Tỏa Tình Khiên
-
Quyển 2 - Chương 13
*
Mang tâm tư hoang mang, lòng đau như cắt, Ti Diệu Huy lơ mơ trở lại hoàng cung, đến khi phục hồi tinh thần lại mới phát hiện mình đang ngồi ở ngự thư phòng.
“Hoàng Thượng, ngài không có việc gì chứ?” Lưu tổng quản thân thiết hỏi.
Ti Diệu Huy lắc đầu, phân phó nói, “Trẫm phải nghĩ chỉ (lệnh của vua), đi truyền Bùi đại nhân đến đây.”
Bùi Tố Hoa vội vàng tới, Ti Diệu Huy đem ý tứ vừa rồi của Bắc Đường Diệu Nhật đã nói cho ông viết thành thánh chỉ, ấn ngọc tỷ lên rồi cho ban bố. Bùi Tố Hoa đã nghĩ thật may mà Hoàng Thượng vẫn chưa hồ đồ, lo lắng cả một buổi chiều rốt cuộc hắn vẫn có một quyết định anh minh, bởi vậy ông vô cùng cao hứng lĩnh thánh chỉ kia đi.
Ti Diệu Huy lại bắt đầu ở ngự thư phòng ngẩn người, một đống tấu chương để một bên cũng không có tâm trạng xem đến, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi, “Gần đây Vương phủ có tin tức gì không?”
Lưu tổng quản cung kính nói, “Không có tin tức gì.”
“Nga?” Trong lòng Ti Diệu Huy kỳ quái. Rõ ràng Bắc Đường Diệu Nguyệt đã trở về ba ngày nay, vì sao vẫn chưa tới gặp hắn?
Lưu tổng quản thấy vẻ mặt của Hoàng Thượng, nói, “Nô tài nghe nói Tĩnh vương phi bị nhiếm phong hàn trên đường hồi kinh, có thể còn chưa khỏi hẳn nên có lẽ mấy ngày nữa mới tới yết kiến hoàng thượng.”
Ti Diệu Huy nhíu mi nói, “Cái gì Tĩnh vương phi. Ở Minh quốc này nó vẫn là Tam thế tử của Bắc Đường vương phủ, sau này không được gọi nó như thế nữa.”
“Vâng.”
“Thỉnh ngự y xem cho nó một chút. Ngươi đi xuống đi.”
“Vâng.”
“Từ từ.” Ti Diệu Huy gọi ông lại, trầm ngâm một lát, nói, “Hôm nay không ở trong cung dùng bữa, trẫm muốn đi Bắc Đường vương phủ.”
“Bệ hạ, thời gian đã tối muộn…” Lưu tổng quản có chút khó xử.
“Không phải nói thân thể Tam thế tử không khoẻ sao. Nếu nó không thể đến gặp trẫm thì trẫm nên đến xem đệ đệ này chứ.”
Mang tâm tư hoang mang, lòng đau như cắt, Ti Diệu Huy lơ mơ trở lại hoàng cung, đến khi phục hồi tinh thần lại mới phát hiện mình đang ngồi ở ngự thư phòng.
“Hoàng Thượng, ngài không có việc gì chứ?” Lưu tổng quản thân thiết hỏi.
Ti Diệu Huy lắc đầu, phân phó nói, “Trẫm phải nghĩ chỉ (lệnh của vua), đi truyền Bùi đại nhân đến đây.”
Bùi Tố Hoa vội vàng tới, Ti Diệu Huy đem ý tứ vừa rồi của Bắc Đường Diệu Nhật đã nói cho ông viết thành thánh chỉ, ấn ngọc tỷ lên rồi cho ban bố. Bùi Tố Hoa đã nghĩ thật may mà Hoàng Thượng vẫn chưa hồ đồ, lo lắng cả một buổi chiều rốt cuộc hắn vẫn có một quyết định anh minh, bởi vậy ông vô cùng cao hứng lĩnh thánh chỉ kia đi.
Ti Diệu Huy lại bắt đầu ở ngự thư phòng ngẩn người, một đống tấu chương để một bên cũng không có tâm trạng xem đến, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi, “Gần đây Vương phủ có tin tức gì không?”
Lưu tổng quản cung kính nói, “Không có tin tức gì.”
“Nga?” Trong lòng Ti Diệu Huy kỳ quái. Rõ ràng Bắc Đường Diệu Nguyệt đã trở về ba ngày nay, vì sao vẫn chưa tới gặp hắn?
Lưu tổng quản thấy vẻ mặt của Hoàng Thượng, nói, “Nô tài nghe nói Tĩnh vương phi bị nhiếm phong hàn trên đường hồi kinh, có thể còn chưa khỏi hẳn nên có lẽ mấy ngày nữa mới tới yết kiến hoàng thượng.”
Ti Diệu Huy nhíu mi nói, “Cái gì Tĩnh vương phi. Ở Minh quốc này nó vẫn là Tam thế tử của Bắc Đường vương phủ, sau này không được gọi nó như thế nữa.”
“Vâng.”
“Thỉnh ngự y xem cho nó một chút. Ngươi đi xuống đi.”
“Vâng.”
“Từ từ.” Ti Diệu Huy gọi ông lại, trầm ngâm một lát, nói, “Hôm nay không ở trong cung dùng bữa, trẫm muốn đi Bắc Đường vương phủ.”
“Bệ hạ, thời gian đã tối muộn…” Lưu tổng quản có chút khó xử.
“Không phải nói thân thể Tam thế tử không khoẻ sao. Nếu nó không thể đến gặp trẫm thì trẫm nên đến xem đệ đệ này chứ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook