Editor: QinggWei

Tựa vào ghế sau, Trì Kinh Hồng hỏi Lâm An đang ngồi ở ghế phụ: “Lịch trình hôm nay hết rồi sao?”

“Đúng ạ, Trì tiên sinh!” Dừng một chút: “Có điều, Trì tiên sinh anh còn có một cuộc hẹn riêng.”

Lâm An đưa đến Trì Kinh Hồng một nhà hàng đậm đà phong cách Nam Dương, hạ thấp người chỉ vào phòng dành riêng, “Cô ấy đang đợi anh ở bên trong.”

Chờ khi Trì Kinh Hồng đẩy cửa ra, Lâm An lau mồ hôi trên trán, thật vất vả lắm anh ta mới đưa được Trì tiên sinh đến đây, hi vọng sẽ có kết quả tốt.

Trì Kinh Hồng không ngờ Trì Hồng Nhạn lại xuất hiện ở đây, đã ba ngày, cô đã trở về ba ngày rồi. Anh bước đến, ngồi xuống trước mặt cô.

“Kinh Hồng, anh đói rồi đúng không!” Trì Hồng Nhạn dè dặt nói, “Em gọi phục vụ mang đồ ăn lên nhé? Nghe nói đầu bếp ở đây đều là đầu bếp hàng đầu.”

“Nói trọng điểm!” Trì Kinh Hồng lộ ra khí thế cự tuyệt người mười dặm quanh mình.

“Kinh Hồng!” Trì Hồng Nhạn vươn tay đặt lên tay Trì Kinh Hồng: “Đừng như vậy mà! Em biết mình sai rồi, nhưng lúc đó trong đầu em chỉ có một ý niệm như vậy, em thừa nhận cái chết của Thư Nhiên đã đả kích rất lớn với em, em không biết mình nên dùng loại tâm trạng nào để đối mặt với anh.”

“Thế nên, cô liền theo tác phong trước sau như một thường ngày của mình, cô cho rằng mình làm rất vĩ đại sao? Trốn đi liếm lấp vết thương của bản thân? Không, Trì Hồng Nhạn, từ trước tới nay cô luôn ích kỉ, luôn vô trách nhiệm, chỉ vì suy nghĩ cho bản thân cô, từ đầu đến cuối, cô đều không rõ ý nghĩa của việc đồng cam cộng khổ.”

“Trì Hồng Nhạn, tôi đã cho cô một cơ hội, vào ngày sinh nhật của chúng ta, tôi đã làm bánh sinh nhật cô thích, mua mọi thứ cô thích, nhưng cô không xuất hiện, đêm hôm đó, tôi đã dùng hết những gì tôi có. Đêm hôm đó, tôi cảm thấy bản thân như một thằng ngốc, Trì Hồng Nhạn, đến cùng là cô dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì gọi tôi đến rồi đá tôi đi? Trên đời này, Trì Kinh Hồng tôi muốn cái dạng phụ nữ nào mà lại không có?”

Trì Kinh Hồng đứng lên, cười nhạo: “Chỉ bằng cô? Trì Hồng Nhạn, tôi sẽ không lãng phí thời gian lên người cô nữa đâu. Hiện tại, bộ dáng của cô cực kỳ buồn cười.”

Nói xong, anh bước ra khỏi phòng, không quay đầu nhìn lại.

Lâm An vừa nhìn thấy gương mặt của ông chủ, trong lòng anh ta liền kêu to một tiếng không ổn, quả nhiên. Trì tiên sinh lạnh băng nói với anh ta: “Thư ký Lâm, nếu chuyện này còn xảy ra, tôi sẽ chờ đơn từ chức của cậu.”

Trong phòng, Trì Hồng Nhạn vẫn ngồi yên đó, cười khổ, đúng là tự làm bậy không thể sống, đồng cam cộng khổ? Đúng vậy, cô đã quên mất tình cảm cơ bản nhất này.

Biểu hiện lần này của Trì Kinh Hồng quyết tuyệt hơn bao giờ hết, anh tắt điện thoại, không có cách nào gặp được anh, điện thoại trong phòng làm việc vừa nghe đến cô gái họ Trì liền cúp máy.

Một tuần, Trì Kinh Hồng vẫn như bộ máy làm việc, nhưng đã không còn cuộc gọi nào từ người cô gái họ Trì đến phòng thư ký, Lâm An cũng không sắp xếp cuộc hẹn cá nhân nào cho anh.

Cô gái họ Trì không còn gọi đến phòng thư ký nữa, tin tức này càng khiến tâm trạng của Trì Kinh Hồng càng tồi tệ.

Ngày thứ tám, Trì Kinh Hồng mở điện thoại mà trên thế giới này chỉ có mình cô biết, di động im ắng, Trì Kinh Hồng lén bấm số điện thoại kia, không hỏng mà.

Hơn nữa, điện thoại đã im lặng ba ngày liền, đã có vài lần Trì Kinh Hồng muốn đập nó, nhưng tay giơ lên lại buông xuống.

Anh gọi đến viện dưỡng lão của mẹ Minh, nghe nhân viên ở đó nói rằng vài ngày trước có một cô gái trẻ thường đến, nhưng đã mấy ngày nay cô ấy không đến.

Tối ngày thứ mười hai, Trì Kinh Hồng lái xe ra ngoại ô, dừng ở một nơi kín đáo, nhìn chằm chằm vào căn nhà cũ kia, căn nhà đó vẫn không sáng đèn.

Đêm hôm đó, Trì Kinh Hồng mơ thấy rất nhiều giấc mơ kỳ lạ, tỉnh dậy mồ hôi chảy ròng, Lệ Xuân Hiểu lo lắng nhìn anh, cô nhẹ nhàng lau mồ hôi cho anh, ôn nhu nói: Kinh Hồng, có phải quá mệt không, anh có muốn nghỉ ngơi không, em cùng anh đi Châu Âu để thả lỏng nhé.

Trì Kinh Hồng né tránh ánh mắt của Lệ Xuân Hiểu, nếu bây giờ cô biết anh đã mơ gì không biết cô sẽ cảm thấy thế nào, không biết cô còn nói ra những điều như vậy nữa hay không.

Một đêm này, Trì Kinh Hồng mơ thấy mình đang đuổi theo bóng lưng xa xăm của Trì Hồng Nhạn, anh không ngừng đuổi theo cô, cho dù anh có đuổi theo thế nào cũng không thể chạm tới.

Trong ba ngày liên tục, căn nhà cũ vẫn không sáng đèn, Trì Kinh Hồng thậm chí còn đi đến cửa sổ của căn nhà thăm dò cảnh tượng bên trong, nghiêng tai lắng nghe xem bên trong còn có âm thanh gì. Anh bắt đầu cảm thấy khổ não vì sao không đòi lại chìa khóa từ Trì Hồng Nhạn.

Trong ba ngày này, Trì Kinh Hồng ám chỉ nếu một cô gái họ Trì gọi điện đến phòng thư ký thì hãy bắt máy, anh còn cúi mặt xuống giả vờ hồ đồ ám chỉ rằng Lâm An có thể sắp xếp một cuộc hẹn riêng cho anh.

Lâm An thực sự đã sắp xếp một buổi hẹn riêng cho anh, nhưng đối tượng lại là Lâm Mặc. Đêm nay, Trì Kinh Hồng lại uống say, trong cơn mê, anh nhìn thấy Trì Hồng Nhạn, anh cười ngây ngô với cô, cho rằng cô lại đến quấy nhiễu giấc mơ của anh, đưa tay chạm đến cô, thật là chân thật, còn có hơi ấm.

Vì thế, chỉ vào cô, Trì Kinh Hồng chửi ầm lên, đuổi cô đi. Dùng hết sức đẩy cô ra, muốn cô cút càng xa càng tốt, trong cơn mơ hồ, Trì Kinh Hồng cảm thấy có một chất lỏng lạnh lẽo nhỏ giọt trên mặt mình.

Sau đêm sau rượu, Trì Kinh Hồng phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, Lâm Mặc đứng trên cao nhìn xuống cười hì hì với anh.

“Sao tôi lại ở đây!” Trì Kinh Hồng đè trán, cực lực để đầu óc suy nghĩ rõ ràng.

“Cậu uống say, tôi muốn đưa cậu về nhà, nhưng cậu một mực không chịu, nên tôi có lòng tốt đưa cậu về nhà tôi.” Lâm Mộ đưa ly nước mật ong cho anh.

Uống nước mật ong xong, chần chờ một lúc, Trì Kinh Hồng nói: “Cô ấy đâu?”

Trì Kinh Hồng tin chắc đêm qua Trì Hồng Nhạn đã ở bên cạnh anh, cảm giác đó rất chân thật, trên đời này cũng chỉ có Trì Hồng Nhạn mới có thể khiến anh đang say vẫn rung động như vậy.

“Ai cơ?” Lâm Mặc giả bộ hồ đồ.

“Lâm Mặc, tôi còn chưa say đến độ như vậy, nói đi! Cô ấy đang ở đâu?”

“Cậu vẫn chưa say đến độ như vậy, vậy thì cậu hẳn là có ấn tượng về những gì mình đã làm tối qua, cậu mắng cô ấy, đuổi cô ấy đi, còn muốn cô ấy cút đi trước mặt mọi người.”

Trì Kinh Hồng còn nhớ rõ chất lỏng lạnh lẽo rơi trên mặt, trong lòng đau nhói, kéo cổ áo Lâm Mặc: “Đáng chết, bây giờ  cô ấy đang ở đâu?”

“Cô ấy đi rồi, tôi cũng mắng cô ấy, cũng hung dữ cô ấy, thế nên, cô ấy đi rồi.” Lâm Mặc chậm rãi nói.

Gân xanh trên thái dương Trì Kinh Hồng lập tức nổi lên, nắm cổ áo Lâm Mặc: “Ai cho cậu mắng cô ấy, ai cho cậu hung dữ cô ấy, còn có, ai cho cậu để cô ấy đi!”

Nói xong, Trì Kinh Hồng vội vàng tìm giày, lao ra ngoài.

Lâm Mặc nhìn bóng lưng Trì Kinh Hồng mỉm cười.

Trì Kinh Hồng vội vàng chạy xuống cầu thang, vừa xuống liền bị bóng dáng quen thuộc nằm trên sô pha mê hoặc, không tin là cô, anh bước tới gần, chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt cô, cằm cô đã càng nhọn thêm.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Lâm Mặc ở phía sau nói.

“Cách đây khoảng chục ngày, tôi gặp cô ấy trong bệnh viện, lúc đó cô ấy sốt cao, một mình nằm trên giường bệnh, khiến người ta thấy đau lòng, cô ấy nằm viện gần một tuần, một tuần nay vợ chồng tôi thay nhau chăm sóc cô ấy, sau khi xuất viện, tôi đưa cô ấy về nhà mình, bác sĩ nói cô ấy ăn uống không điều độ dẫn đến suy dinh dưỡng, bác sĩ còn nói cô ấy có xu hướng kén ăn. Vài ngày nay đã tốt hơn nhiều rồi.”

Lâm Mặc cợt nhả: “Trì Kinh Hồng, cậu hẳn nên cảm ơn tôi. Mấy ngày nay tôi đã cố gắng hết sức đem hết kỹ năng của mình để thể hiện, Trì Hồng Nhạn của cậu mấy ngày nay có thể nói là ăn rất ngon đó!”

“Vì sao không nói với tôi!” Hai tay Trì Kinh Hồng nắm chặt.

“Cô ấy không cho, có vài lần tôi đã muốn nói với cậu, nhưng cô ấy nói đừng khiến Kinh Hồng lo lắng, chờ thân thể cô ấy hồi phục sẽ tự nhiên đi tìm cậu. Còn cả, muốn gặp một đại nhân vật như cậu không dễ dàng chút nào.” Lâm Mặc cười khổ: “Tôi gọi điện đến phòng làm việc của cậu khiến tôi sắp phát cáu lên rồi.”

Trì Kinh Hồng bế Trì Hồng Nhạn vẫn ngủ ngon trên ghế sô pha, cẩn thận ôm cô lên lầu, đặt cô lên giường. Anh cầm tay cô, vén ống tay áo cô lên, trên cánh tay có vài lỗ kim truyền nước biển.

Cơn đau không biết từ đâu ập đến dữ dội, thật lâu cũng không thể bình ổn lại, Trì Kinh Hồng nhắm mắt, anh nhíu mày, một ngón tay khẽ chạm vào lông mày của cô, tinh tế chải vuốt kèm theo một tiếng thở dài nhẹ.

“Kinh Hồng, sao vậy. Có phải nơi đó khó chịu không?”

Trì Kinh Hồng mở mắt ra, nhìn thấy Trì Hồng Nhạn mặt tràn đầy quan tâm, lạnh lùng nhìn chăm chú nhìn vào khuôn mặt kia, vuốt ve bàn tay lành lạnh của cô, nói rõ từng chữ một, “Trì Hồng Nhạn, em đúng là đến chết cũng không đổi. Anh không đáng để em tin tưởng đến vậy sao.”

Trì Hồng Nhạn hé miệng, một chút, sau đó nở nụ cười tươi lấy lòng: “Không phải, Kinh Hồng, em cảm thấy bản thân lúc đó rất xấu, cho nên, không muốn anh nhìn thấy bộ dạng xấu xí đó của em.”

Trì Kinh Hồng hừ lạnh một tiếng, đứng dậy, lúc này, anh không muốn nhìn người nằm trên giường kia nữa.

Anh lại đi nhanh xuống cầu thang, nhìn thấy gương mặt đầy châm chọc của Lâm Mặc, Trì Kinh Hồng tức giận đùng đùng lướt qua cậu ta, được vài bước anh hung hăng quay người lại, khí thế nồng đậm.

“Lâm Mặc, vừa rồi cậu nói sai rồi. Trì Hồng Nhạn không tới lượt cậu thấy đau lòng. Cậu tốt nhất là nên nhớ kỹ cho tôi.”

“Còn có, cậu hãy tiếp tục đem hết kỹ năng của cậu ra, khiến người phụ nữ kia trở nên trắng trẻo mập mạp. Cô ta hiện giờ gầy như một con khỉ.”

Nói xong liền tức giận bỏ đi, Lâm Mặc đối với Trì Kinh Hồng giận dữ kia, anh còn chưa kịp định thần lại thì đã nghe thấy tiếng đóng rầm cửa, cùng với tiếng đóng cửa, ảnh cưới trên tường của anh rơi xuống đất.

Lâm Mặc nhìn bản thân và khuôn mặt cô dâu nằm trên mặt đất với tâm trạng có chút ảo não, nhưng nhìn thấy mảnh vỡ của tấm kính anh lại cảm thấy buồn cười. Cửa lại được đẩy ra.

“Anh ấy làm sao vậy, Trì Kinh Hồng nhìn như ăn phải thuốc súng ấy.” Người vào là người vợ như hoa như ngọc của anh. Khi nhìn thấy tấm ảnh cưới trên mặt đất, ánh mắt như dao lạnh bay vút tới.

“Không phải anh… không phải anh!” Lâm Mộ vô tội xua tay.

Nàng dâu của anh vốn được xưng danh là Tào Tháo xem ra vừa muốn kéo tơ bác kiển* một phen, kết cục người bị thương lại luôn là cô, trong lòng Lâm Mặc hung hăng đem mười tám đời tổ tông của Trì Kinh Hồng mắng hết thảy.

*Kéo tơ bác kiển-抽丝剥茧: Nghĩa đen: kéo từng sợ tơ của lớp kén tơ tằm ra. Nghĩa bóng: dần dần tháo gỡ khúc mắc, làm sáng tỏ mọi việc.

Thật đúng là người bạn tồi! Không nhận được chút lợi ích nào, lại vẫn trở thành nơi trút giận của anh.

Ánh mắt vô tình của anh hướng tới Trì Kinh Hồng trên báo người đã gây ra vô số phỏng đoán cách đây không lâu, được rồi! Trì Kinh Hồng, hiện tại cũng nên cho cậu nếm thử món ăn đặc sắc mà Lâm Mặc chuẩn bị cho cậu.

Cầm tờ báo kia, Lâm Mặc gõ cửa phòng Trì Hồng Nhạn.

Vì thế, Trì Kinh Hồng đang họp, nhận được cuộc gọi từ Lâm Mặc.

Vì thế, mọi người trong phòng họp chỉ biết nhìn vị chủ tịch vừa rồi còn có mười phần lạnh lùng xông ra ngoài với một mặt giận dữ, khi đó, sau khi nhận điện thoại anh đã mắng nhiều thứ thô tục và đập nát một cái cốc.

- Hết chương 61-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương