Toàn Năng Khí Thiếu
-
Chương 13: Không có lương tâm
Những người xung quanh bắt đầu tin tưởng lời Đường Vi nói, dù sao cô cũng là khách quý mà chủ nhiệm ngân hàng tự mình tiếp đãi, bạn trai của cô sao có thể đặt ba vạn vào mắt?
Hơn nữa cao thủ trong nghề IT cũng khiến người khác hiểu vì sao cách ăn mặc của Tần Xuyên rất đơn giản. Dù sao mỗi ngày người ta đều ngồi trước máy tính, không xuất đầu lộ diện.
So sánh với nhau, những lời Triệu Ngọc Lan có rất nhiều sơ hở.
- Không…. Không phải, mọi người đừng nghe họ nói bậy! Tôi lấy tiền cho chồng tôi đi chữa bệnh! Tiểu tử này là một tên trông Net, không phải làm IT!
Triệu Ngọc Lan thở hổn hển, vừa khóc vừa hô.
Người xung quanh không nghe nổi nữa, một người đàn ông cười nhạo nói:
- Chị à, chị bịa chuyện cũng phải có lý một chút, vị tiểu thư xinh đẹp này có thể tìm một người trông Net làm bạn trai sao? Vậy tôi cũng đi làm nhân viên trông Net rồi!
Mọi người cười vang, đều cảm thấy Triệu Ngọc Lan đang bịa chuyện.
- Mọi người đều bị gạt! Hắn ta là một kẻ nghèo hèn! Bọn họ cũng không phải người yêu!
Sắc mặt Triệu Ngọc Lan đỏ bừng.
Đường Vi cười khanh khách, tựa vào ngực Tần Xuyên:
- Chúng tôi có phải người yêu hay không chẳng lẽ cần phải chứng minh với thím sao?
- Thím?
Triệu Ngọc Lan tức giận tới mức cắn răng.
Tần Xuyên cảm thấy đây nên là thời điểm giải quyết dứt khoát, vì vậy mở miệng hỏi:
- Bà luôn miệng nói lấy tiền đi chữa bệnh cho chú Đông Cường, vậy bà biết chú ấy nằm ở bệnh viện nào không?
Mọi người đều nhìn về phía Triệu Ngọc Lan, chẳng lẽ vấn đề này bà ta cũng không biết.
Triệu Ngọc Lan không biết chuyện này, bà ta ấp úng:
- Đợi… đợi một chút… Tôi tạm thời quên mất…
- Là bệnh viện nhân dân Đông Hoa.
Tần Xuyên làm bộ nhắc nhở.
- Đúng! Chính là bệnh viện nhân dân!
Triệu Ngọc Lan vỗ tay một cái, làm bộ như vừa nhớ ra.
Tần Xuyên cười nhạo một tiếng, sau đó lấy báo cáo kiểm tra từ trong túi xách của Diệp Tiểu Nhu, đưa cho mọi người xem.
- Mọi người xem, đây là giấy kiểm tra của bệnh viện phụ thuộc đại học Đông Hoa, căn bản không phải bệnh viện Nhân Dân.
Ngay cả chồng mình nằm ở bệnh viện nào cũng không biết, bà còn dám nói cầm tiền đi chữa bệnh?
Tôi thấy cần báo cảnh sát bắt người chính là bà!
Sắc mặt Triệu Ngọc Lan tái nhợt, biết vừa rồi mình gấp gáp quá, bị chơi xỏ, quả thực chính là đồ ngu xuẩn!
Rốt cục mọi người xung quanh cũng hiểu được chân tướng, mọi người dùng vẻ chán ghét và xem thường nhìn bà ta.
- Thật không có lương tâm, đúng là độc phụ ma! Tiền cứu mạng cũng muốn cướp đi!
- Loại người như vậy phải bắt vào tù! Làm bẩn nền đạo đức nước nhà!
Đôi mắt xinh đẹp của Đường Vi chớp chớp nhìn người con trai thong dong, hóa ra cho dù mình không giúp đỡ, Tần Xuyên cũng có biện pháp giải quyết phiền toái này.
Diệp Tiểu Nhu cũng khôi phục tinh thần, tuy rằng trong lòng không tốt nhưng vẫn cao hứng vì Tần Xuyên đã hóa giải lần tranh chấp này.
- Tiểu vương bát đản… Mày dám lừa bà! Bà đánh chết mày!
Triệu Ngọc Lan mất hết mặt mũi, xé da mặt, mắt bốc lên ánh sáng xanh, vung túi muốn đánh Tần Xuyên cho hả giận.
Nhưng chú bảo vệ kia không chịu ngồi yên, chủ nhiệm Trần Hạo Bân đang đứng bên cạnh, nếu xuất hiện việc khách hàng đánh nhau, vậy vị trí bảo vệ của gã cũng không giữ nổi.
Bảo vệ từ phía sau túm lấy Triệu Ngọc Lan, liều mạng kéo ra ngoài:
- Đi ra ngoài! Còn gây sự nữa tôi sẽ báo cảnh sát!
Triệu Ngọc Lan dù sao cũng chỉ là phụ nữ, sức lực sao có thể sánh bằng một người đàn ông cao lớn làm bảo vệ.
Sau khi bị ép ra ngoài, cũng biết được không thể đợi ở đây nữa, tất cả mọi người dùng ánh mắt bất thiện mà nhìn bà ta, trong lòng cũng có chút chột dạ.
Bà ta đành hung dữ trừng mắt nhìn Tần Xuyên, quay đầu rảo bước rời khỏi.
- Tần tiên sinh, thiếu chút nữa đã khiến anh bị hiểu lầm và phiền toái, tôi đại biểu ngân hàng xin lỗi anh.
Trần Hạo Bân tiến lên, vẻ ngoài cười nhưng trong lòng không cười.
- Đây không phải vấn đề của ngân hàng, do tôi khiêm tốn quá khiến người khác tưởng dễ dàng bắt nạt, chủ nhiệm Trần không cần để trong lòng.
Da mặt Tần Xuyên rất dày mà cảm khái, nhưng tay kia vẫn ôm thân hình như rắn nước của Đường Vi.
Hắn cũng dùng ngón tay khẽ tóm lấy da thịt mềm mại bên hông, còn trắng trợn ân ái hơn so với lúc vừa rồi!
Tuy rằng Đường Vi trấn định, trên mặt cười ngọt ngào, nhưng trong lòng lại nghĩ tiểu tử này đang trả thù mình!
Nhưng lại vào thời điểm như này, cô không thể gỡ ma trảo của Tần Xuyên ra, đành phải gắng gượng chịu đựng.
Ánh mắt Trần Hạo Bân nhảy lên, khóe miệng nhếch lên:
- Thấy cử chỉ ăn nói cùng sự cơ trí trấn định của Tần tiên sinh, tôi cũng hiểu được vì sao Đường tiểu thư lại kết giao với anh.
- Mấu chốt là tôi có phần đẹp trai, tiểu Vi Vi thấy tôi lập tức đã rơi vào tay giặc, yêu không thoát được.
Tần Xuyên cũng bất chấp mọi giá, dù sao cũng bị Trần Hạo Bân ghi hận, vậy để cho gã hận thấu xương luôn.
Khuôn mặt Đường Vi đỏ như táo, eo vốn là vị trí mẫn cảm, lại bị Tần Xuyên liên tiếp sờ mò, sao có thể không có cảm giác được?
Cuối cùng Trần Hạo Bân không cười nổi nữa, hít một hơi thật sâu, nói với Đường Vi:
- Đường tiểu thư, bữa tiệc từ thiện tuần này, có lẽ cô không có lý do gì từ chối chứ? Xin mời quang lâm, cha tôi bảo tôi mời cô mấy lần, nếu cô không tới vậy tôi sẽ bị người nhà mắng chửi!
Dường như Đường Vi suy nghĩ chuyện gì, quay đầu, mắt nhìn Tần Xuyên, gật đầu:
- Được, lần này tôi sẽ tham gia đúng giờ.
Trần Hạo Bân cười nói:
- Vậy đến lúc đó gặp, tôi còn có việc, xin đi trước.
Ngay khi Trần Hạo Bân quay người rời khỏi, trên mặt mây mù che kín, giống như sấm sét tùy thời đánh xuống.
Mọi người đi rồi, Tần Xuyên mới buông Đường Vi ra, nháy máy trêu đùa với cô vài cái.
Cô tức giận liếc hắn, có mấy lời hai người đều biết rõ trong lòng, chuyện này tính toán hòa nhau.
Đường Vi lập tức hỏi thăm tình hình của cha Diệp Tiểu Nhu như nào.
Biết được Diệp Đông Cường đột nhiên kiểm tra phát hiện mắc ung thư gan, Đường Vi cũng khích lệ Diệp Tiểu Nhu nghĩ thoáng một chút, cần gì thì cứ nói.
Diệp Tiểu Nhu biết Đường Vi có ý tốt, nhưng dù sao cũng không thân không thích, muốn cô mở miệng vay tiền Đường Vi thì cô không làm được, chỉ có thể nói cảm ơn.
Cô bé cũng rất muốn hỏi Tần Xuyên và Đường Vi kết giao từ khi nào, nhưng cô không có dũng khí để mở miệng.
Đợi Diệp Tiểu Nhu đi gửi tiền, Đường Vi mới dùng mị nhãn nhìn Tần Xuyên:
- Tiểu Xuyên Xuyên, không ngờ cậu diễn tốt vậy nha, chiếm đủ tiện nghi của tôi chưa?
- Chị Đường, chị không thể vũ nhục tố chất chuyên nghiệp của tôi. Em là diễn viên rất chuyên nghiệp và có tài năng, vừa rồi diễn làm bạn trai của chị, bạn trai sờ chị,sao gọi là chiếm tiện nghi được?
Tần Xuyên ủy khuất nói:
- Hơn nữa tôi vì chị mà bị một tên công tử ghi hận mà.
- Đồ không có lương tâm, ngay cả Vi Vi cũng đã gọi, chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ. Ngoại trừ cha mẹ tôi, chưa ai dám gọi tôi như vậy.
Đường Vi tức giận liếc hắn, nghĩ tới vừa rồi bị hắn ôm sờ, sắc mặt đỏ ửng, nũng nịu nói:
- Đừng cho là tôi không biết, cậu căn bản không lo lắng bị trả thù, bằng không thì cậu cũng không chủ động ôm tôi.
Tần Xuyên quả thực không để trong lòng, nhưng ngoài miệng cũng không thừa nhận:
- Vì giúp chị, thiếu chút nữa sự trong sạch của tôi cũng bị hủy, chị còn nói như vậy, thật đau lòng quá!
- Ha ha, tiểu Xyên Xuyên, giúp ai thì giúp cho chót, tiễn Phật tiễn tận Tây Thiên, nếu không thì giúp tôi một lần? Làm bạn trai nhỏ của tôi một lần nữa?
Cơ mặt của Tần Xuyên giật giật:
- Không phải là chị muốn tôi tham gia bữa tiệc từ thiện kia chứ?
- Tiểu Xuyên Xuyên thật thông minh, bữa tiệc này cần dẫn theo bạn nhảy, trước đây tôi lấy lý do độc thân để từ chối nhiều lần. Giờ đã có bạn trai là cậu, nếu tôi không đi thì quá không nể tình rồi.
Đường Vi nói xong, còn lộ ra ánh mắt u oán:
- Tiểu Xuyên Xuyên, không phải là cậu nghe những tin đồn bên ngoài, ghét bỏ tôi chứ?
Cô nói đương nhiên là những tin đồn cô được đại gia bao nuôi.
Tần Xuyên hừ nói:
- Những lời đồn kia không phải là chị tự mình truyền ra sao? Vì lý do gì? Giảm bớt người theo đuổi?
Đường Vi rốt cục lộ ra vẻ kinh ngạc, cô không ngờ ngay cả chuyện này Tần Xuyên cũng sớm đoán được.
Hàm răng khẽ cắn môi, cô nháy mắt hút hồn Tần Xuyên:
- Tiểu Xuyên Xuyên, tôi phát hiện càng ngày tôi càng cảm thấy hiếu kỳ với cậu. Rốt cục trên người cậu có bao nhiêu bí mật?
Hơn nữa cao thủ trong nghề IT cũng khiến người khác hiểu vì sao cách ăn mặc của Tần Xuyên rất đơn giản. Dù sao mỗi ngày người ta đều ngồi trước máy tính, không xuất đầu lộ diện.
So sánh với nhau, những lời Triệu Ngọc Lan có rất nhiều sơ hở.
- Không…. Không phải, mọi người đừng nghe họ nói bậy! Tôi lấy tiền cho chồng tôi đi chữa bệnh! Tiểu tử này là một tên trông Net, không phải làm IT!
Triệu Ngọc Lan thở hổn hển, vừa khóc vừa hô.
Người xung quanh không nghe nổi nữa, một người đàn ông cười nhạo nói:
- Chị à, chị bịa chuyện cũng phải có lý một chút, vị tiểu thư xinh đẹp này có thể tìm một người trông Net làm bạn trai sao? Vậy tôi cũng đi làm nhân viên trông Net rồi!
Mọi người cười vang, đều cảm thấy Triệu Ngọc Lan đang bịa chuyện.
- Mọi người đều bị gạt! Hắn ta là một kẻ nghèo hèn! Bọn họ cũng không phải người yêu!
Sắc mặt Triệu Ngọc Lan đỏ bừng.
Đường Vi cười khanh khách, tựa vào ngực Tần Xuyên:
- Chúng tôi có phải người yêu hay không chẳng lẽ cần phải chứng minh với thím sao?
- Thím?
Triệu Ngọc Lan tức giận tới mức cắn răng.
Tần Xuyên cảm thấy đây nên là thời điểm giải quyết dứt khoát, vì vậy mở miệng hỏi:
- Bà luôn miệng nói lấy tiền đi chữa bệnh cho chú Đông Cường, vậy bà biết chú ấy nằm ở bệnh viện nào không?
Mọi người đều nhìn về phía Triệu Ngọc Lan, chẳng lẽ vấn đề này bà ta cũng không biết.
Triệu Ngọc Lan không biết chuyện này, bà ta ấp úng:
- Đợi… đợi một chút… Tôi tạm thời quên mất…
- Là bệnh viện nhân dân Đông Hoa.
Tần Xuyên làm bộ nhắc nhở.
- Đúng! Chính là bệnh viện nhân dân!
Triệu Ngọc Lan vỗ tay một cái, làm bộ như vừa nhớ ra.
Tần Xuyên cười nhạo một tiếng, sau đó lấy báo cáo kiểm tra từ trong túi xách của Diệp Tiểu Nhu, đưa cho mọi người xem.
- Mọi người xem, đây là giấy kiểm tra của bệnh viện phụ thuộc đại học Đông Hoa, căn bản không phải bệnh viện Nhân Dân.
Ngay cả chồng mình nằm ở bệnh viện nào cũng không biết, bà còn dám nói cầm tiền đi chữa bệnh?
Tôi thấy cần báo cảnh sát bắt người chính là bà!
Sắc mặt Triệu Ngọc Lan tái nhợt, biết vừa rồi mình gấp gáp quá, bị chơi xỏ, quả thực chính là đồ ngu xuẩn!
Rốt cục mọi người xung quanh cũng hiểu được chân tướng, mọi người dùng vẻ chán ghét và xem thường nhìn bà ta.
- Thật không có lương tâm, đúng là độc phụ ma! Tiền cứu mạng cũng muốn cướp đi!
- Loại người như vậy phải bắt vào tù! Làm bẩn nền đạo đức nước nhà!
Đôi mắt xinh đẹp của Đường Vi chớp chớp nhìn người con trai thong dong, hóa ra cho dù mình không giúp đỡ, Tần Xuyên cũng có biện pháp giải quyết phiền toái này.
Diệp Tiểu Nhu cũng khôi phục tinh thần, tuy rằng trong lòng không tốt nhưng vẫn cao hứng vì Tần Xuyên đã hóa giải lần tranh chấp này.
- Tiểu vương bát đản… Mày dám lừa bà! Bà đánh chết mày!
Triệu Ngọc Lan mất hết mặt mũi, xé da mặt, mắt bốc lên ánh sáng xanh, vung túi muốn đánh Tần Xuyên cho hả giận.
Nhưng chú bảo vệ kia không chịu ngồi yên, chủ nhiệm Trần Hạo Bân đang đứng bên cạnh, nếu xuất hiện việc khách hàng đánh nhau, vậy vị trí bảo vệ của gã cũng không giữ nổi.
Bảo vệ từ phía sau túm lấy Triệu Ngọc Lan, liều mạng kéo ra ngoài:
- Đi ra ngoài! Còn gây sự nữa tôi sẽ báo cảnh sát!
Triệu Ngọc Lan dù sao cũng chỉ là phụ nữ, sức lực sao có thể sánh bằng một người đàn ông cao lớn làm bảo vệ.
Sau khi bị ép ra ngoài, cũng biết được không thể đợi ở đây nữa, tất cả mọi người dùng ánh mắt bất thiện mà nhìn bà ta, trong lòng cũng có chút chột dạ.
Bà ta đành hung dữ trừng mắt nhìn Tần Xuyên, quay đầu rảo bước rời khỏi.
- Tần tiên sinh, thiếu chút nữa đã khiến anh bị hiểu lầm và phiền toái, tôi đại biểu ngân hàng xin lỗi anh.
Trần Hạo Bân tiến lên, vẻ ngoài cười nhưng trong lòng không cười.
- Đây không phải vấn đề của ngân hàng, do tôi khiêm tốn quá khiến người khác tưởng dễ dàng bắt nạt, chủ nhiệm Trần không cần để trong lòng.
Da mặt Tần Xuyên rất dày mà cảm khái, nhưng tay kia vẫn ôm thân hình như rắn nước của Đường Vi.
Hắn cũng dùng ngón tay khẽ tóm lấy da thịt mềm mại bên hông, còn trắng trợn ân ái hơn so với lúc vừa rồi!
Tuy rằng Đường Vi trấn định, trên mặt cười ngọt ngào, nhưng trong lòng lại nghĩ tiểu tử này đang trả thù mình!
Nhưng lại vào thời điểm như này, cô không thể gỡ ma trảo của Tần Xuyên ra, đành phải gắng gượng chịu đựng.
Ánh mắt Trần Hạo Bân nhảy lên, khóe miệng nhếch lên:
- Thấy cử chỉ ăn nói cùng sự cơ trí trấn định của Tần tiên sinh, tôi cũng hiểu được vì sao Đường tiểu thư lại kết giao với anh.
- Mấu chốt là tôi có phần đẹp trai, tiểu Vi Vi thấy tôi lập tức đã rơi vào tay giặc, yêu không thoát được.
Tần Xuyên cũng bất chấp mọi giá, dù sao cũng bị Trần Hạo Bân ghi hận, vậy để cho gã hận thấu xương luôn.
Khuôn mặt Đường Vi đỏ như táo, eo vốn là vị trí mẫn cảm, lại bị Tần Xuyên liên tiếp sờ mò, sao có thể không có cảm giác được?
Cuối cùng Trần Hạo Bân không cười nổi nữa, hít một hơi thật sâu, nói với Đường Vi:
- Đường tiểu thư, bữa tiệc từ thiện tuần này, có lẽ cô không có lý do gì từ chối chứ? Xin mời quang lâm, cha tôi bảo tôi mời cô mấy lần, nếu cô không tới vậy tôi sẽ bị người nhà mắng chửi!
Dường như Đường Vi suy nghĩ chuyện gì, quay đầu, mắt nhìn Tần Xuyên, gật đầu:
- Được, lần này tôi sẽ tham gia đúng giờ.
Trần Hạo Bân cười nói:
- Vậy đến lúc đó gặp, tôi còn có việc, xin đi trước.
Ngay khi Trần Hạo Bân quay người rời khỏi, trên mặt mây mù che kín, giống như sấm sét tùy thời đánh xuống.
Mọi người đi rồi, Tần Xuyên mới buông Đường Vi ra, nháy máy trêu đùa với cô vài cái.
Cô tức giận liếc hắn, có mấy lời hai người đều biết rõ trong lòng, chuyện này tính toán hòa nhau.
Đường Vi lập tức hỏi thăm tình hình của cha Diệp Tiểu Nhu như nào.
Biết được Diệp Đông Cường đột nhiên kiểm tra phát hiện mắc ung thư gan, Đường Vi cũng khích lệ Diệp Tiểu Nhu nghĩ thoáng một chút, cần gì thì cứ nói.
Diệp Tiểu Nhu biết Đường Vi có ý tốt, nhưng dù sao cũng không thân không thích, muốn cô mở miệng vay tiền Đường Vi thì cô không làm được, chỉ có thể nói cảm ơn.
Cô bé cũng rất muốn hỏi Tần Xuyên và Đường Vi kết giao từ khi nào, nhưng cô không có dũng khí để mở miệng.
Đợi Diệp Tiểu Nhu đi gửi tiền, Đường Vi mới dùng mị nhãn nhìn Tần Xuyên:
- Tiểu Xuyên Xuyên, không ngờ cậu diễn tốt vậy nha, chiếm đủ tiện nghi của tôi chưa?
- Chị Đường, chị không thể vũ nhục tố chất chuyên nghiệp của tôi. Em là diễn viên rất chuyên nghiệp và có tài năng, vừa rồi diễn làm bạn trai của chị, bạn trai sờ chị,sao gọi là chiếm tiện nghi được?
Tần Xuyên ủy khuất nói:
- Hơn nữa tôi vì chị mà bị một tên công tử ghi hận mà.
- Đồ không có lương tâm, ngay cả Vi Vi cũng đã gọi, chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ. Ngoại trừ cha mẹ tôi, chưa ai dám gọi tôi như vậy.
Đường Vi tức giận liếc hắn, nghĩ tới vừa rồi bị hắn ôm sờ, sắc mặt đỏ ửng, nũng nịu nói:
- Đừng cho là tôi không biết, cậu căn bản không lo lắng bị trả thù, bằng không thì cậu cũng không chủ động ôm tôi.
Tần Xuyên quả thực không để trong lòng, nhưng ngoài miệng cũng không thừa nhận:
- Vì giúp chị, thiếu chút nữa sự trong sạch của tôi cũng bị hủy, chị còn nói như vậy, thật đau lòng quá!
- Ha ha, tiểu Xyên Xuyên, giúp ai thì giúp cho chót, tiễn Phật tiễn tận Tây Thiên, nếu không thì giúp tôi một lần? Làm bạn trai nhỏ của tôi một lần nữa?
Cơ mặt của Tần Xuyên giật giật:
- Không phải là chị muốn tôi tham gia bữa tiệc từ thiện kia chứ?
- Tiểu Xuyên Xuyên thật thông minh, bữa tiệc này cần dẫn theo bạn nhảy, trước đây tôi lấy lý do độc thân để từ chối nhiều lần. Giờ đã có bạn trai là cậu, nếu tôi không đi thì quá không nể tình rồi.
Đường Vi nói xong, còn lộ ra ánh mắt u oán:
- Tiểu Xuyên Xuyên, không phải là cậu nghe những tin đồn bên ngoài, ghét bỏ tôi chứ?
Cô nói đương nhiên là những tin đồn cô được đại gia bao nuôi.
Tần Xuyên hừ nói:
- Những lời đồn kia không phải là chị tự mình truyền ra sao? Vì lý do gì? Giảm bớt người theo đuổi?
Đường Vi rốt cục lộ ra vẻ kinh ngạc, cô không ngờ ngay cả chuyện này Tần Xuyên cũng sớm đoán được.
Hàm răng khẽ cắn môi, cô nháy mắt hút hồn Tần Xuyên:
- Tiểu Xuyên Xuyên, tôi phát hiện càng ngày tôi càng cảm thấy hiếu kỳ với cậu. Rốt cục trên người cậu có bao nhiêu bí mật?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook