Tọa Hoài Bất Loạn
-
Chương 19
Con tim Phó Ngọc Thanh lập tức thả lỏng như vừa trút được một gánh nặng.
Mạnh Thanh đưa khăn mặt cho anh, nói: “Chắc là bình thường tam gia không hay vận động lắm nhỉ.” Sao mà Phó Ngọc Thanh cảm thấy trong lời nói của hắn hình như có chút căm rèn sắt không thành thép, ngặt nỗi bây giờ tay anh đang nặng như đeo đá ngàn cân đây, thậm chí nhấc tay lên nhận khăn thôi cũng còn phải cố sức, thành ra chẳng nói được lời gì kiên cường, chỉ cười trừ: “Để ông chủ Mạnh chê cười rồi.”
Mạnh Thanh không ngờ đến tay anh còn không nâng lên nổi, hắn hơi ngớ ra, sau đó dở khóc dở cười: “Tam gia, ngài đứng yên một lúc nhé, để tôi lau giùm ngài cho.”
Phó Ngọc Thanh giật cả mình, còn chưa kịp từ chối thì Mạnh Thanh đã đỡ lấy vai anh: “Tam gia, ngài nhắm mắt lại đi.” Phó Ngọc Thanh thoáng sững người, thế rồi nhắm mắt lại theo.
Anh chỉ cảm nhận được một chiếc khăn mềm mại nhẹ nhàng áp vào trán mình, sau đó nghe thấy giọng Mạnh Thanh: “Tam gia, ngài đừng mở mắt nhé.” Nói rồi hắn dùng khăn cẩn thận thấm khóe mắt anh.
Phó Ngọc Thanh cảm thấy họ đứng gần nhau quá đỗi, đến cả nhịp thở của hắn anh cũng còn nghe được, trong đầu bỗng rục rỉnh nẩy ra một ý nghĩ vô cùng nực cười rằng, chính ra tên này chu đáo phết đấy chứ, chẳng biết trên giường sẽ thế nào nhỉ?
Ý nghĩ này vừa bật ra, anh đã tự cảm thấy vô sỉ, bèn hắng họng cái rồi bảo: “Để ông chủ Mạnh phải chê cười rồi.” Rồi anh hỏi, “Ngài bắt đầu tập võ từ năm bao nhiêu tuổi thế?”
Mạnh Thanh từ tốn lau tóc mai và cổ cho anh, đáp chẳng suy nghĩ: “Tam gia đừng nghĩ nhiều, từ nhỏ tôi đã tập võ rồi, người cành vàng lá ngọc như tam gia ngài làm sao so với tôi được?”
Phó Ngọc Thanh thấy bốn chữ “cành vàng lá ngọc” này sao mà nghe chướng quá thể, anh cũng có phải mấy tên công tử vương tôn trong hí kịch đâu, sao gánh nổi bốn chữ này cơ chứ? Anh bèn mở mắt đáp: “Tôi còn tưởng đến Thượng Hải ngài mới tập võ cơ, hóa ra từ bé là học từ bé à?”
Mạnh Thanh đang lau trán cho anh, thấy anh mở mắt thì thu tay về, ngẫm nghĩ rồi mới đáp: “Tam gia, thật ra nhà tôi không phải dân Nam Kinh.”
Phó Ngọc Thanh ừ tiếng, Mạnh Thanh thoáng cười: “Tam gia ngồi một lát đi đã, để tôi xoa bóp cho ngài.”
Phó Ngọc Thanh chậm chạp lê hai chân, bao nhọc nhằn mới lết được đến chiếc ghế tròn ngồi xuống.
Giờ anh cũng không còn khách sáo với Mạnh Thanh nữa, bèn đùa: “Làm phiền ông chủ Mạnh rồi, để hôm nào tôi mời ông chủ Mạnh đến rạp hí Vinh Kim xem ‘Đánh Cành Vàng[1]‘ rồi cùng thưởng trà đối ẩm với ông chủ Mạnh nhé.”
1.
Mạnh Thanh đứng bên cạnh xoa bóp tay cho anh.
Tay Mạnh Thanh dùng lực nắn từ trên xuống dưới theo mạch máu, thủ pháp cũng tương tự thầy trị thương[2] thoa rượu thuốc, hắn giải thích: “Làm thế này gân cốt mới giãn ra được.” Mới đầu Phó Ngọc Thanh chỉ nhức mỏi toàn thân thôi, còn giờ thì thành đau luôn rồi, khổ nỗi anh không thể kêu ca được, đành cắn răng tiếp lời: “Vậy làm phiền ông chủ Mạnh.” Rồi lại hiếu kỳ hỏi: “Thế ông chủ Mạnh là người ở đâu?”
2.
Phó Ngọc Thanh còn muốn hỏi nhà hắn giờ còn ai nữa, cơ mà thế lại bất lịch sự quá nên mới đành nhịn xuống.
Mạnh Thanh vẫn tiếp tục xoa bóp cho anh, ngần ngừ một hồi mới bảo: “Tôi nói ra tam gia đừng xem thường tôi nhé.” Phó Ngọc Thanh chẳng hiểu sao hắn lại bảo vậy, anh bèn đáp nghiêm túc: “Xưa nay anh hùng không luận xuất thân.
Ông chủ Mạnh, ngài nói thế cũng xem thường tôi quá đi.”
Mạnh Thanh khẽ cười, lực bàn tay vô thức nhẹ đi chút đỉnh, “Chẳng giấu gì tam gia, thật ra tôi là người Tô Bắc, nhà gặp chuyện nên mới phải trốn đến Nam Kinh.” Dừng phút chốc rồi tiếp tục, “Năm đó cha tôi cũng có chút tiếng tăm ở Tô Bắc, được mệnh danh là Hồng Quyền Mạnh Tam.
Nghe nói ông ra quyền vừa mạnh vừa nhanh, lãnh một cú là có thể khiến người ta bật máu ngay nên mới có cái biệt hiệu này.
Lúc còn trẻ cha tôi tranh cường háo thắng, không có đối thủ, về sau đánh chết người ta trên võ đài.
Ban đầu chỉ bảo là sống chết có số thôi, nào ngờ nhà bên kia không chịu bỏ qua, nhất định đòi lấy mạng đền mạng.
Cha tôi bị bức quá nên đành đồng ý đền mạng rồi bảo mẹ tôi đưa tôi chạy đến Nam Kinh lánh nạn.” Nói tới đây, hắn chợt yên lặng hồi lâu, Phó Ngọc Thanh không ngờ sẽ lại nghe được một hồi chuyện như vậy, anh cảm thương vô cùng, thành thử cũng yên lặng theo, đến lúc trấn tĩnh lại Mạnh Thanh mới bình thản tiếp tục, “Đến Nam Kinh chưa được hai năm thì mẹ tôi mắc lao chết, còn lại mỗi mình tôi.
Vì kiếm miếng cơm mà cái gì tôi cũng làm, về sau thì đi vác gạch ở bến tàu, tuy phải nếm trải rất nhiều cay đắng, lại còn bị ngã gãy chân, nhưng ai ngờ lại vì thế mà gặp được quý nhân,” nói tới đây, nghe chừng hắn phấn chấn hẳn, Phó Ngọc Thanh không kiềm được ngẩng lên nhìn hắn, đâu ngờ Mạnh Thanh cũng đang nhìn anh.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, rồi Mạnh Thanh bỗng lên cơn xấu hổ, ngại ngùng bảo: “Sợ là tam gia không thích nghe rồi, chuyện này thì có gì hay ho đâu.” Hắn thở dài ảo não: “Những chuyện này tôi đã giữ trong lòng suốt bấy nhiêu năm nay chưa từng kể cho một ai.
Chẳng biết sao hôm nay lại kể nhiều như vậy với tam gia nữa.”
Phó Ngọc Thanh nhìn vẻ mặt cô quạnh của hắn, lòng bỗng có chút xót xa thay hắn, bèn nói: “Sao có thể chứ?” lại hỏi, “thế sau này ngài có bao giờ quay về không?”
Mạnh Thanh thoáng ngẩn ra, nhưng chỉ phút chốc đã hoàn hồn, hắn lắc đầu đáp: “Chưa từng, tôi đi từ Nam Kinh đến thẳng Thượng Hải luôn, không về lại Tô Bắc nữa.”
Phó Ngọc Thanh thầm nhủ, tôi còn đang sợ anh về báo thù chứ.
Mạnh Thanh liếc anh một cái, bắt gặp vẻ mặt lo âu của anh thì phì cười: “Tam gia, tôi luyện quyền không phải để trả thù.
Chẳng qua là tôi thích đánh quyền thôi, nếu không được đánh quyền tôi sẽ thấy cuộc sống quá nhạt nhẽo.”
Phó Ngọc Thanh bỗng hơi xúc động, đang muốn nói thêm hăm ba câu nữa với hắn thì thím Tô đã nấu xong cơm trưa, tới kêu bọn họ dùng bữa.
Mạnh Thanh chờ anh đứng dậy mới nhẹ nhàng hỏi anh, “Tam gia, sau khi chuyện này kết thúc, ngài vẫn còn muốn về Nam Kinh sao?”
“Có khi không về được ấy,” anh cười khổ, nghĩ cũng chẳng có gì để giấu nên thà ăn ngay nói thật luôn đi.
Dù chuyện lần này kết thúc thế nào, anh cũng đã đắc tội nhà họ Lục rồi.
Khoan chưa bàn liệu nhà Lục có tin chuyện bắt cóc hay không.
Lục Thiếu Kỳ trốn viện, không đi Trùng Khánh mà đến Thượng Hải tóm anh trước, nhà họ Lục hay tin, không thuê người cho anh một phát vào ngực mới là lạ.
Mạnh Thanh trầm ngâm chốc lát mới bảo: “Tam gia, chi bằng nhân chuyến này ngài chuyển tới Thượng Hải sống luôn đi.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook