Toàn Chức Cao Thủ
Chương 45: Hướng dẫn nguyên mẫu

30 phút 8 giây 71.

Đây là thành tích sau khi đánh xong phó bản của Diệp Tu cùng bốn người của Dạ Vị Ương. Một thành tích cực kỳ, cực kỳ bình thường. Mội đội bình thường đánh xong một phó bản Rừng Rậm Băng Sương cũng mất chừng 30 phút như thế.

Thành tích không có gì để nói, nhưng Dạ Vị Ương thật sự nghiến răng nghiến lợi trong suốt quá trình.

Phí chỉ huy lần này thật uổng phí mà! Từ đầu tới cuối Quân Mạc Tiếu không ngừng chỉ huy. Thế nhưng giống y lần chỉ huy vị kỵ sĩ kia, đều là giảng giải đấu pháp bình thường nhất một cách chi tiết. Nếu như kéo người mới, chuyến đi đánh phó bản lần này có thể cho bọn họ lợi ích không nhỏ. Nhưng với Dạ Vị Ương, phó bản lần này xem như công cốc, toàn bộ quá trình gã chẳng thể nhìn ra chỗ nào là cao thủ xuất sắc cả.

Kết quả bốn người bị chỉ huy đặc biệt áp lực. Bọn họ được coi là cao thủ, nhưng đấu pháp và chỉ huy lại hoàn toàn theo cấp bậc phàm nhân, thực sự giống như coi họ là lũ ngốc vậy.

Dạ Vị Ương cảm thấy Quân Mạc Tiếu đang cố ý ngụy trang, gã cố ý phạm sai lầm, muốn kích thích cho tố chất của đại cao thủ bộc lộ ra.

Vì vậy đại cao thủ kiên nhẫn giải thích cho Dạ Vị Ương biết ông vừa rồi làm sai rồi, ông phải làm vầy, làm vầy và làm vầy...

Nghe tiếng cười trộm của ba tên bạn thân, Dạ Vị Ương biết, hiện tại gã đã trở thành tên ngốc rồi.

Rốt cuộc gã chỉ có thể phát hiện một manh mối, Quân Mạc Tiếu vẫn chưa chuyển nghề, nhưng sát thương lại bằng hai tên khác trong đội, thế thì ít ra món vũ khí của hắn sẽ không hề kém cỏi. Cơ mà chiến mâu này là gì? Dạ Vị Ương chưa từng thấy qua.

“Người anh em, ông gạt tụi tui!” Sau khi ra khỏi phó bản, Dạ Vị Ương nói.

“Sao lại nói thế, chỉ huy của tui không đúng sao?” Diệp Tu nói.

“...” Dạ Vị Ương chẳng biết nói gì cho phải, dù rằng chỉ huy khá bình thường, nhưng không thể xoi mói, không hề quên bất luận chi tiết nào. Nếu không phải Dạ Vị Ương cố ý gây lỗi, làm theo cách chỉ huy của hắn sẽ không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào.

Điều này chí ít chứng minh kiến thức cơ bản của tên này khá vững. Dạ Vị Ương cố gắng thôi miên bản thân chấp nhận cách nói này, cố gắng coi như chuyến phó bản này không hề vô ích, bản thân có thu hoạch, có thu hoạch.

“Đi lấy lông sói trắng nào?” Diệp Tu hỏi.

Dạ Vị Ương rơi lệ đầy mặt! Người ta mới có thu hoạch đó.

Sau khi lấy được lông sói trắng, Diệp Tu đã rời đi. Nhân vật của Dạ Vị Ương không hề nhúc nhích, người vẫn ngơ ngác ngồi trước máy tính.

Đột nhiên bên cạnh có người chọt gã hai cái, Dạ Vị Ương quay đầu lại, là một trong những người bạn vừa đánh phó bản với gã lúc nãy, người nọ đang chỉ vào màn hình máy tính của mình, ý bảo Dạ Vị Ương nhìn xem.

Màn hình của người nọ không phải hình ảnh trong trò chơi, mà là một bài post trong game Vinh Quang.

Dạ Vị Ương lại gần xem, chợt nghe người nọ nói: “Tao thấy cách chỉ huy của hắn quen quá, nên đi nhìn thử xem...”

Dạ Vị Ương chỉ coi lướt qua, sém chút nữa đã ói máu vào màn hình.

Con mẹ nó kiến thức cơ bản, con mẹ nó không thể xoi mói, tên khốn này rõ ràng đọc y chang hướng dẫn mà chỉ huy, không khác một chữ, đương nhiên sẽ không quên mất chi tiết gì rồi.

“Bị chơi rồi...” Ông bạn kia nói. 8 cái lông sói trắng a! Đối lấy một bài post hướng dẫn có hơn mấy triệu lượt xem.

Dạ Vị Ương cảm thấy bó tay gấp bội. Bị đùa giỡn cũng do mình tự tìm a! Người ta chưa nói muốn cùng mình đánh phó bản, tự mình mặt dày quấn lấy người ta; Người ta chưa bảo sẽ chỉ huy, mình lại mặt dày yêu cầu người ta chỉ huy; Lúc đầu người ta cũng không xem hướng dẫn, là tự mình bảo người ta chỉ huy từng bước đi.

Từng bước cái trứng thúi* á? Với tố chất của đội bọn họ, đến giờ chưa từng nghe qua chỉ huy từng bước, tự mình yêu cầu như thế quả thực đau cả trứng d** mà, nhìn đi, giờ đau chưa!

“Cầm thú!” Dạ Vị Ương cắn răng, sau đó lại gửi tin cho Quân Mạc Tiếu: “Ông anh, ông không phúc hậu gì cả! Dựa vào bài hướng dẫn lừa tụi tui?”

“Không đâu, bài hướng dẫn kia là của tui.” Diệp Tu nói.

Thế à? Dạ Vị Ương vội vã quay đầu lại hỏi bạn mình: “Bài hướng dẫn đó là ai viết?”

Ông bạn nọ đương nhiên cũng không để ý chuyện này, vội vàng trở về trang trước, nhìn xong nói: “Nhất Diệp Chi Thu.”

Dạ Vị Ương giận dữ, tiếp tục nện bàn phím: “Chém gió vừa thôi, bài hướng dẫn kia là của Diệp Thu đại thần.”

“Đúng vậy, là tui đó!”

Vô sỉ! Con mẹ nó quá vô sỉ rồi... Dạ Vị Ương hoàn toàn hết biết nói gì.

“Có việc phải đi chút, nói sau.” Dạ Vị Ương lại nhận được tin nhắn từ đối phương.

Trốn tránh, đây là trốn tránh! Ba giờ đêm, có thể có chuyện gì chứ? Dạ Vị Ương nghĩ.

Tại tiệm net Hưng Hân, Diệp Tu đang ôm mấy lon Coca đưa cho khách...

Một đêm chẳng có chuyện hay gì nữa.

Sáng sớm 7 giờ, là thời điểm khách lũ lượt tắt máy ra về, Quân Mạc Tiếu cuối cùng cũng lên 21. Sau khi rời khỏi thôn tân thủ, tăng cấp không còn nhanh như trước. Đầu tiên điểm kinh nghiệm cần lên cấp tăng lên rất nhiều, thứ hai số lần đánh phó bản cũng bị hạn chế. Tuy rằng, cấp 20 có thể đánh phó bản Mộ Địa Xương Khô ở thôn tân thủ vô số lần, nhưng nếu làm vậy sẽ phát hiện ra điểm kinh nghiệm ở Mộ Địa Xương Khô nhận được thấp hơn trước vì đẳng cấp nhân vật đã chênh lệch phó bản 5 cấp.

Sau cấp 20, ngoại trừ phó bản, người chơi còn phải dựa vào làm rất nhiều nhiệm vụ và đánh quái ở dã đồ để tăng cấp.

Trên những hạng đầu của bảng đẳng cấp khu 10, Diệp Tu thấy được tên của Lam Hà và Dạ Vị Ương, đều đã cấp 24. Hiển nhiên là bọn họ online 24 tiếng mới có thể chưa đến hai ngày đã đạt được thành tích như vậy ở khu mới mở. Nhân vật của họ là do công hội góp phần vun đắp, rõ ràng hoàn toàn khác biệt với tầng lớp người chơi thường. Sau một đội người cấp 24 này, cấp 22 và 23 gần như bằng không, chỉ gồm một nhóm người chiếm tỉ lệ rất nhỏ. Mà cấp 20, 21 chính là những người vừa mở khu đã tranh nhau vào game, cần cù phấn đấu, giống như Quân Mạc Tiếu hay Điền Thất vậy, thời gian họ dành cho game đã được xem là khá điên cuồng rồi.

Còn rất nhiều người chơi lúc này vẫn chưa rời khỏi được thôn tân thủ đó!

“Anh Diệp chào buổi sáng!” Bấy giờ tại tiệm net, mấy cu cậu trực net ca sáng và em gái thu ngân đã đến đúng giờ đi làm, ai nấy đều chào hỏi Diệp Tu.

“Chào buổi sáng.” Diệp Tu rời trò chơi, thoát khỏi máy tính của quầy.

“Mọi người làm việc đi, anh tan ca đây.”

“Được.”

Chào hỏi cùng mọi người xong, Diệp Tu duỗi người bẻ cổ trở về căn phòng ở lầu hai. Vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng TV trong phòng khách.

“Chị chủ dậy sớm thế?” Diệp Tu nói xong thì bước vào phòng, kết quả nhìn thấy TV đang mở, Trần Quả nằm ngủ thẳng trên sô pha. Trên người không đắp gì cả, lạnh đến cuốn người như con tôm.

“Chị chủ, về phòng ngủ đi!” Diệp Tu đi qua vỗ hai cái, Trần Quả trở người, nét mặt chán ghét vì giấc ngủ bị quấy rầy.

Diệp Tu hết cách, nhìn cửa phòng của Trần Quả không đóng, đi vào giúp Trần Quả tìm thứ gì để đắp. Theo bản năng mà xem xét phòng của Trần Quả vài lần, phát hiện dưới sàn, trên tường và những món trang trí trên trần đều là đồ mới, nhưng đồ dùng bài trí trong nhà cùng giường thoạt nhìn trông khá cũ kỹ. Diệp Tu cũng không suy nghĩ nhiều, lấy một cái chăn trên giường Trần Quả đi ra ngoài, đắp lên người Trần Quả, tắt TV, sau đó đến phòng chứa đồ nghỉ ngơi.

♣♣♣♣

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương