Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
Chương 310: Song Ca Và Hát Đệm

Nâng ta thì ta cũng một bước lên trời.

Đây là suy nghĩ của rất nhiều người khi nghe tin Tôn Diệu Hoả được chọn.

Bộ soạn nhạc muốn chọn ra một số ca sĩ để trọng điểm bồi dưỡng, tin tức này vừa truyền ra đã tạo thành ảnh hưởng mãnh liệt đối với các ca sĩ trong công ty. Người nào nghe tin cũng lập tức hành động, thậm chí tự đề cử chính mình…

Ai không muốn được bộ soạn nhạc chọn trúng? Đây chính là tài nguyên của cả một tầng lầu, được chọn trúng đồng nghĩa với việc đã thò một chân vào ngưỡng cửa ca sĩ tuyến một rồi!

Đối với đám ca sĩ, bộ soạn nhạc chính là bảo tàng rất mê người.

Khi Tôn Diệu Hoả biết được tin tức này, hắn theo bản năng cho rằng mình sẽ không được chọn. Cho dù giao tình giữa hắn và học đệ rất dày nhưng hắn không có chút hy vọng nào.

Trong lòng Tôn Diệu Hoả, chỉ cần ngày nào đó học đệ vui vẻ mà chiếu cố hắn một chút thì hắn đã rất mừng rồi.

Bởi vì hắn biết rõ tình huống của mình, bài hát có hot cỡ nào thì hắn cũng không hot được. Hắn chính là bùn nhão không thể trát tường.

Nhưng hắn không thể ngờ được học đệ lại không quan tâm công ty chỉ trích thế nào, cứ thế chọn mình.

Phải biết… có bao nhiêu ca sĩ có nền tảng tốt hơn hắn rất nhiều, bọn họ đều chen chúc muốn được lựa chọn.

Hắn đạt được ưu đãi này thì còn cái gì mà tức giận?

Thay vì phẫn nộ vì bị các ca sĩ khác khinh thường, chẳng bẳng nghĩ cách để bản thân tạo ra thành tích tốt, nếu không sẽ rất có lỗi với sự trọng dụng mà học đệ dành cho hắn.

Giang Quỳ ngơ ngẩn.

Nàng chợt phát hiện, cảnh giới của nàng còn xa mới bằng Tôn Diệu Hoả.

Đúng vậy, có cái gì mà phải chối? Hai người bọn họ được tầng chín chọn trúng còn không phải là vì quan hệ với Tiện Ngư lão sư sao?

Nếu không Tiện Ngư lão sư đã chọn Triệu Doanh Các rồi.



Dù sao cả công ty đều biết Triệu Doanh Các là fan hâm mộ rất trung thành của Tiện Ngư lão sư, nàng chỉ hận không thể tự đề cử mình với tầng chín.

Cho nên Giang Quỳ nàng nên thoải mái thừa nhận thì hơn. Bởi vì loại thời điểm này có giải thích thế nào cũng không có tác dụng.

Chỉ có một phương pháp phản kích, đó chính là tạo ra thành tích tốt để tất cả mọi người im miệng, để những người này hiểu được lựa chọn của Tiện Ngư lão sư là chính xác!

Ánh mắt của Tiện Ngư lão sư mới là tốt nhất!

Nghĩ tới đây, Giang Quỳ bình thường trở lại, thậm chí còn cảm thấy Tôn Diệu Hoả là người rất ấm áp.

Dường như bị Tôn Diệu Hoả lây nhiễm, sự ấm ức và phẫn nộ trong lòng nàng đã bị ý chí chiến đấu sục sôi thay thế, ta nhất định không thể để Tiện Ngư lão sư hối hận về sự lựa chọn này!

“Đại biểu tìm các ngươi.” Cố Đông đi ra thông báo với hai người.

Hai người thấp thỏm đi vào phòng làm việc của Lâm Uyên.

Lúc này Lâm Uyên đang suy tư xem sang năm làm sao bồi dưỡng Tôn Diệu Hoả và Giang Quỳ. Thấy hai người đi vào hắn liền nói: “Mời ngồi.”

Cố Đông rót trà cho hai người. Trong phòng làm việc của Lâm Uyên bây giờ không hề thiếu trà ngon, bởi vì chỉ cần là người biết Lâm đại biểu đều hiểu được sở thích của hắn.

“Trà ngon!”

Trà vừa rót ra còn khá nóng nhưng Tôn Diệu Hoả đã uống một ngụm rất ngon lành rồi tán dương: “Xem ra sau này ta phải đổi sang uống trà mới được, cà phê không thể so sánh với thứ này, vẫn là học đệ có phẩm vị tốt.”

“Vậy sao?” Lâm Uyên cảm thấy vui vẻ, học trưởng đúng là tri kỷ của mình. “Học trưởng uống chậm một chút, trà hơi nóng, nếu thích thì ta tặng cho ngươi hai… tặng cho ngươi một hộp.”

Giang Quỳ: “. . .”

Vậy mà trước đó nàng còn cảm thấy Tôn Diệu Hoả ấm áp!

So với ấm áp, liếm cẩu quả nhiên vẫn là từ ngữ thích hợp nhất để miêu tả người này.

Không ngờ đã lâu không gặp, công phu liếm cẩu của Tôn Diệu Hoả lại tịnh tiến rồi. Bản thân nàng còn đang suy tư nên nói gì để lấy được hảo cảm của Tiện Ngư lão sư mà Tôn Diệu Hoả đã nhanh chóng tìm được cửa khẩu đột phá.



Quá liều mạng!

Trà này vừa mới pha xong thôi, hắn không sợ bị bỏng lưỡi?

Không biết suy nghĩ của Giang Quỳ và Tôn Diệu Hoả, Lâm Uyên chậm rãi nói: “Các ngươi có thể hát phối hợp không? Chính là hát đệm cho nhau ấy?”

“Hát đệm?” Tôn Diệu Hoả và Giang Quỳ đưa mắt nhìn nhau.

Tôn Diệu Hoả suy nghĩ một chút rồi nói: “Về cơ bản thì có thể.”

“Ta cũng vậy.” Giang Quỳ gật đầu.

Hai người đều xuất thân chính quy, tốt nghiệp trường đại học âm nhạc, đương nhiên sẽ biết cách hát đệm, nhưng bọn họ không biết tiêu chuẩn của Lâm Uyên là ở mức nào nên nếu hai người thật sự hợp tác, hẳn là vẫn cần một đoạn thời gian để luyện tập.

Đáng nói là, việc hát đệm cần cả hai ca sĩ có chuyên môn và hiểu biết, nếu không sẽ rất dễ gây ra xáo trộn, hát đệm không phải là hai người hát song song với nhau một lúc. Nếu người hát chính hát 123, thì người hát đệm sẽ hát 345.

Hát đệm cần linh hoạt mà không cứng nhắc, nhưng muốn hát đệm tốt thì cần ca sĩ có trình độ cao, nếu không luyện tập với nhau sẽ dễ dàng xuất hiện tình huống giọng hát đôi bên không hài hoà.

Giống như trong làng ca nhạc, hai vị ca sĩ đỉnh phong muốn hợp tác hát với nhau thì trong quá trình song ca nhất định sẽ xuất hiện đoạn nhạc người này hát đệm cho người kia. Nếu phối hợp tốt sẽ tạo ra hiệu quả gấp đôi, nhưng nếu phối hợp không tốt thì người nghe sẽ cảm thấy có gì đó không đúng.

1 cộng 1 có thể lớn hơn 2, nhưng 1 cộng 1 cũng có thể ít hơn 1.

Nghe Lâm Uyên hỏi vậy, Tôn Diệu Hoả và Giang Quỳ đều đoán được ý tưởng của hắn: “Học đệ muốn ta và Giang Quỳ hát song ca nam nữ?”

Lâm Uyên gật đầu: “Ừ.”

Nhiệm vụ của công ty là nâng một nam ca sĩ và một nữ ca sĩ lên tuyến một, vậy cách nhanh nhất chính là cho bọn hắn hát song ca.

Đương nhiên, tiết kiệm sức lực chỉ là lý do phụ., Lâm Uyên chưa bao giờ là người lười biếng. Nguyên nhân chính vẫn là loại phương pháp này… tiết kiệm tiền nhất!

Sau nhiều lần tự hỏi Lâm Uyên đã tìm ra được sơ hở này của Hệ thống. Mỗi bài hát chế tác riêng là mỗi lần trả tiền, sao không chế tác ra bài hát song ca nam nữ để đẩy cả hai người cùng lúc cho tiện?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương