“Đeo khẩu trang cẩn thận.”

Chu Hiểu Lệ cười nhẹ nhắc nhở Triệu Doanh Cát.

Làm tiết mục tuyển tú có sức ảnh hưởng cực lớn tại Tần Châu, độ chú ý của khán giả đối với «Thịnh Phóng» hằng năm rất cao. Triệu Doanh Cát ở chương trình này đạt tổng quán quân, vẫn là rất nổi tiếng, ở rạp chiếu phim dễ dàng bị fan nhận ra.

Hôm nay là thứ ba.

Thời gian chiếu phim điện ảnh «Ngư Long Vũ».

Mua xong vé online để tranh vị trí tốt, Chu Hiểu Lệ cùng Triệu Doanh Cát khởi hành tới rạp chiếu phim.

Bộ phim này được đầu tư tầm trung, không tính là bộ điện ảnh đỉnh cấp bom tấn. Nhưng với sở thích người xem hoạt hình tương đối nhiều, giờ phút này chỗ ngồi trong rạp xung quanh Triệu Doanh Cát đã ngồi không ít người.

Sau khi ngồi xuống. Rất nhanh bộ phim liền bắt đầu.

Triệu Doanh Cát cùng Chu Hiểu Lệ vừa ăn bỏng ngô vừa xem phim, cảm giác phi thường thư giãn.

Màn ảnh lớn sáng lên – Nội dung cốt truyện mở đầu, giảng về câu chuyện một cô gái cùng cha mẹ lúc ra bên ngoài du lịch, tình cờ thông qua đường hầm thần kỳ, ngộ nhập vào một thế giới kỳ huyễn.

Cái thế giới này vừa mỹ lệ vừa nguy hiểm. Yêu ma quỷ quái, dị thú thần kỳ, cảm quan kỳ huyễn nồng đậm tràn ngập tầm mắt, lung linh đầy màu sắc.

Đi tới nơi này, cha mẹ cô gái vì nổi lòng tham, phá hư quy củ của nó. Họ bị một lão bà bà sử dụng yêu pháp bắt đi, chỉ còn một mình cô gái cô độc nơi thế giới xa lạ mà nguy hiểm.

Nàng đã mấy lần hiểm tử cầu sinh. Có một lần nàng sắp bị một con xà tinh đẹp đẽ mà độc ác ăn thịt, có một con Bạch Long cường đại có thể hóa nhân hình, đến cứu nàng.

Chỉ là cô gái không nghĩ tới, Bạch long này là thủ hạ của lão bà bà kia. Lúc đầu cô gái có hơi sợ hãi bạch long, thậm chí còn chút mâu thuẫn. Lão bà bà là chủ nhân Bạch long, lại bắt đi cha mẹ của nàng. Nhưng từ lúc Bạch long cứu nàng rồi đi chung, nàng bị sự thân thiện và tốt bụng của Bạch long cảm nhiễm.

Dần dần. Hai người trở thành bạn tốt tri kỷ, chia sẻ bí mật với nhau, hơn nữa cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện.

Bất quá, cô gái một mực có mong muốn giải cứu cha mẹ của mình, chưa bao giờ buông tha.

Cảm giác thấy sự khát vọng của cô, Bạch long chật vật làm ra quyết định. Hắn phản bội Lão bà bà, trợ giúp cô gái cứu ra cha mẹ.

Nhưng – Thời khắc cô gái cứu ra cha mẹ mình, chính hắn lại phải chịu nguyền rủa tà ác từ Lão bà bà.

Thì ra, hắn là bị Lão bà bà khống chế.

Bạch long vĩnh viễn không phản bội chủ nhân, một khi phản bội, lời nguyền tà ác sẽ phát tác, hoàn toàn mất đi Long thân cùng Nhân hình, cả đời chỉ có thể sinh hoạt trong biển sâu, không cách nào lên bờ nữa.

Hắn lần nữa biến thành cá. Một con cá rất rất lớn.

Cố nén thống khổ do lời nguyền mang tới, hắn lấy lực lượng gần như là kỳ tích, bay lượn ở trên trời. Dùng thân thể khổng lồ của hắn, vì cô gái dẫn đường. Trên đường đi bảo hộ nàng, mang theo nàng cùng cha mẹ, rời đi cái địa phương nguy hiểm này.

Lúc sắp đến cửa ra, bọn họ đi ngang qua một vùng biển.

Bạch long đã trở thành cá lớn, không thể kiên trì nổi nữa rồi. Hắn kêu gào ngã vào trong biển, cùng cô gái tiến hành lần cáo biệt cuối cùng.

Đây là một mảnh hải vực thần kỳ, tồn tại lực lượng đặc biệt, có thể giúp người ta chiếu lại những phần ký ức đã trôi qua trong đời.

Vì vậy, điện ảnh lấy phương thức nghịch thuật thời không, giảng lại ngọn nguồn câu chuyện.

Nguyên lai, cô gái lúc còn tấm bé, đã từng mang theo tiền tiêu vặt mà mình đã phải tích góp nửa tháng, chuẩn bị mua thứ đồ chơi mà mình thích nhất.

Nhưng khi đi ngang qua bờ biển, cô bé thấy có người ngư dân đang bán một chú cá rất đẹp. Nàng cảm thấy chú cá này có phần đáng thương, vì vậy liền cầm tất cả tiền của mình đưa cho ngư dân, đổi lấy chú cá đem đi phóng sinh.

Chú cá nhỏ kia, chính là Bạch Long.

Sau đó là câu chuyện thuộc về Bạch long nhớ lại.

Hắn đã từng là một chú cá nhỏ, trải qua vô số lần cố gắng, rốt cuộc vượt qua Long môn. Có Bạch long thân cùng tu vi cường đại, cũng có Nhân hình mà hắn tha thiết ước mơ.

Hắn cố gắng như vậy là bởi vì, hắn muốn tìm lại cô bé, hơn nữa báo đáp nàng.

Nhưng hắn không nghĩ tới, một khắc hắn hóa Long kia, bị lạc vào đường hầm thần kỳ. Sau đó hắn gặp Lão bà bà tà ác, bị buộc trở thành sủng vật của bà ta.

Khởi đầu của cố sự ngoài dự liệu của người xem. Nguyên lai lần này gặp nhau, lại là từ minh minh vô tình gặp lại.

Chân chính để cho người xem không thể nào khống chế nước mắt, là bài hát vang lên theo nước biển dâng, giống như từng cơn sóng ký ức hiện về:

“Sóng biển không tiếng động – Màn đêm bao phủ thật sâu

Tràn đầy những góc nhỏ không gian

Cá lớn ở mộng cảnh lội qua khe hở

Ngắm nhìn ngươi ngủ say qua đường ranh nhỏ bé.”

...

Âm thanh dương cầm vang từng trận.

Tiếng hát lượn lờ kỳ huyễn.

Rạp chiếu phim trở nên an tĩnh.

Nghe bên tai thanh âm như tiếng hát của sóng biển, Triệu Doanh Cát bị dừng hình tại thời khắc đưa bỏng ngô tới bên môi, phảng phất như bị trúng ma thuật định thân, suy nghĩ xuất thần.

“Sợ ngươi bay đi xa

Sợ ngươi cách xa ta

Càng sợ ngươi mãi mãi ngừng lại nơi đây

Mỗi giọt nước mắt cũng hướng ngươi mà chảy

Rồi ngược vào thiên không biển cả...

Làm cá lớn vượt long môn, hắn một thân trắng ngần, lại sẽ không còn được gặp lại cô bé nữa

Nếu như ta không có vượt qua đạo long môn kia, liền có thể một mực phụng bồi bên ngươi.

Nhưng nếu ta không cố gắng vượt đạo long môn ấy, ta như thế nào có thể bảo vệ được ngươi?

Nguyên lai khi gặp lại, là bắt đầu của kết thúc...”

Cá lớn cùng nữ hài lưu luyến không rời cáo biệt, tiếng hát cùng cố sự hấp dẫn lẫn nhau. Từng khung hình hòa lẫn âm thanh, gần như đẹp tới mức tận cùng, vờn quanh bên tai người xem giống như dẫn họ tới thế giới đầy thần bí ấy. Rất nhiều người giờ khắc này da đầu tê dại.

“Tê!”

Trong rạp chiếu phim bắt đầu có người nhẹ giọng khóc sụt sùi, Chu Hiểu Lệ bên cạnh Triệu Doanh Cát vừa móc ra khăn giấy, phút chốc đã dùng hết nửa bao, khóc đến sưng đỏ con mắt.

Rạp chiếu phim bộc phát từng âm thanh nấc nhẹ.

Bài hát chủ đề, phối hợp với nội dung bộ phim, chân chính trở thành một quả bom cay khổng lồ, tại phần cuối là điểm nổ tung, khiến cho toàn bộ khán giả trong rạp đều cay xè con mắt, không một ai may mắn thoát khỏi.

Hữu tình?

Ái tình?

Bộ phim chưa bao giờ nói rõ điểm này, nhưng khi Cá lớn chìm xuống biển sâu, dưới ánh hoàng hôn chỉ lộ ra một tấm lưng rộng càng lúc càng xa. Nữ hài nước mắt nhòa đi, vẫn đang liều mạng vẫy tay từ biệt.

Xa xa là đường chân trời.

Cá lớn là chìm sâu về nơi đáy biển.

Điện ảnh kết thúc, cũng là lúc ca khúc chủ đề kết thúc. Mà một câu cuối cùng mang theo ca từ run rẩy, như chủy thủ sắc bén, hoàn toàn đâm xuyên qua tim vô số người xem:

“Mỗi giọt nước mắt cũng hướng ngươi mà chảy

Rồi ngược vào thiên không biển cả

Nguyên lai khi gặp lại, là bắt đầu của kết thúc...”

.

Thời điểm bộ phim chạy phần phụ lục credit, ánh sáng trong rạp dần rõ ràng hơn, toàn bộ khán giả vẫn chưa có ai đứng dậy rời đi, trong không khí mang chút bi ai, kèm theo rất nhiều thảo luận. Chỉ là đại đa số lời thảo luận vẫn mang theo chút giọng mũi nức nở:

“Ta nhịn nước mắt hơn một tiếng, cuối cùng lại bại bởi một ca khúc.”

“Mỗi một câu ca từ đều là một cây đao, đâm thẳng vào lòng ta, một câu cuối cùng trực tiếp bạo kích, ta lên bảng đếm số.”

“Ta hoài nghi mình không có dũng khí xem lại bộ phim này lần nữa, trừ khi đem bài hát cuối phim cắt bỏ.”

“Ai viết ca khúc vậy, mệt quá, nước mắt chảy không cầm lại được!”

“Ta bây giờ hoài nghi cả bộ phim chính là MV của bài hát này.”

“Ta đã quá ngây thơ rồi, ta cho rằng đây là một bộ phim vui vẻ giải trí, cuối cùng xuất hiện bài hát giết người tru tâm!”

“...”

Còn có nữ nhân mang vành mắt đỏ quay sang chế nhạo bạn trai bên người: “Ông xã, ngươi nói ngươi xem phim chưa bao giờ khóc sao. Ngươi không phải nói ghét nhất thể loại ngôn tình, do đạo diễn dàn dựng lừa gạt nước mắt khán giả sao. Vì cái gì lại khóc thành dạng gấu chó này?”

“Thời điểm ta xem phim thật không hề khóc... Cho đến khi nghe được bài hát kia.”

Đây là một nam nhân cuối cùng còn quật cường.

.

“Khăn giấy hết rồi, ngươi còn không?” – Chu Hiểu Lệ xoa xoa mũi, dùng cánh tay chọc cánh tay Triệu Doanh Cát.

“...” – Triệu Doanh Cát tựa như không nghe thấy, hai tròng mắt phiếm hồng, nhìn chòng chọc những dòng phụ đề cảm ơn chạy trên màn hình.

“Ngươi đang nhìn cái gì? Phim đều đã kết thúc.”

Không tìm được khăn giấy, Chu Hiểu Lệ chỉ có thể dùng tay áo lau nước mắt.

Triệu Doanh Cát vẫn không đáp lại, cho đến khi nàng nhìn thấy phần phụ đề mà mình cần. Đây là thông tin mà nàng tìm kiếm ngay sau khi bộ phim kết thúc.

【 Nhạc đệm / Ca khúc chủ đề / Phối nhạc / Ca khúc kết thúc: « Cá lớn » 】

【 Viết lời / Soạn nhạc / Hòa âm: Tiện Ngư lão sư 】

【 Biểu diễn: Giang Quỳ 】

【 Đặc biệt tỏ ý cảm ơn: Tiện Ngư lão sư 】

“Cá lớn...” – Nàng lẩm bẩm đọc lên hai chữ này, ngay sau đó, dường như nhớ ra điều gì, trên gương mặt hốt nhiên hiện lên một áng hồng vì phấn khích:

“Tiện Ngư, Tiện Ngư!”

Chu Hiểu Lệ vẫn còn đang thút thít, mang theo giọng mũi nồng đậm kỳ quái hỏi: “Tiện cái gì ngư? Ngươi thế nào lại lầm bầm gừ gừ?”

“Tiện Ngư a!”

Triệu Doanh Cát âm thanh có chút run rẩy: “Bản phối nhạc của bộ phim này là Tiện Ngư viết, nay Tinh Mang gửi tới bài hát, có phải cũng là Tiện Ngư viết hay không?”

Chu Hiểu Lệ như vừa trong mộng tỉnh: “Hình như vậy...”

Triệu Doanh Cát đột nhiên đứng dậy: “Đi, chúng ta trở về nghe nhạc!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương