Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
-
Chương 316: Gặp Gỡ Dương Chung Minh
Cũng có người phát hiện chiêu của Tiện Ngư: “Tiện Ngư đây là đang mượn cơ hội để quảng cáo phim nha, đúng là chuyên gia tuyên truyền. Nếu xem phim mà không nghe được bài hát vừa lòng thì Thái Sư đừng trách ta sẽ nổi giận đó.”
“Các hạ chính là Ninh Vương?”
“Có cần đi tiểu hay không nha?”
(Chú thích: bạn nào từng xem Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương sẽ hiểu mấy lời nói đùa này.)
“Khi nào phim điện ảnh này ra rạp thế?”
“Xem ra Tiện Ngư lão sư rất thích gởi gắm tài năng vào trong phim ảnh nha. Lần trước là thơ và câu đối liễn, lần này lại trực tiếp sáng tác nhạc dương cầm, hơn nữa tên phim lại là Nghệ Sĩ Dương Cầm, cho nên đây là một bộ phim âm nhạc?”
“Được lắm, Tiện Ngư ra tay rồi!”
“Thực ra Tiện Ngư có ra tay hay không cũng như nhau, không ít đại lão Tần tỉnh chúng ta đã tuyên bố xuất thủ, chỉ là ai bảo Sở tỉnh cứ lấy Tiện Ngư ra làm đá kê chân, lão hổ không phát uy thì các ngươi tưởng Tiện Ngư lão sư thật sự là cá à?”
Tuy là cố tình cọ nhiệt độ nhưng không ai khó chịu với việc này, bởi vì bộ điện ảnh mới của Tiện Ngư đánh thẳng vào trọng tâm, tựa như vì lần đại chiến âm nhạc này mà chuẩn bị vậy.
Chiến lược của Lâm Uyên có hiệu quả. Hắn vừa cọ nhiệt độ một chút thì độ chú ý đến tác phẩm đã tăng lên vùn vụt, rất nhiều người bắt đầu tìm kiếm thông tin liên quan đến bộ phim này, một số website điện ảnh còn hiện ra tên Andhadhun, chỉ là chưa có tin tức cụ thể.
“Thông minh nha!”
Nghỉ Tết xong, vừa trở lại công ty lão Chu đã vui vẻ đến không thể ngậm miệng lại, chưa gì đã chạy tới tìm Tiện Ngư. “Ngươi tuyên truyền rất tốt, đã có mấy chuỗi rạp chiếu phim liên lạc với chúng ta để hỏi về Andhadhun. Chừng nào mới làm xong công tác hậu kỳ?”
“Ngày 15.” Lâm Uyên đáp.
Lần này phim sẽ không công chiếu online mà ra rạp như các bộ phim điện ảnh bình thường. Mà như vậy thì phim phải xếp hàng đợi đến lượt chiếu, không thể tự lựa chọn ngày tháng ra rạp. Nhưng nếu mượn ngọn gió đông cuộc chiến âm nhạc Tần Sở thì vấn đề này cũng không quan trọng nữa.
Nói thật ra Lâm Uyên còn phải cảm ơn đám người Sở tỉnh vẫn luôn dùng hắn làm đá kê chân, bởi vì Sở tỉnh không ngừng gây ra độ thù hận trong lòng cư dân mạng Tần tỉnh nên mới khiến người ta bắt đầu chú ý đến Andhadhun.
“Có điều…” Lão Chu bỗng lo lắng nói, “Ta còn chưa nghe thử mấy bài hát trong phim của ngươi, chất lượng có ổn không? Nếu ngươi không nắm chắc thì ta có thể nhờ các vị khúc phụ trong công ty hỗ trợ một chút. Trong tay bọn họ còn có không ít tác phẩm chưa phát hành, chất lượng rất khá…”
“Không cần.” Lâm Uyên rất có lòng tin.
Sự tự tin của hắn trước giờ không phải là về bản thân mình mà là từ tác phẩm kinh điển ở kiếp trước. Hôn Lễ Trong Mơ tuyệt đối là vũ khí có sát thương cực cao, có thể nói đây là lần Lâm Uyên có lòng tin nhất!
“Rất tự tin nha…”
Lão Chu hài lòng gật đầu, hắn không hề hoài nghi năng lực soạn nhạc của Lâm Uyên, chỉ là chuyện này đã dính dáng quá lớn, lỡ như bài hát trong Andhadhun không đủ sức thuyết phục thì không chỉ bộ phim này trở nên thảm hại mà danh vọng của nhạc sĩ Tiện Ngư cũng sẽ bị đả kích rất lớn.
Cọ nhiệt độ chính là một con dao hai lưỡi.
Trận chiến này liên quan đến danh dự của nền âm nhạc Tần Sở, quả thực có thể khiến Andhadhun được chú ý rất nhiều, nhưng nếu nó không đáp ứng được sự mong đợi trong lòng khán giả thì bộ phim này sẽ có kết quả tồi tệ không thể tưởng tượng được.
Tiện Ngư cũng sẽ rất khó sống.
Cho nên để an toàn, lão Chu vẫn đề nghị: “Hay là ta nhờ Dương Chung Minh nghe thử bản nhạc của ngươi trước, có lẽ hắn sẽ có một số đề nghị hữu ích cho ngươi. Không phải ta không tin tưởng ngươi đâu, mà là tác phẩm lần này thật sự quá quan trọng đối với sự nghiệp của ngươi!”
Lâm Uyên nói: “Được.”
Hắn là vàng thật không sợ lửa.
Lão Chu gật đầu, dẫn Lâm Uyên đi lên tầng mười bốn. Tầng mười bốn là tầng lầu cao nhất của bộ soạn nhạc, cũng là tầng do Dương Chung Minh làm đại biểu.
Dương Chung Minh là khúc phụ đỉnh cấp của Lam Tinh, đương nhiên không thể để hắn đigặp Lâm Uyên mà là Lâm Uyên đến gặp hắn mới thích hợp. Đây là lễ nghi mà vãn bối nên có.
Lâm Uyên cũng cảm thấy nên như vậy. Kỳ thực trong lòng Lâm Uyên có một loại tình cảm đặc biệt đối với Dương Chung Minh, nếu không tính đến việc Hệ thống cung cấp bản nhạc cho hắn thì thẻ nhân vật Dương Chung Minh mới là thứ giúp Lâm Uyên thu hoạch được nhiều kiến thức nhất.
Trong lòng Lâm Uyên, Dương Chung Minh chính là lão sư thực thụ!
Bởi vì gần như toàn bộ kiến thức âm nhạc của hắn đều được thẻ nhân vật Dương Chung Minh truyền thụ, dù bản thân Dương Chung Minh không biết chuyện này nhưng Lâm Uyên vẫn rất kính trọng hắn.
Không bao lâu sau hai người đã đến tầng mười bốn.
Lão Chu dẫn Lâm Uyên đến trước cửa phòng làm việc an tĩnh, gõ một cái. Đợi bên trong truyền ra tiếng “mời vào” hắn mới cùng Lâm Uyên đi vào trong.
Lâm Uyên nhìn thấy một nam nhân khoảng hơn 40 tuổi đang ngẩng đầu nhìn mình, người đàn ông này cao khoảng 1 mét 8, gương mặt thon gầy, hốc mắt khá sâu như không được nghỉ ngơi tốt trong một thời gian dài. Có thể tưởng tượng ra lúc còn trẻ hắn là một thanh niên vô cùng đẹp trai.
“Chào Dương lão sư.” Lâm Uyên chủ động chào hỏi.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, Dương Chung Minh sẽ không bao giờ ngờ được rằng người trước mặt rất quen thuộc với hắn, thậm chí càng thêm quen thuộc với kiến thức soạn nhạc của hắn.
Đã được lão Chu thông báo trước nên Dương Chung Minh không bất ngờ trước sự xuất hiện của Lâm Uyên, hắn chỉ nhìn chằm chằm Lâm Uyên bằng ánh mắt của một thám tử, qua một lúc lâu mới mở miệng nói:
“Ta biết ngươi.”
Lão Chu nghe vậy cũng cười nói: “Chuyện thế nào thì ta đã kể ngươi nghe rồi đó, nhờ ngươi nghe thử bản nhạc lần này của Lâm Uyên, chỉ cần ngươi nói là ổn thì ta sẽ yên lòng. Nếu chuyện này không được xử lý tốt thì hình tượng của Tiện Ngư sẽ bị phá huỷ, hy vọng ngươi để tâm một chút.”
“Các hạ chính là Ninh Vương?”
“Có cần đi tiểu hay không nha?”
(Chú thích: bạn nào từng xem Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương sẽ hiểu mấy lời nói đùa này.)
“Khi nào phim điện ảnh này ra rạp thế?”
“Xem ra Tiện Ngư lão sư rất thích gởi gắm tài năng vào trong phim ảnh nha. Lần trước là thơ và câu đối liễn, lần này lại trực tiếp sáng tác nhạc dương cầm, hơn nữa tên phim lại là Nghệ Sĩ Dương Cầm, cho nên đây là một bộ phim âm nhạc?”
“Được lắm, Tiện Ngư ra tay rồi!”
“Thực ra Tiện Ngư có ra tay hay không cũng như nhau, không ít đại lão Tần tỉnh chúng ta đã tuyên bố xuất thủ, chỉ là ai bảo Sở tỉnh cứ lấy Tiện Ngư ra làm đá kê chân, lão hổ không phát uy thì các ngươi tưởng Tiện Ngư lão sư thật sự là cá à?”
Tuy là cố tình cọ nhiệt độ nhưng không ai khó chịu với việc này, bởi vì bộ điện ảnh mới của Tiện Ngư đánh thẳng vào trọng tâm, tựa như vì lần đại chiến âm nhạc này mà chuẩn bị vậy.
Chiến lược của Lâm Uyên có hiệu quả. Hắn vừa cọ nhiệt độ một chút thì độ chú ý đến tác phẩm đã tăng lên vùn vụt, rất nhiều người bắt đầu tìm kiếm thông tin liên quan đến bộ phim này, một số website điện ảnh còn hiện ra tên Andhadhun, chỉ là chưa có tin tức cụ thể.
“Thông minh nha!”
Nghỉ Tết xong, vừa trở lại công ty lão Chu đã vui vẻ đến không thể ngậm miệng lại, chưa gì đã chạy tới tìm Tiện Ngư. “Ngươi tuyên truyền rất tốt, đã có mấy chuỗi rạp chiếu phim liên lạc với chúng ta để hỏi về Andhadhun. Chừng nào mới làm xong công tác hậu kỳ?”
“Ngày 15.” Lâm Uyên đáp.
Lần này phim sẽ không công chiếu online mà ra rạp như các bộ phim điện ảnh bình thường. Mà như vậy thì phim phải xếp hàng đợi đến lượt chiếu, không thể tự lựa chọn ngày tháng ra rạp. Nhưng nếu mượn ngọn gió đông cuộc chiến âm nhạc Tần Sở thì vấn đề này cũng không quan trọng nữa.
Nói thật ra Lâm Uyên còn phải cảm ơn đám người Sở tỉnh vẫn luôn dùng hắn làm đá kê chân, bởi vì Sở tỉnh không ngừng gây ra độ thù hận trong lòng cư dân mạng Tần tỉnh nên mới khiến người ta bắt đầu chú ý đến Andhadhun.
“Có điều…” Lão Chu bỗng lo lắng nói, “Ta còn chưa nghe thử mấy bài hát trong phim của ngươi, chất lượng có ổn không? Nếu ngươi không nắm chắc thì ta có thể nhờ các vị khúc phụ trong công ty hỗ trợ một chút. Trong tay bọn họ còn có không ít tác phẩm chưa phát hành, chất lượng rất khá…”
“Không cần.” Lâm Uyên rất có lòng tin.
Sự tự tin của hắn trước giờ không phải là về bản thân mình mà là từ tác phẩm kinh điển ở kiếp trước. Hôn Lễ Trong Mơ tuyệt đối là vũ khí có sát thương cực cao, có thể nói đây là lần Lâm Uyên có lòng tin nhất!
“Rất tự tin nha…”
Lão Chu hài lòng gật đầu, hắn không hề hoài nghi năng lực soạn nhạc của Lâm Uyên, chỉ là chuyện này đã dính dáng quá lớn, lỡ như bài hát trong Andhadhun không đủ sức thuyết phục thì không chỉ bộ phim này trở nên thảm hại mà danh vọng của nhạc sĩ Tiện Ngư cũng sẽ bị đả kích rất lớn.
Cọ nhiệt độ chính là một con dao hai lưỡi.
Trận chiến này liên quan đến danh dự của nền âm nhạc Tần Sở, quả thực có thể khiến Andhadhun được chú ý rất nhiều, nhưng nếu nó không đáp ứng được sự mong đợi trong lòng khán giả thì bộ phim này sẽ có kết quả tồi tệ không thể tưởng tượng được.
Tiện Ngư cũng sẽ rất khó sống.
Cho nên để an toàn, lão Chu vẫn đề nghị: “Hay là ta nhờ Dương Chung Minh nghe thử bản nhạc của ngươi trước, có lẽ hắn sẽ có một số đề nghị hữu ích cho ngươi. Không phải ta không tin tưởng ngươi đâu, mà là tác phẩm lần này thật sự quá quan trọng đối với sự nghiệp của ngươi!”
Lâm Uyên nói: “Được.”
Hắn là vàng thật không sợ lửa.
Lão Chu gật đầu, dẫn Lâm Uyên đi lên tầng mười bốn. Tầng mười bốn là tầng lầu cao nhất của bộ soạn nhạc, cũng là tầng do Dương Chung Minh làm đại biểu.
Dương Chung Minh là khúc phụ đỉnh cấp của Lam Tinh, đương nhiên không thể để hắn đigặp Lâm Uyên mà là Lâm Uyên đến gặp hắn mới thích hợp. Đây là lễ nghi mà vãn bối nên có.
Lâm Uyên cũng cảm thấy nên như vậy. Kỳ thực trong lòng Lâm Uyên có một loại tình cảm đặc biệt đối với Dương Chung Minh, nếu không tính đến việc Hệ thống cung cấp bản nhạc cho hắn thì thẻ nhân vật Dương Chung Minh mới là thứ giúp Lâm Uyên thu hoạch được nhiều kiến thức nhất.
Trong lòng Lâm Uyên, Dương Chung Minh chính là lão sư thực thụ!
Bởi vì gần như toàn bộ kiến thức âm nhạc của hắn đều được thẻ nhân vật Dương Chung Minh truyền thụ, dù bản thân Dương Chung Minh không biết chuyện này nhưng Lâm Uyên vẫn rất kính trọng hắn.
Không bao lâu sau hai người đã đến tầng mười bốn.
Lão Chu dẫn Lâm Uyên đến trước cửa phòng làm việc an tĩnh, gõ một cái. Đợi bên trong truyền ra tiếng “mời vào” hắn mới cùng Lâm Uyên đi vào trong.
Lâm Uyên nhìn thấy một nam nhân khoảng hơn 40 tuổi đang ngẩng đầu nhìn mình, người đàn ông này cao khoảng 1 mét 8, gương mặt thon gầy, hốc mắt khá sâu như không được nghỉ ngơi tốt trong một thời gian dài. Có thể tưởng tượng ra lúc còn trẻ hắn là một thanh niên vô cùng đẹp trai.
“Chào Dương lão sư.” Lâm Uyên chủ động chào hỏi.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, Dương Chung Minh sẽ không bao giờ ngờ được rằng người trước mặt rất quen thuộc với hắn, thậm chí càng thêm quen thuộc với kiến thức soạn nhạc của hắn.
Đã được lão Chu thông báo trước nên Dương Chung Minh không bất ngờ trước sự xuất hiện của Lâm Uyên, hắn chỉ nhìn chằm chằm Lâm Uyên bằng ánh mắt của một thám tử, qua một lúc lâu mới mở miệng nói:
“Ta biết ngươi.”
Lão Chu nghe vậy cũng cười nói: “Chuyện thế nào thì ta đã kể ngươi nghe rồi đó, nhờ ngươi nghe thử bản nhạc lần này của Lâm Uyên, chỉ cần ngươi nói là ổn thì ta sẽ yên lòng. Nếu chuyện này không được xử lý tốt thì hình tượng của Tiện Ngư sẽ bị phá huỷ, hy vọng ngươi để tâm một chút.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook