Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản
-
Chương 9: Ác ma cũng có thể khóc
Mạc Phàm nguyên bản thể xác đã khô cứng.
Ngũ quan không còn hoạt động.
Mặc cho triệu vạn tà ác sinh linh đầm lầy bấu víu níu kéo mãnh liệt dữ dội.
Có chăng thứ duy nhất Mạc Phàm vẫn đem ra tự giao tiếp với ý thức bản thân, chính là linh hồn đang mục rửa của hắn.
Một cái Tà Thần sinh ra từ niệm thức nhân gian, một cái vị trí chí cao trong tà miếu hắc ám vị diện, liền cũng nhỏ bé tựa hồ phù sa ở luyện ngục đầm này.
Thiện ác bát hồn giống như Mạc Phàm, cũng là dằn vặt, đau rứt.
Mà cũng nhờ thiện ác bát hồn còn có thể chịu đựng nên chính Mạc Phàm linh hồn mới có thể chịu đựng.
Chỉ là hắn hiểu được, kiên cường chịu đựng nhưng bất lực phản kháng, đồng nghĩa trước sau cũng mỗi một con đường chết đi.
Văn Thái đã đúng!
Từ đầu chí cuối, không hề lựa chọn sai!
Là hắn chấp nhận chọn cái chết, không giãy dụa, không phản kháng, để một đầu hắc ám Hài Lạp đem mình tới hành lang địa ngục.
Chung quy vẫn còn có cơ hội trở mình.
Chung quy Văn Thái hiểu rõ được, hắc ám vị diện trung lưu tầng, chính là tầng giữ cửa tử môn thực sự.
Nếu không có hắc ám vương tồn tại, đại khái, luyện ngục đầm này nhất định sẽ hung hăng trào phúng, mạnh mẽ có thể bật ra cả vị diện ma pháp, nuốt trộn hỗn mang thế giới.
Mà linh hồn Mạc Phàm lúc này đã đi qua cánh cổng tử môn đó, dần dần chìm sâu hơn.
Hỏa âm tính…
Hỏa ở đây thiêu đốt vào người nhưng lại khiến tâm thần trở nên ớn lạnh.
Mà nếu lý trí tốt hơn, Mạc Phàm sẽ có thể nhìn ra được từng cái thiểm điện sinh cơ trong đầm lầy mạnh mẽ đang bạo lực đánh vào từng nốt nhỏ trên thể cách chính mình.
Đau đớn, tan nát nhưng lại không thể nhận biết.
Người ta nói rằng, bất cứ sinh vật nào chết đi, sẽ lần lượt bước qua ba tầng chân môn.
Hiện tại, Mạc Phàm đã tiến vào tầng chân môn thứ nhất, quá ảnh.
Sâu thẩm trong bản thân mỗi người, liền sẽ có những đoạn trường ký ức bị niêm phong đi, có thể là bản thân tự khóa lại, hoặc cũng mấy khi do ai đó thao tác.
Lại như Diệp Tâm Hạ ký ức, nàng nhờ thần hồn phong ấn đã mở, sẽ lục lọi tìm tòi được chìa khóa chân thực mình mang giữ, bằng không, nó sẽ ẩn giấu đến ngày cuối cùng của cuộc đời.
Hình ảnh trước mặt Mạc Phàm hiện ra khiến hắn có chút sửng sốt.
Hắn nhìn thấy chính mình.
Nhưng chính mình này, rõ ràng là chết rồi.
Là thi thể của chính mình.
Liền ngâm trong hồ nước như vậy.
Thần Mộc Tỉnh hình ảnh?
Sao lại có thần mộc tỉnh ảnh trong ký ức bị chôn giấu của mình.
Nếu đem ra so sánh thì loại này trong ký ức của hắn còn giống hệt với thần mộc tỉnh hồ nước hơn là tư thế hiện tại.
Lẽ nào trong thần mộc tỉnh còn có một thứ gì gieo vào tiềm thức cơ thể ta sao? Là chân chính cái chết mà ta đã bỏ sót!
Mạc Phàm thử nghiệm nhìn lại một lần nữa, dù gì cũng là cái nhỏ bé mạng sống sắp phải chết đi, biết kỹ hơn một chút cũng còn hơn không làm gì.
Chăm chú hơn một chút, Mạc Phàm nhận ra xung quanh hồ nước có phản chiếu một chút ánh sáng vàng, giống như thánh quang vậy.
Tia đến từng luồng sáng, rõ ràng Mạc Phàm đếm được có mười cái ảnh phản chiếu.
Là Michael, Thiên sứ trưởng mười sáu cánh cấp bậc truyền thuyết!!
Dĩ nhiên là hắn.
Trước khi Mạc Phàm bị rớt xuống luyện ngục đầm này, xác thực hình ảnh cuối cùng mình nhìn thấy là Michael.
Gương mặt hắn quỷ dị, hạnh phúc như cười lên chính mình chết đi.
Thần mộc tỉnh vậy mà còn tiên đoán được ai là người đã gây ra cho mình cái chết!!!
Dù cũng có gì đó không giống lắm thực tế biểu cảm, nhưng vẫn rất khó có thể tìm lý do thuyết phục hơn.
Mạc Phàm cũng không có cười nổi với khám phá mới này.
Chìm xuống, tiếp tục chìm xuống.
Tiến vào tầng chân môn thứ hai, vọng ức.
Nếu được quay lại, Mục Ninh Tuyết, ta nhất định sẽ dắt tay nàng, không buông bỏ khỏi khu rừng hôm đó, ta sẽ trả lại cho nàng một cuộc đời ấm áp hơn là sự lạnh lẽo vô tình…
Nếu được quay lại, Diệp Tâm Hạ, ta nhất định sẽ không cho nàng rời đi đến cái địa phương Parthenon Thần Miếu kia, nhất định sẽ trả lại nàng đôi cánh thiên thần mà ta vẫn còn thiếu…
Triệu Mãn Duyên, Mục Bạch, Trương Tiểu Hầu…
Còn một người nữa…nhưng ta thực sự không nhớ ra tên nàng…chỉ là trái tim ta mách bảo...nếu được quay lại...
...Ta nhất định sẽ tiến thêm bước nữa cùng…
Mạc Phàm tinh thần lực cường đại là vậy, nhưng giây phút cuối cùng tám bể là màu đen mực u ám, liền như bất kỳ ai, không thoát khỏi sự sợ hãi tột cùng, nguyện cầu hết thảy vọng tưởng day dứt trong bản thân, chỉ là ngay cả ký ức của hắn cũng đang từng bước rời bỏ.
Bởi vì sợ hãi, nên mới trân trọng.
Bởi vì trân trọng, nên mới luyến tiếc!!
Nếu có cơ hội làm lại.
Ta nhất định …
sẽ là Mạc Phàm…
Một lần nữa!!!
….
“Mạc Phàm!!” đột ngột một giọng nói vang lên len lẻn bên tai loại sức sống yếu ớt cuối cùng của hắn.
Loại trường âm này, không ngắn, cũng không dài, nhu mì khó đoán, nhưng trước sau như một.
Nó là hối hả, gấp gáp nói với mình. Cảm giác có chút quen thuộc a!!
Là Mục Bạch!?
Không!! Mục Bạch không có khả năng mở được cửa vực mà Hắc Ám Vương Văn Thái cố gắng gìn giữ.
Huống hồ giọng nói này phi thường y đúc là nữ nhân.
“Mạc Phàm! Ngươi lập tức sống lại cho ta!” Nữ nhân quát lớn hơn một lần nữa.
Nàng tiếp cận lấy thân thể Mạc Phàm,
Một tay cầm lấy sa trùng tiến vào trong linh hồn của hắn để khâu nối, tay còn lại vòng qua cổ hắn, trực tiếp kéo lên cao.
Thân thể của Mạc Phàm vốn ẩm ướt, lại như nằm nghiêng trong một cái hồ sâu lạnh lẽo, một bên còn lại đang theo bùn mềm mại chậm rãi được nâng đỡ, nổi thoát hướng về miệng hồ.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Sao lại có thể vào được đây?”
Mạc Phàm linh hồn đang được cầm cố, nuôi dưỡng liên tục từ sa trùng mà Mục Bạch đã giao cho nữ nhân này, nhưng trong khoảnh khắc nhất thời, ý thức hắn chưa thể hồi phục, không thể nhớ rõ giọng nói, hình ảnh, lẫn tên gọi của nữ nhân này như những người thân thuộc khác.
Trong vực sâu địa ngục hết thảy đều là rơi xuống, chỉ có người này đang nâng mình đi lên.
"Ách Ách Ách Ách Ách!!!!!!"
Những quỷ quái dữ tợn kia tựa hồ không muốn để Mạc Phàm rời đi, bọn chúng nó tràn tới, điên cuồng cắn xé thân thể da thịt còn dính trên người, thậm chí gặm xương cốt hắn!
Hắn ý tứ buông lỏng, triệt để là một con cún ngoan để mặc cho thân xác bị người ta nắm vứt lên trên bờ, mà ở bên thân dưới, mặc cho vô số xương cốt tay chân níu chặt hồn phách mình ở lại.
Thảm hại đến tột độ!
Nói đến bờ, loại này nhìn thoáng qua hệt như hố đầm mà Michael đã đem chín viên đá đen mở ra môn quan.
Nhưng rõ ràng, Michael đã đánh nát luôn chín viên còn lại ngay sau khi Mạc Phàm bước qua quỷ môn quan rồi?
Trên thế giới này, còn có một người nào sở hữu sức mạnh kinh thiên đến vậy sao, lại có thể tùy tiện đào một hồ hắc ám thông sang để cứu vớt mình, tuy rằng có nhỏ hơn rất nhiều so với bản thể hắn từng thấy trước đó.
Ngay cả Michael là kẻ mở ra địa ngục chi vực này, hắn cũng không thể dựa vào sức mạnh của đại thiên sứ.
Mạc Phàm chắc chắn sẽ phi thường thừa nhận, luyện ngục đầm là thế gian đáng sợ nhất hành hình.
Tự mình kinh qua, nhất nhất không bao giờ muốn quay lại lần thứ hai.
“Đó là cổng được mở từ một viên đá tội thạch cuối cùng trên thế giới này, đến khi ngươi lên rồi, nó sẽ cũng tan biến do lực chống chịu.” Nữ tử bắt đầu bắt chuyện với Mạc Phàm.
“Viên cuối cùng, còn có viên cuối cùng nào nữa sao? Trên thế giới này không phải chỉ có 11 cặp đá được tạo ra thôi sao?” Mạc Phàm tựa hồ cũng có chút ký ức, lý trí hắn cho rằng đúng thực còn sót một viên, nhưng là mình không tài nào nhớ ra nổi.
“Ân, là nó từng cứu hai chúng ta, có thể ngươi đã quên, những hình ảnh không đáng nhớ, thì con người ta sẽ mau quên, không phải sao?” Nữ tử thở dài nói với Mạc Phàm, trong thanh âm nàng, vừa có trách móc, lại vừa có chút buồn bã đáp lại.
Mạc Phàm im lặng, hắn giận mình không thể nhớ ra được gì, chính hắc đầm bào mòn linh hồn đã xâm lấn mạnh mẽ ký ức, phải cần thêm một thời gian nữa mới có thể tuần tự hồi phục.
“Liên minh thương hội, từng mất một viên đá tội thạch trong tay ta, đó mới là chân chính tội thạch. Loại đá mà bọn hắn mang theo đến thẩm quyết sự kiện, chỉ là giả thạch được tạo ra".
"Hôm đó, giả thạch thì không thể bỏ vào bích ngọc huyền anh, việc Triệu Mãn Duyên tự mình tách ly khỏi hàng ghế đại biểu, đi lên trung ương Thánh Đình, thảy những viên đá đen ra trước mắt Michael để đánh cược tâm lý, hẳn là Michael không một chút nghi ngờ đi. Hắn chỉ đặt hết tâm tư vào viên đá của những kẻ còn lại.” Nữ tử nói rằng.
Nàng nắm rõ sự tình ở Thánh đình hôm đó, trên tay lại nắm giữ sa trùng của Mục Bạch.
Phi thường dễ đoán, có thể hai người cùng lẻn vào bên trong đi.
Đá tội thạch là thánh phẩm tạo ra tầng hầm thông tới hắc ám vị diện.
Nhưng trực tiếp có thể vào được luyện ngục đầm hay chỉ là hành lang hắc ám vị diện? Vẫn do người sử dụng có năng lực thao túng.
Vì vậy, một viên cũng có thể mở ra đại môn đáy vực nhưng khẳng định sẽ có thời gian sử dụng.
Hết thời gian, tội thạch không chịu được áp lực chắc chắn sẽ tiêu tan, một viên vốn không thể cầm cự được quá lâu sự xâm chiếm thô bạo này.
….
Hồn phách Mạc Phàm đang hoàn toàn lạnh lặn, liền chiều còn lại của Thần Ngữ Lời Thề cũng đã được phá bỏ.
Hắn đã có thể bắt đầu chuyển động cơ thể chính mình, cặp mắt lấy lại được thị giác.
Chỉ là hắc đầm quá tăm tối, đồng dạng ám ảnh hệ tu vi hắn vốn nhân loại không ai sánh bằng, nhưng vẫn khó khăn xác định vật thể dưới đây.
Gương mặt của nữ tử vì vậy cũng không thể nhận biết rõ ràng được, mở ảo dự đoán sẽ rất đẹp đi.
“Gừ gừ hống~~~”
Thần ngữ lời thề biến mất, Hắc Long trọng trang ngay lập tức tự mình thoát ra bao trùm lấy cơ thể của nữ nhân thần bí kia.
Dưới sự ăn mòn mạnh mẽ của luyện ngục thuộc tính, nữ tử cứu Mạc Phàm dần dần suy yếu, từng thớt thịt trên người nàng đã rỉ máu.
Suy cho cùng, cơ thể phàm nhân, vẫn còn khác biệt lớn với yêu ma.
Mạc Phàm da thịt chân chính đế vương mạnh mẽ, tuy đã ngâm mình thời gian lâu như vậy, nhưng ngoại trừ linh hồn bị moi ra, cơ thể hắn xác thực không có quá nhiều vết thương.
Cổng môn đang đóng với tốc độ vượt ngoài dự tính.
“Ta tiễn ngươi đến đây thôi, chúng ta không thể kịp đồng thời ra ngoài.” Nữ tử nói với Mạc Phàm.
Nàng đưa đôi bàn tay mềm mại đã nứt dẻ rướm máu lên trên má của hắn, tiến mặt sát lại gần.
Loại hơi ấm này còn muốn đem Mạc Phàm trực tiếp nổ tung ra, bao nhiêu hỏa cơ sinh sôi trong cơ thể đều đánh thức mọi tế bào tỉnh dậy.
Nhưng là nàng không tiến tới, nàng dừng lại, rỉ nhỏ vào tai hắn
“Nếu có cơ hội làm lại, ta hi vọng…" Nữ tử tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng nàng lại không có nói ra vế sau...
"... bây giờ, ta cần ngươi hãy lên kia, về lại thế giới mà mình thuộc về!”.
Giọng nói nàng nghẹn ngào, nhưng sâu sắc, trong nội tâm cũng không có một tia hối tiếc, chỉ là nàng đôi mắt trong veo từng thời từng khắc nhìn chăm chú gương mặt kia, khuôn mặt trắng noãn như tuyết lộ ra một nụ cười, có một chút lưu luyến tựa hồ như đây là thời khắc cuối.
Những điều này tựa hồ triệt để chạm vào trái tim của Mạc Phàm.
Mạc Phàm trong lúc nhất thời cố gắng hồi tưởng lại hết thảy.
Một người nào đó từng thả xuống kiếm, để cho hắn cùng Mục Ninh Tuyết có thể trở thành đệ nhất học phủ chi tranh.
Người nào đó tiêu hao hết thảy khí lực, giúp hắn khôi phục ma năng giải cứu Tâm Hạ ra khỏi vũng bùn hắc ám.
Người nào đó, dù cho thiên hạ có nghĩ mình ra sao, liền chưa bao giờ từ chối giúp đỡ hắn.
Nàng thức tỉnh hắc long chi hồn giúp hắn thoát một kiếp, cùng hắn ở Hắc ám vị diện vào sinh ra tử, nàng vì hắn chế tạo một bộ Hắc Long ma trang cường đại, lại tin tưởng để cả hai cùng tiếp nhận hắc ám chúc phúc từ sự cộng hưởng của hai linh hồn.
Nàng kỳ thực có những giờ phút thật gần bên cạnh mình, nhưng chỉ đơn thuần là cùng mình kết nghĩa, mãi mãi cũng muốn duy trì với mình một cái giới hạn không thể vượt qua.
Gương mặt của nàng, Mạc Phàm mơ hồ mường tượng, một đôi mắt sáng trong như tinh tử, một gương mặt có nét hoà quyện giữa phương tây và phương đông nữ hài, đôi mi dài ướt át, quyến rũ vạn người mê...
Là nàng?
Thật sự là nàng!!
Asha Corea!!
Ý thức Mạc Phàm trùng hợp vừa nhớ tới hình ảnh của Asha Corea, hắn định mở giọng, liền nhận được một luồng ánh sáng bạc hất tung lên cao.
"Ngươi sao phải làm như vậy, ta không cho phép!". Mạc Phàm hét lớn.
Tức giận!
Khó chịu!
Mạc Phàm con mắt tràn đầy tơ máu, lòng hắn rối như tơ vò, hắn điên cuồng giãy giụa, muốn kéo lại nàng, nhưng bất luận là như thế nào dùng sức, hết thảy đều là vô lực, thân ảnh của nàng càng lúc càng xa tầm với...
Nội tâm của Mạc Phàm lúc này triệt để tan vỡ, hắn không cam lòng...
Nàng không phải là muốn chơi trò ám muội cùng mình, càng không phải xem mình như là một cái tỷ muội kết nghĩa, là kết bái kim lan thuần khiết...
Đối với hắn một mực luôn bảo chỉ tồn tại Mục Ninh Tuyết cùng Tâm Hạ.
Asha Corea luôn luôn rõ ràng tâm ý của mình, một mực tác thành cho mình và bọn họ.
Nữ hầu của nàng trước kia nói không có sai, tâm ý của nàng mình trước nay chưa bao giờ hiểu được.
Nàng vì mình làm hết thảy, nhưng mình thì luôn ngờ vực chính nàng cảm xúc, chính mình cho rằng nàng mưu mô, trêu đùa.
Kia là vực sâu hắc ám, là hắc uyên sâu thẳm, trầm luân vào đó là có bao nhiêu thống khổ, có bao tuyệt vọng.
Quan trọng nhất chính là, nơi đó chỉ có một mình nàng, trong bóng đêm vô cùng vô tận lẻ loi.
Mạc Phàm vẫn là không cam lòng nhìn vào hiện thực, hắn chưa phục hồi đủ thể lực để thoát khỏi chưởng khống của nàng.
Chỉ là trong khoảnh khắc, Mạc Phàm nhắm mắt lại, nén lại sự mất mát bằng một giọt nước mắt lăn vào vùng trũng đầm hắc ám.
Trỗi dậy từ nỗi đau tột cùng mất mát.
Lúc này hắn mới ngộ ra vọng ức lớn nhất của mình, không phải là thỏa mãn bản thân.
Nếu có cơ hội quay lại một khắc thôi… ta nhất định muốn mình chết đi!!
Ta muốn mình tự trả giá hết thảy!!..
Hãy để huyết của ta gột rửa cùng đầm lầy hắc ám này.
-
-
Asha Corea chìm xuống
Tựa hồ trong ánh mắt nàng thấy được một giọt nước óng ánh, nó như lệ quang biến hóa trong buồn bã tụ thành.
Nàng chậm rãi đưa tay ra hứng đỡ, liền không khỏi vui tươi nở nụ cười hạnh phúc.
“Cảm ơn!”
Hắc long trọng trang trên cơ thể nàng bắt đầu tan rã từ từ...
Cuối cùng, sớm muộn cũng sẽ thành cát bụi.
Nhưng là nàng hi vọng sẽ giữ lấy giọt lệ duy nhất này của hắn.
Ít nhất nó giúp nàng không còn cô quạnh…
Hắn là một cái Tà Thần mạnh mẽ nhất tái sinh.
Một ác ma cũng biết khóc!!
Ngũ quan không còn hoạt động.
Mặc cho triệu vạn tà ác sinh linh đầm lầy bấu víu níu kéo mãnh liệt dữ dội.
Có chăng thứ duy nhất Mạc Phàm vẫn đem ra tự giao tiếp với ý thức bản thân, chính là linh hồn đang mục rửa của hắn.
Một cái Tà Thần sinh ra từ niệm thức nhân gian, một cái vị trí chí cao trong tà miếu hắc ám vị diện, liền cũng nhỏ bé tựa hồ phù sa ở luyện ngục đầm này.
Thiện ác bát hồn giống như Mạc Phàm, cũng là dằn vặt, đau rứt.
Mà cũng nhờ thiện ác bát hồn còn có thể chịu đựng nên chính Mạc Phàm linh hồn mới có thể chịu đựng.
Chỉ là hắn hiểu được, kiên cường chịu đựng nhưng bất lực phản kháng, đồng nghĩa trước sau cũng mỗi một con đường chết đi.
Văn Thái đã đúng!
Từ đầu chí cuối, không hề lựa chọn sai!
Là hắn chấp nhận chọn cái chết, không giãy dụa, không phản kháng, để một đầu hắc ám Hài Lạp đem mình tới hành lang địa ngục.
Chung quy vẫn còn có cơ hội trở mình.
Chung quy Văn Thái hiểu rõ được, hắc ám vị diện trung lưu tầng, chính là tầng giữ cửa tử môn thực sự.
Nếu không có hắc ám vương tồn tại, đại khái, luyện ngục đầm này nhất định sẽ hung hăng trào phúng, mạnh mẽ có thể bật ra cả vị diện ma pháp, nuốt trộn hỗn mang thế giới.
Mà linh hồn Mạc Phàm lúc này đã đi qua cánh cổng tử môn đó, dần dần chìm sâu hơn.
Hỏa âm tính…
Hỏa ở đây thiêu đốt vào người nhưng lại khiến tâm thần trở nên ớn lạnh.
Mà nếu lý trí tốt hơn, Mạc Phàm sẽ có thể nhìn ra được từng cái thiểm điện sinh cơ trong đầm lầy mạnh mẽ đang bạo lực đánh vào từng nốt nhỏ trên thể cách chính mình.
Đau đớn, tan nát nhưng lại không thể nhận biết.
Người ta nói rằng, bất cứ sinh vật nào chết đi, sẽ lần lượt bước qua ba tầng chân môn.
Hiện tại, Mạc Phàm đã tiến vào tầng chân môn thứ nhất, quá ảnh.
Sâu thẩm trong bản thân mỗi người, liền sẽ có những đoạn trường ký ức bị niêm phong đi, có thể là bản thân tự khóa lại, hoặc cũng mấy khi do ai đó thao tác.
Lại như Diệp Tâm Hạ ký ức, nàng nhờ thần hồn phong ấn đã mở, sẽ lục lọi tìm tòi được chìa khóa chân thực mình mang giữ, bằng không, nó sẽ ẩn giấu đến ngày cuối cùng của cuộc đời.
Hình ảnh trước mặt Mạc Phàm hiện ra khiến hắn có chút sửng sốt.
Hắn nhìn thấy chính mình.
Nhưng chính mình này, rõ ràng là chết rồi.
Là thi thể của chính mình.
Liền ngâm trong hồ nước như vậy.
Thần Mộc Tỉnh hình ảnh?
Sao lại có thần mộc tỉnh ảnh trong ký ức bị chôn giấu của mình.
Nếu đem ra so sánh thì loại này trong ký ức của hắn còn giống hệt với thần mộc tỉnh hồ nước hơn là tư thế hiện tại.
Lẽ nào trong thần mộc tỉnh còn có một thứ gì gieo vào tiềm thức cơ thể ta sao? Là chân chính cái chết mà ta đã bỏ sót!
Mạc Phàm thử nghiệm nhìn lại một lần nữa, dù gì cũng là cái nhỏ bé mạng sống sắp phải chết đi, biết kỹ hơn một chút cũng còn hơn không làm gì.
Chăm chú hơn một chút, Mạc Phàm nhận ra xung quanh hồ nước có phản chiếu một chút ánh sáng vàng, giống như thánh quang vậy.
Tia đến từng luồng sáng, rõ ràng Mạc Phàm đếm được có mười cái ảnh phản chiếu.
Là Michael, Thiên sứ trưởng mười sáu cánh cấp bậc truyền thuyết!!
Dĩ nhiên là hắn.
Trước khi Mạc Phàm bị rớt xuống luyện ngục đầm này, xác thực hình ảnh cuối cùng mình nhìn thấy là Michael.
Gương mặt hắn quỷ dị, hạnh phúc như cười lên chính mình chết đi.
Thần mộc tỉnh vậy mà còn tiên đoán được ai là người đã gây ra cho mình cái chết!!!
Dù cũng có gì đó không giống lắm thực tế biểu cảm, nhưng vẫn rất khó có thể tìm lý do thuyết phục hơn.
Mạc Phàm cũng không có cười nổi với khám phá mới này.
Chìm xuống, tiếp tục chìm xuống.
Tiến vào tầng chân môn thứ hai, vọng ức.
Nếu được quay lại, Mục Ninh Tuyết, ta nhất định sẽ dắt tay nàng, không buông bỏ khỏi khu rừng hôm đó, ta sẽ trả lại cho nàng một cuộc đời ấm áp hơn là sự lạnh lẽo vô tình…
Nếu được quay lại, Diệp Tâm Hạ, ta nhất định sẽ không cho nàng rời đi đến cái địa phương Parthenon Thần Miếu kia, nhất định sẽ trả lại nàng đôi cánh thiên thần mà ta vẫn còn thiếu…
Triệu Mãn Duyên, Mục Bạch, Trương Tiểu Hầu…
Còn một người nữa…nhưng ta thực sự không nhớ ra tên nàng…chỉ là trái tim ta mách bảo...nếu được quay lại...
...Ta nhất định sẽ tiến thêm bước nữa cùng…
Mạc Phàm tinh thần lực cường đại là vậy, nhưng giây phút cuối cùng tám bể là màu đen mực u ám, liền như bất kỳ ai, không thoát khỏi sự sợ hãi tột cùng, nguyện cầu hết thảy vọng tưởng day dứt trong bản thân, chỉ là ngay cả ký ức của hắn cũng đang từng bước rời bỏ.
Bởi vì sợ hãi, nên mới trân trọng.
Bởi vì trân trọng, nên mới luyến tiếc!!
Nếu có cơ hội làm lại.
Ta nhất định …
sẽ là Mạc Phàm…
Một lần nữa!!!
….
“Mạc Phàm!!” đột ngột một giọng nói vang lên len lẻn bên tai loại sức sống yếu ớt cuối cùng của hắn.
Loại trường âm này, không ngắn, cũng không dài, nhu mì khó đoán, nhưng trước sau như một.
Nó là hối hả, gấp gáp nói với mình. Cảm giác có chút quen thuộc a!!
Là Mục Bạch!?
Không!! Mục Bạch không có khả năng mở được cửa vực mà Hắc Ám Vương Văn Thái cố gắng gìn giữ.
Huống hồ giọng nói này phi thường y đúc là nữ nhân.
“Mạc Phàm! Ngươi lập tức sống lại cho ta!” Nữ nhân quát lớn hơn một lần nữa.
Nàng tiếp cận lấy thân thể Mạc Phàm,
Một tay cầm lấy sa trùng tiến vào trong linh hồn của hắn để khâu nối, tay còn lại vòng qua cổ hắn, trực tiếp kéo lên cao.
Thân thể của Mạc Phàm vốn ẩm ướt, lại như nằm nghiêng trong một cái hồ sâu lạnh lẽo, một bên còn lại đang theo bùn mềm mại chậm rãi được nâng đỡ, nổi thoát hướng về miệng hồ.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Sao lại có thể vào được đây?”
Mạc Phàm linh hồn đang được cầm cố, nuôi dưỡng liên tục từ sa trùng mà Mục Bạch đã giao cho nữ nhân này, nhưng trong khoảnh khắc nhất thời, ý thức hắn chưa thể hồi phục, không thể nhớ rõ giọng nói, hình ảnh, lẫn tên gọi của nữ nhân này như những người thân thuộc khác.
Trong vực sâu địa ngục hết thảy đều là rơi xuống, chỉ có người này đang nâng mình đi lên.
"Ách Ách Ách Ách Ách!!!!!!"
Những quỷ quái dữ tợn kia tựa hồ không muốn để Mạc Phàm rời đi, bọn chúng nó tràn tới, điên cuồng cắn xé thân thể da thịt còn dính trên người, thậm chí gặm xương cốt hắn!
Hắn ý tứ buông lỏng, triệt để là một con cún ngoan để mặc cho thân xác bị người ta nắm vứt lên trên bờ, mà ở bên thân dưới, mặc cho vô số xương cốt tay chân níu chặt hồn phách mình ở lại.
Thảm hại đến tột độ!
Nói đến bờ, loại này nhìn thoáng qua hệt như hố đầm mà Michael đã đem chín viên đá đen mở ra môn quan.
Nhưng rõ ràng, Michael đã đánh nát luôn chín viên còn lại ngay sau khi Mạc Phàm bước qua quỷ môn quan rồi?
Trên thế giới này, còn có một người nào sở hữu sức mạnh kinh thiên đến vậy sao, lại có thể tùy tiện đào một hồ hắc ám thông sang để cứu vớt mình, tuy rằng có nhỏ hơn rất nhiều so với bản thể hắn từng thấy trước đó.
Ngay cả Michael là kẻ mở ra địa ngục chi vực này, hắn cũng không thể dựa vào sức mạnh của đại thiên sứ.
Mạc Phàm chắc chắn sẽ phi thường thừa nhận, luyện ngục đầm là thế gian đáng sợ nhất hành hình.
Tự mình kinh qua, nhất nhất không bao giờ muốn quay lại lần thứ hai.
“Đó là cổng được mở từ một viên đá tội thạch cuối cùng trên thế giới này, đến khi ngươi lên rồi, nó sẽ cũng tan biến do lực chống chịu.” Nữ tử bắt đầu bắt chuyện với Mạc Phàm.
“Viên cuối cùng, còn có viên cuối cùng nào nữa sao? Trên thế giới này không phải chỉ có 11 cặp đá được tạo ra thôi sao?” Mạc Phàm tựa hồ cũng có chút ký ức, lý trí hắn cho rằng đúng thực còn sót một viên, nhưng là mình không tài nào nhớ ra nổi.
“Ân, là nó từng cứu hai chúng ta, có thể ngươi đã quên, những hình ảnh không đáng nhớ, thì con người ta sẽ mau quên, không phải sao?” Nữ tử thở dài nói với Mạc Phàm, trong thanh âm nàng, vừa có trách móc, lại vừa có chút buồn bã đáp lại.
Mạc Phàm im lặng, hắn giận mình không thể nhớ ra được gì, chính hắc đầm bào mòn linh hồn đã xâm lấn mạnh mẽ ký ức, phải cần thêm một thời gian nữa mới có thể tuần tự hồi phục.
“Liên minh thương hội, từng mất một viên đá tội thạch trong tay ta, đó mới là chân chính tội thạch. Loại đá mà bọn hắn mang theo đến thẩm quyết sự kiện, chỉ là giả thạch được tạo ra".
"Hôm đó, giả thạch thì không thể bỏ vào bích ngọc huyền anh, việc Triệu Mãn Duyên tự mình tách ly khỏi hàng ghế đại biểu, đi lên trung ương Thánh Đình, thảy những viên đá đen ra trước mắt Michael để đánh cược tâm lý, hẳn là Michael không một chút nghi ngờ đi. Hắn chỉ đặt hết tâm tư vào viên đá của những kẻ còn lại.” Nữ tử nói rằng.
Nàng nắm rõ sự tình ở Thánh đình hôm đó, trên tay lại nắm giữ sa trùng của Mục Bạch.
Phi thường dễ đoán, có thể hai người cùng lẻn vào bên trong đi.
Đá tội thạch là thánh phẩm tạo ra tầng hầm thông tới hắc ám vị diện.
Nhưng trực tiếp có thể vào được luyện ngục đầm hay chỉ là hành lang hắc ám vị diện? Vẫn do người sử dụng có năng lực thao túng.
Vì vậy, một viên cũng có thể mở ra đại môn đáy vực nhưng khẳng định sẽ có thời gian sử dụng.
Hết thời gian, tội thạch không chịu được áp lực chắc chắn sẽ tiêu tan, một viên vốn không thể cầm cự được quá lâu sự xâm chiếm thô bạo này.
….
Hồn phách Mạc Phàm đang hoàn toàn lạnh lặn, liền chiều còn lại của Thần Ngữ Lời Thề cũng đã được phá bỏ.
Hắn đã có thể bắt đầu chuyển động cơ thể chính mình, cặp mắt lấy lại được thị giác.
Chỉ là hắc đầm quá tăm tối, đồng dạng ám ảnh hệ tu vi hắn vốn nhân loại không ai sánh bằng, nhưng vẫn khó khăn xác định vật thể dưới đây.
Gương mặt của nữ tử vì vậy cũng không thể nhận biết rõ ràng được, mở ảo dự đoán sẽ rất đẹp đi.
“Gừ gừ hống~~~”
Thần ngữ lời thề biến mất, Hắc Long trọng trang ngay lập tức tự mình thoát ra bao trùm lấy cơ thể của nữ nhân thần bí kia.
Dưới sự ăn mòn mạnh mẽ của luyện ngục thuộc tính, nữ tử cứu Mạc Phàm dần dần suy yếu, từng thớt thịt trên người nàng đã rỉ máu.
Suy cho cùng, cơ thể phàm nhân, vẫn còn khác biệt lớn với yêu ma.
Mạc Phàm da thịt chân chính đế vương mạnh mẽ, tuy đã ngâm mình thời gian lâu như vậy, nhưng ngoại trừ linh hồn bị moi ra, cơ thể hắn xác thực không có quá nhiều vết thương.
Cổng môn đang đóng với tốc độ vượt ngoài dự tính.
“Ta tiễn ngươi đến đây thôi, chúng ta không thể kịp đồng thời ra ngoài.” Nữ tử nói với Mạc Phàm.
Nàng đưa đôi bàn tay mềm mại đã nứt dẻ rướm máu lên trên má của hắn, tiến mặt sát lại gần.
Loại hơi ấm này còn muốn đem Mạc Phàm trực tiếp nổ tung ra, bao nhiêu hỏa cơ sinh sôi trong cơ thể đều đánh thức mọi tế bào tỉnh dậy.
Nhưng là nàng không tiến tới, nàng dừng lại, rỉ nhỏ vào tai hắn
“Nếu có cơ hội làm lại, ta hi vọng…" Nữ tử tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng nàng lại không có nói ra vế sau...
"... bây giờ, ta cần ngươi hãy lên kia, về lại thế giới mà mình thuộc về!”.
Giọng nói nàng nghẹn ngào, nhưng sâu sắc, trong nội tâm cũng không có một tia hối tiếc, chỉ là nàng đôi mắt trong veo từng thời từng khắc nhìn chăm chú gương mặt kia, khuôn mặt trắng noãn như tuyết lộ ra một nụ cười, có một chút lưu luyến tựa hồ như đây là thời khắc cuối.
Những điều này tựa hồ triệt để chạm vào trái tim của Mạc Phàm.
Mạc Phàm trong lúc nhất thời cố gắng hồi tưởng lại hết thảy.
Một người nào đó từng thả xuống kiếm, để cho hắn cùng Mục Ninh Tuyết có thể trở thành đệ nhất học phủ chi tranh.
Người nào đó tiêu hao hết thảy khí lực, giúp hắn khôi phục ma năng giải cứu Tâm Hạ ra khỏi vũng bùn hắc ám.
Người nào đó, dù cho thiên hạ có nghĩ mình ra sao, liền chưa bao giờ từ chối giúp đỡ hắn.
Nàng thức tỉnh hắc long chi hồn giúp hắn thoát một kiếp, cùng hắn ở Hắc ám vị diện vào sinh ra tử, nàng vì hắn chế tạo một bộ Hắc Long ma trang cường đại, lại tin tưởng để cả hai cùng tiếp nhận hắc ám chúc phúc từ sự cộng hưởng của hai linh hồn.
Nàng kỳ thực có những giờ phút thật gần bên cạnh mình, nhưng chỉ đơn thuần là cùng mình kết nghĩa, mãi mãi cũng muốn duy trì với mình một cái giới hạn không thể vượt qua.
Gương mặt của nàng, Mạc Phàm mơ hồ mường tượng, một đôi mắt sáng trong như tinh tử, một gương mặt có nét hoà quyện giữa phương tây và phương đông nữ hài, đôi mi dài ướt át, quyến rũ vạn người mê...
Là nàng?
Thật sự là nàng!!
Asha Corea!!
Ý thức Mạc Phàm trùng hợp vừa nhớ tới hình ảnh của Asha Corea, hắn định mở giọng, liền nhận được một luồng ánh sáng bạc hất tung lên cao.
"Ngươi sao phải làm như vậy, ta không cho phép!". Mạc Phàm hét lớn.
Tức giận!
Khó chịu!
Mạc Phàm con mắt tràn đầy tơ máu, lòng hắn rối như tơ vò, hắn điên cuồng giãy giụa, muốn kéo lại nàng, nhưng bất luận là như thế nào dùng sức, hết thảy đều là vô lực, thân ảnh của nàng càng lúc càng xa tầm với...
Nội tâm của Mạc Phàm lúc này triệt để tan vỡ, hắn không cam lòng...
Nàng không phải là muốn chơi trò ám muội cùng mình, càng không phải xem mình như là một cái tỷ muội kết nghĩa, là kết bái kim lan thuần khiết...
Đối với hắn một mực luôn bảo chỉ tồn tại Mục Ninh Tuyết cùng Tâm Hạ.
Asha Corea luôn luôn rõ ràng tâm ý của mình, một mực tác thành cho mình và bọn họ.
Nữ hầu của nàng trước kia nói không có sai, tâm ý của nàng mình trước nay chưa bao giờ hiểu được.
Nàng vì mình làm hết thảy, nhưng mình thì luôn ngờ vực chính nàng cảm xúc, chính mình cho rằng nàng mưu mô, trêu đùa.
Kia là vực sâu hắc ám, là hắc uyên sâu thẳm, trầm luân vào đó là có bao nhiêu thống khổ, có bao tuyệt vọng.
Quan trọng nhất chính là, nơi đó chỉ có một mình nàng, trong bóng đêm vô cùng vô tận lẻ loi.
Mạc Phàm vẫn là không cam lòng nhìn vào hiện thực, hắn chưa phục hồi đủ thể lực để thoát khỏi chưởng khống của nàng.
Chỉ là trong khoảnh khắc, Mạc Phàm nhắm mắt lại, nén lại sự mất mát bằng một giọt nước mắt lăn vào vùng trũng đầm hắc ám.
Trỗi dậy từ nỗi đau tột cùng mất mát.
Lúc này hắn mới ngộ ra vọng ức lớn nhất của mình, không phải là thỏa mãn bản thân.
Nếu có cơ hội quay lại một khắc thôi… ta nhất định muốn mình chết đi!!
Ta muốn mình tự trả giá hết thảy!!..
Hãy để huyết của ta gột rửa cùng đầm lầy hắc ám này.
-
-
Asha Corea chìm xuống
Tựa hồ trong ánh mắt nàng thấy được một giọt nước óng ánh, nó như lệ quang biến hóa trong buồn bã tụ thành.
Nàng chậm rãi đưa tay ra hứng đỡ, liền không khỏi vui tươi nở nụ cười hạnh phúc.
“Cảm ơn!”
Hắc long trọng trang trên cơ thể nàng bắt đầu tan rã từ từ...
Cuối cùng, sớm muộn cũng sẽ thành cát bụi.
Nhưng là nàng hi vọng sẽ giữ lấy giọt lệ duy nhất này của hắn.
Ít nhất nó giúp nàng không còn cô quạnh…
Hắn là một cái Tà Thần mạnh mẽ nhất tái sinh.
Một ác ma cũng biết khóc!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook