Toàn Cầu Hung Thú Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú
Chương 38: Ca Ca Giỏi Nhất! Không Chấp Nhận Sự Phản Bác!

“Hệ thống, thiên phú Huyết Chiến Đến Cùng bán thức tỉnh kia, làm thể nào để thức tỉnh hoàn toàn?”

Hệ thống hồi đáp:

“Loại thiên phú bản thân tự kích phát này, khó khăn nhất là kích phát, muốn thiên phú hoàn toàn thức tỉnh, thực ra không khó, chỉ cần để cho Đại Địa Bạo Hùng tiếp tục chiến đấu là được rồi!”

- Hiểu rồi!

Đại Địa Bạo Hùng mới vừa rồi còn sắp đối mặt với tử vong, thế nhưng sao khi bản thân có thiên phú Bất Diệt Kim Thân, mạng của nó coi như đã được bảo vệ.

Nó chậm rãi đứng dậy, bắt đầu gặm ăn xác Ma Hóa chim sẻ bị đè nặng dưới thân.

Trong quá trình ăn, Tô Dương có thể thấy được thân thể bị tàn phá của nó đang dần hồi phục lại với tốc độ mà mắt thường có thể quan sát được!

Sau khi Đại Địa Bạo Hùng ăn xác của Ma Hóa chim sẻ xong, Tô Dương thu nó vào bên trong ngự thú không gian, để nó từ từ khôi phục.

Thả Bạo Phong Chi Ưng và những thường dân đang nghỉ ngơi vẫn chưa tỉnh lại kia ra, Tô Dương quay về Bạch Nghĩ trấn.

Bạch Nghĩ trấn lúc này, bị bao phủ bởi một tầng phân chim trắng xóa.

Kiến trúc không bị tàn phá quá nặng nề, Ma Hóa chim sẻ chỉ cảm thấy hứng thú với vật còn sống.

Thế nhưng lưới sắt vây quanh vùng trời của tiểu trấn lại tổn hại cực kỳ nghiêm trọng, ước chừng phải xây dựng lại từ đầu!

Số lượng Ma Hóa chim sẻ đi qua quá nhiều.

Xác chết của Ma Hóa chim sẻ, hầu như không có.

Hung thú bình thường, ngay cả xác chết của đồng loại cũng ăn...

Còn có số rất ít Ma Hóa chim sẻ dừng lại ở Bạch Nghĩ trấn, Tô Dương dẫn theo Bạo Phong Chi Ưng tiếp tục tiêu diệt chúng.

Dù sao thì muỗi có nhỏ nữa, cũng là thịt.

Tô Dương không hề ngại giá trị kinh nghiệm nhiều một chút nào.

Không lâu sau, tiểu đội trưởng Ngự Thú sư tuần tra Uông Thiên Lãng là người đầu tiên chui ra khỏi hầm trú ẩn, hắn thăm dò liếc mắt nhìn xung quanh, trông thấy Tô Dương!

Uông Thiên Lãng lớn tiếng vẫy tay cười nói:

- Tô Dương!

Tô Dương cũng vẫy vẫy tay về phía hắn, sau đó tiếp tục tiêu diệt Ma Hóa chim sẻ.

Trước khi tiêu diệt hết Ma Hóa chim sẻ bên trong Bạch Nghĩ trấn, cư dân trong tiểu trấn vẫn còn đang tiếp tục trốn trong hầm trú ẩn.

Mất hơn nửa ngày, tiểu đội tuần tra cuối cùng cũng tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ Ma Hóa chim sẻ bên trong tiểu trấn, sau khi kiểm tra một lượt, bọn họ liên lạc với Thất Tinh thành, nhận được trả lời rằng báo động đã được hủy bỏ.

Tô Dương mới vừa đáp đáp, Uông Thiên Lãng đã đến nghênh đón, ôm lấy hắn.

- Huynh đệ, trước tiên cảm ơn ngươi đã!

Tô Dương thẳng thắn cười nói:

- Không phải khách sáo, đều là điều nên làm cả, chúng ta là chiến hữu mà!

Kỳ thực, khi ấy nếu như Uông Thiên Lãng bỏ lại thường dân, vẫn có cơ hội chạy trốn rất lớn.

- Đúng rồi, ta mới vừa phát hiện, Bạo Phong Chi Ưng của ngươi... Hình như trở nên mạnh hơn rất nhiều!



- Trong lúc chiến đấu ban nãy, thực lực của nó tăng lên!

Uông Thiên Lãng tò mò nói:

- Cấp bậc gì rồi?

Tô Dương trả lời:

- Thanh Đồng cấp!

Chuyện này không cần phải giữ bí mật, dù sao thì hắn cũng đang định xin tốt nghiệp.

Mẫu thân và muội muội ở trong Bạch Nghĩ trấn, vẫn còn có chút nguy hiểm.

Hắn định đưa bọn họ vào Thất Tinh thành.

Bên trong Thất Tinh thành, con Hỏa Diễm Cự Nhân kia, để lại cho Tô Dương ấn tượng vô cùng sâu sắc!

- Shhhh!

Uông Thiên Lãng hít một hơi khí lạnh:

- Huynh đệ, ngươi gạt ta đúng không?

- Ta lừa ngươi làm cái gì, ta đang dự định sẽ quyết tâm xin nhà trường tốt nghiệp sớm!

- Rốt cuộc thì thiên phú của ngươi là gì? Nếu như ta không nhớ lầm, ngươi mới đi học được một tháng đúng không?

- Việc này thì ta cũng không nhớ rõ lắm, lão sư ở Học viện cũng không nói!

Tô Dương nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

Cái bộ dạng đáng ghét kia, khiến cho Uông Thiên Lãng cũng muốn đánh hắn.

Thế nhưng nghĩ đến sủng thú kia của Tô Dương đã đạt đến thực lực Thanh Đồng cấp, hắn bỏ qua ý tưởng này.

- Người hơn ba mươi tuổi như ta, mới chỉ là Ngự Thú sư Thanh Đồng cấp...

Uông Thiên Lãng che mặt nói:

- Ngươi thực sự quá đáng sợ! So sánh với ngươi, ta cảm giác đời này chỉ sống trên thân chó mà thôi!

Việc này...Tô Dương cũng không biết phải an ủi hắn như thế nào, mới không ra vẻ mình đang giả bộ!

Vì vậy, hắn chỉ có thể nói lảng sang chuyện khác:

- Lúc trước đa tạ đội trưởng đã nhắc nhở ra bay lên trên cao, bằng không thì không chừng ta đã bị Ma Hóa chim sẻ đuổi theo rồi...!

- Không có gì cả, ngươi chỉ mới vừa trở thành Ngự Thú sư, vẫn còn thiếu kinh nghiệm tác chiến, sau này sẽ tốt lên thôi!

- Vậy đội trưởng, ta đi trước để đón mẹ và muội muội ta!

- Được, ngươi đi đi!

Dân thường bên trong hầm trú ẩn, đã lần lượt xếp hàng đi ra.

Tô Dương nhanh chóng trông thấy mẹ và muội muội của mình.



- Nhi tử, thật tốt quá, ngươi không sao cả!

Trương Tú Như vừa mới trông thấy Tô Dương, đã ôm chầm lấy hắn vào trong lòng, mà muội muội Tiểu Tiểu của Tô Dương, đứng ở bên cạnh ca ca của mình.

- Mẹ, ta không sao!

- Để cho ta xem xem, ngươi có bị thương không!

Trương Tú Như nói xong, kiểm tra thân thể của nhi tử.

Tô Dương cười nói:

- Mẹ, không có việc gì đâu, sủng thú kia của ta biết bay, rất lợi hại, những con Ma Hóa chim sẻ kia ngay cả đụng cũng không đụng đến ta được.

- Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt!

Trương Tú Như cười nói:

- Đi, chúng ta về nhà.

Trên nóc nhà của Tô Dương, cũng bị bao phủ một tầng phân chim, phân chim còn tản ra một mùi chua thối, khiến người ta vô cùng khó chịu!

Trông thấy đống phân chim kia, vẻ mặt của Tô Tiểu Tiểu như phát điên!

Nàng là một cô nương ưa sạch sẽ!

Trương Tú Như bất đắc dĩ nói:

- Xem ra, chúng ta phải bận rộn một trận rồi!

- Đúng rồi, ta có một việc cần nói cho các ngươi biết!

Trương Tú Như hỏi:

- Chuyện gì?

- Hôm nay trong lúc chiến đấu, thực lực của ta đã đạt đến Thanh Đồng cấp, ta muốn xin tốt nghiệp sớm, đón hai người đến nội thành Thất Tinh thành ở!

- Thật sao?

Trương Tú Như trợn to hai mắt nhìn nhi tử.

- Ca ca, ngươi nói thật sao?

- Đương nhiên là thật rồi, ta lừa các ngươi làm gì?

Tô Tiểu Tiểu hơi không dám tin, nói:

- Ý ca ca là nói, sau này chúng ta có thể ở trong nội thành sao.

- Đúng rồi, chúng ta sẽ vào nội thành ở!

- Ca ca, ca thực sự quá tuyệt vời!

Tô Tiểu Tiểu nhảy dựng lên nhào vào trong lòng Tô Dương:

- Thực sự, ca ca là giỏi nhất!

Trên mặt Trương Tú Như nở nụ cười, thế nhưng len lén lau nước mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương