Tỏa Tình Khiên
-
Quyển 2 - Chương 25: Phiên ngoại 4. Quân Như Trúc
*********
Ngoảnh đi ngoảnh lại đã qua thêm hai tháng nữa, cái bụng của Quân Như Trúc càng lúc càng lớn, nhưng có lẽ là do suy nghĩ quá nhiều, dẫn đến sinh non. Cũng may đại phu Bạch Vũ được mời từ Linh Ẩn cốc đã đến, không đến mức luống cuống không biết phải làm sao.
Ngày ấy, khi y đang làm cỏ ở hậu viên thì bỗng nhiên bụng đau đớn, lập tức ngã xuống đất, thậm chí không thể đứng dậy nổi nữa.
“Tần, Tần nhi… Tần nhi!”
Y đau đến nói không rõ ràng, liên tục kêu gọi, một lúc sau Tần nhi mới vội vàng chạy tới. “Công tử, ngài làm sao vậy?”
“Mau, nhanh đi kêu đại phu… Ta, ta sợ sắp sinh …”
Quân Như Trúc mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tần nhi cũng sợ tới mức mặt trắng bệch.
Những cơn đau bụng sinh dồn dập. Đại phu Bạch Vũ Trần phải kết hợp với Tần nhi mới nâng y lên được, đưa y vào ngọa thất. Hai chân Quân Như Trúc mềm nhũn vô lực, nằm trên giường mà mỗ hôi ướt đẫm cả người.
Một cơn đau đớn kịch liệt ấp đến, như muốn xé rách y ra.
Đau quá a…
Đau đớn như thế, sao có thể chịu được? Y gian khổ học tập, đầy bụng kinh luân, tên đề bảng vàng, đương triều Trạng Nguyên, sao lại phải cơn đau như vậy? Mẫu thân trong thiên hạ, thì ra đều khó khăn như vậy…
“Công tử… Công tử a, người tỉnh lại một chút! Nhất định phải chịu đựng a… Ô ô ô…”
Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng khóc nỉ non của Tần nhi.
Khóc cái gì? Ta còn chưa chết mà.
Quân Như Trúc cố sức mở mắt ra, thấy cái bụng gồ lên cao cao của mình còn đang động đậy.
Y cố gắng dựa theo lời đại phu mà gồng sức. Trải qua một ngày một đêm đau đớn hành hạ, cuối cùng trong cơn đau như xé rách cả cơ thể, cũng nghe thấy tiếng khóc của hài nhi.
“Sinh, sinh rồi. Là một nam hài.” Trần đại phu đánh cho hài tử khóc vang rồi giao lại cho Tần nhi chăm sóc.
“Cho, cho ta xem…” Yết hầu Quân Như Trúc khàn khàn, suy yếu vô lực, nhưng vẫn nhất định muốn nhìn hài tử một cái.
Tần nhi tắm rửa sạch sẽ cho anh nhi, lại quấn kĩ trong tã lót rồi mới cẩn thận đưa đến trước mặt y. Quân Như Trúc nhìn, thấy hài tử sinh non quá nhỏ gầy, suy yếu vô lực. Gầy yếu như thế đấy
Một hàng thanh lệ dọc theo hai gò má chảy xuống.
Tần nhi hoảng nói, “Công tử, ngài khóc cái gì?”
Quân Như Trúc lắc lắc đầu, vô lực ngã vào gối.
Vì sao là một nam hài? Nếu như là nữ hài, y còn thể để bên cạnh mà nuôi nấng. Nhưng nam hài…
Ngoảnh đi ngoảnh lại đã qua thêm hai tháng nữa, cái bụng của Quân Như Trúc càng lúc càng lớn, nhưng có lẽ là do suy nghĩ quá nhiều, dẫn đến sinh non. Cũng may đại phu Bạch Vũ được mời từ Linh Ẩn cốc đã đến, không đến mức luống cuống không biết phải làm sao.
Ngày ấy, khi y đang làm cỏ ở hậu viên thì bỗng nhiên bụng đau đớn, lập tức ngã xuống đất, thậm chí không thể đứng dậy nổi nữa.
“Tần, Tần nhi… Tần nhi!”
Y đau đến nói không rõ ràng, liên tục kêu gọi, một lúc sau Tần nhi mới vội vàng chạy tới. “Công tử, ngài làm sao vậy?”
“Mau, nhanh đi kêu đại phu… Ta, ta sợ sắp sinh …”
Quân Như Trúc mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tần nhi cũng sợ tới mức mặt trắng bệch.
Những cơn đau bụng sinh dồn dập. Đại phu Bạch Vũ Trần phải kết hợp với Tần nhi mới nâng y lên được, đưa y vào ngọa thất. Hai chân Quân Như Trúc mềm nhũn vô lực, nằm trên giường mà mỗ hôi ướt đẫm cả người.
Một cơn đau đớn kịch liệt ấp đến, như muốn xé rách y ra.
Đau quá a…
Đau đớn như thế, sao có thể chịu được? Y gian khổ học tập, đầy bụng kinh luân, tên đề bảng vàng, đương triều Trạng Nguyên, sao lại phải cơn đau như vậy? Mẫu thân trong thiên hạ, thì ra đều khó khăn như vậy…
“Công tử… Công tử a, người tỉnh lại một chút! Nhất định phải chịu đựng a… Ô ô ô…”
Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng khóc nỉ non của Tần nhi.
Khóc cái gì? Ta còn chưa chết mà.
Quân Như Trúc cố sức mở mắt ra, thấy cái bụng gồ lên cao cao của mình còn đang động đậy.
Y cố gắng dựa theo lời đại phu mà gồng sức. Trải qua một ngày một đêm đau đớn hành hạ, cuối cùng trong cơn đau như xé rách cả cơ thể, cũng nghe thấy tiếng khóc của hài nhi.
“Sinh, sinh rồi. Là một nam hài.” Trần đại phu đánh cho hài tử khóc vang rồi giao lại cho Tần nhi chăm sóc.
“Cho, cho ta xem…” Yết hầu Quân Như Trúc khàn khàn, suy yếu vô lực, nhưng vẫn nhất định muốn nhìn hài tử một cái.
Tần nhi tắm rửa sạch sẽ cho anh nhi, lại quấn kĩ trong tã lót rồi mới cẩn thận đưa đến trước mặt y. Quân Như Trúc nhìn, thấy hài tử sinh non quá nhỏ gầy, suy yếu vô lực. Gầy yếu như thế đấy
Một hàng thanh lệ dọc theo hai gò má chảy xuống.
Tần nhi hoảng nói, “Công tử, ngài khóc cái gì?”
Quân Như Trúc lắc lắc đầu, vô lực ngã vào gối.
Vì sao là một nam hài? Nếu như là nữ hài, y còn thể để bên cạnh mà nuôi nấng. Nhưng nam hài…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook