Từ lúc Niệm Thanh đến nhà họ Vương đến nay, mỗi ngày đều trầm mặc ít nói, buồn bực không vui.


Nàng không phải là không phải không cảm giác được người Vương gia đối nàng thiệt tình cùng ưu ái, chỉ là thế giới của hài tử quá nhỏ, chỉ có thể chứa đựng một người để nàng ỷ lại.


Tuổi nhỏ tang huynh đối Ngu Niệm Thanh mà nói đã cực kỳ tàn nhẫn, may mắn sau khi tỉnh dậy đều có Tạ Quân Từ ngày đêm yên lặng chăm sóc, mới làm khổ sở trong mắt tiểu cô nương tan bớt, có thể cảm nhận được cảm giác an toàn.


Hiện giờ Tạ Quân Từ lại đem nàng tặng cho người khác, ngắn ngủn nửa tháng thời gian, Niệm Thanh liên tiếp bị vứt bỏ hai lần.


Nàng không dám lại một lần tin tưởng sự ôn nhu của người khác.


Tiểu Niệm Thanh kháng cự cùng phu thê họ Vương tiếp xúc, nữa tháng nay đều ngủ một mình.


Nàng rõ ràng sợ bóng tối, dù là Ngu Tùng Trạch hay Tạ Quân Từ, nàng đều cần người bồi ngủ, không nghĩ tới vì để người khác không tới gần mà một mình vượt qua sợ hãi.


Nhìn tiểu ký chủ ban ngày buồn bực không nói lời nào, ban đêm lại trưng ra khuôn mặt đầy nước mắt, lông mi ướt đẫm mà ngủ, hệ thống cũng có chút nôn nóng theo.


Nó lúc này bỗng nhiên cảm nhận được —— Hình như cái kia đại tu la đối với tiểu ký chủ chiếu cố khá tốt?

Hệ thống chỉ có thể hy vọng Niệm Thanh có thể nhanh chóng dung nhập Vương gia, rốt cuộc nàng chính là nữ chủ của thế giới này, trời sinh chú định không giống người bình thường.

Nhưng hiện giờ nàng mới ba tuổi, liền gặp phải cốt truyện biến động mang đến thống khổ, hệ thống thực lo lắng nếu như tiếp tục kéo dài có phải hay không sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm của nàng.


Cùng lúc đó, một người lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện bên ngoài Vương phủ.


Tạ Quân Từ rời đi liền thu mấy chục sinh mạng ác nhân, hiện giờ bên người đều quanh quẩn hung lệ chi khí nhàn nhạt.


Thu hồn phách như vậy giống như ăn mấy quả táo, kỳ thật đối với việc tu luyện của hắn mà nói không có ích lợi gì, hắn hoàn toàn chỉ là vì Niệm Thanh mà báo thù riêng.


Tạ Quân Từ động một chút sát khí, Diêm La chi lực liền rung chuyển, hắn bế quan ba ngày mới miễn cưỡng áp chế lực lượng muốn bạo tẩu.


Mới vừa ổn định được một chút, hắn liền lập tức trở về Thanh Châu Vực.


Tới thời điểm hiẹn tại, trong lòng hắn vẫn luôn lo lắng.


Hắn sợ Niệm Thanh ở Vương gia không vui, lại cũng sợ nhìn thấy nàng vui vẻ, nửa tháng liền quên mất hắn.


Hiện giờ trở về chốn cũ, Tạ Quân Từ đứng chỗ cao, phóng thích thần thức liền nhìn thấy rõ ràng từng vị trí trong vương phủ.


Hắn cơ hồ trong nháy mắt thấy được Niệm Thanh.


Tiểu cô nương một mình một người trong phòng, nàng đắp chăn, nho nhỏ bóng dáng có vẻ cô độc lại đáng thương.



Tạ Quân Từ không khỏi nhăn lại lông mày.


Hắn như thế nào cảm thấy nàng gầy?

Phòng bếp phía bên kia, mấy nha hoàn đang bưng thức ăn, các nàng nói chuyện phiếm âm thanh không ngừng truyền tới bên tai hắn.


“Ngươi nói tiểu thư có phải bị bệnh hay không?” Trong đó một nha hoàn nói: “Nàng ăn so ra còn ít hơn mèo ăn.



“Đừng nói lời không may.

” Nha hoàn bên cạnh nhíu mày nói.


"Phu nhân không có ở đây, ngươi sợ cái gì?" Nha hoàn khác thở dài nói: "Haizz, ta cảm thấy tiểu thư cùng lão gia và phu nhân không quá hợp nhau, thời gian dài như vậy, tiểu thư vẫn luôn kháng cự chúng ta, mỗi ngày lúc ta mặc quần áo cho nàng, đều có thể nhìn thấy mí mắt nàng hồng hồng, rõ là vừa khóc xong.



"Mỗi ngày đều khóc như vậy, không bệnh cũng thành bệnh! "

Ngón tay Tạ Quân Từ vân vê chuôi kiếm, đây là thói quen khi trong lòng hắn xuất hiện dao động.


Hắn có chút bất an.


Lý do tại sao? Tạ Quân Từ nghĩ không ra, Niệm Thanh cự tuyệt đi cùng hắn, chủ động ở lại Vương gia, rồi lại cả ngày khổ sở như vậy……

Nếu là người thường có lẽ còn có thể nghĩ ra được gì đó, nhưng đối với người vô cảm hơn trăm năm như hắn, nghĩ cũng nghĩ không ra.


Trong lúc hắn gian nan mà suy nghĩ, trong Vương phủ, bọn nha hoàn đi vào phòng Niệm Thanh, như mọi ngày giúp nàng rửa mặt thay quần áo.


Lúc đang thắt bính tóc, Vương phu nhân tự mình đi tới.


Bà muốn mượn chút tiếp xúc này, từ từ giúp Niệm Thanh thích ứng.


"Hôm nay thắt bím tóc cho Thanh Thanh có được không?" Vương phu nhân chậm rãi nói: "Thanh Thanh có thích bím tóc không?"

Bất kể Ngu Niệm Khanh có trả lời hay không, mỗi ngày bà đều nói chuyện với nàng như vậy, hỏi ý kiến nàng, ngẫu nhiên được tiểu cô nương gật đầu hoặc là lắc đầu, Vương phu nhân đều sẽ cảm thấy thực vui vẻ.


Nhìn nữ nhân đang nhẹ nhàng nhìn mình trong gương đồng, Niệm Thanh im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng khẽ gật đầu.


Vương phu nhân tức khắc vui vẻ, sau khi thắt bím tóc cho tiểu cô nương, đích thân bế nàng đến sảnh chính, Niệm Thanh có một chiếc ghế riêng, tương đối cao, đủ để chạm tới bàn ăn.


Dụng cụ ăn của nàng đều nhỏ hơn bình thường một cỡ, ngay cả thìa cũng vậy.


Chẳng qua nàng so với tiểu hài tử bình thường tuy rằng có chút thông minh hơn, như về phương diện ăn uống lại không quá am hiểu.



Ngu Tùng Trạch đối muội muội cưng chiều vô cùng, hài từ ba tuổi ở nhà khác đều dùng đũa tự mình ăn cơm, còn hắn vẫn luôn đút nàng ăn.


Sau Tạ Quân Từ cũng thế, hắn chưa từng có con, không biết hài tử tuổi này vốn nên tự mình ăn.


Hiện giờ tới Vương gia, Niệm Thanh không muốn để người khác tiếp cận mình, ngủ cũng ngủ, ăn cơm càng là lần đầu tiên chính mình động thủ, nàng có hơi biếng ăn, bàn tay nhỏ bé cầm thìa một cách vụng về, ăn hai miếng tùy tiện rồi đặt xuống.


Phu phụ hai người thấy thế đều không khỏi thở dài.


Bọn họ không thể dùng thủ đoạn dọa Niệm Thanh như những đứa trẻ khác, không thể nói nếu cô không ăn thì sẽ vứt đi, bởi vì mỗi lần Niệm hanh không ăn hết, phần dư cuối cùng sẽ bị Thạch Đầu quét tước sạch sẽ, Niệm Thanh thấy thức ăn không lãng phí, cho nên càng không có ý định ăn.


Lúc này, có gã sai vặt nói: “Lão gia, bên ngoài tuyết bắt đầu rơi.



Vương lão gia cùng phu nhân đều là người phong nhã, xuân ngắm hoa hạ ngắm trăng, mùa đông tự nhiên muốn thưởng tuyết.


Hôm nay tuyết rơi không có gió, Vương lão gia liền cao hứng hạ nhân mở cửa, người một nhà vừa ăn vừa ngắm tuyết, ai cũng không chú ý tới bả vai Niệm Thanh hơi hơi cuộn tròn lại.


“Thanh Thanh, ngươi xem này tuyết này lớn bao nhiêu, giống như lông ngỗng.

” Vương phu nhân cười nói: “Ngươi thích hạ tuyết không?”

Bên kia, lông mày của Tạ Quân Tư không hề nới lỏng.


Vì sự ác độc của nhà họ Ngụy, Niệm Thanh bị đóng băng trong tuyết một ngày một đêm, từ đó nàng liền sợ tuyết, như thế nào có thể thích ngắm tuyết rơi?

Trong ánh mắt mong đợi của đôi phu phụ, Niệm Thanh ý thức được bọn họ đều thực thích làm chuyện này.

.


Nàng không nghĩ sẽ làm người khác mất hứng, mở miệng nhẹ nhàng nói: “Thích.



Nghe thấy cái này từ, Tạ Quân Từ cả người như bị sét đánh.


Cái này cảnh tượng cho hắn cực đại chấn động, hắn muốn nàng vui sướng an khang, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến sau khi hắn rời đi, Niệm Thanh thế nhưng đã ngoan đến mức biết cách thỏa hiệp.


Cũng gần như cùng lúc đó, Tạ Quân Từ đột nhiên hiểu được sự khăng khăng của Niệm Thanh ngày hôm đó.


Tiểu cô nương cảm thấy hắn vứt bỏ nàng, cho nên nàng mới nhất định phải đi, mặc dù nàng vô cùng sợ hãi nhưng cũng không nghĩ sẽ ép buộc hắn.


Nàng ‘ muốn đi ’, kỳ thật là không muốn đi.



Lẽ ra hắn phải cho nàng cảm giác an toàn, ôm nàng trực tiếp rời đi, thì sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy, nhưng Tạ Quân Từ lại cố tình đối đãi với nàng như đối với một người trưởng vâng theo nàng lời nói, lại quên mất nàng chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, đến lúc ngủ cũng cần người ngủ cùng.


Trái tim Tạ Quân Từ nhói lên đau đớn, hắn cứ như vậy trầm mặc mà đứng ở bên ngoài quan sát.


Hắn cơ hồ không nhận ra nữ hài tham ăn thích làm nũng khi còn ở khách điếm, nàng bây giờ cả ngày đều không nói lời nào, cũng không khóc không nháo.


Chỉ có Vương Thạch Đầu ngoài ý muốn tới tìm nàng.


Nam hài tám chín tuổi đều là đám thần kinh thô, hắn thích nàng, liền luôn là muội muội muội muội mà treo bên miệng.

Thạch Đầu chỉ biết muội muội không thích mình, lại hoàn toàn không phát hiện bởi vì cách xưng hô của hắn mà thành.


Phu thê hai người cố ý để Thạch Đầu mang theo tiểu cô nương chơi, cho nên Thạch Đầu mỗi ngày đều phải lại đây tìm nàng chơi, muội muội dài muội muội ngắn mà kêu gọi.


Niệm Thanh kỳ thật đã nhẫn nhịn nửa tháng, Vương Thạch Đầu giống như là một con chó ngốc suốt ngày tìm đến mèo đùa giỡn mà không biết trong mắt mèo, mọi nhất cử nhất động của hắn đều mang theo sự nguy hiểm.


Tâm trạng của Niệm Thanh hôm nay đặc biệt không tốt, sau khi bị tuyết dọa cho sợ hãi, nàng không tự chủ được càng tưởng niệm ca ca, cố tình Vương Thạch Đầu lại tới nữa, Tiểu Niệm Thanh căn bản không nhìn ra hắn đối nàng yêu thích, chỉ cảm thấy ủy khuất.


“Muội muội ngươi xem thoại bản không? Ca ca đọc cho ngươi.

” Vương Thạch Đầu hoàn toàn không nhận ra tình huống, giống như trước tự mình quyết định.


Đúng lúc này, Niệm Thanh rốt cuộc nhịn không được, âm thanh trẻ con phát ra: “Ta không phải muội muội ngươi đâu! Ngươi cũng không phải là ca ca của ta!”

“Nhưng ngươi chính là muội muội ta.

” Vương Thạch Đầu gãi gãi đầu: “Mẫu thân nói phải đổi tên cho ngươi, gọi là Vương Thanh Thanh.

"

Tên này là phu phụ hai người thương lượng định ra, vốn là lưu lại một chữ trong tên thật, không nghĩ tới lúc này bị nhi tử vô tình nói ra, tiểu cô nương tức khắc nóng nảy.


“Ta không phải Vương Thanh Thanh, ta không phải!” Nàng lớn tiếng nói: “Ta cũng không phải muội muội ngươi, ta có ca ca, ca ca ta là Ngu Tùng Trạch, không phải ngươi!”

Nàng vừa nói có người khác làm huynh trưởng, tiểu nam hài trong lòng tức khắc cũng bốc cháy, hắn nâng thanh âm: “Ta chính là ca ca ngươi, ta chính là ca ca ngươi, toàn bộ Thanh Châu Vực đều biết ngươi là muội muội ta!”

Vương Thạch Đầu khi cùng người khác cãi nhau, cãi không lại thì sẽ động thủ đánh đối phương, nhưng hắn không nghĩ sẽ đánh nhau với muội muội, chỉ là muốn nói cho nàng,hắn chính là huynh trưởng của nàng, nàng như thế nào lại không chịu hiểu.


Sau đó, hắn liền nhìn tiểu cô nương mở to hai mắt, nước mắt không ngừng mà chảy xuống.


Vương Thạch Đầu nháy mắt trợn tròn mắt.


“Ta ghét ngươi, hu oa, ngươi không phải ca ca ta!”

Ngu Niệm Thanh một bên khóc một bên dùng đồ vật trong tầm tay ném Vương Thạch Đầu, nàng không có bao nhiêu sức lực, cầm đồ chơi ném đi cũng không có bao nhiêu lực đạo, nhưng nện ở trên người Vương Thạch Đầu, Vương Thạch Đầu ngực phập phồng, thế nhưng cũng ủy khuất mà hốc mắt đỏ, hắn gào còn to hơn nàng, oa oa khóc lớn mà chạy ra ngoài.


Trong viện tức khắc hỗn loạn lên, Niệm Thanh không rảnh lo, nàng hu hu mà nỗ lực bò lên trên giường, tránh ở trong ổ chăn.


Vương phu nhân Vương lão gia lập tức tới, bọn họ không rảnh lo nhi tử của chính , lại đây xem Niệm Thanh, chính là tiểu cô nương đã khóc đến thở hổn hển, một chút lý trí cũng chưa hoàn lại.


Nàng hôm nay mới vừa tiếp nhận Vương phu nhân một chút, hiện giờ vừa nghe bọn họ sẽ đổi tên cho , nàng lại cảm thấy bọn họ là người xấu, một bên khóc một bên bắt lấy chăn, không cho bọn họ chạm vào nàng, làm cho bọn họ tránh ra.



Không có biện pháp, phu thê hai người chỉ có thể rời đi trước, phòng rốt cuộc dần dần khôi phục an tĩnh.


Ngu Niệm Thanh vẫn luôn khóc đến trời tối, khóc đến không sức lực, còn ức chế không được mà nức nở, thở cũng không ra hơi.


Hệ thống cũng trợn tròn mắt, nhìn thấy nàng như vậy khổ sở cùng kháng cự như vậy, nó liền không quan tâm đến nhiệm vụ chủ , vẫn luôn dỗ dành tiểu cô nương.


"Thanh Thanh, đừng buồn, được không? Ta không muốn ngươi nhanh chóng lớn lên để làm nhiệm vụ nữa, thật là vô nhân đạo! "

Lần đầu tiên hệ thống phá lệ mềm lòng, nó tưởng tượng đến trong nguyên tác kia cốt truyện mấy trăm vạn chữ, nó cùng Niệm Thanh nhân sinh quấn lấy nhau, đến cùng cũng không đành lòng.


“Bằng không chúng ta không tu tiên! Ta đổi nhiệm vụ khác cho ngươi, chờ ta nhìn xem nhiệm vụ kịch bản, ‘người ở rể từ hôn kịch bản’ đây là cái gì, lấy sai rồi, từ từ a…… Thiên kim thật nghịch tập vả mặt kịch bản? Cũng không đúng —— bảo bảo, ngươi, ngươi đừng khóc nha!”

Hệ thống vẫn chưa tìm được nhiệm vụ mới thích hợp, Niệm Thanh đã nghỉ ngơi tốt lại khóc thêm một vòng.


Nó sứt đầu mẻ trán, còn muốn thả chậm thanh âm hỏi: “Bảo bảo ngươi muốn cái gì, ngươi nói cho ta được không? Ta giúp ngươi.



Niệm Thanh ô ô mà khóc ròng nói: “Ta muốn ca ca.



Này có chút khó, hơn nữa cho dù đi Quỷ giới sửa mệnh cũng không còn kịp rồi đi, phỏng chừng Ngu Tùng Trạch đã luân hồi chuyển thế.


Hệ thống đều phải đổ mồ hôi, đúng lúc này, nó nghe được Tiểu Niệm Thanh khóc lóc nói: “Tạ Quân Từ, đại phôi đản ô ô ô……”

“Hắn xác thật là đại phôi đản.

” Hệ thống mặt ủ mày ê mà nói.


Niệm Thanh khóc đã lâu, cuối cùng mệt đến bất tri bất giác mà đã ngủ.


Mới đầu nàng ngủ không yên, trong mộng còn ở khóc nức nở, cái mũi ướt dầm dề khó chịu.


Một lát sau, mũi nàng được lau khô, sau đó rơi vào một cái lồng ngực rộng lớn.


Loại vóc dáng này thuộc về thân thể nam nhân trưởng thành, thực sự mang đến cho Tiểu Niệm Thanh cảm giác an toàn, nàng chậm rãi an ổn chút, ngón tay thói quen tính mà chộp vào vạt áo người nào đó.


Ngay sau đó, hơi lạnh đầu ngón tay nhẹ nhàng bao trùm trên mí mắt nàng, khắc chế lực lượng xóa đi mệt mỏi cùng khó chịu sua khi khóc, làm nàng thoải mái đi vào giấc ngủ.


Tiểu Niệm Thanh không biết ngủ bao lâu, thẳng đến ánh mặt trời không ngừng xuyên thấu qua nhánh cây chiếu vào trên mặt, rốt cuộc làm nàng chậm rãi mở to mắt.


Vừa mở mắt, liền nhìn thấy góc mặt nghiên vừa anh tuấn vừa quen thuộc, tiểu cô nương ngây dại.


“Còn khó chịu sao?” Tạ Quân Từ dịu giọng hỏi.


Tiểu cô nương xoa xoa hai mắt của mình, nàng ngơ ngác mà nói: “Ta lại nằm mơ sao?”

Nghe thế, Tạ Quân Từ môi mỏng khẽ mím.


Một lát sau, hắn mới nói: “Ngươi không nằm mơ, Thanh Thanh, ta tới đón ngươi về nhà.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương