Toàn Cầu Hung Thú Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú
-
Chương 14: Sủng Thú Là Chiến Hữu Đáng Giá Phó Thác Sinh Tử...
Bạo Phong Chi Ưng hạ xuống trên thi thể Hôi Xỉ Thỏ, sau khi được Tô Dương cho phép, nó bắt đầu há miệng cắn nuốt huyết nhục của Hôi Xỉ Thỏ.
Sủng thú, cũng có cảm giác đói bụng.
Chẳng qua là khi sủng thú ở trong trạng thái hình xăm, bám trên người Ngự Thú sư, hoặc là khi ở trong không gian ngự thú, chúng nó sẽ giảm bớt phần lớn tiêu hao!
- Mổ chỗ này ra!
Tô Dương chỉ vào đầu Hôi Xỉ Thỏ.
Bạo Phong Chi Ưng dùng cái mỏ sắc bén của nó mổ hai cái, xuyên thủng qua đầu Hôi Xỉ Thỏ, móc ra một viên tinh hạch màu xám.
Nói nghiêm túc thì, đây mới là lần thứ hai Bạo Phong Chi Ưng chiến đấu, nó vẫn chưa rõ vị trí tinh hạch của hung thú, điều này cần người Ngự Thú sư như hắn dạy dỗ.
- Đưa tinh hạch cho ta.
Bạo Phong Chi Ưng cũng không quyến luyến, nó thích tinh hạch thuộc tính Phong hơn, nó há mỏ ra, tinh hạch rơi vào trong tay Tô Dương.
Chờ sau khi Bạo Phong Chi Ưng ăn no, con Hôi Xỉ Thỏ kia cũng không còn thừa lại bao nhiêu thịt.
Cho dù không bị Bạo Phong Chi Ưng gặm, Tô Dương cũng không muốn ăn.
Con thỏ cao cỡ nửa người, trong nháy mắt đã khiến hắn mất đi ý nghĩ ăn thịt thỏ.
Sau đó Tô Dương mang Bạo Phong Chi Ưng tiếp tục đi liệp sát hung thú cấp thấp quanh khu vực này!
“Đinh! Sủng thú Bạo Phong Chi Ưng của ngươi, giết chết Hôi Xỉ Thỏ Hắc Thiết hạ phẩm, + 10 điểm kinh nghiệm!”
“Đinh! Sủng thú Bạo Phong Chi Ưng của ngươi, giết chết Hôi Xỉ Thỏ Hắc Thiết trung phẩm, + 10 điểm kinh nghiệm!”
“Đinh! Sủng thú Bạo Phong Chi Ưng của ngươi, giết chết Hắc Dịch Thử Hắc Thiết hạ phẩm, + 3 điểm kinh nghiệm!”
“Đinh! Sủng thú Bạo Phong Chi Ưng của ngươi, giết chết Hắc Thiết hạ phẩm Ma Hóa Chương Lang, + 3 điểm kinh nghiệm!”
"..."
Bạo Phong Chi Ưng, bay lượn trên bầu trời, quan sát mặt đất.
Hai mắt sắc bén của nó, rà quét bên dưới, hai mắt được thiên phú gia trì, gần như không có con mồi nào trên mặt đất có thể tránh được ánh mắt nó!
Một khi bị Bạo Phong Chi Ưng để mắt đến, những con mồi kia nhất định sẽ phải đối mặt với cú đánh bất ngờ nhanh như tia chớp của Bạo Phong Chi Ưng và vô số Phong Nhận oanh tạc điên cuồng!
Trong mắt Tô Dương, Bạo Phong Chi Ưng chính là một pháo đài di động, có thể phi hành nhanh chóng!
Bởi vì giết chết quá nhiều hung thú, Tô Dương không thể không buông tha thi thể hung thú, chỉ đào lấy tinh hạch mang đi!
“Đinh! Sủng thú Bạo Phong Chi Ưng của ngươi, giết chết Hôi Xỉ Thỏ Hắc Thiết thượng phẩm, + 30 điểm kinh nghiệm!”
Sau khi giết chết con Hôi Xỉ Thỏ này, Tô Dương nhìn về phía bóng người trên sườn núi xa xa, hắn vẫy tay với bóng người kia một cái, bóng người kia cũng vẫy tay lại với Tô Dương, sau đó biến mất.
Tô Dương biết, chắc chắn đó là người do lão sư Học viện sắp xếp.
Nhìn sắc trời một chút, thấy mặt trời sắp lặn, Tô Dương biết, đã đến lúc mình phải quay về rồi!
Con Hôi Xỉ Thỏ Hắc Thiết thượng phẩm hắn vừa giết, chắc phải nặng đến hai trăm cân, Tô Dương túm lấy lông nó, cố gắng khiêng lên vai.
Thân thể Tô Dương đã được cường hóa hai lần, nên lực lượng đã vượt xa người trưởng thành bình thường.
Nhưng là... Đường về hơi xa!
Giết quá hăng rồi!
Tô Dương vừa đi được vài bước, đột nhiên phát hiện ra trên vai nhẹ hơn một chút!
Hắn ngẩng đầu, thì trông thấy Bạo Phong Chi Ưng đang bám trên thi thể Hôi Xỉ Thỏ, móng vuốt chộp vào thi thể, đập cánh giảm bớt gánh nặng cho Tô Dương!
- Nhóc con này!
Trong lòng hắn cảm thấy có chút ấm áp, có chút cảm động!
Khi ở trong trường học, các lão sư từng dạy rằng, sủng thú không phải công cụ, mà là đồng bạn chiến đấu trung thành đáng được Ngự Thú sư tin tưởng, bây giờ coi như Tô Dương đã hiểu rồi!
Khu vực đóng quân, khi sắc trời tối dần, từng tiểu đội của đám đệ tử lớp một cũng bắt đầu quay về.
Bởi vì hôm nay là ngày học thực chiến đầu tiên, Lý Manh và ba người phụ trách chương trình học thực chiến đều đứng ở trước cửa khu đóng quân, khẽ nói chuyện với nhau.
Lý Manh mở miệng nói:
- Các ngươi nói xem, đám nhóc kia có thể mang con mồi gì về?
Đàm Quốc rít một hơi thuốc, híp mắt cười nói:
- Cũng có thể không mang được gì về...
Nụ cười trên mặt Lý Manh cứng đờ!
Hùng Trường Phong không nói ra lời khiến Lý Manh mất hứng, hắn mở miệng nói:
- Nói không chừng tiểu đội bảy người kia, có thể mang về thi thể một con hung thú Hắc Thiết trung phẩm!
- Có người về rồi!
Lý Manh trông thấy ba người thuộc tiểu đội của Trương Nhược Lâm mang theo một con Hôi Xỉ Thỏ cao cỡ nửa người quay về, nhìn từ hình thể chắc là Hắc Thiết hạ phẩm, trên mặt lập tức nở nụ cười.
Ba tên Ngự Thú sư gà mờ, lần đầu tiên chiến đấu, vậy mà không bị thương, còn mang về một con hung thú, dù cho chỉ là Hắc Thiết hạ phẩm, nhưng thành tích ấy cũng rất tốt rồi!
- Chào lão sư!
- Trương Nhược Lâm à! Khá lắm! Khá lắm! Tiếp tục cố gắng nhé!
- Ta sẽ cố gắng!
Mặc dù Trương Nhược Lâm biết bụng dạ Lý Manh đen tối đến mức nào, nhưng gần đây các nàng ở chung cũng rất khá.
Sau khi tiểu đội của Trương Nhược Lâm quay về, những tiểu đội khác cũng lần lượt về đến nơi.
Nhưng những tiểu đội về trước, gần như trên tay bọn họ đều không có con mồi nào, số còn lại đa phần đều là hung thú Hắc Thiết hạ phẩm.
Còn tiểu đội bảy người kia, thì mang về một con Hắc Dịch Thử Hắc Thiết trung phẩm, mặc dù có hai tên đệ tử bị thương, nhưng vẫn tạo ra tiếng vang lớn trong lớp một.
Hùng Trường Phong hỏi:
- Lý Manh lão sư, đệ tử lớp một về hết chưa?
Đàm Quốc lại đốt thêm một điếu thuốc lá nữa, nhìn trời sắc nói:
- Ta nhớ, hình như còn một người nữa! Người có con hắc điểu lớn kia!
Có con Hắc điểu lớn?
Lý Manh lão sư dùng ánh mắt mờ mịt nhìn về phía Đàm Quốc:
- Đúng, Tô Dương vẫn chưa về, thực lực của hắn chắc là mạnh nhất!
Bên trong siêu thị, từng tên đệ tử lớp một đặt chiến lợi phẩm của mình lên trên trên quầy.
- Ta muốn một bộ chăn đệm!
- Ta muốn tắm!
- Ta muốn ăn cơm!
"..."
Nhân viên thu ngân siêu thị cười nói:
- Từ từ sẽ đến lượt, từng người một!
- Cảm ơn đã chiếu cố! Một bộ chăn đệm cần một viên tinh hạch hung thú hạ phẩm!
- Cảm ơn đã chiếu cố! Sau siêu thị có phòng tắm, một viên tinh hạch hung thú hạ phẩm có thể đổi được năm phiếu tắm, có cả nước nóng và sữa tắm!
- Cảm ơn đã chiếu cố! Siêu thị chúng ta chỉ có thức ăn nhanh thôi, một viên tinh hạch hung thú hạ phẩm có thể đổi được mười thùng mì ăn liền, năm cân bánh mì!
- Tinh hạch và thi thể hung thú có thể tách ra, tinh hạch và thi thể hoàn chỉnh có giá trị tương đương!
"..."
- Mẹ kiếp, siêu thị của các ngươi không phải hắc điếm chứ?
- Từ trước tới nay chưa từng gặp phải người nào xấu bụng như các ngươi!
- Thi thể một con hung thú một trăm cân, ngươi lại nói với ta, chỉ có thể đổi lấy năm cân bánh mì, sao các ngươi không đi cướp đi?
"..."
Đối diện với những câu hỏi này, nhân viên thu ngân của siêu thị không thèm để ý chút nào.
Đúng là bọn họ mở hắc điếm thật mà!
Có điều vẫn phải che giấu, không thể phơi bày ra được.
Vì vậy, nhân viên thu ngân lại nở nụ cười cực kỳ tiêu chuẩn:
- Nếu như các vị không vừa lòng với giá cả siêu thị chúng ta đưa ra, các vị có thể không đến đây mua hàng!
Sủng thú, cũng có cảm giác đói bụng.
Chẳng qua là khi sủng thú ở trong trạng thái hình xăm, bám trên người Ngự Thú sư, hoặc là khi ở trong không gian ngự thú, chúng nó sẽ giảm bớt phần lớn tiêu hao!
- Mổ chỗ này ra!
Tô Dương chỉ vào đầu Hôi Xỉ Thỏ.
Bạo Phong Chi Ưng dùng cái mỏ sắc bén của nó mổ hai cái, xuyên thủng qua đầu Hôi Xỉ Thỏ, móc ra một viên tinh hạch màu xám.
Nói nghiêm túc thì, đây mới là lần thứ hai Bạo Phong Chi Ưng chiến đấu, nó vẫn chưa rõ vị trí tinh hạch của hung thú, điều này cần người Ngự Thú sư như hắn dạy dỗ.
- Đưa tinh hạch cho ta.
Bạo Phong Chi Ưng cũng không quyến luyến, nó thích tinh hạch thuộc tính Phong hơn, nó há mỏ ra, tinh hạch rơi vào trong tay Tô Dương.
Chờ sau khi Bạo Phong Chi Ưng ăn no, con Hôi Xỉ Thỏ kia cũng không còn thừa lại bao nhiêu thịt.
Cho dù không bị Bạo Phong Chi Ưng gặm, Tô Dương cũng không muốn ăn.
Con thỏ cao cỡ nửa người, trong nháy mắt đã khiến hắn mất đi ý nghĩ ăn thịt thỏ.
Sau đó Tô Dương mang Bạo Phong Chi Ưng tiếp tục đi liệp sát hung thú cấp thấp quanh khu vực này!
“Đinh! Sủng thú Bạo Phong Chi Ưng của ngươi, giết chết Hôi Xỉ Thỏ Hắc Thiết hạ phẩm, + 10 điểm kinh nghiệm!”
“Đinh! Sủng thú Bạo Phong Chi Ưng của ngươi, giết chết Hôi Xỉ Thỏ Hắc Thiết trung phẩm, + 10 điểm kinh nghiệm!”
“Đinh! Sủng thú Bạo Phong Chi Ưng của ngươi, giết chết Hắc Dịch Thử Hắc Thiết hạ phẩm, + 3 điểm kinh nghiệm!”
“Đinh! Sủng thú Bạo Phong Chi Ưng của ngươi, giết chết Hắc Thiết hạ phẩm Ma Hóa Chương Lang, + 3 điểm kinh nghiệm!”
"..."
Bạo Phong Chi Ưng, bay lượn trên bầu trời, quan sát mặt đất.
Hai mắt sắc bén của nó, rà quét bên dưới, hai mắt được thiên phú gia trì, gần như không có con mồi nào trên mặt đất có thể tránh được ánh mắt nó!
Một khi bị Bạo Phong Chi Ưng để mắt đến, những con mồi kia nhất định sẽ phải đối mặt với cú đánh bất ngờ nhanh như tia chớp của Bạo Phong Chi Ưng và vô số Phong Nhận oanh tạc điên cuồng!
Trong mắt Tô Dương, Bạo Phong Chi Ưng chính là một pháo đài di động, có thể phi hành nhanh chóng!
Bởi vì giết chết quá nhiều hung thú, Tô Dương không thể không buông tha thi thể hung thú, chỉ đào lấy tinh hạch mang đi!
“Đinh! Sủng thú Bạo Phong Chi Ưng của ngươi, giết chết Hôi Xỉ Thỏ Hắc Thiết thượng phẩm, + 30 điểm kinh nghiệm!”
Sau khi giết chết con Hôi Xỉ Thỏ này, Tô Dương nhìn về phía bóng người trên sườn núi xa xa, hắn vẫy tay với bóng người kia một cái, bóng người kia cũng vẫy tay lại với Tô Dương, sau đó biến mất.
Tô Dương biết, chắc chắn đó là người do lão sư Học viện sắp xếp.
Nhìn sắc trời một chút, thấy mặt trời sắp lặn, Tô Dương biết, đã đến lúc mình phải quay về rồi!
Con Hôi Xỉ Thỏ Hắc Thiết thượng phẩm hắn vừa giết, chắc phải nặng đến hai trăm cân, Tô Dương túm lấy lông nó, cố gắng khiêng lên vai.
Thân thể Tô Dương đã được cường hóa hai lần, nên lực lượng đã vượt xa người trưởng thành bình thường.
Nhưng là... Đường về hơi xa!
Giết quá hăng rồi!
Tô Dương vừa đi được vài bước, đột nhiên phát hiện ra trên vai nhẹ hơn một chút!
Hắn ngẩng đầu, thì trông thấy Bạo Phong Chi Ưng đang bám trên thi thể Hôi Xỉ Thỏ, móng vuốt chộp vào thi thể, đập cánh giảm bớt gánh nặng cho Tô Dương!
- Nhóc con này!
Trong lòng hắn cảm thấy có chút ấm áp, có chút cảm động!
Khi ở trong trường học, các lão sư từng dạy rằng, sủng thú không phải công cụ, mà là đồng bạn chiến đấu trung thành đáng được Ngự Thú sư tin tưởng, bây giờ coi như Tô Dương đã hiểu rồi!
Khu vực đóng quân, khi sắc trời tối dần, từng tiểu đội của đám đệ tử lớp một cũng bắt đầu quay về.
Bởi vì hôm nay là ngày học thực chiến đầu tiên, Lý Manh và ba người phụ trách chương trình học thực chiến đều đứng ở trước cửa khu đóng quân, khẽ nói chuyện với nhau.
Lý Manh mở miệng nói:
- Các ngươi nói xem, đám nhóc kia có thể mang con mồi gì về?
Đàm Quốc rít một hơi thuốc, híp mắt cười nói:
- Cũng có thể không mang được gì về...
Nụ cười trên mặt Lý Manh cứng đờ!
Hùng Trường Phong không nói ra lời khiến Lý Manh mất hứng, hắn mở miệng nói:
- Nói không chừng tiểu đội bảy người kia, có thể mang về thi thể một con hung thú Hắc Thiết trung phẩm!
- Có người về rồi!
Lý Manh trông thấy ba người thuộc tiểu đội của Trương Nhược Lâm mang theo một con Hôi Xỉ Thỏ cao cỡ nửa người quay về, nhìn từ hình thể chắc là Hắc Thiết hạ phẩm, trên mặt lập tức nở nụ cười.
Ba tên Ngự Thú sư gà mờ, lần đầu tiên chiến đấu, vậy mà không bị thương, còn mang về một con hung thú, dù cho chỉ là Hắc Thiết hạ phẩm, nhưng thành tích ấy cũng rất tốt rồi!
- Chào lão sư!
- Trương Nhược Lâm à! Khá lắm! Khá lắm! Tiếp tục cố gắng nhé!
- Ta sẽ cố gắng!
Mặc dù Trương Nhược Lâm biết bụng dạ Lý Manh đen tối đến mức nào, nhưng gần đây các nàng ở chung cũng rất khá.
Sau khi tiểu đội của Trương Nhược Lâm quay về, những tiểu đội khác cũng lần lượt về đến nơi.
Nhưng những tiểu đội về trước, gần như trên tay bọn họ đều không có con mồi nào, số còn lại đa phần đều là hung thú Hắc Thiết hạ phẩm.
Còn tiểu đội bảy người kia, thì mang về một con Hắc Dịch Thử Hắc Thiết trung phẩm, mặc dù có hai tên đệ tử bị thương, nhưng vẫn tạo ra tiếng vang lớn trong lớp một.
Hùng Trường Phong hỏi:
- Lý Manh lão sư, đệ tử lớp một về hết chưa?
Đàm Quốc lại đốt thêm một điếu thuốc lá nữa, nhìn trời sắc nói:
- Ta nhớ, hình như còn một người nữa! Người có con hắc điểu lớn kia!
Có con Hắc điểu lớn?
Lý Manh lão sư dùng ánh mắt mờ mịt nhìn về phía Đàm Quốc:
- Đúng, Tô Dương vẫn chưa về, thực lực của hắn chắc là mạnh nhất!
Bên trong siêu thị, từng tên đệ tử lớp một đặt chiến lợi phẩm của mình lên trên trên quầy.
- Ta muốn một bộ chăn đệm!
- Ta muốn tắm!
- Ta muốn ăn cơm!
"..."
Nhân viên thu ngân siêu thị cười nói:
- Từ từ sẽ đến lượt, từng người một!
- Cảm ơn đã chiếu cố! Một bộ chăn đệm cần một viên tinh hạch hung thú hạ phẩm!
- Cảm ơn đã chiếu cố! Sau siêu thị có phòng tắm, một viên tinh hạch hung thú hạ phẩm có thể đổi được năm phiếu tắm, có cả nước nóng và sữa tắm!
- Cảm ơn đã chiếu cố! Siêu thị chúng ta chỉ có thức ăn nhanh thôi, một viên tinh hạch hung thú hạ phẩm có thể đổi được mười thùng mì ăn liền, năm cân bánh mì!
- Tinh hạch và thi thể hung thú có thể tách ra, tinh hạch và thi thể hoàn chỉnh có giá trị tương đương!
"..."
- Mẹ kiếp, siêu thị của các ngươi không phải hắc điếm chứ?
- Từ trước tới nay chưa từng gặp phải người nào xấu bụng như các ngươi!
- Thi thể một con hung thú một trăm cân, ngươi lại nói với ta, chỉ có thể đổi lấy năm cân bánh mì, sao các ngươi không đi cướp đi?
"..."
Đối diện với những câu hỏi này, nhân viên thu ngân của siêu thị không thèm để ý chút nào.
Đúng là bọn họ mở hắc điếm thật mà!
Có điều vẫn phải che giấu, không thể phơi bày ra được.
Vì vậy, nhân viên thu ngân lại nở nụ cười cực kỳ tiêu chuẩn:
- Nếu như các vị không vừa lòng với giá cả siêu thị chúng ta đưa ra, các vị có thể không đến đây mua hàng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook