Dưới Ánh Mặt Trời, không có chuyện gì bất ngờ.

Huyến Lạn Ngân Hỏa cùng Sa Hải phong sát giải trí Tinh Mang, tự nhiên không gạt được ánh mắt người trong nghề. Về phần nguyên nhân?

Dùng mông nghĩ cũng biết, nhất định là bởi vì Triệu Doanh Cát.

Trước đây tam đại công ty đồng thời cạnh tranh quyền ký hợp đồng với nàng, rối rít xuất ra tất cả vốn liếng. Cuối cùng Triệu Doanh Cát lựa chọn Tinh Mang, Ngân Hỏa cùng Sa Hải làm sao có thể nhịn được cục ức chế này?

Không thể nhịn, liền bắt đầu phản kích.

Ở trong nghề, rất nhiều người đều tiến hóa ra một bộ mũi chó. Trong vòng hơi gió thổi cỏ lay, bọn họ là có thể ngửi được mùi thuốc súng ẩn sau đó.

Nói chung, tam đại giải trí Tần Châu cạnh tranh phản kích lẫn nhau, từ sớm đã trở thành hạng mục mà rất nhiều người trong nghề quen thuộc.

Nếu như giữa tam đại sóng yên biển lặng, mọi người ngược lại sẽ cảm thấy không bình thường.

Tháng mười một là cạnh tranh Tân Duệ Bảng.

Tháng mười hai là vây quét Triệu Doanh Cát.

Tam lão đại sử dụng thực lực chứng minh, bọn họ sẽ không khiến quần chúng hóng chuyện thất vọng.

Gây sự gây sự gây sự!

Về phần Ngân Hỏa liên thủ với Sa Hải, thực ra cũng không mới. Giữa tam đại, thường sẽ có tình huống tương tự phát sinh.

Có đôi khi là Ngân Hỏa liên thủ với Sa Hải. Có đôi khi là Sa Hải liên thủ với Tinh Mang...

Ngược lại trong ba lão đại, có ai nắm được cơ hội nổi bật, cũng sẽ dẫn đến sự liên thủ phong sát của hai nhà còn lại, nhất định phải đem bên đó kéo xuống ngựa mới thôi.

Vì thế, quần chúng hóng hớt trong nghề âm thầm nghị luận:

“Lần này Ngân Hỏa liên thủ với Sa Hải, hoàn toàn là đánh vào điểm yếu của Tinh Mang rồi.”

“Nắm thời cơ quả thật rất hay.”

“Triệu Doanh Cát cưỡi hổ khó xuống, căn bản không thể thay đổi thời gian xuất phẩm. Nếu cứng rắn đổi, vậy phải kéo dài tới tận tháng ba sang năm.”

“Đến tháng ba hoa cúc đều lạnh.”

“Đúng vậy, cái quán quân «Thịnh Phóng» của Triệu Doanh Cát, căn bản không giữ được nhiệt tới tháng ba, vì thế chỉ có thể tử chiến đến cùng.”

“Triệu Doanh Cát lành ít giữ nhiều rồi.”

“Điều động hai vị ca sĩ thần tượng, lần ngày Ngân Quang cùng Sa Hải thực sự cấp đủ mặt mũi cho Triệu Doanh Cát.”

“...”

Truyền thông cũng không nhàn rỗi.

Rất nhiều tin tức nhắc tới chủ đề này, toàn bộ đều tập trung điểm nóng: “Tháng giêng, Ngân Hỏa cùng Sa Hải, ai sẽ giành được hạng 1 BXH bài hát mới?”

Trong giới chuyên nghiệp, Tinh Mang đã trở thành bên thua thiệt. Thật sự không còn bao nhiêu người coi trọng Triệu Doanh Cát lật bàn. Ca sĩ thần tượng cộng thêm sức ảnh hưởng của nhạc sĩ vương bài, đây không phải chuyện đùa.

Mà lúc này, trong nội bộ Huyến Lạn Ngân Hỏa.

Trần Chí Vũ có chút ý kiến, đối với người đại diện phàn nàn nói:

“Ta dự định tháng ba sang năm phát hành bài hát mới, công ty đột nhiên thay đổi bắt phải vào tháng sau, muốn chèn ép một ca sĩ mới, bọn họ hỏi qua ta có đồng ý sao?”

Trần Chí Vũ.

Hắn là ca sĩ thần tượng mà Ngân Hỏa phái ra phong sát Triệu Doanh Cát.

Người đại diện khuyên nhủ: “Trứng chọi đá thôi, đây là quyết định của công ty, ta cũng không có biện pháp cự tuyệt. Bất quá Tịch nữ vương nói, sẽ không để ngươi thua thiệt. Sang năm cho ngươi mở một Live-Show tại Tần Châu Đại Kịch Viện.”

“Đạo lý ta đều biết, nhưng chính là có chút khó chịu.”

Trần Chí Vũ hừ lạnh nói: “Triệu Doanh Cát dù sao cũng là quán quân «Thịnh Phóng», ta chèn áp nàng như vậy, thực sự không còn mặt mũi. Fan của nàng cũng sẽ ghi thù ta.”

Người đại diện cười mỉa: “Chút fan của nàng ta có thể so sánh được với ngươi sao.”

Trần Chí Vũ bĩu môi: “Ngược lại không có lần sau. Ngoài ra để công ty tuyên truyền thật tốt, top 1 BXH bài hát mới tháng 1, ta cũng sẽ không nhường cho bên Sa Hải.”

Người đại diện vội vàng nói: “Đó là chuyện tất nhiên.”

Bắt đầu từ khi Ngân Hỏa cùng Sa Hải phái ra ca sĩ thần tượng, hạng mục cạnh tranh hạng nhất tháng sau, đã có thể tuyên bố không liên quan gì đến Tinh Mang rồi.

Đối với lần này, ngoại trừ bản thân Triệu Doanh Cát, nhóm fan của nàng cũng là một đám đoàn thể rất tức giận.

Không ít người ủng hộ Triệu Doanh Cát sau khi xem tin tức, đều cuồng mắng Ngân Hỏa cùng Sa Hải, lại có thể bắt tay chèn ép người mới, thủ đoạn không quang minh chính đại vv...

Bất quá Sa Hải cùng Ngân Hỏa sóng to gió lớn nào chưa từng gặp, về chút nước bọt của fan Triệu Doanh Cát, không đủ cho bọn họ để ý tới. Trong thông báo công khai với ngoại giới, cũng chỉ dùng một từ nhẹ phiêu phiêu “Trùng hợp” liền giải thích đại khái rồi.

.

Giữa tranh cãi, thời gian từng chút trôi qua. Trong mắt bao người soi mói, tháng riêng rốt cuộc đến. Cái này cũng có nghĩa là hạng mục cạnh tranh top 1 BXH bài hát mới hoàn toàn khai hỏa.

Ngày đầu tháng này.

Ca Sĩ thần tượng của Sa Hải và Ngân Hỏa đồng thời phát hành bài hát.

«Dịch Nhiên Dịch Bạo Tạc» do Triệu Doanh Cát biểu diễn giống vậy, đúng kỳ hạn công bố.

Buổi sáng, Trần Chí Vũ ngồi tại công ty, trước tiên mở ra ứng dụng chính mình thường dùng nghe nhạc. Đầu tiên bật lên bài hát của vị kia bên Sa Hải, đối thủ cạnh tranh cùng mình.

Với Trần Chí Vũ mà nói, đánh bại Sa Hải, hạng nhất BXH bài hát mới, cơ bản là vật trong túi.

Bài hát kia tên «Tiêu Đường», đã từng nghe tuyên truyền khá nhiều trước đó.

Đeo tai nghe lên, đem bài hát này nghe xong, tâm tình Trần Chí Vũ có chút thấp thỏm.

Hắn thấy đối phương hát không tệ lắm. Trong tình huống nhân khí không kém mình nhiều, nhân tố quyết định thắng bại cuộc đấu này thực ra là khẩu vị đa số người nghe, cộng với công sức tuyên truyền của công ty.

Chuẩn bị tắt máy tháo tai nghe, Trần Chí Vũ chợt thấy đề cử «Dịch Nhiên Dịch Bạo Tạc», nhất thời vui vẻ:

“Lại cũng cùng phát hành, xem ra bên Tinh Mang còn không có từ bỏ, lại cho người mới nhiều tài nguyên như vậy.”

Thừa dịp còn chưa tắt máy, hắn thuận tay mở ra «Dịch Nhiên Dịch Bạo Tạc».

.

Khúc nhạc dạo, là một trận hợp tấu Vi-ô-lông. Trong nháy mắt tạo nên một loại không khí trống trải mà cô tịch. Ngay sau đó là một trận giai điệu biến âm xuất hiện, mang theo chút lười biếng cùng bất đắc dĩ:

“Mong ta là kẻ điên, lại mong con bọ gậy như ta không sống cô độc.

Muốn ta lặng lẽ thờ ơ, lại muốn ta ngả ngớn cùng thấp hèn.

Đòi hỏi ta rực rỡ như nắng mai, lại đòi hỏi ta phong tình mà không lả lơi.

Cười chê ta khóc cười không thể khống chế, trái tim như khúc gỗ khô khan.

...”

Tâm tình Trần Chí Vũ không khỏi trở nên có chút khẩn trương. Biểu tình nhẹ nhàng trên mặt dần biến mất. Cảm giác như không đúng ở đâu đó?

Lúc này âm thanh trong tai nghe vẫn còn tiếp tục, lời bài hát phảng phất như từ phương xa truyền tới, dần phóng đại theo sự cổng hưởng của âm nhạc:

“Ban cho ta một giấc mơ, lại khiến ta tỉnh mộng trong chớp mắt.

Cùng ta say giấc, lại cùng ta phí hoài thời gian.

Yêu ta đơn thuần, lại yêu ta trần trụi không suy lụy.

Nhìn ta tự đàn tự hát, lại nhìn ta đau thắt trong lòng.

...”

Có cảm giác không đúng bộc phát mãnh liệt.

Trần Chí Vũ kinh ngạc nghe bài hát, thân thể căng thẳng không thể phát giác, lúc này trong tai nghe, âm thanh biến điệu đột nhiên biến mất. Tông giọng chuyển sang trầm khàn trong nháy mắt như đập thẳng vào tâm linh:

“Lại ước ta đẹp đẽ uyển chuyển, cùng nhau lười nhác mỏi mệt

Nhìn ta đam mê cuồng nhiệt, lại nhìn ta hài hước cùng đoan trang

Muốn ta sinh đẹp rực rỡ, lại muốn ta giết người không chớp mắt

Chúc ta từ nay hạnh phúc, lại chúc ta mãi mãi lụi tàn

Vì ta mà trêu ghẹo người, lại vì ta mà thất thần đôi mắt

Toan tính muốn có chân tình của ta, lại toan tính muốn có ánh mắt tiêu hồn của ta.

Cùng ta phản bội, lại cùng ta làm kẻ trước sau như một

Khen ta như nụ hoa chờ nở rộ, lại khen ta giấu đầu hở đuôi

...”

Trần Chí Vũ giống như bị giật mình, rùng mình thật mạnh, nắm tay bất giác nắm thật chặt, sau đó thả lỏng, lại lần nữa nắm chặt.

Trong lúc nhất thời như đứng trên đống lửa.

Nội dung ca khúc, hồn nhiên thiên thành, tiếng đàn vi-ô-lông loạn vũ, đàn dương cầm độc tấu, ưu thương hoa lệ. Toàn bộ bài hát như họa ra một bức tranh, tươi đẹp đến bùng nổ!

“Xong rồi.”

Tựa hồ đã trải qua thời gian thật lâu hít thở không thông, trong đầu Trần Chí Vũ đột nhiên xuất hiện ý nghĩ này. Không nhịn được hít một hơi thật sâu.

Mười mấy giây cuối cùng của ca khúc.

Thanh âm khàn khàn kia tựa như đã được thư thái:

“Mời ta hấp dẫn mê người, lại mời ta đắm chìm trong mảnh tình tươi đẹp.

Tựa như ta nở rộ, lại tựa như ta thiếu dưỡng khí đến nghẹn lại.

Do ta mỹ lệ, lại do ta quá mức si mê

Trách ta trăm tuổi vẫn vô tâm, lại trách tôi chỉ biết rơi nước mắt...”

Ca khúc kết thúc.

Trần Chí Vũ ngồi yên lặng.

Lúc này người đại diện vừa vặn đi tới, thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của hắn, có chút kỳ quái hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

“...”

Trần Chí Vũ như không nghe thấy, phát ra một tiếng cười thẫn thờ. Nhìn về phía bài hát kia của Sa Hải, từ nơi sâu sa giống như là cùng ai sinh ra tâm tình cộng hưởng kỳ dị. Bỗng nhiên vẻ mặt dữ tợn nói to:

“Đều Phải Chết !!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương