Trong diễn đàn nặc danh này, mỗi ngày những người khoác áo com lê tự xưng là người trong nghề tung tin nóng nhiều không đếm xuể, nhưng có một điều không ngoại lệ, cho dù tồn tại rất rất nhiều người tung những tin đồn nhàm chán, chỉ cần liên quan đến tin shock tin hot, các cư dân mạng vẫn một lòng tuân theo nguyên tắc thà ăn nhầm một ngàn trái dưa giả cũng không thể bỏ sót một trái dưa thật nào, cho nên những bài viết trên đó vô cùng ăn khách.

Lầu một: [Đã dọn chỗ sạch sẽ rồi, chờ dưa.]

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lầu chín: [Nữ diễn viên có tên hai chữ, đã kết hôn, nhưng trong làng giải trí này có nhiều người như vậy lắm, lầu chủ đang nói đến ai vậy?]

Lầu mười bảy: [Nữ diễn viên có tên hai chữ, là XX sao? Tôi vẫn luôn cảm thấy gần đây cô ấy và chồng có gì đó là lạ, những bài viết thể hiện ân ái thường ngày trên Weibo cũng hơi gượng gạo, nói không chừng đã sớm ly hôn rồi.]

Lầu hai mươi mốt: [Phạm vi quá rộng, ai mà đoán được.]

Lầu ba mươi: [Lầu chủ đã chạy rồi, tôi thấy mọi người cũng nên giải tán đi, người trong tin đồn này tôi có thể liệt kê ra một trăm người đấy.]

Lầu ba mươi hai: [Lầu chủ đâu? Lầu chủ nhanh xuất hiện đi!]

Bởi vì chủ nhân của tin nóng này đột nhiên biến mất không lý do, ba mươi mấy lầu bên dưới bình luận cũng dần dần chìm xuống, quần chúng còn tưởng rằng đây chỉ là một trái dưa giả, cuối cùng nửa tiếng sau, lầu chủ lại bỗng nhiên xuất hiện.

Lầu chủ: [Các bạn tin hay không thì tùy, nếu như tôi bịa đặt thì sẽ bị sét đánh.]

Lầu chủ: [ Tôi chỉ có thể tiết lộ thêm rằng chồng của nữ diễn viên này rất nổi tiếng, thậm chí còn nổi tiếng hơn đại đa số mọi người ở đây nghĩ nhiều.]
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bởi vì được thêm một gợi ý giới hạn có giá trị, phía dưới bài viết lại bắt đầu sôi nổi hẳn lên.

Một cuộc thảo thuận náo nhiệt đã bùng nổ, gần như đã gọi tên tất cả tên nữ diễn viên hai chữ có chồng nổi tiếng, suy đoán một vòng, cuối cùng cũng có người trả lời:

[Chồng vô cùng nổi tiếng, mẹ kiếp, thế quái gì tôi lại cảm thấy có phần giống Lương Yên nhỉ…]


[Lương Yên? Có phải bà xã của Lục Lâm Thành tên là Lương Yên kia không….]

[Tên của nữ diễn viên có trên hai chữ, chồng rất nổi tiếng, hình như đúng là vậy thật.]

[Không thể nào, Lương Yên thảm thương như vậy sao, ngay cả số điện thoại của Lục Lâm Thành cũng không có sao?]

[ A, cái loại phụ nữ quấn lấy Lục Lâm Thành không buông kia có thảm đến thế nào đi chăng nữa cũng đáng đời.]

[ Nghe nói hai ngày trước còn có người chụp được hình ảnh Lương Yên đi ăn lẩu một mình, cô ta lại trả lời trước mặt người hâm mộ rằng cả đời này sẽ không bao giờ đi ăn lẩu với Lục Lâm Thành nữa, không phải trước đây đều yên tĩnh như gà sao, gần đây bị hạ hàng đầu sao?]

[Rốt cuộc hai người này lúc nào mới ly hôn đây, tôi chờ đến mốc người rồi, có thể cho tôi sung sướng được không.]

[Đừng như vậy, tôi là fan hâm mộ của CP( couple) kia đấy (Icon mặt chó)]

[ Haizza, một người vừa có nhan sắc vừa có tài năng ca hát diễn xuất như Lục Lâm Thành vẫn nên độc thân thì hơn, chỉ cần nghĩ đến trên hộ khẩu của anh ấy viết trên một người phụ nữ khác tôi đã cảm thấy đau lòng rồi.]

[Đúng rồi, bây giờ Lương Yên đang làm gì vậy, có phải lâu lắm rồi cô ta không nhận được vai diễn nào đúng không?]

[Hình như cả năm nay chỉ đóng một bộ phim thôi, có lẽ bây giờ đang ở nhà móc chân* cũng nên.]

(*Móc chân: Là một ngôn ngữ mạng thường được dùng trong làng giải trí, có nghĩa là nghệ sĩ không có hoạt động hoặc tác phẩm gì trong một thời gian dài, không xuất hiện trước công chúng, mang ý châm biếm.)

Cùng lúc đó, ở bên này, trong một xó xỉnh của đô thị ngựa xe như nước, khắp nơi đều là gạch đá và xi măng cốt thép của công trường xây dựng, nữ diễn viên có tên hai chữ Lương Yên đang đội một chiếc mũ bảo hộ, áo khoác ngoài có in dòng khẩu hiệu “An toàn là trên hết, sinh mạng nặng tựa Thái Sơn’’, trên tay cô mang một đôi găng tay màu trắng, đứng trước một đống sỏi cát ngẩng đầu nhìn công trường bụi đất tung bay.

Cách đó không xa là MC Lưu Hồng Lương trước đó đã lựa chọn nghề nghiệp “chủ thầu”, toàn thân mặc một bộ âu phục màu đen phối với chiếc áo thu đông màu đỏ bên trong, đầu đội mũ bảo hộ, cánh tay kẹp một tập công văn, chân đi đôi giày da cá sấu, dùng tư thế ngẩng đầu ưỡn ngực giống như một đại ca đi trên công trường.

Đi theo bên cạnh còn có biên đạo chương trình và quay phim.


Lúc Lưu Hồng Lương đi ngang qua Lương Yên, nhìn thấy dáng vẻ mỏng manh gầy yếu của cô đứng đó một mình, đưa tay vỗ vỗ bả vai cô một cái: “Lương Yên, làm việc cho tốt, ca ca nhất định sẽ không nợ tiền công của cô đâu.’’

Lúc sáng trong trò chơi lựa chọn nghề nghiệp, vì sự kiện lúng túng xảy ra giữa chừng, cuối cùng Lương Yên chỉ có thể chọn nghề nghiệp “công nhân công trường’’ còn dư lại sau khi mọi người đã chọn hết, nhiệm vụ của trò chơi cũng rất đơn giản: “Chuyển gạch.’’

Lưu Hồng Lương là chủ thầu, có nhiệm vụ phải kiếm đủ tiền để trả lương cho công nhân dưới trướng mình. Nghề nghiệp tổng giám đốc bá đạo được yêu thích cuối cùng lại rơi vào tay thần tượng nhỏ tuổi nhất Nghiêm Chuẩn, còn Tần Nguyệt Thi dĩ nhiên sẽ lựa chọn công việc giáo viên tiểu học để phù hợp với hình tường ôn nhu điềm tĩnh của cô ấy.

Lưu Hồng Lương chào hỏi và dặn dò Lương Yên xong lại tiếp tục đi kiếm tiền lương phát cho công nhân, Lương Yên ngây người bất động nhìn đống gạch xây dựng chất cao thành một ngọn núi nhỏ trước mặt mình, cho đến khi nhân viên tạp vụ NPC* Tiểu Tráng được nhân viên sắp xếp xuất hiện.

(*NPC (từ viết tắt của: non-player character) là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được. Trong những video game thì nhân vật được này được điều khiển bằng máy tính thông qua trí thông minh nhân tạo. Còn trong các trò chơi nhập vai thì chúng được điều khiển bởi những gamemaster hay trọng tài.)

Lương Yên nhìn thân hình cường tráng của NPC Tiểu Tráng cảm động không thôi: ‘Tiểu Tráng, cậu đến đây để giúp tôi chuyển gạch sao? Cảm ơn cậu…’’

“Không, không phải.’’ Tiểu Tráng lắc đầu phủ nhận, sau đó đẩy một chiếc xe rùa nhỏ thường thấy trong các công trường từ sau người mình ra, “Cái này cho cô, không cần phải cảm ơn, tôi chỉ có thể giúp cô đến đây thôi.’’

Lương Yên: “………………”

Trong công trường bụi bặm, những âm thanh ồn ào chói tai không ngừng vang lên lên kích thích màng nhĩ của mọi người, chiếc mũ bảo hộ trên đỉnh đầu Lương yên còn lớn hơn đầu cô rất nhiều, cánh tay nhỏ gầy mảnh khảnh liên tục bỏ những viên gạch nhỏ vào trong xe rùa, sau đó lảo đảo đẩy xe đến địa điểm được chỉ định.

Mặc dù lúc mới bắt đầu Lương Yên còn mặt ủ mày chau một chút, nhưng sau khi bấm giờ lập tức tập trung tinh thần bắt tay vào làm việc, chỉ trong chốc lát đã nắm được kỹ năng sử dụng thành thạo chiếc xe cút kít một bánh này, bắt đầu đẩy xe đi nhanh như bay.

Biên kịch chương thấy động tác nhanh nhẹn của của Lương Yên trong lòng cũng trở nên căng thẳng, vì thế mở miệng nhắc nhở Lương Yên không cần phải làm việc quá chăm chỉ đâu.

Lương Yên vừa đẩy chiếc xe tấp đầy gạch, vừa thở hổn hển phát biểu cảm nhận của mình về công việc: “Tôi cảm thấy làm một công nhân xây dựng thực sự không hề dễ dàng chút nào, công việc của bọn họ quả thật rất vất vả.’’

“Mỗi một công nhân đều giống như một cái đinh ốc không thể thiếu trong việc xây dựng thành phố, nhờ sự lao động cần cù của bọn họ mà chúng ta mới có một cuộc sống tốt đẹp như bây giờ.’’ Lương Yên vừa nói vừa loảng xoảng đổ đống gạch xuống địa điểm đã chỉ định.

Bởi vì cô làm việc quá tập trung nên không hề chú ý đến biểu cảm trợn mắt há hốc mồm của mấy quay phim và biên kịch chương trình đang đi theo ghi hình xung quanh mình.


Trên trán Lương Yên rịn ra một tầng mồ hôi thấm ướt những sợi tóc nghịch ngợm chui khỏi mũ rơi xõa xuống, chiếc mũ bảo hộ quá lớn khiến cô phải một tay chuyển gạch, một tay giữ lấy, cả người từ trên xuống dưới lấm lem bụi đất, nhưng vì làn da trắng tinh và khuôn mặt xinh đẹp của mình, cho dù là mặt xám mày tro đi chăng nữa cũng mang lại cho người ta cảm giác giống như cô là cô bé lọ lem bị mẹ kế ngược đãi.

Chỉ là cô bé lọ lem trong những câu chuyện cổ tích vẫn luôn nhẫn nhục chịu đừng chờ đợi Hoàng tử đến cứu mình còn Lương Yên chắc chắn sẽ không làm như vậy…

Biên kịch chương trình cũng kinh hãi đến mức quên cả nội dung đã ghi chép lại trong quyển sổ nhỏ vẫn luôn mang theo bên mình.

Người này thực sự là… Bà xã của Lục Lâm Thành sao?

Người này thực sự là… Nữ diễn viên mà cả giới giải trí gánh không gánh nổi, xách không xách nổi sao?

Đâu phải là cô bé lọ lem, đây rốt cuộc là người phụ nữ quái quỷ gì vậy?

Biên kịch cảm thấy mình sắp nổi điên rồi, sau khi xác định được Lương Yên đảm nhận nhiệm vụ chuyển gạch của một công nhân, ngay cả kịch bản để tổ hậu kỳ cắt nối biên tập lại bọn họ cũng đã viết xong rồi. Kịch bản như sau : Lương Yên sẽ là một cô gái yếu đuối chuyển gạch ở công trường bụi bặm này, bởi vì thể lực quá kém nên vừa mới chuyển được hai chuyến đã té ngã bị thương rồi bắt đầu khóc nhè. Nhưng lại nhìn thấy các công nhân trên kia vì kế sinh nhai mà không ngừng nổ lực cố gắng, bị sự hiền lành và cần cù của bọn họ làm cho cảm động, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của nhân viên tạp vụ, cô đã tìm lại được lòng tự tin của mình, trong ánh tà dương huyền ảo, một bóng lưng yếu đuối cắn răng chuyển nốt số gạch ngày hôm nay.

Đống gạch mà tổ sản xuất chuẩn bị cũng đã được tính toán một cách tỉ mỉ, với thể trạng của một diễn viên quanh năm suốt tháng chỉ nghĩ cách giảm béo như Lương Yên, chắc chắn sẽ không phải lao động mệt nhọc gì, cho nên số gạch kia không nhiều cũng không ít, chỉ cần Lương Yên cố gắng một chút thì có thể hoàn thành trong năng lực của mình, nhưng mà, người phụ nữ quái quỷ trước mắt lại vượt xa những gì bọn họ tưởng tượng.

Lương Yên chuyển gạch đến mệt, ngừng lại tìm bình nước giữ nhiệt uống một hớp, sau đó phát hiện ra mấy nhân viên xung quanh đang dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn cô.

Lương Yên sờ mặt mình một cái: “Trên mặt tôi…Có dính gì sao?’’

“Không có, không có, không có.’’ Mấy nhân viên đồng loạt lắc đầu.

“Vậy tại sao tôi lại cảm thấy các anh lạ lạ như thế.’’ Lương Yên lẩm bẩm đôi câu, nhưng cũng không hỏi nhiều, tiếp tục khí thế ngất trời vùi đầu vào nghiệp lớn chuyển gạch.

Mọi người chỉ thấy đống gạch kia càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, chẳng bao lâu sau đống gạch kia hoàn toàn biến mất trước mắt mọi người.

Cuối cùng cũng chuyển xong rồi, Lương yên ngồi phịch xuống đất nghỉ ngơi một lúc, sau đó lại phủi mông đứng lên, dáo dác tìm kiếm xung quanh.

“Lương Yên, cô đang tìm cái gì vậy.’’ Biên kịch cùng đi theo hỏi.

Lương Yên: “Còn gạch nữa không, hết rồi sao?’’


Trên trán biên kịch xuất hiện mấy vạch đen thật dài, gượng cười: “Không phải đã bị cô chuyển hết rồi sao.’’

Số lượng gạch của nhiệm vụ chỉ có chừng ấy, bọn họ còn cho rằng phải quay Lương Yên làm việc cho đến tận tối, nhưng không thể ngờ được thời gian chỉ mới trôi qua được hơn nửa, người ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.

“Không còn nữa sao?’ Vẻ mặt Lương Yên hiện rõ hai chữ không tin.

“Thực sự không còn nữa.’’ Biên kịch lắc đầu, nhìn cả người Lương Yên từ trên xuống dưới không đầy hai lượng thịt, mỉm cười khen ngợi: “Lương Yên, cô thật… Thật sự rất giỏi.’’

“Ha ha, cảm ơn.’’ Lương Yên ôm ly nước ngồi trên bậc thang công trường nghỉ ngơi, mặc dù chuyển đống gạch này mệt thật nhưng quả thực vẫn chưa đạt đến giới hạn thể lực của cô.

Từ nhỏ Lương Yên đã khỏe hơn các bạn cùng trang lứa rất nhiều, lúc học tiểu học đã bắt đầu tập cử tạ ở trường thể thao, bởi vì thường xuyên học nội trú ở trường không về nhà, cho nên những bức ảnh khi còn bé của cô rất ít, chỉ có mấy cái hầu như đều chụp trong lúc huấn luyện. Khi đó Lương Yên mập mạp tròn trịa, mái tóc mềm mại được cắt ngắn ngang vai, gò má lúc nào cũng đầy đặn hồng hào, đứng bên cạnh các bạn học khác ở trường thể thao luôn mang lại cảm giác chắc nịch lại đơn thuần.

Lương Yên vẫn tập cử tạ cho đến năm lớp tám, nhưng không thể ngờ lúc đến tuổi dậy thì, vóc dáng cô càng cao thì cân nặng lại càng ngày càng nhẹ, từ một đứa bé đầy đặn chắc nịch năm đó đã trở thành một thiếu nữ vừa gầy vừa cao, chỉ cần nhìn một chút cũng biết không phải là dạng người thích hợp cho việc luyện tập cử tạ, hơn nữa vẻ hồng hào trên khuôn mặt dần dần được cởi bỏ, thay vào đó là làn da trắng nõn không tỳ vết, ngũ quan cũng nảy nở, thế là cô được chuyển đến ban Nghệ thuật ở bên cạnh.

Trong làng giải trí này có rất nhiều nghệ sĩ đã không ngần ngại chia sẻ những bức ảnh thời thơ ấu của mình với truyền thông và người hâm mộ, ngay cả Lục Lâm Thành cũng có một bức ảnh mặc đồ tây trang nghiêm nhìn vào máy ảnh lúc lên năm. Vậy mà Lương Yên lại không có một tấm ảnh nào lọt ra ngoài, điều này cũng đã từng khiến các fans của Lục Lâm Thành nghi ngờ không biết cô đã từng phẫu thuật thẫm mỹ hay không.

Thật ra thì Lương Yên rất ngại chia sẻ những bức ảnh lúc còn bé của mình ra ngoài, bởi vì ảnh của người khác hoặc là chụp trong công viên giải trí hoặc là trước TV màu của nhà mình, hay mặc một bộ quần áo mới ôm đống đồ chơi tươi cười rực rỡ. Nhưng cô thì không như vậy, những quy định huấn luyện trong trường thể thao rất khổ cực, mấy bức ảnh kia đều là hình ảnh cô mặc đồng phục huấn luyện xấu xí mỉm cười ngây ngô nhìn về phía ống kính, bối cảnh xung quanh đều là những những dụng cụ huấn luyện dã bị mài mòn lớp sơn bên ngoài.

Những ký ức tuổi thơ trong tâm trí của Lương Yên chỉ là những cơn say triền miên của cha và những ngày tháng trên bàn mạt chượt của mẹ, nồi nấu cơm trong nhà không biết đã bị gỉ từ bao giờ, còn một vài cái bát cũng từng cái từng cái hy sinh sau những trận cãi vã của hai người.

Nếu không phải hai người kia sau khi ly hôn trong cãi vã ai cũng ghét bỏ cô là con của chồng trước vợ trước không muốn chăm sóc thì có lẽ cô sẽ không bị đưa vào trường thể thao nội trú.

Sự cạnh tranh trong ngôi trường ấy thực sự rất khốc liệt, thành tích huyấn luyện của mọi người đều hơn thua thanh chấp từng chút một, những ánh mắt kia đều nhìn chằm chằm vào số lượng ít ỏi mà hằng năm đội tuyển tỉnh đến chọn người đi thi đấu.

Giống như thế giới giải trí này vậy, những cô gái trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp tựa cá diếc qua sông, ai cũng đỏ mắt nhìn vào số lượng tài nguyên có hạn trong giới.

Lương Yên đã từng xem qua bức ảnh lúc nhỏ của Lục Lâm Thành, một thằng nhóc năm tuổi đã bày đặt học cách làm mặt thối, nhưng làn da trắng nõn vừa nhìn một cái cũng biết sau này sẽ trở thành một người đàn ông hại nước hại dân khiến không biết bao nhiều người hâm mộ kêu gào thảm thiết phía dưới “Chồng của em lúc nhỏ sao có thể đáng yêu như thế này.’’

Lương Yên khinh bỉ cười một tiếng.

Với dáng vẻ yếu ớt như gà rù của Lục Lâm Thành trong bức ảnh, nếu như cùng trang lứa với cô, chỉ cần một tay cô cũng có thể bẻ người này thành hai.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương