Bên này, Lưu Kế Nhân vội vàng từ bên ngoài bước vào, mang theo cổ hơi lạnh.

Trên bả vai hắn dính chút tuyết, trên người cùng ống giày đều là bùn đất, nhìn một chút liền biết chính hắn luôn bôn ba ở bên ngoài.


“Lưu thúc, thế nào rồi?” Ngụy Nhiêu nhẹ nhàng hỏi, trong giọng nói có chút khẩn trương mà nàng thậm chí còn không nhận ra.


“Nhận được sự tín nhiệm của tiểu thư, tiểu nhân ngày đêm lục soát các căn hộ bình thường quanh thành Định An, không thu hoạch được gì, cho nên đoán huynh muội Ngu gia không phải là người trong thành, tiểu nhân muốn kiểm tra sổ sách của các trạm dịch nhưng đó là sản nghiệp của những gia tộc khác, rất khó để nhúng tay
vào.



Lưu Kế Nhân hành lễ, kể từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, “Tiểu nhân không thể làm gì khác hơn là kiểm tra những trạm dịch mới mở, tổng cộng tra được ba mươi chín người họ Ngu, cuối cùng phát hiện một thiếu niên họ Ngu mười lăm tuổi ghi danh ở y quán ở phía thành đông, y đến trưng cầu mua thuốc dành cho hài tử ba bốn tuổi…” Ngụy Nhiêu khó chịu khi nghe người nam nhân này nói liên tục, nhưng kiếp trước nàng đã luyện tính nhẫn trong nhiều năm nên nàng nhịn, chịu khó nghe Lưu Kế Nhân nói lời dư thừa, cuối cùng cũng nghe được thứ mình muốn.


Ánh mắt nàng nhất thời sáng lên.


Ngụy Nhiêu thực ra không biết nhiều về hoàn cảnh gia đình của Ngu Niệm Thanh, kiếp trước nàng chỉ giả vờ quan tâm nàng (Ngu Niệm Thanh) vài ngày, chỉ biết Ngu Niệm Thanh có một người anh đã chết nên chỉ có thể lấy manh mối này điều tra.


Không ngờ, thế mà Lưu Kế Nhân lại tìm được.


“Chính là hắn!” Ngụy Nhiêu không nén được kích động, nàng hỏi, “Thiếu niên này ở đâu, nhà bọn họ ở đâu?”


Lưu Kế Nhân lắc đầu nói, “Tiểu nhân đã hỏi qua đại phu y quán, hắn nói hôm qua y mới bốc một lần thuốc nhưng dựa theo đợt trị liệu, đây cũng là phần thuốc cuối cùng.

Đại phu còn nói y cứu đứa trẻ chưa đến bốn tuổi, bị bệnh nặng, sợ rằng không qua khỏi.



Trong lòng Ngụy Nhiêu cười nhạt, Ngu Niệm Thanh là người nào, kiếm cốt hộ thể, trên người có thêm khí vận, cho dù hài tử trên thế gian này đều chết yểu thì nàng nhất định cũng sẽ không chết.


Nàng nhớ lại kiếp trước khi ở ngoại môn, tiểu cô nương nước mắt lưng tròng nói rằng ca ca nàng đã chết dưới tay người làm Ngụy gia, trong lòng liền lung lay.


“Khoảng thời gian này, cha ta có động tĩnh gì lớn không?” Ngụy Nhiêu nói, “Hai huynh muội này gia cảnh bần hàn, nhất định sẽ ra ngoài kiếm sống, đi thăm dò có thiếu niên nào họ Ngu nhận làm thuê ngắn hạn không.



Lưu Kế Nhân do dự một chút, hắn nói, “Gần đây trong phủ không có việc gì làm, gió tuyết quá lớn.



Sự nhẫn nại của Ngụy Nhiêu đối với phàm nhân đã đến cực hạn, nàng chỉ cảm thấy mọi người xung quanh đều ngu ngốc, không bằng một phần vạn những người thuộc thế hệ tu tiên thứ hai sinh ra và lớn lên trong giới tu tiên, nói tới nói lui đều phí sức.


Nàng không kiên nhẫn nói, “Không có thì tìm đại cái gì xây lên, chúng ta tìm người làm toàn thành, đó không phải là cơ hội tìm người sao?”

Ngụy Nhiêu nói một câu, chính là ra không ít tiền bạc.


Lưu Kế Nhân không dám nói nhiều, hành lễ xong vội vàng lui xuống bố trí.


Xế chiều hôm đó, tin tức tìm người làm được thông báo ra ngoài.


Cuộc sống vất vả, không ít người nghèo đều đói rét, bỗng thấy có việc làm, dù chủ nhân là Ngụy gia giàu có bất nhân, nhưng lại khiến không ít người phấn khởi.


Sau khi đến đấy thì mới biết, lần này nhà họ Ngụy rất khắt khe trong việc tuyển người làm, dù kinh nghiệm hay thực lực, họ chỉ cần những thiếu niên từ mười lăm đến hai mươi tuổi.


Ngụy Nhiêu đang ngồi trong phủ tiểu thư ấm áp như mùa xuân, nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng nhớ đi nhớ lại những sự kiện mà nàng biết ở kiếp trước để bình tâm.


Tin tức lần này truyền đến rất nhanh, trong vòng một giờ, Lưu Kế Nhân lại lần nữa đến cửa.


“Tiểu thư, có một người mặc áo mỏng, thiếu niên tên là Ngu Tùng Trạch đến ghi danh, hơn nữa còn thỉnh cầu tính tiền công theo ngày, tiểu nhân cảm thấy người này rất giống người chúng ta đang tìm.


” Lưu Kế Nhân ngập ngừng hỏi, “Tiểu thư có cần tiểu nhân đi thăm dò hay không?”

Ngụy Nhiêu mở mắt ra.


“Không cần, ta tự mình đến đó.

” Nàng trầm giọng nói.


Tuyết dần dần rơi ít đi, một chiếc xe ngựa kín đáo lặng lẽ chạy qua con đường chính và dừng lại, đối diện là sản nghiệp của Ngụy gia đang xây lại.


Ngụy Nhiêu ngồi trong xe ngựa, nàng đưa tay vén rèm lên, dựa theo chỉ dẫn Lưu Kế Nhân nhìn đám người đang bận rộn trong đó.


Người thiếu niên mặc quần áo đơn bạc với thân hình gầy gò nhưng đường nét lại rắn rỏi, cho thấy là người có cơ bắp vì phải làm việc thường xuyên dưới đáy xã hội, y thoạt nhìn gầy yếu nhưng lại có sức lực mạnh mẽ.


Khi y quay lại, nhìn vào dung mạo giống đến sáu phần khi Ngu Niệm Thanh trưởng thành kia, tim Ngụy Nhiêu bỗng vang lên tiếng thình thịch.


“Chính là hắn.

” Ngụy Nhiêu hạ giọng, “Chuyện này không được thất thủ, mang muội muội hắn về cho ta.



Lưu Kế Nhân gật đầu, hắn chần chừ một chút, lại hỏi, “Tiểu thư, nên xử lí thiếu niên này như thế nào? Dùng tiền đuổi đi sao?”

Thế đạo khó khăn, không ít người nghèo không trụ được mà bán đi nữ nhi.

Mặc dù Ngụy Nhiêu không biết tính cách của Ngu Tùng Trạch nhưng nàng cảm thấy y không phải là người vì tiền mà bán muội muội đi, nếu không khi Ngu Niệm Thanh bệnh nặng thì y cũng sẽ không bỏ hết tiền mua thuốc cho nàng.



Nghĩ như vậy, trong lòng Ngụy Nhiêu có chút ghen tị vô cớ và oán hận Ngu Niệm Thanh, chỉ có thể nói nha đầu này quá tốt số, chưa bao giờ thiếu người che chở cho nàng, còn nàng (Ngụy Nhiêu) chưa bao giờ có được sự ưu ái này.


Suy nghĩ một lúc, từ trong xe ngựa nàng lấy ra hai túi bạc nặng trĩu, đưa cho Lưu Kế Nhân.


“Chuyện này càng ít người biết càng tốt.

Nếu như hắn nguyện ý thì cho hắn.

” Ngụy Nhiêu chậm rãi nói, “Nếu như hắn không muốn—“

Nàng đảo mắt, chợt nhớ lúc trước từng nghe các sư huynh muội nội môn nói chuyện phiếm, nghe nói thế gian này tất thảy đều có nhân quả, đạo hạnh nông thì không thể cảm nhận được nhưng khi tu vi đạt đến cảnh giới nhất định thì sẽ phát hiện được nghiệp chướng khó tiêu trừ.


Trước giờ tu vi của Ngụy Nhiêu không cao đến vậy, kiếp này nàng chuẩn bị trở thành một tiểu sư muội được mọi người kính yêu.


Ngộ nhỡ nàng như Ngu Niệm Thanh kiếp trước, nhận được linh đan diệu dược và đạt đến cảnh giới mà nàng sẽ phải gánh chịu nghiệp chướng, chẳng phải những gì nàng đang làm bây giờ sẽ tạo thêm nghiệp chướng cho bản thân sao?

Nàng nghĩ rất nhiều nhưng cũng không nói gì, chỉ thở dài nói, “Vậy thì ta cũng không biết phải làm sao, chỉ là cái mạng này của ta…”

Ngụy Nhiêu chưa nói hết thì Lưu Kế Nhân đã hiểu.


Hắn lập tức thể hiện lòng trung thành của mình, “Tiểu thư, ngài yên tâm, tiểu nhân hiểu được, đến khi tiểu nhân chuẩn bị xong thì chậm nhất là ngày mai, ngài sẽ thấy được nha đầu kia!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương