Toàn Chức Yêu Sư
-
Chương 36: Trò chuyện lúc nửa đêm
Trong bữa cơm tối hôm đó, Thiên Chí đã nói với tỷ muội Triệu Vũ Nhu về chuyện chuyển tới Địa Liệt thành. Đối với chuyện này, Triệu Vũ Nhu tỏ ra có chút lo lắng bất an còn hai đứa nhóc Tử Vân, Tử Vũ thì vô cùng hào hứng, luôn miệng hỏi han về Địa Liệt thành. Cuối cùng, sau khi được Thiên Chí làm công tác tư tưởng, Triệu Vũ Nhu rốt cuộc cũng chịu đồng ý theo bọn họ tới Địa Liệt thành.
Đêm hôm đó, Thiên Chí đang say giấc thì đột nhiên một tiếng động nhẹ vang lên. Đã từng phải sinh tồn trong Hoang Yêu sơn mạch một thời gian dài nên chỉ cần một tiếng động nhẹ cũng đủ để Thiên Chí tỉnh giấc. Hắn nhìn xung quanh một lượt, chỉ thấy Vũ Kim Tiên đang gác chân lên người Hoàng Nguyên Bách ngáy o o, hai tên nhóc Tử Vân, Tử Vũ cũng đang say giấc nồng. Thiên Chí rời giường, bước ra ngoài. Vừa ra tới sân, Thiên Chí đã thấy Triệu Vũ Nhu đang ngồi ngẩn người trước hiên nhà suy nghĩ gì đó. Thiên Chí bước tới bên cạnh Triệu Vũ Nhu, ngồi xuống bên cạnh cô nhưng Triệu Vũ Nhu dường như vẫn đang mải mê suy nghĩ, hoàn toàn không để ý tới việc Thiên Chí có mặt bên cạnh. Thấy Triệu Vũ Nhu như vậy, Thiên Chí cũng hoàn toàn không có ý định lên tiếng, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh cô. Một lát lâu sau, Triệu Vũ Nhu vươn vai một cái, quay người qua bên cạnh thì thấy Thiên Chí đang ngồi đó khiến cô vô cùng giật mình:
- Thiên Chí, đệ...đệ ngồi ở đây bao lâu rồi?
Thiên Chí cười, nói:
- Cũng được một lúc rồi. Vũ Nhu tỷ, tỷ có tâm sự gì vậy, có thể chia sẻ với ta được không?
Triệu Vũ Nhu không nói, chỉ chăm chú nhìn Thiên Chí một hồi lâu. Một lát sau, rốt cuộc Triệu Vũ Nhu lên tiếng:
- Thiên Chí, ta muốn hỏi đệ một câu, đệ nhất định phải trả lời thật lòng.
Thiên Chí ngẩn người, không hiểu chuyện gì nhưng vẫn nói:
- Được, ta hứa với tỷ, tỷ nói đi.
Triệu Vũ Nhu thở dài một hơi, hướng ánh mắt lên bầu trời, nói:
- Đệ...đệ có cảm thấy ta vô dụng không?
Thiên Chí vội vàng nói:
- Vũ Nhu tỷ, tỷ đừng nói lung tung...
Triệu Vũ Nhu cắt ngang lời hắn:
- Trả lời thật lòng, đệ đã hứa rồi.
Thiên Chí hít một hơi, nhìn thẳng vào mắt Triệu Vũ Nhu, nói:
- Vũ Nhu tỷ, đệ nói đều là thật lòng, đệ chưa từng nghĩ tỷ vô dụng.
Triệu Vũ Nhu lảng tránh ánh mắt của Thiên Chí, nói:
- Nhưng ta cảm thấy ta rất vô dụng.
Thiên Chí vừa định lên tiếng thì Triệu Vũ Nhu đã đưa tay cản hắn lại, nói:
- Đệ nghe ta nói hết đã. Cha mẹ ta mất sớm, từ nhỏ là do một tay ta nuôi nấng Tử Vân, Tử Vũ trưởng thành. Vốn dĩ ta chỉ nghĩ đơn giản là cố gắng nuôi nấng chúng, cố gắng để cho chúng tu luyện, cố gắng để cho chúng có được những thứ tốt đẹp nhất. Nhưng đệ biết không, mỗi ngày nhìn chúng lớn lên, nhìn chúng tu luyện ta lại càng cảm thấy bản thân ngày một vô dụng. Ta chẳng thể cho chúng được bất cứ thứ gì, hơn nữa lại còn trở thành gánh nặng cho chúng. Lần trước khi đám người Lý trưởng thôn tới đây gây sự, nhìn thấy hai đứa chúng nó liều mạng bảo vệ ta, nhìn thấy chúng thiếu chút nữa mất mạng vì ta, ta cảm thấy bản thân thực sự vô cùng vô dụng, ta hận bản thân mình. Ta thực sự không dám nghĩ nếu hôm đó đệ không kịp trở về thì chuyện gì sẽ xảy ra, ta cũng không dám tưởng tưởng mình sẽ sống chết thế nào. Đệ nói xem, ta có phải rất vô dụng không?
Triệu Vũ Nhu vừa nói vừa rơi nước mắt. Thiên Chí thấy cô như vậy, trong lòng dâng lên một cỗ tiếc thương vô hạn. Hắn tiến tới, ôm chặt lấy Triệu Vũ Nhu, nói:
- Vũ Nhu tỷ, tỷ đừng suy nghĩ lung tung nữa. Ta có thể chắc chắn với tỷ, trong lòng ta, trong lòng Tử Vân, Tử Vũ tuyệt đối không có một giây nào nghĩ tỷ vô dụng. Đối với ta, tỷ là người tốt nhất, hiền lành thiện lương nhất, là người ta sẵn sàng hi sinh cả tính mạng để bảo vệ cho nên ta tuyệt đối không cho phép tỷ suy nghĩ như vậy.
Dứt lời, Thiên Chí không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng ngồi đó ôm Triệu Vũ Nhu, cảm nhận từng cơn run nhè nhẹ từ cơ thể cô. Thời gian lẳng lặng trôi qua, rốt cuộc sau một lúc lâu Triệu Vũ Nhu cũng lên tiếng:
- Thiên...Thiên Chí, đệ có thể buông ta ra được không?
Thiên Chí lúc này mới buông Triệu Vũ Nhu ra. Lúc này hai má Triệu Vũ Nhu đỏ ửng, khuôn mặt hiện rõ vẻ xấu hổ nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp khiến Thiên Chí suýt chút nữa không kìm lòng được nhào tới hôn nàng một cái. Thiên Chí cố gắng kìm chế bản thân, nói:
- Vũ Nhu tỷ, tỷ ổn chưa vậy?
Triệu Vũ Nhu đưa tay lau nước mắt, nói:
- Nói được ra ta cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.
Thiên Chí:
- May quá, đệ cứ lo tỷ tiếp tục buồn bã như vậy thì đệ sẽ phải ngồi đây ôm tỷ hứng gió cả đêm mất.
Triệu Vũ Nhu bật cười, cô cười vô cùng xinh đẹp khiến Thiên Chí lại một lần nữa chao đảo. Triệu Vũ Nhu đứng dậy, nói:
- Được rồi, bây giờ cũng muộn rồi, mai còn phải lên đường, đệ đi nghỉ sớm đi.
Thiên Chí vội nói:
- Đợi chút Vũ Nhu tỷ, ta có chuyện muốn hỏi.
Triệu Vũ Nhu nghe Thiên Chí nói vậy lại ngồi xuống bên cạnh hắn, nói:
- Có chuyện gì đệ nói đi, nếu biết ta sẽ trả lời.
Thiên Chí:
- Đệ muốn hỏi tỷ có chút kí ức gì về cha mẹ mình không?
Triệu Vũ Nhu:
- Cha mẹ ta sao?
Thiên Chí:
- Đúng vậy, cha mẹ tỷ, tỷ có chút ký ức nào không?
Triệu Vũ Nhu trầm ngâm, cố gắng suy nghĩ. Đột nhiên, trên trán Triệu Vũ Nhu xuất hiện một ấn kí kì lạ tỏa ra ánh sáng lóa mắt. Ngay sau khi ấn kí xuất hiện, Triệu Vũ Nhu đột nhiên lảo đảo rồi ngã ra ngất xỉu tại chỗ. Thiên Chí thấy Triệu Vũ Nhu như vậy vô cùng hoảng sợ, vội vã gọi Bạch Linh:
- Bạch Linh, Bạch Linh cô mau ra đây, có chuyện rồi.
Âm thanh ngái ngủ của Bạch Linh vang lên:
- Tiểu tử ngươi có chừng mực một chút được không, ngươi không ngủ thì cũng để cho ta ngủ chứ.
Thiên Chí gắt:
- Ngủ cái gì, mau giúp ta xem Vũ Nhu tỷ có chuyện gì.
Bạch Linh im lặng một chút sau đó nói:
- Ở tình trạng này ta cũng không thể đoán được gì, ngươi thử dùng máy quét đi xem có kết quả gì không?
Thiên Chí lập tức sử dụng máy quét kiểm tra Triệu Vũ Nhu. Chỉ trong nháy mắt, thông tin của cô đã xuất hiện trước mặt hắn:
Tên: Triệu Vũ Nhu
Tu vi: Không có.
Chức nghiệp: Không có.
Tình trạng: Kí ức, nguyên linh bị phong ấn.
Sau khi xem xong bảng thông tin, Bạch Linh rốt cuộc lên tiếng:
- Xem ra lai lịch ba tỷ muội này còn phức tạp hơn những gì ta suy đoán, không biết là phúc hay họa đây.
Thiên Chí vội nói:
- Vậy là sao?
Bạch Linh:
- Kí ức và nguyên linh của cô gái này đều đã bị phong ấn, hơn nữa lại còn là phong ấn vô cùng cao minh, ngay cả ta nhất thời cũng không có cách phá giải. Nếu ta đoán không sai, có kẻ không muốn cô gái này nhớ về cha mẹ của mình nên ta suy đoán lai lịch của ba tỷ muội này không chỉ đơn giản là hậu nhân của Triệu gia đơn thuần như vậy mà phức tạp hơn nhiều.
Đúng lúc này, Triệu Vũ Nhu đột nhiên tỉnh dậy, nói:
- Chuyện...chuyện gì vậy, đầu ta đau quá, sao ta lại nằm đây?
Thiên Chí vội tới đỡ lấy cô, nói:
- Vũ Nhu tỷ, chắc là tỷ mệt quá rồi, để đệ đỡ tỷ vào nghỉ ngơi.
Triệu Vũ Nhu lắc đầu, nói:
- Ta không sao, đệ đi nghỉ ngơi sớm đi, ta cũng đi nghỉ đi.
Nhìn theo bóng lưng Triệu Vũ Nhu, trong lòng Thiên Chí xuất hiện hàng trăm câu hỏi về thân phận của cô nhưng hắn biết có hỏi cũng không có được câu trả lời nên hắn đành giữ chặt trong lòng. Khi bóng lưng Triệu Vũ Nhu khuất hẳn, Thiên Chí cũng đứng dậy, hít sâu một hơi hạ quyết tâm:
- Vũ Nhu tỷ, đệ không cần biết tỷ là ai nhưng đệ nhất định sẽ bảo vệ tỷ, nhất định.
Đêm hôm đó, Thiên Chí đang say giấc thì đột nhiên một tiếng động nhẹ vang lên. Đã từng phải sinh tồn trong Hoang Yêu sơn mạch một thời gian dài nên chỉ cần một tiếng động nhẹ cũng đủ để Thiên Chí tỉnh giấc. Hắn nhìn xung quanh một lượt, chỉ thấy Vũ Kim Tiên đang gác chân lên người Hoàng Nguyên Bách ngáy o o, hai tên nhóc Tử Vân, Tử Vũ cũng đang say giấc nồng. Thiên Chí rời giường, bước ra ngoài. Vừa ra tới sân, Thiên Chí đã thấy Triệu Vũ Nhu đang ngồi ngẩn người trước hiên nhà suy nghĩ gì đó. Thiên Chí bước tới bên cạnh Triệu Vũ Nhu, ngồi xuống bên cạnh cô nhưng Triệu Vũ Nhu dường như vẫn đang mải mê suy nghĩ, hoàn toàn không để ý tới việc Thiên Chí có mặt bên cạnh. Thấy Triệu Vũ Nhu như vậy, Thiên Chí cũng hoàn toàn không có ý định lên tiếng, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh cô. Một lát lâu sau, Triệu Vũ Nhu vươn vai một cái, quay người qua bên cạnh thì thấy Thiên Chí đang ngồi đó khiến cô vô cùng giật mình:
- Thiên Chí, đệ...đệ ngồi ở đây bao lâu rồi?
Thiên Chí cười, nói:
- Cũng được một lúc rồi. Vũ Nhu tỷ, tỷ có tâm sự gì vậy, có thể chia sẻ với ta được không?
Triệu Vũ Nhu không nói, chỉ chăm chú nhìn Thiên Chí một hồi lâu. Một lát sau, rốt cuộc Triệu Vũ Nhu lên tiếng:
- Thiên Chí, ta muốn hỏi đệ một câu, đệ nhất định phải trả lời thật lòng.
Thiên Chí ngẩn người, không hiểu chuyện gì nhưng vẫn nói:
- Được, ta hứa với tỷ, tỷ nói đi.
Triệu Vũ Nhu thở dài một hơi, hướng ánh mắt lên bầu trời, nói:
- Đệ...đệ có cảm thấy ta vô dụng không?
Thiên Chí vội vàng nói:
- Vũ Nhu tỷ, tỷ đừng nói lung tung...
Triệu Vũ Nhu cắt ngang lời hắn:
- Trả lời thật lòng, đệ đã hứa rồi.
Thiên Chí hít một hơi, nhìn thẳng vào mắt Triệu Vũ Nhu, nói:
- Vũ Nhu tỷ, đệ nói đều là thật lòng, đệ chưa từng nghĩ tỷ vô dụng.
Triệu Vũ Nhu lảng tránh ánh mắt của Thiên Chí, nói:
- Nhưng ta cảm thấy ta rất vô dụng.
Thiên Chí vừa định lên tiếng thì Triệu Vũ Nhu đã đưa tay cản hắn lại, nói:
- Đệ nghe ta nói hết đã. Cha mẹ ta mất sớm, từ nhỏ là do một tay ta nuôi nấng Tử Vân, Tử Vũ trưởng thành. Vốn dĩ ta chỉ nghĩ đơn giản là cố gắng nuôi nấng chúng, cố gắng để cho chúng tu luyện, cố gắng để cho chúng có được những thứ tốt đẹp nhất. Nhưng đệ biết không, mỗi ngày nhìn chúng lớn lên, nhìn chúng tu luyện ta lại càng cảm thấy bản thân ngày một vô dụng. Ta chẳng thể cho chúng được bất cứ thứ gì, hơn nữa lại còn trở thành gánh nặng cho chúng. Lần trước khi đám người Lý trưởng thôn tới đây gây sự, nhìn thấy hai đứa chúng nó liều mạng bảo vệ ta, nhìn thấy chúng thiếu chút nữa mất mạng vì ta, ta cảm thấy bản thân thực sự vô cùng vô dụng, ta hận bản thân mình. Ta thực sự không dám nghĩ nếu hôm đó đệ không kịp trở về thì chuyện gì sẽ xảy ra, ta cũng không dám tưởng tưởng mình sẽ sống chết thế nào. Đệ nói xem, ta có phải rất vô dụng không?
Triệu Vũ Nhu vừa nói vừa rơi nước mắt. Thiên Chí thấy cô như vậy, trong lòng dâng lên một cỗ tiếc thương vô hạn. Hắn tiến tới, ôm chặt lấy Triệu Vũ Nhu, nói:
- Vũ Nhu tỷ, tỷ đừng suy nghĩ lung tung nữa. Ta có thể chắc chắn với tỷ, trong lòng ta, trong lòng Tử Vân, Tử Vũ tuyệt đối không có một giây nào nghĩ tỷ vô dụng. Đối với ta, tỷ là người tốt nhất, hiền lành thiện lương nhất, là người ta sẵn sàng hi sinh cả tính mạng để bảo vệ cho nên ta tuyệt đối không cho phép tỷ suy nghĩ như vậy.
Dứt lời, Thiên Chí không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng ngồi đó ôm Triệu Vũ Nhu, cảm nhận từng cơn run nhè nhẹ từ cơ thể cô. Thời gian lẳng lặng trôi qua, rốt cuộc sau một lúc lâu Triệu Vũ Nhu cũng lên tiếng:
- Thiên...Thiên Chí, đệ có thể buông ta ra được không?
Thiên Chí lúc này mới buông Triệu Vũ Nhu ra. Lúc này hai má Triệu Vũ Nhu đỏ ửng, khuôn mặt hiện rõ vẻ xấu hổ nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp khiến Thiên Chí suýt chút nữa không kìm lòng được nhào tới hôn nàng một cái. Thiên Chí cố gắng kìm chế bản thân, nói:
- Vũ Nhu tỷ, tỷ ổn chưa vậy?
Triệu Vũ Nhu đưa tay lau nước mắt, nói:
- Nói được ra ta cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.
Thiên Chí:
- May quá, đệ cứ lo tỷ tiếp tục buồn bã như vậy thì đệ sẽ phải ngồi đây ôm tỷ hứng gió cả đêm mất.
Triệu Vũ Nhu bật cười, cô cười vô cùng xinh đẹp khiến Thiên Chí lại một lần nữa chao đảo. Triệu Vũ Nhu đứng dậy, nói:
- Được rồi, bây giờ cũng muộn rồi, mai còn phải lên đường, đệ đi nghỉ sớm đi.
Thiên Chí vội nói:
- Đợi chút Vũ Nhu tỷ, ta có chuyện muốn hỏi.
Triệu Vũ Nhu nghe Thiên Chí nói vậy lại ngồi xuống bên cạnh hắn, nói:
- Có chuyện gì đệ nói đi, nếu biết ta sẽ trả lời.
Thiên Chí:
- Đệ muốn hỏi tỷ có chút kí ức gì về cha mẹ mình không?
Triệu Vũ Nhu:
- Cha mẹ ta sao?
Thiên Chí:
- Đúng vậy, cha mẹ tỷ, tỷ có chút ký ức nào không?
Triệu Vũ Nhu trầm ngâm, cố gắng suy nghĩ. Đột nhiên, trên trán Triệu Vũ Nhu xuất hiện một ấn kí kì lạ tỏa ra ánh sáng lóa mắt. Ngay sau khi ấn kí xuất hiện, Triệu Vũ Nhu đột nhiên lảo đảo rồi ngã ra ngất xỉu tại chỗ. Thiên Chí thấy Triệu Vũ Nhu như vậy vô cùng hoảng sợ, vội vã gọi Bạch Linh:
- Bạch Linh, Bạch Linh cô mau ra đây, có chuyện rồi.
Âm thanh ngái ngủ của Bạch Linh vang lên:
- Tiểu tử ngươi có chừng mực một chút được không, ngươi không ngủ thì cũng để cho ta ngủ chứ.
Thiên Chí gắt:
- Ngủ cái gì, mau giúp ta xem Vũ Nhu tỷ có chuyện gì.
Bạch Linh im lặng một chút sau đó nói:
- Ở tình trạng này ta cũng không thể đoán được gì, ngươi thử dùng máy quét đi xem có kết quả gì không?
Thiên Chí lập tức sử dụng máy quét kiểm tra Triệu Vũ Nhu. Chỉ trong nháy mắt, thông tin của cô đã xuất hiện trước mặt hắn:
Tên: Triệu Vũ Nhu
Tu vi: Không có.
Chức nghiệp: Không có.
Tình trạng: Kí ức, nguyên linh bị phong ấn.
Sau khi xem xong bảng thông tin, Bạch Linh rốt cuộc lên tiếng:
- Xem ra lai lịch ba tỷ muội này còn phức tạp hơn những gì ta suy đoán, không biết là phúc hay họa đây.
Thiên Chí vội nói:
- Vậy là sao?
Bạch Linh:
- Kí ức và nguyên linh của cô gái này đều đã bị phong ấn, hơn nữa lại còn là phong ấn vô cùng cao minh, ngay cả ta nhất thời cũng không có cách phá giải. Nếu ta đoán không sai, có kẻ không muốn cô gái này nhớ về cha mẹ của mình nên ta suy đoán lai lịch của ba tỷ muội này không chỉ đơn giản là hậu nhân của Triệu gia đơn thuần như vậy mà phức tạp hơn nhiều.
Đúng lúc này, Triệu Vũ Nhu đột nhiên tỉnh dậy, nói:
- Chuyện...chuyện gì vậy, đầu ta đau quá, sao ta lại nằm đây?
Thiên Chí vội tới đỡ lấy cô, nói:
- Vũ Nhu tỷ, chắc là tỷ mệt quá rồi, để đệ đỡ tỷ vào nghỉ ngơi.
Triệu Vũ Nhu lắc đầu, nói:
- Ta không sao, đệ đi nghỉ ngơi sớm đi, ta cũng đi nghỉ đi.
Nhìn theo bóng lưng Triệu Vũ Nhu, trong lòng Thiên Chí xuất hiện hàng trăm câu hỏi về thân phận của cô nhưng hắn biết có hỏi cũng không có được câu trả lời nên hắn đành giữ chặt trong lòng. Khi bóng lưng Triệu Vũ Nhu khuất hẳn, Thiên Chí cũng đứng dậy, hít sâu một hơi hạ quyết tâm:
- Vũ Nhu tỷ, đệ không cần biết tỷ là ai nhưng đệ nhất định sẽ bảo vệ tỷ, nhất định.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook