Tỏa Ái
-
Chương 33
“Tốt lắm, hôm nay tập đến đây thôi, giải tán!”
Hướng Bái Trạch ra lệnh một tiếng, lập tức mọi người đều rời đi, chỉ còn vài học sinh năm nhất ở lại quét dọn và mấy thành viên luyện tập thêm.
Nhét khăn lau vào trong ba lô, mặc áo khoác, Mâu Thần An đeo ba lô lên vai hướng về cửa ra vào.
“Mâu Thần An.”
Nghe tiếng gọi từ phía sau, Mâu Thần An xoay người nhìn về phía đối phương, thấy người vừa gọi mình là đội trưởng, vội hỏi:
“Đội trưởng, có chuyện gì sao?”
Đi đến trước mặt Mâu Thần An, nhìn hết một lượt khuôn mặt tỏ vẻ khó hiểu của cậu, Hướng Bái Trạch than thầm trong lòng. Thật là, sao nhất định phải là hắn, người khác không được sao? Hắn rất muốn trốn tránh trách nhiệm, nhưng lại bị một câu “Ai kêu anh là đội trưởng” mà không thể phản bác. Thôi, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, coi như hắn làm chuyện tốt đi.
“Đội trưởng?” Thấy Hướng Bái Trạch vẻ mặt suy nghĩ sâu xa lại mang thêm biểu tình ai oán, Mâu Thần An nghi hoặc lên tiếng hỏi. Liếc mắt nhìn đồng hồ, đã gần 6 giờ tối rồi, nếu không nhanh chóng trở về sợ thì chỉ sợ không kịp làm cơm tối.
Từ khi cậu học được cách nấu cơm, thiếu gia chưa từng cho cậu ghé qua nhà hàng mua cơm hộp, tất cả bữa ăn đều là do cậu tự mình lo liệu. Tuy tay nghề so ra còn kém xa đầu bếp, nhưng thật sự có thể tính là ngon miệng.
Ít nhất thì thiếu gia cũng cho là như vậy a, nếu không y cũng sẽ không ăn cơm do hắn nấu.
“Cậu biết tuần sau phải đi du đấu không?” Trong một tuần lễ đi du đấu này, tất cả bọn họ đều phải ở khách sạn. Đối với những người khác thì không có gì, nhưng nếu đổi lại Mâu Thần An thì chỉ sợ là không được.
Những thành viên năm nhất có thể không hiểu rõ nguyên nhân vì sao lại thế, nhưng những thành viên chính thức thì lại vô cùng rành mạch.
Từ lúc Mâu Thần An trở thành thành viên dự bị, tuy cơ hội ra sân không nhiều nhưng mỗi trận đấu đội bóng đều yêu cầu cậu có mặt để bảo đảm đủ quân số. Lúc đầu, họ cũng không thấy làm vậy có gì không đúng. Chỉ là, nhớ lại lần đầu du đấu, sau hai ngày trở về đã có một cơn bão tố chờ sẵn bọn họ.
Khi ấy, mọi người vừa bước vào sân liền thấy hội trưởng hội học sinh Lãnh Linh Dạ đang đứng đó. Cho dù y quay lưng về phía mọi người nhưng ai nấy đều có thể cảm giác được rõ ràng quanh người y tỏa ra hàn khí, niềm vui chiến thắng đột nhiên bị một chậu nước lạnh dập tắt.
Nhìn thấy thiếu gia lại xuất hiện trên sân, Mâu Thần An kinh ngạc không thôi, vội vàng chạy đến cạnh y. Đây là lần đầu thiếu gia tới câu lạc bộ bóng rổ, trong nội tâm dạt dào hưng phấn cùng mừng rỡ khiến cậu không phát giác ra được sự lạnh băng bất thường của Lãnh Linh Dạ.
“Thiếu gia, sao anh lại tới đây?”
“Chiến thắng?” Nhàn nhạt liếc mắt về phía đám người ở cửa ra vào, thấy cờ quạt với sắc màu rực rỡ cũng đủ biết nhất định là vừa giành thắng lợi.
“Ân, đúng vậy, hơn nữa tôi cũng được ra sân, ha ha.” Gãi gãi ót, Mâu Thần An thành thật nở nụ cười, đây là lần đầu tiên cậu được chính thức ra sân. Nói đến cũng khá buồn, phải qua một năm cậu mới được trở thành thành viên dự bị, trong khi những nam sinh gia nhập cùng lúc với cậu đều đã trở thành thành viên chính thức.
Không bị ảnh hưởng bởi biểu tình vui sướng của người bên cạnh, Lãnh Linh Dạ lấy từ trong túi ra một tờ giấy đưa cho Mâu Thần An.
“Đây là…” Mâu Thần An ngờ ngợ nhìn tờ giấy trong tay, đây không phải tờ giấy nhắn cậu đặt trên bàn sách của thiếu gia sao? Lúc ấy, câu lạc bộ bóng rổ bóng rổ đột ngột quyết định lần này cho thành viên dự bị như cậu ra sân thi đấu, cậu vốn định báo cho thiếu gia một tiếng nhưng thiếu gia lại không có ở trong phòng, cậu lại phải lên xe gấp nên chỉ lưu lại một tờ giấy để ở trên bàn sách, báo cho thiếu gia biết cậu phải rời trường thi đấu hai ngày.
Chẳng lẽ bởi vì cậu không trực tiếp cáo biệt thiếu gia nên thiếu gia mới tức giận?
“Thiếu gia, anh giận à?” Đến lúc này, Mâu Thần An mới nhận ra tia âm độc trong đôi mắt phượng.
Nghe Mâu Thần An hỏi một vấn đề quá ngu ngốc, cả đám người đứng ở cửa ra vào không khỏi xấu hổ, cậu ta so với trong tưởng tượng còn ngốc hơn nhiều. Bất quá, bọn họ cũng thấy khá kỳ lạ, Lãnh Linh Dạ vì sao lại tức giận? Cả trường cho tới bây giờ chỉ biết duy nhất vẻ mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi của hội trưởng hội học sinh chứ chưa ai từng thấy y lộ ra vẻ mặt nào khác.
Hôm nay có thể chứng kiến y thay đổi nét mặt, thật sự là… quá may mắn! Nguyện vọng trong lòng sắp được thực hiện khiến cả đám kích động nhìn về phía Lãnh Linh Dạ, phát huy tối đa khả năng nhìn chằm chằm đối thủ vẫn hay dùng trên sân bóng.
“Thật xin lỗi, tôi nên báo cho anh một tiếng.” Lần sau cậu nhất định sẽ chú ý, ít nhất cũng phải tự mình nói với thiếu gia rồi mới đi.
Nhìn một lượt người đang cúi đầu nhận lỗi, âm thanh lạnh lẽo thong thả rót vào tay Mâu Thần An:
“Ta có nói qua, cậu có thể đi?”
Trở lại ký túc xá, phát hiện không thấy Mâu Thần An đâu, chỉ có duy nhất một tờ giấy giải thích cậu đã đi khỏi, đôi mắt phượng thoáng chốc trở nên âm trầm. Cậu ta chưa báo với y lại dám rời đi? Là y quá dễ dãi với cậu, hay là y đối với cậu quá tốt, đến nỗi cậu vọng tưởng có thể tự tiện quyết định mọi thứ?
Có lẽ, ngay từ đầu y vốn không nên để cho Mâu Thần An gia nhập câu lạc bộ bóng rổ.
“A?” Đang cúi đầu xuống, nghe được câu nói của Lãnh Linh Dạ khiến Mâu Thần An kinh ngạc ngẩng đầu lên, đến lúc hiểu được ý của Lãnh Linh Dạ thì trong đôi mắt đen hiện lên vẻ bất an.
Ý thiếu gia là nói, y không đồng ý cho cậu đi thi đấu, đúng không…
“Thiếu gia, thật xin lỗi. Nhưng mà, tôi thật sự rất muốn được đi thi đấu.” Tuy cảm thấy rất có lỗi, nhưng ánh mắt cậu lại kiên định dị thường.
……
Hàn khí kinh người dần dần khuếch tán khắp sân… Nhìn qua ánh mắt Lãnh Linh Dạ đã lạnh lại càng thêm lạnh, mọi người không khỏi thấy lo lắng dùm cho Mâu Thần An. Dám có thái độ đó với hội trưởng hội học sinh, không, phải nói là dám nói chuyện với y kiểu đó, sợ là chỉ có duy nhất người hầu Mâu Thần An của y.
Đôi mắt phượng vẫn bình tĩnh nhìn chăm chú Mâu Thần An một hồi, rồi đột nhiên y kéo cánh tay của cậu đi thẳng về trước. Đến cửa ra vào, lại bị một người ngăn cản.
“Niên đệ, có chuyện gì… từ từ nói.” Đứng đối diện Lãnh Linh Dạ, đối diện với ánh mắt lạnh băng của y khiến Hướng Bái Trạch gian nan lắm mới nói xong một câu.
Tuy hắn rất muốn ngăn cản, nhưng hắn cũng tự hiểu chuyện này không phải là chuyện hắn có thể nhúng tay vào, nếu không thì đường sống cũng không còn. Nhiều lắm là hắn cũng chỉ có thể giúp Mâu Thần An đến mức này, bởi vì dù sao cậu cũng là thành viên câu lạc bộ bóng rổ, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn.
Từ trước, hắn đã sớm buông tha việc thuyết phục Lãnh Linh Dạ gia nhập câu lạc bộ bóng rổ, dù cho cảm thấy rất tiếc nuối cũng không thể làm gì. Đến khi y trở thành hội trưởng hội học sinh, hắn càng thêm ý thức được nguyện vọng này là vĩnh viễn không có khả năng thực hiện.
Liếc nhìn Hướng Bái Trạch, Lãnh Linh Dạ vẫn không nói lời nào, tiếp tục kéo chặt tay Mâu Thần An rời khỏi sân. Mọi người nhìn hai bóng lưng dần khuất, đều không nhịn được thở dài. Lần này không biết Mâu Thần An sẽ bị thế nào, chỉ sợ là sống không yên. Nhưng mà, mọi người vốn không biết, sự trừng phạt của Lãnh Linh Dạ chỉ là làm cậu ba ngày không xuống được khỏi giường mà thôi.
Ba ngày sau, mặt kệ mọi người trong câu lạc bộ bóng rổ có hỏi đến thế nào, Mâu Thần An chỉ đỏ mặt không nói. Thấy cậu kiên quyết giữ im lặng, cuối cùng mọi người cũng phải bỏ qua. Bất quá, từ đó về sau Mâu Thần An không bao giờ rời trường đi thi đấu nữa, cậu chỉ tham gia những trận đấu ở trong trường. Không cần hỏi, ai cũng biết nguyên nhân là bởi vì Lãnh Linh Dạ.
Tuy Mâu Thần An cơ hội ra sân không nhiều, nhưng đối với câu lạc bộ bóng rổ mà nói lại không thể thiếu. Vì lo chiều cao của cậu không đủ, Hướng Bái Trạch quyết định cho cậu làm hậu vệ. Mà Mâu Thần An cũng tự biết chỗ thiếu sót của mình, mỗi ngày đều siêng năng luyện tập, lâu dần cũng có được nền tảng vững chắc. Trong câu lạc bộ, nếu so về kỹ thuật thì Mâu Thần An là rất khá. Nhất là với những cú ném ba điểm, có thể nói là cậu ném bách phát bách trúng.
Trong trận đấu, cũng ít khi được ném những cú ném ba điểm. Hơn nữa, tuy ném như thế được điểm khá cao, nhưng tỷ lệ ném trúng lại rất thấp, và còn hao phí thể lực. Thông thường, đa số mọi người đều thích ném bóng bật bảng ghi điểm. Bất quá, không phải ai cũng thích hợp với kỹ thuật đó. Bởi nó tuy đơn giản, tỷ lệ ném trúng cũng khá cao, nhưng lại yêu cầu chiều cao, hơn nữa thường xuyên bị đối phương cản phá.
Với thể hình thấp bé của Mâu Thần An, muốn phá vòng vây trước những thành viên đối phương cao lớn là chuyện vô cùng khó khăn. Cho nên sau nhiều lần suy tính, Hướng Bái Trạch quyết định ném ba điểm là thích hợp với Mâu Thần An nhất. Và thực tế đã chứng minh, tính toán của hắn là chính xác.
Những cú ném ba điểm bất ngờ đôi khi sẽ là điểm mấu chốt quyết định thắng lợi trận đấu. Mà Mâu Thần An bình thường thi đấu không nhiều, cho nên thể lực của cậu so với những người thi đấu trên sân tốt hơn nhiều.
Lần này du đấu một tuần lễ, nếu Mâu Thần An thật sự không đi, như vậy câu lạc bộ bóng rổ sẽ bị tổn thất không ít. Cho nên dù biết rõ cơ hội không nhiều, Hướng Bái Trạch vẫn thử cố gắng thuyết phục cậu.
Hướng Bái Trạch ra lệnh một tiếng, lập tức mọi người đều rời đi, chỉ còn vài học sinh năm nhất ở lại quét dọn và mấy thành viên luyện tập thêm.
Nhét khăn lau vào trong ba lô, mặc áo khoác, Mâu Thần An đeo ba lô lên vai hướng về cửa ra vào.
“Mâu Thần An.”
Nghe tiếng gọi từ phía sau, Mâu Thần An xoay người nhìn về phía đối phương, thấy người vừa gọi mình là đội trưởng, vội hỏi:
“Đội trưởng, có chuyện gì sao?”
Đi đến trước mặt Mâu Thần An, nhìn hết một lượt khuôn mặt tỏ vẻ khó hiểu của cậu, Hướng Bái Trạch than thầm trong lòng. Thật là, sao nhất định phải là hắn, người khác không được sao? Hắn rất muốn trốn tránh trách nhiệm, nhưng lại bị một câu “Ai kêu anh là đội trưởng” mà không thể phản bác. Thôi, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, coi như hắn làm chuyện tốt đi.
“Đội trưởng?” Thấy Hướng Bái Trạch vẻ mặt suy nghĩ sâu xa lại mang thêm biểu tình ai oán, Mâu Thần An nghi hoặc lên tiếng hỏi. Liếc mắt nhìn đồng hồ, đã gần 6 giờ tối rồi, nếu không nhanh chóng trở về sợ thì chỉ sợ không kịp làm cơm tối.
Từ khi cậu học được cách nấu cơm, thiếu gia chưa từng cho cậu ghé qua nhà hàng mua cơm hộp, tất cả bữa ăn đều là do cậu tự mình lo liệu. Tuy tay nghề so ra còn kém xa đầu bếp, nhưng thật sự có thể tính là ngon miệng.
Ít nhất thì thiếu gia cũng cho là như vậy a, nếu không y cũng sẽ không ăn cơm do hắn nấu.
“Cậu biết tuần sau phải đi du đấu không?” Trong một tuần lễ đi du đấu này, tất cả bọn họ đều phải ở khách sạn. Đối với những người khác thì không có gì, nhưng nếu đổi lại Mâu Thần An thì chỉ sợ là không được.
Những thành viên năm nhất có thể không hiểu rõ nguyên nhân vì sao lại thế, nhưng những thành viên chính thức thì lại vô cùng rành mạch.
Từ lúc Mâu Thần An trở thành thành viên dự bị, tuy cơ hội ra sân không nhiều nhưng mỗi trận đấu đội bóng đều yêu cầu cậu có mặt để bảo đảm đủ quân số. Lúc đầu, họ cũng không thấy làm vậy có gì không đúng. Chỉ là, nhớ lại lần đầu du đấu, sau hai ngày trở về đã có một cơn bão tố chờ sẵn bọn họ.
Khi ấy, mọi người vừa bước vào sân liền thấy hội trưởng hội học sinh Lãnh Linh Dạ đang đứng đó. Cho dù y quay lưng về phía mọi người nhưng ai nấy đều có thể cảm giác được rõ ràng quanh người y tỏa ra hàn khí, niềm vui chiến thắng đột nhiên bị một chậu nước lạnh dập tắt.
Nhìn thấy thiếu gia lại xuất hiện trên sân, Mâu Thần An kinh ngạc không thôi, vội vàng chạy đến cạnh y. Đây là lần đầu thiếu gia tới câu lạc bộ bóng rổ, trong nội tâm dạt dào hưng phấn cùng mừng rỡ khiến cậu không phát giác ra được sự lạnh băng bất thường của Lãnh Linh Dạ.
“Thiếu gia, sao anh lại tới đây?”
“Chiến thắng?” Nhàn nhạt liếc mắt về phía đám người ở cửa ra vào, thấy cờ quạt với sắc màu rực rỡ cũng đủ biết nhất định là vừa giành thắng lợi.
“Ân, đúng vậy, hơn nữa tôi cũng được ra sân, ha ha.” Gãi gãi ót, Mâu Thần An thành thật nở nụ cười, đây là lần đầu tiên cậu được chính thức ra sân. Nói đến cũng khá buồn, phải qua một năm cậu mới được trở thành thành viên dự bị, trong khi những nam sinh gia nhập cùng lúc với cậu đều đã trở thành thành viên chính thức.
Không bị ảnh hưởng bởi biểu tình vui sướng của người bên cạnh, Lãnh Linh Dạ lấy từ trong túi ra một tờ giấy đưa cho Mâu Thần An.
“Đây là…” Mâu Thần An ngờ ngợ nhìn tờ giấy trong tay, đây không phải tờ giấy nhắn cậu đặt trên bàn sách của thiếu gia sao? Lúc ấy, câu lạc bộ bóng rổ bóng rổ đột ngột quyết định lần này cho thành viên dự bị như cậu ra sân thi đấu, cậu vốn định báo cho thiếu gia một tiếng nhưng thiếu gia lại không có ở trong phòng, cậu lại phải lên xe gấp nên chỉ lưu lại một tờ giấy để ở trên bàn sách, báo cho thiếu gia biết cậu phải rời trường thi đấu hai ngày.
Chẳng lẽ bởi vì cậu không trực tiếp cáo biệt thiếu gia nên thiếu gia mới tức giận?
“Thiếu gia, anh giận à?” Đến lúc này, Mâu Thần An mới nhận ra tia âm độc trong đôi mắt phượng.
Nghe Mâu Thần An hỏi một vấn đề quá ngu ngốc, cả đám người đứng ở cửa ra vào không khỏi xấu hổ, cậu ta so với trong tưởng tượng còn ngốc hơn nhiều. Bất quá, bọn họ cũng thấy khá kỳ lạ, Lãnh Linh Dạ vì sao lại tức giận? Cả trường cho tới bây giờ chỉ biết duy nhất vẻ mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi của hội trưởng hội học sinh chứ chưa ai từng thấy y lộ ra vẻ mặt nào khác.
Hôm nay có thể chứng kiến y thay đổi nét mặt, thật sự là… quá may mắn! Nguyện vọng trong lòng sắp được thực hiện khiến cả đám kích động nhìn về phía Lãnh Linh Dạ, phát huy tối đa khả năng nhìn chằm chằm đối thủ vẫn hay dùng trên sân bóng.
“Thật xin lỗi, tôi nên báo cho anh một tiếng.” Lần sau cậu nhất định sẽ chú ý, ít nhất cũng phải tự mình nói với thiếu gia rồi mới đi.
Nhìn một lượt người đang cúi đầu nhận lỗi, âm thanh lạnh lẽo thong thả rót vào tay Mâu Thần An:
“Ta có nói qua, cậu có thể đi?”
Trở lại ký túc xá, phát hiện không thấy Mâu Thần An đâu, chỉ có duy nhất một tờ giấy giải thích cậu đã đi khỏi, đôi mắt phượng thoáng chốc trở nên âm trầm. Cậu ta chưa báo với y lại dám rời đi? Là y quá dễ dãi với cậu, hay là y đối với cậu quá tốt, đến nỗi cậu vọng tưởng có thể tự tiện quyết định mọi thứ?
Có lẽ, ngay từ đầu y vốn không nên để cho Mâu Thần An gia nhập câu lạc bộ bóng rổ.
“A?” Đang cúi đầu xuống, nghe được câu nói của Lãnh Linh Dạ khiến Mâu Thần An kinh ngạc ngẩng đầu lên, đến lúc hiểu được ý của Lãnh Linh Dạ thì trong đôi mắt đen hiện lên vẻ bất an.
Ý thiếu gia là nói, y không đồng ý cho cậu đi thi đấu, đúng không…
“Thiếu gia, thật xin lỗi. Nhưng mà, tôi thật sự rất muốn được đi thi đấu.” Tuy cảm thấy rất có lỗi, nhưng ánh mắt cậu lại kiên định dị thường.
……
Hàn khí kinh người dần dần khuếch tán khắp sân… Nhìn qua ánh mắt Lãnh Linh Dạ đã lạnh lại càng thêm lạnh, mọi người không khỏi thấy lo lắng dùm cho Mâu Thần An. Dám có thái độ đó với hội trưởng hội học sinh, không, phải nói là dám nói chuyện với y kiểu đó, sợ là chỉ có duy nhất người hầu Mâu Thần An của y.
Đôi mắt phượng vẫn bình tĩnh nhìn chăm chú Mâu Thần An một hồi, rồi đột nhiên y kéo cánh tay của cậu đi thẳng về trước. Đến cửa ra vào, lại bị một người ngăn cản.
“Niên đệ, có chuyện gì… từ từ nói.” Đứng đối diện Lãnh Linh Dạ, đối diện với ánh mắt lạnh băng của y khiến Hướng Bái Trạch gian nan lắm mới nói xong một câu.
Tuy hắn rất muốn ngăn cản, nhưng hắn cũng tự hiểu chuyện này không phải là chuyện hắn có thể nhúng tay vào, nếu không thì đường sống cũng không còn. Nhiều lắm là hắn cũng chỉ có thể giúp Mâu Thần An đến mức này, bởi vì dù sao cậu cũng là thành viên câu lạc bộ bóng rổ, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn.
Từ trước, hắn đã sớm buông tha việc thuyết phục Lãnh Linh Dạ gia nhập câu lạc bộ bóng rổ, dù cho cảm thấy rất tiếc nuối cũng không thể làm gì. Đến khi y trở thành hội trưởng hội học sinh, hắn càng thêm ý thức được nguyện vọng này là vĩnh viễn không có khả năng thực hiện.
Liếc nhìn Hướng Bái Trạch, Lãnh Linh Dạ vẫn không nói lời nào, tiếp tục kéo chặt tay Mâu Thần An rời khỏi sân. Mọi người nhìn hai bóng lưng dần khuất, đều không nhịn được thở dài. Lần này không biết Mâu Thần An sẽ bị thế nào, chỉ sợ là sống không yên. Nhưng mà, mọi người vốn không biết, sự trừng phạt của Lãnh Linh Dạ chỉ là làm cậu ba ngày không xuống được khỏi giường mà thôi.
Ba ngày sau, mặt kệ mọi người trong câu lạc bộ bóng rổ có hỏi đến thế nào, Mâu Thần An chỉ đỏ mặt không nói. Thấy cậu kiên quyết giữ im lặng, cuối cùng mọi người cũng phải bỏ qua. Bất quá, từ đó về sau Mâu Thần An không bao giờ rời trường đi thi đấu nữa, cậu chỉ tham gia những trận đấu ở trong trường. Không cần hỏi, ai cũng biết nguyên nhân là bởi vì Lãnh Linh Dạ.
Tuy Mâu Thần An cơ hội ra sân không nhiều, nhưng đối với câu lạc bộ bóng rổ mà nói lại không thể thiếu. Vì lo chiều cao của cậu không đủ, Hướng Bái Trạch quyết định cho cậu làm hậu vệ. Mà Mâu Thần An cũng tự biết chỗ thiếu sót của mình, mỗi ngày đều siêng năng luyện tập, lâu dần cũng có được nền tảng vững chắc. Trong câu lạc bộ, nếu so về kỹ thuật thì Mâu Thần An là rất khá. Nhất là với những cú ném ba điểm, có thể nói là cậu ném bách phát bách trúng.
Trong trận đấu, cũng ít khi được ném những cú ném ba điểm. Hơn nữa, tuy ném như thế được điểm khá cao, nhưng tỷ lệ ném trúng lại rất thấp, và còn hao phí thể lực. Thông thường, đa số mọi người đều thích ném bóng bật bảng ghi điểm. Bất quá, không phải ai cũng thích hợp với kỹ thuật đó. Bởi nó tuy đơn giản, tỷ lệ ném trúng cũng khá cao, nhưng lại yêu cầu chiều cao, hơn nữa thường xuyên bị đối phương cản phá.
Với thể hình thấp bé của Mâu Thần An, muốn phá vòng vây trước những thành viên đối phương cao lớn là chuyện vô cùng khó khăn. Cho nên sau nhiều lần suy tính, Hướng Bái Trạch quyết định ném ba điểm là thích hợp với Mâu Thần An nhất. Và thực tế đã chứng minh, tính toán của hắn là chính xác.
Những cú ném ba điểm bất ngờ đôi khi sẽ là điểm mấu chốt quyết định thắng lợi trận đấu. Mà Mâu Thần An bình thường thi đấu không nhiều, cho nên thể lực của cậu so với những người thi đấu trên sân tốt hơn nhiều.
Lần này du đấu một tuần lễ, nếu Mâu Thần An thật sự không đi, như vậy câu lạc bộ bóng rổ sẽ bị tổn thất không ít. Cho nên dù biết rõ cơ hội không nhiều, Hướng Bái Trạch vẫn thử cố gắng thuyết phục cậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook