Lưu Kế Nhân cả kinh lui về phía sau vài bước, đến khi phản ứng lại, gã nhất thời thẹn quá hóa giận nói: "Rượi mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Giết hắn đi!”

Ngoại trừ nam nhân bị thương ngã xuống, hạ nhân khác đều cuồn cuộn xông lên.


Lần đầu tiên trong đời Ngu Tùng Trạch động đao thấy máu, lại chỉ có một thân một mình, căn bản không phải là đối thủ của những người này.


Sau khi hắn lại làm bị thương cánh tay của một người trong đó, cổ tay bị một gậy đập trúng, đao săn thú liền rơi trên mặt đất, ngay sau đó gậy dày đặc như mưa tức khắc đánh về phía hắn.


Bởi vì do đồng bạn bị thương nên bọn họ hạ thủ rất nặng, thiếu niên đã ngã trên mặt đất nhưng đám người đó vẫn liên tục đánh xuống.


Sau một nén nhang, máu dần dần nhuộm đỏ một mảnh tuyết trắng.


Một lúc lâu sau, Lưu Kế Nhân mới bảo hạ nhân dừng tay.


Đến khi dừng lại, cả người Ngu Tùng Trạch đầy máu, cơ hồ bất động, dĩ nhiên chỉ còn lại hơi thở cuối cùng.


"Nếu ngươi đã muốn chết, vậy thì ta nói cho ngươi biết chân tướng.




Lưu Kế Nhân ngồi xổm xuống trước mặt hắn, trong tay đùa nghịch đao săn thú.


Gã không chút để ý mà nói: "Muội ngươi cùng tiểu thư nhà ta mệnh trung tương khắc, tiểu thư trong mộng biết được chuyện này, muốn ta tìm giết nàng, ai ngờ ta thật đúng là tìm được nha đầu này.



Gã ngước mắt lên, nhìn thiếu niên trong vũng máu, trào phúng cười nói: "Nha đầu đó bây giờ chắc đã chết rồi đi.


Kỳ thật Ngụy Lâu đồng ý phương án ném nha đầu kia vào chuồng ngựa để nàng bị đông chết, nhưng còn chưa qua hai canh giờ, phỏng chừng còn chưa xảy ra mạng người.


Nhưng Lưu Kế Nhân không biết vì sao nhìn người trẻ tuổi như Ngu Tùng Trạch cực kỳ không vừa mắt, thiếu niên không vì tiền tài mà cong lưng, bộ dáng không sợ cường quyền tìm chết cực kỳ chướng mắt, chướng mắt đến mức Lưu Kế Nhân muốn dùng hết thảy phương pháp nghiền nát sống lưng hắn.


Gã muốn cho thiếu niên biết, thứ mà hắn để ý cỡ nào nhỏ bé, bất quá chỉ là một cơn ác mộng của đại tiểu thư, khiến cho hắn nhà tan cửa nát.


Giết người còn muốn giết tâm, Lưu Kế Nhân lúc này mới cảm thấy miệng đủ ác ý.


Gã đang định đứng lên dẹp đường hồi phủ, bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đột nhiên bắt lấy cổ tay gã, dùng sức đến cơ hồ muốn đem xương cổ tay gã bóp nát.


Lưu Kế Nhân trong lòng cả kinh, gã cúi đầu, bất ngờ không kịp đề phòng đối mặt với đôi mắt đỏ bừng của thiếu niên, dĩ nhiên là Ngu Tùng Trạch nghe được lời nói kia của gã, như hồi quang phản chiếu nâng lên một hơi thở cuối cùng.


Mặt hắn đầy máu, giống như lệ quỷ đòi mạng, tay dính đầy máu gắt gao nắm chặt cổ tay Lưu Kế Nhân.


“Ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi!” Đồng tử thiếu niên phát ra hận ý đáng sợ dọa người, hắn lớn tiếng khàn khàn nói: "Tất cả người làm hại Niệm Thanh, ta đời đời kiếp kiếp đều sẽ không bỏ qua, cho dù phải trả giá đại giới, ta cũng muốn các ngươi sống không bằng chết, không có kết cục tốt!”

Thanh âm khàn khàn tàn nhẫn của hắn xen lẫn gió lạnh như băng, làm Lưu Kế Nhân cầm đầu đám ác nô sởn gai ốc.


Những chuyện trái lương tâm thế này bọn họ đã làm không tới một trăm cũng có mấy chục, những lời nguyền rủa này càng thường xuyên nghe thấy, vốn không nên để trong lòng

Nhưng không biết vì sao, lời nói của thiếu niên phảng phất biến thành lực lượng hữu hình, cực kỳ thấm, sống lưng Lưu Kế Nhân lạnh ngắt, gã muốn hất bỏ cổ tay mình bị Ngu Tùng Trạch nắm chặt, lại không thể nhúc nhích.


Gã thẹn quá hóa giận mắng: "Các ngươi nhìn làm cái gì, động thủ mau!”

Đám ác nô lúc này mới bừng tỉnh hoàn hồn, nhào tới bẻ ngón tay thiếu niên.


Bọn họ cũng không rét mà run, thế nhưng không ai dám đánh hắn nữa.


Lưu Kế Nhân rốt cục từ trong bàn tay đầy máu của Ngu Tùng Trạch giãy ra, gã đặt mông ngã trên mặt đất, ngẩng đầu, lại vừa lúc đối mặt với thiếu niên chết không nhắm mắt, nhìn chằm chằm đồng tử của hắn, nhất thời lại run lên.



“Ném hắn vào trong khe núi ngoài thành!” Thanh âm Lưu Kế Nhân đều lạc đi: "Nhanh lên!”

Hạ nhân lảo đảo khiêng Ngu Tùng Trạch về phía ngoại thành, đi tới khe núi, bọn họ đem thiếu niên ném vào rãnh khe núi, xoay người tay chân loạn xạ mà chạy trốn, phảng phất trong đêm tối có quái vật gì đó.


Sau khi bọn họ chạy đi, vùng ngoại ô trở về yên tĩnh, chỉ còn lại thiếu niên nằm an tĩnh trong vùng tuyết địa.


Ngu Tùng Trạch ở trong một loại trạng thái cực kỳ kỳ diệu, một mặt, hắn có thể cảm giác được sinh mệnh của mình đang trôi qua, ý thức đang chìm xuống, đang chìm về phía hắc ám tử vong.


Mặt khác, hắn phảng phất thấy được tự do.


Thật giống như một bộ phận nhỏ ý thức của hắn bắt đầu thoát ly thân thể, hắn nhìn không thấy đêm tối cùng tuyết trắng, thế giới dần dần mơ hồ, thân thể cũng không còn là hồn phách.


Hắn ý thức được mình nên 'đi', lại có một cỗ lực lượng lớn hơn để hắn lưu lại.


Trong phiến hỗn độn này, không biết qua bao lâu.


Phảng phất qua mấy trăm năm, lại giống như chỉ có trong nháy mắt.


Đột nhiên, hắn nghe thấy một nụ cười nhẹ.


Một thanh âm rất có hứng thú mà vang lên của nam nhân: "Thú vị.



Ý thức của thiếu niên vốn đã trở nên hỗn độn hắc ám, những lời này giống như là phá vỡ ánh đèn của màn tuyết, mang đến một tia thanh tỉnh.



Một thanh âm khác nghi hoặc nói: "Chủ thượng, đây không phải là một hồn phách chấp niệm quá nặng sao? Thuộc hạ nhìn không ra nhân tộc này có chỗ nào sai biệt.



"Nhân tộc? A! " Thanh âm kia nhẹ nhàng nở nụ cười.


“Chủ thượng, ngài, ngài thế nhưng ——” Một người khác tựa hồ có chút kinh ngạc, thanh âm của hắn dần dần biến mất.


Tí tách, tí tách.


Mới đầu, thiếu niên không có bất kỳ cảm giác nào.


Ngay sau đó, hồn phách của hắn dần dần có tri giác, cổ họng khát khô không ngừng nuốt xuống chất lỏng tanh ngọt —— là máu.


Dòng máu quỷ dị dũng mãnh không ngừng tràn vào hồn phách Ngu Tùng Trạch, hư cùng thực lấy máu tươi tương liên, dần dần dung hợp làm một.

!
Bóng mây tản đi, ánh trăng rơi ra ngoài thành An Định.


Trên tuyết địa ngoại trừ vết máu cùng một tia quỷ quái chi khí như có như không, không còn bóng dáng nào khác

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương