìn Lục Vãn Vãn, thuận tiện đem móng vuốt của đối phương tách ra.
"Hôm nay giáo viên có việc bận, tôi cũng không nghĩ đến nha, vừa đúng lúc cậu muốn mời tôi ăn, quá tuyệt vời." Lục Vãn Vãn đúng là quỷ ham ăn.
"Được rồi, được rồi, hôm nay ăn pizza. Trên đường Trung Hưng có một cửa hàng, khá ngon." Ngôn Trăn vừa nói vừa thu dọn đồ đạc.
Lục Vãn Vãn đập bàn, hơi cau mày, nói: "Nhà hàng Jim phải đặt chỗ trước, nếu đến muộn sẽ không còn chỗ để ngồi."
Ngôn Trăn biết chuyện này nhưng lại quên mất: "Thế sao cậu không đi trước kiếm chỗ đi."
Lục Vãn Vãn suy nghĩ một chút, tài xế đang đợi bên ngoài, đến đó cũng chỉ mất mấy phút: "Chúng ta cùng đi đi, xe cũng đủ chỗ."
Ngôn Trăn nhìn Cố Thanh Hà, trưng cầu ý kiến đối phương.
"Nhìn cái gì mà nhìn, mỗi ngày đều gặp nhau còn nhìn chưa đủ à? Đi thôi!" Lục Vãn Vãn vội vàng đẩy hai vị Phật sống này ra xe.
Nói cũng khéo, họ vừa đến thì nhà hàng cũng vừa trống chỗ, phục vụ bảo còn một bàn bốn người cạnh cửa sổ, những bàn còn lại đều đã đặt trước.
Lục Vãn Vãn ngồi đối diện Cố Thanh Hà, Ngôn Trăn đi tới quầy bar gọi đồ ăn rồi quay lại nhìn họ một cái, sau đó nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Cố Thanh Hà.
Lục Vãn Vãn bĩu môi, Vãn Vãn quen với cảnh này rồi.
Lục Vãn Vãn đã quá quen với việc Ngôn Trăn và Cố Thanh Hà dính nhau như sam, không cảm thấy có gì lạ.
Thật ra đây là lần đầu tiên Ngôn Trăn đến đây, chỗ này là nhà hàng Tây cao cấp. Nàng nhìn xung quanh một chút, phần lớn ai cũng ăn mặc lịch sự, tao nhã, đến đây dùng buổi tối với khách hàng, mấy học sinh như các nàng thì rất ít. Nàng nhìn Cố Thanh Hà, không hiểu sao muốn đưa đối phương đến đây, thứ nhất là vì chúc mừng mình tiến bộ trong kỳ thi thử, thứ hai là vì ở chung lâu như vậy, nàng cảm thấy Cố Thanh Hà đặc biệt thích hợp với những nơi sang trọng như này, nhưng có lẽ chính cô cũng không nhận ra.
"Cậu gọi gì đó?" Lục Vãn Vãn hỏi.
"Ừ... ba phần steak, pizza gà hun khói, một phần salad, nhân viên bảo rất ngon." Ngôn Trăn khoanh tay, bắt chước cái lưng thẳng tắp của Cố Thanh Hà, rất là nữ tính ngồi trên ghế.
Lục Vãn Vãn mở to mắt, cảm thán: "Cậu hào phóng ghê, nhà hàng này khá đắt đó nha."
"Ăn ngon là được, hiếm khi có dịp. Hơn nữa, anh họ tôi cũng là thành viên của chỗ này, anh ấy có thẻ VIP." Ngôn Trăn mỉm cười, vừa vặn phục vụ cũng mang lên ba ly nước chanh.
"Cậu nói như vậy, chúng tôi có thể ôm đùi của cậu." Lục Vãn Vãn không khách khí, rồi lại liếc nhìn qua Cố Thanh Hà, thận trọng dò hỏi: "Không biết Cố học bá có bí quyết nào truyền thụ không?"
Ngôn Trăn trừng mắt liếc đối phương một cái: "Cậu vẫn còn nhớ thương sao? Vậy cậu có thể xem tài liệu của tôi, đều là Cố Thanh Hà đưa cho tôi."
Quả nhiên, học bá đúng là không giống người thường. Lục Vãn Vãn nhấp một ngụm nước chanh, nhìn hai người đối diện. Lục Vãn Vãn thật sự tò mò về việc bằng cách nào mà Ngôn Trăn có thể khiến Cố Thanh Hà lạnh như băng này có tí khói lửa nhân gian đây, còn thân thiết như vậy.
Ở giữa tầng một nhà hàng có một cây piano màu đen. Phục vụ bảo thứ bảy, chủ nhật hàng tuần sẽ có người đến chơi nhạc, Ngôn Trăn có chút hâm mộ mà nhìn về phía cây dương cầm mỹ lệ đằng kia.
"Muốn chơi không?" Cố Thanh Hà hỏi.
Ngôn Trăn ngượng ngùng cười với cô, lắc lắc đầu, nàng muốn đàn nhưng không có nhiều dũng khí để đàn trước nhiều người như vậy.
Rất nhanh, phục vụ đã mang steak lên, Ngôn Trăn có thể thấy sự trợn mắt khoa trương của Lục Vãn Vãn, đúng thật món này nhìn rất hấp dẫn.
"Vậy thì tôi không khách khí!" Lục Vãn Vãn bắt đầu cắt thịt.
Ngôn Trăn mím môi cười trộm, nàng liếc nhìn tay trái của Cố Thanh Hà, cổ tay trắng nõn vẫn còn hơn đỏ. Trong lòng Ngôn Trăn có chút đau, nên cẩn thận cắt thịt của mình thành từng miếng gọn gàng, đều đặn.
Lục Vãn Vãn thấy Ngôn Trăn không ăn mà chỉ lo cắt thịt nên hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Sau khi cắt xong, Ngôn Trăn mỉm cười, đặt dao nĩa xuống rồi nhẹ nhàng đẩy thịt qua Cố Thanh Hà, nói: "Đương nhiên là cho Cố Thanh Hà, tay cậu chắc còn đau. Không được từ chối, lớp trưởng bảo tôi phải chăm sóc tốt cho cậu."
Cố Thanh Hà nghe xong, không chớp mắt mà nhìn về phía Ngôn Trăn, trong mắt cô dường như tỏa ra ánh sáng, nhìn Ngôn Trăn mỉm cười với mình, trong lòng cô có một cảm xúc xa lạ lan tràn, cô đột nhiên nhớ đến buổi chiều, nhớ đến cái hôn môi của nàng, cô hơi xấu hổ mà cúi đầu, nhìn vào đĩa thịt đã được cắt tỉ mỉ.
"Cảm ơn." Vành tai cô đỏ bừng, xiên một miếng cho vào miệng, chậm rãi thưởng thức.
"Có ngon không?" Ngôn Trăn hỏi.
"Ngon." Cố Thanh Hà ngoan ngoãn trả lời.
Lúc này Ngôn Trăn mới yên tâm, thu hồi ánh mắt dịu dàng của bản thân mà chính nàng cũng không biết, tiếp tục nói: "Có thể được cậu khen thì cũng không dễ, nếu cậu thích thì sau này thường xuyên dẫn cậu đến đây, tất nhiên cũng sẽ giúp cậu cắt thịt."
Trong mắt Cố Thanh Hà hiện lên một tia nhu hoà, rõ ràng cô đang ngẩn ra. Ngôn Trăn nói với cô những lời này mà không chút nào che giấu, nó khiến cô có cảm giác an toàn chưa từng có, càng làm cho cô không kìm lòng nổi, thậm chí sẽ...
Nghiện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook