Toàn cầu yêu biến
-
Chương 11
Lâm Phong có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của thiếu nữ bên cạnh, nhưng vẫn cứ thờ ơ.
"Ồ. . ."
Ngay lúc mọi người còn đang đắm chìm trong cảm xúc của mình, tiếng thét chói tai truyền đến, sau đó một loạt tiếng nhạc làm oanh động toàn trường, tiếng nhạc metal rock đích thực khiến cho con người ta trong nháy mắt nhiệt huyết sôi trào.
Mọi người vô ý thức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên chiếc màn hình treo trên tòa nhà cao ốc đang chiếu những hình ảnh nổi bật của lần ngày thức tỉnh này.
Bắt đầu từ hình ảnh của ba mươi vạn người xem cuồng nhiệt, trong tiếng hoan hô nhiệt tình, từng học sinh bước lên sân khấu, sau đó âm nhạc thay đổi, trở nên trang trọng hơn, xuất hiện hình ảnh lượng lớn quân nhân săn giết yêu linh, phấn đấu quên mình, sau đó là lúc các đại nhân vật cống hiến yêu linh, 【 Lam Nguyệt 】 phát huy năng lực, yêu thú công thành, hấp dẫn người ta nhất đương nhiên là hình ảnh các học sinh luyện hóa yêu linh.
Hôm nay số học sinh tham gia ngày thức tỉnh đạt đến hơn mười vạn người, tại chiếm diện tích hơn trăm mẫu trên tế đàn, dù là dán chặt mắt vào, rất nhiều người xem vẫn không thể thấy rõ giữa sân đang xảy ra chuyện gì, rất dễ bỏ lỡ hình ảnh đặc sắc.
Bây giờ trong màn hình hiện rõ quá trình các thiếu niên dung hợp yêu linh, có thể có tư cách xuất hiện trên màn hình đều là dung hợp bát phẩm yêu linh trở lên.
Mỗi khi chiếu đến hình ảnh các thiếu niên luyện hóa yêu linh, trên màn hình sẽ hiện tên của thiếu niên hoặc thiếu nữ.
Kết quả là ba mươi vạn người xem liền kiềm chế không nổi kích động hô to, tiếng la ấy làm cho cả thành phố như bùng nổ.
Vào hôm nay, không hề nghi ngờ, người có thể xuất hiện trên màn hình đều là đương chi không thẹn đại minh tinh.
Trong đó cũng bao gồm cả Nhã Ca.
Cái này ngoài dự liệu của rất nhiều người, trong đó cũng có cả bản thân Nhã Ca.
"Nhã Ca!"
Lúc khán giả lớn tiếng la lên cái tên này, Lâm Phong quay đầu lại xem xét, thấy rõ trong mắt thiếu nữ tỏa ra một tia sáng, đó là một loại kiêu ngạo, hoặc cũng có thể nói là hư vinh.
Lòng hư vinh, đây là lễ vật mà mỗi một nữ hài tử đều không cách nào chống cự lại được.
Tại kiếp trước, Nhã Ca luyện hóa thất phẩm Băng Lộ hoàn toàn không có cơ hội hưởng thụ loại vinh quang này.
"Nhã Ca, ngươi nhìn xem, ngươi thật quá xinh đẹp."
Cao Hải nhìn qua còn phấn khích hơn cả Nhã Ca, hắn kéo tay Nhã Ca lớn tiếng hét lên, lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn.
"Ừm."
Nhã Ca lên tiếng, ánh mắt nhìn chăm chú lên màn hình, con ngươi màu hồng phát ra hào quang sáng chói.
"Tham vọng sao?"
Lâm Phong hiểu rõ ý nghĩa của loại ánh mắt này, hắn so với tất cả mọi người ở đây càng hiểu rõ hơn giá trị của Mị Hoặc Chi Điệp.
Qua vài năm nữa, Mị Hoặc Nữ Yêu hoàn toàn có thể so với địa bảng yêu linh, có danh tiếng của Tụ Tinh câu lạc bộ, lại thêm ngoại hình cực kỳ xinh đẹp, thiếu nữ tham vọng cao ngất trước mắt sẽ dấn thân vào một con đường thu hút lấy sự chú ý của tất cả mọi người.
Mặc dù lúc này Nhã Ca xếp hạng không cao, nhưng Lâm Phong biết, ngoại trừ Diệp Thu, chỉ sợ ngày thức tỉnh hôm nay không có người có thể cùng nàng so sánh.
Đương nhiên, cũng ngoại trừ cả hắn và Cao Hải.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Lâm Phong, ánh mắt Nhã Ca cùng Lâm Phong chạm vào nhau, đều im lặng đáp lại.
"Lâm Phong. . ."
Trong mắt Nhã Ca lộ ra một tia nghi hoặc.
Ánh mắt của Lâm Phong từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh đến mức có chút lạnh lùng, không hâm mộ cũng không thất vọng, phảng phất như hết thảy đều không có gì phát sinh.
Như là một chuyện không hề liên quan đến mình.
"Nhã Ca, về sau ngươi cần phải bao bọc chúng ta!"
"Nhã Ca, ngươi thế nhưng là thập đại thiên tài của năm nay, nhất định phải mời khách."
Sự nhiệt tình của các bạn học chen chúc xung quanh chuyển hướng sự chú ý của Nhã Ca, ánh mắt thiếu nữ một lần nữa nhìn về phía màn hình.
Nếu như nói Nhã Ca gây nên là tiếng hò hét, Bạch Hành Chi đưa tới là tiếng thét lên, Diệp Thu kia xem như làm áp trục, thời điểm hình ảnh hắn dung hợp Địa Bảng bậc 46 Kinh Cức Ma Long xuất hiện, đám người đột nhiên an tĩnh lại.
Thân ảnh toàn thân bám đầy bụi gai nhìn qua cực kỳ ấn tượng, sẽ không có người đi chất vấn sức mạnh của hắn.
Địa Bảng bậc 46 a!
Cái này có thể nói là yêu linh có cấp bậc cao nhất từng được luyện hóa từ trước đến nay trong ngày thức tỉnh ở Giang Thành.
Sau một hồi yên tĩnh, là một trận reo hò như biển gầm,ba mươi vạn người xem tính cả các học sinh tại thời khắc này cùng vẫy tay, hô to:
"Diệp Thu."
"Diệp Thu."
"Diệp Thu."
Cái tên này được ba mươi vạn người trọn vẹn hò hét năm phút mới chậm rãi ngưng lại.
Vào hôm nay, cái tên này triệt để vang vọng khắp mọi phố lớn ngõ nhỏ của Giang Thành.
Vào hôm nay, có lẽ có người không biết chín đại thủ hộ Giang Thành nói cái gì, nhưng sẽ không có bất cứ ai quên cái tên Diệp Thu.
Hình tượng xuất hiện sau cùng là lấy Diệp Thu làm chủ, bối cảnh là yêu thú hải dương, cùng với thân ảnh thu nhỏ của chín đại thiên tài còn lại, bao gồm cả Nhã Ca, như là những vì sao đang xoay quanh mặt trăng.
"Thật là ấn tượng!"
Cao Hải tự lẩm bẩm, trong mắt phát ra quang mang, giống như những người khác, hắn cũng khao khát mình có thể xuất hiện trong màn hình.
"Ngươi hâm mộ sao?"
Lâm Phong cười cười, vỗ vỗ vai Cao Hải: "Cái này cũng không tính là gì, đây chỉ là Giang Thành, một ngày nào đó, chúng ta sẽ xuất hiện trên sân khấu của Hoa Hạ, thậm chí là của toàn thế giới."
"Phong ca, ngươi thực sự dám nói như vậy sao?"
Dù là Cao Hải ngưỡng mộ Lâm Phong, nhưng lời này hắn cũng chỉ là nghe qua một chút, cũng không thể tin được, đồng thời còn có chút xấu hổ.
Bởi vì hắn đã phát hiện xung quanh có rất nhiều người dùng ánh mắt khinh thường nhìn bọn hắn, có người còn trực tiếp cười nhạo: "Thế mà cũng có can đảm nói như vậy, một phế vật không cách nào dung hợp yêu linh, một kẻ dung hợp Nhị phẩm yêu linh rác rưởi mà cũng dám nói lời này."
"Ngươi cho rằng ngươi là vinh quang chiến đội sao? Còn đứng trên sân khấu của thế giới, sao ngươi không lên hỏa tinh mà đứng đi?"
"Thật sự vô cùng buồn cười, học cùng trường với hắn thật là xấu hổ, ngươi ở ngoài cũng đứng nói mình là học sinh Giang Tâm nhất trung."
Mỗi lời nói đều có thể khiến người khác vô cùng tức giận, Lâm Phong mặc dù không thèm để ý, nhưng cũng có chút khó chịu, hắn tất nhiên biết mục đích của đám gia hỏa này, chính là vì ghen tị quan hệ của hắn với Nhã Ca, đối với việc này, hắn lười tranh luận, thản nhiên nói: "Không phục thì đánh, nói nhiều như vậy làm gì!"
Cho dù lúc này hắn khí huyết thâm hụt, linh lực tiêu hao hầu như không còn, nhưng lấy kinh nghiệm chiến đấu của hắn cùng bí kỹ vốn có, đối phó đám học sinh cấp ba này vẫn dư sức.
Cho dù là bọn họ luyện hóa yêu linh, thậm chí là cao cấp yêu linh, nhưng cũng chỉ là vừa mới luyện hóa mà thôi, muốn có năng lực chiến đấu vẫn còn quá sớm, cho dù là có thiên phú như Diệp Thu, chỉ sợ cũng phải cần thời gian một hai năm mới có thể phụ trợ chiến đấu.
Thái độ phách lối của Lâm Phong làm cho rất nhiều người giận tím mặt, có người vì kiêng kị thực lực của Lâm Phong cho nên không dám nhiều lời, có người lại rất kích động, nhưng bây giờ vẫn là ngày thức tỉnh, tại khoảng thời gian trọng yếu như vậy đi đánh nhau không phải lựa chọn sáng suốt.
"Tiểu tử ngươi có gan thì đợi đấy, còn nhiều thời gian." Các thiếu niên nói nghiêm túc, không tiếp tục nhiều lời.
Nhã Ca hơi kinh ngạc nhìn Lâm Phong, cho dù là nàng cũng không dám nói lời này.
Chỉ sợ chỉ có Diệp Thu mới dám, hoặc là mới có tư cách nói lời này đi.
Đối với dáng vẻ tự tin của Lâm Phong, hoặc có thể nói là cuồng vọng, nàng không biết nên biểu đạt tâm tình gì, chỉ cảm thấy lúc này có chút lúng túng không nói nên lời.
Mặc dù không phải là nàng nói, nhưng nàng là bạn gái của Lâm Phong!
Lâm Phong cũng không giải thích, hắn biết biểu hiện của mình vừa rồi đích thực có chút ngớ ngẩn, nhưng tính sao đây, đấy đúng là mục tiêu của hắn.
Gia nhập vinh quang chiến đội, trở thành một thành viên trong đó, cuối cùng đứng trên sân khấu thế giới vì quốc gia, vì chính mình mà chiến đấu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook