Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
-
Chương 11: Đến Con Chó Cũng Có Thể Thắng (1)
Lâm Uyên không biết Triệu Ngọc khó xử.
Sau khi hắn ghi âm xong bài hát, liền không để ý đến chuyện Ca đàn Tân nhân quý nũa, bởi vì tiếp theo hắn phải đặt trọng tâm hoàn thành nhiệm vụ hệ thống.
<Tiến vào top 25 trong cuộc thi chuyên ngành>
Đây là một nhiệm vụ liên quan đến học tập, điểm thi rất trọng yếu. Cho nên bắt đầu từ tiết học thứ nhất của ngày tiếp theo, Lâm Uyên liền chính thức bật mode <Học Bá>.
Học tập khiến tôi vui vẻ.
Các bài khảo hạch chuyên ngành đều là hình thức thi viết, trong đó có rất nhiều kiến thức đều là học bằng cách ghi nhớ. Cho nên ngoại trừ ghi chép nghiêm túc trong giờ học ra thì LÂM UYÊN cũng đem thời gian nhàn hạ sau giờ học để xem các loại sách vở chuyên ngành của mình.
Hệ soạn nhạc có lý thuyết chiếm đa số.
Liên tục học tập, trong đầu Lâm Uyên đầy cái gì mà <đối âm cùng phú cạch>, <giảng giải ôn độ>, <Kỹ năng soạn nhạc hiện đại> thậm chí còn có loại kiến thức chuyên ngành <Giao hưởng thính phòng đại cương>.
Tuy nhiên khoan hãy nói, liên tục mấy ngày trải qua cuộc sống như vậy, Lâm Uyên cũng không thấy khô khan, ngược lại cảm giác thấy mình mỗi ngày đều trôi qua rất phong phú.
Buổi tối học tập quá căng thẳng hắn lại gọi hai người Hạ Phồncùng Giản Dịchtùy tiện đi dạo một lúc trên sân trường, hóng gió đêm, nói nhảm, rất là thích ý.
Đang đi trong sân trường, bỗng nhiên điện thoại của Lâm Uyên rung lên. Lấy ra nhìn một cái, là thông báo. <Ca đàn Tân nhân quý mở ra vào ngày mai, «Sinh như hạ hoa» đã nghi danh, Tinh Mang cùng bạn đồng hành>
Tân nhân quý?
Lâm Uyên kinh ngạc nói: “Hôm nay là cuối tháng sao? Ngày mai đã là tháng 11 rồi hả?”
Được rồi. Vì hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, tranh thủ lại mở ra một cái rương Thanh đồng, hắn gần đây học tập quên trời đất, lại trực tiếp đem chuyện tân nhân quý quên đến ngoài chín tầng mây.
Giản Dịch nói: “Chính xác thì qua 12h tối hôm nay, Ca đàn Tân nhân quý mỗi năm một lần liền bắt đầu rồi!”
Có lẽ là bởi vì có liên quan tới chuyên ngành của mình, Hạ Phồn ở một bên có chút hưng phấn bổ sung: “Mấy ngày nay hệ âm nhạc của chúng ta treo lên hạ xuống thảo luận chuyên này, nhất là khoa thanh nhạc của tôi. Ngay cả giáo viên cũng đều nói trong tiết học, bởi vì năm nay học trưởng Tôn Diệu Hỏa trong hệ sẽ xuất đạo ở Tân nhân quý. Tôn Diệu Hỏa còn tự mình chủ động liên lạc với phía trường học, hy vọng các học đệ học muội đồng môn trong trường đến thời điểm đó bỏ phiếu bầu cho anh ta lên bảng. Cậu có ấn tượng với học trưởng Tôn chứ? Lúc trước khi cậu chưa đổi ngành, chúng mình còn từng tiếp xúc qua.”
Sắc mặt của Lâm Uyên cổ quái nói: “Có ấn tượng.”
Vì làm người khiêm tốn, nên Lâm Uyên đã cố tình nhờ cậy qua Tôn Diệu Hỏa chứ không muốn tuyên bố thực ra mình chính là người sáng tác ca khúc «Sinh như hạ hoa». Bây giờ nhìn lại, Tôn Diệu Hỏa quả thật không làm mình bại lộ.
Hum?
Giản Dịch nghiêng đầu nhìn Lâm Uyên, cảm thấy biểu tình của hắn có chút ý vị sâu xa.
Sau đó Giản Dịch cùng Hạ Phồn hai mắt nhìn nhau một cái, dường như trong mơ hồ đã nắm được gì đó.
Hai người đều nhớ Lâm Uyên trước đây lấy phương thức “có người bằng hữu” để hỏi ý kiến bọn họ sẽ phát hành bài hát mới như thế nào, Hạ Phồn còn đề nghị hắn tìm người đại diện của công ty để ghi danh Tân nhân quý năm nay.
Bây giờ nhìn lại, có vẻ như Lâm Uyên đã thất bại. Suy nghĩ một chút cũng phải, tiêu chuẩn gia nhập Tân nhân quý là biết bao cao xa, mặc dù Lâm Uyên có thiên phú thanh nhạc đầy đủ, điều kiện giọng hát vô địch, nhưng phương diện soạn nhạc liền thật không có thiên phú gì.
Huống chi, nếu như không phải không tự tin, Lâm Uyên cũng sẽ không nói “Có người bằng hữu” chứ.
Đã như vậy, vì không để cho Lâm Uyên thương tâm, hai người rất ăn ý mà làm ra quyết định tối nay phải bồi vị này nói chuyện thật tốt.
Lâm Uyên vẫn không biết ý nghĩ của hai người bạn. Giờ phút này hắn có chút vui vẻ khi thấy hai người bạn không có hỏi tới sự tình Tân nhân quý của mình, dù sao hắn cũng không quá rành việc giải thích với người mình đã nói dối.
Cứ như vậy, ba người với tâm tư khác nhau tự về nhà trọ của mình.
…
Tân nhân quý bắt đầu tính từ 0h đêm ngày 1/11, vì thế số người thức đêm là không đếm xuể. Nhưng Lâm Uyên gần đây một lòng vì học tập, thực sự quá mệt mỏi. Hơn nữa bởi vì nguyên nhân thân thể tương đối kém, nên hắn căn bản không đợi được đến giữa đêm, mười giờ hơn đã lăn quay ra ngủ.
Tuy âm Uyên không đợi được nhưng tự nhiên có rất nhiều người đợi, đặc biệt là lũ cú đêm thích nghe nhạc đêm khuya hay nghịch điện thoại kia.
---
Trương Thần, sinh viên năm hai đại học hệ âm nhạc của học viện nghệ thuật Ma Đô chính là một con cú đêm như vậy. 0h sáng, Trương Thần đeo lên tai nghe tốt nhất của mình, mở ra phần mềm <Vân Hải Music> mà hắn thường dùng để chuẩn bị nghe nhạc. Chuẩn bị nghe một chút xem bài hát mới trong Tân nhân quý năm nay có gì đáng giá cho hắn khai thác không.
“Hi vọng năm nay đừng để cho tôi thất vọng”
Làm sinh viên hệ âm nhạc, Trương Thần coi âm nhạc như là công việc, là đam mê. Hắn có tới 4 chiếc tai nghe cao cấp, giá từ 1500 - 10000 đồng, tất cả đều là hắn đi làm thêm, tích cóp mua về.
Mở ra ca khúc đề cử, Trương Thần bắt đầu nghe một bài nhạc hàng đầu tiên.
Thành thật mà nói, người đề cử những ca khúc này cũng không tệ lắm, dù sao cũng là các công ty lớn ra sức đẩy bài hát mới của Tân nhân quý, phải hướng tới Tân duệ bảng nên chất lượng nhất định phải không làm bản thân phải xấu hổ, nếu không cũng uổng phí tài nguyên.
Nhưng vấn đề ở chỗ, những ca khúc này chỉ dừng lại ở mức không tệ.
Loại người đem đam mê đặt tại âm nhạc như Trương Thần này, cái tai thực sự đặt rất cao, ca khúc bình thường khó lọt vào tai bọn họ.
Vì vậy, liên tục nghe hai mươi mốt bài hát, chỉ có 3 bài được Trương Thần cho vào list nhạc của mình. Tài khoản của Trương Thần cũng duy trì được 10 năm rồi. Trong tài khoản có tổng cộng 2 danh sách bài hát đơn trong mục yêu thích, còn lại phía dưới là bài hát đơn dự bị.
Trong list yêu thích có tổng cộng mười hai bài hát, mười năm mới tích lũy được 12 bài, mỗi bài như đã là kinh điển, khảm sâu trong tâm hồn của Trương Thần, khả năng cả đời này hắn cũng không thể xóa đi, hơn nữa cứ cách một thời gian lại bỏ ra nghe lại.
Quay lại danh sách mới, trong list dự bị có số lượng bài hát khá nhiều, hơn nữa thay đổi tương đối thường xuyên. Đây thuộc về loại ca khúc để cho hắn thích thú trong thời gian ngắn, nhưng khi nghe nhiều sẽ thấy vô vị, khi chán hắn sẽ đá nó ra khỏi list nhạc của mình.
Lại nghe thêm vài bài, Trương Thần hơi mệt một chút, mỗi bài chỉ nghe 3p cũng đã qua hơn một tiếng rồi. Hắn ngáp một cái chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên bị một cái bài hát mới được đề cử với từ ngữ hấp dẫn chú ý vừa lóe lên một cái rối biến mất. Trên dòng chữ đề cử hiện ra một câu thơ: <Sinh như hạ hoa chi sáng lạn - Tử như thu diệp chi tinh mỹ>
Không thể không nói, câu này rất có ý tứ. Đẹp đến nỗi Trương Thần không đành lòng mở ra ca khúc để nghe. Hắn sợ ca khúc có chất lượng không cao, ngược lại sẽ phá hư ý cảnh của câu đề cử này. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn mở ra bài hát gọi là «Sinh như hạ hoa» kia.
Bởi vì hắn có chút hiếu kỳ, nội dung bài hát phía sau câu đề này rốt cuộc sẽ thế nào.
.
Sau khi hắn ghi âm xong bài hát, liền không để ý đến chuyện Ca đàn Tân nhân quý nũa, bởi vì tiếp theo hắn phải đặt trọng tâm hoàn thành nhiệm vụ hệ thống.
<Tiến vào top 25 trong cuộc thi chuyên ngành>
Đây là một nhiệm vụ liên quan đến học tập, điểm thi rất trọng yếu. Cho nên bắt đầu từ tiết học thứ nhất của ngày tiếp theo, Lâm Uyên liền chính thức bật mode <Học Bá>.
Học tập khiến tôi vui vẻ.
Các bài khảo hạch chuyên ngành đều là hình thức thi viết, trong đó có rất nhiều kiến thức đều là học bằng cách ghi nhớ. Cho nên ngoại trừ ghi chép nghiêm túc trong giờ học ra thì LÂM UYÊN cũng đem thời gian nhàn hạ sau giờ học để xem các loại sách vở chuyên ngành của mình.
Hệ soạn nhạc có lý thuyết chiếm đa số.
Liên tục học tập, trong đầu Lâm Uyên đầy cái gì mà <đối âm cùng phú cạch>, <giảng giải ôn độ>, <Kỹ năng soạn nhạc hiện đại> thậm chí còn có loại kiến thức chuyên ngành <Giao hưởng thính phòng đại cương>.
Tuy nhiên khoan hãy nói, liên tục mấy ngày trải qua cuộc sống như vậy, Lâm Uyên cũng không thấy khô khan, ngược lại cảm giác thấy mình mỗi ngày đều trôi qua rất phong phú.
Buổi tối học tập quá căng thẳng hắn lại gọi hai người Hạ Phồncùng Giản Dịchtùy tiện đi dạo một lúc trên sân trường, hóng gió đêm, nói nhảm, rất là thích ý.
Đang đi trong sân trường, bỗng nhiên điện thoại của Lâm Uyên rung lên. Lấy ra nhìn một cái, là thông báo. <Ca đàn Tân nhân quý mở ra vào ngày mai, «Sinh như hạ hoa» đã nghi danh, Tinh Mang cùng bạn đồng hành>
Tân nhân quý?
Lâm Uyên kinh ngạc nói: “Hôm nay là cuối tháng sao? Ngày mai đã là tháng 11 rồi hả?”
Được rồi. Vì hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, tranh thủ lại mở ra một cái rương Thanh đồng, hắn gần đây học tập quên trời đất, lại trực tiếp đem chuyện tân nhân quý quên đến ngoài chín tầng mây.
Giản Dịch nói: “Chính xác thì qua 12h tối hôm nay, Ca đàn Tân nhân quý mỗi năm một lần liền bắt đầu rồi!”
Có lẽ là bởi vì có liên quan tới chuyên ngành của mình, Hạ Phồn ở một bên có chút hưng phấn bổ sung: “Mấy ngày nay hệ âm nhạc của chúng ta treo lên hạ xuống thảo luận chuyên này, nhất là khoa thanh nhạc của tôi. Ngay cả giáo viên cũng đều nói trong tiết học, bởi vì năm nay học trưởng Tôn Diệu Hỏa trong hệ sẽ xuất đạo ở Tân nhân quý. Tôn Diệu Hỏa còn tự mình chủ động liên lạc với phía trường học, hy vọng các học đệ học muội đồng môn trong trường đến thời điểm đó bỏ phiếu bầu cho anh ta lên bảng. Cậu có ấn tượng với học trưởng Tôn chứ? Lúc trước khi cậu chưa đổi ngành, chúng mình còn từng tiếp xúc qua.”
Sắc mặt của Lâm Uyên cổ quái nói: “Có ấn tượng.”
Vì làm người khiêm tốn, nên Lâm Uyên đã cố tình nhờ cậy qua Tôn Diệu Hỏa chứ không muốn tuyên bố thực ra mình chính là người sáng tác ca khúc «Sinh như hạ hoa». Bây giờ nhìn lại, Tôn Diệu Hỏa quả thật không làm mình bại lộ.
Hum?
Giản Dịch nghiêng đầu nhìn Lâm Uyên, cảm thấy biểu tình của hắn có chút ý vị sâu xa.
Sau đó Giản Dịch cùng Hạ Phồn hai mắt nhìn nhau một cái, dường như trong mơ hồ đã nắm được gì đó.
Hai người đều nhớ Lâm Uyên trước đây lấy phương thức “có người bằng hữu” để hỏi ý kiến bọn họ sẽ phát hành bài hát mới như thế nào, Hạ Phồn còn đề nghị hắn tìm người đại diện của công ty để ghi danh Tân nhân quý năm nay.
Bây giờ nhìn lại, có vẻ như Lâm Uyên đã thất bại. Suy nghĩ một chút cũng phải, tiêu chuẩn gia nhập Tân nhân quý là biết bao cao xa, mặc dù Lâm Uyên có thiên phú thanh nhạc đầy đủ, điều kiện giọng hát vô địch, nhưng phương diện soạn nhạc liền thật không có thiên phú gì.
Huống chi, nếu như không phải không tự tin, Lâm Uyên cũng sẽ không nói “Có người bằng hữu” chứ.
Đã như vậy, vì không để cho Lâm Uyên thương tâm, hai người rất ăn ý mà làm ra quyết định tối nay phải bồi vị này nói chuyện thật tốt.
Lâm Uyên vẫn không biết ý nghĩ của hai người bạn. Giờ phút này hắn có chút vui vẻ khi thấy hai người bạn không có hỏi tới sự tình Tân nhân quý của mình, dù sao hắn cũng không quá rành việc giải thích với người mình đã nói dối.
Cứ như vậy, ba người với tâm tư khác nhau tự về nhà trọ của mình.
…
Tân nhân quý bắt đầu tính từ 0h đêm ngày 1/11, vì thế số người thức đêm là không đếm xuể. Nhưng Lâm Uyên gần đây một lòng vì học tập, thực sự quá mệt mỏi. Hơn nữa bởi vì nguyên nhân thân thể tương đối kém, nên hắn căn bản không đợi được đến giữa đêm, mười giờ hơn đã lăn quay ra ngủ.
Tuy âm Uyên không đợi được nhưng tự nhiên có rất nhiều người đợi, đặc biệt là lũ cú đêm thích nghe nhạc đêm khuya hay nghịch điện thoại kia.
---
Trương Thần, sinh viên năm hai đại học hệ âm nhạc của học viện nghệ thuật Ma Đô chính là một con cú đêm như vậy. 0h sáng, Trương Thần đeo lên tai nghe tốt nhất của mình, mở ra phần mềm <Vân Hải Music> mà hắn thường dùng để chuẩn bị nghe nhạc. Chuẩn bị nghe một chút xem bài hát mới trong Tân nhân quý năm nay có gì đáng giá cho hắn khai thác không.
“Hi vọng năm nay đừng để cho tôi thất vọng”
Làm sinh viên hệ âm nhạc, Trương Thần coi âm nhạc như là công việc, là đam mê. Hắn có tới 4 chiếc tai nghe cao cấp, giá từ 1500 - 10000 đồng, tất cả đều là hắn đi làm thêm, tích cóp mua về.
Mở ra ca khúc đề cử, Trương Thần bắt đầu nghe một bài nhạc hàng đầu tiên.
Thành thật mà nói, người đề cử những ca khúc này cũng không tệ lắm, dù sao cũng là các công ty lớn ra sức đẩy bài hát mới của Tân nhân quý, phải hướng tới Tân duệ bảng nên chất lượng nhất định phải không làm bản thân phải xấu hổ, nếu không cũng uổng phí tài nguyên.
Nhưng vấn đề ở chỗ, những ca khúc này chỉ dừng lại ở mức không tệ.
Loại người đem đam mê đặt tại âm nhạc như Trương Thần này, cái tai thực sự đặt rất cao, ca khúc bình thường khó lọt vào tai bọn họ.
Vì vậy, liên tục nghe hai mươi mốt bài hát, chỉ có 3 bài được Trương Thần cho vào list nhạc của mình. Tài khoản của Trương Thần cũng duy trì được 10 năm rồi. Trong tài khoản có tổng cộng 2 danh sách bài hát đơn trong mục yêu thích, còn lại phía dưới là bài hát đơn dự bị.
Trong list yêu thích có tổng cộng mười hai bài hát, mười năm mới tích lũy được 12 bài, mỗi bài như đã là kinh điển, khảm sâu trong tâm hồn của Trương Thần, khả năng cả đời này hắn cũng không thể xóa đi, hơn nữa cứ cách một thời gian lại bỏ ra nghe lại.
Quay lại danh sách mới, trong list dự bị có số lượng bài hát khá nhiều, hơn nữa thay đổi tương đối thường xuyên. Đây thuộc về loại ca khúc để cho hắn thích thú trong thời gian ngắn, nhưng khi nghe nhiều sẽ thấy vô vị, khi chán hắn sẽ đá nó ra khỏi list nhạc của mình.
Lại nghe thêm vài bài, Trương Thần hơi mệt một chút, mỗi bài chỉ nghe 3p cũng đã qua hơn một tiếng rồi. Hắn ngáp một cái chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên bị một cái bài hát mới được đề cử với từ ngữ hấp dẫn chú ý vừa lóe lên một cái rối biến mất. Trên dòng chữ đề cử hiện ra một câu thơ: <Sinh như hạ hoa chi sáng lạn - Tử như thu diệp chi tinh mỹ>
Không thể không nói, câu này rất có ý tứ. Đẹp đến nỗi Trương Thần không đành lòng mở ra ca khúc để nghe. Hắn sợ ca khúc có chất lượng không cao, ngược lại sẽ phá hư ý cảnh của câu đề cử này. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn mở ra bài hát gọi là «Sinh như hạ hoa» kia.
Bởi vì hắn có chút hiếu kỳ, nội dung bài hát phía sau câu đề này rốt cuộc sẽ thế nào.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook