Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản
Chương 210: Phản ảnh công tước

Nương tử lo cho ta a…

Nương tử lo cho ta a…

Vẻn vẹn những lời này hết lần này đến lần khác lặp đi lặp lại trong thâm tâm nàng, xác định có lực trùng kích rất lớn.

Ngàn năm mị hoặc bao nhiêu đời Hoa Hạ người lãnh đạo, hoàn toàn chưa từng một ai dám hướng Vĩ Linh Hoàng đề cập đến, rõ ràng dù là đêm tối hoàng cung cũng chỉ có thể mờ nhạt một loại ký ức chính mình muốn đổ rạp xuống chân hầu hạ, cái kia hư ảo mộng tưởng trăng hoa kỳ thực còn giống với một loại nô lệ bị tiêu khiển hơn là nam nhân sở hữu; bọn hắn nhận thức đều bỏ mặc cho nàng sai bảo, và vốn dĩ ngay từ đầu đã không có cái tư cách để được xem trọng.

Do đó, bất kể như thế nào ngôn ngữ truyền miệng ra bên ngoài, Vĩ Linh Hoàng tấm thân là tuyệt đối sạch sẽ đấy.

Cũng do đó, mấy lời lẽ kia, sợ rằng ngàn vạn năm nữa cũng vô pháp để nàng quên được.

“Có người lẻn tới?” Đột nhiên Vĩ Linh Hoàng nheo mắt lại, phát hiện tên giảo hoạt này bắt đầu chuyển sang thử nghiệm công kích.

Bên dưới ma đàm lãnh thổ, Mạc Phàm ảnh sát thần thông là mang theo mạnh mẽ quỷ mị chi lực, thậm chí còn có thể phân thân ra một bộ khôi lỗi, mê hoặc địch nhân.

Vĩ Linh Hoàng tại đứng tại chỗ bất động, nhìn hắn bày ra hàng loạt trò mèo, đơn giản mong muốn đánh lạc hướng, lấy mục đích cầm chừng nàng thật lâu tại địa phương, nhưng trọng yếu vẫn muốn kích sát thực sự.

Mạc Phàm quỷ kế, nàng một chút liền xem thấu.

Chậm rãi xoay người lại, ánh mắt nàng không nhúc nhích nhìn chăm chú lên kẻ tự cho là lặng yên không tiếng động đang âm thầm đến gần.

Mạc Phàm lúc này như một mảnh tàn ảnh hắc điểu, tại trong lờ mờ hắc đàm trên cơ bản tương đương ẩn thân, khi Vĩ Linh Hoàng mặt hướng hắn thời điểm, Mạc Phàm chính mình cũng giật nảy mình!

Quả nhiên bị phát hiện có xấu xa ý đồ!

Bất quá, khoảng cách gần như vậy, không thử làm sao biết đây!?

"Nương tử, chúng ta luận bàn một chút!" Mạc Phàm cười cợt nói rằng.

Tay phải nắm quyền, không khí đột nhiên trở nên nóng bỏng lên, dùng bản thân làm trung tâm, chung quanh trong nháy mắt hóa thành một mảnh Hắc Diễm dày đặc. Nóng bỏng hỏa dâng lên mà ra, hóa thành cực nóng viêm chi ma đàm, thẳng đến Vĩ Linh Hoàng đang bị khóa chặt phương hướng đánh tới.

Mạc Phàm khôi lỗi thân thể tùy theo biến thành màu đỏ thắm, cả người mặt ngoài thân thể, tựa như là hiện lên một tầng hắc hồng bảo thạch kết tinh. Chung quanh nhiệt độ cao, trong nháy mắt nhảy lên tới cực kỳ khủng bố trình độ.

Hắc chi hỏa trụ trùng kích tại Vĩ Linh Hoàng trên thân, nàng chẳng qua là tay phải để ra phía trước, bạch sắc phiến vảy trên bàn tay xuất ra như một lớp bạch thuẫn bảo vệ, bạch thuẫn trong chớp mắt sáng chói hào quang, những cái kia nóng bỏng Địa ngục hỏa diễm liền đã tại trước người nàng biến mất không thấy gì nữa.

Mạc Phàm cũng không có nhụt chí, hắc chi hỏa trụ đổ xuống kết thúc, lập tức đổi thành Lưu Tinh Tước Vũ.

“Hống hống ~~~~~~~~~~~~~!”

Từng đầu to lớn Thánh Tước Hắc Ban từ trong ma đàm sinh ra, phóng lên tận trời, sau đó lấy đà sa thẳng xuống Vĩ Linh Hoàng đánh tới, đồng thời Vĩ Linh Hoàng chỗ đứng, dưới chân cũng là bị hắc ám bàn tay ở đâu vọt lên nắm chặt lại, bốn cái Ma Thương Cự Ảnh ghim chặt vào bóng của nàng bên trong.

Thánh Tước Hắc Ban mỗi một lông vũ trên người là vô tận hắc diễm, mà lại chỗ này địa phương xuất hiện mấy chục đầu vài trăm mét Thánh Tước Hắc Ban.

“Ầm ầm ầm ~~~~~~!”

Lưu tinh Tước Vũ tràn ngập ma đàm, công kích đã xảy ra là không thể ngăn cản, từng khỏa vẫn thạch hắc hồng khổng lồ ở trên bầu trời hiển hiện, thẳng đến Vĩ Linh Hoàng bất động va chạm.

Kịch liệt tiếng nổ vang rền nổ vang, khiến cho toàn bộ hàng ngàn km Ma Đàm bên trong đều đang run rẩy chấn động lấy. Làm cái này dung hợp Chu Tước Thánh Hỏa cùng Ma Đàm vật chất, Mạc Phàm chính mình cũng có loại thoải mái tràn trề cảm giác.

Chưa hết, hắc long trảo trượt ra, tay trái một bộ trảo, Mạc Phàm ảnh sát trăm người đồng thời phi đạp, như quỷ ảnh trùng điệp, hắn đem toàn bộ cốt khí cường đại hướng phía Vĩ Linh Hoàng cổ họng gác tay kéo đi.

Phải, hàng trăm Mạc Phàm ảnh sát sở hữu Hắc Long móng vuốt, không phải một.

Có thể những Mạc Phàm ảnh sát này liền như là bóng dáng hắn một dạng, mỗi một cái thực lực của hắn đều có khả năng mô phỏng học tập đến không ít.

Tất nhiên, Ma Đàm Lãnh Thổ là một tiên quyết nhất điều kiện.

“Ma đàm cấm giới - phản ảnh công tước!” trên thực tế là cấp bậc cao nhất của ảnh sát được Mạc Phàm đem tinh phách quân chủ tôi luyện, cũng là thần phú ám ảnh hệ năng lực của hắn.

Chỉ cần tinh phách quân chủ bất kỳ dâng hiến, Mạc Phàm hoàn toàn có thể tạo ra một đầu ảnh sát mang năng lực đỉnh tiêm quân chủ cấp bên trong Ma Đàm Lãnh Thổ, thậm chí về mặt ám sát ở địa phương dày đặc bóng tối, chúng càng mạnh.

Thêm đáng sợ chính là, nếu tinh phách ảnh sát không bị đánh cho tan, trên thực tế Mạc Phàm hoàn toàn có thể thu hồi lại tiếp tục sử dụng lần tiếp theo.

Nói cách khác, Mạc Phàm ngâm xướng cấm chú Ma Đàm Lãnh Thổ, hắn tự nhiên sẽ phát động được thần phú của mình, tương tự truyền ý thức sát ý tạo thành một đội quân ám tước âm thầm hoạt động, đặc biệt có thể mô phỏng theo rất nhiều năng lực ma pháp của hắn, chỉ là vài thành thực lực.

Phản ảnh công tước dùng hắc long móng vuốt, không phải hoàn mỹ móng vuốt, nhưng vẫn mang cường đại sắc bén lẫn khí tức Viễn Cổ Chân Long này.

Mà so sắc bén, so cắt yết hầu, trên đời có bao nhiêu thứ cản được Hắc Long móng vuốt dù chỉ một phần lực lượng?

Đã nhìn thấy vô số tia chớp màu đen hắc điểu lao đến, Vĩ Linh Hoàng trong Tước Diễm không biết có bị thương hay chưa, nhưng chắc chắn nàng là tạm thời không né tránh đi đâu được.

Bạch phiến nàng vừa được tách khỏi cơ thể đem ra sử dụng, còn cách một đoạn chưa có kịp quay lại, mà Vĩ Linh Hoàng bên người càng không có mặt khác cứng cáp da thịt bảo hộ, huống hồ bản thân nàng đang bị áp chế 15% năng lực bên trong Ma Đàm Lãnh Thổ, kỳ thực đây là bày ra hiếm thấy cơ hội.

Quân Vương cũng không phải là vô địch quét ngang thiên hạ, chỉ cần cho Mạc Phàm tìm tới một tia cơ hội, trực tiếp bỏ qua mọi lớp phòng thủ của nàng, tin rằng sẽ có hiệu nghiệm một chút đi.

Có thể đả thương.

Hắn vạn phần khẳng định.

“Tê tê tê tê ~~~~~~~~~~~~~!”

Cùng lúc đó, vô số màu xanh gió lốc, màu vàng thánh quang, màu trắng băng chi, vàng nâu sa hoàng xuất hiện trên không trung, quấn quanh cơ thể Vĩ Linh Hoàng.

“Huyền vũ linh thuật – Liên Hoa Linh Vũ!”

“Chớp chớp chớp ~~~~~~~~~~!”

Trong bóng tối, vài vết cắt sáng chói như ai đó chụp lại một thước phim vậy.

Thánh quang tỏa ra, phong vũ bạo tán, nhận cuồng quyển, nhận thần lôi, Vĩ Linh Hoàng trên thân nhu mì mà nhẹ nhàng như mặt hồ nước, trong lúc nhất thời đột nhiên tập lên một cỗ khí tức Quân Vương sinh vật cực kỳ đáng sợ.

Liền thấy mấy trăm ảnh sát như Hắc Long giao thoa điên cuồng bổ vào kia giữa không trung im bặt mà dừng, phi đạp như quỷ ảnh mấy trăm Mạc Phàm cũng quỷ dị đình trệ ở trước mặt Vĩ Linh Hoàng, từng đạo màu bạc băng chi phong vũ mang theo kịch liệt xoay tròn.

Từ trên cơ thể của Vĩ Linh Hoàng bạch phiến thu lại.

Hắc long kình thiên chưa đáp xuống, Liên hoa linh vũ đã nở.

Vũ hoa nắm giữ năm đại nguyên tố chưởng khống, phong, quang, băng, thổ, lôi, thủy, bọn chúng luôn luôn phi thường phân tán ra, rõ ràng phi hành dày đặc, lại làm tạo thành một hủy diệt không khí xẹt qua không gian!

Đáng sợ nhất là, những Liên hoa linh này căn bản không biết là từ chỗ nào, cái gì góc độ lọt vào Ma Đàm, luồng lách vào trong toàn bộ Mạc Phàm ảnh sát thân thể. Vô cùng sắc bén từ trong xương cốt da thịt của mấy trăm Mạc Phàm xuyên ra, trong cổ họng bị đâm cắt bay ra, giữa lồng ngực bị đục khoét đâm ra.

Một kích, trảm sát toàn bộ!

Tinh phách hết thảy bị đánh tan.

Ảnh sát Mạc Phàm thế nhưng là đạt đến chí tôn quân chủ cấp bậc, thế mà một kích bạo vũ liên hoa của Vĩ Linh Hoàng chém ra, vô luận là tốc độ hay là lực lượng, đều có thể tuỳ tiện miểu sát trên trăm đầu ảnh sát.

Liên hoa linh vũ là bạch phiến huyền thuật tạo nên.

Bạch phiến trên cơ thể Vĩ Linh Hoàng vốn dĩ vô cùng tận, đơn giản là nàng muốn hay không chưởng khống mà thôi.

Vũ hoa hàng trăm hàng ngàn vết đâm cắt, để Mạc Phàm toàn bộ ảnh sát đều phun ra một đám hắc sương biến mất, không có để lại huyết dịch, mà những Bạch phiến kia, tựa hồ vẫn sạch sẽ trắng noãn.

Bọn chúng thu hoạch sinh mệnh xong xuôi, tại Vĩ Linh Hoàng chung quanh tạo thành một vòng xoáy lông liên hoa thu lại, sắc bén như lưỡi dao, nhưng bay trở về đến Vĩ Linh Hoàng bên người thời điểm, nhưng lại trở nên mềm mại nhẹ nhàng, y hệt giọt nước lăn tăn vậy.

Trong vũng bùn lún xuống, tựa hồ dòng chảy đầm lầy màu đen kia đang cố gắng bu bám, siết chặt cơ thể mình lại, Vĩ Linh Hoàng như cũ quanh thân lượn lờ lấy trắng noãn phiến thạch anh lớp vảy, mang theo băng chi, sa hoàng cùng thánh quang khí tức, để mảnh y phục càng hiện ra lấy một loại u hồn mị ảnh trạng thái, để cho toàn bộ cơ thể nàng ngâm trong bùn cũng không có chút nào nhiễm bẩn bụi bùn.

Nàng thở dài, thở dài mang ý nghĩa đã nhận ra rằng đối với con người vô liêm sỉ trước mắt kia là không thể dùng đến một ít trí tuệ biện pháp được.

Nàng bước chân lên khỏi vũng sình hắc ám, lập tức tại không trung lơ lửng xuất hiện một vết sa hoàng tụ tập lại tạo thành một vách đá.

Mỗi bước tiếp theo đó, liên tiếp các vách đá trôi nổi tạo thành một cái cầu thang, cầu thang rất dài, vô luận hắc đàm to lớn ra sao ở phía dưới, nàng cũng hết sức đơn giản thuận theo vài bước nữa thoát đi khỏi mớ sình lầy này.

Ngược lại, ma đàm lãnh thổ giống như bị một màn ngàn vạn Phong Bạo liên hoa linh vũ kia tàn phá mà dần dần khiến hắc ám môi trường kia loãng bớt, đến cuối cùng chẳng còn nổi một hạt giống duy trì.

Nhìn theo thân ảnh nàng uyển chuyển dễ như ăn bánh đi lên, Mạc Phàm trầm tâm tĩnh khí, hắn ngược lại không mấy bất ngờ thực lực của Vĩ Linh Hoàng.

Bất quá, cả trăm tinh phách quân chủ bị đánh tan cũng đáng tiếc!

“Nương tử, ngươi cũng không cần mạnh tay như vậy a!" Mạc Phàm cười khổ nói rằng.

"Ta còn chưa mạnh tay!" Vĩ Linh Hoàng duy trì nhẹ nhàng thái độ.

Không hiểu vì cái gì, Mạc Phàm trong ánh mắt càng lúc càng cảm thấy đối với Vĩ Linh Hoàng kỳ thực cũng rất không tệ để luyên thuyên tán gẫu sự tình. Dung mạo lại tựa hồ còn cực kỳ đẹp đẽ, vạn yêu cao quý đứng đầu, có thể sắc đẹp này đặt cạnh Mục Ninh Tuyết sẽ không thua đi.

Ài, cũng là hỏi tại sao nàng lại muốn đem nhân loại chôn vùi đi…

Chiến tranh, vốn dĩ tàn khốc như vậy, khác chủng tộc, căn bản sẽ mãi mãi không cách nào sống dung hòa.

Mạc Phàm không có cho rằng Vĩ Linh Hoàng độc ác hay dơ bẩn như cái kia Hắc Giáo Đình mang lại, nàng sống cho chủng tộc, đồng loại của mình, cũng theo quan điểm của hắn ngược lại mà bước lên Côn Lôn càn quét.

“Lần này ta tương đối mạnh tay, nương tử, ngươi cẩn thận!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương