Toái Tâm Kiếp
-
Chương 1
Huyền Vũ hồ trong Huyền Vũ môn nằm ở Đông Bắc thành Kim Lăng, cổ xưng tang bạc, thời Tam quốc, lúc Tôn Quyền Đông Ngô từng ở chỗ này huấn luyện Thủy sư, lại xưng là Luyện hồ; theo truyền thuyết trong hồ từng xuất hiện Hắc Long, nên đổi tên thành hồ Huyền Vũ.
Khu vườn Phùng gia chính là ở cạnh Huyền Vũ hồ, cả tòa trạch được xây tỉ mỉ tinh xảo, xa hoa, hiện lên đầy đủ vẻ đẹp của núi rừng Giang Nam. Bất quá nó nổi danh cũng bởi đây là nơi ở của ba vị nữ nhi Phùng gia nhan sắc sánh ngang thiên tiên hạ phàm, dung mạo xuất chúng, có thể làm lục cung phấn đại không còn nhan sắc, các nàng có tên là Ái Tâm, Tuệ Tâm cùng Băng Tâm, là ba đóa hoa nổi danh Kim Lăng.
Người người đều biết chủ nhân Phùng gia hiện tại là Phùng Vũ Hoàn có một nam bốn nữ, con trai lớn, trưởng nữ cùng thứ nữ đều đã cưới gả. Trưởng nam sau khi trưởng thành liền kế tục phụ nghiệp, đem mọi việc trong gia tộc xử lý gọn gàng ngăn nắp, trước mắt cưới một thê một thiếp, đều vì ông ta sanh hạ một hài tử.
Trưởng nữ Ái Tâm ôn nhu đa tình, cùng Thiếu môn chủ võ lâm thế gia "Tinh anh môn" Thiết Chấn Phi tình cờ mà quen biết, cơ duyên mà mến nhau. Hôm nay đã là đương gia chủ mẫu của "Tinh anh môn".
Thứ nữ Tuệ Tâm khéo léo, từ nhỏ đã cùng người đính hôn. Vị hôn phu trải qua mười năm khổ luyện đèn sách, may mắn không phụ sự mong đợi của mọi người thi đỗ Trạng nguyên, được đương kim Thánh thượng trọng dụng, có thể nói quan trường đắc ý.
Đứa con gái thứ ba Băng Tâm người cũng như tên, mĩ cuộc so tài vương tường, tính tình cũng là lạnh nhạt cao ngạo. Bởi vì ánh mắt kia cao, đến nay có không ít bà mai tới cửa nhưng đều bị nàng cự tuyệt, cũng là nữ nhi duy nhất trong ba đóa hoa đến mười tám tuổi vẫn chưa lấy chồng, nhưng có không ít công tử muốn cưới giai nhân vào cửa.
Cuối cùng nói đến tứ nữ của Phùng gia là Phùng Si Tâm, nàng năm nay mới tròn mười sáu, không có xinh đẹp như ba vị tỷ tỷ , nhưng tính tình thuần chân thiện lương lại được lòng bọn hạ nhân trong phủ. Bởi vì nàng không giống Tam tiểu thư luôn là đối với người yêu thích không có lý do, dáng vẻ cũng không giống như hai vị phu nhân của Đại thiếu gia, nhưng cũng không biết vì cớ gì mười mấy năm qua không được Phùng Vũ Hoàn bố thí chút tình phụ tử.
Hiện tại Phùng Vũ Hoàn lo lắng nhất chính là hôn sự của đứa con gái thứ ba. Hồng nhan tuy đẹp, nhưng cũng sợ năm tháng qua đi nhan sắc tàn phai, qua năm nay sợ cũng không có nhà đến hỏi. Nhưng dù có gấp gáp cũng không có tác dụng, Phùng Băng Tâm vẫn cao ngạo khắp nơi, cho là ngay cả đại tỉ, nhị tỉ cũng có thể tìm được lương tế. Nàng từ trước đến nay luôn tự cho mình rất cao, bàn về tài mạo càng hơn hai vị tỷ tỷ một bậc, há có thể bại bởi các nàng? Không phải là người tốt nhất nàng không muốn.
"Ai!" Con gái thứ ba ngoan cố khiến Phùng Vũ Hoàn đau đầu nhức óc, mỹ nhân cao ngạo, cũng sẽ làm cho nam nhân không dám đến gần. Hiện nay phải đi đâu để tìm một trượng phu hoàn mỹ không sứt mẻ cho nàng đây?
Đại nữ nhi ngũ quan, cá tính, đơn giản cùng phu nhân đã mất giống nhau như đúc, nhị nữ nhi giống hắn thật nhiều, xử sự mọi việc đều khôn khéo. Đứa con gái thứ ba nhi lại cũng là người được hắn cưng chiều từ nhỏ, chỉ vì giữa hai lông mày nàng lại có mấy phần giống tình nhân mới gặp năm nào, có lúc hắn cho rằng đó chính là người tình nhân đó đầu thai chuyển thế, cũng liền đặc biệt cưng chìu. Về phần tiểu nữ mà chỉ có hắn biết thân thế, có lẽ bởi vì không phải là ruột thịt chi thân, cho nên vẫn không cách nào thật lòng thương yêu nàng.
Phùng Vũ Hoàn đang tính chuyện hôn sự cho đứa con gái thứ ba, ngoài cửa lại vang lên tiếng lão tổng quản kêu sợ hãi, tiếp theo liền thấy hắn lảo đảo nghiêng ngã chạy vào.
"Lão gia, việc lớn không tốt! Lão gia ——" lão tổng quản năm nay cũng hơn năm mươi tuổi, là lần đầu luống cuống như thế, trong tay cầm thứ gì đó, gương mặt trắng bệch chạy vội vào.
"Ban ngày mà cứ hô to gọi nhỏ, không lẽ ngươi gặp quỷ sao?" Phùng Vũ Hoàn tức giận liếc hắn một cái.
Lão tổng quản thở hổn hển như trâu, đem đồ vật cầm trong tay đưa về phía trước, đứt quãng nói: "Lão gia, mới vừa có. . . . . . người của Diêm. . . . . . Hoàng. . . đưa thiếp tới." Mặc dù Phùng gia không phải là người trong giang hồ, nhưng đối với hai chữ "Diêm cung" ma giáo cũng không xa lạ, đột nhiên nhận được thiếp này, so với gặp quỷ còn kinh khủng hơn, lão tổng quản thiếu chút nữa bị dọa ngất đi.
Phùng Vũ Hoàn thần sắc tái mét, quắc mắt đứng lên, đoạt lấy thiệp màu đen trong tay hắn, cũng không vội mở ra xem cái đến tột cùng, chỉ là dùng cặp mắt nhìn chằm chằm vào nó, phảng phất muốn nhìn xem nó là gì.
Cũng là hắc thiếp. Hơn ba mươi năm trước ông cũng tận mắt thấy một lần, một lần kia đã phá đi một mối lương duyên. Nay đã qua rất nhiều năm, lại để cho ông thấy lần nữa, lúc này lại là cái gì đây?
Vẻ mặt của ông không chỉ là khiếp sợ mà thôi, còn có nồng nặc hận ý "Người nào đưa tới?" Ông khàn khàn hỏi.
"Là một chiếc xe ngựa . . . . . .màu đen, vừa đem thiệp vào. . . . . . liền đi." Lão tổng quản nói xong còn có chút hổn hển.
Ông cắn răng nghiến lợi lên tiếng, mắng: "Diêm cung đáng chết!"
Cho là đời này không bao giờ ... nghĩ tới nó một lần nữa. Hôm nay bởi vì tờ hắc thiếp này, chuyện cũ lại bị đào lên, vết thương khép chặt lần nữa bị người lột ra tới máu chảy đầm đìa.
Lão tổng quản chưa từng thấy qua vẻ mặt lão gia kinh người như vậy, dường như muốn ăn tươi nuốt sống người nào đó, nuốt nước miếng xuống, nhẹ hỏi: "Lão gia, ngài. . . . . . không xem thử bên trong viết gì sao?"
Ông nặng nề thở dài, một lát sau mới mở thiệp. Vừa nhìn, khuôn mặt chuyển một trận xanh, một trận trắng, che ngực ngã ngồi xuống.
"Lão gia, ngài sao vậy?" Lão tổng quản thấy hai mắt ông nhắm chặt, trên trán mồ hôi lạnh toát ra, bị dọa đến sợ hãi, vội vàng gọi người."Người đâu! Nhanh đi mời đại phu ——"
Mới vừa về đến cửa, Phùng Triệu Tuấn nghe tin chạy vội đến, lập tức sai người đỡ Phùng Vũ Hoàn vào phòng, lơ đãng liếc thấy thiệp màu đen rơi trên đất, vội nhặt lên xem, sắc mặt cũng biến đổi.
"Hừ! Diêm hoàng tuyển phi thì liên quan gì tới Phùng gia? Cư nhiên dám đem Tam muội cũng liệt vào một trong các thí sinh. Thật là buồn cười." Hắn căm giận bất bình quát lên, vo tấm thiệp lại, lập tức đến phòng Phùng Vũ Hoàn
Phùng Vũ Hoàn nằm ở trên giường đã sớm thanh tĩnh, vẻ mặt ngưng trọng nhìn trần nhà, giống như là đang suy tư điều gì đó.
"Tuấn nhi, con tới đây." Đột nhiên, ông khẽ gọi con trai lớn tiến lên.
Phùng Triệu Tuấn vội đến trước giường, giọng nói đầy quan tâm hỏi: "Cha, đại phu đã tới rồi. Cha có nơi nào không thoải mái hay không?"
"Con thấy nội dung của Diêm hoàng thiếp chưa?" Khẩu khí Phùng Vũ Hoàn trầm ngâm dị thường.
Phùng Triệu Tuấn đem vật cầm trong tay ném tới góc tường, "Cha, chúng ta cũng không phải là người trong giang hồ, không cần để ý tới nó. Phùng gia chúng ta cũng ngại cùng ma giáo làm ra vẻ thân thiết."
"Dĩ nhiên, ta sẽ không đem con gái của mình đưa vào miệng cọp. Bất quá, đến lúc đó Diêm cung không thấy người chắc là sẽ không từ bỏ ý đồ."
"Chẳng lẽ bọn họ muốn gì cũng được sao?" Hắn tuyệt đối không sẽ ngồi nhìn muội muội của mình chịu ủy khuất.
Phùng Vũ Hoàn châm chọc, "Diêm cung nếu đã muốn, ai cũng không ngăn trở được."
"Đã như vậy, chúng ta phải sớm có đề phòng mới được. Cha, không bằng ta lập tức thông báo Đại muội phu, xin hắn phái người tới đây bảo vệ Tam muội." Tin tưởng Thiết Chấn Phi sẽ nguyện ý giúp chuyện này.
"Thời gian còn hai tháng, không vội. Chuyện này để cho ta hảo hảo cân nhắc một chút. Cha đã không sao, muốn yên lặng một chút, con đi xuống trước đi!" Ông phất tay một cái muốn nhi tử đi ra ngoài, giờ phút này, ông cần tĩnh táo suy nghĩ một chút.
“Trân muội, chẳng lẽ đây là thiên ý?” Phùng Vũ Hoàn trong lòng nghĩ ngợi nói.
Ông nhắm mắt lại lòng chua xót, ở trong đầu vẽ ra hình ảnh nữ nhân cả đời này mà ông thích nhất. Chuyện cách nhiều năm như vậy, dung mạo cùng hình bóng của nàng vẫn luôn trong trí nhớ của ông. Đã mười mấy năm nay, ông ở trong giấc mộng khóc kêu tên của nàng. Cứ cho là thời gian sẽ hòa tan hết thảy, hiện tại mới biết hận ý mãnh liệt kia bị đè nén, gần như muốn cắn nuốt ông.
Hơn ba mươi năm trước, Tiêu Ngọc Trân là ái nữ duy nhất của Hải Ninh Tiêu gia Tiêu Chí Uyên, không chỉ có học một thân hảo võ nghệ, lại còn là một vị tuyệt sắc tiểu giai nhân. Phùng gia tuy là thương gia, nhưng lại là láng giềng của Tiêu gia, cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt, một đôi tiểu nhi nữ thanh mai trúc mã từ nhỏ, trong lòng tự nhiên đã sớm thầm sinh tình.
Phùng Vũ hoàn đợi rồi lại chờ, trông rồi lại ngóng trông, chỉ chờ Trân muội của hắn gật đầu, liền lập tức xin cha mẹ phái người tới cửa làm mai. Đang lúc này, một tin sét đánh ngang tai nổ vang trên đỉnh đầu, ông vĩnh viễn không quên được khi ông nghe nói Tiêu gia nhận được Diêm hoàng thiếp, nói rõ ngay lúc đó Diêm hoàng Đông Phương Hàn coi trọng Trân muội, quyết định cưới nàng làm phi, ít ngày nữa sẽ phái người tới rước. Khi đó, ông chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cả người giống như rơi vào trong địa ngục.
Ông cũng không kịp đường đột, lập tức đi cùng Trân muội đến gặp Tiêu Chí Uyên, hy vọng hắn có thể đưa Trân muội đi trước khi thành hôn. Đến lúc đó gạo sống nấu thành cơm chín, Đông Phương Hàn cũng không có cách ngăn cản bọn họ. Chỉ là bọn ông làm sao cũng không ngờ tới, Tiêu Chí Uyên lại một tiếng cự tuyệt ông!
Lúc ấy các đại môn phái sớm có kế hoạch tiêu diệt Diêm cung, bất quá không người nào có thể lẫn vào làm nội ứng, vẫn không cách nào triển khai hành động. Lúc này, Tiêu Chí Uyên quyết định hy sinh hạnh phúc cả đời của nữ nhi.
Kế hoạch của ông ta là đợi Trân muội lấy được tín nhiệm của Đông Phương Hàn cùng trên dưới Diêm cung, thừa dịp Đông Phương Hàn kia không chuẩn bị liền ám sát. Khi đó trong ứng ngoài hợp, dẫn mọi người lên đảo nhất cử diệt trừ Diêm cung. Đến lúc đó hắn chính là một đại công thần, chức Minh chủ Võ lâm chính là vật trong túi ông ta.
Vì thế, Trân muội ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, nước mắt của nàng làm đau xót tâm can Phùng Vũ Hoàn. Có mấy lần bọn họ muốn cao bay xa chạy, nhưng Tiêu Chí Uyên sớm có phòng bị, ông ta đem Trân muội giam lỏng, liên tục lừa gạt cùng ép buộc nàng đồng ý gia nhập kế hoạch đó.
Mà ông chỉ có thể trơ mắt nhìn người con gái mình yêu mến bị mang đi, ông thật hận! Hận Tiêu Chí Uyên hi sinh hạnh phúc của con gái của mình, càng hận chính mình vô năng, không bảo vệ được Trân muội. Nhưng ông thủy chung đều không buông tha, vẫn mong đợi một ngày kia nàng sẽ nữa trở lại bên cạnh ông. Đang lúc này, ông gặp thê tử của ông, bị cha mẹ áp bách cùng vì sự nghiệp Phùng gia không thể bỏ, nên ông đã cưới Uyển nhi làm vợ.
Uyển nhi là một giai nhân hiền lành, thật là một nữ nhân tốt, biết rõ trong lòng ông đã có người khác, nhưng chỉ là yên lặng làm bạn ở bên, cũng không có bất kỳ yêu cầu gì. Nếu ông không có nàng ủng hộ, đoạn thời gian đó ông nhất định sẽ bởi vì không nhịn được mà nổi điên. Có lẽ cũng là bởi vì như thế mà áy náy rất nhiều, đối với nàng cũng chậm chậm từ nảy thương sinh yêu.
Năm ấy con trai lớn Triệu Tuấn hai tuổi, trên giang hồ truyền ra tin tức Trân muội ám sát Diêm hoàng thất bại liền tự vẫn, đánh nát hi vọng mà ông ấp ủ bấy lâu nay, dĩ nhiên dã tâm của Tiêu Chí Uyên cũng không thành công, ngược lại mất đi sinh mạng nữ nhi. Sau đó Phùng gia rời Hải Ninh đi tới Kim Lăng, Phùng Vũ Hoàn là đem đoạn chuyện cũ này vĩnh chôn dưới đáy lòng.
Phùng Vũ Hoàn chắc là sẽ không dẫm vào vết xe đổ của Tiêu Chí Uyên, lợi dụng nữ nhi ruột thịt để đạt tới mục đích. Bất quá, thù của Trân muội ông nhất định phải báo! Nếu ban đầu Đông Phương Hàn không chọn Trân muội làm phi, Trân muội cũng sẽ không chết. Mặc dù Đông Phương Hàn đã chết rồi, nhưng là nợ cha con trả, báo ứng này sẽ phải báo trên người nhi tử hắn
★ ★ ★
"Đại ca!" Phùng Si Tâm vội vàng chạy tới, kêu Phùng Triệu Tuấn ở trong phòng ra ngoài. "Phụ thân không phải đã ngã bệnh sao? Đã mời đại phu đến xem bệnh chưa?"
"Cha không sao, chẳng qua là tâm tình không tốt, muội không cần lo lắng." Hắn an ủi tiểu muội ưu tâm, bởi vì hai người hơn kém nhau mười hai tuổi, cộng thêm hắn phải gánh vác việc buôn bán nên thời gian hai huynh muội gặp nhau không nhiều lắm, cảm giác có vẻ mới lạ ."Ách, muội có muốn đi vào thăm cha một chút hay không?"
Nàng ngước đôi mắt long lanh "Không cần, chỉ cần phụ thân không có sao là tốt rồi. Tâm tình của phụ thân không tốt, muội không dám làm phiền. Đến tối muội sẽ quay lại thăm người sau."
"Như vậy cũng tốt, đại ca còn có việc phải làm nên đi trước." Hắn trước khi đi lại quay đầu lại nói: "Có rảnh rỗi, đi tìm hai tẩu tẩu nói chuyện phiếm giải buồn, không nên cứ ở trong phòng."
"Vâng, muội sẽ, đại ca." Phùng Si Tâm khéo léo lên tiếng, chăm chú nhìn cửa phòng kia đóng lại. Suy nghĩ lại, cuối cùng vẫn là xoay người tránh ra.
"Tứ tiểu thư không phải là rất muốn vào thăm lão gia sao?" tiểu tỳ nữ Hỉ nhi đi theo bên người nàng ước chừng mười hai, ba tuổi, đi theo phía sau tò mò hỏi.
Phùng Si Tâm nặn ra vẻ tươi cười, che giấu khổ sở dưới đáy lòng, "Nhưng phụ thân dường như không thích thấy ta lắm. Ta không nên đi vào, tránh lại chọc phụ thân phiền lòng."
"Làm sao như vậy?" Hỉ nhi vừa mới tới Phùng gia không lâu, mặc dù nhìn ra được lão gia đối với Tứ tiểu thư không giống đối với ba vị tiểu thư, lại không nghĩ ra nguyên nhân là gì.
"Đại khái là bởi vì ta dáng dấp không xinh đẹp giống như các tỷ tỷ." Nàng tự an ủi mình.
Hỉ nhi vẻ mặt nghiêm chỉnh nói: "Sẽ không đâu. Hỉ nhi cảm thấy Tứ tiểu thư so Tam tiểu thư còn xinh đẹp hơn. Không chỉ là ta, tất cả mọi người nói như vậy, là thật đó!" Nàng nếu nói mọi người, dĩ nhiên chính là chỉ người làm của Phùng gia. Ở trong mắt các nàng, bề ngoài đẹp tự nhiên không sánh bằng tâm địa tốt.
"Lời này cũng không thể để cho tam tỉ nghe được, nếu không nàng sẽ tức giận. Hỉ nhi, ta cho em biết! Tam tỉ là cô nương đẹp nhất trong thành. Có một lần ta nghe lén bà mai cùng phụ thân đang nói chuyện ở bên ngoài có thật là nhiều thật là nhiều người muốn lấy tam tỉ làm vợ. Không biết là dạng người gì có thể làm tam tỉ phu của ta nhỉ?." Nàng nghẹo đầu ảo tưởng.
"Tứ tiểu thư, người phải suy nghĩ cho mình một chút. Sau này người có thể lấy được Tứ tiểu thư mới là người may mắn nhất." Nếu như nàng là nam nhân, nàng cũng tình nguyện cưới Tứ tiểu thư, mới sẽ không thèm cưới Tam tiểu thư lạnh như băng vậy.
Phùng Si Tâm lắc lư chiếc đầu nhỏ, "Ta mới không cần, tam tỷ tỷ cũng lập gia đình, phụ thân ở nhà một mình sẽ rất cô đơn, cho nên ta muốn để ở nhà bồi phụ thân, chăm sóc phụ thân."
"Nào có cô nương ở nhà không lấy chồng? Huống chi lão gia cũng sẽ không đáp ứng." Hỉ nhi gấp gáp nói.
"Ta sẽ cầu xin phụ thân, xin phụ thân cho ta lưu lại.Ta tin tưởng sau này, phụ thân sẽ bắt đầu thích ta, tựa như thích tam tỷ tỷ vậy." Đây là tâm nguyện duy nhất của nàng.
Hỉ nhi khó chịu thay nàng, "Tứ tiểu thư ——"
"Đúng rồi, trong vườn hoa cúc đang nở rộ, ta đi hái một chút đặt ở trong bình hoa, sau đó đặt ở gian phòng phụ thân. Chắc chắn nhìn thấy nó, tâm tình phụ thân sẽ tốt hơn. Hỉ nhi, chúng ta đi nhanh thôi." Phùng Si Tâm cao hứng chạy về phía hậu viện.
Chỉ cần là chuyện khiến phụ thân để ý tới mình, nàng cũng nguyện ý đi làm.
★ ★ ★
Phùng Triệu Tuấn suy nghĩ liên tục, nhưng vẫn quyết định trước hết để cho Tam muội chuẩn bị tinh thần một chút.
Thấy thường ngày hiếm khi được huynh trưởng tới chơi một lần, Phùng Băng Tâm có chút kinh ngạc. Chờ nàng lắng nghe đầy đủ câu chuyện, mặt đã trắng bệch.
"Tại sao có thể có chuyện như vậy?" Nàng vừa giận vừa sợ hỏi.
"Đại ca cũng không hi vọng đây là thật. Ta từng nghe đại tỉ phu của muội nhắc qua chuyện về Diêm cung. Nó ở trên giang hồ bị người xưng là ma giáo, cũng không phải là tiểu bang phái gì, nghe nói là một tổ chức kinh khủng. Mà Diêm hoàng chính là Giáo chủ ma giáo. công phu của hắn thay đổi liên tục, là một nhân vật tương đối đáng sợ. Đến nay chưa có ai nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn."
Phùng Băng Tâm bắt đầu ngồi đứng không yên, "Cha nói thế nào?"
"Cha dĩ nhiên sẽ không đáp ứng, bất quá ta sợ chính là Diêm cung sẽ không vì vậy mà dừng tay."
Nàng lo lắng: "Vậy làm sao bây giờ? Muội chết cũng không muốn gả cho một đại ma đầu!" Sớm biết sẽ phát sinh chuyện như vậy, khi hai tỉ phu cùng nàng đề cập tới chuyện hoàng thượng muốn chọn tú nữ, mình cũng nên đồng ý mới đúng. Coi như bị chọn vào cung làm phi tử, ít nhất có thể được ân sủng.
Phùng Triệu Tuấn an ủi: "Trước hết muội đừng kích động. Ta cùng cha sẽ tìm một biện pháp giải quyết thích đáng."
"Thật là buồn cười, tên đại ma đầu đó làm sao có thể cưới được ta? Cũng không thèm soi gương, nói vậy ngày thường diện mạo xấu xí, diện mục khả tăng, hắn muốn học con cóc ăn thịt thiên nga, muốn kết hôn với Phùng Băng Tâm ta sao? Hắn xếp hàng đến đời sau cũng không đến lượt. Đại ca, ta sẽ đi tìm cha ngay bây giờ." Nàng là người cao ngạo, quyết định vì tương lai mình mà cố gắng.
★ ★ ★
Phùng Si Tâm vui vẻ ngồi ở bên hồ nước, làn váy kéo cao đến trên đầu gối, một đôi chân trần trắng noãn khéo léo ngâm dưới ao nước, một mặt cầm cuốn sách trong tay, diêu đầu hoảng não đọc diễn cảm bài thơ trong sách.
"Ta ở Trường Giang đầu, quân ở Trường Giang đuôi, mỗi ngày tư quân không thấy quân, cộng ẩm Trường Giang nước. Này nước bao lâu hưu? Hận này khi nào đã? Chỉ nguyện quân tâm tựa như lòng ta, định không chịu tương tư ý!"
Nàng ngâm "Bặc toán tử" Lí Chi Nghi của Tống Triều, sau đó mặt buồn bực hỏi người bên cạnh, "Hỉ nhi, tại sao trong lời thơ này ông ta toàn viết những ngữ tương tư, rốt cuộc cái gì gọi là tương tư đây?"
Hỉ nhi nhàm chán, đang ngủ gật bị nàng đánh thức, vừa ngáp vừa nói: "Tứ tiểu thư, em lại không biết chữ, cũng không từng đọc quá sách, làm sao biết là có ý gì." Làm ơn đi tiểu thư à, Tứ tiểu thư không biết, nàng chẳng qua chỉ là một tỳ nữ, làm sao có thể biết được? Tiểu thư hỏi lầm người rồi.
"Em nói tương tư có phải chính là tưởng niệm một người hay không?" Phùng Si Tâm đưa tay chống cằm, nhíu lại mi tâm khổ tư."Như vậy ta rất nhớ đại tỉ, đại tỉ phu còn có nhị tỉ, nhị tỉ phu, còn có mẫu thân đã mất. Như vậy có phải cũng gọi là tương tư hay không?"
Hỉ nhi đứng dậy ưỡn thân duỗi người, cũng bởi vì tiểu chủ tử bình dị gần gũi, có lúc có thể càn rỡ chút. Nếu có người bên cạnh, nàng liền không dám làm như vậy.
"Tứ tiểu thư, người cũng quá rảnh rỗi đi!Luôn suy nghĩ vu vơ không à, nhanh xỏ giầy vào, nếu để cho lão gia nhìn thấy, Hỉ nhi sẽ thê thảm." Nàng nhặt giầy thêu bị ném ở thật xa lên, lấy khăn lau khô chân cho tiểu chủ tử, sau đó bó chân lại.
"Em không cần sợ, cho dù phụ thân thấy được, ta cũng sẽ nói là tự ta muốn làm như vậy, không liên hệ gì tới em."
"Vậy sao được? Hỉ nhi là người đặc biệt phục vụ Tứ tiểu thư, dù bị mắng cũng là phải." Hỉ nhi cũng không quên mình là một người làm.
Phùng Si Tâm lòng tràn đầy cảm động, "Hỉ nhi, em đối với ta thật tốt! Ta thật sự cao hứng khi phụ thân đem em cho ta. Thật may là có em ở nơi này, nếu không ta cũng không có bạn để nói chuyện. Không thể tin được, trong lòng phụ thân vẫn rất yêu ta ."
Nàng bây giờ rất muốn đâm rách ảo tưởng của tiểu chủ tử, vốn là mình bị phái đi phục vụ phu nhân, bởi vì không có kinh nghiệm hầu hạ người ta, lại bị giao cho Tam tiểu thư. Kết quả là Tam tiểu thư chê nàng tuổi còn nhỏ, lại không biết búi kiểu tóc đang lưu hành, còn vụng tay vụng chân chỉ biết làm xấu, cuối cùng nàng không thể làm gì khác hơn là tới hầu hạ Tứ tiểu thư.
"Em cũng thích đi theo Tứ tiểu thư, mặc dù em không hiểu chuyện rất nhiều, nhưng nhất định sẽ tận tâm tận lực phục vụ tiểu thư." Nàng mặc dù chỉ là một người làm, nhưng cũng hiểu được tri ân báo đáp. Người ta đối tốt với nàng, nàng cũng sẽ hồi báo người ta gấp bội, huống chi là người tốt giống như Tứ tiểu thư vậy.
"Ta không muốn em phục vụ, em chỉ cần theo ta nói chuyện là tốt rồi. Ta mặc dù có ba tỷ tỷ, nhưng là các tỷ ấy ai ai cũng đều rất bận rộn, ngay cả ngồi xuống nói một lời cũng không dễ dàng. Kể từ sau khi đại tỷ cùng nhị tỷ gả ra ngoài, một năm cũng chỉ có thể gặp nhau được mấy lần, trong nhà lại càng lạnh tanh. Hỉ nhi, em có huynh đệ tỷ muội không?”
Hỉ nhi vừa nói hốc mắt cũng phiếm hồng, "Em có một đệ đệ, nhưng mà em ghét hắn nhất. Trước kia lúc ở nhà, có cái đồ ăn gì ngon, cha mẹ cũng sẽ để lại cho hắn ăn, em chỉ có thể ở bên cạnh chảy nước miếng. Sau đó cha mẹ lại đem bán em làm nha hoàn, cũng là vì cần bạc để cho hắn đi đến trường để đọc sách. Đều là con của cha mẹ, tại sao không công bằng như vậy chứ?"
Phùng Si Tâm nghe xong cũng rơi lệ, nói: "Hỉ nhi, em đừng thương tâm nữa. Sau này ta có đồ ăn ngon nhất định để lại cho em ăn, sẽ không có ai đoạt mất đâu."
Thì ra là người bên ngoài cũng nghèo như vậy. Vì bạc còn đem nữ nhi ruột thịt bán đi. So với bọn họ, mình tốt số hơn nhiều.
Hỉ nhi động lòng nói: "Khó trách mỗi người đều nói Tứ tiểu thư đối với người làm tốt nhất."
"Như vậy không tốt sao?" Phùng Si Tâm ngây thơ hỏi, nàng cảm thấy như vậy rất tốt, mọi người chung đụng được khoái trá, mỗi ngày quá phải thật vui vẻ. Không phải là rất tốt sao?
"Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?" Thanh âm người thứ ba xen vào giữa hai người đang nói chuyện.
Thiết Chấn Phi cùng Phùng Triệu Tuấn tuổi tác xấp xỉ nhau, bất quá cũng là một nhân vật trong giang hồ, ánh mắt chính phái, cả người tản mát ra hào khí can vân, quân nhân khí chất. Giờ phút này đang mỉm cười hướng về phía các nàng.
"Đại tỉ phu?!" Phùng Si Tâm vui mừng kêu to, vừa chạy vừa nhảy xông tới nắm lấy cánh tay của hắn, "Đại tỉ phu, thật sự là huynh. Huynh đến lúc nào vậy? Đại tỉ có phải cũng trở lại với huynh hay không? Thật kỳ quái a! Hôm nay không phải là ngày lễ ngày tết, cũng không phải là ngày sinh của phụ thân, sao mọi người lại đột nhiên trở lại vậy?"
Thiết Chấn Phi hắng giọng cười to, "Muội hỏi nhiều như vậy, ta phải trả lời câu nào trước đây?"
Hắn chính là con rể cả của Phùng Vũ Hoàn, cũng chính là môn chủ của "Tinh anh môn", người đã cưới trưởng nữ Phùng Ái Tâm làm vợ. Trong ba người em vợ, hắn duy chỉ có sủng ái cô bé ngây thơ lãng mạn này.
Nàng chu môi nói, "Muội thật cao hứng sao?"
"Ta còn mang theo một vị khách tới, muội đoán xem đó là ai?"
Đôi mắt của Phùng Si Tâm chuyển một cái, kêu lên: "Muội biết, là Nhược Nam tỷ tỷ có đúng hay không?" Thiết Nhược Nam là muội muội của đại tỉ phu, ra đời trước nàng năm tháng.
"Đã đoán đúng." Hắn cười nói.
"Hay quá! Muội đã rất lâu không có thấy Nhược Nam tỷ tỷ. Nhưng tại sao huynh cùng đại tỷ đột nhiên trở lại vậy?"
"Ách. . . . . . Cũng không có chuyện gì, chẳng qua là vừa hay gần đây tương đối rảnh rỗi, cho nên dẫn đại tỉ của muội về nhà mẹ đẻ một chút." Hắn không có nói ra nguyên nhân đích thực hắn quay về, là muốn cho nàng vĩnh viễn giữ vững vẻ trong sáng cùng ngây thơ.
"Phụ thân hôm nay nhất định rất vui vẻ, gần đây tâm tình của người không tốt, mọi người vừa đúng dịp trở lại thăm cha, chính là chọn thời điểm mà trở về." Nàng vui vẻ nói.
Hắn khẽ mỉm cười, "Không phải là muội muốn gặp đại tỉ sao? Đi thôi! Chúng ta đến tiền thính đi."
"Đại tỉ phu, chúng ta thi một lần, xem ai chạy nhanh nhất. Chuẩn bị. Bắt đầu!" Phùng Si Tâm tựa như hài tử, như một làn khói chạy trước hết.
Thiết Chấn Phi cũng không vội đuổi theo, muốn để một chút thời gian cho hai tỷ muội các nàng tâm sự. Hắn thấy may mắn người Diêm hoàng chọn là Băng Tâm, mà không phải Si Tâm. Chẳng qua, điều không ngờ tới chính là, muội muội Nhược Nam cũng ở trong danh sách đó. Diêm cung lúc này cũng quá lớn mật, cư nhiên nghĩ cách đánh tới trên người "Tinh anh môn".
★ ★ ★
"Si Tâm!" Một vị thiếu niên anh khí lại mang chút son phấn kêu lên.
Phùng Si Tâm ngẩng đầu lên khuôn mặt tươi cười, hướng thiếu niên ngoắc."Nhược Nam tỷ tỷ, ta ở chỗ này."
Thì ra là thiếu niên kia là nữ giả nam trang. Nàng chính là Đại tiểu thư "Tinh anh môn", muội muội của Thiết Chấn Phi Thiết Nhược Nam, chỉ thấy tay nàng dài chân dài, thân thể thực gầy hợp với nam trang, thật là giống vị thiếu niên ngọc thụ lâm phong.
Thiết Nhược Nam đi vào chòi nghỉ mát, ngồi xuống đối diện Si Tâm "Muội đang thêu gì vậy?"
"Muội thêu hà bao. Tỷ cảm thấy cái bản vẽ này như thế nào? Nhìn có được hay không?" Phùng Si Tâm mong mỏi đem đồ đưa cho nàng nhìn xem, hi vọng lấy được một chút đề nghị.
Thiết Nhược Nam nghiêng đầu, khó khăn nói: "Loại nữ công gì đó ta một chút cũng không hiểu, cho tới bây giờ cũng không có học qua. Bây giờ không nhìn ra, bất quá ta tin tưởng tài nghệ của muội. Là muốn cho ai đay?"
"Cái này là lễ vật muội muốn tặng cho tam tỉ. Ngày sinh của tỷ ấy sắp đến, cho nên muội muốn thêu nó thật đẹp." Hà bao này, mỗi một kim, mỗi một tuyến đều có tâm huyết của nàng.
Thiết Nhược Nam liếc mắt, "Nàng ta đối với muội lại không tốt, muội thêu hà bao cho nàng ta làm gì?"
"Tam tỉ không có đối với muội không tốt." Nàng nhẹ giọng kháng nghị.
"Còn nói không có, Phùng Băng Tâm căn bản không hề đối đãi với muội như là muội muội của mình. Nàng ta đem muội sai tới kêu đi, cũng không hiểu rõ rằng, muội cũng là Tứ tiểu thư của Phùng gia, không phải là những hạ nhân kia ——"
Phùng Si Tâm vội vàng che miệng của nàng, "Nhược Nam tỷ tỷ, tỷ không cần lớn tiếng như vậy. Nếu để cho tam tỷ nghe thấy sẽ hiểu lầm ta."
Thiết Nhược Nam kéo bàn tay nhỏ bé, mềm mại che ở trên môi ra, nói: "Si Tâm. Không phải là ta nói muội, người ta đối với ngươi không tốt, muội còn liều chết tiếng nói là thật tốt. Đừng ngốc như vậy! Ngay cả ta là người ngoài cũng nhìn ra được, trừ đại tỉ cùng đại ca đối với ngươi tương đối khá ra, ở đây cha muội, nhị tỉ cùng tam tỷ muội coi muội như là trong suốt. Có khi nào bọn họ để muội trong mắt chưa?"
Hai hàng lông mi đen nhánh của Phùng Si Tâm rũ xuống, không để cho người khác nhìn thấy thần sắc bị thương.
"Không sao. Có thể là cố gắng của muội không đủ, chỉ cần muội không ngừng cố gắng, một ngày nào đó phụ thân cùng tỷ tỷ sẽ thích ta." Phùng Si Tâm hít sâu một cái, hướng về phía nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, "Nhược Nam tỷ tỷ, cám ơn tỷ quan tâm muội như vậy, muội không sao đâu."
"Ngu ngốc!" Thiết Nhược Nam thật sự phục nghị lực của nàng.
Nàng chỉ cười khúc khích, tiếp tục vùi đầu chiến đấu hăng hái, thuận miệng hỏi: "Nhược Nam tỷ tỷ, các người lần này đến Kim Lăng là tới chơi phải không?
"Không phải." Nếu thật sự tới chơi đã tốt.
"Không phải sao? Như vậy là vì cái gì?" Nàng nghi ngờ hỏi.
Thiết Nhược Nam nặng nề hừ lạnh một tiếng, "Nói đến ta liền tức giận, hay đừng nói thì tốt hơn."
"Rốt cuộc thế nào? Gần đây phụ thân cùng đại ca thoạt nhìn cũng rất lạ, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?" Nếu như trong nhà thật sự có chuyện, sao nàng một chút cũng không biết?
"Chuyện này rất phức tạp, nói muội cũng nghe không hiểu." Lấy đầu óc đơn giản của Si Tâm, nói với nàng quá nhiều chỉ biết lãng phí nước miếng. Huống chi lại không liên quan tới nàng.
"Tỷ chưa nói, làm sao biết muội không hiểu?" Nàng cố ý hỏi tới.
Thiết Nhược Nam thở dài, "Ta đoán được muội sẽ nói như vậy. Được rồi! Ta cho muội biết, trên giang hồ có một môn phái gọi là Diêm cung, chúng ta gọi nó là ma giáo. Mà đại ma đầu của Diêm hoàng là một nhân vật như thần long thấy đầu không thấy đuôi, hắn tính toán ở đầu tháng mười một, mừng hắn tròn ba mươi tư tuổi cử hành chọn phi yến, muốn từ hai mươi người chọn ra một thê tử. Thật không may tên của ta cũng ở trong đó. Hơn nữa không chỉ là ta, còn có tam tỷ nhà muội nữa."
"Nha!" Phùng Si Tâm kêu một tiếng, ngón tay bị kim đâm phải.
Thiết Nhược Nam vội xem, "Ai! Cẩn thận một chút. Có bị sao hay không?”
"Chỉ là một chút xíu máu mà thôi, may mà không có dính ở hà bao. Nếu không sẽ không biện pháp tặng rồi." Cái miệng nhỏ nhắn của Phùng Si Tâm ngậm đầu ngón tay giữa, vội hỏi: "Nhược Nam tỷ tỷ, tỷ nói tên đại ma đầu đó rất hung ác lợi hại sao?"
"Đó là dĩ nhiên, ngay cả cha ta cùng đại ca cũng có thể đánh không lại hắn, cho nên mới vội vàng đem ta đưa đến nhà thân thích tị nạn, hừ! Quỷ mới muốn làm Diêm phi." Nàng khinh thường mắng.
Phùng Si Tâm sầu lo nhíu chặt mi tâm, "Như vậy tam tỷ phải làm sao bây giờ?"
"Đại khái sẽ đi theo chúng ta rời khỏi nơi này trước! Chờ qua đầu tháng mười một sẽ trở về."
"Ừ." Nàng yên tâm thở phào.
Thiết Nhược Nam hoắc mắt cười lớn, "Chờ tên đại ma đầu đó biết không có nữ nhân nào nguyện ý gả cho hắn, nhất định sẽ giận đến mức nổ tung, ha ha ha —— tốt nhất tức chết đi. Như vậy trên đời sẽ bớt đi một người xấu."
Tiếng cười khanh khách của hai người từ đình truyền khắp cả khu vườn, không biết rằng, một âm mưu cũng đang lúc này chuẩn bị triển khai.
Khu vườn Phùng gia chính là ở cạnh Huyền Vũ hồ, cả tòa trạch được xây tỉ mỉ tinh xảo, xa hoa, hiện lên đầy đủ vẻ đẹp của núi rừng Giang Nam. Bất quá nó nổi danh cũng bởi đây là nơi ở của ba vị nữ nhi Phùng gia nhan sắc sánh ngang thiên tiên hạ phàm, dung mạo xuất chúng, có thể làm lục cung phấn đại không còn nhan sắc, các nàng có tên là Ái Tâm, Tuệ Tâm cùng Băng Tâm, là ba đóa hoa nổi danh Kim Lăng.
Người người đều biết chủ nhân Phùng gia hiện tại là Phùng Vũ Hoàn có một nam bốn nữ, con trai lớn, trưởng nữ cùng thứ nữ đều đã cưới gả. Trưởng nam sau khi trưởng thành liền kế tục phụ nghiệp, đem mọi việc trong gia tộc xử lý gọn gàng ngăn nắp, trước mắt cưới một thê một thiếp, đều vì ông ta sanh hạ một hài tử.
Trưởng nữ Ái Tâm ôn nhu đa tình, cùng Thiếu môn chủ võ lâm thế gia "Tinh anh môn" Thiết Chấn Phi tình cờ mà quen biết, cơ duyên mà mến nhau. Hôm nay đã là đương gia chủ mẫu của "Tinh anh môn".
Thứ nữ Tuệ Tâm khéo léo, từ nhỏ đã cùng người đính hôn. Vị hôn phu trải qua mười năm khổ luyện đèn sách, may mắn không phụ sự mong đợi của mọi người thi đỗ Trạng nguyên, được đương kim Thánh thượng trọng dụng, có thể nói quan trường đắc ý.
Đứa con gái thứ ba Băng Tâm người cũng như tên, mĩ cuộc so tài vương tường, tính tình cũng là lạnh nhạt cao ngạo. Bởi vì ánh mắt kia cao, đến nay có không ít bà mai tới cửa nhưng đều bị nàng cự tuyệt, cũng là nữ nhi duy nhất trong ba đóa hoa đến mười tám tuổi vẫn chưa lấy chồng, nhưng có không ít công tử muốn cưới giai nhân vào cửa.
Cuối cùng nói đến tứ nữ của Phùng gia là Phùng Si Tâm, nàng năm nay mới tròn mười sáu, không có xinh đẹp như ba vị tỷ tỷ , nhưng tính tình thuần chân thiện lương lại được lòng bọn hạ nhân trong phủ. Bởi vì nàng không giống Tam tiểu thư luôn là đối với người yêu thích không có lý do, dáng vẻ cũng không giống như hai vị phu nhân của Đại thiếu gia, nhưng cũng không biết vì cớ gì mười mấy năm qua không được Phùng Vũ Hoàn bố thí chút tình phụ tử.
Hiện tại Phùng Vũ Hoàn lo lắng nhất chính là hôn sự của đứa con gái thứ ba. Hồng nhan tuy đẹp, nhưng cũng sợ năm tháng qua đi nhan sắc tàn phai, qua năm nay sợ cũng không có nhà đến hỏi. Nhưng dù có gấp gáp cũng không có tác dụng, Phùng Băng Tâm vẫn cao ngạo khắp nơi, cho là ngay cả đại tỉ, nhị tỉ cũng có thể tìm được lương tế. Nàng từ trước đến nay luôn tự cho mình rất cao, bàn về tài mạo càng hơn hai vị tỷ tỷ một bậc, há có thể bại bởi các nàng? Không phải là người tốt nhất nàng không muốn.
"Ai!" Con gái thứ ba ngoan cố khiến Phùng Vũ Hoàn đau đầu nhức óc, mỹ nhân cao ngạo, cũng sẽ làm cho nam nhân không dám đến gần. Hiện nay phải đi đâu để tìm một trượng phu hoàn mỹ không sứt mẻ cho nàng đây?
Đại nữ nhi ngũ quan, cá tính, đơn giản cùng phu nhân đã mất giống nhau như đúc, nhị nữ nhi giống hắn thật nhiều, xử sự mọi việc đều khôn khéo. Đứa con gái thứ ba nhi lại cũng là người được hắn cưng chiều từ nhỏ, chỉ vì giữa hai lông mày nàng lại có mấy phần giống tình nhân mới gặp năm nào, có lúc hắn cho rằng đó chính là người tình nhân đó đầu thai chuyển thế, cũng liền đặc biệt cưng chìu. Về phần tiểu nữ mà chỉ có hắn biết thân thế, có lẽ bởi vì không phải là ruột thịt chi thân, cho nên vẫn không cách nào thật lòng thương yêu nàng.
Phùng Vũ Hoàn đang tính chuyện hôn sự cho đứa con gái thứ ba, ngoài cửa lại vang lên tiếng lão tổng quản kêu sợ hãi, tiếp theo liền thấy hắn lảo đảo nghiêng ngã chạy vào.
"Lão gia, việc lớn không tốt! Lão gia ——" lão tổng quản năm nay cũng hơn năm mươi tuổi, là lần đầu luống cuống như thế, trong tay cầm thứ gì đó, gương mặt trắng bệch chạy vội vào.
"Ban ngày mà cứ hô to gọi nhỏ, không lẽ ngươi gặp quỷ sao?" Phùng Vũ Hoàn tức giận liếc hắn một cái.
Lão tổng quản thở hổn hển như trâu, đem đồ vật cầm trong tay đưa về phía trước, đứt quãng nói: "Lão gia, mới vừa có. . . . . . người của Diêm. . . . . . Hoàng. . . đưa thiếp tới." Mặc dù Phùng gia không phải là người trong giang hồ, nhưng đối với hai chữ "Diêm cung" ma giáo cũng không xa lạ, đột nhiên nhận được thiếp này, so với gặp quỷ còn kinh khủng hơn, lão tổng quản thiếu chút nữa bị dọa ngất đi.
Phùng Vũ Hoàn thần sắc tái mét, quắc mắt đứng lên, đoạt lấy thiệp màu đen trong tay hắn, cũng không vội mở ra xem cái đến tột cùng, chỉ là dùng cặp mắt nhìn chằm chằm vào nó, phảng phất muốn nhìn xem nó là gì.
Cũng là hắc thiếp. Hơn ba mươi năm trước ông cũng tận mắt thấy một lần, một lần kia đã phá đi một mối lương duyên. Nay đã qua rất nhiều năm, lại để cho ông thấy lần nữa, lúc này lại là cái gì đây?
Vẻ mặt của ông không chỉ là khiếp sợ mà thôi, còn có nồng nặc hận ý "Người nào đưa tới?" Ông khàn khàn hỏi.
"Là một chiếc xe ngựa . . . . . .màu đen, vừa đem thiệp vào. . . . . . liền đi." Lão tổng quản nói xong còn có chút hổn hển.
Ông cắn răng nghiến lợi lên tiếng, mắng: "Diêm cung đáng chết!"
Cho là đời này không bao giờ ... nghĩ tới nó một lần nữa. Hôm nay bởi vì tờ hắc thiếp này, chuyện cũ lại bị đào lên, vết thương khép chặt lần nữa bị người lột ra tới máu chảy đầm đìa.
Lão tổng quản chưa từng thấy qua vẻ mặt lão gia kinh người như vậy, dường như muốn ăn tươi nuốt sống người nào đó, nuốt nước miếng xuống, nhẹ hỏi: "Lão gia, ngài. . . . . . không xem thử bên trong viết gì sao?"
Ông nặng nề thở dài, một lát sau mới mở thiệp. Vừa nhìn, khuôn mặt chuyển một trận xanh, một trận trắng, che ngực ngã ngồi xuống.
"Lão gia, ngài sao vậy?" Lão tổng quản thấy hai mắt ông nhắm chặt, trên trán mồ hôi lạnh toát ra, bị dọa đến sợ hãi, vội vàng gọi người."Người đâu! Nhanh đi mời đại phu ——"
Mới vừa về đến cửa, Phùng Triệu Tuấn nghe tin chạy vội đến, lập tức sai người đỡ Phùng Vũ Hoàn vào phòng, lơ đãng liếc thấy thiệp màu đen rơi trên đất, vội nhặt lên xem, sắc mặt cũng biến đổi.
"Hừ! Diêm hoàng tuyển phi thì liên quan gì tới Phùng gia? Cư nhiên dám đem Tam muội cũng liệt vào một trong các thí sinh. Thật là buồn cười." Hắn căm giận bất bình quát lên, vo tấm thiệp lại, lập tức đến phòng Phùng Vũ Hoàn
Phùng Vũ Hoàn nằm ở trên giường đã sớm thanh tĩnh, vẻ mặt ngưng trọng nhìn trần nhà, giống như là đang suy tư điều gì đó.
"Tuấn nhi, con tới đây." Đột nhiên, ông khẽ gọi con trai lớn tiến lên.
Phùng Triệu Tuấn vội đến trước giường, giọng nói đầy quan tâm hỏi: "Cha, đại phu đã tới rồi. Cha có nơi nào không thoải mái hay không?"
"Con thấy nội dung của Diêm hoàng thiếp chưa?" Khẩu khí Phùng Vũ Hoàn trầm ngâm dị thường.
Phùng Triệu Tuấn đem vật cầm trong tay ném tới góc tường, "Cha, chúng ta cũng không phải là người trong giang hồ, không cần để ý tới nó. Phùng gia chúng ta cũng ngại cùng ma giáo làm ra vẻ thân thiết."
"Dĩ nhiên, ta sẽ không đem con gái của mình đưa vào miệng cọp. Bất quá, đến lúc đó Diêm cung không thấy người chắc là sẽ không từ bỏ ý đồ."
"Chẳng lẽ bọn họ muốn gì cũng được sao?" Hắn tuyệt đối không sẽ ngồi nhìn muội muội của mình chịu ủy khuất.
Phùng Vũ Hoàn châm chọc, "Diêm cung nếu đã muốn, ai cũng không ngăn trở được."
"Đã như vậy, chúng ta phải sớm có đề phòng mới được. Cha, không bằng ta lập tức thông báo Đại muội phu, xin hắn phái người tới đây bảo vệ Tam muội." Tin tưởng Thiết Chấn Phi sẽ nguyện ý giúp chuyện này.
"Thời gian còn hai tháng, không vội. Chuyện này để cho ta hảo hảo cân nhắc một chút. Cha đã không sao, muốn yên lặng một chút, con đi xuống trước đi!" Ông phất tay một cái muốn nhi tử đi ra ngoài, giờ phút này, ông cần tĩnh táo suy nghĩ một chút.
“Trân muội, chẳng lẽ đây là thiên ý?” Phùng Vũ Hoàn trong lòng nghĩ ngợi nói.
Ông nhắm mắt lại lòng chua xót, ở trong đầu vẽ ra hình ảnh nữ nhân cả đời này mà ông thích nhất. Chuyện cách nhiều năm như vậy, dung mạo cùng hình bóng của nàng vẫn luôn trong trí nhớ của ông. Đã mười mấy năm nay, ông ở trong giấc mộng khóc kêu tên của nàng. Cứ cho là thời gian sẽ hòa tan hết thảy, hiện tại mới biết hận ý mãnh liệt kia bị đè nén, gần như muốn cắn nuốt ông.
Hơn ba mươi năm trước, Tiêu Ngọc Trân là ái nữ duy nhất của Hải Ninh Tiêu gia Tiêu Chí Uyên, không chỉ có học một thân hảo võ nghệ, lại còn là một vị tuyệt sắc tiểu giai nhân. Phùng gia tuy là thương gia, nhưng lại là láng giềng của Tiêu gia, cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt, một đôi tiểu nhi nữ thanh mai trúc mã từ nhỏ, trong lòng tự nhiên đã sớm thầm sinh tình.
Phùng Vũ hoàn đợi rồi lại chờ, trông rồi lại ngóng trông, chỉ chờ Trân muội của hắn gật đầu, liền lập tức xin cha mẹ phái người tới cửa làm mai. Đang lúc này, một tin sét đánh ngang tai nổ vang trên đỉnh đầu, ông vĩnh viễn không quên được khi ông nghe nói Tiêu gia nhận được Diêm hoàng thiếp, nói rõ ngay lúc đó Diêm hoàng Đông Phương Hàn coi trọng Trân muội, quyết định cưới nàng làm phi, ít ngày nữa sẽ phái người tới rước. Khi đó, ông chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cả người giống như rơi vào trong địa ngục.
Ông cũng không kịp đường đột, lập tức đi cùng Trân muội đến gặp Tiêu Chí Uyên, hy vọng hắn có thể đưa Trân muội đi trước khi thành hôn. Đến lúc đó gạo sống nấu thành cơm chín, Đông Phương Hàn cũng không có cách ngăn cản bọn họ. Chỉ là bọn ông làm sao cũng không ngờ tới, Tiêu Chí Uyên lại một tiếng cự tuyệt ông!
Lúc ấy các đại môn phái sớm có kế hoạch tiêu diệt Diêm cung, bất quá không người nào có thể lẫn vào làm nội ứng, vẫn không cách nào triển khai hành động. Lúc này, Tiêu Chí Uyên quyết định hy sinh hạnh phúc cả đời của nữ nhi.
Kế hoạch của ông ta là đợi Trân muội lấy được tín nhiệm của Đông Phương Hàn cùng trên dưới Diêm cung, thừa dịp Đông Phương Hàn kia không chuẩn bị liền ám sát. Khi đó trong ứng ngoài hợp, dẫn mọi người lên đảo nhất cử diệt trừ Diêm cung. Đến lúc đó hắn chính là một đại công thần, chức Minh chủ Võ lâm chính là vật trong túi ông ta.
Vì thế, Trân muội ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, nước mắt của nàng làm đau xót tâm can Phùng Vũ Hoàn. Có mấy lần bọn họ muốn cao bay xa chạy, nhưng Tiêu Chí Uyên sớm có phòng bị, ông ta đem Trân muội giam lỏng, liên tục lừa gạt cùng ép buộc nàng đồng ý gia nhập kế hoạch đó.
Mà ông chỉ có thể trơ mắt nhìn người con gái mình yêu mến bị mang đi, ông thật hận! Hận Tiêu Chí Uyên hi sinh hạnh phúc của con gái của mình, càng hận chính mình vô năng, không bảo vệ được Trân muội. Nhưng ông thủy chung đều không buông tha, vẫn mong đợi một ngày kia nàng sẽ nữa trở lại bên cạnh ông. Đang lúc này, ông gặp thê tử của ông, bị cha mẹ áp bách cùng vì sự nghiệp Phùng gia không thể bỏ, nên ông đã cưới Uyển nhi làm vợ.
Uyển nhi là một giai nhân hiền lành, thật là một nữ nhân tốt, biết rõ trong lòng ông đã có người khác, nhưng chỉ là yên lặng làm bạn ở bên, cũng không có bất kỳ yêu cầu gì. Nếu ông không có nàng ủng hộ, đoạn thời gian đó ông nhất định sẽ bởi vì không nhịn được mà nổi điên. Có lẽ cũng là bởi vì như thế mà áy náy rất nhiều, đối với nàng cũng chậm chậm từ nảy thương sinh yêu.
Năm ấy con trai lớn Triệu Tuấn hai tuổi, trên giang hồ truyền ra tin tức Trân muội ám sát Diêm hoàng thất bại liền tự vẫn, đánh nát hi vọng mà ông ấp ủ bấy lâu nay, dĩ nhiên dã tâm của Tiêu Chí Uyên cũng không thành công, ngược lại mất đi sinh mạng nữ nhi. Sau đó Phùng gia rời Hải Ninh đi tới Kim Lăng, Phùng Vũ Hoàn là đem đoạn chuyện cũ này vĩnh chôn dưới đáy lòng.
Phùng Vũ Hoàn chắc là sẽ không dẫm vào vết xe đổ của Tiêu Chí Uyên, lợi dụng nữ nhi ruột thịt để đạt tới mục đích. Bất quá, thù của Trân muội ông nhất định phải báo! Nếu ban đầu Đông Phương Hàn không chọn Trân muội làm phi, Trân muội cũng sẽ không chết. Mặc dù Đông Phương Hàn đã chết rồi, nhưng là nợ cha con trả, báo ứng này sẽ phải báo trên người nhi tử hắn
★ ★ ★
"Đại ca!" Phùng Si Tâm vội vàng chạy tới, kêu Phùng Triệu Tuấn ở trong phòng ra ngoài. "Phụ thân không phải đã ngã bệnh sao? Đã mời đại phu đến xem bệnh chưa?"
"Cha không sao, chẳng qua là tâm tình không tốt, muội không cần lo lắng." Hắn an ủi tiểu muội ưu tâm, bởi vì hai người hơn kém nhau mười hai tuổi, cộng thêm hắn phải gánh vác việc buôn bán nên thời gian hai huynh muội gặp nhau không nhiều lắm, cảm giác có vẻ mới lạ ."Ách, muội có muốn đi vào thăm cha một chút hay không?"
Nàng ngước đôi mắt long lanh "Không cần, chỉ cần phụ thân không có sao là tốt rồi. Tâm tình của phụ thân không tốt, muội không dám làm phiền. Đến tối muội sẽ quay lại thăm người sau."
"Như vậy cũng tốt, đại ca còn có việc phải làm nên đi trước." Hắn trước khi đi lại quay đầu lại nói: "Có rảnh rỗi, đi tìm hai tẩu tẩu nói chuyện phiếm giải buồn, không nên cứ ở trong phòng."
"Vâng, muội sẽ, đại ca." Phùng Si Tâm khéo léo lên tiếng, chăm chú nhìn cửa phòng kia đóng lại. Suy nghĩ lại, cuối cùng vẫn là xoay người tránh ra.
"Tứ tiểu thư không phải là rất muốn vào thăm lão gia sao?" tiểu tỳ nữ Hỉ nhi đi theo bên người nàng ước chừng mười hai, ba tuổi, đi theo phía sau tò mò hỏi.
Phùng Si Tâm nặn ra vẻ tươi cười, che giấu khổ sở dưới đáy lòng, "Nhưng phụ thân dường như không thích thấy ta lắm. Ta không nên đi vào, tránh lại chọc phụ thân phiền lòng."
"Làm sao như vậy?" Hỉ nhi vừa mới tới Phùng gia không lâu, mặc dù nhìn ra được lão gia đối với Tứ tiểu thư không giống đối với ba vị tiểu thư, lại không nghĩ ra nguyên nhân là gì.
"Đại khái là bởi vì ta dáng dấp không xinh đẹp giống như các tỷ tỷ." Nàng tự an ủi mình.
Hỉ nhi vẻ mặt nghiêm chỉnh nói: "Sẽ không đâu. Hỉ nhi cảm thấy Tứ tiểu thư so Tam tiểu thư còn xinh đẹp hơn. Không chỉ là ta, tất cả mọi người nói như vậy, là thật đó!" Nàng nếu nói mọi người, dĩ nhiên chính là chỉ người làm của Phùng gia. Ở trong mắt các nàng, bề ngoài đẹp tự nhiên không sánh bằng tâm địa tốt.
"Lời này cũng không thể để cho tam tỉ nghe được, nếu không nàng sẽ tức giận. Hỉ nhi, ta cho em biết! Tam tỉ là cô nương đẹp nhất trong thành. Có một lần ta nghe lén bà mai cùng phụ thân đang nói chuyện ở bên ngoài có thật là nhiều thật là nhiều người muốn lấy tam tỉ làm vợ. Không biết là dạng người gì có thể làm tam tỉ phu của ta nhỉ?." Nàng nghẹo đầu ảo tưởng.
"Tứ tiểu thư, người phải suy nghĩ cho mình một chút. Sau này người có thể lấy được Tứ tiểu thư mới là người may mắn nhất." Nếu như nàng là nam nhân, nàng cũng tình nguyện cưới Tứ tiểu thư, mới sẽ không thèm cưới Tam tiểu thư lạnh như băng vậy.
Phùng Si Tâm lắc lư chiếc đầu nhỏ, "Ta mới không cần, tam tỷ tỷ cũng lập gia đình, phụ thân ở nhà một mình sẽ rất cô đơn, cho nên ta muốn để ở nhà bồi phụ thân, chăm sóc phụ thân."
"Nào có cô nương ở nhà không lấy chồng? Huống chi lão gia cũng sẽ không đáp ứng." Hỉ nhi gấp gáp nói.
"Ta sẽ cầu xin phụ thân, xin phụ thân cho ta lưu lại.Ta tin tưởng sau này, phụ thân sẽ bắt đầu thích ta, tựa như thích tam tỷ tỷ vậy." Đây là tâm nguyện duy nhất của nàng.
Hỉ nhi khó chịu thay nàng, "Tứ tiểu thư ——"
"Đúng rồi, trong vườn hoa cúc đang nở rộ, ta đi hái một chút đặt ở trong bình hoa, sau đó đặt ở gian phòng phụ thân. Chắc chắn nhìn thấy nó, tâm tình phụ thân sẽ tốt hơn. Hỉ nhi, chúng ta đi nhanh thôi." Phùng Si Tâm cao hứng chạy về phía hậu viện.
Chỉ cần là chuyện khiến phụ thân để ý tới mình, nàng cũng nguyện ý đi làm.
★ ★ ★
Phùng Triệu Tuấn suy nghĩ liên tục, nhưng vẫn quyết định trước hết để cho Tam muội chuẩn bị tinh thần một chút.
Thấy thường ngày hiếm khi được huynh trưởng tới chơi một lần, Phùng Băng Tâm có chút kinh ngạc. Chờ nàng lắng nghe đầy đủ câu chuyện, mặt đã trắng bệch.
"Tại sao có thể có chuyện như vậy?" Nàng vừa giận vừa sợ hỏi.
"Đại ca cũng không hi vọng đây là thật. Ta từng nghe đại tỉ phu của muội nhắc qua chuyện về Diêm cung. Nó ở trên giang hồ bị người xưng là ma giáo, cũng không phải là tiểu bang phái gì, nghe nói là một tổ chức kinh khủng. Mà Diêm hoàng chính là Giáo chủ ma giáo. công phu của hắn thay đổi liên tục, là một nhân vật tương đối đáng sợ. Đến nay chưa có ai nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn."
Phùng Băng Tâm bắt đầu ngồi đứng không yên, "Cha nói thế nào?"
"Cha dĩ nhiên sẽ không đáp ứng, bất quá ta sợ chính là Diêm cung sẽ không vì vậy mà dừng tay."
Nàng lo lắng: "Vậy làm sao bây giờ? Muội chết cũng không muốn gả cho một đại ma đầu!" Sớm biết sẽ phát sinh chuyện như vậy, khi hai tỉ phu cùng nàng đề cập tới chuyện hoàng thượng muốn chọn tú nữ, mình cũng nên đồng ý mới đúng. Coi như bị chọn vào cung làm phi tử, ít nhất có thể được ân sủng.
Phùng Triệu Tuấn an ủi: "Trước hết muội đừng kích động. Ta cùng cha sẽ tìm một biện pháp giải quyết thích đáng."
"Thật là buồn cười, tên đại ma đầu đó làm sao có thể cưới được ta? Cũng không thèm soi gương, nói vậy ngày thường diện mạo xấu xí, diện mục khả tăng, hắn muốn học con cóc ăn thịt thiên nga, muốn kết hôn với Phùng Băng Tâm ta sao? Hắn xếp hàng đến đời sau cũng không đến lượt. Đại ca, ta sẽ đi tìm cha ngay bây giờ." Nàng là người cao ngạo, quyết định vì tương lai mình mà cố gắng.
★ ★ ★
Phùng Si Tâm vui vẻ ngồi ở bên hồ nước, làn váy kéo cao đến trên đầu gối, một đôi chân trần trắng noãn khéo léo ngâm dưới ao nước, một mặt cầm cuốn sách trong tay, diêu đầu hoảng não đọc diễn cảm bài thơ trong sách.
"Ta ở Trường Giang đầu, quân ở Trường Giang đuôi, mỗi ngày tư quân không thấy quân, cộng ẩm Trường Giang nước. Này nước bao lâu hưu? Hận này khi nào đã? Chỉ nguyện quân tâm tựa như lòng ta, định không chịu tương tư ý!"
Nàng ngâm "Bặc toán tử" Lí Chi Nghi của Tống Triều, sau đó mặt buồn bực hỏi người bên cạnh, "Hỉ nhi, tại sao trong lời thơ này ông ta toàn viết những ngữ tương tư, rốt cuộc cái gì gọi là tương tư đây?"
Hỉ nhi nhàm chán, đang ngủ gật bị nàng đánh thức, vừa ngáp vừa nói: "Tứ tiểu thư, em lại không biết chữ, cũng không từng đọc quá sách, làm sao biết là có ý gì." Làm ơn đi tiểu thư à, Tứ tiểu thư không biết, nàng chẳng qua chỉ là một tỳ nữ, làm sao có thể biết được? Tiểu thư hỏi lầm người rồi.
"Em nói tương tư có phải chính là tưởng niệm một người hay không?" Phùng Si Tâm đưa tay chống cằm, nhíu lại mi tâm khổ tư."Như vậy ta rất nhớ đại tỉ, đại tỉ phu còn có nhị tỉ, nhị tỉ phu, còn có mẫu thân đã mất. Như vậy có phải cũng gọi là tương tư hay không?"
Hỉ nhi đứng dậy ưỡn thân duỗi người, cũng bởi vì tiểu chủ tử bình dị gần gũi, có lúc có thể càn rỡ chút. Nếu có người bên cạnh, nàng liền không dám làm như vậy.
"Tứ tiểu thư, người cũng quá rảnh rỗi đi!Luôn suy nghĩ vu vơ không à, nhanh xỏ giầy vào, nếu để cho lão gia nhìn thấy, Hỉ nhi sẽ thê thảm." Nàng nhặt giầy thêu bị ném ở thật xa lên, lấy khăn lau khô chân cho tiểu chủ tử, sau đó bó chân lại.
"Em không cần sợ, cho dù phụ thân thấy được, ta cũng sẽ nói là tự ta muốn làm như vậy, không liên hệ gì tới em."
"Vậy sao được? Hỉ nhi là người đặc biệt phục vụ Tứ tiểu thư, dù bị mắng cũng là phải." Hỉ nhi cũng không quên mình là một người làm.
Phùng Si Tâm lòng tràn đầy cảm động, "Hỉ nhi, em đối với ta thật tốt! Ta thật sự cao hứng khi phụ thân đem em cho ta. Thật may là có em ở nơi này, nếu không ta cũng không có bạn để nói chuyện. Không thể tin được, trong lòng phụ thân vẫn rất yêu ta ."
Nàng bây giờ rất muốn đâm rách ảo tưởng của tiểu chủ tử, vốn là mình bị phái đi phục vụ phu nhân, bởi vì không có kinh nghiệm hầu hạ người ta, lại bị giao cho Tam tiểu thư. Kết quả là Tam tiểu thư chê nàng tuổi còn nhỏ, lại không biết búi kiểu tóc đang lưu hành, còn vụng tay vụng chân chỉ biết làm xấu, cuối cùng nàng không thể làm gì khác hơn là tới hầu hạ Tứ tiểu thư.
"Em cũng thích đi theo Tứ tiểu thư, mặc dù em không hiểu chuyện rất nhiều, nhưng nhất định sẽ tận tâm tận lực phục vụ tiểu thư." Nàng mặc dù chỉ là một người làm, nhưng cũng hiểu được tri ân báo đáp. Người ta đối tốt với nàng, nàng cũng sẽ hồi báo người ta gấp bội, huống chi là người tốt giống như Tứ tiểu thư vậy.
"Ta không muốn em phục vụ, em chỉ cần theo ta nói chuyện là tốt rồi. Ta mặc dù có ba tỷ tỷ, nhưng là các tỷ ấy ai ai cũng đều rất bận rộn, ngay cả ngồi xuống nói một lời cũng không dễ dàng. Kể từ sau khi đại tỷ cùng nhị tỷ gả ra ngoài, một năm cũng chỉ có thể gặp nhau được mấy lần, trong nhà lại càng lạnh tanh. Hỉ nhi, em có huynh đệ tỷ muội không?”
Hỉ nhi vừa nói hốc mắt cũng phiếm hồng, "Em có một đệ đệ, nhưng mà em ghét hắn nhất. Trước kia lúc ở nhà, có cái đồ ăn gì ngon, cha mẹ cũng sẽ để lại cho hắn ăn, em chỉ có thể ở bên cạnh chảy nước miếng. Sau đó cha mẹ lại đem bán em làm nha hoàn, cũng là vì cần bạc để cho hắn đi đến trường để đọc sách. Đều là con của cha mẹ, tại sao không công bằng như vậy chứ?"
Phùng Si Tâm nghe xong cũng rơi lệ, nói: "Hỉ nhi, em đừng thương tâm nữa. Sau này ta có đồ ăn ngon nhất định để lại cho em ăn, sẽ không có ai đoạt mất đâu."
Thì ra là người bên ngoài cũng nghèo như vậy. Vì bạc còn đem nữ nhi ruột thịt bán đi. So với bọn họ, mình tốt số hơn nhiều.
Hỉ nhi động lòng nói: "Khó trách mỗi người đều nói Tứ tiểu thư đối với người làm tốt nhất."
"Như vậy không tốt sao?" Phùng Si Tâm ngây thơ hỏi, nàng cảm thấy như vậy rất tốt, mọi người chung đụng được khoái trá, mỗi ngày quá phải thật vui vẻ. Không phải là rất tốt sao?
"Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?" Thanh âm người thứ ba xen vào giữa hai người đang nói chuyện.
Thiết Chấn Phi cùng Phùng Triệu Tuấn tuổi tác xấp xỉ nhau, bất quá cũng là một nhân vật trong giang hồ, ánh mắt chính phái, cả người tản mát ra hào khí can vân, quân nhân khí chất. Giờ phút này đang mỉm cười hướng về phía các nàng.
"Đại tỉ phu?!" Phùng Si Tâm vui mừng kêu to, vừa chạy vừa nhảy xông tới nắm lấy cánh tay của hắn, "Đại tỉ phu, thật sự là huynh. Huynh đến lúc nào vậy? Đại tỉ có phải cũng trở lại với huynh hay không? Thật kỳ quái a! Hôm nay không phải là ngày lễ ngày tết, cũng không phải là ngày sinh của phụ thân, sao mọi người lại đột nhiên trở lại vậy?"
Thiết Chấn Phi hắng giọng cười to, "Muội hỏi nhiều như vậy, ta phải trả lời câu nào trước đây?"
Hắn chính là con rể cả của Phùng Vũ Hoàn, cũng chính là môn chủ của "Tinh anh môn", người đã cưới trưởng nữ Phùng Ái Tâm làm vợ. Trong ba người em vợ, hắn duy chỉ có sủng ái cô bé ngây thơ lãng mạn này.
Nàng chu môi nói, "Muội thật cao hứng sao?"
"Ta còn mang theo một vị khách tới, muội đoán xem đó là ai?"
Đôi mắt của Phùng Si Tâm chuyển một cái, kêu lên: "Muội biết, là Nhược Nam tỷ tỷ có đúng hay không?" Thiết Nhược Nam là muội muội của đại tỉ phu, ra đời trước nàng năm tháng.
"Đã đoán đúng." Hắn cười nói.
"Hay quá! Muội đã rất lâu không có thấy Nhược Nam tỷ tỷ. Nhưng tại sao huynh cùng đại tỷ đột nhiên trở lại vậy?"
"Ách. . . . . . Cũng không có chuyện gì, chẳng qua là vừa hay gần đây tương đối rảnh rỗi, cho nên dẫn đại tỉ của muội về nhà mẹ đẻ một chút." Hắn không có nói ra nguyên nhân đích thực hắn quay về, là muốn cho nàng vĩnh viễn giữ vững vẻ trong sáng cùng ngây thơ.
"Phụ thân hôm nay nhất định rất vui vẻ, gần đây tâm tình của người không tốt, mọi người vừa đúng dịp trở lại thăm cha, chính là chọn thời điểm mà trở về." Nàng vui vẻ nói.
Hắn khẽ mỉm cười, "Không phải là muội muốn gặp đại tỉ sao? Đi thôi! Chúng ta đến tiền thính đi."
"Đại tỉ phu, chúng ta thi một lần, xem ai chạy nhanh nhất. Chuẩn bị. Bắt đầu!" Phùng Si Tâm tựa như hài tử, như một làn khói chạy trước hết.
Thiết Chấn Phi cũng không vội đuổi theo, muốn để một chút thời gian cho hai tỷ muội các nàng tâm sự. Hắn thấy may mắn người Diêm hoàng chọn là Băng Tâm, mà không phải Si Tâm. Chẳng qua, điều không ngờ tới chính là, muội muội Nhược Nam cũng ở trong danh sách đó. Diêm cung lúc này cũng quá lớn mật, cư nhiên nghĩ cách đánh tới trên người "Tinh anh môn".
★ ★ ★
"Si Tâm!" Một vị thiếu niên anh khí lại mang chút son phấn kêu lên.
Phùng Si Tâm ngẩng đầu lên khuôn mặt tươi cười, hướng thiếu niên ngoắc."Nhược Nam tỷ tỷ, ta ở chỗ này."
Thì ra là thiếu niên kia là nữ giả nam trang. Nàng chính là Đại tiểu thư "Tinh anh môn", muội muội của Thiết Chấn Phi Thiết Nhược Nam, chỉ thấy tay nàng dài chân dài, thân thể thực gầy hợp với nam trang, thật là giống vị thiếu niên ngọc thụ lâm phong.
Thiết Nhược Nam đi vào chòi nghỉ mát, ngồi xuống đối diện Si Tâm "Muội đang thêu gì vậy?"
"Muội thêu hà bao. Tỷ cảm thấy cái bản vẽ này như thế nào? Nhìn có được hay không?" Phùng Si Tâm mong mỏi đem đồ đưa cho nàng nhìn xem, hi vọng lấy được một chút đề nghị.
Thiết Nhược Nam nghiêng đầu, khó khăn nói: "Loại nữ công gì đó ta một chút cũng không hiểu, cho tới bây giờ cũng không có học qua. Bây giờ không nhìn ra, bất quá ta tin tưởng tài nghệ của muội. Là muốn cho ai đay?"
"Cái này là lễ vật muội muốn tặng cho tam tỉ. Ngày sinh của tỷ ấy sắp đến, cho nên muội muốn thêu nó thật đẹp." Hà bao này, mỗi một kim, mỗi một tuyến đều có tâm huyết của nàng.
Thiết Nhược Nam liếc mắt, "Nàng ta đối với muội lại không tốt, muội thêu hà bao cho nàng ta làm gì?"
"Tam tỉ không có đối với muội không tốt." Nàng nhẹ giọng kháng nghị.
"Còn nói không có, Phùng Băng Tâm căn bản không hề đối đãi với muội như là muội muội của mình. Nàng ta đem muội sai tới kêu đi, cũng không hiểu rõ rằng, muội cũng là Tứ tiểu thư của Phùng gia, không phải là những hạ nhân kia ——"
Phùng Si Tâm vội vàng che miệng của nàng, "Nhược Nam tỷ tỷ, tỷ không cần lớn tiếng như vậy. Nếu để cho tam tỷ nghe thấy sẽ hiểu lầm ta."
Thiết Nhược Nam kéo bàn tay nhỏ bé, mềm mại che ở trên môi ra, nói: "Si Tâm. Không phải là ta nói muội, người ta đối với ngươi không tốt, muội còn liều chết tiếng nói là thật tốt. Đừng ngốc như vậy! Ngay cả ta là người ngoài cũng nhìn ra được, trừ đại tỉ cùng đại ca đối với ngươi tương đối khá ra, ở đây cha muội, nhị tỉ cùng tam tỷ muội coi muội như là trong suốt. Có khi nào bọn họ để muội trong mắt chưa?"
Hai hàng lông mi đen nhánh của Phùng Si Tâm rũ xuống, không để cho người khác nhìn thấy thần sắc bị thương.
"Không sao. Có thể là cố gắng của muội không đủ, chỉ cần muội không ngừng cố gắng, một ngày nào đó phụ thân cùng tỷ tỷ sẽ thích ta." Phùng Si Tâm hít sâu một cái, hướng về phía nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, "Nhược Nam tỷ tỷ, cám ơn tỷ quan tâm muội như vậy, muội không sao đâu."
"Ngu ngốc!" Thiết Nhược Nam thật sự phục nghị lực của nàng.
Nàng chỉ cười khúc khích, tiếp tục vùi đầu chiến đấu hăng hái, thuận miệng hỏi: "Nhược Nam tỷ tỷ, các người lần này đến Kim Lăng là tới chơi phải không?
"Không phải." Nếu thật sự tới chơi đã tốt.
"Không phải sao? Như vậy là vì cái gì?" Nàng nghi ngờ hỏi.
Thiết Nhược Nam nặng nề hừ lạnh một tiếng, "Nói đến ta liền tức giận, hay đừng nói thì tốt hơn."
"Rốt cuộc thế nào? Gần đây phụ thân cùng đại ca thoạt nhìn cũng rất lạ, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?" Nếu như trong nhà thật sự có chuyện, sao nàng một chút cũng không biết?
"Chuyện này rất phức tạp, nói muội cũng nghe không hiểu." Lấy đầu óc đơn giản của Si Tâm, nói với nàng quá nhiều chỉ biết lãng phí nước miếng. Huống chi lại không liên quan tới nàng.
"Tỷ chưa nói, làm sao biết muội không hiểu?" Nàng cố ý hỏi tới.
Thiết Nhược Nam thở dài, "Ta đoán được muội sẽ nói như vậy. Được rồi! Ta cho muội biết, trên giang hồ có một môn phái gọi là Diêm cung, chúng ta gọi nó là ma giáo. Mà đại ma đầu của Diêm hoàng là một nhân vật như thần long thấy đầu không thấy đuôi, hắn tính toán ở đầu tháng mười một, mừng hắn tròn ba mươi tư tuổi cử hành chọn phi yến, muốn từ hai mươi người chọn ra một thê tử. Thật không may tên của ta cũng ở trong đó. Hơn nữa không chỉ là ta, còn có tam tỷ nhà muội nữa."
"Nha!" Phùng Si Tâm kêu một tiếng, ngón tay bị kim đâm phải.
Thiết Nhược Nam vội xem, "Ai! Cẩn thận một chút. Có bị sao hay không?”
"Chỉ là một chút xíu máu mà thôi, may mà không có dính ở hà bao. Nếu không sẽ không biện pháp tặng rồi." Cái miệng nhỏ nhắn của Phùng Si Tâm ngậm đầu ngón tay giữa, vội hỏi: "Nhược Nam tỷ tỷ, tỷ nói tên đại ma đầu đó rất hung ác lợi hại sao?"
"Đó là dĩ nhiên, ngay cả cha ta cùng đại ca cũng có thể đánh không lại hắn, cho nên mới vội vàng đem ta đưa đến nhà thân thích tị nạn, hừ! Quỷ mới muốn làm Diêm phi." Nàng khinh thường mắng.
Phùng Si Tâm sầu lo nhíu chặt mi tâm, "Như vậy tam tỷ phải làm sao bây giờ?"
"Đại khái sẽ đi theo chúng ta rời khỏi nơi này trước! Chờ qua đầu tháng mười một sẽ trở về."
"Ừ." Nàng yên tâm thở phào.
Thiết Nhược Nam hoắc mắt cười lớn, "Chờ tên đại ma đầu đó biết không có nữ nhân nào nguyện ý gả cho hắn, nhất định sẽ giận đến mức nổ tung, ha ha ha —— tốt nhất tức chết đi. Như vậy trên đời sẽ bớt đi một người xấu."
Tiếng cười khanh khách của hai người từ đình truyền khắp cả khu vườn, không biết rằng, một âm mưu cũng đang lúc này chuẩn bị triển khai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook