Cả đêm đó, Tạ Quân Từ tâm thần không yên.

Hắn chưa từng nghĩ tới, trên đời này còn có chuyện có thể khiến hắn để ý.

Hơn nữa, còn ảnh hưởng đến lòng hắn.

Khi nhìn thấy khoảnh khắc Niệm Thanh buông tay, Tạ Quân Từ vô cùng hối hận.

Tiểu cô nương đã quấn chăn nằm xuống, nàng xoay người, không để ý đến hắn nữa.

Vô luận hắn nói cái gì, nàng đều không phản ứng lại.

Nếu như không phải Tạ Quân Từ có thể từ tiếng hít thở mà biết được nàng còn tỉnh, có lẽ hắn sẽ cho rằng nàng đã ngủ thiếp đi.

Đã từng là một người chỉ cần một ánh mắt liền khiến cho người ta run rẩy, ác danh vang xa – Tạ Quân Từ hiện giờ đang ngồi xổm ở bên giường, mặt mày tuấn mỹ đạm mạc chỉ còn lại sự rối rắm.

Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng đặt lên vai tiểu cô nương, Tạ Quân Từ thấp giọng nói: "Thanh Thanh, Không đi được không? Ta mang ngươi rời khỏi nơi này..."

Niệm Thanh không quay đầu lại, dùng lưng quay lưng về phía thanh niên.

"Không!." Âm thanh ngây ngô mà rầu rĩ vang lên: "Nơi đó rất tốt, Thanh Thanh muốn đi.”

Tạ Quân Từ có lẽ cũng không nghĩ tới, ngay từ đầu đã biểu hiện nhu thuận nghe lời - Ngu Niệm Thanh, thế nhưng lại ở lúc này biểu đạt kiên định của mình.

Nàng thậm chí nhớ kỹ những gì hắn vừa giải thích về vương gia, hơn nữa còn dùng điều này để cự tuyệt hắn.

Hệ thống nhìn một màn này, mặc dù nó có thể phân tích rất nhiều số liệu, nhưng không thể hiểu được suy nghĩ của hài tử này.

Nó nhẹ nhàng hỏi: "Bảo bảo, không phải ngươi rất thích Tạ Quân Từ sao? Tại ssoa không muốn đi cùng với hắn?”

Tiểu Niệm Thanh chớp chớp mắt, nhìn vách tường, tựa hồ ánh mắt có chút chua xót, nhưng nàng rất nhanh liền biết cách nhịn nước mắt xuống.

"Thím Điền đã nói qua, có một số người lớn không nuôi nổi tiểu hài tử, sẽ đem tiểu hài tử bán đi." Niệm Thanh ở trong đầu nhỏ giọng nói.


Tuy rằng hệ thống cảm thấy Tạ Quân Từ rất nguy hiểm, hận không thể để ký chủ của mình đời này cũng đừng gặp lại hắn, nhưng nghe được lời của nàng, nó vẫn nhịn không được sửa lại:
“Bảo bối, Tạ Quân Từ nuôi nổi ngươi, hắn thật sự không bán ngươi.

Một số người lớn sẽ bán hài tử, nhưng một số người lớn sẽ vì để hài tử tốt hơn mà mang chúng tặng cho những người tốt khác để nuôi dưỡng.”
Niệm Thanh không hiểu.

Nàng không rõ vì sao người lớn đều kỳ quái như vậy, vì sao đem bán hài tử đi là vì muốn tốt cho nó? Tiểu hài tử rõ ràng hy vọng được ở cùng một chỗ với người lớn mà.

Tựa như…… Tựa như nàng muốn cùng ca ca và Đạp Tuyết cùng nhau ở cùng một chỗ, cũng giống như hiện tại nàng muốn cùng Tạ Quân Từ ở cùng một chỗ vậy.

Nghĩ đến đây, mũi tiểu cô nương lại bắt đầu chua xót.

Nàng dùng sức nhắm mắt lại, ở trong lòng tuyên bố với hệ thống: "Tạ quân từ không cần Thanh Thanh, Thanh Thanh cũng không cần Tạ Quân Từ!”

Không biết qua bao lâu, Tiểu Niệm Thanh mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Sau khi nàng ngủ, hệ thống lại trầm mặc thật lâu, nó cũng giống như Tạ Quân Từ, cảm giác giống như lại hiểu tiểu ký chủ của mình thêm một chút.

Nó vốn tưởng rằng nàng chính là một tiểu cô nương ngoan ngoãn khéo léo, nhu nhược yếu đuối.

Không ngờ nàng nhỏ như vậy, liền bày ra một mặt khác trong tính tình, quyết đoán như thế, còn mang theo chút quật cường.

Nàng cảm thấy Tạ Quân Từ không muốn nàng nữa, cho dù thanh niên rõ ràng đã hối hận muốn dẫn nàng rời đi, nàng cũng một mực cự tuyệt hắn.

Không nên nói, không hổ là nhân vật chính của tiểu thuyết mấy triệu chữ, tính cách rất đặc sắc.

Ngu Niệm Thanh ngủ thiếp đi, ngược lại Tạ Quân Từ lại trầm mặc suốt một đêm này.

Lần đầu tiên trong lòng hắn dâng lên cảm giác mê mang luống cuống.

Tạ Quân Từ rời xa Phàm Trần quá lâu, hai trăm năm này độc lai độc vãng, đại bộ phận người gặp qua đều chết trên tay hắn.

Hắn luôn luôn lãnh khốc ít nói, giống như thiên sát cô tinh, không có người nhà, càng không có bằng hữu.

Hắn đã sớm quên làm một 'người', là cảm thụ như thế nào.


Ngắn ngủi nửa tháng, đứa nhỏ hắn ngẫu nhiên cứu được điểm xuyết một chút màu sắc cho cuộc sống vốn đã tái nhợt của hắn, khiến sinh mệnh tĩnh mịch như nước đầm của hắn nhấc lên một chút dao động.

Nhưng vào giờ khắc này, Tạ Quân Từ mới ý thức được mình căn bản không có tiến bộ gì.

Tiểu cô nương là người cầm bút vẽ, nếu nàng chủ động vẽ, hắn sẽ cảm nhận được khoái hoạt được tô điểm.

Nhưng nếu như nàng chán ghét hắn, tựa như buổi tối hôm nay, nàng một câu cũng không chịu nói với hắn, Tạ Quân Từ thậm chí cũng không biết nên làm thế nào mới có thể để cho nàng nhìn hắn nhiều thêm một cái.

Màn đêm nặng nề, con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Tạ Quân nhìn chăm chú vào tiểu cô nương đang ngủ, qua nửa ngày, hắn chậm rãi cúi đầu.

Niệm Thanh lại bắt đầu ngủ không yên.

Lúc trước nàng rõ ràng đã có thể ngủ đến hừng đông, ngẫu nhiên sẽ mở mắt nhìn xem Tạ Quân Từ còn ở đây hay không, sau đó lại ngủ thiếp đi.

Nhưng đêm nay, nàng giống như lại bắt đầu gặp ác mộng, ngủ một chút liền bắt đầu nức nở, nhưng như thế nào cũng không tỉnh lại.

Đợi đến sáng sớm, tiểu cô nương mơ mơ màng màng mở mắt, lại phát hiện mình đang ở trong một cái ôm quen thuộc, rộng lớn.

Nàng không hoàn toàn thanh tỉnh, tự nhiên điều chỉnh tư thế trong lòng Tạ Quân Từ, bởi vì trên mặt ngứa ngáy, nàng theo bản năng dùng trán nhẹ nhàng cọ cọ lồng ngực hắn.

Cơ hồ là sau một khắc, đầu ngón tay mát mẻ nhẹ nhàng lướt qua gò má nàng, vén mấy sợi tóc quấy nhiễu ra sau tai nàng.

Tiểu Niệm Thanh chậm rãi tỉnh lại.

Tạ Quân Từ đặt nàng lên giường, mấy ngày nay hắn chỉ học được cách búi kiểu tóc đơn giản nhất cho nàng.

Vừa buộc tóc, hắn vừa thăm dò nói: "Thanh Thanh, lát nữa ta sẽ đưa ngươi đi.”

Hắn hy vọng tiểu cô nương có thể quên hết những gì đã xảy ra đêm qua.

Niệm Thanh dụi dụi mắt, nàng ngây thơ nói: "Không đi.”


Yết hầu Tạ Quân Từ trượt lên trượt xuống, hắn không nản lòng, lại từ trong trữ vật lấy ra mấy cái điểm tâm mà tiểu cô nương thích ăn.

Trước kia chỉ cần hắn vừa lấy ra, Tiểu Niệm Thanh sẽ ánh mắt phát sáng, nhưng hôm nay nàng chỉ nhìn thoáng qua, liền nghiêng đầu, không có ý muốn ăn.

Nàng vốn ngay cả điểm tâm sáng cũng không muốn ăn, nhưng Tạ Quân Từ nói hắn vốn không cần ăn, nếu như nàng cũng không ăn, mấy món ngon này cũng chỉ có thể vứt đi, tiểu cô nương lúc này mới đem điểm tâm ăn sạch sẽ, giống như ngày thường một chút cũng không có lãng phí.

Nhưng mà, Tạ Quân Từ có thể cảm nhận rõ ràng sự lãnh đạm của tiểu cô nương đối với hắn —— tuy rằng đối với nàng mà nói, chỉ là giận dỗi không nói lời nào cũng không nhìn hắn mà thôi, nhưng Tạ Quân Từ từ khi cứu nàng đến bây giờ, chưa từng trải qua lãnh ngộ như vậy.

Hắn còn muốn nói cái gì đó, tiểu cô nương đã thanh thúy mở miệng nói: "Khi nào ta qua nhà mới?”

Không còn cách nào khác, Tạ Quân Từ chỉ có thể quấn nàng kín mít, ra ngoài như kế hoạch ban đầu.

Hắn ôm Niệm Thanh, một đường từ khách điếm đi tới, tiểu cô nương nắm chặt vạt áo hắn, ngón tay càng ngày càng dùng sức, nàng hẳn là sợ, nhưng nàng cái gì cũng không nói.

"Thanh Thanh, ta..."

Tạ Quân Từ muốn nói gì đó , hắn đi qua góc đường, đi tới con đường nơi phủ đệ Vương thị ở, lại xa xa nhìn thấy có năm sáu người ở ngoài cửa phủ đệ nhìn chung quanh ——rõ ràng là vợ chồng Vương thị cùng mấy hạ nhân.

Bọn họ cùng Tạ Quân Từ ước hẹn hôm nay gặp mặt, nhưng không hẹn giờ nào, trời vừa tờ mờ sáng đã kéo nhau tỉnh giấc, tự mình ngồi chờ bên ngoài phủ đệ.

Vừa nhìn thấy hai người xuất hiện, bên kia nhất thời kích động không thôi.

Vương lão gia Vương phu nhân thiếu chút nữa muốn tự mình tới nghênh đón, nhưng nghĩ đến lễ nghi, lúc này mới đứng ở ngoài cửa, sai một nha hoàn một gã sai vặt chạy tới nghênh đón.

Bọn họ sắp đến gần, vừa nhìn thấy diện mạo của hai người, tức khắc phanh gấp.

Trong khung cảnh sắc trời hơi bắt đầu tỏa sáng, trong con hẻm thật dài, thanh niên áo đen lạnh nhạt tuấn mỹ ôm tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác trong lòng, càng lộ ra hồng y trên người nàng sáng mắt.

Phảng phất như hắc ám đang nâng lên vầng thái dương, lại giống như thái dương ấm áp đang lụi tàn dưới màn trời thê lương, làm cho khí tức vốn nguy hiểm Tạ Quân Từ thu liễm rất nhiều, không còn khiến người ta sợ hãi như trước.

Nha hoàn cùng gã sai vặt đều bị mỹ mạo lạnh như băng của Tạ Quân Từ chấn động, chậm lại hồi lâu mới lắp bắp nói, "Tiên, tiên trưởng quý an, tiểu nhân là đến..."

Tạ Quân Từ thản nhiên bước qua người họ, hai người liền không khỏi ngậm miệng lại.

Đoạn đường cuối cùng, họ đi rất yên tĩnh.

Đi tới trước cửa vương phủ, hai vợ chồng dù khoác áo khoác vẫn lạnh đến run rẩy.

Bọn họ vừa nhìn thấy tiểu cô nương trong lòng Tạ Quân Từ, nhất thời ánh mắt đều sáng lên.


Hai người nhiều năm như vậy cũng gặp qua không ít cô nương, lại chưa bao giờ hợp nhãn duyên, giờ phút này vừa nhìn thấy Ngu Niệm Thanh, khóe miệng bọn họ tươi cười giấu không được, thậm chí quên mất kính sợ tiên trưởng, rất muốn lập tức ôm nàng một cái.

“Đa tạ tiên trưởng, đa tạ tiên trưởng!” Vương lão gia còn giữ được lý trí, cảm kích đến sắp quỳ xuống: "Tiểu nhân nhất định sẽ dạy dỗ đứa nhỏ này thật tốt, đa tạ tiên trưởng..."

Bên kia, Vương phu nhân đã run rẩy vươn tay, như muốn đon tiểu cô nương.

Tạ Quân Từ ngước mắt nhìn bà một cái, trong nháy mắt kia, đáy lòng hắn dâng lên địch ý không có nguyên nhân, không muốn để cho bất luận kẻ nào chạm vào Niệm Thanh.

Chớp mắt, tiểu cô nương vẫn luôn nắm chặt vạt áo hắn giờ đã buông tay ra, đem lực chú ý của Tạ Quân Từ kéo trở về.

Nàng cứ như vậy bị Vương phu nhân tiếp nhận, ôm vào trong ngực.

Hai vợ chồng cười đến không khép miệng lại được, mười năm chấp niệm hiện giờ rốt cục thành sự thật, bọn họ thậm chí khó có thể đem chú ý đặt ở trên người tiên nhân, mà là nhịn không được vẫn nhìn tiểu cô nương trong ngực mình.

Niệm Thanh cuộn mình, tựa hồ có chút sợ hãi, Vương phu nhân dùng áo khóa của mình che nàng lại, nàng càng giống như một tiểu động vật run rẩy.

"Có phải có chút sợ hãi không?" Vương phu nhân ngữ khí ôn hòa nói: "Không cần lo lắng, chúng ta sẽ chăm sóc tốt cho con.”

"Đúng vậy, sau này con chính là con gái ruột của chúng ta, cái gì cũng không cần sợ." Vương lão gia cũng tiến lại gần cười nói.

Tiểu Niệm Thanh đối với nữ tử coi như miễn cưỡng có thể tiếp nhận, Vương lão gia vừa cúi đầu lại gần cười tủm tỉm nhìn nàng, nhất thời làm nàng sợ tới chấn động.

Vương phu nhân lập tức trừng mắt nhìn ông một cái, Vương lão gia lúc này mới ngượng ngùng đứng thẳng người, sau một khắc liền nhịn không được âm thầm nhìn về phía tiểu cô nương, trong mắt hiện rõ sự thích thú.

Cảnh tượng bọn họ ở cùng một chỗ, ngược lại thật giống người một nhà.

Tạ Quân Từ giống như bị cảnh tượng này làm cay mắt, hắn lui về phía sau một bước, lặng yên không một tiếng động biến mất.

Hai vợ chồng đắm chìm trong vui sướng thậm chí không phát hiện, gã sai vặt cùng nha hoàn bên cạnh ngược lại kinh hô một tiếng.

“Lão gia, phu nhân, tiên trưởng đã biến mất!”

Hai người lúc này mới ngẩng đầu, Vương lão gia cảm khái nói: "Tớilui vô thanh, không hổ là tiên nhân.

Được rồi phu nhân, bên ngoài lạnh, chúng ta mau đi vào..."

Bên ngoài tường phủ đệ Vương thị, Tạ Quân Từ cao lớn đứng trong bóng râm.

Hắn trầm mặc nhìn thân ảnh mấy người biến mất trong chủ viện, lúc này mới có chút chật vật xoay người rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương