Toàn Chức Yêu Sư
-
Chương 33: Mèo Béo Tiến Hóa
Ở trang sách mà Thiên Chí vừa lật ra là hình một vật hình tròn màu đen. Điều làm Thiên Chí kinh ngạc là trong quyến sách không hề có tên của vật này mà chỉ có vài dòng ghi chú nho nhỏ ở bên cạnh, trong đó có một dòng ghi:"Có thể chịu được một đòn công kích toàn lực của võ giả Phá phàm cảnh đỉnh phong mà không hề hấn gì" khiến cho hắn vô cùng tò mò.
Thiên Chí:
- Bạch Linh, giờ cô có thể nói cho ta biết đây rốt cuộc là thứ gì chưa?
Bạch Linh:
- Bây giờ ngươi chỉ cần biết nó rất có lợi đối với ngươi là được, còn lại không cần hỏi nhiều.
Thiên Chí thở dài, hắn biết nếu Bạch Linh muốn giấu thì hắn chẳng cách nào ép cô nói được cả nên hắn đành đổi chủ đề sang chuyện khác:
- Bạch Linh, cô nói số yêu hạch hôm qua chúng ta lấy được từ thông đạo khảo nghiệm đủ để cho mèo béo tiến hóa đúng không?
Bạch Linh thấy Thiên Chí đã thay đổi chủ đề cũng không nhắc đến vật kia nữa, nói:
- Theo như tính toán của hệ thống thì đủ, ngươi không cần lo.
Thiên Chí được Bạch Linh khẳng định như vậy, trong lòng cũng an tâm hơn nhiều. Hắn bèn triệu hồi mèo béo từ trong yêu thư ra, sau đó lấy túi yêu hạch đổ ra mặt đất. Nhìn thấy yêu hạch chất đống trước mặt, hai mắt mèo béo như phát ra kim quang, lập tức nhào tới cắn xé. Nhìn thấy mèo béo như vậy, Thiên Chí không nhịn nổi bật cười, nói:
- Từ từ thôi, đâu có ai giành của ngươi, ngươi ăn vậy không sợ bể bụng mà chết hả?
Mèo béo hoàn toàn coi lời của Thiên Chí như gió thoảng qua tai, tiếp tục vùi đầu vào chỗ yêu hạch. Không bao lâu sau, toàn bộ yêu hạch trên mặt đất đã chui hết vào bụng mèo béo. Nó kêu hai tiếng với Thiên Chí tỏ vẻ hài lòng rồi nằm cuộn tròn lại, cơ thể tỏa ra một luồng hào quang màu vàng nhạt. Đột nhiên, Bạch Linh lên tiếng:
- Thu nó vào yêu thư đi, để nó tiến hóa ở đây sẽ dễ bị người khác chú ý.
Thiên Chí lập tức làm theo lời Bạch Linh, thu mèo béo vào lại trong yêu thư. Đột nhiên, từ yêu thư phát ra một cỗ hấp lực hút luôn cả thần chí của hắn vào trong. Một lát sau, khi Thiên Chí mở mắt ra thì thấy hắn đang ở trong một không gian vô cùng rộng lớn, xung quanh được bao phủ bởi một màn sương mù màu trắng hư ảo. Thiên Chí ngơ ngác nhìn quanh, đột nhiên giọng nói của Bạch Linh vang lên từ sau lưng hắn:
- Ngươi ngơ ngác cái gì vậy tiểu tử đần độn kia?
Thiên Chí giật bắn mình, quay người lại thì thấy hình bóng của Bạch Linh bay lơ lửng sau lưng hắn. Thấy được Bạch Linh, Thiên Chí cũng bớt lo lắng phần nào, lập tức hỏi:
- Bạch Linh đây là đâu vậy, sao chúng ta lại ở đây?
Bạch Linh nhìn xung quanh, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Ta đoán đây là không gian bên trong yêu thư, ngươi thử nhìn về phía kia xem.
Thiên Chí nhìn theo hướng Bạch Linh chỉ thì thấy ở phía xa có một quang cầu đang không ngừng thôn phệ làn sương mù xung quanh. Tập trung nhìn kĩ hơn, Thiên Chí lập tức nhận ra quang cầu đó chính là mèo béo. Hắn hỏi Bạch Linh:
- Tiểu Quang đang hấp thụ cái gì vậy Bạch Linh?
Bạch Linh lướt tới chỗ làn sương mù, chăm chú quan sát một chút rồi nói với giọng sững sờ:
- Đây...đây...đây là yêu nguyên, hơn nữa lại còn vô cùng tinh thuần, sao có thể...sao có thể có nhiều như vậy chứ?
Đây là lần đầu tiên Thiên Chí thấy Bạch Linh thất thố như vậy nên hắn vô cùng kinh ngạc và tò mò, sốt sắng hỏi:
- Yêu nguyên, yêu nguyên là cái gì mà cô kinh ngạc vậy Bạch Linh?
Bạch Linh nói:
- Yêu nguyên là khởi nguồn của yêu tộc. Theo như truyền thuyết từ xa xưa kể lại, những yêu tộc đầu tiên xuất hiện trong vũ trụ này đều được hình thành từ yêu nguyên, sau đó chúng mới sinh ra hậu đại tạo thành yêu tộc khổng lồ ngày nay. Vốn dĩ, chuyện này đã quá xa xưa rồi, xưa đến mức khiến số người biết nó càng ngày càng khan hiếm, mà ngay cả những người từng nghe về nó cũng chỉ coi nó là truyền thuyết truyền miệng, không ai coi là thật cả, ngay cả ta trước khi tiến vào đâu cũng nghĩ y như vậy.
Nghe Bạch Linh nói, Thiên Chí vô cùng chấn kinh, hoàn toàn không biết phải nói gì cả. Sự nghiêm túc của Bạch Linh khi nói về yêu nguyên khiến Thiên Chí cảm nhận được rõ ràng sự kinh khủng của thứ này. Bất giác, Thiên Chí đưa tay tới định chạm vào chỗ yêu nguyên đang trôi lơ lửng xung quanh. Thấy vậy, Bạch Linh lập tức hét lớn:
- Tiểu tử, không muốn chết thì thu ngay cái tay của ngươi lại.
Thiên Chí giật mình, lập tức thu tay lại, hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Bạch Linh giận dữ nói:
- Ngươi động não chút được không? Chẳng lẽ nghe ta nói vậy mà ngươi không biết thứ này uy lực đến mức nào hả? Với tu vi của ngươi hiện tại, chỉ cần một tia yêu nguyên cũng đủ khiến ngươi bạo thể mà chết.
Thiên Chí hoảng hồn, vội nói:
- Vậy...vậy mèo béo hấp thụ nhiều như vậy sẽ không sao chứ?
Bạch Linh khinh bỉ:
- Nó là yêu thú, yêu nguyên là nguồn gốc của nó, đương nhiên là không có vấn đề. Kiên nhẫn đợi đi, chắc nó sẽ hoàn thành tiến hóa nhanh thôi.
Thiên Chí gật đầu nhưng trong lòng vẫn không bớt lo lắng chút nào. Bạch Linh bên cạnh dường như cũng không còn gì muốn nói, im lặng bay lơ lửng bên cạnh Thiên Chí.
Không biết bao lâu trôi qua, đột nhiên chỗ mèo béo phát sinh dị động, tốc độ hấp thụ yêu nguyên càng lúc càng mạnh, đồng thời quang mang tỏa ra càng ngày càng chói mắt. Thiên Chí đang ngồi xếp bằng dưới đất thấy vậy vội vã bật dậy, sự lo lắng trong lòng lại một lần nữa trỗi dậy. Ở bên cạnh, Bạch Linh dường như cũng không giữ nổi bình tĩnh, liên tục bay lượn vòng quanh người Thiên Chí.
"Gràoooooooooooooo"
Một tiếng gầm kinh thiên vang vọng khắp không gian vang lên từ phía quang cầu. Thiên Chí vội căng mắt ra nhìn, chỉ thấy ở vị trí cũ của quang cầu xuất hiện một con yêu thú vô cùng uy phong: thân thể to lớn, tứ chi săn chắc, bộ lông vàng óng ánh tỏa ra kim quang nhàn nhạt, khuôn mặt khá giống mèo béo nhưng tỏa ra nét uy nghiêm nhàn nhạt chứ hoàn toàn không còn vẻ ngốc nghếch như lúc trước. Điều khiến Thiên Chí chú ý nhất chính là ở chính giữa trán của con yêu thú xuất hiện một con mắt thứ ba vô cùng chói mắt. Đột nhiên, Bạch Linh lên tiếng:
- Quái lạ, ta đã từng gặp Quang Minh thánh sư trưởng thành rồi nhưng ta chắc chắn chủng tộc của chúng không có con mắt thứ ba đó, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây chứ?
Lúc này, con mắt thứ ba trên đầu con yêu thú đã nhắm lại, kim quang quanh người nó cũng tản đi. Nó cất bước tới trước mặt Thiên Chí, há miệng phát ra tiếng nhân loại:
- Chủ nhân, ta đã tiến hóa thành công.
Thiên Chí kinh ngạc nói:
- Ngươi...ngươi có thể nói tiếng người sao?
Tiểu Quang gật cái đầu to, nói:
- Ta có thể, thậm chí nếu tiếp tục tiến hóa ta còn có thể hóa thành hình người.
Thiên Chí ngồi xuống xoa đầu nó rồi nói:
- Ngươi biết ra khỏi đây thế nào không?
Tiểu Quang vô cùng hưởng thụ cảm giác được Thiên Chí xoa đầu, nó lúc lắc cái đầu nói:
- Chủ nhân, yêu thư là của người, chỉ cần người muốn ra thì bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.
Tiểu Quang vừa dứt lời thì cỗ hấp lực ban nãy lại xuất hiện hút lấy thần chí hắn. Chỉ trong chốc lát, hắn đã quay lại với thế giới thực, xung quanh không có bóng dáng của tiểu Quang hay Bạch Linh. Thiên Chí bước tới căn bàn trong phòng, cầm chén trà trên đó lên, đột nhiên hắn giật mình thả rơi chén trà xuống đất vỡ tan tành, nói:
- Chuyện...chuyện này không thể nào!
Thiên Chí:
- Bạch Linh, giờ cô có thể nói cho ta biết đây rốt cuộc là thứ gì chưa?
Bạch Linh:
- Bây giờ ngươi chỉ cần biết nó rất có lợi đối với ngươi là được, còn lại không cần hỏi nhiều.
Thiên Chí thở dài, hắn biết nếu Bạch Linh muốn giấu thì hắn chẳng cách nào ép cô nói được cả nên hắn đành đổi chủ đề sang chuyện khác:
- Bạch Linh, cô nói số yêu hạch hôm qua chúng ta lấy được từ thông đạo khảo nghiệm đủ để cho mèo béo tiến hóa đúng không?
Bạch Linh thấy Thiên Chí đã thay đổi chủ đề cũng không nhắc đến vật kia nữa, nói:
- Theo như tính toán của hệ thống thì đủ, ngươi không cần lo.
Thiên Chí được Bạch Linh khẳng định như vậy, trong lòng cũng an tâm hơn nhiều. Hắn bèn triệu hồi mèo béo từ trong yêu thư ra, sau đó lấy túi yêu hạch đổ ra mặt đất. Nhìn thấy yêu hạch chất đống trước mặt, hai mắt mèo béo như phát ra kim quang, lập tức nhào tới cắn xé. Nhìn thấy mèo béo như vậy, Thiên Chí không nhịn nổi bật cười, nói:
- Từ từ thôi, đâu có ai giành của ngươi, ngươi ăn vậy không sợ bể bụng mà chết hả?
Mèo béo hoàn toàn coi lời của Thiên Chí như gió thoảng qua tai, tiếp tục vùi đầu vào chỗ yêu hạch. Không bao lâu sau, toàn bộ yêu hạch trên mặt đất đã chui hết vào bụng mèo béo. Nó kêu hai tiếng với Thiên Chí tỏ vẻ hài lòng rồi nằm cuộn tròn lại, cơ thể tỏa ra một luồng hào quang màu vàng nhạt. Đột nhiên, Bạch Linh lên tiếng:
- Thu nó vào yêu thư đi, để nó tiến hóa ở đây sẽ dễ bị người khác chú ý.
Thiên Chí lập tức làm theo lời Bạch Linh, thu mèo béo vào lại trong yêu thư. Đột nhiên, từ yêu thư phát ra một cỗ hấp lực hút luôn cả thần chí của hắn vào trong. Một lát sau, khi Thiên Chí mở mắt ra thì thấy hắn đang ở trong một không gian vô cùng rộng lớn, xung quanh được bao phủ bởi một màn sương mù màu trắng hư ảo. Thiên Chí ngơ ngác nhìn quanh, đột nhiên giọng nói của Bạch Linh vang lên từ sau lưng hắn:
- Ngươi ngơ ngác cái gì vậy tiểu tử đần độn kia?
Thiên Chí giật bắn mình, quay người lại thì thấy hình bóng của Bạch Linh bay lơ lửng sau lưng hắn. Thấy được Bạch Linh, Thiên Chí cũng bớt lo lắng phần nào, lập tức hỏi:
- Bạch Linh đây là đâu vậy, sao chúng ta lại ở đây?
Bạch Linh nhìn xung quanh, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Ta đoán đây là không gian bên trong yêu thư, ngươi thử nhìn về phía kia xem.
Thiên Chí nhìn theo hướng Bạch Linh chỉ thì thấy ở phía xa có một quang cầu đang không ngừng thôn phệ làn sương mù xung quanh. Tập trung nhìn kĩ hơn, Thiên Chí lập tức nhận ra quang cầu đó chính là mèo béo. Hắn hỏi Bạch Linh:
- Tiểu Quang đang hấp thụ cái gì vậy Bạch Linh?
Bạch Linh lướt tới chỗ làn sương mù, chăm chú quan sát một chút rồi nói với giọng sững sờ:
- Đây...đây...đây là yêu nguyên, hơn nữa lại còn vô cùng tinh thuần, sao có thể...sao có thể có nhiều như vậy chứ?
Đây là lần đầu tiên Thiên Chí thấy Bạch Linh thất thố như vậy nên hắn vô cùng kinh ngạc và tò mò, sốt sắng hỏi:
- Yêu nguyên, yêu nguyên là cái gì mà cô kinh ngạc vậy Bạch Linh?
Bạch Linh nói:
- Yêu nguyên là khởi nguồn của yêu tộc. Theo như truyền thuyết từ xa xưa kể lại, những yêu tộc đầu tiên xuất hiện trong vũ trụ này đều được hình thành từ yêu nguyên, sau đó chúng mới sinh ra hậu đại tạo thành yêu tộc khổng lồ ngày nay. Vốn dĩ, chuyện này đã quá xa xưa rồi, xưa đến mức khiến số người biết nó càng ngày càng khan hiếm, mà ngay cả những người từng nghe về nó cũng chỉ coi nó là truyền thuyết truyền miệng, không ai coi là thật cả, ngay cả ta trước khi tiến vào đâu cũng nghĩ y như vậy.
Nghe Bạch Linh nói, Thiên Chí vô cùng chấn kinh, hoàn toàn không biết phải nói gì cả. Sự nghiêm túc của Bạch Linh khi nói về yêu nguyên khiến Thiên Chí cảm nhận được rõ ràng sự kinh khủng của thứ này. Bất giác, Thiên Chí đưa tay tới định chạm vào chỗ yêu nguyên đang trôi lơ lửng xung quanh. Thấy vậy, Bạch Linh lập tức hét lớn:
- Tiểu tử, không muốn chết thì thu ngay cái tay của ngươi lại.
Thiên Chí giật mình, lập tức thu tay lại, hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Bạch Linh giận dữ nói:
- Ngươi động não chút được không? Chẳng lẽ nghe ta nói vậy mà ngươi không biết thứ này uy lực đến mức nào hả? Với tu vi của ngươi hiện tại, chỉ cần một tia yêu nguyên cũng đủ khiến ngươi bạo thể mà chết.
Thiên Chí hoảng hồn, vội nói:
- Vậy...vậy mèo béo hấp thụ nhiều như vậy sẽ không sao chứ?
Bạch Linh khinh bỉ:
- Nó là yêu thú, yêu nguyên là nguồn gốc của nó, đương nhiên là không có vấn đề. Kiên nhẫn đợi đi, chắc nó sẽ hoàn thành tiến hóa nhanh thôi.
Thiên Chí gật đầu nhưng trong lòng vẫn không bớt lo lắng chút nào. Bạch Linh bên cạnh dường như cũng không còn gì muốn nói, im lặng bay lơ lửng bên cạnh Thiên Chí.
Không biết bao lâu trôi qua, đột nhiên chỗ mèo béo phát sinh dị động, tốc độ hấp thụ yêu nguyên càng lúc càng mạnh, đồng thời quang mang tỏa ra càng ngày càng chói mắt. Thiên Chí đang ngồi xếp bằng dưới đất thấy vậy vội vã bật dậy, sự lo lắng trong lòng lại một lần nữa trỗi dậy. Ở bên cạnh, Bạch Linh dường như cũng không giữ nổi bình tĩnh, liên tục bay lượn vòng quanh người Thiên Chí.
"Gràoooooooooooooo"
Một tiếng gầm kinh thiên vang vọng khắp không gian vang lên từ phía quang cầu. Thiên Chí vội căng mắt ra nhìn, chỉ thấy ở vị trí cũ của quang cầu xuất hiện một con yêu thú vô cùng uy phong: thân thể to lớn, tứ chi săn chắc, bộ lông vàng óng ánh tỏa ra kim quang nhàn nhạt, khuôn mặt khá giống mèo béo nhưng tỏa ra nét uy nghiêm nhàn nhạt chứ hoàn toàn không còn vẻ ngốc nghếch như lúc trước. Điều khiến Thiên Chí chú ý nhất chính là ở chính giữa trán của con yêu thú xuất hiện một con mắt thứ ba vô cùng chói mắt. Đột nhiên, Bạch Linh lên tiếng:
- Quái lạ, ta đã từng gặp Quang Minh thánh sư trưởng thành rồi nhưng ta chắc chắn chủng tộc của chúng không có con mắt thứ ba đó, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây chứ?
Lúc này, con mắt thứ ba trên đầu con yêu thú đã nhắm lại, kim quang quanh người nó cũng tản đi. Nó cất bước tới trước mặt Thiên Chí, há miệng phát ra tiếng nhân loại:
- Chủ nhân, ta đã tiến hóa thành công.
Thiên Chí kinh ngạc nói:
- Ngươi...ngươi có thể nói tiếng người sao?
Tiểu Quang gật cái đầu to, nói:
- Ta có thể, thậm chí nếu tiếp tục tiến hóa ta còn có thể hóa thành hình người.
Thiên Chí ngồi xuống xoa đầu nó rồi nói:
- Ngươi biết ra khỏi đây thế nào không?
Tiểu Quang vô cùng hưởng thụ cảm giác được Thiên Chí xoa đầu, nó lúc lắc cái đầu nói:
- Chủ nhân, yêu thư là của người, chỉ cần người muốn ra thì bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.
Tiểu Quang vừa dứt lời thì cỗ hấp lực ban nãy lại xuất hiện hút lấy thần chí hắn. Chỉ trong chốc lát, hắn đã quay lại với thế giới thực, xung quanh không có bóng dáng của tiểu Quang hay Bạch Linh. Thiên Chí bước tới căn bàn trong phòng, cầm chén trà trên đó lên, đột nhiên hắn giật mình thả rơi chén trà xuống đất vỡ tan tành, nói:
- Chuyện...chuyện này không thể nào!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook