Tòa Thành Trên Không
-
Chương 17
Editor: Linh Le
Tết Nguyên Tiêu năm 2008. Sau một loạt màn bắn pháo hoa nhộn nhịp, Thượng Hải trở nên tịch mịch hẳn đi.
Lệ Xuân Hiểu đi tắm, cô vừa tham dự buổi đấu giá từ thiện công khai cùng với cô của mình, đóng góp hơn một triệu dưới danh nghĩa vợ Trì Kinh Hồng, còn có rất nhiều thứ mà cô không kể hết được.
Tại buổi đấu giá, có rất nhiều người đã hỏi về chồng cô. Cô trả lời một cách hào sảng vào dứt khoát. Chồng tôi không thể bỏ lỡ công việc bận rộn của anh ấy nhưng anh ấy cũng không quên nhắc nhở tôi rằng phải đóng góp cho việc từ thiện thật nhiều.
Nhưng cũng không hẳn là không ghen tị, hầu hết những người xuất hiện tại buổi đấu giá đều có đôi có cặp.
Hiện tại là mười một giờ rưỡi, Trì Kinh Hồng vẫn chưa về nhà, cũng không gọi điện thoại về. Thật ra, là cô luôn gọi cho anh, luôn hỏi anh, khi nào anh sẽ về? Kinh Hồng?
Sau đó, có một lần chồng cô bóng gió với cô rằng, đôi khi anh cảm thấy rất bất tiện khi phải trả lời điện thoại trong cuộc họp. Sau đó, Lệ Xuân Hiểu cũng không gọi điện nhắc Trì Kinh Hồng về nhà nữa.
Cô xứng đáng là một người vợ tiêu chuẩn, bởi vì chồng cô là một doanh nhân, hơn nữa, bối cảnh của anh cũng khá đặc biệt. Sau khi bố cô mất, Trì Kinh Hồng bỗng nhiên được cô của cô đưa lên vị trí cao nhất. Ở Thượng Hải, gia đình họ cũng thuộc hàng danh gia vọng tộc. “ Vạn Hào” được tổ tiên Lệ gia sáng lập và nay đã trở gã khổng lồ trong ngành khách sạn Trung Quốc, cho nên, không được phép có bất kỳ sai sót nào dù là nhỏ nhất.
Trong cuộc họp tiếp quản “ Vạn Hào”, Trì Kinh Hồng đã phải đối mặt với rất nhiều nghi ngờ, xuất phát từ thân phận con rể nhà họ Lệ này. Mặc dù anh học quản trị kinh doanh tại trường đại học trong nước và lấy bằng quản lý khách sạn tại Ireland nhưng anh vẫn nhận về rất nhiều sự chỉ trích và định kiến từ phía ban giám đốc.
May mắn thay, Trì Kinh Hồng quả thật không hổ là chồng của Lệ Xuân Hiểu. Anh thực hiện một loạt những thay đổi mạnh mẽ. Đầu tiên là để những nhân viên lớn tuổi về nhà với số lương hưu của họ. Tiếp đến là cắt giảm biên chế một số “ hoàng thân quốc thích” không mấy tài năng, sau đó tuyển dụng thêm rất nhiều nhân tài trong lĩnh vực này. Một năm sau, Trì Kinh Hồng đã đưa ra cho ban giám đốc một bản báo cáo tuyệt đẹp.
Sau đó, những người ấy đã phải ngậm miệng trước giá cổ phiếu ngày càng tăng cao của “ Vạn Hào”.
Trong năm đầu tiên Trì Kinh Hồng tiếp quản, Vạn Hào đã trở thành chuỗi khách sạn tốt nhất trong ngành dịch vụ khách sạn và có số lượng khách quen nước ngoài cao nhất cả nước. Hơn nữa, đó cũng là nơi nhiều doanh nhân và chính khách muốn dừng chân. Cuối cùng, chính quyền Thượng Hải cũng đặc biệt khen thưởng giải thưởng “ Tân phương Đông” cho Vạn Hào.
Vào năm thứ hai, Trì Kinh Hồng đã mời rất nhiều đầu bếp nổi tiếng từ khắp nới trên thế giới để thay đổi dịch vụ ăn uống của khách sạn nhằm nhắm vào những thói quen ăn uống của khách từ khắp mọi nơi.
Năm đó, trong thời gian cao điểm của mùa du lịch, tỷ lệ lấp đầy khách của Vạn Hào là một trăm phần trăm. Có thể nói rằng rất khó để đặt phòng. Vạn Hào trở thành lá cờ đầu trong ngành công nghiệp khách sạn.
Vào năm thứ ba, bất chấp sự phản đối của ban giám đốc, Trì Kinh Hồng liên tiếp thu mua lại một số khách sạn có nguy cơ phá sản ở Đông Nam Á. Anh đổi tên những khách sạn đó thành Vạn Hào. Với các nhà thiết kế và đầu bếp người Trung Quốc, những khách sạn đó đã mang hơi hướng đặc trưng của văn hóa Trung Quốc.
Vì thế mà, những khách sạn đó đã hoạt động trở lại và lợi nhuận tăng lên nhanh chóng ngay vào năm đầu tiên. Những người trong ban giám đốc phản đối lúc đầu giờ đây không thể thốt lên thêm bất cứ lời nào.
Bởi vì chàng trai trẻ tên Trì Kinh Hồng, người họ coi thường lúc đầu, nay đã khiến tiền trong tài khoản ngân hàng họ tăng theo cấp số nhân và số điểm cổ phiếu họ đang nắm giữ cũng tăng lên không ngừng.
Cái tên Trì Kinh Hồng đã trở thành thiên tài, huyền thoại của nhiều nhà kinh tế học và cũng là thần tượng của những người trẻ tuổi nhiều tham vọng.
Tuy nhiên, cái giá của những thứ ấy đó là việc Lệ Xuân Hiểu phải thấy chồng mình có ít thời gian ở nhà hơn.
Thở dài một tiếng, Lệ Xuân Hiểu dường như không thể nhớ được lần cuối cùng họ đi ăn với nhau là khi nào.
Vào lúc mười hai giờ, chương trình Tết Nguyên Tiêu được phát trên TV cũng đã kết thúc. Trì Kinh Hồng vẫn không về nhà. Có lẽ, anh đã quên những lời cô nói với anh mấy ngày trước. Lúc đó, cô rất cao hứng đề nghị anh bớt ra một chút thời gian cũng cô ăn Tết Nguyên Tiêu.
Trong một khoảnh khắc, cả căn nhà bỗng trở nên đáng sợ. Lúc này, Lệ Xuân Hiểu bỗng nghĩ nếu như có một đứa con thì liệu Trì Kinh Hỗng sẽ về nhà nhiều hơn không, trước đây anh có vẻ rất thích trẻ con…
Nghĩ đến việc này, Lệ Xuân Hiểu lại cảm thấy mất mát. Sau khi mất đi đứa bé ấy, đối với việc có con, Trì Kinh Hồng luôn nói, đợi một thời gian nữa đi.
Hiện tại, có lẽ càng khó khăn hơn rồi đúng không?
Lấy một cái gối, Lệ Xuân Hiểu nằm xuống sofa.
Khi Trì Kinh Hồng về nhà, lúc ấy khoảng hai giờ sáng, lúc anh vỗ nhẹ vào mặt cô, cô nhìn đồng hồ theo bản năng.
Khuôn mặt anh tràn đầy vẻ mệt mỏi.
“ Xuân Hiểu, về phòng ngủ đi.”, anh nói với cô bằng giọng điệu nhẹ nhàng.
“ Em chờ anh.”
Lệ Xuân Hiểu ngay lập tức ôm lấy cổ chồng mình.
“ Được rồi, em đi ngủ trước đi, anh chưa tắm.”
“ Anh có muốn tắm chung không?”
Khi nói điều này, khuôn mặt Lệ Xuân Hiểu đỏ lựng lên. Nhưng vừa nãy anh họ cô có nói, có đôi khi đàn ông thích chủ động hơn. Người đàn ông nhà cô chỉ cần chủ động từ một con hổ biến thành con mèo là được rồi.
Lệ Xuân Hiểu cảm giác được thân thể Trì Kinh Hồng cứng đờ đi.
“ Đi ngủ đi, muộn rồi.”
Anh lại vỗ vỗ mặt cô rồi bỏ cánh tay của cô đang trên cổ anh ra và đi đến phòng tắm. Nhưng không phải phòng tắm trong phòng ngủ của họ mà là trong phòng dành cho khách.
Lệ Xuân Hiểu đờ đẫn trở về phòng, nhắm mắt lại, nước mắt tuôn rơi. Phải chờ bao lâu nữa, phải chờ bao lâu nữa đây cô mới có được một vị trí trong lòng người đàn ông tên Trì Kinh Hồng này. Phải chờ bao lâu nữa, người đàn ông ấy mới không còn thói quen quay lưng về phía cô khi ngủ.
Nhiều đêm, cô cứ nhìn chằm chăm vài lưng anh như thế, nhìn xong và bật khóc.
Người đàn ông ấy, cuối cùng, vẫn nằm trên giường với cô, mà ngay sau đó đối diện với cô lại là cái lưng lạnh lẽo của anh. Đây giống như người ta hay nói, là đồng sang dị mộng sao?
Vào lúc hơn ba giờ, Trì Kinh Hồng vẫn không quay lại phòng. Không chịu nổi nữa, Lệ Xuân Hiểu ra khỏi phòng ngủ.
Ánh đèn trong phòng khách đều đã tắt hết. Chỉ có cầu thang còn lưu lại chút ánh đèn tường. Qua khe cửa nửa kín nửa hở của thư phòng, cô nhìn thấy một đốm lửa lóe lên.
Nhìn qua khe cửa, Lệ Xuân Hiểu thấy Trì Kinh Hồng đang dựa vào cửa sổ sát sàn, đôi mắt chìm trong làn khói, khói trên điếu thuốc anh đang cầm lượn lờ xung quanh.
Hình ảnh đó khiến Lệ Xuân Hiểu cảm thấy rất buồn.
Quay trở lại phòng, Lệ Xuân Hiểu kéo rèm cửa ra, ánh trăng sáng chiếu rọi bầu trời đêm, Tết Nguyên Tiêu, tượng trưng cho sự đoàn tụ sum vầy dưới ánh trăng tròn.
Cô bắt chước cách Trì Kinh Hồng dựa người lên cửa sổ và ngước nhìn. Nhìn thật lâu vào hành tinh cằm cỗi và đầy đầy khói ấy, rõ ràng là một vật thể có bề mặt cực kỳ ghồ ghề nhưng tại sao nó lại trông đẹp đến thế khi nhìn từ xa? Đẹp đến mức người ta không thể không tin rằng nơi đó có Hằng Nga xinh đẹp, đội vòng nguyệt quế đứng dưới gốc cây đã chôn sâu đoạn tình duyên giữa nàng và Hậu Nghệ.
Tình cảnh này, giống như đã từng quen thuộc.
Nhớ năm đó, cô đứng dưới ánh trăng nhớ về Trì Kinh Hồng. Lúc đó, sư huynh cùng trường đã hỏi cô, em gái, hiện tại có phải em đang nhớ ai không?
Phải không, Trì Kinh Hồng, bây giờ anh đang đứng dưới ánh trăng tương tư về ai?
Xì, Trì Kinh Hồng thì tương tư về ai cơ chứ? Lệ Xuân Hiểu vỗ đầu mình, cô thực sự bị đầu độc bởi mấy bộ phim tình cảm đó rồi, làm sao có thể có quá nhiều thứ cẩu huyết như trong phim trong cuộc sống này chứ.
Chồng cô chẳng qua đang trong thời kỳ then chốt thôi. Chồng cô là một người phải lo lắng cho rất nhiều thứ, thương trường như chiến trường, đúng không? Có rất nhiều mưu mô thủ đoạn mỗi ngày!
Hơn nữa, Lệ Xuân Hiểu còn rất háo hức khi nghĩ rằng, nếu thực sự Kinh Hồng dấu ai đó trong lòng, thì làm sao anh có thể trở thành chồng mình được? Trì Kinh Hồng chỉ là có chút cô đơn xa cách, điều này có liên quan tới sự ra đời của anh phải không?
Mặc dù, khi đề cập tới quá khứ của mình, anh chỉ nói rất ngắn gọn, bố mẹ anh mất khi anh còn nhỏ và anh được một vị giáo sư già nhận nuôi, hai người sống nương tựa vào nhau.
Lệ Xuân Hiểu đoán được sơ sơ rằng vị giáo sư già ấy dường như là một điều cấm kỵ của Trì Kinh Hồng. Anh không bao giờ đề cập tới ông ấy, anh chỉ có mang họ của vị giáo sư ấy thôi.
Có một lần, Lệ Xuân Hiểu lấy hết can đảm hỏi anh, vị giáo sư già đã nhận nuôi anh giờ đang ở đâu?
“ Ông ấy không cần tôi nữa.”
Lúc đó, anh trả lời thật nhẹ nhàng như thế.
Một lần khác, Trì Kinh Hồng say, và lần đó, anh say đến mức dường như biến thành một người khác. Anh vừa nắm tay Lệ Xuân Hiểu vừa nói.
“ Tại sao em lại không cần anh nữa? Tại sao lại muốn rời xa anh?... Tại sao…”
Anh tự lẩm bẩm với chính mình như thế, đó là Trì Kinh Hồng, một Trì Kinh Hồng hoàn toàn xa lạ với Lệ Xuân Hiểu, giống như người có một nỗi sợ hãi và bất lực khi bị bỏ rơi, bộ dạng đó của anh khiến cô khiến lòng cô hết sức khó chịu, cô ôm lấy đầu anh, học theo cách người mẹ trấn an con mình, nhẹ nhàng vuốt ve chân tóc anh.
Bằng cách ấy, Trì Kinh Hồng trở nên bình tĩnh lại.
“ Em hãy đưa anh đi đi, giống như cách em đưa anh đi trước đây ấy, em có biết rằng anh đã tìm em lâu lắm rồi không? Em có biết rằng anh đã chờ em lâu lắm rồi không? Bây giờ anh biết anh sai rồi, vì thế đưa anh đi với được không? Đi tới đâu cũng được, đưa anh đi đi có được không?”
Anh nằm trong vòng tay cô, giọng anh dịu dàng, như lời âu yếm của chàng trai với người mình yêu.
Hóa ra người chồng đẹp trai của cô đang nghĩ tới người đã mang anh đi sao? Mối quan hệ của hai người đó hẳn là rất tốt! Họ nương tựa vào nhau mà sống, nhưng tại sao sau đó lại tách ra? Kinh hồng có phải đã làm chuyện gì đó khiến người ấy thất vọng nên người ấy mới bỏ rơi anh đúng không?
Sau đó, Lệ Xuân Hiểu đã cho người đi tìm tung tích vị giáo sư già ấy, nhưng không tìm ra được gì.
Quay trở lại phòng, Lệ Xuân Hiểu tự hỏi liệu có nên thử lại một lần hay không. Và nếu tìm thấy người ấy, cô tin rằng có thể Kinh Hồng sẽ trở nên vui vẻ hơn.
- ------------------------
Hết chương 17
Tết Nguyên Tiêu năm 2008. Sau một loạt màn bắn pháo hoa nhộn nhịp, Thượng Hải trở nên tịch mịch hẳn đi.
Lệ Xuân Hiểu đi tắm, cô vừa tham dự buổi đấu giá từ thiện công khai cùng với cô của mình, đóng góp hơn một triệu dưới danh nghĩa vợ Trì Kinh Hồng, còn có rất nhiều thứ mà cô không kể hết được.
Tại buổi đấu giá, có rất nhiều người đã hỏi về chồng cô. Cô trả lời một cách hào sảng vào dứt khoát. Chồng tôi không thể bỏ lỡ công việc bận rộn của anh ấy nhưng anh ấy cũng không quên nhắc nhở tôi rằng phải đóng góp cho việc từ thiện thật nhiều.
Nhưng cũng không hẳn là không ghen tị, hầu hết những người xuất hiện tại buổi đấu giá đều có đôi có cặp.
Hiện tại là mười một giờ rưỡi, Trì Kinh Hồng vẫn chưa về nhà, cũng không gọi điện thoại về. Thật ra, là cô luôn gọi cho anh, luôn hỏi anh, khi nào anh sẽ về? Kinh Hồng?
Sau đó, có một lần chồng cô bóng gió với cô rằng, đôi khi anh cảm thấy rất bất tiện khi phải trả lời điện thoại trong cuộc họp. Sau đó, Lệ Xuân Hiểu cũng không gọi điện nhắc Trì Kinh Hồng về nhà nữa.
Cô xứng đáng là một người vợ tiêu chuẩn, bởi vì chồng cô là một doanh nhân, hơn nữa, bối cảnh của anh cũng khá đặc biệt. Sau khi bố cô mất, Trì Kinh Hồng bỗng nhiên được cô của cô đưa lên vị trí cao nhất. Ở Thượng Hải, gia đình họ cũng thuộc hàng danh gia vọng tộc. “ Vạn Hào” được tổ tiên Lệ gia sáng lập và nay đã trở gã khổng lồ trong ngành khách sạn Trung Quốc, cho nên, không được phép có bất kỳ sai sót nào dù là nhỏ nhất.
Trong cuộc họp tiếp quản “ Vạn Hào”, Trì Kinh Hồng đã phải đối mặt với rất nhiều nghi ngờ, xuất phát từ thân phận con rể nhà họ Lệ này. Mặc dù anh học quản trị kinh doanh tại trường đại học trong nước và lấy bằng quản lý khách sạn tại Ireland nhưng anh vẫn nhận về rất nhiều sự chỉ trích và định kiến từ phía ban giám đốc.
May mắn thay, Trì Kinh Hồng quả thật không hổ là chồng của Lệ Xuân Hiểu. Anh thực hiện một loạt những thay đổi mạnh mẽ. Đầu tiên là để những nhân viên lớn tuổi về nhà với số lương hưu của họ. Tiếp đến là cắt giảm biên chế một số “ hoàng thân quốc thích” không mấy tài năng, sau đó tuyển dụng thêm rất nhiều nhân tài trong lĩnh vực này. Một năm sau, Trì Kinh Hồng đã đưa ra cho ban giám đốc một bản báo cáo tuyệt đẹp.
Sau đó, những người ấy đã phải ngậm miệng trước giá cổ phiếu ngày càng tăng cao của “ Vạn Hào”.
Trong năm đầu tiên Trì Kinh Hồng tiếp quản, Vạn Hào đã trở thành chuỗi khách sạn tốt nhất trong ngành dịch vụ khách sạn và có số lượng khách quen nước ngoài cao nhất cả nước. Hơn nữa, đó cũng là nơi nhiều doanh nhân và chính khách muốn dừng chân. Cuối cùng, chính quyền Thượng Hải cũng đặc biệt khen thưởng giải thưởng “ Tân phương Đông” cho Vạn Hào.
Vào năm thứ hai, Trì Kinh Hồng đã mời rất nhiều đầu bếp nổi tiếng từ khắp nới trên thế giới để thay đổi dịch vụ ăn uống của khách sạn nhằm nhắm vào những thói quen ăn uống của khách từ khắp mọi nơi.
Năm đó, trong thời gian cao điểm của mùa du lịch, tỷ lệ lấp đầy khách của Vạn Hào là một trăm phần trăm. Có thể nói rằng rất khó để đặt phòng. Vạn Hào trở thành lá cờ đầu trong ngành công nghiệp khách sạn.
Vào năm thứ ba, bất chấp sự phản đối của ban giám đốc, Trì Kinh Hồng liên tiếp thu mua lại một số khách sạn có nguy cơ phá sản ở Đông Nam Á. Anh đổi tên những khách sạn đó thành Vạn Hào. Với các nhà thiết kế và đầu bếp người Trung Quốc, những khách sạn đó đã mang hơi hướng đặc trưng của văn hóa Trung Quốc.
Vì thế mà, những khách sạn đó đã hoạt động trở lại và lợi nhuận tăng lên nhanh chóng ngay vào năm đầu tiên. Những người trong ban giám đốc phản đối lúc đầu giờ đây không thể thốt lên thêm bất cứ lời nào.
Bởi vì chàng trai trẻ tên Trì Kinh Hồng, người họ coi thường lúc đầu, nay đã khiến tiền trong tài khoản ngân hàng họ tăng theo cấp số nhân và số điểm cổ phiếu họ đang nắm giữ cũng tăng lên không ngừng.
Cái tên Trì Kinh Hồng đã trở thành thiên tài, huyền thoại của nhiều nhà kinh tế học và cũng là thần tượng của những người trẻ tuổi nhiều tham vọng.
Tuy nhiên, cái giá của những thứ ấy đó là việc Lệ Xuân Hiểu phải thấy chồng mình có ít thời gian ở nhà hơn.
Thở dài một tiếng, Lệ Xuân Hiểu dường như không thể nhớ được lần cuối cùng họ đi ăn với nhau là khi nào.
Vào lúc mười hai giờ, chương trình Tết Nguyên Tiêu được phát trên TV cũng đã kết thúc. Trì Kinh Hồng vẫn không về nhà. Có lẽ, anh đã quên những lời cô nói với anh mấy ngày trước. Lúc đó, cô rất cao hứng đề nghị anh bớt ra một chút thời gian cũng cô ăn Tết Nguyên Tiêu.
Trong một khoảnh khắc, cả căn nhà bỗng trở nên đáng sợ. Lúc này, Lệ Xuân Hiểu bỗng nghĩ nếu như có một đứa con thì liệu Trì Kinh Hỗng sẽ về nhà nhiều hơn không, trước đây anh có vẻ rất thích trẻ con…
Nghĩ đến việc này, Lệ Xuân Hiểu lại cảm thấy mất mát. Sau khi mất đi đứa bé ấy, đối với việc có con, Trì Kinh Hồng luôn nói, đợi một thời gian nữa đi.
Hiện tại, có lẽ càng khó khăn hơn rồi đúng không?
Lấy một cái gối, Lệ Xuân Hiểu nằm xuống sofa.
Khi Trì Kinh Hồng về nhà, lúc ấy khoảng hai giờ sáng, lúc anh vỗ nhẹ vào mặt cô, cô nhìn đồng hồ theo bản năng.
Khuôn mặt anh tràn đầy vẻ mệt mỏi.
“ Xuân Hiểu, về phòng ngủ đi.”, anh nói với cô bằng giọng điệu nhẹ nhàng.
“ Em chờ anh.”
Lệ Xuân Hiểu ngay lập tức ôm lấy cổ chồng mình.
“ Được rồi, em đi ngủ trước đi, anh chưa tắm.”
“ Anh có muốn tắm chung không?”
Khi nói điều này, khuôn mặt Lệ Xuân Hiểu đỏ lựng lên. Nhưng vừa nãy anh họ cô có nói, có đôi khi đàn ông thích chủ động hơn. Người đàn ông nhà cô chỉ cần chủ động từ một con hổ biến thành con mèo là được rồi.
Lệ Xuân Hiểu cảm giác được thân thể Trì Kinh Hồng cứng đờ đi.
“ Đi ngủ đi, muộn rồi.”
Anh lại vỗ vỗ mặt cô rồi bỏ cánh tay của cô đang trên cổ anh ra và đi đến phòng tắm. Nhưng không phải phòng tắm trong phòng ngủ của họ mà là trong phòng dành cho khách.
Lệ Xuân Hiểu đờ đẫn trở về phòng, nhắm mắt lại, nước mắt tuôn rơi. Phải chờ bao lâu nữa, phải chờ bao lâu nữa đây cô mới có được một vị trí trong lòng người đàn ông tên Trì Kinh Hồng này. Phải chờ bao lâu nữa, người đàn ông ấy mới không còn thói quen quay lưng về phía cô khi ngủ.
Nhiều đêm, cô cứ nhìn chằm chăm vài lưng anh như thế, nhìn xong và bật khóc.
Người đàn ông ấy, cuối cùng, vẫn nằm trên giường với cô, mà ngay sau đó đối diện với cô lại là cái lưng lạnh lẽo của anh. Đây giống như người ta hay nói, là đồng sang dị mộng sao?
Vào lúc hơn ba giờ, Trì Kinh Hồng vẫn không quay lại phòng. Không chịu nổi nữa, Lệ Xuân Hiểu ra khỏi phòng ngủ.
Ánh đèn trong phòng khách đều đã tắt hết. Chỉ có cầu thang còn lưu lại chút ánh đèn tường. Qua khe cửa nửa kín nửa hở của thư phòng, cô nhìn thấy một đốm lửa lóe lên.
Nhìn qua khe cửa, Lệ Xuân Hiểu thấy Trì Kinh Hồng đang dựa vào cửa sổ sát sàn, đôi mắt chìm trong làn khói, khói trên điếu thuốc anh đang cầm lượn lờ xung quanh.
Hình ảnh đó khiến Lệ Xuân Hiểu cảm thấy rất buồn.
Quay trở lại phòng, Lệ Xuân Hiểu kéo rèm cửa ra, ánh trăng sáng chiếu rọi bầu trời đêm, Tết Nguyên Tiêu, tượng trưng cho sự đoàn tụ sum vầy dưới ánh trăng tròn.
Cô bắt chước cách Trì Kinh Hồng dựa người lên cửa sổ và ngước nhìn. Nhìn thật lâu vào hành tinh cằm cỗi và đầy đầy khói ấy, rõ ràng là một vật thể có bề mặt cực kỳ ghồ ghề nhưng tại sao nó lại trông đẹp đến thế khi nhìn từ xa? Đẹp đến mức người ta không thể không tin rằng nơi đó có Hằng Nga xinh đẹp, đội vòng nguyệt quế đứng dưới gốc cây đã chôn sâu đoạn tình duyên giữa nàng và Hậu Nghệ.
Tình cảnh này, giống như đã từng quen thuộc.
Nhớ năm đó, cô đứng dưới ánh trăng nhớ về Trì Kinh Hồng. Lúc đó, sư huynh cùng trường đã hỏi cô, em gái, hiện tại có phải em đang nhớ ai không?
Phải không, Trì Kinh Hồng, bây giờ anh đang đứng dưới ánh trăng tương tư về ai?
Xì, Trì Kinh Hồng thì tương tư về ai cơ chứ? Lệ Xuân Hiểu vỗ đầu mình, cô thực sự bị đầu độc bởi mấy bộ phim tình cảm đó rồi, làm sao có thể có quá nhiều thứ cẩu huyết như trong phim trong cuộc sống này chứ.
Chồng cô chẳng qua đang trong thời kỳ then chốt thôi. Chồng cô là một người phải lo lắng cho rất nhiều thứ, thương trường như chiến trường, đúng không? Có rất nhiều mưu mô thủ đoạn mỗi ngày!
Hơn nữa, Lệ Xuân Hiểu còn rất háo hức khi nghĩ rằng, nếu thực sự Kinh Hồng dấu ai đó trong lòng, thì làm sao anh có thể trở thành chồng mình được? Trì Kinh Hồng chỉ là có chút cô đơn xa cách, điều này có liên quan tới sự ra đời của anh phải không?
Mặc dù, khi đề cập tới quá khứ của mình, anh chỉ nói rất ngắn gọn, bố mẹ anh mất khi anh còn nhỏ và anh được một vị giáo sư già nhận nuôi, hai người sống nương tựa vào nhau.
Lệ Xuân Hiểu đoán được sơ sơ rằng vị giáo sư già ấy dường như là một điều cấm kỵ của Trì Kinh Hồng. Anh không bao giờ đề cập tới ông ấy, anh chỉ có mang họ của vị giáo sư ấy thôi.
Có một lần, Lệ Xuân Hiểu lấy hết can đảm hỏi anh, vị giáo sư già đã nhận nuôi anh giờ đang ở đâu?
“ Ông ấy không cần tôi nữa.”
Lúc đó, anh trả lời thật nhẹ nhàng như thế.
Một lần khác, Trì Kinh Hồng say, và lần đó, anh say đến mức dường như biến thành một người khác. Anh vừa nắm tay Lệ Xuân Hiểu vừa nói.
“ Tại sao em lại không cần anh nữa? Tại sao lại muốn rời xa anh?... Tại sao…”
Anh tự lẩm bẩm với chính mình như thế, đó là Trì Kinh Hồng, một Trì Kinh Hồng hoàn toàn xa lạ với Lệ Xuân Hiểu, giống như người có một nỗi sợ hãi và bất lực khi bị bỏ rơi, bộ dạng đó của anh khiến cô khiến lòng cô hết sức khó chịu, cô ôm lấy đầu anh, học theo cách người mẹ trấn an con mình, nhẹ nhàng vuốt ve chân tóc anh.
Bằng cách ấy, Trì Kinh Hồng trở nên bình tĩnh lại.
“ Em hãy đưa anh đi đi, giống như cách em đưa anh đi trước đây ấy, em có biết rằng anh đã tìm em lâu lắm rồi không? Em có biết rằng anh đã chờ em lâu lắm rồi không? Bây giờ anh biết anh sai rồi, vì thế đưa anh đi với được không? Đi tới đâu cũng được, đưa anh đi đi có được không?”
Anh nằm trong vòng tay cô, giọng anh dịu dàng, như lời âu yếm của chàng trai với người mình yêu.
Hóa ra người chồng đẹp trai của cô đang nghĩ tới người đã mang anh đi sao? Mối quan hệ của hai người đó hẳn là rất tốt! Họ nương tựa vào nhau mà sống, nhưng tại sao sau đó lại tách ra? Kinh hồng có phải đã làm chuyện gì đó khiến người ấy thất vọng nên người ấy mới bỏ rơi anh đúng không?
Sau đó, Lệ Xuân Hiểu đã cho người đi tìm tung tích vị giáo sư già ấy, nhưng không tìm ra được gì.
Quay trở lại phòng, Lệ Xuân Hiểu tự hỏi liệu có nên thử lại một lần hay không. Và nếu tìm thấy người ấy, cô tin rằng có thể Kinh Hồng sẽ trở nên vui vẻ hơn.
- ------------------------
Hết chương 17
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook